Làm sao tôi có thể trình bày trong 10 phút về sợi dây liên kết những người phụ nữ qua ba thế hệ , về việc làm thế nào những sợi dây mạnh mẽ đáng kinh ngạc ấy đã níu chặt lấy cuộc sống của một cô bé bốn tuổi co quắp với đứa em gái nhỏ của cô bé , với mẹ và bà trong suốt năm ngày đêm trên con thuyền nhỏ lênh đênh trên Biển Đông hơn 30 năm trước , những sợi dây liên kết đã níu lấy cuộc đời cô bé ấy và không bao giờ rời đi -- cô bé ấy giờ sống ở San Francisco và đang nói chuyện với các bạn hôm nay ? Câu chuyện này chưa kết thúc . Nó là một trò chơi ghép hình vẫn đang được xếp . Hãy để tôi kể cho các bạn về vài mảnh ghép nhé . Hãy tưởng tượng mảnh đầu tiên : một người đàn ông đốt cháy sự nghiệp cả đời mình . Ông là nhà thơ , nhà viết kịch , một người mà cả cuộc đời chênh vênh trên tia hi vọng duy nhất rằng đất nước ông sẽ độc lập tự do . Hãy tưởng tượng ông , một người cộng sản tiến vào Sài Gòn , đối diện sự thật rằng cả cuộc đời ông đã phí hoài . Ngôn từ , qua bao năm tháng là bạn đồng hành với ông , giờ quay ra chế giễu ông . Ông rút lui vào yên lặng . Ông qua đời , bị lịch sử quật ngã . Ông là ông của tôi . Tôi chưa bao giờ gặp ông ngoài đời . Nhưng cuộc đời ta nhiều hơn những gì ta lưu trong kí ức nhiều . Bà tôi chưa bao giờ cho phép tôi quên cuộc đời của ông . Nhiệm vụ của tôi là không để cuộc đời ấy qua trong vô vọng , và bài học của tôi là nhận ra rằng , vâng , lịch sử đã cố quật ngã chúng tôi , nhưng chúng tôi đã chịu đựng được . Mảnh ghép tiếp theo của tấm hình là một con thuyền trong sớm hoàng hôn lặng lẽ trườn ra biển . Mẹ tôi , Mai , mới 18 tuổi khi ba của mẹ mất -- đã lập gia đình , một cuộc hôn nhân sắp đặt trước , đã có hai cô con gái nhỏ . Với mẹ , cuộc đời cô đọng vào nhiệm vụ duy nhất : để gia đình mẹ trốn thoát và bắt đầu cuộc sống mới ở Úc . Mẹ không bao giờ chấp nhận được là mẹ sẽ không thành công . Thế là sau bốn năm , một trường thiên đằng đẵng hơn cả trong truyện , một chiếc thuyền trườn ra biển nguỵ trang là thuyền đánh cá . Tất cả những người lớn đều biết các rủi ro . Nỗi sợ hãi lớn nhất là cướp biển , nạn cưỡng hiếp , và cái chết . Như hầu hết người lớn trên thuyền , mẹ tôi mang theo một chai thuốc độc nhỏ . Nếu chúng tôi bị bắt , đầu tiên là em tôi và tôi , rồi mẹ và bà sẽ uống . Kí ức sớm nhất tôi nhớ được là từ cái thuyền -- tiếng động cơ đều đều , mạn tiền con thuyền chìm vào mỗi đợt sóng , chân trời mênh mông trống trải . Tôi không nhớ lũ cướp biến đã đến rất nhiều lần , nhưng bị lừa bỏ đi bởi sự dũng càm của những người đàn ông trên thuyền , hay là khi máy tàu bị chết và không khởi động được trong suốt sáu tiếng đồng hồ . Nhưng tôi nhớ được ánh đèn từ giàn khoan dầu ngoài bờ biển Malaysia và một anh thanh niên đã quỵ ngã rồi qua đời , cái kết của cuộc hành trình là quá sức chịu đựng với anh , và quả táo đầu tiên tôi được nếm , quả táo mà công nhân trên giàn khoan dầu cho tôi , Không có quả táo nào ngon được đến thế . Sau ba tháng trong trại tị nạn tập trung , chúng tôi đặt chân tới Melbourne . Và mảnh ghép tiếp theo của bức tranh là về bốn người phụ nữ , ba thế hệ cùng nhau định hình cuộc sống mới . Chúng tôi định cư ở Footscray , vùng ngoại ô cho dân lao động trong đó dân số là các tầng lớp người nhập cư . Không như những vùng ngoại ô ổn định cho giai cấp trung lưu , mà tôi không hề biết là có tồn tại , chẳng có tí quyền lợi nào ở Footscray . Mùi từ các cửa hàng đến từ khắp thế giới . Và những mảnh tiếng Anh đứt quãng trong cuộc hội thoại giữa những con người có duy một điểm chung , họ đang bắt đầu lại từ đầu . Mẹ tôi làm việc trong trang trại , rồi trong dây chuyền sản xuất ô tô , làm việc tuần sáu ngày , hai ca . Thế mà mẹ vẫn kiếm ra thời gian học tiếng Anh và lấy bằng công nghệ thông tin . Chúng tôi rất nghèo . Từng đồng tiền đều được cân nhắc và tiền học thêm tiếng Anh và toán được đặt riêng ra bất kể việc khoản nào phải trừ bớt đi , thường thì đó là quần áo mới ; quần áo chúng tôi lúc nào cũng là đồ cũ . Hai đôi tất để đi học , mỗi đôi để che lỗ thủng trên đôi kia . Một bộ đồng phục dài tới mắt cá , vì phải dành mặc đến sáu năm . Thỉnh thoảng , dù ít , tôi nghe thấy tràng chế giễu xé lòng " đồ mắt hí " và thỉnh thoảng có hình vẽ trên tường : " Lũ châu Á , cút về nhà . " Về nhà ở đâu ? Có chút gì cứng lại trong tôi . Niềm quyết tâm tụ lại và một giọng lặng lẽ nói , " Tôi sẽ đi vòng qua mọi trở ngại . " Mẹ tôi , em gái và tôi ngủ chung trên một chiếc giường . Mẹ tôi tối nào cũng kiệt sức , nhưng chúng tôi kể cho nhau nghe chuyện trong ngày và nghe tiếng bà tôi đi lại quanh nhà . Mẹ tôi bị bao nhiêu ác mộng về chiếc thuyền . Nhiệm vụ của tôi là thức đến khi mẹ bị ác mộng hành hạ để gọi mẹ dậy . Mẹ mở cửa hàng máy tính rồi học nghề chuyên viên thẩm mĩ và mở một cơ sở kinh doanh khác . Và rồi bao người phụ nữ đến kể câu chuyện của họ về những gã đàn ông không thể hoà nhập với cuộc sống mới , giận dữ và cứng nhắc , và những đứa trẻ bấn loạn giữa hai thế giới . Chúng tôi kiếm tìm trợ cấp và những nhà tài trợ . Các trung tâm được thành lập . Tôi sống trong hai thế giới song song . Trong một thế giới , tôi là học sinh gốc Á điển hình , đòi hỏi khắc nghiệt từ chính mình . Trong thế giới kia , tôi vướng mắc trong những mảnh đời bấp bênh , bị tổn thương bi thảm vì bạo lực , nghiện ngập và cô quạnh . Nhưng qua năm tháng rất nhiều em đã được giúp đỡ . Và vì công tác đó , khi tôi là sinh viên luật năm cuối , tôi được bầu là Thanh niên Úc của năm . Và tôi bị phóng từ mảnh ghép xếp hình này sang mảnh khác , nhưng chúng không ghép vừa với nhau . Tan Le , cư dân vô danh ở khu Footscray , giờ là Tan Le , người tị nạn và hoạt động xã hội , được mời nói chuyện ở các địa điểm cô chưa bao giờ nghe tới được mời vào những nhà mà cô chưa bao giờ tưởng tượng được là có tồn tại . Tôi không biết các qui trình . Tôi không biết cách dùng thìa dĩa . Tôi không biết nói chuyện về rượu . Tôi không biết nói về cái gì hết . Tôi muốn rút về cái lề thói hàng ngày và sự dễ chịu của cuộc sống trong khu ngoại ô không ai hay biết -- người bà , người mẹ và hai con gái kết thúc mỗi ngày như bao ngày trong suốt 20 năm , kể cho nhau nghe chuyện trong ngày rồi thiếp ngủ , ba người chúng tôi vẫn chung một giường . Tôi bảo mẹ là tôi không thể làm được . Mẹ nhắc tôi là bấy giờ tôi cũng bằng tuổi mẹ khi chúng tôi lên thuyền . Nói ' không ' chưa bao giờ là một lựa chọn . " Cứ làm đi , " mẹ nói , " và đừng cố trở thành người khác . " Thế là tôi nói về nạn thanh niên thất nghiệp và giáo dục , và về những người bị xã hội cách li , bị mất quyền lợi và bỏ rơi . Và tôi càng nói thật lòng , tôi càng được mời nói nhiều . Tôi gặp những người từ mọi tầng lớp xã hội , rất nhiều người đang làm việc họ yêu thích , sống tại ranh giới của cơ hội . Và dù tôi tốt nghiệp , tội nhận ra rằng tôi không thể yên phận trong nghề luật . Bức xếp hình cần một mảnh nữa . Và cùng lúc tôi nhận ra rằng làm kẻ ngoại đạo cũng được thội , người mới đến , mới hiện diện -- và không chỉ là được thôi , mà là một điều ta cần biết ơn , có thể là một món quà từ chiếc thuyền . Bời vì làm người đứng phía trong có thể dễ bị thu hẹp tầm nhìn , có thể dễ dàng chấp nhận những định kiến trong khu vực của bạn . Giờ đây tôi đã bước ra ngoài ' vùng an toàn ' của mình đủ đẻ biết rằng , vâng , thế giới có thể sụp đổ nhưng không theo cách bạn sợ hãi đâu . Những khả năng mà trước đây sẽ không được cho phép được khuyến khích rất nhiều . Có một nguồn năng lượng ngoài đó , một niềm lạc quan khôn nguôi , một sự pha trộn kì lạ của sự khiêm nhường và liều lĩnh . Thế nên tôi đi theo linh cảm của mình . Tôi thu thập được một đội nhỏ với chúng tôi cái tựa " Không làm được đâu " là một thử thách hấp dẫn không cưỡng được . Trong suốt một năm chúng tôi không một xu dính túi . Hết ngày , tôi làm một nồi súp khổng lồ để chúng tôi cùng ăn . Chúng tôi làm việc đến đêm khuya . Hầu hết ý tưởng của chúng tôi đều điên khùng , nhưng vài ý tưởng vô cùng tuyệt vời , và chúng tôi tạo ra đột phá . Tôi quyết định chuyển tới nước Mỹ sau có một chuyến đi . Lại là linh cảm . Ba tháng sau tôi chuyển địa điểm và chuyến phiêu lưu lại tiếp diễn . Trước khi tôi kết thúc , hãy đế tôi kể cho các bạn về bà tôi . Bà lớn lên trong thời kì mà đạo Khổng là chuẩn mực xã hội và quan lại địa phương có quyền sinh quyền sát . Cuộc sống đã là như vậy trong hàng thế kỷ rồi . Ba của bà mất ngay sau khi bà ra đời . Mẹ của bà một mình nuôi bà lớn . Năm 17 tuổi , bà trở thành vợ hai của một ông quan , mẫu thân ông quan này đánh đập bà . Và dầu vấp phải sự không ủng hộ của chồng , bà gây chấn động khi kiện ông ta ra toà và tự khởi tố , và còn gây chấn động mạnh hơn khi bà thắng kiện . " Không làm được đâu " bị chứng minh là sai . Tôi đang tắm trong một phòng khách sạn ở Sydney vào thời khắc bà mất cách đó 600 dặm , ở Melbourne . Tôi nhìn qua tấm kính cửa và thấy bà đứng ở bên kia tôi biết bà đã đến để tạm biệt tôi . Vài phút sau mẹ tôi gọi điện . Vài ngày sau , chúng tôi đến một ngôi chùa đạo Phật ở Footscray và ngồi quanh quan tài của bà . Chúng tôi kể chuyện cho bà và cam đoan với bà là chúng tôi luôn ở bên bà . Lúc nửa đêm một nhà sư đến và bảo chúng tôi là ông phải đóng quan tài rồi . Mẹ bảo chúng tôi cảm nhận tay bà tôi . Mẹ tôi hỏi nhà sư , " Tại sao tay mẹ tôi ấm thế mà cả người lại lạnh ngắt ? " " Bởi vì từ sàng các chị đã cầm tay bà , " ông nói . " Các chị không hề buông tay . " Nếu có một nguồn lực trong gia đình chúng tôi , nguồn ấy truyền qua những người phụ nữ . Bởi vì chúng tôi là ai và cuộc đời đã định hình chúng tôi như thế nào , giờ chúng tôi có thể thấy rằng những người đàn ông mà có thể đã đi vào cuộc đời của chúng tôi sẽ ngăn trở chúng tôi . Thất bại sẽ đến một cách dễ dàng . Giờ đây tôi cũng muốn có con , và tôi băn khoăn về con thuyền . Có ai muốn con của họ phải trải qua con thuyền ấy ? Nhưng tôi sợ đặc quyền đặc lợi , sợ cuộc sống thoải mái , sợ quyền sở hữu . Liệu tôi có thể cho con tôi một mạn thuyền trong cuộc đời , mạnh mẽ chìm vào mỗi đợt sóng , tiếng động cơ đều đều không đứt , chân trời mênh mông không hứa hẹn điều gì cả ? Tôi không biết . Nhưng nếu tôi có thể cho điều đó và vẫn thấy con tôi yên bình vượt qua , tôi sẽ cho con tôi . Và vâng , mẹ của chị Tan hôm nay cũng ở đây ở hàng ghế thứ tư hay năm . Thật là vinh hạnh cho tôi khi được đứng đây và cùng chia sẻ với mọi người Tôi đã phải trải qua thời gian dài trong tù , sau song sắt và cả trong nhà tù dành cho người bị kết án tử hình . Tôi cũng đã trải qua một thời gian dài sống trong cộng đồng của những người có thu nhập thấp với những dự án và nơi tràn ngập sự tuyệt vọng Và tôi đến đây tôi lại được khuyến khích và rồi tôi lắng nghe chính điều này đã tiếp thêm nghị lực cho tôi rất nhiều Và một trong những điều nổi bật nhất mà tôi nhận ra được trong khoảng thời gian ngắn tôi đến đây đó là TED có một bản sắn riêng của mình . và các bạn có thể nói về rất nhiều điều có ảnh hưởng trên toàn thế giới tại đây . và đôi khi bạn đến với TED nó mang lại ý nghĩa và sức mạnh cho bạn mà nếu như bạn không đến bạn sẽ không có được sức mạnh như thế và tôi đề cập đến điều này bởi tôi nghĩ bản sắc thực sự rất quan trọng chúng ta đã có vài bài diễn thuyết rất tuyệt vời và tôi cho rằng những gì mà chúng ta nhận thấy được đó là , nếu bạn là giáo viên , lời nói của bạn sẽ có ý nghĩa nhưng nếu bạn là một giáo viên giàu lòng trắc ẩn , lời nói của bạn đặc biệt có ý nghĩa . còn nếu bạn là một bác sĩ , bạn có thể làm vài điều tốt nhưng nếu bạn là một bác sĩ tận tâm , bạn có thể làm thêm nhiều điều tốt khác . đó là lý do tại sao tôi muốn nói về sức mạnh của bản sắc nhân cách thực ra tôi không học được điều này khi tôi hành nghề luật sư hay qua những công việc tôi làm mà tôi thực sự học được điều này từ bà của mình Tôi lớn lên trong một ngôi nhà , một gia đình người Mỹ gốc phi truyền thống và theo chế độ mẫu hệ và bà tôi là người làm chủ gia đình . Bà rất cứng rắn , mạnh mẽ và đầy quyền lực trong gia đình Bà luôn là người chấm dứt mọi trận cãi vã trong gia đình và cũng luôn là người khơi nên nhiều cuộc tranh cãi trong gia đình Ba mẹ bà thực ra là người con của nô lệ . Cha mẹ bà sinh ra trong thời kỳ nô lệ tại Virginia vào những năm 1840 và bà sinh vào những năm 1880 và phải niếm trải những tháng ngày làm nô lệ , chính điều đó đã định hình nên cách bà nhìn nhận cuộc đời . Bà cứng rắn , nhưng cũng đắm thắm . Khi tôi còn bé , mỗi khi tôi nhìn bà bà sẽ đến bên và ôm tôi vào lòng bà ôm tôi chặt đến mức tôi thấy khó thở rồi sau đó bà để tôi đi một hoặc hai giờ sau , nếu tôi lại gặp bà bà sẽ tiến đến và nói : " Bryan à , con vẫn cảm thấy như bà ôm con chứ ? " và nếu tôi nói " dạ không " , bà sẽ lại " tấn công " tôi và nếu tôi nói " dạ có " , bà sẽ để tôi một mình . Bà sỡ hữu một tính cách mà bạn sẽ luôn muốn ở gần . Thách thức duy nhất là bà có đến 10 đứa con . Mẹ tôi là con út trong nhà , thỉnh thoảng , tôi đến và ở bên bà nhưng thật khó để bà có thời gian quan tâm đến tôi . Các anh chị em họ của tôi cứ xung quanh bà mọi nơi Và tôi còn nhớ , lúc đó tôi khoảng 8 , 9 tuổi gì đó có một buổi sáng , tôi thức dậy , vào phòng khách và tôi thấy tất cả các anh chị em họ chạy xung quanh phòng , bà tôi thì đang ngồi đối diện nhìn tôi chằm chằm . Lúc đầu , tôi tưởng chúng tôi đang chơi một trò chơi thế rồi tôi nhìn bà và cười nhưng bà có vẻ rất nghiêm trọng . 15 , 20 phút trôi qua bà đứng dậy , băng qua căn phòng rồi cầm tay tôi bà nói : " Đi nào , Bryan . Bà và con sẽ nói chuyện nhé " tôi nhớ như in ngày đó , tưởng chừng như mới xảy qua hôm qua vậy Và tôi sẽ không bao giờ quên được . bà dẫn tôi ra khỏi phòng , ra phía sau nhà và nói " Bryan này , bà sẽ nói với con một chuyện nhưng con đừng nói với ai nhé " Tôi đáp " dạ được thôi ạ " Bà nói : " nào , hãy chắc chắn là con sẽ không làm thế chứ " . Tôi nói " chắc chắn ạ " Rồi bà ngồi xuống , nhìn tôi và nói " bà muốn con biết rằng bà vẫn luôn theo chân đến con " . " Bà nghĩ con là đứa trẻ đặc biệt " " Bà nghĩ con có thể làm mọi thứ mà con muốn " Tôi sẽ không bao giờ quên lời bà . rồi bà nói tiếp " Con chỉ cần hứa với bà 3 điều , Bryan à " Tôi nói " dạ được ạ " " điều đầu tiên bà muốn con hứa là con phải luôn yêu thương mẹ con " " nó là đứa con gái bé bỏng của bà , con hãy hứa rằng sẽ luôn chăm sóc mẹ con nhé " À , tôi yêu mẹ , vì thế tôi hứa ngay " Vâng , con sẽ làm ạ " " điều thứ 2 bà muốn con hứa là sẽ luôn làm những việc đúng đắn dẫu có khó khăn đến mấy " . Tôi suy nghĩ rồi nói " Vâng , con sẽ làm ạ " cuối cùng bà nói " điều thứ 3 là con hãy hứa với bà rằng con sẽ không bao giờ uống rượu " . À , lúc đó tôi mới 9 tuổi nên tôi nói " Vâng , con hứa ạ " Tôi lớn lên ở vùng quê miền Nam và có một anh trai , lớn hơn tôi một tuổi và một em gái , nhỏ hơn tôi một tuổi Đến khi tôi 14 , 15 tuổi một ngày kia , anh tôi về nhà và mang về 6 chai bia Tôi không biết anh ấy có nó từ đâu anh ấy kéo tôi và đứa em gái cùng đi vào rừng đại loại là chúng tôi đã ở ngoài đó làm những thứ điên cuồng anh ấy uống xong một ngụm bia thì đưa cho tôi và em gái và họ đưa bia cho tôi . tôi nói " không , không , không. không sao . Hai người cứ uống đi . Em sẽ không uống một giọt bia nào cả " Anh trai tôi nói , " thôi nào , Chúng ta làm việc này hôm nay , và em luôn cùng làm những gì anh và em gái làm mà " Anh đã uống một ít , em gái em cũng đã uống một ít , nào tới lượt em uống đấy " Tôi nói " Không , em không cảm thấy như thế là đúng . Hai người cứ uống đi , cứ tiếp tục " Và rồi anh tôi nhìn tôi chằm chằm và nói " Em bị làm sao vậy ? uống tí đi " anh ấy nhìn tôi khó chịu , " ồ , anh mong em sẽ không bận tâm quá nhiều về buổi nói chuyện đó của bà ngoại và em " Tôi nói " Anh đang nói gì thế ? " Anh trả lời " Bà nói với tất cả những đứa cháu rằng chúng đặc biệt " Lúc đấy , tôi thấy thất vọng Tôi muốn thú nhận với các bạn một điều mà đáng lý tôi không nên nói ra Tôi biết rằng buổi nói chuyện này sẽ được phát sóng rộng rãi Tuy nhiên tôi vẫn sẽ nói , tôi đã 52 tuổi và tôi xin thừa nhận rằng tôi chưa từng uống một giọt rượu nào Không phải tôi nói ra vì tôi nghĩ tôi làm thế là đúng , là đạo đức ; mà tôi muốn nói đến sức mạnh của nhân cách con người . Khi chúng ta tạo ra một nhân cách đúng đắn chúng ta có thể nói mọi thứ với thế giới xung quanh ta rằng những gì mà họ không hề tin lại thực sự có ý nghĩa . Chúng ta có thể khiến họ bắt tay vào làm những việc mà họ không nghĩ rằng họ làm được . Mỗi khi nghĩ về bà ngoại tất nhiên tôi biết bà cho rằng tất cả những đứa cháu đều đặc biệt . Ông ngoại tôi đã ở tù suốt thời kỳ cấm nấu và bán rượu , cậu tôi chết vì bệnh do rượu gây ra . Và tất nhiên bà nghĩ có những điều chúng ta cần phải cam kết . Tôi thì đã và đang cố nói ra đôi điều về hệ thống tư pháp của quốc gia chúng ta , nó đã khác đi rất nhiều so với 40 năm về trước . Năm 1972 , đã có 300.000 người bị tù Ngày nay , con số đó đã lên đến 2,3 triệu Nước Mỹ giờ đây có tỉ lệ phạt tù cao nhất trên thế giới và có 7 triệu người bị quản chế hoặc được tạm tha theo tôi , sự phạt tù rộng rãi như thế đã cơ bản thay đổi thế giới này Đối với những người nghèo , người da màu hệ luỵ của việc này đã khiến họ phải sống với nỗi thất vọng tràn trề . cứ 3 người đàn ông da đen ở độ tuổi từ 18 đến 30 thì có một người đang trong tù , bị quản chế hoặc được tạm tha . Ở những thành phố lớn trên đất nước này như Los Angeles , Philadelphia , Baltimore , Washington có đên 50 - 60 % người da màu đang trong tình trạng tương tự , họ bị tù , bị quản chế hoặc tạm tha Hệ thống pháp luật của chúng ta không chỉ được định hình bằng những cách như thế , không chỉ bị biến tướng do sự phân biệt chủng tộc mà còn bị bóp méo bởi cái nghèo . Chúng ta đang có một hệ thống tư pháp sẽ sẵn sàng đối xử với các bạn tốt hơn nhiều nếu bạn phạm tội nhưng giàu có so với người nghèo dù họ vô tội Chính sự giàu có , chứ không phải là có tội hay không có tội ảnh hưởng đến kết quả . mặc dù vậy , chúng ta dường như vẫn thấy thoải mái về điều này Nỗi sợ hãi lẫn và giận dữ chính trị đã khiến chúng ta tin rằng đây không phải và vấn đề mà chúng ta phải lo thế là chúng ta tách biệt nhưng điều này lại khiến tôi quan tâm Chúng ta đang chứng kiến vài sự phát triển rất thú vị trong việc làm của mình Tôi sống ở bang Alabama , cũng giống như những bang khác sẽ thực sự tước quyền bầu cử của bạn mãi mãi nếu bạn phạm tội hình sự Ngay hiện nay , ở bang Alabama có 34 % đàn ông da đen bị vĩnh viễn mất quyền bầu cử Chúng tôi dự đoán rằng thêm 10 năm nữa mức độ tước quyền công dân sẽ lại nặng như trước khi Đạo Luật Bầu Cử được thông qua Và có một sự im lặng đáng trách Tôi muốn đại diện lên tiếng nói cho trẻ em . Rất nhiều khác hàng của tôi vẫn còn rất nhỏ Mỹ là quốc gia duy nhất trên thế giới kết án đứa trẻ 13 tuổi tù chung thân . Chúng ta có án tù chung thân không hề đặc xá cho trẻ em chúng ta thực ra còn đang thực hiện những vụ kiện tụng trẻ em và là nước duy nhất trên thế giới làm điều này . Tôi xin lên tiếng làm đại diện cho những người tử tù câu hỏi về án tử hình được đặt ra này rất thú vị . Bằng nhiều cách , chúng ta được dạy để tin rằng câu hỏi thực sự là liệu người ta có đáng phải chết vì tội lỗi mà họ đã gây ra ? Đây là một câu hỏi rất hợp lý nhưng vẫn có cách nghĩ khác về chúng ta đang ở đâu trong nhân cách của mình . Cách nghĩ khác về điều này không phải là liệu người có tội có đáng chết hay không mà liệu chúng ta có quyền giết họ hay không ? ý tôi là , thật khó tin ! Án tử hình tại Mỹ được xác định một cách không chính xác cứ 9 người bị kết án tử chúng tôi tìm thấy một người vô tội được giải tội và thả khỏi tử tù đây là tỉ lệ kết án sai khủng khiếp 1 trong 9 người bị kết án là người vô tội thật sự khó mà tưởng tượng nỗi Trong ngành hàng không , chúng ta sẽ không bao giờ để mọi người đi nếu cứ mỗi 9 máy bay cất cánh mà có một chiếc bị rơi Nhưng bằng cách nào đó , chúng ta lại tách mình khỏi vấn đề này xem đó không phải là vấn đề của chúng ta , không phải gánh nặng của chúng ta cũng không phải điều mà chúng ta cần đấu tranh , nỗ lực . Tôi nói rất nhiều về những vấn đề này về chủng tộc và về câu hỏi liệu chúng ta có xứng đáng giết họ . Và điều thú vị là khi tôi dạy học sinh của mình về lịch sử của người Mỹ gốc Phi Tôi kể với họ về chế độ nô lệ , khủng bố - thời kỳ này bắt đầu từ cuối công cuộc tái thiết và kéo dài cho đến Thế Chiến thứ II Chúng ta thực sự không biết nhiều về điều này nhưng đối với người Mỹ gốc Phi ở quốc gia này đó là một thời kỳ khủng khiếp . Nhiều cộng đồng đã lo sợ bị hành hình , họ lo sợ bị ném bom và chính mối đe doạ của khủng bố định hình nên cuộc sống của họ . Những người đó đến và nói với tôi rằng : " Ông Stevenson , ông có những buổi nói chuyện , những bài diễn thuyết hãy nói với mọi người đừng cho là chúng ta chỉ đương đầu với khủng bố lần đầu tiên trong lịch sử dân tộc kể từ sau sự kiện 11 / 9, mà hãy nói với họ rằng chúng tôi đã phải lớn lên cùng với điều đó và tất nhiên , thời kỳ khủng bố đã kéo theo sự phân biệt sắc tộc và hàng thập niên lệ thuộc chủng tộc và chế độ diệt chủng apartheid . Chúng ta thấy được thực trạng này nhưng chúng ta lại không muốn bàn về vấn đề của chính mình chúng ta không muốn nói về lịch sử và vì thế , chúng ta đã chẳng hiểu được điều đó có ý nghĩa như thế nào chúng ta không ngừng mâu thuẫn không ngừng gây ra căng thẳng và bất hoà chúng ta đã khó khăn lắm khi nói về vấn đề chủng tộc tôi tin chắc đó là vì chúng ta không sẵn sàng thừa nhận chân lý và hoà giải Ở Nam phi , người ta biết rằng họ không thể chống chọi với chế độ apartheid nếu họ không cam kết với sự thật và làm hoà Ở Rwanda , thậm chí sau khi diệt chủng đẫm máu xảu ra , đã có cam kết được đưa ra nhưng ở đất nước này , chúng ta vẫn chưa làm được điều đó Tôi đã có vài bài diễn thuyết ở Đức về mức án tử hình thật kinh ngạc vì sau bài thuyết trình của tôi , có một học giả đứng lên và nói " Thực sự là tôi rất khó chịu khi phải nghe những gì ông đang đề cập đến " " Ở Đức không có mức án tử hình và tất nhiên , chúng tôi sẽ không bao giờ có hình phạt tử hình ở Đức " Căn phòng trở nên yên lặng rồi người phụ nữ này nói tiếp " trong lịch sử của chúng tôi Chưa bao giờ , chúng tôi tham gia vào việc giết người có hệ thống cả việc làm đó thật vô lương tâm dù vô tình hay cố ý cũng không nên tử hình ai đó " và tôi nghĩ về điều này Bạn sẽ cảm thấy như thế nào nếu sống trong một thế giới nơi Đức đã thi hành án tử hình , nhất là khi đó là người Do Thái lai Tôi không thể làm ngơ được . Như thế quá vô lương tâm Ở đất nước của chúng ta , tại những bang Miền Nam lâu đời người ta vẫn thực thi án tử hình bạn có khả năng bị kết án tử hình cao gấp 11 lần nếu nạn nhân là người da trắng so với nạn nhân là người da đen và gấp 22 lần nếu bị đơn là người da đen còn nạn nhân là người da trắng chính những tiểu bang này đã chôn biết bao thi thể của người bị xử tử và vì thế , có sự ngăn cách Tôi cho rằng nhân cách của chúng ta đang bị mai một khi chúng ta không thực sự quan tâm đến những thứ khó khăn thì những điều tốt đẹp tuyệt nhiên cũng bị ảnh hưởng Chúng ta thích cải tiến yêu công nghệ , thích sáng tạo thích giải trí Nhưng cuối cùng , thực tế này vẫn bị che khuất bởi nỗi thống khổ , sự lạm dụng , thoái hoá đạo đức và xem nhẹ nhân cách . Còn đối với tôi , việc kết hợp cả hai điều trên là thực sự cần thiết Vì dẫu sao chúng ta cũng đang nói về sự cần thiết để hy vọng nhiều hơn cống hiến nhiều hơn và tận tâm hơn đối với những thử thách cơ bản trong cuộc sống , trong thế giới phức tạp này Với tôi , việc đó có nghĩa là dành thời gian để suy nghĩ , để nói về người nghèo , người có hoàn cảnh khó khăn , về những ai không có dịp đến với TED Tuy nhiên , hãy suy nghĩ về họ theo cách hoà nhập với cả cuộc sống của chính chúng ta . Các bạn biết đó , cuối cùng thì chúng ta cũng phải tin vào những gì mà chúng ta chưa từng tận mắt chứng kiến Vâng . Chúng ta có lý , chúng ta cống hiến cho trí tuệ . Đổi mới , sáng tạo , và phát triển có được không đơn thuần chỉ từ ý tưởng trong đầu chúng ta mà chúng xuất phát từ những ý tưởng rồi được tiếp sức bằng niềm tin của trái tim Và đó chính là sự kết nối của trái tim và khối óc , của tâm và trí mà tôi tin sẽ khiến chúng ta không chỉ chú ý đến những điều tươi sáng làm loá mắt mà cả những điều khó khăn Vaclav Havel , một vị lãnh tụ vĩ đại của Séc , đã nói về điều này . " khi chúng tôi ở Đông Âu , đối phó với sự áp bức chúng tôi muốn có được tất cả nhưng thứ chúng tôi cần nhất là niềm tin một tinh thần có định hướng và sự sẵn sàng ứng phó với nỗi thất vọng và đôi khi trở thành một nhân chứng " Thực sự , định hướng là điều cốt lõi trong niềm tin của tôi mà thậm chí công đồng TED cũng như vậy . có sự ngăn cách giữa công nghệ và thiết kế cho phép chúng ta là con người thực thụ chỉ khi nào chúng ta thực sự chú ý đến nỗi thống khổ sự nghèo khó , không cho ai đó được hưởng được quyền lợi và sự bất công Giờ đây tôi cảnh báo các bạn rằng để có được nhân cách như thế chúng ta phải trải qua rất nhiều thử thách so với khi chúng ta không chú ý đến những điều vừa nêu . Tôi có được một đặc ân rất lớn , khi tôi còn là một luật sư non nớt , tôi đã gặp Rosa Park Bà Park từng đến Montgomery rất nhiều lần và bà đi cùng với 2 người bạn thân nhất của mình Họ là Johnnie Carr , người tổ chức chiến dịch tẩy chay trên xe buýt tại Montgomery bà là người phụ nữ Mỹ gốc Phi tuyệt vời và Virginia Durr , một phụ nữ da trắng mà chồng bà chính là Clifford Durr , luật sư đại diện cho Tiến sĩ King Những người phụ nưc này chỉ đến và nói chuyện cứ mỗi lần như thế , bà Carr sẽ gọi và nói " Này , Bryan , bà Park sẽ đến thị trấn và chúng tôi sẽ cũng đến để nói chuyện cậu có muốn đến nghe không ? " và tôi trả lời " Vâng , tôi sẽ đến " Bà ấy hỏi " vậy cậu dự định sẽ làm gì khi đến đây ? " tôi nói " Tôi sẽ lắng nghe " Và rồi tôi đến đó , và tôi sẽ chỉ lắng nghe việc này thực sự đã tiếp thêm nghị lực cho tôi rất nhiều có một lần tôi đến và nghe họ nói sau vài tiếng , bà Park quay sang và nói : " Nào , Bryan , hãy nói cho tôi nghe về đơn kiến nghị tính công bằng của tư pháp và những gì cậu đang cố thực hiện " Thế là tôi bắt đầu nói huyên thuyên " À , chúng tôi đang cố thay đổi sự bất công . Chúng tôi đang cố gắng giúp những người bị kết án oan , cố gắng đương đầu với sự thiên vị và phân biệt xử trong cách xét xử tư pháp , cố gắng chấm dứt cảnh trẻ em bị kết án chung thân mà không hề được đặc xá , cố gắng làm được việc gì đó về án tử hình , giảm thiểu số người bị bỏ tù , và chấm dứt việc bắt giam diện rộng " . Khi tôi nói hết ý của mình , bà ấy nhìn tôi và nói " ừm , ừm , ừm " " Việc đó sẽ khiến cậu mệt mỏi , mệt mỏi , và mệt mỏi " Và đó cũng là lúc bà Carr nhũi tới , đặt tay lên mặt tôi và nói : " Thế nên cậu phải thật dũng cảm , dũng cảm và dũng cảm " . Tôi thực sự cho rằng cộng đồng TED cần phải dũng cảm hơn . Chúng ta cần tìm cách để đối đầu với những thách thức , những vấn đề và cả nỗi khổ mà sự bất công gây ra Bởi vì xét cho cùng , tất cả chúng ta phụ thuộc từng cá nhân sống trên hành tinh này . Tôi đã học được những điều rất đơn giản khi làm công việc của mình . Nó chỉ dạy tôi những điều rất đơn giản . Và tôi dần hiểu và tin rằng mỗi chúng ta phải hơn điều tệ nhất mà chúng ta từng làm . Tôi tin điều đó đúng với mọi người trên trái đất này . Tôi cho rằng nếu ai đó nói dối , họ không đơn thuần là kẻ dối trá . nếu ai lấy một món đồ gì mà không thuộc quyền sở hữu của họ , họ không chỉ là một tên trộm . Tôi cho rằng , thâm chí khi bạn giết ai đó , bạn cũng không hẳn là một kẻ sát nhân . và vì thế , con người chúng ta có phẩm giá cơ bản phải được luật pháp bảo vệ . Tôi cũng tin rằng ở nhiều nơi trên đất nước này , và tất nhiên cũng là nhiều nơi trên thế giới , sự đối nghịch của nghèo không phải là giàu . Tôi không tin như thế . Tôi thực sự nghĩ rằng ở rất nhiều nơi đối nghịch với cái nghèo là sự công bằng và cuối cùng , tôi tin rằng dù sự thật là điều này rất ly kỳ rất tuyệt , rất hứng thú và rất kích thích nhưng chúng ta cuối cùng sẽ chẳng bị phán xét bởi công nghệ chúng ta làm ra bởi thiết kế của mình , bởi trí tuệ và lý tưởng và bạn không nhận xét một xã hội bằng cách họ đối xử với người giàu , người có quyền lực và người được đặc quyền đăc lợi mà thông qua cách họ đối xử với người nghèo , người có tội hay tù nhân . Bởi vì đó là hệ quả của việc chúng ta bắt đầu có cái nhìn sâu sắc về chúng ta là ai . Thi thoảng , khi tôi mất cân bằng , tôi sẽ kết thúc tình trạng ấy bằng câu chuyện này . Thỉnh thoảng khi tôi cố quá sức , tôi thật sự rất mệt , cũng giống như mọi người thôi . thỉnh thoảng những ý tưởng này cứ liên tục xuất hiện trong suy nghĩ của chúng ta rằng chúng rất quan trọng . Và tôi đã làm đại diện cho những đứa trẻ bị kết án rất nặng . Tôi vào tù gặp thân chủ của mình , đó là đứa trẻ mới chỉ 13 , 14 tuổi và cậu ấy được phép đứng trước toà như một người lớn . Tôi bắt đầu suy nghĩ , làm sao mà chuyện này có thể xảy ra được ? Sao một quan toà có thể biến bạn thành một người mà bạn vốn không phải ? Quan toà chứng nhận đó là một người trưởng thành , nhưng tôi thấy cậu ấy vẫn còn là một đứa trẻ Và có một đêm , tôi thức rất khuya và bắt đầu nghĩ lạ nhỉ , nếu quan toà có thể làm vậy thì hẳn là họ có quyền lực vô biên Vâng , Bryan , quan toà có quyền lực như thế , thế thì mình nên xin họ một chút . và vì tôi thức quá khuya , mà không suy nghĩ một cách hệ thống Thế là tôi bắt đầu viết ra một bản kiến nghị rằng tôi có một thân chủ mới 14 tuổi , là người da đen và nghèo khó Tôi bắt đầu làm việc với bản kiến nghị này với tiêu đề là " Bản kiến nghị cố gắng giúp đỡ một đứa trẻ 14 da đen đáng thương giống như một Giám đốc điều hành tập đoàn , da trắng , 75 tuổi " Tôi trình bày trong đơn kiến nghị rằng đã có sự nhầm lẫn trong công tố , hành vi sai trái của cảnh sát và tư pháp . Còn có một dòng rất điên rồ về việc làm thế nào mà không hề có sự đúng đắn trên đất nước này Tất cả đều sai trái . Sáng hôm sau , tôi thức dậy và nghĩ , tôi đã mơ về một bản kiến nghị điên rồ hay tôi thực sự đã viết nó ? Trong cơn hoảng loạn , không những tôi đã viết nó , mà tôi cũng đã gửi nó đến toà án . Vài tháng trôi qua , Tôi dường như quên hẳn chuyện này . và cuối cùng tôi quyết định tôi sẽ đến toà án và nhận vụ án khó khăn này . Tôi bước vào xe , trong lòng cảm thấy rất rất choáng ngợp . Tôi vào xe và rồi đến toà án . Lúc đấy tôi nghĩ chuyện này sẽ khó khăn gian khổ đây . Và cuối cùng tôi cũng bước ra khỏi xe , tiến vào toà án và khi tôi bước lên bậc thang của toà án có một người đàn ông da đen lớn tuổi hơn tôi , ông là người trông nom toà án . Khi người đàn ông này thấy tôi , ông tiến về phía tôi và nói : " Cậu là ai ? " Tôi nói , " Cháu là luật sư " . Ông ấy nói : " Cậu là luật sư ? " , Tôi nói " Dạ đúng rồi " . Và ông ấy tiến lại gần hơn và ôm lấy tôi thì thầm vào tai tôi , Ông nói : " Tôi rất tự hào về cậu " Và tôi phải nói với các bạn rằng điều đó khiến cho tôi tràn đầy nghị lực . Nó có mối liên hệ gì đó rất sâu sắc với phần nhân cách trong con người tôi , về khả năng đóng góp của mỗi người cho cộng đồng , cho những tư duy tràn đầy hy vọng . Tôi đến phòng xử án , và khi tôi bước vào , thẩm phán nhìn thấy tôi đến ông nói : " Anh Stevenson , có phải chính anh đã viết đơn kiến nghị điên rồ này không ? " Tôi trả lời : " Vâng , thưa ngài " . Và rồi chúng tôi bắt đầu tranh luận . Mọi người bắt đầu vào phòng vì họ đang rất giận dữ . Chính tôi đã viết những điều điên rồ này . trợ lý công tố viên và các thư ký bước vào . Trước khi tôi đến , phòng xử án đã đông nghẹt người và họ đang giận dữ về việc chúng tôi nói về sắc tộc , về sự nghèo nàn , và về sự bất công . Và dù không đứng trước mắt tôi , nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy người canh giữ bước tới bước lui Ông luôn nhìn vào qua cánh cửa sổ , và ông có thể nghe hết tất cả những tiếng la hét . Ông cứ đi tới đi lui . ông bước vào phòng và ngồi phía sau tôi , rất gần bàn luật sư . Khoảng 10 phút sau khi quan toà tuyên bố nghỉ giải lao . Trong lúc giải lao , phó quận trưởng cảnh sát thấy bị xúc phạm vì người canh gác bước vào phòng xử án . Ông ta nhảy nhổm lên tiến đến người canh gác và nói : " Jimmy , ông làm gì trong đây ? " và người đàn ông da đen này đứng lên và nhìn vị phó quận trưởng rồi quay sang nhìn tôi ông nói : " Tôi vào đây để nói người đàn ông trẻ này hãy vững tin vào mục tiêu vì công lý của cậu " Tôi đến với TED bởi vì tôi tin rằng rất nhiều người trong các bạn hiểu được rằng vòng cung đạo đức trên cuộc đời này thì rất dài , nhưng nó lại cong ở chỗ công lý , Biết rằng chúng ta không thể làm con người thực sự đến khi nào chúng ta quan tâm đến nhân quyền và nhân phẩm . Rằng sự tồn tại của tất cả chúng ta gắn bó mật thiết với sự tồn tài của từng người . rằng tầm nhìn của tất cả chúng ta về công nghệ và những thiết kế , giải trí và sự sáng tạo hẳn phải luôn song hành cùng với tầm nhìn của cả cộng đồng , lòng trắc ẩn và công lý . Hơn hết , với những điều này tôi chỉ đơn giản nói với các bạn là hãy theo đuổi mục tiêu của mình đến cùng , hãy tiếp tục phát huy . Cảm ơn các bạn rất nhiều . Vậy anh đã nghe và đã thấy được mong muốn của quý vị khán giả , cuả cộng đồng TED để giúp anh trên con đường của mình và làm được điều gì đó đối với vấn đề này . Thay vì chỉ biết quyên góp tiền , chúng tôi có thể giúp được gì ? À , Luôn có nhiều cơ hội xung quanh chúng ta . Ví dụ , nếu bạn sống ở ban California , thì mùa xuân này sẽ có một cuộc trưng cầu dân ý tại đây , chúng tôi đang nỗ lực tái định hướng một phần tiền sử dụng vào các hình phạt . Ví dụ tại Cali Chúng tôi sẽ chi 1 triệu đô la cho án phạt tử hình trong 5 năm tới . Vâng , 1 triệu đô la . Và 46 % vụ án giết người không bị bắt . 56 % vụ án hiếp dâm không được xử lý . Vì thế , chúng ta có một cơ hội để thay đổi tình hình này . và đợt trưng cầu dân ý này sẽ đưa ra kiến nghị để có tiền để thi hành và đảm bảo tính công bằng của luật pháp . Và tôi nghĩ rằng cơ hội luôn ở quanh chúng ta . Tội phạm ở Mỹ đã giảm đi rất nhiều suốt 3 thập niên qua . Và một phần của câu chuyện đó là đôi khi là do tăng thời gian giam giữ . Bạn sẽ nói gì với những ai tin vào chuyện này ? Thực chất là tỉ lệ phạm tội bạo lực vẫn ở mức tương đối ổn định . Tỉ lệ bị bắt giam ở nước Mỹ tăng mạnh thực ra không phải tội phạm bạo lực . Mà đây chính là một cuộc chiến chống lại ma tuý . và số lượng người bị bắt giam đã tăng lên rất đáng kể . Và chúng ta đã mất đi sự kiểm soát đối với mặt trái của các hình phạt . và vì thế , chúng ta có 3 cuộc chiến chống lại việc người ta bị tù chung thân chỉ vì ăn trộm xe đạp hay trộm cấp tài sản mức độ nhẹ thay vì buộc họ trả lại những gì mà họ lấy cho chủ nhân của tài sản đó . Tôi tin rằng chúng ta cần làm nhiều việc hơn nữa để giúp đỡ những người bị biến thành nạn nhân bởi tội ác chứ không phải là làm ít đi . Tôi nghĩ triết lý hình phạt hiện tại của chúng ta thật vô ích , chẳng giúp được gì cho ai cả . Tôi cho rằng đó là điều mà chúng ta cần phải thay đổi . Bryan , anh thực sự đã đánh đúng tâm lý của mọi người ở đây . Anh thực sự là một người truyền cảm hứng . Rất cảm ơn anh đã đến với TED . Một lần nữa xin cảm ơn anh . Tôi sẽ nói về một ý tưởng nho nhỏ về sự dịch chuyển của đường mốc giới Và vì ý tưởng đó có thể được giải thích trong vòng 1 phút . Tôi sẽ kể cho các bạn 3 câu chuyện trước để lấp vào thời gian còn thừa . Câu chuyện thứ nhất là về Charles Darwin , một trong những vị anh hùng của tôi Ông đã đến đây trong những năm 1835 như các bạn biết khá rõ Và bạn nghĩ rằng Ông đến để đuổi bắt Sẻ Núi , nhưng không phải thế . Thực ra Ông thu thập các loại cá . Ông miêu tả một trong số chúng là rất " Thông thường " Đây là con cá mú vây buồm . Một ngành ngư nghiệp quy mô lớn đang khai thác loại cá này cho đến thập niên 80 . Hiện tại loại cá này đang nằm trong Danh Sách Đỏ của IUCN . Câu chuyện này. chúng ta đã nghe rất nhiều lần về Galapagos và những nơi khác. vậy nên chẳng có gì đặc biệt về nó hết . Nhưng điểm chính là , chúng ta vẫn đến Galapagos . Chúng ta vẫn nghĩ nó còn nguyên sơ Những tờ rơi quảng cáo vẫn đang thông tin rằng chúng chưa bị chạm đến Vậy thì điều gì xảy ra tại đây ? Câu chuyện thứ hai , vẫn là để chú giải cho một khái niệm khác cái được gọi là sự dịch chuyển của đường hông . Cười Tôi đã đến đó vào năm 1971 , nghiên cứu đầm phá ở Tây Phi Tôi đến đó vì TÔi đã lớn lên ở Châu Âu và đã mong muốn rằng sau này sẽ được làm việc tại Châu Phi Mặc dù tôi đã có thể hoà nhập với cuộc sống tại đó Tôi có làn da rám nắng TÔi đã bị thuyết phục là mình thực sự không đến từ đó Đây là vết rám nắng đầu tiên của tôi Đầm phá được bao quanh bởi cây cọ bạn có thể thấy , một vài cây đước . có cả cá rô phi khoảng chừng 20 cm một loài cá rô phi được với với cái tên là cá rô phi cằm đen Ngành thuỷ sản đánh bắt cá rô phi cằm đen này giúp ổn định số lượng cá và họ thực sự có thời đánh bắt khá thuận lợi họ kiếm được nhiều hơn mức thu nhập trung bình ở Ghana . 27 năm sau khi tôi trở lại , kích cỡ của loại cá này chỉ còn phân nửa . Chúng đạt đến độ tuổi trưởng thành tại kích cỡ 5cm Đã có một sự tác động về gen lên trên loại cá này Còn có rất nhiều cá chúng vẫn rất yên ổn . Và những loại cá này dường như cũng thoải mái khi ở đó . Thế nên chẳng có gì thay đổi cả , nhưng mọi thứ đã biến đổi . Câu chuyện nho nhỏ thứ 3 của Tôi đó là khi tôi đang là người đồng thực hiện đưa vào giới thiệu phương thức đánh cá kéo lưới từ đuôi thuyền tại Đông Nam Á trong những năm 70-- , à không , bắt đầu từ những năm 60-- Châu Âu thực hiện rất nhiều các dự án phát triển Phát triển ngành đánh bắt cá điều đó có nghĩa là áp đặt lên những quốc gia đó những nước mà đã có 100,000 ngư dân áp đặt ngành công nhiệp đánh bắt cá lên họ Và cái thuyền này đây , khá xấu , được gọi là Mutiara 4 . Tôi dùng nó để làm các cuộc khảo sát xuyên suốt vùng phía Nam của biển Nam Hải Trung Quốc và đặc biệt vùng biển Java . Cái mà chúng tôi bắt được , chúng tôi không tìm được từ giải nghĩa cho nó cái mà chúng tôi bắt được , hiện tại tôi đã biết được rằng đó là đáy biển 90 % cái mà chúng tôi đánh bắt được là bọt biển , và những sinh vật khác sống chặt dưới đáy biển Và thực tế hầu hết các loại cá những loại rất nhỏ như những vết chấm trong đám mảnh vụn , hay những đốngmảnh vụn , là những con cá sống ở rặng san hô Điều chính yếu là những thứ dưới đáy biển được kéo lên thuyền sau đó lại bị vứt ngược trở lại . Những tấm hình này thật quá sứ tưởng tượng vì sự chuyển dịch này diễn ra quá nhanh chóng Trong vòng 1 năm , bạn làm một cuộc khảo sát sau đó ngành đánh bắt cá thương mại bắt đầu . Đáy biển bị biến dạng trong trường hợp này từ đáy biển cứng hoặc san hô mềm trở thành một đống bùn hỗn độn . Đây là một con rùa biển đã chết Những loài như thế này chúng không được tiêu thụ , chúng bị quẳng đi vì chúng đã chết Một lần chúng tôi bắt được một con còn sống . Nó vẫn chưa bị ngộp Thế là họ muốn giết nó vì thịt nó ăn rất ngon Cái núi mảnh vụn này thực chất được thu thập bởi những ngư dân trong những lần họ đi biển đến những vùng chưa từng được đánh bắt trước đó . Nhưng điều này không được ghi nhận lại bằng tài liệu . Chúng ta biến đổi thế giới nhưng chúng ta lại không nhớ điều này Chúng ta điều chỉnh đường mốc giới của chính mình lên một cấp độ mới mà chúng ta chẳng nhớ trước kia nó như thế nào . Nếu bạn khái quát hoá điều này , điều gì đó giống như thế này sẽ xảy đến Chúng ta có một vài điều tốt từ trục y ở đây sự đa dạng sinh học , số lượng của cá voi sát thủ diện tích rừng của đất nước bạn , nguồn cung cấp nước . Theo thời gian nó sẽ thay đổi-- nó thay đổi do con người làm điều gì đó tác động hay do tự nhiên Mỗi thế hệ sẽ sử dụng những hình ảnh mà họ có được từ tiềm thức ban đầu của cuộc đời như một tiêu chuẩn và sẽ suy diễn từ đó trở đi Sự khác biệt sau đó là họ nhận thức đó như là một sự mất mát Nhưng họ không nhận thức được cái xảy đến trước đó như là một sự mất mát Bạn có thể thực hiện hàng loạt những sự thay đổi nối tiếp Cuối cùng bạn muốn duy trì những thứ nghèo nàn còn lại Và điều đó , với mức độ rộng lớn hơn , là cái chúng ta muốn làm hiện nay . Chúng ta muốn duy trì những thứ đã không còn nữa hay những thứ mà không còn giống như trước kia nữa Con người nên nghĩ rằng vấn đề này ảnh hưởng đến mọi người chắc chắn là vậy khi mà trong những xã hội " Săn mồi " , họ giết động vật và họ không biết mình đã làm thế sau vài thế hệ tiếp đó Vì , hiển nhiên , một loài động vật với số lượng rất phong phú , trước khi nó bị tuyệt chủng nó trở nên quý hiếm Vậy nên bạn không mất đi những động vật với số lượng phong phú Bạn chỉ mất đi những động vật quý hiếm Chính vì vậy chúng không được coi như là một sự mất mát to lớn Theo thời gian chúng ta tập trung vào những động vật lớn ở biển , chúng ta tập trung vào những con cá lớn Chúng trở nên ngày càng khan hiếm hơn vì bị chúng ta đánh bắt chúng Theo thời gian chúng ta chỉ còn rất ít cá và chúng ta nghĩ đây là đường mốc giới . Câu hỏi được đặt ra là , Sao mọi người lại chấp nhận điều này ? Chì vì họ không biết trước đây nó khác biệt Thực ra , rất nhiều người , và các nhà khoa học sẽ bàn cãi rằng trước kia nó thật sự rất khác . Họ sẽ tranh cãi điều này vì chứng cớ đã được trình bày theo phương thức sớm hơn trước đó không đi theo hướng mà họ muốn nó được trình bày . Ví dụ , câu chuyện dã sử mà vài người đã kể về vị Thuyền Trưởng nào đó quan sát thấy rất nhiều loại cá ở vùng này không thể ăn được hoặc không thường được tận dụng bởi những nhà khoa học chuyên về đánh bắt cá vì nó chẳng mang tính khoa học tẹo nào Vậy nên bạn có một tình huống trong đó mọi người không biết đến quá khứ thậm chí ngay cả khi họ đang sống trong xã hội chữ nghĩa , vì họ không tin tưởng những gì đã tồn tại quá khứ Và như thế , vai trò to lớn mà vùng biển được bảo tồn có thể đóng góp Vì với những vùng biển được bảo tồn như thế chúng ta thực sự đang tái tạo lại quá khứ Chúng ta tái tạo lại cái quá khứ mà mọi người không thể nhận thức được nó vì đường mốc giới đã bị chuyển dịch và đang ở vị trí cực thấp Đó là đối với những người có thể thấy được những vùng biển được bảo vệ và những người có thể hưởng lợi từ sự hiểu biết sâu sắc mà nó đưa đến cái mà làm cho họ có thể tái lập lại đường mốc giới của họ . Thế còn những người không thể làm thế được thì sao ? vì họ không có cách tiếp cận-- Những người ở vùng Trung Tây chẳng hạn ? Tôi nghĩ là những môn nghệ thuật và phim ảnh có lẽ có thể bù đắp được , và sự mô phỏng . Đây là sự mô phỏng của vịnh Chesapeake . Rất lâu trước đây ở vịnh Chesapeak có loại cá voi xám 500 năm trước . Các bạn sẽ có lẽ để ý thấy màu sắc và âm điệu giống như phim " Avatar . " Cười Nếu bạn nghĩ đến phim " Avata " nếu bạn nghĩ về việc mọi nó đã lay động mọi người như thế nào-- đừng để ý đến câu chuyện Pocahontas làm gì-- Tại sao lại bị lay động bởi biểu tượng đến thế Vì nó khơi mào cho điều gì đó thuộc về cảm giác đã bị mất . Và vì vậy đề nghị của tôi là , đây là điều duy nhất tôi muốn đưa ra cho đạo diễn Cameron để làm phần 2 " Avatar " với bối cảnh dưới nước Cám ơn rất nhiều Bạn có biết bạn thực hiện bao nhiêu sự lựa chọn trong 1 ngày ? Bạn có biết bạn thực hiện bao nhiêu sự lựa chọn trong 1 tuần ? Gần đây , tôi đã khảo sát với hơn 2.000 người Mỹ , và trung bình số lựa chọn mà người châu mỹ điển hình đã làm là khoảng 70 lần trong 1 ngày Đã có cuộc khảo sát được hoàn thành với các CEO mà chúng tôi đã theo các CEO suốt 1 tuần Và những nhà khoa học đã dẫn ra tất cả những nhiệm vụ khác nhau mà những CEO đó tham gia và họ đã tốn bao nhiều thời gian để thực hiện những quyết định liên qua đén những nhiệm vụ đó Và họ phát hiện ra là trung bình CEO đã làm khoảng 139 nhiệm vụ trong 1 tuần Dĩ nhiên , mỗi nhiệm vụ được bao gồm rất nhiều lựa chọn nhỏ 50 % trong số quyết định của CEO mất 9 phút hoặc ít hơn Và chỉ có khoang 12 % sự quyết định được họ thực hiện thực hiện trong 1 tiếng hoặc hơn thế . Bây giờ , nghĩ về những sự lựa chọn của chính bạn Bạn có biết bao nhiêu sự lựa chọn làm bạn mất trong khoảng 9 phút so với 1 tiếng ? Bạn nghĩ mình giỏi đến đâu trong việc quản lý các lựa chọn đó ? Hôm nay , tôi muốn nói về 1 trong những rắc rối lớn nhất về sự lựa chọn của chúng ta đó là vấn đề quá tải với nhiều lựa chọn . Tôi muốn nói về những vấn đề và những cách giải quyết khả thi . Và khi tôi nó về vấn đề này , Tôi sẽ có vài câu hỏi cho bạn và tôi hy vọng được biết câu trả lời từ bạn Cho nên khi tôi hỏi bạn 1 câu hỏi Cho là tôi không nhìn thấy gì , nếu bạn muốn đốt 1 lượng calo , chỉ cần giơ tay cao Nếu không thì , khi tôi hỏi , và nếu bạn trả lời có , Xin bạn vui vòng vỗ tay , Giờ là câu hỏi đầu tiên của ngày hôm nay , Bạn có sẵn sàng để nghe về vấn đề quá tải trong lựa chọn ? Cảm ơn . Khi tôi là sinh viên tốt nghiệp từ đại học Stanford , tôi đã từng vào rất nhiều cửa hàng tạp hoá mắc tiền , lúc đó , tôi thật sự khá giàu , Đây là cửa hàng với tên Drager ' s Bây giờ , nó gần như trở thành công viên giải trí . Họ có 250 loại giấm và mù tạc khác nhau và hơn 500 loại trái cây và rau rủ khác nhau và hơn 2 tá loại nước khác nhau và đó là thời gian chúng tôi thực sự thường uống nước máy .. Tôi đã từng rất thích vào cửa hàng này , nhưng tự nhiên , tôi đã từng tự hỏi mình Làm sao bạn đến và không mua thứ gì ? Đây là gian hàng dầu olive của họ . Họ có hơn 75 loại dầu olive khác nhau , bao gồm cả những loại trong tủ khoá do chúng làm từ những cây olive hàng trăm tuổi Cho nên , 1 ngày , tôi quyết định lại chỗ người quản lý , và tôi hỏi , " Cái cách mời gọi mọi người những lựa chọn này có thực sự hiệu quả ? " Và anh ta chỉ và đám đông khách du lịch thường xuyên vào mỗi ngày , được máy camera quay lại thường xuyen , Chúng tôi đã quyết định thực hiện 1 thí nghiệm nhỏ , và chúng tôi đã lấy mứt cho cuộc thí nghiệm . Đây là gian hàng bán mứt của họ Họ có hơn 348 loại mứt khác nhau . Chúng tôi đã mở 1 quầy nếm thử nhỏ ngay gần cửa vào cửa hàng . Chúng tôi đã đem ra 6 loại mứt mùi khác nhau hay 24 loại mứt mùi khác nhau , Và chúng tôi nhận ra 2 điều : Điều thứ nhất , trong trường hợp nào mọi người muốn dừng lại , nếm thử vài loại mứt ? Nhiều người đã dừng lại , khoảng 60 % khi chúng tôi đưa ra 24 loại mứt , Và khi chỉ có 6 loại , thì chỉ có 40 % . Điều tiếp theo , chúng tôi nhận ra Trong trường hợp nào mọi người thích mua 1 chai mứt . Bây giờ chúng ta thấy hiệu ứng ngược lại . Trong số những người dừng lại khi chúng tôi đưa ra 24 loại , Chỉ có 3 % trong số họ mua 1 chai mứt . Còn trong số những người dừng lại khi chỉ có 6 loại mứt , Bất ngờ khi chúng tôi thấy tới 30 % trong số đó mua 1 chai mứt . Bây giờ , thử làm 1 bài toán ít nhất gấp 6 lần số người muốn mua 1 chai mứt khi họ thấy 6 loại hơn là khi họ thấy 24 loại . Bây giờ không bàn về lựa chọn mua chai mứt có lẽ tốt hơn cho chúng ta ít nhất là sẽ tốt hơn cho vòng eo chúng ta Ví dụ trên đã chỉ ra rằng vấn đề quá tải trong sự lựa chọn ảnh hưởng chúng ta trong mỗi quyết định quan trọng Chúng ta chọn không chọn gì cả thậm chí khi điều đó đi ngược lại với những điều chỉ tốt cho chúng ta . Chủ đề hôm nay sẽ tiếp tục với : Tiết kiệm tài chính Bây giờ , tôi sẽ kể cho bạn 1 bài học tôi đã có với Gur Huberman , Emir Kamenica , Wei Jang nơi chúng ta nhìn vào những quyết định tiết kiệm tiền hưu trí của gần 1 triệu người mỹ từ khoảng 650 kế hoạch ở mỹ . Và điều chúng ta thấy được là liệu số lượng nguồn tài trợ có sẵn trong kế hoạch tiết kiệm hưu trí kê hoạch số 401 có ảnh hưởng tới khả năng có thể để tiết kiệm hơn cho ngày mai Và điều chúng tôi phát hiện ra là trong đó tồn tại một sự tương quan Cho nên trong những kế hoạch đó , chúng tôi đã có 657 kế hoạch được trải dài từ những người tình nguyện ở mọi nơi từ 59 nguồn tại trợ khác nhau Và chúng tôi phát hiện rằng Càng nhiều nguồn được đưa ra thì thật sự , tỉ lệ tham gia càng ít Cho nên nếu bạn nhìn kĩ hơn nữa những kế hoạch mà tài trợ cho bạn 2 nguồn tài chính tỉ le tham gia vào khoảng giữa những năm 70 vẫn không cao như chúng tôi muón Trong những kế hoạch tài trợ gần 60 nguồn tài chính tỉ lệ tham gia hiện tại đã giảm khoảng 1 trong những 60 nguồn đó . Bây giờ , nó chỉ ra rằng thậm chí bạn có chọn tham gia khi có nhiều hơn sự lựa chọn hiện tại thậm chí , có có những hậu quả tiêu cực Đối với những ai đã lựa chọn tham gia Càng nhiều sự lựa chọn hơn nữa thì càng nhiều người tham gia để tránh sự tồn kho . Càng nhiều sự lựa chọn Càng nhiều người gửi tất cả tiền của họ vào những tài khoản thị trường tài chính Bây giờ không phải là những sự lụa chọn đó là những sự lựa chọn mà bất cứ ai trong chúng ta cũng khuyên cho mọi người khi bạn xem xét sự khả thi tài chính cho họ Hơn 1 thập kỉ trong quá khứ Chúng ta đã chứng kiến 3 hậu quả tiêu cực chính khi đưa ra cho mọi người nhiều sự lựa chọn họ thích trì hoãn sự lựa chọn Sự trì hoãn thậm trí khi nó đi ngược lại lợi ích tốt nhất cho bản thân họ . Họ dường như đưa ra những sự lựa chọn tệ hơn tệ hơn trong tài chính , y tế . Họ dường như chọn những điều làm họ ít hài lòng hơn khi họ có khả năng làm tốt hơn Lý do chính ở đây là bởi gì chúng ta có thể yêu thích nhìn vào những bức tường to lớn của sốt ma-yo , mù tạc , giấm , mứt nhưng chúng ta không thể thực hiện bài toán của sự so sách và sự tương phản và thậm chí từ sự cho thấy ngạc nhiên cho nên điều tôi muốn đề nghị bạn hôm nay là 4 kĩ thuật đơn giản Những kĩ thuật mà chúng tôi đã kiểm tra bằng nhiều cách trong nhiều bản khảo sát mà bạn có thể áp dụng dễ dàng trong kinh doanh của bạn Đầu tiên : Cắt giảm Bản đã nghe điều đó trước đây nhưng điều đó không đúng so với hiện nay mà ít hơn thì nhiều hơn Mọi người luôn luôn lúng túng khi tôi nói , " cắt giảm " Họ luôn lo lắng họ sẽ sắp sửa mất vị trí của họ Nhưng thực tế , điều chúng ta càng ngày thấy được là nếu bạn sẵn sàng cắt giảm loại bỏ nhiều lựa chọn ngoài luồng Tồn tại sự gia tăng doanh thu bán hàng giảm xuống các chi phí , Và đó là sự cải thiện trong kinh nghiệm lựa chọn Khi Proctor & amp ; Gamble giảm từ 26 loại Head & amp ; Shoulders xuống 15 Họ nhận thấy sự gia tăng doanh số bán hàng lên 10 % Khi tập đoàn Golden Cat loại bỏ 10 sản phẩm bán tệ nhất dành cho mèo Họ nhận thấy sự gia tăng trong lợi nhuận lên 87 % 1 hàm của sự gia tăng lợi nhuận và sự cắt giảm chi phí Bạn biết đó , trung bình các cửa hàng tạp hoá ngày nay đưa ra cho bạn 45000 sản phẩm Walmart thời nay đưa cho bạn tới 100.000 sản phẩm Nhưng cửa hảng bán lẻ lớn thứ 9 cửa hàng bán lẻ đứng thứ 9 trên thế giới hiện nay là Aldi Và nó chỉ đưa ra 1400 sản phẩm 1 loại sốt cà được đóng hộp Bây giờ trong thế giới tiết kiệm tài chính , Tôi nghĩ rằng 1 trong những ví dụ tốt nhất để làm sao đưa ra những sự lựa chọn tốt nhất đó là việc David Laibson liên quan đến việc thiết kế Đó là chương trình ở Harvard Mỗi người làm công ở Harvad được đăng kí tự động trong 1 nguồn . Đối với những ai thực sự muốn chọn Họ đưa ra 20 nguồn tài chính không phải 300 hay hơn đó . Người ta thường nói " Tôi không biết làm sao để cắt giảm " Tất cả đều là sự lựa chọn quan trọng Và điều đầu tiên tôi làm là yêu cầu những người đó " Nói cho tôi biết những sự lựa chọn khác nhau như thế nào . Và nếu người làm công của bạn không thể phân biệt. thì người tiêu dùng của bạn cũng vậy . Ttrước khi chúng tôi bắt đầu phần chúng tôi buổi chiều nay Tôi đã có cuộc nói chuyện với Gary Và Gary nói rằng anh ta sẵn sàng giúp đỡ mọi người trong buổi này 1 kì nghĩ tốn tiền miễn phí tới con đường đẹp nhất thế giới . Đây là miêu tả của con người Và tôi nghĩ bạn nên đọc nó . Bây giờ tôi sẽ cho bạn vài giây để đọc nó sau đó tôi muốn bạn vỗ tay nếu bạn sẵn sàng nhận sự lời đề nghị của Gary Tốt . Những ai sẵn sàng nhận sự đề nghị của Gary . đọc xong chứ ? Bây giờ tôi sẽ cho bạn thấy nhiều hơn Bạn biết đây là sự lừa đảo , phải không nào . Bây giờ , ai sẵn sàng cho chuyến đi này nào ? Tôi nghĩ là tôi sẽ nghe được nhiều tiếng vỗ tay hơn Được rồi Thưc tế thì Bạn có nhiều thông tin khách quan Lần đâu tiên sau đó lần thứ hai nhưng tôi sẽ đoán thử rằng bạn cảm thấy nó thực hơn trong lần thứ hai Bởi vì bức tranh làm nó thực tế hơn với bạn Điều đó mnag cho tôi kĩ thuật thứ hai trong việc giải quyết vấn đề quá tải lựa chọn mà rất cụ thể Rằng để cho mọi người hiểu sự khác nhau giữa các sự lựa chọn Họ phải có khả năng hiểu ra kết quả tương ứng với mỗi sự lựa chọn và những kết quả đó cần được cảm thấy thật rõ ràng , thật sâu sắc Tại sao mọi người sử dụng trung bình 15 đến 30 % khi họ sử dụng thẻ ATM hay thẻ tín dụng so với tiền mặt ? Bởi vì nó không giống như tiền thật Và điều đó chỉ ra rằng làm nó càng rõ ràng , cụ thể thì càng trở thành 1 công cụ hiệu quả để giúp mọi người tiết kiệm hơn Cho nên bài học tôi đã làm với Shlomo Benartzi và Alesssandro Previtero Chúng tôi đã làm 1 bài với mọi người ở ING Những nhân viên mà làm việc tại ING và giờ đây những người đó đã trong 1 giai đoạn họ có thể tuyển sinh cho kế hoạch 401 Và trong suốt giai đoạn này chúng tôi giữ lại giai đoạn trước đây nhưng chỉ thêm 1 điều nhỏ Điều nhỏ chúng tôi thêm vào đó là chúng tôi yêu cầu mọi người chỉ nghĩa về những điều tích cực sẽ xảy ra trong tương lai của họ nếu họ tiết kiệm hơn nữa Bằng cách làm đơn giản đó lượng đăng ký tham gia tăng đến 20 % và càng nhiều người sẵn sàng tiết kiệm hay lượng tiền họ sẵn sàng tiết kiệm tăng đến 40 % Kĩ thuật thứ 3 : Sự phân loại Chúng ta có thể giải quyết nhiều sự phân loại hơn là chúng ta giải quyết những sự lựa chọn Ví dụ , Đây là 1 buổi chúng tôi đã làm ở gian hàng tạp chí Nó chỉ ra rằng Những tiệm tạp hoá Wegmans trên và dưới hành lang phía đông bắc gian hàng tạp chí ở mọi nơi từ 331 các loại tạp chí khác nhau đến tạn 664 nhưng bạn biết điều gì không ? Nếu tôi chỉ ra cho bạn 600 loại tạp chí Và tôi chia nó ra làm 10 loại so với khi tôi chỉ cho bạn 400 tạp chí và chia nó ra thành 20 loại Bạn tin rằng tôi đã đưa cho bạn nhiều sự lựa chọn và những trải nghiệm lựa chọn tốt hơn nếu tôi cho bạn 400 hơn là tôi chỉ cho bạn 600 Bởi vì sự phân chia cho tôi biết làm sao phân chia chúng bây giờ là 2 loại nữ trang khác nhau Một thứ được gọi là " Jazz " còn cái kia được gọi là " Swing " Nếu bạn nghĩ hình bên trái là Swing và hình bên phải là Jazz thì xin mời bạn vỗ tay tốt , có vài người . Còn nếu bạn nghĩ bên trái là Jazz và bên phải là Swing thì xin mời bạn vỗ tay . Tốt rồi , nhiều hơn 1 chút . Bây giờ , nó chỉ ra rằng bạn đã đúng . Bên trái là Jazz và bên phải là Swing , Nhưng bạn biết điều gì không Đây là sự sắp xếp rất vô ích . Sự phân chia cần phải nói lên điều gì đó tới người chọn chứ không phải là người thực hiện sự lựa chọn Và bạn thường thấy rằng vấn đề đó khi nó giảm xuống trong danh sách dài của tất cả nguồn tài chính Ai là người trông mong được thông tin ? Kĩ thuật thứ 4 của tôi : Điều kiện cho sự phức tạp Nó chỉ ra rằng chúng ta thực sự có thể giải quyết rất nhiều thông tin hơn chúng ta có thể Chúng ta có thể làm chúng 1 cách dễ hơn Chúng ta phải dần dần tăng độ phức tạp . Tôi chuẩn bị cho bạn 1 ví dụ về điều tôi đang nói đến Hãy suy nghĩ đến 1 sự lựa chọn khó khăn : Mua 1 chiếc xe . Đây là hãng xe của Đức mà cho bạn có cơ hội để tuỳ chỉnh xe theo ý bạn bạn muốn Bạn có hơn 60 quyết định khác nhau , Để hoàn thành trang trí cho xe của bạn . Và những lựa chọn đó làm thay đổi 1 lượng sự lựa chọn mà họ đưa ra mỗi quyết định . Màu xe , màu bên ngoài Tôi có tói 56 sựa lựa chọn Động cơ , sang số- Có 4 lựa chọn Cho nên điều tôi sẽ làm là tôi sẽ thay đổi sự đặt hàng mà những quyết định đó tồn tại Cho nên 1 nửa khách hàng đi từ nhiều sự lựa chọn , 56 màu xe , tới 4 sự lựa chọn , 4 động cơ sang số . Còn 1 nửa khách hàng còn lại , đi từ sự lựa chọn thấp hơn , 4 động cơ sang số sau đó tới sự lựa chọn cao hơn , 56 màu xe . Điều tôi muốn nói là gì ? Bạn thật bận rộn đó . Nếu bạn cứ nhấn nút " mặc định " cho mỗi quyết định Điều đó có nghĩa bạn đang bị quá nhiều lựa chọn , Điều đó có nghĩa là bạn thua tôi rồi Điều bạn tìm kiếm đó là mọi người đi từ sự lựa chọn nhiều xuống thấp hơn nọ đang nhấn nút " mặc định " tiếp và tiếp tục lần nữa . Chúng tôi đang thua họ Họ đi từ sự lựa chọn thấp lên cao hơn thì họ đang mắc kẹt ở đó . Với cùng nguồn thông tin , cùng số lượng sự lựa chọn . Điều duy nhất tôi hoàn thành là Tôi đã thay đổi đơn đặt hàng mà thông tin đó được biểu hiện trong đó Nếu tôi bắt đầu với bạn dễ dàng , tôi học làm thế nào lựa chọn . Thậm chí chọn động cơ sang số không nói tôi bất kì điều gì về sự quan tâm với trang trí bên trong , Nó vẫn cho giúp tôi biết làm sao lựa chọn Nó cũng cho tôi sự hào hứng về sản phẩm to lớn này mà tôi gắn bó với nó so nên tôi rất vui được thúc đẩy và tôi bận rộn Để tôi khái quát lại . Tôi đã nói về bốn kĩ thuật để giải quyết vấn để quá tải trong sự lựa chọn Cắt giảm - Giảm thiểu tối đa những khả năng ngoài luồng . Cụ thể hoá - Làm cho nó thực tế hơn . Phân loại - Chúng ta giải quyết nhiều sự phân loại hơn , thì càng ít sự lựa chọn hơn Điều kiện cho sự phức tạp . Tất cả những kí thuật mà tôi giới thiệu bạn hôm nay được thiết kế để giúp bạn điều khiển sự lựa chọn của bạn tốt hơn và bạn có thể ứng dụng cho bản thân Người bạn phục vụ cũng tốt hơn Bởi vì tôi tin rằng chìa khoá để chọn cái tốt nhất từ sự lựa chọn đó là sự kĩ càng trong lựa chọn và chúng ta càng có thê kĩ lưỡng hơn trong lựa chọn Chúng ta càng có thể tốt hơn trong việc thực hành nghệ thuật lựa chọn Cảm ơn các bạn rất nhiều Tôi nghĩ ta phải làm gì đó về một " truyền thống " trong y học cần phải thay đổi . Và tôi nghĩ việc này bắt đầu từ một bác sĩ , đó là tôi . Và có lẽ tôi đã hành nghề đủ lâu để bỏ đi một chút cái uy tín mà tôi không đáng hưởng để có thể làm việc đó . Trước khi tôi thật sự bắt đầu phần quan trọng của buổi thuyết trình , hãy bắt đầu bằng chuyện bóng chày nhé . Ồ , tại sao không ? Chúng ta sắp tới đích rồi , chúng ta sắp lọt vào cúp thế giới rồi . Ai mà chẳng yêu bóng chày , có phải không ? Môn bóng chày đầy rẫy những con số thống kê đáng kinh ngạc . Và có hàng trăm con số như thế . Quyển sách " Bóng tiền " sắp được phát hành , và cơ bản nó nói về số liệu thống kê và việc dùng số liệu để xây dựng một đội bóng chày tuyệt đỉnh . Tôi sẽ tập trung vào một con số mà tôi hi vọng nhiều bạn đã nghe nói tới . Đó là chỉ số đập bóng . Ví dụ là số 300 nhé , một cầu thủ đập bóng 300 . Thế nghĩa là cứ 10 lần đập bóng thì cầu thủ đó đập bóng an toàn 3 lần . Nghĩa là bóng rơi vào khu vực sân ngoài , nó rơi xuống , nó không bị bắt , và cầu thủ đội bạn muốn ném bóng về lại căn cứ thứ nhất không chạy tới kịp và người chạy an toàn . Cứ 10 lần thì có 3 lần như vậy . Bạn có biết một cầu thủ với chỉ số đập bóng 300 trong Giải Vô Địch Bóng Chày Lớn được gọi là gì không ? Tốt , cực tốt , có thể là siêu sao . Thế bạn có biết người ta gọi một cầu thủ với chỉ số 400 là gì không ? Tiện thể , đó là một cầu thủ đập bóng cứ 10 lần được 4 lần an toàn . Huyền thoại -- huyền thoại cỡ lớn như là Ted Williams -- cầu thủ Giải Vô Địch Bóng Chày Lớn cuối cùng đạt chỉ số trên 400 trong một mùa giải . Thế , hãy áp dụng câu chuyện này vào thế giới y học của tôi một chủ đề dễ chịu nhiều hơn đối với tôi , mà có lẽ lại kém dễ chịu hơn một chút sau những gì tôi sắp trình bày với các bạn đây . Giả dụ bạn bị viêm ruột thừa và bạn được đưa tới một bác sĩ giải phẫu với chỉ số phẫu thuật ruột thừa là 400 . Rõ là việc này không ổn , đúng không ? Vâng , giả dụ bạn sống ở một vùng xa xôi hẻo lánh nào đó và bạn có một người thân bị tắc hai động mạch vành và bác sĩ gia đình chuyển người thân đó lên một bác sĩ chuyên khoa tim có chỉ số nong rộng động mạch vành thành công là 200 . Nhưng , nhưng , bạn có biết không ? Cô bác sĩ tim kia năm nay lên tay nghề nhiều . Cô đang có một chuỗi thành công . Và đạt chỉ số những 257 . Rõ là thế này vẫn chưa ổn . Nhưng tôi sẽ hỏi các bạn một câu . Các bạn nghĩ chỉ số ' đập bóng ' cho một bác sĩ phẫu thuật tim , một y tá hay là bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình , một bác sĩ phụ sản , một y sĩ là bao nhiêu ? 1000 , tuyệt vời . Nhưng trên thực tế không ai biết trong cả nền y khoa một bác sĩ phẫu thuật tốt hay một y sĩ phải cần ' đập ' quả bóng nào . Việc ta làm là đẩy họ , kể cả tôi vào thế giới với lời răn dạy , phải hoàn hảo . Không bao giờ , tuyệt đối không được phạm sai lầm , nhưng anh lo lắng về từng chi tiết nhỏ , về việc làm thế nào để không phạm sai lầm . Và đó là thông điệp tôi thấm nhuần khi tôi học trường y . Tôi là một học sinh bị ám ảnh bởi sự hoàn hảo . Ở trường phổ thông , bạn cùng lớp tôi nói rằng đi kiểm tra máu thì Brian Goldman cũng học . Và thế là tôi cố hoàn hảo . Tôi học trong cái gác xép nhỏ bé của tôi ở khu tập thể y tá ở Bệnh viện Đa khoa Toronto , không xa chỗ này lắm . Và tôi thuộc làu mọi thứ . Tôi học thuộc trong lớp giải phẫu điểm bắt đầu và hoạt động của từng bó cơ , từng nhánh của từng động mạch tách ra từ động mạch chủ , những căn bệnh phức tạp , cả hiếm gặp và thông dụng . Tôi biết cả những phương án chẩn bệnh khác nhau khi phân loại bệnh tăng axit do ống thận . Và trong suốt quá trình , tôi thu thập ngày càng nhiều kiến thức . Tôi thi tốt , tôi tốt nghiệp xuất sắc , loại ưu . Và tôi tốt nghiệp trường y với ấn tượng là nếu tôi nhớ hết và biết hết , hay là càng nhiều càng tốt , càng gần ' biết hết ' ' càng tốt , tôi sẽ miễn dịch với vấn đề phạm sai lầm . Và giả thuyết ấy có vẻ đúng được một lúc cho tới khi tôi gặp bà Drucker . Tôi đang thực tập ở một bệnh viện trực thuộc trường y ngay tại Toronto này khi bà Drucker được chuyển vào phòng cấp cứu của bệnh viện nơi tôi làm việc . Lúc đó tôi được giao nhiệm vụ ở khoa tim trực ban khoa tim . Và nhiệm vụ của tôi khi nhân viên phòng cấp cứu yêu cầu khám tim , là tới khám bệnh nhân phòng cấp cứu và báo cáo lại với bác sĩ giám sát tôi . Và tôi gặp bà Drucker , bà rất khó thở . Và khi tôi nghe bà thở , bà phát ra tiếng khò khè . Và khi tôi nghe lồng ngực của bà bằng ống nghe , tôi có thể nghe thấy tiếng lách tách ở cả hai bên cho thấy là bà bị suy tim do tắc nghẽn . Tình trạng này diễn ra khi tim không hoạt động bình thường , và thay vì co bóp đẩy máu đi , một ít máu trào lại vào phổi , và rồi máu ngập đầy phổi , và thế nên bệnh nhân khó thở . Chẩn đoán bệnh này không phải là khó . Tôi chẩn bệnh và bắt đầu điều trị cho bà . Tôi cho bà uống aspirin . Tôi kê thuốc để giảm hoạt động của tim . Tôi kê thuốc lợi tiểu để bà đi tiểu bớt dịch thừa . Và trong vòng chừng một tiếng rưỡi , hai tiếng sau đó , bà bắt đầu thấy dễ chịu hơn . Và tôi cũng thấy tốt . Và đó là lúc tôi phạm sai lầm đầu tiên ; tôi cho bà xuất viện . Thực ra , tôi phạm 2 sai lầm nữa . Tôi cho bà xuất viện mà không nói trước cho bác sĩ giám sát . Tôi không nhấc điện thoại và làm việc mà đáng lẽ tôi phải làm , là gọi cho bác sĩ giám sát và thuật lại mọi sự cho anh để anh có cơ hội gặp trực tiếp bệnh nhân . Và anh biết bệnh nhân , anh sẽ có thể thêm thông tin về bà . Có lẽ tôi có lí do đúng đắn . Có lẽ tôi không muốn làm một thực tập viên phiền nhiễu . Có lẽ tôi đã muốn thật thành công và tự chịu trách nhiệm nên nỗi tôi làm thế và tự chăm sóc bệnh nhân của bác sĩ hướng dẫn mà còn không liên lạc với anh . Lỗi lầm thứ hai của tôi còn tệ hơn . Khi cho bà xuất viện , tôi tảng lờ một tiếng nói nhỏ trong lòng tôi cố bảo với tôi rằng , " Goldman , không phải ý kiến hay đâu . Đừng làm việc này . " Thực tế là , tôi thiếu tự tin đến mức tôi hỏi chị y tá đang chăm sóc bà Drucker , " Chị nghĩ cho bà ấy xuất viện có ổn không ? " Và chị y tá nghĩ một lúc và nói đơn giản là , " Ồ , tôi nghĩ là bà ấy sẽ ổn thôi . " Tôi nhớ rõ mọi sự như ngày hôm qua vậy . Thế là tôi kí giấy tờ xuất viện , và xe cứu thương tới , y sĩ đưa bà về nhà . Và tôi quay lại làm việc ở phòng khám . Phần còn lại ngày hôm đó , chiều đó , Tôi có cảm giác nôn nao trong lòng . Nhưng tôi vẫn tiếp tục làm việc . Đến hết ngày , tôi dọn dẹp rời bệnh viện và đi bộ tới bãi gửi xe , để lấy ô-tô lái về nhà rồi tôi làm một việc mà tôi không thường làm . Tôi đi qua phòng cấp cứu trên đường về nhà . Và ở đó , một y tá khác , không phải y tá chăm sóc bà Drucker lúc trước , mà là một y tá khác , nói với tôi 3 chữ đó là 3 chữ mà hầu hết bác sĩ cấp cứu tôi biết đều kinh hãi . Ai làm trong ngành y cũng kinh hãi 3 chữ ấy , nhưng y khoa cấp cứu còn đặc biệt hơn nữa vì chúng tôi gặp bệnh nhân quá ngắn ngủi . 3 chữ ấy là : Có nhớ không ? " Anh có nhớ bệnh nhân anh cho xuất viện không ? " y tá kia hỏi đơn giản như thế . " Ồ , bà ấy quay lại rồi , " đúng với giọng như thế . Ồ được rồi , bà phải quay lại . Bà quay lại và cận kề cái chết . Chừng một giờ sau khi bà về nhà , sau khi tôi cho bà về nhà , bà quỵ ngã và gia đình bà gọi cấp cứu và mọi người đưa bà quay lại phòng cấp cứu và huyết áp bà chỉ là 50 , trong ngưỡng sốc nghiêm trọng . Và bà gần như không thở nổi và bà xanh lét . Và nhân viên phòng cấp cứu dùng mọi cách . Họ cho bà thuốc làm tăng huyết áp . Họ đặt bà vào máy thông thở . Và tôi bị sốc và run rẩy tới tận xương . Và tôi như ngồi trên tàu lượn siêu tốc , vì sau khi bà vào trạng thái ổn định , bà được đưa vào bộ phận chăm sóc đặc biệt , và tôi hi vọng viển vông là bà sẽ bình phục . Và trong hai hay ba ngày sau đó , mọi sự rõ ràng là bà không bao giờ tỉnh dậy nữa . Não bà bị huỷ hoại không thể thay đổi được . Và cả gia đình tụ họp lại . Và trong vòng tám hay chín ngày tiếp theo , họ đầu hàng số phận . Và sau khoảng chín ngày , họ để bà ra đi -- bà Drucker , người vợ , người mẹ , và người bà . Họ nói không bao giờ anh quên được tên người ra đi . Và đó là lần đầu tôi biết đến việc đó . Trong vài tuần tiếp theo , tôi hành hạ bản thân và lần đầu tôi trải nghiệm nỗi hổ thẹn không lành mạnh trong văn hoá y học của chúng ta -- trong nền văn hoá ấy tôi thấy cô đơn , bị cách biệt , không cảm thấy hổ thẹn lành mạnh như người bình thường , vì tôi không thể nói ra với đồng nghiệp tôi . Bạn biết loại hổ thẹn lành mạnh ấy , khi bạn để lộ một bí mật mà anh bạn thân nhất bắt bạn thề không bao giờ hở ra và rồi bạn bị vạch mặt và anh bạn thân nhất kia đối chất bạn và hai người có những đoạn hội thoại khủng khiếp nhưng cuối cùng thì cảm giác hổ thẹn vạch đường cho bạn và bạn nói , tôi sẽ không bao giờ phạm sai lầm như thế nữa . Và bạn bù đắp thiệt hại và không bao giờ phạm lỗi thế nữa . Loại hổ thẹn này là một người thày . Cái loại hổ thẹn không lành mạnh tôi nói về là loại khiến cho bạn nôn nao trong lòng . Loại đó nói rằng , không phải việc anh làm là xấu , mà chính anh là kẻ xấu . Và đó là điều tôi cảm thấy . Và không phải vì bác sĩ hướng dẫn của tôi ; anh ấy dễ mến vô cùng . Anh nói chuyện với gia đình bệnh nhân , và tôi khá chắc chắn là anh dàn xếp ổn mọi chuyện và đảm bảo là tôi không bị kiện . Và tôi cứ tự hỏi . Tại sao tôi lại không hỏi bác sĩ hướng dẫn ? Tại sao lại cho bệnh nhân về nhà ? Và trong những thời khắc khủng khiếp nhất : Tại sao lại phạm sai lầm ngu ngốc đến thế ? Tại sao tôi học ngành y ? Chậm nhưng chắc , cảm giác nhẹ dần . Tôi bắt đầu thấy khá hơn một chút . Và trong một ngày nhiều mây , có khe hở giữa các đám mây và mặt trời ló dạng và tôi thắc mắc , chắc là tôi có thể cảm thấy khá hơn một lần nữa . Và tôi tự mặc cả với bản thân rằng giá như tôi cố gắng gấp đôi để trở nên hoàn hảo và không bao giờ phạm sai lầm nào nữa , xin hãy để sự day dứt của lương tâm dừng lại . Và tiếng đó dừng thật . Và tôi quay lại làm việc . Và điều đó lại xảy ra . Hai năm sau tôi là bác sĩ chính thức ở khoa cấp cứu ở một bệnh viện cộng đồng phía bắc Toronto , và tôi khám một anh thanh niên 25 tuổi bị viêm họng . Lúc ấy rất bận rộn , tôi đang hơi vội . Anh ta cứ chỉ vào đó . Tôi xem cổ họng anh ta , nó hơi hồng hồng . Và tôi kê đơn pê-ni-xi-lin và cho anh ta đi . Và ngay cả khi anh ta đang đi bộ ra khỏi cửa , anh ta cũng kiều như đang chỉ về cổ . Và hai ngày sau tôi đến ca trực cấp cứu tiếp theo , và đó là lúc cấp trên của tôi yêu cầu nói chuyện riêng với tôi trong phòng bà . Và bà nói ba chữ này : Có nhớ không ? " Anh có nhớ bệnh nhân đau họng anh khám không ? " Hoá ra là , anh ta không bị viêm họng thường . Anh ta bị một căn bệnh có thể nguy hiểm tính mạng là viêm nắp thanh quản . Bạn có thể tra bệnh này trên Google , nhưng nó là bệnh nhiễm khuẩn , không phải cổ họng , mà là phần trên của khí quản , và nó có thể dẫn đến tắc khí quản . Và may mắn là anh bệnh nhân không chết . Anh phải tiêm thuốc kháng sinh và hồi phục sau vài ngày . Và tôi lại trải qua quãng thời gian hổ thẹn tự trách bản thân rồi cảm thấy được thanh lọc và làm việc trở lại , tới khi việc đó lại diễn ra nữa , nữa , nữa . Hai lần trong một ca trực cấp cứu , tôi không chẩn đúng bệnh viêm ruột thừa . Nào , sai lầm tới như thế không phải là dễ nhất là khi anh làm ở một bệnh viện mà lúc đó khám chỉ 14 bệnh nhân một tối . Trong cả hai trường hợp , tôi không cho bệnh nhân xuất viện và tôi không nghĩ là chăm sóc có gì thiếu sót cả . Có một bệnh nhân tôi nghĩ là bị sỏi thận . Tôi yêu cầu chụp X quang thận . Khi thấy thận bình thường , đồng nghiệp của tôi đang chẩn bệnh lại phát hiện ổ bụng phía dưới bên phải đau bất thường và gọi bác sĩ phẫu thuật . Bệnh nhân kia bị tiêu chảy rất nhiều . Tôi yêu cầu tiếp nước để bệnh nhân đỡ mất nước và nhờ đồng nghiệp khám lại cho anh ta . Và đồng nghiệp tôi đang khám lại và khi anh phát hiện ổ bụng phía dưới bên phải bị đau , cũng gọi bác sĩ phẫu thuật . Trong cả hai trường hợp , bệnh nhân đều được phẫu thuật và ổn cả . Nhưng mỗi lần , họ đều giày vò tôi , ngấu nghiến nhìn tôi . Và tôi muốn được nói với các bạn rằng những sai lầm tệ hại nhất của tôi chỉ diễn ra trong năm năm hành nghề đầu tiên như nhiều đồng nghiệp của tôi nói , toàn là rác rưởi . Vài lỗi lầm của tôi diễn ra trong năm năm trở lại đây . Cô độc , tủi hổ , không được trợ giúp . Vấn đề là thế này : Nếu tôi không thể nói trắng ra nói về sai lầm của tôi , nếu tôi để lạc mất tiếng nói lương tâm nhỏ bé ngày nào tiếng nói cho tôi biết điều gì thực sự xảy ra , làm sao tôi sẻ chia với đồng nghiệp được ? Làm sao tôi dạy cho họ là tôi đã làm gì để họ không đi vào vết xe đổ ? Nếu tôi đi vào một căn phòng -- như lúc này , tôi hoàn toàn không biết các bạn sẽ nghĩ gì về tôi . Lúc là lần cuối bạn nghe ai đó nói về sai lầm , rồi sai lầm , rồi sai lầm ? À vâng , bạn tới một bữa tiệc thân mật và có lẽ bạn nghe chuyện kể về một gã bác sĩ nào đó , nhưng bạn sẽ không nghe ai đó thuật lại sai lầm của chính họ . Nếu tôi phải đi vào một căn phòng đầy những đồng nghiệp của tôi và nhờ họ giúp đỡ ngay bây giờ và bắt đầu kể những gì tôi vừa kể cho các bạn , có lẽ tôi chẳng kể được hết hai chuyện trước khi họ thấy vô cùng khó chịu , ai đó sẽ pha trò , họ sẽ chuyển chủ đề và chúng tôi sẽ tiếp tục hội thoại . Và thực tế là , nếu tôi biết và đồng nghiệp tôi cũng biết rằng một đồng nghiệp khoa chỉnh hình của tôi cưa nhầm chân lành của bệnh nhân , trong chính bệnh viện của tôi , tin tôi đi , tôi sẽ gặp khó khăn mà nhìn vào mắt kẻ tội đồ kia được . Đó là hệ thống ta có . Một sự chối bỏ hoàn toàn sai lầm . Đó là một hệ thống trong đó có hai vị trí -- những kẻ phạm sai lầm và những người không sai lầm , những bác sĩ không chịu được thiếu ngủ , và người chịu được , người có kết cục tệ hại và người có kết cục thành công . Và nó gần như là một phản ứng trong tâm tưởng , như khi kháng thể bắt đầu tấn công người đó . Và chúng tôi có ý tưởng này rằng nếu chúng tôi tống khứ những người phạm sai lầm ra khỏi nền y học , cái còn lại đơn giản là một hệ thống an toàn . Nhưng có hai vấn đề với điều đó . Trong chừng 20 năm tôi viết báo và làm tuyền thông về y học , tôi đã tự nghiên cứu sơ suất và sai lầm trong y học để học mọi điều có thể , từ một trong những bài đầu tiên tôi viết cho tờ Toronto Star tới chương trình truyền hình của tôi " Áo Blu Trắng , Nghệ Thuật Đen . " Và điều tôi học được là sai sót có mặt khắp nơi . Ta làm việc trong một hệ thống trong đó sai sót xảy ra hàng ngày , trong đó cứ 10 đơn thuốc thì có 1 đơn hoặc là kê nhầm thuốc hoặc là kê nhầm liều lượng , trong đó các ca nhiễm khuẩn bắt nguồn từ bệnh viện ngày càng nhiều , dẫn tới tàn phá cơ thể và chết chóc . Trong đất nước này , tới 24000 người dân Canada qua đời vì những sai sót y học có thể phòng tránh được . Ở Hoa Kì , Viện Y Học đặt ra con số 100000 . Trong cả hai trường hợp , đây đều là những ước đoán quá thấp so với thực tế , bởi vì thực tế ta chưa từng truy tìm kĩ vấn nạn này mà đáng lẽ chúng ta phải như thế . Và vấn đề là đây . Trong một hệ thống bệnh viện nơi mà kiến thức y khoa tăng gấp đôi mỗi hai hay ba năm , ta không thể theo kịp . Sự thiếu ngủ vô cùng phổ biến . Ta không thể tống khứ vấn đề này được . Chúng ta có những định kiến dựa vào kinh nghiệm sẵn có , ví dụ tôi có thể chấp nhận là một bệnh nhân đau ngực có tiền sử bệnh hoàn hảo . Bây giờ cùng bệnh nhân bị đau ngực ấy , giả dụ anh ta ướt mồ hồi và nói lắm và thêm tí mùi cồn vào hơi thở của anh ta , và đột nhiên tiền sử bệnh của tôi bị ảnh hưởng xấu Tôi không áp dụng cùng một tiền sử bệnh nữa . Tôi không phải rô-bốt ; không phải lần nào tôi cũng theo y một qui trình . Và bệnh nhân của tôi không phải ô-tô ; không phải mỗi lần họ đều thuật lại triệu chứng theo cách giống nhau . Với những điều đó , sai lầm là bất khả kháng . Thế nên , nếu bạn xử lí hệ thống , như tôi được dạy , và loại bỏ tất cả những nhân viên ngành y phạm sai lầm , sẽ chẳng còn lại ai hết . Và bạn có biết việc người ta không muốn nói về những trường hợp tệ nhất của họ không ? Trên show truyền hình của tôi , " Áo Blu Trắng , Nghệ Thuật Đen , " tôi tạo thói quen nói , " Đây là sai lầm tệ nhất của tôi , " tôi sẽ nói với tất cả mọi người từ nhân viên y tế , đến trưởng phòng phẫu thuật tim , " Đây là sai lầm tệ nhất của tôi , " blah , blah , blah , blah , blah , " Thế còn của bạn là gì ? " và tôi sẽ hướng mic về phía họ . Và đồng tử mắt họ sẽ giãn ra , họ sẽ co rúm sợ hãi , và rồi họ sẽ nhìn xuống và nuốt nước bọt và bắt đầu kể tôi nghe câu chuyện của họ . Họ muốn kể câu chuyện của họ . Họ muốn sẻ chia câu chuyện của họ . Họ muốn được nói rằng , " Xem này , đừng đi vào vết xe đổ của tôi . " Điều họ cần là một môi trường tạo điều kiện cho họ nói điều đó . Điều họ cần là một văn hoá y học cần xác định lại . Và việc này bắt đầu từ từng y sĩ một . Người y sĩ , theo khái niệm xác định lại , là con người bằng xương bằng thịt , tự biết chị chỉ là một con người , chấp nhận điều đó , chẳng tự hào gì khi nhận sai lầm , nhưng cố gắng học một điều gì đó từ việc đã xảy ra điều ấy chị có thể dạy cho ai đó khác . Chị chia sẻ trải nghiệm ấy với những người khác . Chị rất ủng hộ khi người khác nói về sai lầm của họ . Và chị chỉ ra sai lầm của người khác. không phải kiểu " A bắt được rồi " mà một cách ủng hộ , tận tình để mọi người có thể tốt hơn . Và chị làm việc trong văn hoá y học chấp nhận rằng hệ thống được điều khiển bởi những con người , và khi con người điều khiển hệ thống , họ sẽ có lúc phạm sai lầm . Nên hệ thống ấy đang tiến triển để tạo ra phương án dự phòng để việc phát hiện sai lầm dễ dàng hơn những sai lầm mà con người không thể không mắc và cúng tạo ra , một cách tận tình , ủng hộ , những nơi mà bất kì ai theo dõi trong hệ thống chăm sóc sức khoẻ đều có thể chỉ ra những điều có thể trở thành sai lầm và được thưởng khi làm việc đó , và đặc biệt là những người như tôi , khi chúng tôi phạm sai lầm thật , chúng tôi được thưởng vì nói trắng ra điều đó . Tên tôi là Brian Goldman . Tôi là một y sĩ theo khái niệm mới . Tôi là con người . Tôi phạm sai lầm . Tôi vô cùng tiếc về điều đó , nhưng tôi cố gắng học một điều mà tôi có thể truyền cho người khác . Tôi vẫn không biết các bạn nghĩ gì về tôi , nhưng tôi có thể chịu được điều đó . Và xin để tôi kết thúc với ba chữ của chính tôi : Tôi có nhớ . Chào mọi người . Tôi là Kevin Allocca . Toi là nhà quản lí xu hướng của Youtube , và tôi xem các video trên Youtube một cách chuyên nghiệp . Thật đấy . Hôm nay chúng ta sẽ dành một ít thời gian để nói về việc làm thế nào các video trở nên được ưa thích trong một thời gian ngắn và tiếp theo là lí do tại sao điều này lại đáng nói đến . Tất cả chúng ta đều muốn là những ngôi sao người nổi tiếng , ca sĩ , diễn viên hài và khi tôi còn trẻ , điều đó có vẻ như rất rất khó thực hiện . Nhưng bây giờ , các video trên web đã làm được điều đó để bất cứ ai trong chúng ta hay bất cứ sản phẩm sáng tạo nào mà chúng ta làm ra có thể trở nên hoàn toàn nổi tiếng trong một khu vực văn hoá của thế giới chúng ta . Bất cứ ai trong các bạn đều có thể trở nên nổi tiếng trên mạng internet vào thứ 7 tuần tới . Nhưng có hơn 48 giờ video được tải lên Youtube mỗi phút . Và trong số đó , chỉ có một tỉ lệ ít ỏi trở nên phổ biến , nhận được nhiều lượt xem , và trở thành một hiện tượng về văn hoá . Vậy điều này xảy đến như thế nào ? Có 3 lý do : những người tạo ra trào lưu , các cộng đồng tham gia và sự bất ngờ . Chúng ta bắt đầu nào . Ôi chúa ơi . Ôi chúa ơi . Ôi chúa ơi ! Wooo ! Ohhhhh , wowwww ! Năm ngoái , Bear VAsquez đã đăng tải video này ông ấy đã ghi hình bên ngoài căn nhà của mình ở công viên quốc gia Yosemite . Trong năm 2010 , video đã có 23 triệu lượt xem . Đây là biểu đồ thể hiện điều đó khi video này lần đầu tiên trở nên phổ biến vào mùa hè trước . Nhưng Bear không cố ý tạo ra một video như vậy . Ông ấy chỉ muốn mọi người nhìn thấy cầu vồng . Bởi vì đó là những gì bạn làm khi bạn là Yosemite Mountain Bear ( con gấu ở núi Yosemite . Thực ra ông ấy đã đăng rất nhiều video về thiên nhiên . Trong khi video này được đăng lên vào tận tháng 1 . Vậy điều gì xảy ra ở đây ? Thực ra nguyên do là Jimmy Kimmel . Jimmy Kimmel đã đăng thế này trên twitter để rồi cuối cùng đã khiến video này trở nên phổ biến như bây giờ . Bởi vì những người tạo ra trào lưu như Jimmy Kimmel giới thiệu cho chúng ta những điều mới lạ và thú vị cũng như đưa những điều đó đến một lượng khán giả lớn hơn . Thứ 6 , thứ 6 . Xuống phố vào thứ 6 Mọi người đang mong chờ cuối tuần , cuối tuần . Thứ 6 , thứ 6 . Xuống phố vào thứ 6 Bạn sẽ không nghĩ rằng chúng ta có cuộc nói chuyện hôm nay mà không bàn về video này , tôi hi vọng là thế . " Friday " của Rebecca Black là một trong những video phổ biến nhất năm nay . với gần 200 triệu lượt xem . Đây là biểu đồ mô tả điều đó . Và tương tự như " Double Rainbow " Có vẻ như nó chỉ nổi lên từ chỗ không có gì cả . Vậy điều gì xảy ra vào ngày này ? À , nó là một ngày thứ 6 , đúng thế . Và nếu như bạn đang tự hỏi về những đỉnh điểm khác , chúng cũng vào những ngày thứ 6 . Thế còn ngày này là gì ? riêng ngày thứ 6 này ? À , Tosh.0 đã xem , và nhiều trang nhật ký trực tuyến bắt đầu viết về nó . Michael J. Nelson từ Nhà hát khoa học bí ẩn là một trong những người đầu tiên đăng một câu chuyện đùa về video này trên mạng xã hội Twitter . Nhưng điều quan trọng đó là một cá nhân hoặc một nhóm thuộc những người tạo ra trào lưu có một quan điểm và họ chia sẻ với nhiều khán giả hơn , giúp đẩy nhanh quá trình phổ biến nó . Và thế là sau đó cộng đồng này được tạo ra từ những người biết đến câu chuyện cười này và họ bắt đầu nói và làm một số điều về nó . Kết quả là bây giờ có hơn 10000 phiên bản bắt chước " Friday " trên YouTube . Thậm chí trong 7 ngày đầu tiên , trong mỗi ngày đã có một video nhại theo được đăng tải . Không giống như kiểu giải trí một chiều của thế kỉ 20 , tham gia cộng đồng này là cách chúng ta trở thành một phần của hiện tượng bằng việc lan truyền hoặc làm điều gì đó mới mẻ với nó . " Nyan Cat " là một hình ảnh hoạt hình được lặp lại với nhạc lặp lại . Nó chỉ như thế này . Video này đã có gần 50 triệu lượt xem vào năm nay . Và nếu bạn nghĩ điều này thật kỳ quặc , bạn nên biết rằng có một phiên bản 3 giờ của nó nhận được 4 triệu lượt xem . Thậm chí những con mèo cũng đang xem video này . Những con mèo đang xem những con mèo khác xem video này . Nhưng điều quan trọng ở đây là tính sáng tạo mà nó truyền cảm hứng trong nền văn hoá internet lạ lùng này . Có cả những bản phối khí lại . Ai đó đã tạo ra một phiên bản cũ . và sau đó nó mang tầm quốc tế Một cộng đồng phối khí nổi lên biến nó tự một trò đùa ngu ngốc đến điều gì đó mà tất cả chúng ta có thể là một phần trong đó . Bởi vì bây giờ chúng ta không chỉ thưởng thức nó , mà chúng ta tham gia . Và ai có thể dự đoán bất cứ gì về điều này ? Ai có thể dự đoán " Double Rainbow " hay Rebecca Black hay " Nyan Cat " Bạn có thể viết kịch bản gì chứa đựng điều này trong đó ? Trong một thế giới mà số video có thời lượng hơn 2 ngày được tải lên mỗi phút , chỉ điều thực sự độc đáo và bất ngờ đó có thể gây chú ý theo cái cách mà những điều này có . Khi một người bạn của tôi nói với tôi rằng tôi cần xem đoạn video tuyệt vời này về một người phản đối những khoản phạt người đi xe đạp ở thành phố New York , Tôi phải thừa nhận tôi không hứng thú lắm . Video của Vậy là tôi nhận vé phạt vì đã không đi xe đạp trong đúng làn đường dành cho xe đạp , nhưng thường có những vật cản khiến bạn không đi đúng vào làn đường dành cho xe đạp . Hoàn toàn gây ngạc nhiên và hài hước , Casey Niestat đã đưa ý tưởng vui và ý kiến của mình cho 5 triệu lượt xem . Và thế là cách tiếp cận này vẫn tốt với bất cứ điều gì mới mẻ mà chúng ta làm một cách sáng tạo . Và vì vậy nó đưa đến cho chúng ta môt câu hỏi lớn . Video của Bear Vaxquez : Điều này có nghĩa gì ? Ohhh . Điều này có nghĩa gì ? Những người tạo ra trào lưu , những cộng đồng tham gia sáng tạo , những điều hoàn toàn bất giờ , là những đặc điểm của một loại hình truyền thông và văn hoá mới nơi bất cứ ai cũng có thể tiếp cận và khán giả quyết định sự phổ biến . Ý của tôi là , như đã đề cập trước đó , một trong nhưng ngôi sao lớn nhất trên thế giới hiện tại , Justin Bieber , bắt đầu từ YouTube . Không ai phải cho phép ý tưởng của bạn . Và tất cả chúng ta đều cảm thấy vài sự sở hữu trong nền văn hoá nhạc pop của chính mình . Và những điều này không phải là những đặc điểm của phương tiện truyền thông trước đó , cũng như hầu như không đúng với phương tiện truyền thông ngày nay , nhưng chúng sẽ quyết định cách giải trí của tương lai . Cảm ơn các bạn . Hôm nay tôi sẽ trình bày về những phát hiện không ai ngờ tới . Hiện tại tôi làm việc trong ngành công nghiệp năng lượng mặt trời . Và công ty nhỏ mới thành lập của tôi đang cố gắng thâm nhập vào môi trường bằng cách chú ý tới ... ... chú ý tới đóng góp từ cộng đồng . Đây là một đoạn video ngắn cho thấy những gì chúng tôi đang làm . Hở . Xin chờ một chút . Có lẽ cần giây lát để chạy đoạn video . Chúng ta sẽ chỉ -- chúng ta có thể bỏ qua -- tôi sẽ bỏ qua video vậy ... Không . Đây không phải là ... Được rồi . Công nghệ Mặt Trời là ... Ồ , tôi hết giờ rồi sao ? Được rồi . Xin cám ơn rất nhiều . Câu chuyện của tôi bắt đầu ngay tại đây , ở Rajasthan khoảng hai năm về trước . Lúc đó tôi đang ở trong sa mạc , dưới bầu trời sao cùng ca sĩ theo đạo Sufi , Mukhtiar Ali . Chúng tôi trò chuyện là thời cuộc chẳng có gì thay đổi từ thời có bản sử thi Ấn Độ cổ đại Mahabharata . Thời đó , khi người Ấn chúng tôi muốn đi lại chúng tôi sẽ nhảy vào một cỗ xe ngựa và phóng vèo qua bầu trời . Ngày nay , chúng ta cũng làm điều tương tự với máy bay . Thời đó , khi Arjuna , vị hoàng tử chiến binh Ấn Độ vĩ đại , khi khát nước , chàng sẽ rút cung tên , chàng bắn vào mặt đất và nước sẽ phun ra . Ngày nay , chúng ta cũng làm thế bằng khoan và máy móc . Kết luận chúng tôi rút ra là phép màu đã ' được ' thay thế bằng máy móc . Và điều này khiến tôi buồn vô cùng . Tự nhiên tôi thấy mình trở thành kẻ sợ công nghệ . Tôi sợ cái ý nghĩ rằng tôi sẽ mất khả năng thích thú và thưởng thức hoàng hôn mà không kè kè chiếc máy ảnh , mà không nhắn lên Twitter cho bạn bè tôi . Và có vẻ như công nghệ mới đáng lẽ phải tạo ra phép màu , chứ không phải tiêu diệt nó . Khi tôi còn là một cô bé nhỏ , ông tôi tặng tôi chiếc đồng hồ bỏ túi bằng bạc . Và cái mảnh công nghệ 50 năm tuổi này trở thành vật thể màu nhiệm nhất đối với tôi . Nó trở thành cánh cổng mạ vàng mở ra một thế giới đầy những cướp biển và đắm tàu và các hình ảnh trong trí tưởng tượng của tôi . Thế nên tôi cảm thấy như những chiếc điện thoại di động của chúng ta , những chiếc đồng hồ vui mắt và máy ảnh của chúng ta đã khiến ta thôi mơ mộng . Chúng ngăn trở những cảm hứng sáng tạo . Và thế là tôi nhảy vào , nhảy vào thế giới công nghệ này , để xem tôi có thể dùng nó để tạo ra phép màu như thế nào chứ không phải là tiêu diệt nó . Tôi đã minh hoạ sách từ năm 16 tuổi . Và thế là khi tôi thấy chiếc iPad , tôi thấy nó là một đạo cụ kể chuyện có khả năng kết nối độc giả trên khắp thế giới . Nó biết ta đang cầm nó như thế nào . Nó biết ta đang ở đâu . Nó kết hợp hình ảnh , chữ , minh hoạ động , âm thanh , và cảm giác chạm . Việc kể chuyện đang trở nên ngày càng đa giác quan . Nhưng ta đang làm gì với nó vậy ? Thế là thật ra tôi sắp vào và khởi động Khoya , một phần mềm ứng dụng tương tác cho iPad . Ở đây nói là , " Hãy đặt tay bạn lên mỗi cái đèn , " Và thế là -- Nó nói , " Quyển sách này là của ... " Và thế là tôi gõ tên tôi vào . Và trên thực tế tôi biến thành một nhân vật trong quyển sách . Ở vài thời điểm , một bức thư nhỏ xinh rơi xuống cho tôi -- và chiếc iPad biết bạn đang ở đâu đấy , nhờ hệ GPS -- bức thư gửi đến địa chỉ của tôi . Đứa trẻ trong tôi vô cùng hứng thú bởi những khả năng như thế này . Nào , tôi đã nói rất nhiều về phép màu . Và ý tôi không phải là phù thuỷ hay rồng , ý tôi là loại phép màu trẻ thơ , những ý tưởng chúng ta đều ấp ủ khi còn bé . Ý tưởng nhốt đom đóm trong lọ thuỷ tinh , không biết tại sao , luôn vô cùng thú vị đối với tôi . Và thế là ở đây , bạn cần nghiêng iPad , để lấy đom đóm ra . Và chúng sẽ chiếu sáng cho bạn qua phần còn lại của quyển sách . Một ý tưởng khác hớp hồn tôi khi còn bé là nguyên một thiên hạ rộng lớn có thể bị thu vào một hòn bi duy nhất . Và thế là ở đây , mỗi cuốn sách và mỗi thế giới trở thành một hòn bi nhỏ bé mà tôi kéo vào trong thiết bị nhiệm màu này trong một thiết bị khác . Và một bản đồ mở ra . Lúc nào cũng thế , quyển sách thần tiên nào cũng có bản đồ , nhưng những bản đồ này đều tĩnh . Đây là một chiếc bản đồ tự phóng to ra và nhấp nháy sáng và nó vạch phương hướng cho bạn trong suốt phần còn lại của quyển sách . Vào vài thời điểm nhất định trong quyển sách , nó sẽ cho bạn thấy bí mật trong nó nữa . Thế , tôi sẽ đi vào bây giờ . Một điều thật sự quan trọng nữa đối với tôi là việc tạo ra nội dung thật sự Ấn Độ nhưng vẫn hiện đại . Ở đây , đây là các nàng Apsara . Chúng ta đều đã nghe kể về các nàng tiên , chúng ta đều đã nghe kể về các nữ thần , nhưng có mấy ai không ở Ấn Độ mà lại biết về phiên bản Ấn Độ , các nàng Apsara ? Những nàng Apsara đáng thương này đã bị nhốt trong các căn phòng của Indra suốt hàng ngàn năm trong một cuốn sách cũ kĩ mốc mọt . Và thế là chũng ta mang họ trở về một cuốn sách thiếu nhi hiện đại . Và một câu chuyện còn phản ánh những vấn đề mới như là vấn nạn môi trường . Tiện thể nói về vấn nạn môi trường , tôi nghĩ một vấn đề lớn trong 10 năm gần đây là các em nhỏ đã bị nhốt trong phòng , dán mắt vào màn hình máy tính , các em không ra ngoài chơi được . Nhưng nay với công nghệ di động , ta có thể mang các em nhỏ ra ngoài , vào thế giới tự nhiên bằng công nghệ . Một trong những hoạt động tương tác trong quyển sách là bạn được cử đi một chuyến hành trình tìm kiếm trong đó bạn phải đi ra ngoài dùng máy ảnh của iPad và chụp ảnh của các vật thể tự nhiên khác nhau . Khi còn nhỏ , tôi có hàng loạt bộ sưu tập que , đá , sỏi và vỏ sò . Và vì sao đó , ngày nay trẻ em không sưu tập nữa . Thế nên , trong việc khơi trở lại nghi thức trẻ thơ này , bạn phải ra ngoài , và , trong một chương , chụp ảnh một bông hoa và ghi chú tên nó . Trong một chương khác , bạn phải chụp ảnh một mảnh vỏ cây và ghi chú tên nó . Và điều xảy ra là bạn sẽ tạo ra một bộ sưu tập ảnh kĩ thuật số mà bạn có thể trưng lên mạng . Một em bé London trưng ảnh một chú cáo và nói rằng , " Ồ , hôm nay tớ thấy con cáo . " Một em bé Ấn Độ nói , " Hôm nay tớ thấy con khỉ . " Và điều đó tạo nên một loại mạng xã hội quanh bộ sưu tập ảnh kĩ thuật số mà bạn chụp được . Trong khả năng kết nối lại phép màu , trái đất và công nghệ , còn rất nhiều khả năng khác nữa . Trong quyển sách tiếp theo , chúng tôi dự định có một hoạt động tương tác mà bạn rút iPad ra với chế độ video bật và qua công nghệ hiện thực mở rộng , bạn thấy tầng yêu tinh động này xuất hiện trên một cây cảnh bên ngoài nhà bạn . Vào một thời điểm , màn hình của bạn đầy lá . Và thế là bạn phải tạo ra tiếng gió và thổi lá đi và đọc phần còn lại của sách . Chúng ta đang tiến tới , tất cả chúng ta đang tiến tới một thế giới nơi mà các sức mạnh tự nhiên đến gần hơn với công nghệ , và phép màu và công nghệ có thể tiến gần nhau hơn . Ta đang khai thác năng lượng mặt trời . Chúng ta đang đưa con em ta và chính chúng ta lại gần hơn với thế giới tự nhiên và cái phép màu và niềm vui và niểm yêu mến trẻ thơ ta có qua phương tiện đơn giản là một câu chuyện . Xin cám ơn các bạn . Bởi tôi thường là người cố gắng giải thích cho mọi người hiểu những công nghệ mới sắp ra đời sẽ tuyệt vời như thế nào , và tôi nghĩ rằng , vì tôi từng ở trong số các bạn có mặt tại đây , tôi sẽ cho các bạn biết suy nghĩ của mình và cố gắng nhìn lại và cố gắng hiểu điều gì đang thực sự diễn ra với những bước nhảy vọt đáng kinh ngạc trong khoa học kỹ thuật dường như quá nhanh khiến chúng ta không thể nắm bắt kịp . Tôi sẽ bắt đầu bằng cách đưa ra một trang báo cáo nhàm chán về khoa học kỹ thuật . Tiếp theo , nếu bạn có thể bật trang báo cáo này lên . Đây chỉ là một trang báo cáo ngẫu nhiên mà tôi chọn ra từ trong tài liệu của tôi . Cái mà tôi muốn chỉ cho mọi người thấy không phải là những chi tiết của trang báo cáo mà là cái mẫu chung của nó . Đây là một trang báo cáo về bản phân tích chúng tôi đang thực hiện so sánh giữa sức mạnh của bộ vi xử lý RISC với sức mạnh của mạng cục bộ . Và điều thú vị là trang báo cáo này , giống như rất nhiều trang báo cáo công nghệ khác quen thuộc với chúng ta , là một loại đường thẳng nằm trên một bán đường cong log Nói cách khác , mỗi bậc ở đây tượng trưng cho một mức độ trong thang biểu diễn . Và đây là một điều mới chúng ta nhắc đến về bán đường cong log . Có cái gì đó kỳ quặc ở đây . Và đó cơ bản là cái tôi muốn nói tới . Giờ , nếu bạn có thể chỉnh đèn cao hơn . Nếu bạn có thể chỉnh đèn cao hơn chút nữa , vì tôi cần dùng mẩu giấy ở đây . Tại sao chúng ta phải vẽ đường cong kỹ thuật theo những bán đường xong log ? Câu trả lời là , nếu tôi vẽ nó trên một đường cong bình thường đây , có thể nói , là năm , đây là một loại thời gian , và bất kể đây là thước đo công nghệ gì tôi đang cố gắng minh hoạ , đồ thị đều trông rất ngớ ngẩn . Chúng dường như chuyển động như thế này và chúng không cho chúng ta biết nhiều lắm . Giờ nếu tôi vẽ đồ thị , ví dụ , công nghệ khác , có thể là công nghệ vận tải , trên một bán đường cong log , nó trông sẽ rất vô lý , giống như một đường thẳng . Nhưng khi điều này xảy ra , mọi thứ thay đổi một cách định tính . Vậy , nếu công nghệ vận tải phát triển nhanh như công nghệ vi xử lý , thì ngày kia tôi có thể gọi một chiếc taxi và đến Tokyo trong vòng 30 giây . Nó không phải như vậy . Và không có tiền lệ trong lịch sử phát triển công nghệ về sự tự tăng tiến bằng cách thay đổi cường độ vài năm một . Giờ câu hỏi tôi muốn đặt ra là , nếu bạn nhìn vào những đường cong theo quy luật số mũ này , chúng không nhân lên mãi mãi . Mọi thứ không thể mãi thay đổi nhanh chóng như chúng đang diễn ra . Một trong hai việc sẽ xảy ra . Hoặc nó sẽ biến thành một dạng đường cong S như thế này , cho tới khi một việc gì đó khác biệt hoàn toàn xảy ra , hoặc có thể , nó sẽ chuyển thành thế này . Đó là tất cả những gì có thể xảy ra . Hiện giờ , tôi đang lạc quan , vì vậy , tôi nghĩ rằng nó có thể đi theo cách này . Nếu đúng như vậy , nó có nghĩa là chúng ta đang ở giữa giai đoạn của sự chuyển giao . Chúng ta đang ở trên đường thẳng này trong quá trình chuyển giao giữa trạng thái thế giới từng tồn tại tới trạng thái mới mà thế giới đang tồn tại . Và vì vậy , điều mà tôi đang muốn hỏi , điều mà tôi vẫn đang tự hỏi mình , là trạng thái mới mà thế giới đang tồn tại là gì ? Trạng thái mới mà thế giới đang hướng tới là gì ? Bởi vì quá trình chuyển giao này có vẻ rất khó đoán biết khi chúng ta đang ở ngay giữa của quá trình ấy . Khi tôi là một đứa trẻ đang lớn lên , tương lai đối với tôi là năm 2000 , và mọi người thường đoán trước việc gì sẽ xảy ra vào năm 2000 . Đây là một hội nghị mà ở đó mọi người bàn về tương lai , và mọi người có thể nhận thấy tương lai đó vẫn xoay quanh năm 2000 . Nó ở xa cách khi chúng ta tiến tới nó . Vì vậy , nói cách khác , tương lai dường như chùn lại một năm mỗi năm cho cả đời người . Tôi nghĩ rằng lí do của việc ấy là bởi tất cả chúng ta đều cảm thấy việc gì đó đang diễn ra tại thời điểm ấy . Sự chuyển giao ấy đang diễn ra . Chúng ta đều có thể cảm nhận được nó . Và chúng ta biết rằng nó không có ý nghĩa lắm khi nghĩ về 30 , 50 năm sau vì khi ấy tất cả mọi thứ sẽ trở nên rất khác biệt khiến một phép ngoại suy rất đơn giản mà chúng ta thực hiện hôm nay sẽ không có ý nghĩa gì trong thời điểm ấy . Vì vậy , cái mà tôi muốn nói đến là điều có thể , là sự chuyển giao có thể chính là giai đoạn chúng ta đang trải qua . Để làm được điều đó tôi sẽ nói về một đống thứ thực sự không có gì liên quan đến công nghệ và máy tính . Bởi vì tôi nghĩ rằng cách duy nhất để hiểu được điều này là thực sự đặt mình vào trong quá khứ và dành một cái nhìn lâu dài vào mọi vật . Cán cân thời gian mà tôi muốn nhìn vào là cán cân thời gian của sự sống trên Trái Đất . Và do đó , tôi nghĩ bức ảnh này có ý nghĩa của nó nếu mọi người nhìn vào nó với góc độ vài tỉ năm . Nếu mọi người quay trở lại trước đây 2,5 tỉ năm , Trái Đất từng to như thế này , với những khúc đá cằn cỗi cùng rất nhiều tạp chất hoá học nổi xung quanh nó . Và nếu mọi người nhìn vào cách các chất hoá học ấy được hình thành , chúng ta sẽ bắt đầu hiểu được chúng hình thành như thế nào . Và tôi nghĩ có những giải thuyết đang dần giải thích được cách nó bắt đầu với ARN , nhưng tôi sẽ kể một câu chuyện đơn giản về nó , câu chuyện mà , vào thời điểm đó , có những giọt dầu nhỏ xíu trôi nổi xung quanh với vô vàn công thức hoá học bên trong nó . Và một số giọt dầu ấy có sự kết hợp đặc biệt giữa các chất hoá học trong thành phần của nó khiến chúng liên kết với những chất hoá học bên ngoài và làm những giọt dầu lớn lên . Và những giọt dầu như thế bắt đầu tách ra và phân chia . Và chúng là những mẫu hình tế bào nguyên thuỷ nhất , những giọt dầu nhỏ đó . Nhưng ngày nay những giọt dầu ấy không thực sự tồn tại , như chúng ta nói đến hiện giờ , bởi tất cả chúng đều là công thức ngẫu nhiên của nhiều chất hoá học . Và tất cả mọi lần nó phân chia , chúng đều phân chia không đều những thành phần hoá học trong chúng . Và vì vậy , tất cả các giọt đều khác nhau đôi chút . Trên thực tế , các giọt khác nhau theo cách khiến chúng có khả năng liên kết tốt hơn với chất hoá học xung quanh chúng , phát triển nhanh hơn , liên kết nhạy hơn và phân chia nhiều hơn . Vì vậy , những giọt có xu hướng tồn tại lâu hơn được thể hiện ra nhiều hơn . Đó chỉ là một dạng hoá học cơ bản của sự sống , nhưng mọi thứ thú vị hơn khi những giọt ấy học được mẹo để chiết ra . Bằng cách nào đó mà chúng ta không hiểu được , những giọt nhỏ ấy học cách để lại thông tin . Chúng học cách lưu trữ thông tin những thông tin ấy chính là công thức hoá học của tế bào vào một chất hoá học đặc trưng gọi là ADN . Nói cách khác , chúng hình thành , dưới dạng tiến hoá không ý thức , một mẫu viết cho phép chúng ghi lại chúng cấu tạo như thế nào , để từ đó chúng có thể sao chép . Điều đáng ngạc nhiên là cách lưu trữ thông tin ấy có vẻ rất ổn định vì nó đã tiến hoá từ 2,5 tỉ năm trước . Thực tế , gen của chúng ta , có quy tắc giống hệt và có cách lưu trữ giống hệt như vậy . Thực tế , mọi sinh vật sống đều được lưu trữ cấu tạo gen của nó bằng hệ thống kí tự và mật mã hoàn toàn tương tự . Thực tế , một trong những điều tôi đã làm để tiêu khiển là chúng ta giờ có thể lưu trữ nhiều thứ bằng mật mã này . Tôi có ở đây 100 micrograms bột trắng , thứ mà tôi thường phải cố gắng giấu nhân viên bảo vệ ở sân bay . Nhưng trong nó -- điều mà tôi làm là tôi hình thành nên mật mã này -- mật mã có những kí tự tiêu chuẩn chúng ta dùng để tượng trưng hoá nó -- và tôi viết thẻ kinh doanh của tôi trên một mẩu ADN và khuếch đại nó lên 10 đến 22 lần . Nếu có ai đó thích hàng trăm triệu bản sao chép thẻ kinh doanh của tôi , tôi có thể đưa mọi người trong căn phòng này rất nhiều bản , và , trên thực tế , tất cả mọi người trên thế giới , và nó đang ở ngay đây . Nếu như tôi là một kẻ tự tôn tự phụ , tôi có thể đã biến nó thành một loại vi-rút và thả nó vào căn phòng này . Vậy bước tiếp theo là gì ? Thiết lập một cấu trúc ADN là một bước thú vị . Và nó tạo nên những tế bào này -- làm những tế bào này tồn tại thêm 1 tỉ năm nữa . Nhưng tiếp sau đó , có một giai đoạn khác cũng rất thú vị khi mọi thứ trở nên hoàn toàn khác biệt , đó là lúc những tế bào này bắt đầu trao đổi và giao tiếp thông tin , và hình thành nên cộng đồng tế bào . Tôi không biết nếu các bạn biết điều này , nhưng vi khuẩn có thể thực sự trao đổi ADN . Bởi vì vậy mà , ví dụ , sự kháng thuốc kháng sinh được hình thành . Một số loại vi khuẩn tìm ra cách kháng thuốc penicillin , và nó lan toả ra xung quanh trao đổi thông tin ADN của chúng với các vi khuẩn khác , và ngày nay chúng ta có rất nhiều loại vi khuẩn có khả năng kháng lại penicillin , bởi vì vi khuẩn truyền đạt thông tin ADN . Việc truyền đạt này cho phép các cộng đồng vi khuẩn có thể hình thành mà trong đó bao gồm những loại vi khuẩn cùng cảnh ngộ ; chúng hợp tác với nhau . Và vì vậy , chúng cùng sống sót hay cùng chết dần , điều đó cũng có nghĩa là , nếu một cộng đồng phát triển tốt , tất cả cá nhân trong cộng đồng ấy lại tự sản sinh ra thêm nhiều cá thể và chúng tiến hoá theo hướng tích cực . Thời điểm chuyển giao xảy ra khi những cộng đồng ấy gần gũi với nhau đến mức , trong thực tế , chúng cùng nhau hình thành nên một công thức cấu tạo chung cho cả quần thể trên một dãy ADN duy nhất . Và vì vậy , quá trình tiếp theo rất thú vị trong sự sống mất khoảng 1 tỉ năm nữa . Và vào thời điểm ấy , chúng ta có quần thể đa tế bào , quần thể có vô số loại tế bào khác nhau , làm việc cùng nhau như một cơ quan duy nhất . Và trong thực tế , chúng ta chính là một quần thể đa tế bào . Chúng ta có rất nhiều tế bào mà chúng không thể tồn tại một cách riêng rẽ . Tế bào da của mọi người sẽ không có tác dụng gì nếu thiếu sự tồn tại của thế bào tim , tế bào cơ , tế bào não và rất nhiều tế bào khác . Do đó , những quần thể này bắt đầu tiến hoá khiến mức độ thú vị mà tiến hoá xảy ra không còn là trên một tế bào , mà trên một quần thể chúng ta gọi là cơ thể sống . Quá trình tiếp theo xảy ra là ở trong những quần thể này . Những quần thể tế bào này , một lần nữa , bắt đầu chiết ra thông tin . Và chúng bắt đầu hình thành nên những cấu hình đặc biệt có tác dụng không gì khác ngoài việc xử lí thông tin trong quần thể . Và đó là những cấu trúc thần kinh . Tế bào thần kinh là bộ máy xử lí thông tin mà quần thể tế bào cấu tạo nên . Và trên thực tế , chúng được phân hoá trong quần thể và những cấu trúc đặc biệt chịu trách nhiệm cho việc ghi chép , đọc hiểu , xử lí thông tin . Và đó là bộ não và hệ thống thần kinh của những quần thể ấy . Và chúng đem đến sự thuận lợi trong quá trình tiến hoá . Bởi vì ở thời điểm ấy , một cá thể -- việc xử lí thông tin có thể xảy ra trong khoảng thời gian tồn tại của một cá thể sống , thay vì trong khoảng thời gian tiến hoá này . Vì vậy một cá thể sống có thể , ví dụ , học được việc không ăn một loại quả nào đó bởi vì nó có vị không ngon và cá thể đó thấy khó chịu khi ăn loại quả đó . Việc này có thể xảy ra trong suốt thời gian tồn tại của một cơ thể sống , trong khi trước lúc chúng hình thành nên cấu trúc xử lí thông tin đặc biệt này , việc đó có thể đã được học trong quá trình tiến hoá trên trăm ngàn năm nhờ những cá thể chết vì ăn phải loại quả đó . Hệ thống thần kinh đó , sự thật là chúng hình thành nên những cấu trúc thông tin đặc biệt ấy , đã nhanh chóng thúc đẩy cả quá trình tiến hoá . Bởi quá trình tiến hoá ngày nay có thể xảy ra bên trong một cá thể . Nó có thể xảy ra trong thời gian xử lí thông tin . Nhưng sau đó điều xảy ra là các cá thể hình thành nên đương nhiên rồi , những mánh khoé trong việc trao đổi thông tin . Ví dụ như , phiên bản phức tạp nhất chúng ta biết đến là ngôn ngữ của loài người . Nếu bạn nghĩ về nó , bạn sẽ thấy đó là một phát minh hết sức vĩ đại . Tôi có một suy nghĩ hết sức phức tạp , hỗn độn , và mơ hồ trong tâm trí . Tôi đang ngồi đây nói ra những tiếng lẩm bẩm , hy vọng tạo ra trong đầu mọi người một suy nghĩ cũng hỗn độn và mơ hồ và có đôi chút tương tự như suy nghĩ của tôi . Nhưng chúng ta đang lấy một thứ rất phức tạp , biến nó thành những tiếng , một dãy các loại tiếng , và hình thành nên trong não mọi người một suy nghĩ phức tạp . Việc này cho phép chúng ta bắt đầu tồn tại như một cơ thể sống . Và trên thực tế , điều chúng ta đã thực hiện là loài người chúng ta , bắt đầu biết chọn lọc . Chúng ta đang trải qua các quá trình tương tự như các cá thể sống đa tế bào đã , đang trải qua -- chọn lọc phương pháp sao chép , biểu hiện , xử lí thông tin . Ví dụ như , sự phát minh ra tiếng nói là một bước tiến nhỏ theo chiều hướng ấy . Điện thoại , máy tính , băng video , đĩa CD và nhiều thứ khác là những thiết bị chuyên dụng mà chúng ta tạo ra trong xã hội để làm việc với thông tin . Và chúng đều liên kết chúng ta thành một cộng đồng lớn hơn nhanh hơn và có khả năng tiến hoá xa hơn chúng ta trước đây . Vậy giờ đây , tiến hoá có thể xảy ra trong thời khắc vài phần giây . Mọi người đã xem ví dụ nhỏ của Ty về tiến hoá khi ông ấy đã thúc đẩy tiến hoá trên chương trình Nếp Xoắn ngay trước mắt mọi người . Giờ chúng ta đã tăng tốc khung thời gian lên một lần nữa . Vì vậy những bước đầu tiên của câu chuyện tôi kể cho mọi người xảy ra trong 1 tỉ năm . Và những giai đoạn tiếp theo , như hệ thống thần kinh và não bộ , mất vài trăm triệu năm . Quá trình tiếp theo , như ngôn ngữ và những thứ tương tự , xảy ra trong vòng ít hơn một triệu năm . Và những quá trình tiếp theo , như điện , dường như chỉ mất có một vài thập kỷ . Quá trình này cứ tự nó tiếp diễn và trở nên , tôi đoán rằng , tự xúc tác là từ thích hợp -- khi một quá trình tự thúc đẩy tốc độ thay đổi của nó . Quá trình thay đổi càng nhiều , tốc độ nó thay đổi càng nhanh . Và tôi nghĩ rằng đó là thứ mà chúng ta đang thấy ở đây , trong sự bùng nổ của đường cong này . Chúng ta đang thấy quá trình này tự thúc đẩy bản thân nó . Giờ tôi thiết kế máy tính để kiếm tiền , và tôi biết rằng thiết bị tôi dùng để thiết kế máy tính có thể không sử dụng được nếu không có những công nghệ gần đây trong ngành máy tính . Vì vậy , bây giờ , điều tôi làm là thiết kế vật dụng với mức độ phức tạp dường như bất khả thi nếu thiết kế chúng theo hướng truyền thống . Tôi không biết công dụng của tất cả các bóng bán dẫn trong máy kết nối . Bởi có hàng tỉ bóng bán dẫn . Thay vào đó , thứ tôi thực hiện cũng như thứ mà các thiết kế viên đang thực hiện tại Tập đoàn Các Thiết Bị Có Suy Nghĩ đó là chúng tôi suy nghĩ về mức độ của sự chiết lọc và đưa cái chiết lọc đó vào trong máy móc và máy móc đó sử dụng sự chiết lọc hiệu quả hơn chúng tôi có thể làm , tiến xa hơn và nhanh hơn chúng tôi có thể . Và trên thực tế , đôi khi chúng thực hiện bởi những phương pháp chúng tôi thậm chí không hiểu rõ lắm . Một phương pháp đặc biệt thú vị mà tôi hiện vẫn đang dùng nhiều là bản thân sự tiến hoá Điều mà chúng tôi làm là đặt vào trong máy một quy trình phát triển xảy ra trong khung thời gian giây cực nhỏ . Ví dụ như , trong những trường hợp đặc biệt , chúng ta có thể thực sự phát triển một chương trình bằng cách bắt đầu với những dãy câu lệnh . Hay nói cách khác , " Máy tính , liệu bạn có thể đưa ra hàng trăm triệu dãy câu lệnh ngẫu nhiên . Giờ liệu bạn có thể thực hiện tất cả các dãy câu lệnh ngẫu nhiên đó , chạy tất cả các chương trình đó , và chọn ra những chương trình gần gũi nhất với việc mà tôi đang muốn thực hiện . " Nói cách khác , tôi xác định thứ tôi muốn . Khi tôi muốn sắp xếp các số , một ví dụ đơn giản mà tôi thực hiện được . Và tìm chương trình gần gũi nhất với công việc sắp xếp con số . Và đương nhiên , dãy câu lệnh ngẫu nhiên sẽ không có xu hướng sắp xếp các con số , vì vậy , không một câu lệnh nào sẽ thực sự thực hiện nhiệm vụ ấy . Nhưng một trong số đó , nếu may mắn , sẽ đặt hai số vào đúng vị trí . Và tôi nói , " Máy tính , liệu bạn có thể chọn ra 10 % trong số dãy ngẫu nhiên đó mà thực hiện công việc tốt nhất . Giữ chúng lại . Loại đi dãy còn lại . Và tiếp theo hãy sao chép lại những dãy câu lệnh sắp xếp các con số tốt nhất . Và hãy sao chép chúng bằng quá trình tái tổ hợp tương tự như sinh sản . " Lấy ra hai chương trình và chúng sẽ tạo ra sản phẩm bằng cách trao đổi quy tắc ngầm của chúng , và sản phẩm được thừa hưởng tính chất của các quy tắc của hai chương trình . Tôi có hiện nay một thế hệ chương trình mới được sản xuất bởi sự kết hợp của các chương trình mà thực hiện công việc tốt hơn một chút . Tôi nói với máy tính , " Hãy lặp lại quá trình . " Đánh giá lại chúng một lần nữa . Có thể đưa ra vài sự hoán đổi . Và thử lại lần nữa , thực hiện nó cho một thế hệ khác . Tất cả mọi cá nhân trong thế hệ mới đều chỉ mất vài mili-giây . Và vì vậy , tôi có thể thực hiện sự tiến hoá tương tự của vài triệu năm trong một máy tính chỉ trong vài phút , hay nếu trong trường hợp phức tạp , một vài tiếng . Kết thúc quá trình , tôi sẽ có chương trình chắc chắn hoàn hảo với việc sắp xếp con số . Trên thực tế , chúng là chương trình hiệu quả hơn nhiều chương trình tôi có thể viết tay . Giờ nếu tôi nhìn vào những chương trình ấy , Tôi không thể cho mọi người biết chúng hoạt động như thế nào . Tôi luôn cố gắng thăm dò chúng và chỉ cho bạn cách nó hoạt động . Chúng là những chương trình rất mơ hồ và kì quặc . Nhưng chúng thực hiện được công việc . Và trên thực tế , tôi biết , tôi rất tự tin rằng chúng thực hiện được công việc bởi vì chúng đến từ một loạt hàng trăm nghìn chương trình đã thực hiện được công việc đó . Trên thực tế , sự tồn tại của những chương trình ấy phụ thuộc vào cái công việc ấy . Tôi từng một lần ngồi trong một chiếc 747 với Marvin Minsky , và anh ta lấy ra tấm thẻ và nói , " Ôi nhìn kìa . Nhìn vào đây . Nó nói rằng , ' Chiếc máy bay này có trăm nghìn chi tiết cùng hoạt động để cho bạn có một chuyến bay an toàn . ' Nó không khiến bạn cảm thấy tự tin sao ? " Trên thực tế , chúng ta đều biết rằng quá trình thiết kế xây dựng không được thuận lợi khi nó quá phức tạp . Vì vậy , chúng ta bắt đầu phụ thuộc vào máy tính để thực hiện một quá trình khác biệt hơn hẳn với thiết kế xây dựng . Và nó cho phép chúng ta sản xuất ra những sản phẩm phức tạp hơn nhiều so với thiết kế xây dựng bình thường cho phép . Vậy mà chúng ta vẫn không thực sự hiểu sự lựa chọn của nó . Và vì vậy , trong một góc nhìn , nó đang tiến trước chúng ta . Chúng ta đang sử dụng những chương trình ấy để tạo ra máy tính nhanh hơn để từ đó chúng ta có thể thực hiện quá trình nhanh hơn . Và vì vậy , nó đang thúc đẩy chính bản thân nó . Điều này đang diễn ra ngày càng nhanh và đó là lí do tại sao tôi thấy nó khá mơ hồ . Bởi tất cả công nghệ này đều tự thúc đẩy bản thân nó phát triển . Chúng ta đang cất cánh . Và chúng ta đang ở thời điểm trong quá trình mà tương tự như khi những cơ thể sống đơn bào chuyển sang cơ thể sống đa bào . Chúng ta là những trùng Amip và chúng ta gần như không thể hiểu nổi thứ mà chúng ta đang chế tạo ra . Chúng ta đang ở thời điểm của sự chuyển giao . Nhưng tôi nghĩ rằng có một cái gì đó đang bám đuổi chúng ta . Tôi nghĩ rằng chúng ta sẽ quá là tự cao nếu cho rằng chúng ta là sản phẩm cuối cùng của quá trình tiến hoá . Và tôi nghĩ rằng tất cả chúng ta ở đây là một phần của sự sản sinh thế hệ tiếp theo - bất kể đó là cái gì . Bữa trưa đang tới gần , và tôi nghĩ tôi sẽ dừng lại tại đây , trước khi tôi bị loại ra bởi tạo hoá . Một vài năm trước tôi bắt đầu một chương trình tìm kiếm những siêu sao công nghệ và tạo điều kiện cho họ nghỉ một năm và làm việc trong môi trường dường như họ sẽ rất ghét ; họ phải làm việc cho chính phủ . Chương trình này được gọi là Code for America và chương trình này khá giống Peace Corps cho dân nghiền máy tính . Chúng tôi lựa chọn một vài ứng viên mỗi năm , họ sẽ làm việc với chính quyền thành phố . Thay vì đưa họ tới Thế Giới Thứ Ba , chúng tôi đưa họ tới sự náo nhiệt của thành phố . Ở đó , họ sẽ viết ra nhứng ứng dụng tuyệt vời , làm việc với đội ngũ nhân viên . Nhưng điều mà họ thực sự đang làm nhằm chứng tỏ mọi thứ đều có thể xảy ra trong xã hội công nghệ thông tin ngày nay . Hãy nói đến Al . Al là một vòi nước cứu hoả tại Boston . Nó trông giống như đang tìm kiếm một cuộc hẹn hò , nhưng thực ra nó đang chờ đợi ai đó , bởi anh ấy biết rằng mình không giỏi trong việc dập tắt lửa khi bị chìm trong tuyết dày 4feet . Làm thế nào nó có thể tìm kiếm sự giúp đỡ trong tình trạng có một không hai như thế này ? Năm ngoái , chúng tôi có một đội ở Boston tham gia chương trình Code for America . Họ ở đó trong tháng Hai đầy tuyết . Họ để ý rằng thành phố không bao giờ tháo bỏ những vòi nước chữa cháy . Nhưng một thành viên có tên là Erik Michaels-Ober , chú ý tới một điều khác , đó là việc mọi người vẫn thản nhiên đi bộ trước những thứ đó . Thế là anh ấy làm công việc mà bất cứ lập trình viên tài giỏi nào cũng sẽ làm là viết một ứng dụng . Đó là một ứng dụng nhỏ mà bạn có thể định vị các vòi chữa cháy . Bạn có thể khoá nó lại khi trời có tuyết Mỗi lần làm như vậy , bạn phải đặt tên cho nó , và anh ấy đặt tên chiếc đầu tiên là Al . Nếu bạn không làm , người khác có thể chiếm đoạt nó . Vậy là có chút động lực cho việc này . Đây là một ứng dụng nhỏ . Có lẽ là nhỏ nhất trong số 21 ứng dụng và các thành viên viết vào năm ngoái . Nhưng nó đã làm một việc mà không một chính phủ nào làm . Nó lan truyền rộng rãi . Một anh chàng trong văn phòng công nghệ của thành phố Honolulu biết đến ứng dụng này và nhận ra rằng anh ta có thể sử dụng nó , không phải cho tuyết , mà để người dân định vị các đèn cảnh báo sóng thần . Việc những chiếc đèn này hoạt động rất quan trọng , nhưng có người lại ăn cắp năng lượng từ chúng . Vì thế anh ấy giúp người dân có thể kiểm tra những chiếc đèn . Sau đó Seattle quyết định sử dụng phần mềm này để giúp người dân tránh khỏi nơi có đường ống dẫn nước bị tắc . Chicago ứng dụng phần mềm cho phép mọi người đăng ký quét dọn vỉa hè khi trời có tuyết . Hiện tại có chín thành phố đang lên kế hoạch sử dụng ứng dụng này . Việc này đang lan rộng một cách chóng mặt , có trật tự , và tự nhiên Nếu bạn biết bất cứ điều gì về công nghệ của nhà nước , bạn sẽ biết rằng việc này xảy ra không bình thường . Việc cho ra đời một phần mềm thường mất vài năm . Năm ngoái , chúng tôi có một đội gồm ba người làm việc trong một dự án kéo dài hai tháng rưỡi ở Boston . Dự án giúp cha mẹ tìm kiếm trường công lập phù hợp với con cái mình . Có người nói với chúng tôi rằng như bình thường , để xây dựng lên một phần mềm sẽ phải mất ít nhất 2 năm và tiêu tốn khoảng hai triệu đô-la . Nhưng những con số chẳng là gì cả . Hiện nay có một dự án trong hệ thống luật pháp California đã tiêu tốn những người đóng thuế hai tỉ đô-la , mà vẫn không hoạt động . Và còn nhiều dự án tương tự khác ở mọi cấp độ trong hệ thống chính quyền . Vì thế một ứng dụng được xây dựng trong vài ngày rồi lan truyền một cách chóng mặt , đó là con đường tắt nhằm xây dựng hệ thống chính quyền . Nó cho thấy cách mà chính phủ có thể hoạt động hiệu quả hơn -- không giống các công ty tư nhân , như nhiều người nghĩ . Và thậm chí không giống 1 công ty công nghệ , mà giống Internet thì đúng hơn . Điều đó đồng nghĩa với sự không kiểm soát , luôn gợi mở và sản sinh những điều mới . Điều đó thật quan trọng . Nhưng điều còn quan trọng hơn đó là nó chỉ ra cách thế hệ mới giải quyết với vấn đề của chính phủ -- không phải vấn đề của một hệ thống cứng nhắc , mà là của những hành động tập thể . Đó là một tin vui , bởi chúng ta sẽ có nhiều hơn những hành động cộng động với sự giúp sức của công nghệ điện tử . Ngày nay có một cộng đồng lớn những người giúp xây dựng các công cụ cần thiết để chúng ta cùng nhau làm việc hiệu quả . Đó không chỉ là các thành viên của Code for America , còn hàng trăm người trên khắp đất nước đang viết nên những ứng dụng mang tính đại chúng hàng ngày trong chính cộng đồng của chúng ta . Họ chưa từ bỏ Họ thấy nản lòng với chính phủ , nhưng họ không than phiền , họ tìm cách sửa chữa . Và những con người này biết rằng chúng ta đã không để chú trọng đến nó . Đó là khi bạn gạt bỏ mọi cảm xúc về chính trị và ranh giới tại DMV và tất cả những thứ khiến chúng ta tức giận , chính phủ , và cốt lõi của nó , trong lời nói của Tim O ' Reilly , " Chung tay hành động tức là không hành động đơn phương . " Giờ đây có rất nhiều người mất niềm tin vào chính phủ . Và nếu bạn là một trong số những người đó , tôi yêu cầu bạn cân nhắc lại , bởi mọi thứ đang thay đổi . Chính trị không thay đổi ; chính phủ đang . Và bởi chính phủ cương quyết cướp đoạt quyền lực từ chúng ta -- hãy nhớ rằng " Chúng ta là con người ? " -- chúng ta nghĩ gì về việc nó sẽ ảnh hướng tới sự thay đổi . Khi bắt đầu chương trình này , tôi không biết mấy về chính phủ . Giống như nhiều người , tôi đã nghĩ chính phủ cơ bản chỉ là bắt mọi người đi bầu cử . Sau hai năm , tôi rút ra được kết luận đặc biệt với chính quyền địa phương , về những chú chuột opossums Đây là trung tâm thông tin và liên lạc . Đây sẽ là nơi bạn đến nếu bạn gọi 311 từ thành phố của bạn . Nếu bạn có cơ hội làm việc trong trung tâm liên lạc của thành phố , giống như Scott Silverman , một thành viên của chúng tôi -- trên thực tế , tất cả họ làm -- bạn sẽ phát hiện thấy mọi người gọi tới chính phủ với rất nhiều vấn đề , trong đó có một chú chuột opossum bị mắc kẹt trong nhà bạn . Scott nhận thức được điều này . Anh ấy gõ " Opossum " vào kho dữ liệu chính thức . Anh ấy không hề nghĩ đến điều gì khác . Anh bắt đầu với việc kiểm soát động vật . Cuối cùng , anh ấy nói : " Nhìn xem , chẳng phải bạn có thể mở tất cả cánh cửa tới nhà bạn và chơi nhạc thật to và nhìn xem có thứ gì chuyển động ko ? " Và điều đó đã đúng . Một tràng vỗ tay cho Scott . Nhưng đó không phải tất cả về loại chuột opossum . Boston không chỉ có một tổng đài . Nó còn có 1 ứng dụng , 1 website và 1 ứng dụng trên điện thoại , mang tên Citizens Connect . Chúng tôi không viết ứng dụng này . Đây là thành quả của những con người xuất sắc tại Văn phòng cơ học thành phố tại Boston . Rồi 1 ngày -- đây mới thực sự là báo cáo -- có 1 thứ xảy ra : " 1 chú chuột opossum trong thùng rác của rôi . Không biết nó chết chưa nữa . Làm thế nào để xử lý nó ? " Nhưng chuyện xảy ra với Citizens Connect lại khác . Scott nói chuyện trực tiếp . Nhưng trên Citizens Connect , mọi thứ đều được công khai , để tất cả có thể thấy . Và trong trường hợp này , một người hàng xóm đã thấy . Trong bản báo cáo tiếp theo có viết , " Tôi đang đi bộ trong khu vực , thì thấy 1 thùng rác phía sau nhà . 1 chú chuột opossum sao ? Thử kiểm tra xem . Còn sống ? Đúng vậy . Dựng thùng rác lên , rồi đi bộ về nhà . Chúc ngủ ngon , chú chuột opossum đáng yêu . " Khá đơn giản . Điều này thật thú vị . Đây chính là cách công nghệ tiếp cận với đời sống thực . Đây cũng là một ví dụ điển hình khác về việc chính phủ triển khai trò chơi cộng đồng . Nhưng đó cũng là ví dụ về việc chính phủ như một hệ thống . Không hẳn là tôi nói về định nghĩa của hệ thống trong công nghệ . Tôi chỉ đang nói về một hệ thống hỗ trợ con người giúp đỡ lẫn nhau . Mọi người giúp đỡ lẫn nhau , nhưng chính phủ đóng vai trò cốt lõi ở đây . Nó kết nối hai người đó lại với nhau . Nếu cần thiết , các dịch vụ của chính phủ có thể giúp đỡ họ kết nối lại , nhưng một người hàng xóm thì là một giải pháp tốt và tiết kiệm hơn so với các dịch vụ của chính phủ . Khi người này giúp người kia , cộng đồng của chúng ta trở nên lớn mạnh hơn . Nếu gọi trung tâm quản lý động vật , điều đó sẽ tiêu tốn nhiều tiền bạc hơn . Một trong những điều quan trọng chúng ta cần nghĩ về chính phủ là nó không giống với chính trị . Phần lớn mọi người hiểu điều đó , nhưng họ lại nghĩ rằng cái này là đầu vào cho cái kia . Rằng đầu vào cho hệ thống chính phủ và việc bầu cử . Xem nào , bao nhiêu lần chúng ta bầu cử 1 nhà lãnh đạo chính trị -- và chúng ta thường tiêu tốn nhiều năng lượng để đi tìm 1 nhà lãnh đạo chính trị -- và rồi chúng ta ngồi lại và hi vọng chính phủ sẽ phản ánh giá trị và thoả mãn nhu cầu của chúng ta , nhưng rồi lại chẳng có mấy thay đổi ? Đó là vị chính phủ giống như một đại dương mênh mông và chính trị chỉ là một lớp dày 6 inch trên bề mặt . Và những gì ở phía dưới được chúng ta gọi là bộ máy quan liêu . Chúng ta nói ra những từ ngữ đó với sự khinh miệt . Nhưng chính sự khinh miệt đó đã giúp chúng ta thấy chúng ta có gì và phải trả giá cho thứ chống lại chúng ta , và rồi lại làm hại chính chúng ta . Có người cho rằng chính trị rất hấp dẫn . Nếu chúng ta muốn chính quyền làm việc cho mình , chúng ta phải khiến cho hệ thống đó trở nên hấp dẫn . Bởi đó là nơi những công việc thực sự của chính phủ diễn ra . Chúng ta phải đầu tư vào cơ cấu bộ máy chính phủ . Đó chính là những gì OccupytheSEC đã làm . Bạn đã bao giờ thấy những con người này ? Đó là một nhóm các công dân tâm huyết đã viết một bản báo cáo chi tiết dài 325 trang để trả lời cho đề nghị của SEC về việc góp ý cho Dự thảo cải cách tài chính . Đó không phải là chính trị , mà là hệ thống quan liêu . Với những ai mất niềm tin vào chính phủ , đây là lúc chúng ta hỏi bản thân về 1 thế giới chúng ta muốn để lại cho con cháu . Bạn phải nhận ra những thách thức to lớn mà chúng sẽ phải đối mặt . Chúng ta sẽ đạt được những điều chúng ta cần phải làm mà không chấn chỉnh lại chính quyền đại diện cho tất cả chúng ta không ? Chúng ta không thể làm vậy nếu không có chính phủ , chúng ta cần nó để đạt được hiệu quả hơn . Tin vui là giờ đây công nghệ đang giúp cải thiện khá nhiều chức năng của chính phủ một cách làm mang lại hiệu quả thực sự thắt chặt hơn quan hệ cộng đồng . Chúng ta có một thế hệ lớn lên với sự phát triển của Internet , và chúng ta biết không khó khăn gì để có thể hợp sức với nhau , bạn chỉ cần điều khiển hệ thống đi đúng hướng . Giờ đây độ tuổi trung bình của các thành viên trong nhóm chúng tôi là 28 , thật ghen tị là tôi gần như già hơn tất cả họ . Đây là thế hệ dùng tiếng nói của mình để đấu tranh cho quyền lợi . Cuộc chiến của họ không giống chúng ta không phải việc ai sẽ là người lên tiếng ; mà tất cả họ sẽ phải làm điều đó . Họ có thể đưa ra ý kiến trên bất cứ phương tiện nào và vào lúc nào , và họ vẫn đang làm điều đó . Khi họ đối mặt với vấn đề của chúng phủ , họ có thể không quan tâm lắm đến việc sử dụng tiếng nói của mình . Họ sử dụng đôi bàn tay của mình . Họ sử dụng đôi bàn tay của mình để viết lên những ứng dụng giúp chính phủ làm việc tốt hơn . Những ứng dụng này giúp chính ta cả thiện xã hội . Đó có thể là việc xử lý vòi nước chữa cháy , dọn đống cỏ dại , dựng lại thùng rác có 1 chú chuột opossum bên trong . Chắc chắn , chúng ta có thể xử lý vòi nước chữa cháy , và nhiều người đã làm vậy . Nhưng những ứng dụng như cộng nghệ nhắc nhở rằng chúng ta không chỉ là người tiêu dùng , và chúng ta không chỉ là nhà tiêu dùng của chính phủ , đóng góp thuế và nhận lại dịch vụ . Hơn thế , chúng ta là những công dân . Và chúng ta không thể ổn định chính phủ cho đến khi chúng ta làm tốt nhiệm vụ công dân . Tôi có một câu hỏi cho tất cả các bạn ở đây : Khi có những việc quan trọng cần đến sự chung tay của chúng ta , tất cả chúng ta , chúng ta sẽ là một đám đông tiếng nói , hay chúng ta sẽ trở thành một nhóm của những đôi tay ? Xin cảm ơn . Tôi muốn nói với các bạn lý do tại sao nhiều dự án y tế điện tử lại thất bại Và tôi thực sự nghĩ rằng điều quan trọng nhất là chúng ta không còn lắng nghe bệnh nhân nữa . Một trong những điều mà chúng tôi thực hiện tại trường đại học Radboud là bổ nhiệm một chuyên viên lắng nghe Không phải theo một cách khoa học -- cô ấy đặt một tách cà phê hoặc một tách trà nhỏ và hỏi thăm bệnh nhân , gia đình và họ hàng , " Có chuyện gì vậy ? Chúng tôi có thể giúp gì được cho bạn ? " Và chúng tôi nghĩ rằng đây là một trong những vấn đề chính mà tại sao tất cả -- có lẽ không phải tất cả -- nhưng hầu hết các dự án y tế điện tử lại thất bại , kể từ khi chúng ta không còn lắng nghe nữa . Đây là chiếc cân điện tử của tôi . Đó là một thiết bị rất đơn giản . Nó có một nút bấm ở giữa để bật / tắt . Vào mỗi buổi sáng tôi đứng lên cân . Và đúng là tôi rất lo và hồi hộp như bạn có thể thấy . Tôi sợ rằng mình tăng đến 95kg . Nhưng điều làm cho thiết bị này đơn giản là bất cứ khi nào tôi đứng lên cân , nó đều gửi dữ liệu của tôi qua Google Health Và bác sỹ của tôi cũng sẽ thu được những dữ liệu này , để ông có thể thấy những vấn đề liên quan đến trọng lượng của tôi. không chỉ ngay tại thời điểm mà tôi cần được hỗ trợ về tim mạch hay điều gì khác đại loại như vậy , mà còn trong suốt khoảng thời gian trước đó nữa . Nhưng một điều khác nữa . Như một số các bạn biết rằng tôi có hơn 4,000 người theo dõi trên trang Twitter . Vì vậy mỗi buổi sáng tôi đứng cân trên chiếc cân wifi và trước khi tôi bước lên xe , mọi người đã bắt đầu nói với tôi rằng " Tôi nghĩ trưa nay anh nên ăn ít thôi Lucien à . " Nhưng đó là điều hay nhất có thể xảy ra vì đây gọi là áp lực đồng đẳng , áp lực đồng đẳng đã từng giúp các bệnh nhân -- kể từ khi nó được sử dụng đối với bệnh béo phì , nó cũng có thể sử dụng để các bệnh nhân bỏ hút thuốc . Mặt khác , nó còn được sử dụng để kéo mọi người ra khỏi ghế ngồi mà cùng nhau tham gia một số trò chơi nhằm kiểm soát tốt hơn sức khoẻ của mình . Vào tuần tới , một thiết bị sẽ sớm được ra mắt . Đó là đồng hồ đo huyết áp có kết nối với Iphone hay một thứ gì khác . Và mọi người sẽ có thể ở tại nhà đo huyết áp của mình rồi gửi dữ liệu tới bác sỹ thậm chí có thể chia sẻ với những người khác chẳng hạn nó có giá hơn 100 đô la . Và đây chính là điểm mà các bệnh nhân có thể tự kiểm soát và thu thập dữ liệu liên quan đến sức khoẻ của mình , không chỉ để tự kiểm soát cho riêng mình làm chủ tình thế của mình , mà còn có thể giúp chúng ta trong chăm sóc sức khoẻ bởi những thách thức mà chúng ta phải đối mặt như tăng chi phí chăm sóc sức khoẻ , nhu cầu thăm khám tăng gấp đôi và những thứ tương tự như vậy Làm ra những kỹ thuật dễ sử dụng và bắt đầu với chúng để tạo cảm giác dễ chịu cho các bệnh nhân trong nhóm Và bạn không chỉ có thể thực hiện với những kỹ thuật kiểu như thế này , mà còn nhờ vào " giải pháp đám đông " Và một trong số những điều mà chúng tôi đã làm tôi xin chia sẻ với các bạn một đoạn phim nho nhỏ . Chúng ta đều có thiết bị định vị trong xe . Chúng ta thậm chí còn có nó trong điện thoại . Chúng ta biết chính xác máy ATM ở những đâu trong thành phố Maastrict này . Một thứ khác nữa là chúng ta biết tất cả các trạm xăng ở đâu . Và chắc chắn rằng chúng ta có thể tìm thấy chuỗi cửa hàng thức ăn nhanh . Nhưng ở đâu có thiết bị AED gần nhất để có thể giúp bệnh nhân này ? Chúng tôi đã hỏi xung quanh và không ai biết cả . Không ai biết nơi có thiết bị AED gần nhất để cứu sống tính mạng bệnh nhân ngay lúc này . Và đây là những gì chúng tôi đã làm , chúng tôi đã sử dụng " giải pháp đám đông " ở Hà Lan Chúng tôi thiết lập một trang điện tử và hỏi đám đông " Nếu bạn thấy một thiết bị AED , vui lòng gửi lại thông tin cho chúng tôi biết nó ở đâu cho chúng tôi biết khi nó hoạt động " vì đôi khi trong giờ hành chính nó thỉnh thoảng không hoạt động . Và hơn 10,000 thiết bị AED ở Hà Lan đã được tìm thấy và gửi về . Bước tiếp theo chúng tôi tìm những trình ứng dụng cho nó . Và chúng tôi xây dựng một ứng dụng trên iPad Chúng tôi làm một ứng dụng trên Layar nhằm tăng cường khả năng thực tế để tìm được những thiết bị AED này . Và bất cứ lúc nào bạn đang ở trong một thành phố như Maastricht mà gặp ai đó bị ngất bạn có thể sử dụng iPhone của mình , và trong vòng vài tuần tới nó có thể chạy ứng dụng trên điện thoại của Microsoft để tìm được thiết bị AED gần nhất mà có thể cứu sống tính mạng ai đó Và ngày hôm nay chúng tôi xin giới thiệu thiết bị này không chỉ là AED4U mà sản phẩm này được gọi , mà còn là AED4US . Và chúng tôi muốn bắt đầu thiết bị này trên toàn thế giới . chúng tôi đã nhờ tất cả các đồng nghiệp ở khắp mọi nơi trên thế giới , các trường đại học , để giúp chúng tôi tìm kiếm , làm việc và hoạt động như một trung tâm thông tin nhằm tập hợp thông tin về các thiết bị AED trên khắp thế giới . Bất cứ khi nào bạn đang đi nghỉ mà bắt gặp ai đó bất tỉnh , đó có thể là người thân của bạn hoặc ai đó đứng trước mặt , thì bạn vẫn có thể tỉm thấy thiết bị AED . Một điều khác nữa chúng tôi xin rất mong được giúp đỡ là các công ty trên khắp thế giới có thể giúp chúng tôi duy trì các thiết bị AED này . Các công ty này có thể là dịch vụ chuyển phát nhanh hay dịch vụ cáp điện thoại chẳng hạn , chỉ để chắc rằng những thiết bị AED được gửi thông tin về vẫn còn ở chỗ đó . Vì vậy xin hãy giúp chúng tôi thực hiện điều này và không chỉ để sức khoẻ tốt hơn và còn kiểm soát được nó . Cám ơn các bạn . Tôi ở đây để chia sẻ với các bạn phong cách nhiếp ảnh của tôi . Nó có phải là nhiếp ảnh không nhỉ ? Vì , có lẽ , đây là nhiếp ảnh mà bạn không thể mang theo máy ảnh . Sở thích về nhiếp ảnh của tôi đã bắt đầu khi tôi có một chiệc máy ảnh điện tử ở tuổi 15 . Nó đan xen với niềm đam mê về hội hoạ của tôi , nhưng có một chút khác biệt , vì sử dụng một chiếc máy ảnh , quá trình được lên kế hoạch . Và khi bạn dùng máy ảnh để chụp ảnh , quá trình kết thúc khi bạn bấm nút . Nên nhiếp ảnh với tôi như là thiên về việc có mặt đúng chỗ , đúng thời điểm . Tôi cảm thấy như bất cứ ai cũng có thể làm điều đó . Nên tôi muốn tạo ra một sự khác biệt , một thứ gì đó tại nơi quá trình bắt đầu khi bạn bấm nút . Những tấm ảnh như thế này : việc xây dựng diễn ra dọc theo con đường đông đúc . Nhưng nó có một khúc ngoặt không mong muốn . Và bất chấp điều đó , nó lưu giữ mức độ chân thực . Hay những bức ảnh như thế này -- cả tối màu và sặc sỡ , nhưng tất cả với chung một kết quả của việc lưu giữ mức độ chân thực . Khi tôi nói tính chân thực , ý ́ tôi là tính chân thực của ảnh . Bởi vì , tất nhiên , nó không phải là một thứ mà bạn thực sự có thể nắm được , nhưng tôi luôn muốn nó có vẻ như nắm bắt được theo một cách nào đấy như là một bức ảnh . Những bức ảnh nơi mà bạn sẽ cần một chút thời gian để tư duy để tìm ra một bí quyết . Nên nó thực sự là việc nắm bắt ý tưởng hơn là nắm bắt một khoảnh khắc . Nhưng bí quyết là gì mà khiến nó trông như có thật ? Có phải là một chút gì đó về chi tiết hay là về màu sắc ? Có phải một chút gì đó về ánh sáng ? Điều gì tạo nên ảo giác ? Đôi khi phối cảnh tạo nên ảo giác . Nhưng cuối cùng nó dẫn đến việc làm thế nào chúng ta diễn giải thế giới và làm thế nào để nhận ra nó trên một bề mặt hai chiều . Nó không thực sự là cái gì là thực , nó là cái chúng ta nghĩ rằng nó là thực . Nên tôi nghĩ những điều cơ bản thì khá là đơn giản . Tôi chỉ xem nó là câu đố của hiện thực nơi mà bạn có thể lấy các phần khác nhau của hiện thực và nhóm chúng lại để tạo nên một hiện thực tương đương . Hãy để tôi cho các bạn xem một ví dụ đơn giản này . Chúng ta có ở đây ba vật thể có hình dung hoàn hảo , những vật mà chúng ta đều có thể liên quan đến cuộc sống trong thế giới không gian ba chiều . Nhưng kết hợp theo một cách nào đấy , chúng tạo ra một thứ mà trông vẫn như thể ba chiều , như thể nó tồn tại . Nhưng cùng một lúc với nhau , chúng ta biết là không thể được . Nên chúng ta mới đánh lừa bộ não , vì một cách đơn giản não bộ chúng ta không chấp nhận những yếu tố mà trên thực tế là vô lý Và tôi thấy rằng kết hợp các bức ảnh cũng có chung một quá trình như thế Đó thực sự chỉ là ̀ việc kết hợp các hiện thực khác nhau . Nên những thứ làm cho bức ảnh trông có thực , Tôi nghĩ , đó là những thứ mà chúng ta chưa bao giờ nghĩ đến , những thứ ở ngay quanh chúng ta trong cuộc sống hàng ngày . Nhưng khi kết hợp các bức ảnh lại , đây là một điều quan trọng mà thực sự phải cân nhắc , vì nếu không , trông nó sẽ không ổn thế nào đó . Nên tôi muốn đưa ra ba nguyên tắc cơ bản cần tuân theo để đạt được một kết quả như ý . Như các bạn thấy ở đây , những bức ảnh này trông chẳng có gì là đặc biệt . Nhưng kết hợp lại , chúng có thể tạo ra một thứ như thế này . Nên nguyên tắc đầu tiên đó là sự kết hợp các bức ảnh nên có chung một ngoại cảnh Thứ hai , kết hợp các bức ảnh nên có cùng một kiểu ánh sáng . Và hai bức ảnh nay đều cùng thoả mãn hai điều kiện -- Được chụp ở cùng một độ cao và ở cùng một kiểu ánh sáng . Nguyên tắc thứ ba là làm cho nó trông thật giả tưởng ở ngay nơi mà những bức ảnh khác nhau bắt đầu và kết thúc bằng cách làm cho chúng liền mạch . Khó có thể nói làm thế nào hình ảnh được tạo ra Nên bằng cách kết hợp màu sắc , độ tương phản và ánh sáng tại các viền ranh giới giữa các bức ảnh khác nhau , thêm vào các khuyết tật ảnh như chiều sâu của cánh đồng , khử đi màu sắc và bụi ảnh , chúng tôi xoá đi các đường viền giữa ở bức ảnh khác nhau và làm cho nó như thể là một bức đồng nhất. bất chấp một thực tế bức ảnh về cơ bản có thể bao gồm cả trăm lớp nền . Sau đây là một ví dụ . Ai đó có thể nghĩ rằng đây chỉ là bức ảnh phong cảnh và phần ở dưới đã được chỉnh sửa . Nhưng bức ảnh này thì đã hoàn toàn được tạo ra bởi những bức ảnh từ các khu vực khác nhau . cá nhân tôi nghĩ rằng sẽ dễ hơn để thậm chí tạo ra bối cảnh hơn là tìm ra bối cảnh , vì tiếp đó bạn không cân phải sắp xếp các ý tưởng trong đầu nữa . Nhưng nó thực sự đòi hỏi rất nhiều kế hoạch . Và có được ý tưởng này trong suốt mùa đông , tôi biết mình phải mất vài tháng để chuẩn bị , để tìm các địa điểm khác nhau cho các phần của bức ảnh . Ví dụ , con cá được bắt trong chuyến đi câu . Bờ biển thì ở một nơi khác . Phần dưới nước thì được chụp trong một hố đá . Và nữa , tôi thậm chí còn đặt ngôi nhà lên đỉnh của hòn đảo làm cho nó trông Thuỵ Điển hoá hơn . Nên để ̉ đạt được một kết quả chân thực , Tôi nghĩ nó đi đến việc lập kế hoạch . Luôn có một sự bắt đầu với một phác thảo , một ý tưởng . Tiếp đó là kết hợp các bức ảnh khác nhau . Và đây , các phần được sắp xếp rất ổn . Và nếu các bạn giỏi chụp ảnh , kết quả có thể sẽ rất tuyệt vời và cũng khá là thực tế . Mọi công cụ đều ở ngay đây , và thứ duy nhất làm giới hạn của chúng ta chính là trí tượng tượng . Cảm ơn . Điều này nghe có vẻ kì lạ , nhưng tôi là một fan bự của những viên gạch bê tông . Những khối gạch bê tông đầu tiên được sản xuất vào năm 1868 với ý tưởng rất đơn giản : những khối chuẩn bằng xi măng với kích cỡ cố định khớp với nhau . Những viên gạch đã nhanh chóng trở thành loại vật liệu xây dựng được sử dụng nhiều nhất trên thế giới . Chúng giúp chúng ta xây dựng những thứ lớn hơn bản thân mình , các toà nhà , các cây cầu , từng viên gạch một . Có thể nói gạch bê tông đã trở thành những viên gạch xây nên kỉ nguyên của chúng ta . Sau gần 100 năm , vào năm 1947 , LEGO đã giới thiệu thứ này . Nó được gọi là Gạch Tự Gắn Và chỉ trong vài năm ngắn ngủi , những viên gạch LEGO đã có mặt tại mọi nhà . Theo ước tính , có hơn 400 tỉ viên gạch LEGO đã được sản xuất -- hay 75 viên cho mỗi người trên trái đất . Bạn không cần phải là một kĩ sư để có thể xây nên những căn nhà đẹp , những cây cầu đẹp hay những toà nhà đẹp . LEGO đã làm điều đó trở nên khả thi . LEGO đã lấy khối gạch bê tông , những khối gạch xây nên thế giới , và làm nó thành những viên gạch của trí tưởng tượng . Cũng trong chính năm đó , ở phòng thí nghiệm Bell một cách mạng kế tiếp sắp được công bố , thế hệ tiếp theo của những viên gạch . Transistor là một cấu kiện điện tử bằng nhựa mà sẽ đưa chúng ta từ thế giới của những khối gạch bất động chồng lên nhau đến thế giới mà mọi thứ tương tác được với nhau . Giống như viên gạch bê tông , transistor cho phép bạn xây những mạch điện lớn và phức tạp hơn , từng viên gạch một . Nhưng có một sự khác biệt lớn : Transistor chỉ dành cho chuyên gia . Cá nhân tôi không chấp nhận điều này , rằng những viên gạch xây nên kỉ nguyên hiện đại lại chỉ dành cho những chuyên gia , nên tôi đã quyết định thay đổi nó . Tám năm trước khi tôi còn ở phòng nghiên cứu truyền thông , tôi đã khám phá ra ý tưởng đó là làm sao để đưa khả năng kĩ sư đến với nghệ sĩ và nhà thiết kế . Một vài năm trước tôi đã bắt đầu phát triển littleBits . Để tôi cho bạn thấy chúng hoạt động ra sao . LittleBit là những cấu kiện điện tử với những chức năng khác nhau . Chúng đã được thiết kế sẵn để trở thành ánh sáng , âm thanh , động cơ và cảm biến . Và phần thú vị nhất về chúng là chúng kết dính với nhau nhờ nam châm . Nên bạn không thể đặt chúng sai được . Những " viên gạch " này đã được đánh dấu bằng màu . Xanh lá cây là đầu ra , xanh biển là nguồn điện , hồng là đầu vào và da cam là dây dẫn . Thế nên những việc bạn cần làm là nối xanh biển với xanh lá và rồi rất nhanh chóng bạn sẽ có thể bắt tay vào làm những mạch lớn hơn . Bạn gắn xanh biển với xanh lá , bạn có thể làm ra mạch đèn . Bạn cho một núm xoay vào giữa và giờ bạn có thể chỉnh sáng tối cho đèn . Thay núm xoay bằng khối tạo xung , như thế này , và giờ bạn đã có một mạch đèn nhấp nháy . Gắn thêm chiếc chuông điện này và giờ bạn đã tạo ra máy tạo tiếng động . Tôi sẽ tắt tiếng này đi . Như các bạn đã thấy , không chỉ đơn giản để chơi littleBits còn tỏ ra là một công cụ mạnh . Thay vì phải lập trình , nối dây hay hàn mạch , littleBits cho phép bạn lập trình bằng những thao tác trực quan đơn giản . Để làm cho mạch nhày nhấp nháy nhanh hoặc chậm hơn , bạn chỉ cần xoay núm vặn này và thay đổi tốc độ nháy đen một cách đơn giản . Ý tưởng đằng sau littleBits là xem nó như thể một dạng thư viện đang được phát triển . Chúng tôi muốn tích hợp mọi tương tác trên thế giới vào những " viên gạch " có thể sử dụng dễ dàng . Ánh sáng , âm thanh , tấm pin mặt trời , động cơ -- mọi thứ đều có thể tiếp cận được . Chúng tôi đã đưa littleBits cho trẻ nhỏ và xem chúng chơi với littleBits . Và đó là một trải nghiệm tuyệt vời . Điều hay nhất đó là làm cho trẻ nhỏ bắt đầu hiểu về hoạt động của những thiết bị điện tử hằng ngày xung quanh chúng điều mà chúng không được học ở trường lớp . Ví dụ như đèn ngủ hoạt động ra sao , hay tại sao cửa thang máy tự động đóng mở , hay làm sao chiếc iPod phản ứng lại những cái chạm tay . Chúng tôi cũng đưa littleBits tới các trường dạy thiết kế . Ví dụ như ở đây chúng tôi có những nhà thiết kế mà hoàn toàn không biết chút gì về điện tử bắt đầu chơi với littleBits như công cụ sáng tạo . Và ở đây bạn sẽ thấy , cùng với vải nỉ , giấy và chai nước , Geordie đã làm ra ... Một vài tuần trước chúng tôi đưa littleBits tới RISD và đưa chúng cho một vài nhà thiết kế không có kinh nghiệm gì với kĩ thuật chỉ với bìa , gỗ và giấy -- và bảo với họ rằng " Hãy làm gì đó . " Đây là ví dụ về dự án mà họ đã làm , súng bắn hoa giấy kích hoạt bằng cử động . Hãy đợi đã , đây là dự án ưa thích của tôi . Đó là một con tôm hùm làm bằng đất nặn và nó sợ bóng tối . Đối với những người không phải kĩ sư , littleBits đã trở thành một dạng vật liệu khác , điện tử đã trở thành một vật liệu mới . Và chúng tôi muốn vật liệu này tiếp cận được với mọi người . Thế nên littleBits là dự án mở . Bạn có thể lên trang web , tải về những file thiết kế và tự làm chúng . Chúng tôi muốn cổ vũ thế giới của những nhà kiến tạo , nhà phát minh và những người cống hiến , bởi vì thế giới này , nơi chúng ta đang sống , thế giới tương tác này , là của chúng ta . Hãy tiến lên và bắt đầu phát minh . Cám ơn các bạn . Vào thập kỷ 80 tại Đông Đức cũ nếu bạn sở hữu một chiếc máy đánh chữ bạn sẽ phải đăng ký nó với chính quyền Không những vậy , bạn còn phải đăng ký một bản tài liệu mẫu được xuất ra từ chiếc máy đánh chữ đó . Mục đích của việc này là để chính quyền có thể biết được nguồn gốc của những tài liệu đó Nếu chính quyền phát hiện ra những tài liệu mang những tư tưởng không đúng đắn họ có thể truy ra ai là chủ nhân của những " tư tưởng lệch lạc " này . Và chúng ta , ở phương Tây không thể hiểu tại sao những điều đó lại có thể là sự thật khi những phương thức đó là kẻ thù của tự do ngôn luận . Chúng ta sẽ không bao giờ làm như vậy tại chính những quốc gia của mình . Nhưng ngày hôm nay , tại chính thời khắc năm 2011 này nếu bạn có mua một chiếc máy in laser màu từ bất kỳ nhà sản xuất máy in có tên tuổi nào và nếu bạn có thử in ra một trang giấy kết quả là trang giấy đó sẽ có những chấm nhỏ màu vàng nhạt được đánh dấu trên tất cả các tài liệu bạn in ra theo một kiểu ký hiệu nào đó , để từ trang giấy này có thể truy ngược lại nguồn gốc là từ bạn và chiếc máy in của bạn . Điều này đang diễn ra với chúng ta ngày hôm nay . Và có vẻ như không ai định " làm ầm lên " về chuyện này . Đây chính là một ví dụ về cách mà chính phủ của chúng ta đang sử dụng công nghệ để chống lại chúng ta , những công dân của đất nước . Và đây cũng chính là một trong ba nguồn gốc chính cho những vấn đề trên mạng hiện nay . Nhìn lại những gì đang thật sự diễn ra trong thế giới mạng , chúng ta có thể phân loại các hoạt động tấn công mạng dựa trên những kẻ tấn công Có ba nguồn tấn công chính . Từ những tội phạm mạng Như ở đây , chúng ta có Dimitry Golubov đến từ thành phố Kiev , Ukraine Và động lực của loại tội phạm mạng này rất đơn giản và dễ hiểu . Kiếm tiền ! Họ sử dụng các hoạt động tấn công trực tuyến để kiếm thật nhiều tiền , rất rất nhiều tiền . Một số ví dụ điển hình về những triệu phú đến từ thế giới mạng những người kiếm được bộn tiền từ hoạt động tấn công mạng . Đây là Vladimir Tsastsin đến từ Tartu , Estonia Alfred Gonzalez . Stephen Watt . Bjorn Sundin . Matthew Anderson , Tariq Al-Daour vân vân và vân vân . Họ tìm kiếm sự giàu có từ hoạt động trên mạng , thông qua các cách thức bất hợp pháp như việc sử dụng các trojans tấn công hệ thống ngân hàng để lấy cắp tiền từ tài khoản của chúng ta khi chúng ta thực hiện các giao dịch trực tuyến hoặc với các phần mềm ghi lại thao tác bàn phím giúp họ có được thông tin thẻ tín dụng khi chúng ta mua hàng trực tuyến từ những máy tính bị lây nhiễm . Cơ quan mật vụ Hoa Kỳ , 2 tháng trước đã đóng băng tài khoản ngân hàng Thuỵ Sỹ của Sam Jain , người trong ảnh với 14.9 triệu đô la trong tài khoản tại thời điểm bị đóng băng . Jain hiện đang lẩn trốn ; và không ai biết anh ta đang ở đâu . Và tôi khẳng định rằng ngày nay nguy cơ mà chúng ta trở thành nạn nhân của tội phạm mạng còn lớn hơn nguy cơ trong thế giới thực này . Và một sự thật rõ ràng là những hiểm hoạ này đang ngày càng trở nên tồi tệ hơn . Trong tương lai không xa , phần lớn các vụ phạm pháp sẽ xảy ra ở trên thế giới mạng . Loại tấn công mạng thứ hai mà chúng ta thấy hiện nay không đến vì mục đích kiếm tiền . Họ được thúc đẩy vì những mục đích khác -- chống đối chính phủ , bất đồng chính kiến , và đôi khi cũng chỉ để vui đùa . Các nhóm như Anonymous đã nổi dậy trong 12 tháng qua và đã trở thành một lực lượng trọng yếu trong cuộc chơi tấn công mạng này . Như vậy chúng ta có ba nhóm tấn công chính : những kẻ tội phạm với mục đích kiếm tiền bất chính những hackers như Anonymous hoạt động để phản kháng và cuối cùng chính là chính phủ của chúng ta , chính phủ đang tấn công chúng ta . Có rất nhiều trường hợp giống như những gì đã xảy ra tại DigiNotar . Đây là một ví dụ điển hình về những gì sẽ xảy ra khi chính phủ thực hiện tấn công chống lại người dân của chính họ . DigiNotar là một công ty cấp phép chứng thực đến từ Hà Lan -- hoặc ít nhất họ cũng đã từng là như vậy . Họ đã phải nộp đơn xin phá sản mùa thu năm ngoái vì hệ thống mạng của họ đã bị phá huỷ . Ai đó đã xâm nhập vào hệ thống và phá huỷ nó hoàn toàn . Vào tuần trước , trong một buổi gặp với đại diện chính phủ Hà Lan , Tôi có đặt câu hỏi cho một lãnh đạo của họ rằng liệu ông có thấy là hợp lý không nếu có ai đó phải chết vì việc DigiNotar bị tấn công . Và " CÓ " là câu trả lời của ông ta . Làm thế nào mà việc tấn công này có thể khiến ai đó mất mạng được ? DigiNotar là một công ty cung cấp dịch vụ chứng thực Họ bán các chứng chỉ bảo mật Bạn sẽ làm gì với những chứng chỉ đó ? Thực tế thì bạn cần một chứng thực như vậy nếu bạn có một trang web sử dụng giao thức https với dịch vụ mã hoá SSL , là kiểu dịch vụ mà Gmail đang sử dụng . Tất cả chúng ta , hoặc ít nhất là phần lớn chúng ta đang sử dụng Gmail hoặc một ứng dụng email tương tự khác , và những dịch vụ này đặc biệt phổ biến tại các quốc gia chuyên chế như Iran , nơi mà các nhà bất đồng chính kiến sẽ sử dụng các dịch vụ từ nước ngoài như Gmail bởi họ biết rõ Gmail đáng tin cậy hơn các dịch vụ nội địa khác và nó còn được mã hoá bởi giao thức SSL do đó chính phủ không thể nghe lén được các thông tin mà họ trao đổi . Nhưng mọi thứ sẽ khác , nếu chính phủ có thể tấn công vào các đơn vị cung cấp chứng chỉ bảo mật và tạo ra các chứng chỉ giả mạo . Và đó chính xác là điều đã xảy ra với DigiNotar . Vậy còn chiến dịch Mùa xuân Ả Rập và những điều đã xảy ra tại Ai Cập thì sao ? Tại Ai Cập , khi những kẻ nổi loạn chiếm đóng trụ sở của đơn vị cảnh sát mật Ai Cập vào tháng 04 năm 2011 họ đã phát hiện ra rất nhiều tài liệu mật . Trong đó , có tập tài liệu được đánh dấu " FINFISHER " Trong tài liệu này là những ghi chú từ một công ty có trụ sở ở Đức đã bán cho chính phủ Ai Cập rất nhiều công cụ kỹ thuật cao để có thể nghe lén trên một quy mô lớn tất cả những liên lạc và trao đổi của người dân . Họ đã bán những công cụ này cho chính phủ Ai Cập với giá 280,000 Euros . Đây chính là trụ sở chính của công ty đó . Vậy là những chính phủ phương Tây đang cung cấp cho các chính phủ độc tài những công cụ để chống lại người dân của họ . Nhưng chính phủ phương Tây cũng thực hiện điều đó ngay tại quốc gia của mình Ví dụ như ở Đức , vài tuần trước đây người ta đã phát hiện ra Trojan Scuinst , là một loại trojan được nhân viên chính phủ Đức sử dụng để điều tra người dân của họ . Nếu bạn đang bị nghi ngờ có dính líu đến một tội ác nào đó , thì điều chắc chắn là điện thoại của bạn đang có " rệp " . Nhưng mọi chuyện không chỉ dừng ở đó . Họ nghe lén đường truyền Internet của bạn . Họ thậm chí sẽ sử dụng những công cụ như Trojan Scuinst để lây nhiễm vào máy tính của bạn , và từ đó họ có thể có được mọi thông tin bạn trao đổi , có được mọi cuộc hội thoại qua mạng của bạn , và có được mật khẩu của bạn . Tuy nhiên sẽ có người khi xem xét vấn đề này sẽ phản ứng như sau " Ok , nghe tệ thật đấy , nhưng nó không ảnh hưởng gì đến tôi vì tôi là một công dân gương mẫu Vậy tại sao tôi phải lo lắng ? Tôi hoàn toàn không có gì khuất tất phải che dấu . Nhưng lập luận này là không hợp lý . Quyền riêng tư phải được đảm bảo . Quyền riêng tư không cần phải tranh luận . Đây không phải là vấn đề giữa quyền riêng tư và an ninh của đất nước . Đây là một vấn đề giữa tự do và sự kiểm soát . Và trong khi chúng ta vẫn tin tưởng vào chính phủ ngay lúc này , ngay tại đây , vào năm 2011 này rằng mọi quyền lợi chúng ta mất đi đều là vì những thứ tốt đẹp hơn . Và liệu chúng ta có còn tin tưởng , một cách mù quáng vào bất kỳ chính phủ tương lai nào , một chính phủ mà chúng ta có thể có trong 50 năm tới ? Đó chính là câu hỏi mà chúng ta sẽ phải lo lắng trong 50 năm tiếp theo .