Khoa học đằng sau một tiêu đề về khí hậu Trong 4 phút , chuyên gia hoá học khí quyển Rachel Pike giới thiệu sơ lược về những nỗ lực khoa học miệt mài đằng sau những tiêu đề táo bạo về biến đổi khí hậu , cùng với đoàn nghiên cứu của mình -- hàng ngàn người đã cống hiến cho dự án này -- một chuyến bay mạo hiểm qua rừng già để tìm kiếm thông tin về một phân tử then chốt . Tôi muốn cho các bạn biết về sự to lớn của những nỗ lực khoa học đã góp phần làm nên các dòng tít bạn thường thấy trên báo . Có những dòng trông như thế này khi bàn về biến đổi khí hậu , và như thế này khi nói về chất lượng không khí hay khói bụi . Cả hai đều là một nhánh của cùng một lĩnh vực trong ngành khoa học khí quyển . Các tiêu đề gần đây trông như thế này khi Ban Điều hành Biến đổi khí hậu Liên chính phủ , gọi tắt là IPCC đưa ra bài nghiên cứu của họ về hệ thống khí quyển . Nghiên cứu được viết bởi 620 nhà khoa học từ 40 quốc gia khác nhau . Họ viết gần 1000 trang về chủ đề này . Và tất cả các trang đều được xem xét bởi 400 khoa học gia và nhà phê bình khác từ 113 quốc gia . Đó là cả một cộng đồng lớn , lớn đến nỗi trên thực tế cuộc tụ hội hằng năm của chúng tôi là hội nghị khoa học [ tự nhiên ] lớn nhất thế giới . Mỗi năm , hơn 15,000 nhà khoa học đến San Francisco để tham dự hội nghị này . Mỗi một khoa học gia đều thuộc một nhóm nghiên cứu , và mỗi nhóm đều nghiên cứu rất nhiều đề tài đa dạng . Với chúng tôi , tại Cambridge , các đề tài thay đổi từ sự dao động của El Niño , vốn có tác động đến thời tiết và khí hậu , sự đồng hoá thông tin từ vệ tinh , khí thải từ những cánh đồng nhiên liệu sinh học , tình cờ lại là đề tài tôi nghiên cứu . Mỗi lĩnh vực nghiên cứu lại chia ra những lĩnh vực nhỏ hơn , và những nghiên cứu sinh có bằng tiến sĩ , như tôi , phải nghiên cứu những đề tài vô cùng cụ thể , cụ thể như chỉ vài quy trình hay vài phân tử . Một trong số những phân tử tôi nghiên cứu tên là isoprene . Đây . Nó là một phân tử hữu cơ nhỏ . Có thể các bạn cũng chưa từng nghe tên . Trọng lượng của một chiếc kẹp giấy vào khoảng 900 zeta-illion -- 10 mũ 21 -- phân tử isoprene . Dù trọng lượng phân tử rất nhỏ , thế nhưng lượng isoprene được thải vào khí quyển hàng năm ngang ngửa với tổng trọng lượng của dân số toàn cầu . Đó là một lượng khí thải khổng lồ , bằng tổng trọng lượng của mêtan . Chính vì lượng khí thải rất lớn , nó có ý nghĩa quan trọng với hệ thống khí quyển . Chính vì nó có ý nghĩa quan trọng với hệ thống khí quyển , giá nào chúng tôi cũng theo đuổi nghiên cứu này đến cùng . Chúng tôi cho nó nổ và xem xét từng mảnh nhỏ . Đây là Phòng nghiên cứu khói bụi EUPHORE ở Tây Ban Nha . Nổ trong không khí hay cháy hoàn toàn diễn ra chậm hơn 15,000 lần so với những phản ứng trong động cơ xe . Dù vậy , chúng tôi vẫn xem xét từng mảnh nhỏ . Chúng tôi chạy những mô hình khổng lồ trên siêu máy tính ; đây là công việc của tôi . Mô hình của chúng tôi gồm hàng trăm ngàn thùng xếp chồng tính toán với hàng trăm biến số trong thời gian cực ngắn . Mà vẫn cần hàng tuần mới thực hiện xong các phép tích phân . Chúng tôi cần làm hàng tá phép tính như thế để hiểu được những gì đang xảy ra . Chúng tôi còn bay khắp thế giới để tìm phân tử này . Gần đây tôi tham gia một cuộc khảo sát thực địa ở Malaysia . Còn nhiều chuyến khác nữa . Chúng tôi tìm thấy một tháp canh khí hậu toàn cầu ở đó , ngay giữa rừng sâu , và chúng tôi treo các thiết bị nghiên cứu trị giá hàng trăm ngàn đô la xa khỏi cái tháp để tìm isoprene , và tất nhiên là những thứ khác nữa trong suốt thời gian ở đó . Đây chính là cái tháp giữa rừng sâu , nhìn từ trên cao . Và từ dưới đất . Có giai đoạn chúng tôi còn mang cả máy bay theo . Chiếc phi cơ này , mẫu BA146 do FAAM sở hữu thông thường có thể chở từ 120-130 người . Rất có thể bạn đã ở trên một chiếc tương tự khi đến đây hôm nay . Chúng tôi không chỉ bay . Chúng tôi bay cách tầng vòm của rừng 100 mét để đo đạc phân tử này -- chuyện vô cùng nguy hiểm . Chúng tôi phải bay với độ nghiêng đặc biệt để thực hiện các phép đo . Phải thuê quân đội và sát hạch phi cơ để điều khiển máy bay . Phải xin lệnh đặc biệt cho phép bay . Khi bay quanh những bờ sông ở thung lũng , các lực tác động có thể lên tới 2G . Các nhà khoa học phải được thắt chặt hoàn toàn vào ghế để có thể thực hiện đo đạc trên máy bay . Vì vậy , bạn có thể hình dung , bên trong đó hoàn toàn không giống với bất kỳ chiếc máy bay du lịch nào khác . Đó là cả một phòng thí nghiệm di động để giúp chúng tôi thực hiện các phép đo . Chúng tôi làm tất cả chỉ để tìm hiểu tính chất hoá học của một phân tử . Khi nghiên cứu sinh như tôi có sở thích hay hiểu biết về phân tử đó , đại loại như thế , họ sẽ viết cả một bài nghiên cứu khoa học về đề tài đó . Và ngoài cuộc khảo sát đó chúng tôi sẽ còn hàng tá bài nghiên cứu về hàng tá các quy trình hay phân tử . Khi một phần kiến thức dần định hình , nó sẽ tạo thành một tiểu mục , hay một tiểu-tiểu mục trong một bản kiểm định như ở IPCC , mặc dù còn có nhiều bài khác . Mỗi một chương trong 11 chương của IPCC có từ 6 đến 10 tiểu mục như thế . Nói như thế để bạn hình dung được quy mô của những nỗ lực này . Trong mỗi bản đánh giá chúng tôi viết , chúng tôi luôn đính kèm một bản tóm lược , được viết cho những độc giả không chuyên về khoa học . Chúng tôi đưa bản tóm lược cho các nhà báo và nhà chính sách để có được những dòng tít như thế này . Cám ơn rất nhiều . Christopher deCharms quét não bộ theo thời gian thực Nhà thần kinh học và nhà sáng chế Christopher deCharms cho thấy cách sử dụng fMRI để ghi lại những hoạt động của não bộ -- suy nghĩ , cảm xúc , đau đớn-- ngay khi chúng xảy ra . Nói cách khác , bạn thực sự nhìn thấy những gì bạn cảm nhận . Xin chào . Tôi đề nghị các bạn giơ tay và vẫy về phía sau như tôi làm đây -- như cách vẫy hoàng gia . Bắt chước những gì bạn nhìn thấy . Bạn có thể lập trình cho hàng trăm cơ bắp trong cánh tay . Bạn sẽ sớm nhìn được vào bên trong não bộ , điều khiển hàng trăm vùng trên não mà bạn thấy đó . Tôi sẽ cho bạn biết về công nghệ đó . Con người muốn nhìn được vào bên trong ý nghĩ , não người , qua hàng ngàn năm nay , Vâng , bước ra khỏi phòng thì nghiệm có vẻ như là cách thế hệ chúng ta giải quyết việc đó . Con người tưởng tượng điều này sẽ rất khó . Bạn sẽ phải thu nhỏ một chiếc phi thuyền , đưa vào trong mạch máu . Điều này thực sự nguy hiểm . bạn có thể bị các bạch cầu tấn công trong động mạch . Nhưng bây giờ , chúng ta có một công nghệ thực để làm việc này . Chúng ta sẽ bay vào trong não của đồng nghiệp của tôi , Peter . Chúng ta sẽ làm điều này mà không xâm nhập bên trong , sử dụng MRI . Không cần bơm thứ gì vào . Không cần đến tia bức xạ . Chúng ta sẽ có thể bay vào hộp sọ của não Peter -- theo nghĩa đen là bay vào cơ thể anh ta -- nhưng quan trọng hơn , ta có thể nhìn vào tâm trí của anh ta . Khi Peter di chuyển cánh tay , chấm màu vàng mà bạn thấy ở đó là bề mặt mà ý thức của Peter hoạt động Trước đó bạn đã thấy là với các điện cực ta có thể điều khiển cánh tay robot , và ảnh chụp não bộ và máy quét có thể cho thấy bên trong của não . Cái mới chính là quá trình đã từng chiếm nhiều ngày hoặc nhiều tháng để phân tích . Chúng ta đã đạt được điều này qua công nghệ đến mức mili-giây. và điều này cho phép Peter nhìn thấy não bộ anh ấy dưới thời gian thực khi anh ta ở trong máy quét . Anh ta có thể thấy 65000 điểm kích hoạt trên 1 giây . Nếu thấy được mẫu này của não bộ , anh ta có thể học cách điều khiển nó . Có ba cách để làm ảnh hưởng đến não : giường của nhà trị liệu học , thuốc viên và con dao . Đây là lụa chọn thứ tư mà bạn sẽ nhanh chóng có . Ta đều biết rằng khi suy nghĩ , ta đã tạo ra những kênh nằm sâu trong tâm trí và trong não . Đau kinh niên là một ví dụ . Nếu bạn phỏng , bạn sẽ giật tay ra xa . Nhưng nếu trong sáu tháng , hay sáu năm , cơn đau vẫn không dứt , đó là vì những vòng tuần hoàn này đang sản xuất ra cơn đau chống lại bạn . Nếu ta có thể nhìn vào các xung kích hoạt của não sản xuất ra cơn đau , ta có thể lập ra các mô hình 3 chiều và nhìn thấy các thông tin quá trình của não theo thời gian thực , chúng ta có thể lựa chọn vùng sản xuất cơn đau . Vâng , hãy giơ tay lên và cong cơ cánh tay lại . Bây giờ hãy tưởng tượng bạn sớm được nhìn vào bên trong não mình và được chọn vùng trên não để làm cùng một việc đó . Và điều bạn thấy là , Chúng ta đã chọn đường đi trong não bộ của một bệnh nhân đau kinh niên . Điều này có thể làm bạn shock , nhưng thực sự chúng ta đã đọc được não bộ của người này theo thời gian thực . Họ đang theo dõi hoạt động não bộ của chính họ , và điều khiển con đường gây nên cơn đau . Họ tập co dãn hệ thống tiết ra chất xoa dịu từ bên trong . Khi họ làm vậy , ở góc trên bên trái ta thấy được thứ đã kết nối kích hoạt não bộ của cơn đau đang được điều khiển của họ . Khi họ điều khiển não bộ , họ điều khiển cơn đau của mình . Đây là một phương pháp thử nghiệm , nhưng trong các phép thử chúng ta đã thấy lượng bệnh nhân đau kinh niên giảm 44-64 % . Đây không phải là " Ma trận . " Bạn chỉ có thể làm điều này với chính bản thân mình . Bạn tự làm chủ . Tôi đã nhìn vào trong não mình . Bạn cũng sớm làm như vậy thôi . Khi bạn làm được , bạn muốn điều khiển cái gì ? Bạn có thể nhìn vào mọi phương diện khiến bạn là chính mình , tất cả những kí ức . Đây là một trong số những vấn đề chúng ta nói đến hôm nay mà tôi không có thời gian để đi vào chi tiết . Nhưng tôi có một câu hỏi lớn dành cho bạn . Chúng ta là thế hệ đầu tiên có thể bước vào , sử dụng công nghệ này , trí tuệ con người và não bộ , Chúng ta sẽ đưa nó đến đâu ? Beeban Kidron : Đìều kì diệu của điện ảnh Những bộ phim có sức mạnh tạo nên những kinh nghiệm tường thuật được chia sẻ và định hình những kí ức và những cách nhìn thế giới . Nhà đạo diễn phim người Anh - Beeban Kidron dẫn chứng bằng những cảnh phim hình tượng -- từ " Phép màu ở Milan " đến " Những câu bé và khu dân cư " -- khi bà kể cách mà nhóm FILMCLUB của bà chia sẻ những thước phim vĩ đại với lũ trẻ . Bằng chứng cho thấy rằng con người ở mọi lứa tuổi và từ mọi nền văn hoá tạo ra danh tính của họ theo một dạng tường thuật nào đó . Từ mẹ đến con gái , người thuyết giáo đến người theo hội , giáo viên đến học sinh , người kể chuyện đến khán thính giả . Bất kể ở các hình vẽ trong hang động hay các cách dùng mới nhất của Internet , con người luôn kể câu chuyện lịch sử và về những sự thật qua dụ ngôn và chuyện tưởng tượng Chúng ta là những người kể chuyện bản năng . Nhưng ở đâu , trong thế giới già nhanh chóng già cỗi và chia nhỏ của chúng ta , chúng ta trao tặng những kinh nghiệm mang tính cộng đồng , không qua trung gian bởi quyền lợi tiêu dùng kịch liệt của chính chúng ta ? Và chuyện tường thuật nào , lịch sử nào , bản sắc nào , qui tắc đạo đức nào mà chúng ta đang truyền đạt lại cho thế hệ trẻ của chúng ta ? Điện ảnh đáng được tranh cãi là dạng nghệ thuật ảnh hưởng nhất trong thế kỉ 20 . Nó là những câu chuyện kể của các nghệ sĩ vượt qua các ranh giới quốc gia , dưới vô vàn ngôn ngữ , thể loại và triết lý mà một người có thể tưởng tượng ra được . Thực sự là , thật khó để tìm một chủ đề mà điện ảnh chưa động đến . Trong suốt thập kỉ qua chúng ta đang chứng kiến sự hội nhập rộng lớn của phương tiện truyền thông toàn cầu , giờ bị thống trị bởi văn hoá phim bom tấn Hollywood . Chúng ta đang được phục vụ một chế độ " ăn kiêng " mà sự cảm giác là chủ chốt , chứ không phải nội dung . Điều gì đã quen thuộc với tất cả chúng ta 40 năm trước -- việc kể các câu chuyện giữa các thế hệ-- bây giờ rất hiếm hoi . Là một nhà làm phim , điều đó làm tôi lo ngại . Là một con người , nó reo sự sợ hãi của Chúa vào tôi . Tương lai nào những con người trẻ có thể xây dựng với những nắm bắt quá nhỏ bé về nơi họ sinh ra và quá ít những câu chuyện tường thuật về chuyện gì là có thể ? Thật quá mỉa mai ; cơ hội nắm bắt kĩ thuật chưa bao giờ lớn hơn thế , cơ hội nắm bắt văn hoá chưa bao giờ yếu hơn thế . Và vì vậy vào năm 2006 chúng tôi lập FILMCLUB , một tổ chức định kì hàng tuần chiếu phim trong các trường học và sau đó là các cuộc thảo luận . Nếu chúng ta có thể tra soát biên niên sử 100 năm của phim , có lẽ chúng ta có thể xây dựng một chuyện tường thuật mang ý nghĩa đến thế giới phân mảnh và không ngừng nghỉ của thế hệ trẻ . Được tiếp xúc với công nghệ , ngay cả trường học ở một thôn ngoại thành nhỏ bé có thể chiếu một DVD lên một bảng trắng . Trong 9 tháng đầu tiên chúng tôi cho chạy 25 câu lạc bộ dọc nước Anh , cho những nhóm trẻ em từ 5 đến 18 tuổi xem một bộ phim không bị ngắt quãng trong 90 phút . Những bộ phim được biên đạo và bối cảnh hoá . Nhưng sự lựa chọn thuộc về chúng , và khán thính giả của chúng tôi tăng lên nhanh chóng để chọn những món " ăn kiêng " giàu nhất và đa dạng nhất mà chúng tôi có thể cung cấp . Có kết quả ngay lập tức . Đó là cách giáo dục thâm tuý và có khả năng truyền tải nhất . Một nhóm có tối đa 150 và tối thiểu 3 người , những bạn trẻ này khám phá những nơi mới , những suy nghĩ mới , những góc nhìn mới . Ngay khi thử nghiệm kết thúc , chúng ta đã có tên của hàng ngàn trường học mong muốn được tham gia . Bộ phim đã thay đổi cuộc đời của tôi là bộ phim năm 1951 của Vittorio De Sica , " Phép màu ở Milan " . Đó là một lời nhận xét đáng chú ý trong những khu ổ chuột , nghèo đói và khát vọng . Tôi đã xem bộ phim vào dịp sinh nhật lần thứ 50 của bố tôi . Công nghệ lúc đó đã khiến chúng ta phải thuê một rạp để xem , tìm và trả cho việc in tráng và người chiếu phim . Nhưng với cha của tôi , Sự quan trọng của cảm xúc và tính nghệ thuật trong cách nhìn của De Sica là rất lớn đến nỗi ông chọn nó để ăn mừng sinh nhật thứ 50 của mình với ba đứa con tuổi teen và 30 người bạn của chúng , " Để , " ông nói , truyền sự quan tâm và niềm hy vọng cho thế hệ tiếp theo . " Trong cảnh cuối của " Phép màu ở Milan " những người trong khu ổ chuột đã nổi lên bầu trời trên những cây chổi bay . Sáu mươi năm sau khi bộ phim được làm ra và 30 năm sau lần đầu tiên tôi xem nó , tôi thấy những gương mặt trẻ nghiêng lên trong sự kinh ngạc nỗi nghi ngờ của chúng hợp với nỗi nghi ngờ của tôi . Và tốc độ mà chúng liên hệ nó với " Triệu phú khu ổ chuột " hay những khu phố " favela " ở Rio nói lên bản chất bền vững đó . Trong mùa chiếu của Câu lạc bộ phim về dân chủ và chính quyền , chúng tôi đã chiếu " Ông Smith đến Washington . " Được làm vào năm 1939 , bộ phim có tuổi già hơn tuổi của hầu hết ông bà của các thành viên Sự cổ điển của Frank Capra có giá trị ở tính độc lập và sự thích nghi . Bộ phim chỉ ra làm thế nào để làm đúng , làm thế nào để trở nên kì lạ phi thường . Nó cũng là cách diễn tả về lòng tin coi bộ máy chính trị như nguồn gốc danh dự . Không lâu sau đó " Ông Smith " trở thành bộ phim kinh điển của Câu lạc bộ phim , Có một tuần tất cả các buổi tối " cản trở lại các luật lệ " ở Toà nhà Nhà cầm quyền . và thật vui vô cùng khi chúng tôi thấy những bạn trẻ trên khắp đất nước giải thích với nhà cầm quyền rằng cản trở các đạo luật là gì và tại sao các nhà cầm quyền có thể định giờ ngủ của họ theo một nguyên tắc nào đó . Nói chung thi Jimmy Stewart đã cản trở các đạo luật trong toàn bộ 2 bộ phim cơ mà . Bằng cách chọn " Khách sạn Rwanda " bọn trẻ đã khám phá về tôi diệt chủng ở dạng thú tính nhất . Nó gây ra những giọt nước mắt và khơi gợi những câu hỏi thâm thuý về những đội quân bảo vệ hoà bình không vũ khí và sự lừa gạt của xã hội phương tây khi đối diện với cuộc đấu tranh đạo đức với những tiện nghi thực dụng trong đầu Và khi " Bản danh sách của Schindler " khiến bọn trẻ không bao giờ quên , một đứa trẻ , với đầy sự đau đớn tỉnh táo , nhận xét rằng , " Chúng ta đã quên mất rồi , nếu không thì làm thế nào mà " Khách sạn Rwanda " lại xảy ra ? " Khi bọn trẻ xem nhiều phim hơn , cuộc sống của chúng phong phú hơn . " Kẻ móc túi " bắt đầu một cuộc tranh cãi về việc tước quyền công dân của tội phạm . " Gửi ngài , với sự yêu mến " đốt cháy khán giả tuổi thành niên của bộ phim . Chúng ăn mừng sự thay đổi về thái độ đối với những người Briton không phải da trắng , nhưng chửi rủa hệ thống trường học không ngơi nghỉ của họ không có giá trị bản sắc cộng đồng , không giống như sự giám hộ cẩn trọng của Sidney Potier mang lại . giờ đây , những đứa trẻ sâu sắc , có chính kiến và tò mò này không nghĩ gì ngoài việc nắm lấy những bộ phim -- đen trắng , phụ đề , tài liệu , phi tường thuật hay tưởng tượng -- và không nghĩ gì về viết những bài nhân xét chi tiết tranh đua nói về những bộ phim yêu thích bằng những bài văn xuôi đam mê và càng ngày càng triết lý . 6000 bản nhận xét mỗi tuần ở từng trường ganh đua cho sự vinh dự được thành bài nhận xét của tuần . Từ 25 câu lạc bộ , chúng tôi đã có hàng trăm , rồi hàng ngàn , cho đến khi chúng tôi có gần một phần tư triệu đứa trẻ trong 7,000 câu lạc bộ dọc đất nước . Mặc dù những con số đó đã , và tiếp tục tăng một cách đáng kinh ngạc , điều đã trở nên kinh ngạc hơn nữa là làm thế nào sự trải nghiệm về những câu hỏi phê bình tò mò được chuyển tải vào cuộc sống . Một vài đứa trẻ của chúng tôi đã bắt đầu nói chuyện với bố mẹ chúng , một số nói với giáo viên , hoặc bạn bè của chúng . Và với những em không có bạn , bắt đầu kết bạn . Những bộ phim đem lại sự liên kết ở tất cả những dạng bị chia cắt . Và các câu chuyện , chúng đã giúp cung cấp những kinh nghiệm mang tính chia sẻ . " Persepolis " mang một bé gái đến gần hơn với người mẹ Iran của mình và " Hàm cá mập " trở thành cách mà một câu bé nhỏ tuổi có thể nói lên nỗi sợ mà cậu đã trải qua về bạo lực trong một chuyến bay đã giết chết đầu tiên là bố rồi đến cả mẹ của cậu , mẹ cậu đã bị ném qua mạn tàu trong một chuyến đi tàu Ai đã đúng , ai sai ? Họ sẽ làm gì nếu bị đặt dưới tình trạng tương tự ? Câu chuyện kể có hay không ? Có thông điệp ẩn dấu nào trong đó ? Làm thế nào thế giới thay đổi ? Làm thế nào nó có thể khác đi ? Cơn bão các câu hỏi đã được bay tới tấp từ miệng của những đứa trẻ những người mà thế giới từng nghĩ sẽ chẳng quan tâm Và chúng không tự biết rằng chúng quan tâm . Và khi chúng viết và tranh luận , hơn là thấy những bộ phim như là những tạo tác , chúng bắt đầu nhìn thấy bản thân . Tôi có một người cô là một người kể chuyện tuyệt vời . Trong một lúc cô có thể đánh thức những hình ảnh như chạy chân trần trên núi Bàn và chơi trò cảnh sát và kẻ cướp . Khá gần đây cô có bảo tôi rằng vào năm 1948 , hai trong số người chị em của cô và bố tôi đã du lịch trên một chiếc thuyền đến Israel mà không có ông bà tôi . Khi đoàn thuỷ thủ nổi loạn trên biển vì nhu cầu thiết yếu của con người chính là những thiếu niên này đã cho đoàn thuỷ thủ ăn . Tôi đã hơn 40 khi bố tôi mất . Ông không bao giờ đề cập đến chuyến đi đó . Mẹ của mẹ tôi đã rời khỏi châu Âu trong một nạn đói mà không có chồng của bà , nhưng với đứa con gái 3 tuổi và kim cương khâu viền trên váy . Sau 2 năm lẩn trốn , ông tôi xuất hiện ở Luân Đôn . Ông đã không bao giờ đúng nữa . Và câu chuyện của ông đi vào im lặng khi ông bị đồng hoá . Câu chuyện của tôi bắt đầu ở nước Anh với lý lịch tạm trong sạch và sự im lặng của bố mẹ là người nhập cư . Tôi có " Anne Frank " , " Sự trốn thoát vĩ đại " , " Shoah " , " Chiến thắng của nhà Will " Đó là Leni Riefenstahl trong ngôi chùa Nazi tao nhã tạo ra bối cảnh mà gia đình đó phải chịu đựng . Những bộ phim này mang đến nỗi đau quá lớn đến không nói nổi thành lời và chúng trở nên hữu ích cho tôi hơn hàng ngàn lời thì thầm của những người sống sót và cái nhìn thoáng qua không thường xuyên vào hình xăm trên cánh tay người cô Người theo chủ nghĩa thuần tuý có lẽ cảm thấy rằng sự giả tưởng xua tan nhu cầu hiểu thật sự của con người rằng phim quá thô thiển để nói về những câu chuyện phức tạp và chi tiết , hay những nhà làm phim luôn phục vụ sự cường điệu hơn là sự thật . Nhưng trong những cuộn phim là mục đích và ý nghĩa Như một đứa trẻ 12 tuổi nói sau khi xem " Phù thuỷ xứ Oz " " Mọi người nên xem phim này , bới vì nếu không xem mọi người sẽ có thể không biết mình cũng có trái tim " Chúng ta xem trọng việc đọc sách , tại sao không xem trọng việc xem phim với niềm đam mê ? Hãy xem " Công dân Kane " có giá trị như Jane Austen . Hãy đồng ý rằng " Những cậu bé và khu dân cư " giống như Tennyson , đem lại khung cảnh xúc động và sự thấu hiểu cao độ rằng chúng phối hợp được với nhau . mỗi một mảnh của nghệ thuật đáng nhớ , mỗi một viên gạch của bức tường về chúng ta là ai . Và được thôi nếu chúng ta nhớ Tom Hanks hơn nhà du hành vũ trụ Jim Lovell hay đặt khuôn mặt của Ben Kíngléy chồng lên mặt của Gandhi Và dù không có thật , Eve Harrington , Howard Beale , Mildred Pierce là cơ hội để khám phá là con người thì như thế nào và không hề bớt hữu ích khi hiểu về cuộc sống và thời gian của chúng ta như Shakespeare rọi sáng thế giới của Elizabeth nước Anh . Chúng ta đoán rằng phim , nơi những câu chuyện là nơi hội tụ của kịch tích , âm nhạc , văn học , kinh nghiệm con người , có thể tham gia truyền nguồn cảm hứng cho những đứa trẻ tham gia trong FILMCLUB , Cái mà chúng tôi không nhìn thấy trước được là sự phát triển có thể đo đạc được trong hành vi , sự tự tin và kết quả học tập . Những học sinh từng miễn cưỡng giờ đây đến trường , nói chuyện với giáo viên của họ , đánh nhau , không phải ở sân chơi , mà là để chọn bộ phim chiếu vào tuần tới -- những đứa trẻ tìm thấy được định nghĩa bản thân , sự tham vọng và muốn học và tham gia vào cộng đồng từ những câu chuyện chúng xem . Thành viên của chúng tôi thách thức sự mô tả nhị phân về cách mà chúng ta thường mô tả những đứa trẻ của chúng ta . Chúng không hoang dã hay tập trung quá nhiều vào bản thân . Chúng như những đứa trẻ khác , đang thương lượng với thế giới về sự lựa chọn vô cùng , nhưng lại là một văn hoá bé nhỏ về cách để có một trải nghiệm có ý nghĩa Chúng tôi ngạc nhiên trước những hành vi của những đứa trẻ tự định nghĩa mình bằng cỡ nấc giày , những gì thu nhận được có tính chất tường thuật mà chúng tôi đem lại . Nếu chúng ta muốn những giá trị khác chúng ta phải kể một câu chuỵện khác , một câu chuyện hiểu được rằng một dạng tường thuật cá nhân là một thành phần cần thiết của một cá thể con người , và một dạng tường thuật tập thể là cần thành phần thiết cho một bản sắc văn hoá , và không có nó thì thật không thể tưởng tượng được bản thân là một phần của tập thể . Bởi khi những đứa trẻ này về nhà sau khi xem xong " Cửa sổ kì lạ " và đưa ánh nhìn của chúng vào toà nhà bên cạnh , chúng có những công cụ để tự hỏi , ngoài chúng ta có ai ngoài kia và câu chuyện của họ là gì . Cảm ơn các bạn . Ellen Jorgensen : Hack sinh học -- bạn cũng có thể làm được việc đó . Chúng ta đã có máy tính cá nhân , tại sao không phải là công nghệ sinh học cá nhân ? Đó là điều mà nhà sinh vật học Ellen Jorgensen và cộng sự của bà tự hỏi khi lập ra Genspace , một phòng thí nghiệm sinh học phi lợi nhuận ở Brooklyn dành cho khoa học cộng đồng , nơi mà những người nghiệp dư có thể đến với công nghệ sinh học . Khác xa so với phòng thí nghiệm xấu xa của Frankenstein , Genspace cung cấp một danh sách dài những lợi ích vui nhộn , sáng tạo và thiết thực của DIYbio . Thời đại này rất tuyệt để làm một nhà sinh học phân tử . Việc đọc và viết trình tự DNA đang trở nên dễ dàng hơn và rẻ hơn . Đến cuối năm nay , chúng ta sẽ có thể giải trình tự của 3 triệu mã thông tin từ bộ gen của mình trong vòng một ngày với giá ít hơn 1 ngàn euro . Công nghệ sinh học có lẽ là ngành công nghệ mạnh nhất và phát triển nhanh nhất . Nó có tiềm năng để thay thế nhiên liệu hoá thạch , cách mạng hoá y học , và ảnh hưởng đến mọi khía cạnh của cuộc sống hằng ngày của chúng ta . Vậy ai là người sẽ thực hiện nó ? Tôi nghĩ tất cả chúng ta đều khá yên tâm khi người này làm việc đó . Nhưng còn người này thì sao ? Vào năm 2009 , tôi lần đầu tiên biết đến DIYbio . Đó là một phong trào khuyến khích đưa công nghệ sinh học đến với tất cả mọi người , không chỉ với các nhà khoa học và những người trong phòng thí nghiệm của chính phủ . Ý tưởng ở đây là nếu chúng ta mở rộng cánh cửa khoa học và cho phép nhiều nhóm người khác nhau tham gia , nó sẽ thúc đẩy sự sáng tạo . Đưa công nghệ vào tay những người sử dụng thường là một ý tưởng tốt vì họ biết rõ nhất về nhu cầu của chính họ . Đây là một công nghệ tinh vi đi cùng với nó là những câu hỏi về mặt xã hội , đạo đức và đạo lý , và các nhà khoa học thì rất dở trong việc giải thích với công chúng một cách chính xác họ đang làm gì trong phòng thí nghiệm . Do đó , phải chăng sẽ tốt hơn nếu có một nơi gần nhà mà bạn có thể đến và tìm hiểu về những điều này , và tự tay làm ? Tôi nghĩ là tốt . Nên 3 năm trước , tôi cùng với vài người bạn cùng chung lý tưởng lập nên Genspace . Đó là một phòng thí nghiệm công nghệ sinh học cho cộng đồng và phi lợi nhuận , tại Brooklyn , New York , với ý tưởng là mọi người có thể đến , để tham dự những lớp học và " vọc " trong phòng thí nghiệm trong một môi trường cởi mở và thân thiện . Không một kinh nghiệm nào trước đây có thể giúp tôi chuẩn bị cho những gì xảy ra sau đó . Bạn có thể đoán được không ? Báo giới bắt đầu gọi chúng tôi . Và chúng tôi càng nói về lợi ích của việc tăng sự hiểu biết về khoa học , thì họ lại càng muốn nói về việc chúng tôi đang tạo ra một Frankenstein mới , và kết quả là , trong vòng 6 tháng sau đó , khi bạn google tên tôi , thay vì tìm thấy những bài báo khoa học của tôi , bạn tìm được : [ Tôi có phải là hiểm hoạ sinh học ? ] Việc đó thật đáng buồn . Điều duy nhất giúp chúng tôi vượt qua giai đoạn đó là chúng tôi biết rằng trên toàn thế giới , có nhiều người cũng đang cố gắng làm cùng việc mà chúng tôi đang làm . Họ cũng mở những nơi dành cho hacker sinh học , và một số còn phải đối mặt với những thử thách lớn hơn chúng tôi , nhiều quy định hơn và ít tài nguyên hơn . Nhưng giờ đây , ba năm sau , đây là thành quả của chúng tôi . Một không gian sôi động dành cho cộng đồng hacker sinh học toàn thế giới , và đây chỉ là bước đầu . Đây là một trong những cộng đồng lớn nhất , và có nhiều nơi khác đang mở cửa hằng ngày . Có một chỗ có lẽ sắp mở cửa ở Moscow , một ở Hàn Quốc , và điều thú vị là mỗi nơi đều có đặc điểm riêng của mình được phát triển dựa trên cộng đồng của họ . Hãy để tôi đưa các bạn thăm quan một chút . Những hacker sinh học làm việc đơn lẻ . Chúng tôi làm việc theo nhóm , trong những thành phố lớn - - và trong những ngôi làng nhỏ . Chúng tôi tự chế dụng cụ phòng thí nghiệm . Chúng tôi áp dụng kỹ thuật di truyền trên vi khuẩn . Chúng tôi hack phần cứng , phần mềm , phần ướt , và dĩ nhiên hack luôn mã sinh học . Chúng tôi thích xây dựng mọi thứ . Sau đó chúng tôi lại thích tháo rời mọi thứ ra . Chúng tôi làm cho nhiều thứ phát triển . Chúng tôi làm cho nhiều thứ phát sáng . Và chúng tôi còn làm cho tế bào nhảy múa . Tinh thần của những phòng thí nghiệm này là cởi mở và tích cực , nhưng đôi lúc khi người ta nghĩ đến chúng tôi , thì điều đầu tiên họ nghĩ đến là an toàn sinh học , an ninh sinh học và những điều đen tối khác . Tôi sẽ không coi thường những quan ngại này . Bất kì kỹ thuật nào cũng như con dao hai lưỡi , và , bạn biết rằng , khi bạn có những thứ như sinh học tổng hợp , công nghệ sinh học nano , bạn buộc phải nhìn vào không chỉ những nhóm nghiệp dư mà cả những nhóm chuyên nghiệp , vì họ có cơ sở hạ tầng tốt hơn , họ có điều kiện thuận lợi hơn , và họ có thể tiếp cận các tác nhân gây bệnh . Vậy Liên Hiệp Quốc đã làm đúng như vậy , và gần đây họ làm một báo cáo trên toàn lĩnh vực này , và điều họ kết luận là sức mạnh tích cực của công nghệ này lớn hơn nhiều những sự mạo hiểm tiêu cực , và họ thậm chí còn đặc biệt xem xét cộng đồng DIYbio , và họ ghi chú rằng , không đáng ngạc nhiên lắm , báo chí có xu hướng đánh giá cao khả năng của chúng ta và đánh giá thấp đạo đức của chúng ta . Sự thật là , thành viên DYI từ khắp thế giới , Mỹ , Châu Âu , tụ tập lại vào năm ngoái , và chúng tôi đặt ra một bộ luật đạo đức chung . Và nó nhiều hơn rất nhiều những gì khoa học thông thường đã làm được . Giờ đây , chúng tôi tuân thủ luật pháp của bang và luật địa phương . Chúng tôi xử lí rác thải một cách hợp lí , chúng tôi tuân thủ các quy trình an toàn , chúng tôi không làm việc với những tác nhân gây bệnh . Bạn thấy đấy , nếu bạn đang làm việc với tác nhân gây bệnh , thì bạn không nằm trong cộng đồng của chúng tôi , bạn nằm trong cộng đồng khủng bố sinh học , tôi xin lỗi . Và đôi khi có người hỏi tôi , " Vậy nếu có tai nạn thì sao ? " À , làm việc với những sinh vật an toàn như chúng tôi thường tiếp xúc thì khả năng xảy ra tai nạn , ví dụ như người nào đó vô tình tạo ra một loại siêu bọ , khả năng này cũng tương đương như khả năng một trận bão tuyết xảy ra giữa sa mạc Sahara . Nó có thể xảy ra , nhưng tôi không có ý định để đời tôi phụ thuộc vào khả năng đó . Thật ra tôi đã chọn một loại mạo hiểm khác . Tôi đăng kí một chương trình gọi là Dự Án Gen Cá Nhân . Đó là một nghiên cứu ở Havard mà khi kết thúc , họ sẽ lấy toàn bộ trình tự gen của tôi , toàn bộ thông tin y học của tôi , và nhận dạng của tôi , và họ sẽ đăng nó lên mạng cho mọi người thấy . Có rất nhiều nguy cơ liên quan mà họ nói đến trong phần thông báo sự chấp thuận . Điều mà tôi thích nhất là , ai đó có thể tải trình tự gen của tôi xuống , trở lại phòng thí nghiệm , tổng hợp một số ADN giả và đặt nó tại hiện trường một vụ án . Nhưng giống như DIYbio , kết quả tích cực và tiềm năng tốt của một nghiên cứu như vậy lớn hơn sự mạo hiểm rất nhiều . Bây giờ , có thể bạn đang tự hỏi , " Bạn biết không , tôi sẽ làm gì trong một phòng thí nghiệm sinh học ? " À , không lâu trước đây chúng ta từng tự hỏi , " Nào , ai sẽ làm được gì với một chiếc máy tính cá nhân chứ ? " . Vậy đây chỉ mới là sự bắt đầu . Chúng ta chỉ mới thấy đỉnh của tảng băng DNA . Để tôi cho bạn thấy bạn có thể làm gì ngay bây giờ . Một nhà biohacker người Đức , một nhà báo , muốn biết chó của ai đã để lại những " món quà " nho nhỏ trên đường ? Phải , bạn đã đoán ra . Ông ta quăng quả banh quần vợt vào tất cả các con chó trong khu phố , phân tích nước bọt , xác định con chó , và đối chất với chủ của con chó . Tôi phát hiện ra một loài sinh vật đã xâm lược sân sau nhà tôi . Trông như một con bọ hung nhỉ ? Thật ra nó là một con bọ cánh cứng Nhật Bản . Và cũng loại công nghệ đó -- được gọi là mã vạch ADN , nó thật sự tuyệt vời -- Bạn có thể dùng nó để kiểm tra xem trứng cá muối của bạn có thật là từ cá tầm không , xem miếng sushi đó có thật là cá ngừ không , hoặc pho mát dê mà bạn mua rất đắt đó có thật là từ dê không . Trong không gian của một nhà biohacker , bạn có thể phân tích gen của bạn để tìm đột biến . Bạn có thể phân tích ngũ cốc của bạn để tìm thực phẩm biến đổi gen , và bạn có thể khám phá tổ tiên của mình . Bạn có thể thả khí cầu thời tiết lên tầng tĩnh khí , thu thập vi khuẩn , xem điều gì đang xảy ra trên đó . Bạn có thể làm ra một dụng cụ kiểm duyệt sinh học từ men để phát hiện chất gây ô nhiễm trong nước . Bạn có thể làm ra một loại pin nhiên liệu sinh học . Bạn có thể làm rất nhiều thứ . Bạn còn có thể thực hiện các dự án khoa học nghệ thuật . Một vài trong số đó thật sự rất ngoạn mục , và chúng nhìn nhận các vấn đề xã hội và sinh thái từ một góc nhìn hoàn toàn khác biệt . Điều đó thật sự rất tuyệt . Vài người hỏi tôi , à , tại sao tôi lại tham gia vào việc này ? Tôi có thể có một sự nghiệp hoàn hảo trong các ngành khoa học chính . Vấn đề là , có một điều gì đó trong các phòng thí nghiệm này mà bạn không thể tìm thấy ở bất cứ nơi nào khác . Có một điều gì đó thiêng liêng về nơi mà bạn có thể thực hiện một dự án , và bạn không phải biện minh với bất kì ai rằng nó sẽ đem về rất nhiều tiền , rằng nó sẽ cứu nhân loại , hoặc thậm chí là nó có thể thực hiện được . Nó chỉ cần tuân thủ những quy tắc an toàn . Nếu bạn có những không gian như thế này trên toàn thế giới , nó sẽ thật sự thay đổi nhận định về việc ai được phép làm công nghệ sinh học . Chính những nơi như thế này đã sản sinh ra máy tính cá nhân . Vậy sao không phải là công nghệ sinh học cá nhân ? Nếu mọi người trong phòng này đều tham gia , ai mà biết được chúng ta có thể làm những gì ? Đây là một lĩnh vực rất mới , và như chúng tôi nói ở Brooklyn , bạn còn chưa thấy gì cả đâu . . Một người huýt gió bạn chưa từng biết đến Tại TEDxRotterdam , nhà quán quân thổi sáo thế giới Geert Chatrou biểu diễn bài " Eleonora " của A.Honhoff , và bài " Fête de la Belle " do ông tự sáng tác . Trong , ông ấy trò chuyện về cái mà đã thôi thúc ông đến với thổi sáo . Cám ơn rất nhiều Đó là huýt sáo Tôi đang cố huyết sáo bằng tiếng Anh Người đàn ông tròn trịa , tóc xoăn đến từ Hà Lan này là ai -- tại sao ông ấy lại huýt sáo ? Thực ra , tôi huýt gió kể từ khi tôi bốn tuổi -- khoảng tầm bốn tuổi Bố tôi từng lúc nào cũng huýt gió khắp nơi trong nhà and tôi cứ ngỡ đó là một phần trong cách giao tiếp của gia đình tôi . Vì vậy tôi huýt gió cùng với ông ấy . Và thậm chí cho đến khi tôi 34 tuổi , lúc nào tôi cũng quấy rầy và khiến mọi người khó chịu với việc huýt sáo của mình . Bởi vì , thành thật mà nói , huýt gió có thể coi là một tật xấu của tôi . Tôi huýt gió một mình , tôi huýt gió trong lớp học , tôi huýt gió lúc đang đi xe đạp , tôi huýt gió ở mọi nơi . Và tôi huýt gió ở một buổi tiệc đón giáng sinh nữa với gia đình thông gia của tôi . Và tôi nghĩ , họ có những bài nhạc giáng sinh thật tệ . Và một khi tôi nghe nhạc mà tôi không thích , tôi cố để làm cho nó hay hơn . Bài " Con tuần lộc mũi đỏ Rudolph " -- bạn biết bài đó chứ ? Nhưng nó còn có thể biến tấu như thế này . Nhưng trong một buổi tiệc giáng sinh kia -- thật ra là một bữa tối -- bữa ấy làm tôi rất khó chịu . Chị dâu tôi nhắc tôi một vài lần , " Làm ơn đừng huýt gió nữa . " Nhưng tôi cứ không thể dừng được . Và tại một thời điểm -- và lúc đó tôi đã uống một ít rượu , tôi phải thừa điều đó -- tại thời điểm đó tôi nói , " Nếu có một cuộc thi , em sẽ tham gia . " và hai tuần sau Tôi nhận được một tin nhắn : " Em sẽ đi Mỹ đó . " Đựoc thôi , tôi chuẩn bị được đi Mỹ . Tôi rất thích , nhưng tại sao ? Vì vậy tất nhiên tôi gọi chị ấy ngay lập tức . chị ấy tìm trên google , và chị ấy tìm thấy cuộc thi huýt sáo thế giới ở Mỹ , tất nhiên . Chị ấy khồng nghĩ tôi sẽ đi . Và tôi sẽ mất mặt lắm . Tôi không biết câu đó có đúng ngữ pháp tiếng Anh không . Nhưng những người nói tiếng Hà Lan ở đây sẽ hiểu ý tôi muốn nói gì . Tôi đã rất mất mặt Và cô ấy nghĩ , " Anh ta chắc sẽ khồng bao giờ đi đâu . Nhưng thật ra tôi đã đi . Tôi đến Louisburg ở miền bắc Carolina , phí đông nam nước Mỹ. và tôi bước vào thế giới huýt sáo và tôi cũng tham gia cuộc thi huýt gió thế giới và tôi đã chiến thằng ở đó năm 2004 . Điều đó -- Điều đó thật tuyệt , tất nhiên . Và để bảo về danh hiệu của mình -- như judokas do và những vận động viên thể thao -- Tôi nghĩ , năm 2005 hãy quay trở lại đó xem sao , và tôi tiếp tục giành giải quán quân . Sau đó tôi không thể tham dự cuộc thi trong vòng vài năm . Và năm 2008 tôi tham gia một lần nữa ở Nhật , thành phố Tokyo , và tôi lại giành giải quán quân . Và chuyện mới xảy ra ở đây là tôi đứng ở đây , ở Rotterdam , ở một thành phố xinh đẹp , đứng trên một sân khấu lớn , và nói về chuyện huýt gió . Và trên thực tế tôi kiếm tiền từ huýt gió , tại thời điểm này . Vì vậy tôi bỏ việc làm của tôi là làm y tá . Và tôi cố sống giấc mơ của tôi -- nhưng thực ra , đó chưa bao giờ là giấc mơ của tôi , nhưng điều đó nghe thật tuyệt . Okay , tôi không phải là người huýt gió duy nhất ở đây . bạn nghĩ , " Hả , ý bạn là gì ? " Thật ra , bạn sẽ huýt gió cùng tôi Và sau đó như thường lệ : mọi người nhìn nhau và nghĩ , " Trời đất ơi " Tại sao ? Tôi có thể đi về được không ? " Không , bạn không thể Thật ra huýt gió rất đơn giản . Bản nhạt mà tôi sẽ huýt theo được gọi là " Fête de la Belle . " Bản nhạc này dài khoàng 80 phút . Không không không . Nó chỉ dài bốn phút thôi . Và tôi muốn luyện tập cho bạn cách huýt gió trước . Vậy thì tôi sẽ huýt tông của bài nhạc nhé . Xin lỗi . Tôi quên mất một điều . Bạn huýt với cái tông giống tôi . Tôi đã từng nhiều giọng khác nhau , Đây thật sự là một điều rất hứa hẹn . Đây thật sự là một điều rất hứa hẹn , Tôi sẽ hỏi những người ở phía sau cánh gà mở nhạc lên . Và nếu nhạc bắt đầu , tôi sẽ chỉ chỗ nào để bạn huýt gió theo. và chúng ta sẽ thấy điều gì sẽ xảy ra , Oh , hah . Tôi thật sự xin lỗi các bạn kĩ sự ở sau cánh gà . Tôi đã quen với việc đó rồi . Tôi sẽ tự bắt đầu Được rồi , chuẩn bị . Được rồi . Rất dễ phải không ? Phần sô lô chuẩn bị đến . Tôi nghĩ tôi nên làm phần đó . Max Westerman : Geert Chartrou , nhà vô địch thổi sáo thế giới . Geert Chatrou : Cám ơn . Cám ơn . Roberto D 'Angelo + Francesca Fedeli : Bài học cuộc đời từ căn bệnh của con trai tôi . Roberto D 'Angelo và Francesca Fedeli từng nghĩ con trai Mario của họ khoẻ mạnh -- cho đến khi bé được 10 ngày tuổi , họ phát hiện bé bị đột quỵ sơ sinh . Với Mario không thể điều khiển phần cơ thể bên trái , họ vật lộn với những băn khoăn : Bé có " bình thường " trở lại ? Bé có sống trọn vẹn một đời không ? Một câu chuyện thấm thía về việc cha mẹ đối diện với sự sợ hãi -- và cách họ xoay chuyển chúng . Francesca Fedeli : Xin chào . Đây là Mario . Con trai chúng tôi . Bé mới được 2 tuổi rưỡi , tôi đã có khoảng thời gian mang bầu thật khó khăn vì phải nằm trên giường gần 8 tháng . Nhưng cuối cùng thì mọi việc dường như đã ổn . Nên bé sinh ra được đủ cân nặng . Bé có chỉ số Apgar tốt . Nên chúng tôi khá an tâm . Nhưng cuối cùng , 10 ngày sau khi sinh , chúng tôi phát hiện bé bị đột quỵ . Như bạn biết đấy , đột quỵ là một sự tổn thương não . Đột quỵ sơ sinh là một chuyện có thể xảy ra trong 9 tháng mang thai hoặc bất ngờ ngay sau khi sinh , trong trường hợp của bé , như bạn thấy , phần não phải của bé đã không còn . Hậu quả của cú đột quỵ đối với cơ thể của Mario có thể tệ đến mức Mario sẽ không còn có thể sử dụng được phần cơ thể bên trái nữa . Hãy tưởng tượng , nếu bạn có một máy tính và một máy in và bạn muốn gửi , muốn in ra một tài liệu , nhưng máy in không có những ổ đĩa phù hợp , Mario cũng vậy . Giống như , bé muốn di chuyển phần cơ thể bên trái nhưng không thể chuyển giao tín hiệu để chuyển động tay và chân trái . Vậy là cuộc sống đã phải thay đổi . Chúng tôi phải thay đổi kế hoạch của mình . Chúng tôi phải thay đổi những ảnh hưởng của việc sinh nở này với đời mình . Như bạn tưởng tượng , không may là chúng tôi chưa sẵn sàng . Không ai dạy chúng tôi xử lý những khuyết tật như vậy thế nào , và ngày càng có nhiều băn khoăn bắt đầu chiếm lấy tâm trí chúng tôi . Đó thực sự là quãng thời gian khó khăn . Những băn khoăn , những điều cơ bản như , bạn biết đấy , tại sao chuyện này xảy đến với chúng tôi ? Vấn đề ở chỗ nào ? Một số băn khoăn nặng nề hơn , như là cuộc sống của Mario sẽ bị ảnh hưởng thế nào ? Ý tôi là , rồi bé sẽ có thể làm việc không ? Bé sẽ có thể bình thường trở lại ? Và , như bạn biết , là cha mẹ , nhất là lần đầu tiên , tại sao bé sẽ không trở nên tốt hơn so với chúng tôi ? Và điều này , thật ra là , thực sự rất khó nói ra , nhưng vài tháng sau , chúng tôi nhận ra chúng tôi thực sự cảm thấy như mình thất bại . Ý tôi là thành quả thực tế duy nhất của đời mình , cuối cùng , lại là một thất bại . Và bạn biết đó , nó không phải là thất bại với chính bản thân chúng tôi mà là thất bại sẽ ảnh hưởng đến suốt đời Mario . Thành thật mà nói , chúng tôi thất vọng . Ý tôi là thực sự thất vọng , nhưng cuối cùng , chúng tôi nhìn lại bé , và cùng nói , chúng ta phải hành động . Ngay lập tức , như Francesca đã nói , chúng tôi thay đổi đời mình . Chúng tôi bắt đầu liệu pháp phục hồi chức năng và vật lí trị liệu. và một trong những hướng mà chúng tôi đang theo đuổi trong vật lí trị liệu là hướng dẫn neuron đối chiếu . Về cơ bản , chúng tôi làm việc này cùng Mario trong nhiều tháng . Bạn có một đồ vật , chúng tôi chỉ cách cho bé làm thế nào để nắm lấy các đồ vật đó . Vâng , lý thuyết neuron đối chiếu nói một cách đơn giản rằng trong não bạn , chính xác như bây giờ , khi bạn thấy tôi làm thế này , bạn kích hoạt đúng những neuron như tôi giống như chính bạn đang làm vậy . Có vẻ như đây là một sự đột phá trong vật lí trị liệu . Nhưng một hôm , chúng tôi phát hiện ra Mario không nhìn vào tay chúng tôi . Bé nhìn vào chúng tôi . Chúng tôi là tấm gương của bé . Và vấn đề , như có thể bạn thấy , rằng chúng tôi thất vọng , chúng tôi suy sụp , chúng tôi đã coi bé như một vấn đề chứ không phải là một bé trai , không từ một nhận thức tích cực . Ngày hôm đó thực sự thay đổi nhận thức của chúng tôi . Chúng tôi nhận ra mình phải trở thành một tấm gương tốt hơn cho Mario . Chúng tôi bắt đầu lại từ nghị lực , đồng thời , bắt đầu lại từ khả năng của bé . Chúng tôi không còn coi bé là một vấn đề nữa , và chúng tôi bắt đầu coi bé như một cơ hội để trở nên tốt hơn . Và thực sự , điều này đã thay đổi , từ phía chúng tôi , chúng tôi nói , " Chúng ta có khả năng gì để trao cho Mario ? " Và chúng tôi bắt đầu từ mong muốn của mình . Ý tôi là , cuối cùng , vợ tôi và tôi cũng khá khác nhau , nhưng chúng tôi có nhiều điểm chung . Chúng tôi thích du lịch , yêu âm nhạc , thích ở những nơi thế này , và bắt đầu đưa Mario đi cùng chỉ để cho cháu thấy những gì tốt nhất chúng tôi có thể chỉ cho cháu . Video này được quay từ tuần trước . Tôi không nói rằng -- -- Tôi không nói đó là phép màu . Đó không phải là thông điệp , vì chúng tôi mới chỉ bắt đầu chặng đường . Nhưng chúng tôi muốn chia sẻ nhận thức cốt yếu , nhận thức cốt yếu mà Mario đã đưa chúng tôi tới , rằng hãy coi những gì bạn có một như món quà chứ không phải là những gì bạn đã bỏ lỡ , và coi những gì bạn đã bỏ lỡ chỉ như một cơ hội . Và đây là thông điệp mà chúng tôi muốn chia sẻ với các bạn . Đây là lí do tại sao chúng tôi tới đây . Mario ! Và đây là lí do -- -- Và đây là lí do chúng tôi quyết định chia sẻ tấm gương tốt nhất trên đời với bé . Cảm ơn các bạn rất nhiều , tất cả các bạn . Xin cảm ơn . Cảm ơn . Tạm biệt . Cảm ơn . Mark Shaw : Bài biểu diễn rất khô Mark Shaw giới thiệu chất Cực Khô , một dạng chất lỏng phủ bề ngoài có thể chống thấm nước và những chất có chứa nước . Ở mức độ phân từ nano , chất này bao phủ bề mặt vật liệu bởi lớp không khí bảo vệ , vì vậy nước không thấm được . Bạn hãy xem một màn biểu diễn tuyệt vời trong vòng hai phút nhé . Hôm nay tôi đến đây để chỉ cho các bạn Những thứ bạn không thể thấy được nhưng rất thú vị khi nhìn vào đó Các bạn sắp sửa thử một loại kĩ thuật mới và rất thú vị , làm cho chúng ta suy nghĩ lại chúng ta chống thấm nước như thế nào Tôi có một khối đá xỉ ở đây một nửa đã được phủ lớp xịt vi phân tử - kĩ thuật nano có thể áp dụng cho hầu hết các loại vật liệu . Đó gọi là chất Cực Khô và khi bạn bôi vào vật liệu nó sẽ hình thành lớp màng chống thấm nước Đây là khối đá xỉ , trơn và bạn thấy nó rỗng , có thể hút nước . Đây thì không . Rỗng , không rỗng . Vậy tính chống thấm nước là như thế nào ? Đô chống thấm là khả năng đo một giọt nước trên bề mặt . Giọt nước càng tròn , độ chống thấm càng cao , và nếu như rất tròn , nó chống thấm cực tốt . Một xe vừa bôi sáp , những phân tử nước sụt xuống gần ̣ 90 độ . Một lớp kinh chắn gió cho ta khoảng 110 độ . Chúng ta đang nhìn thấy đây là 160 - 175 độ , và từ 150 độ trở đi là chống thấm cực tốt rồi . Một phần của buổi thuyết trình , tôi có một đôi găng tay và chỉ phủ một chiếc với lớp chống thấm vi phân tử hãy xem xem chiếc găng nào nhé , tôi sẽ gợi ý Bạn đoán ra chiếc nào khô rồi chứ ? Khi chúng ta có kĩ thuật vi phân tử và khoa học vi phân tử chúng ta có thể nhìn thấy nguyên tử và phân tử và có thể điều khiển chúng để đem lại nhiều lợi ích Chúng ta nói đến " rất nhỏ " ở đây Khoa học vi phân tử có kích thước nanomét một nano mét bằng một phần tỉ mét , để đo chúng , nếu bạn có một phân tử nano , kích thước một nano mét , nếu đặt 50,000 hạt với nhau , sẽ bằng bề dày của sợi tóc . Vậy thì rất nhỏ , nhưng rất hữu dụng . Không chỉ có nước còn rất nhiều chất có nước như bê tông , sơn có chứa nước , bùn , và một số loại dầu tinh chế nữa . Bạn có thể thấy sự khác biệt . Phần kế tiếp , chúng ta có tấm kính ô vuông này , và đã được phủ lớp chống thấm ở rìa bao phủ lớp chống thấm vi phân tử , và ta sẽ nhỏ thứ nước nhuộm xanh này vào chính giữa , bạn sẽ thấy , nó sẽ tràn ra ngoài tấm kính như bạn thường thấy , ngoại trừ phần đã được phủ và tôi không thể làm cho nó tràn ra . Đó là tính sợ nước . Vậy thì chuyện gì đã xảy ra vậy ? Bề mặt của lớp phủ chứa những phân tử nano hình thành lớp bề mặt rất thô . Bạn có thể nghĩ là nó trơn , nhưng không phải vậy . Và có hàng tỉ khe hở giữa chúng , những kẽ hở này , và những phân tử nano chiếm lấy những phân tử không khí và bao phủ lớp ngoài bởi không khí . Đó hình thành lớp ô bảo vệ vậy là nước tác động vào lớp không khí bùn , bê tông , đều trượt đi hết . Nếu tôi cho tấm ván này vào nước , bạn thấy lớp bạc óng ánh xung quanh nó , và lớp bạc này chính là lớp không khí bảo vệ để nước khỏi chạm vào tấm ván , và nó hoàn toàn khô . Vậy thì ứng dụng ở đây là gì ? Có thể các bạn đang suy nghĩ trong đầu Mọi người có thể rất phấn khởi , cho rằng , " Ồ , tôi có thể sử dụng vào việc này , việc nọ . " Những ứng dụng thường thấy là những chất chống ẩm . Ngày nay chúng ta đã thấy những chất chống đóng băng , vì bạn không có nước , bạn không có băng . Đó có thể là chất chống rỉ sét . Không có nước , không có rỉ sét . Có thể là chống vi khuẩn . Không có nước , vi khuẩn không kí sinh được . Và tất cả những chất tự rửa Thử tưởng tượng những ứng dụng này có thể cải tiến lĩnh vực bạn đang làm . Sau đây là bài biểu diễn cuối cùng của tôi , nhưng trước đó , tôi muốn cảm ơn tất cả các bạn , và nghĩ ít thôi nhé . Sẽ được thôi . Từ từ . Bạn biết chúng tôi cắt biển hiệu của chương trình TED chứ ? [ Hai phút sau ... ] Ông ấy có rất nhiều nghiên cứu y học . Được rồi ! ̣ Dan Ariely bàn về đoạn mã đạo đức bị lỗi của con người Nhà kinh tế học hành vi Dan Ariely nghiên cứu các lỗi trong đoạn mã phẩm chất đạo đức của chúng ta : lý do tiềm ẩn khiến chúng ta nghĩ sẽ chẳng sao nếu gian lận hoặc trộm đồ . Các nghiên cứu khéo léo giúp làm rõ ý tưởng của ông về việc chúng ta cư xử vô lý - và có thể bị ảnh hưởng theo những cách chúng ta không hiểu hết . Hôm nay , tôi muốn nói 1 chút về tính phi lý có thể lường trước được Niềm đam mê của tôi về lĩnh vực này bắt đầu cách đây nhiều năm trong bệnh viện . Khi ấy tôi bị bỏng nặng . Nếu chẳng may bạn phải dành nhiều thời gian ở bệnh viện , bạn sẽ bắt gặp nhiều dạng phi lý Một điều đặc biệt gây khó khăn cho tôi tại khoa điều trị bỏng là quá trình các y tá tháo băng cho tôi . Bây giờ , bạn phải tháo băng y tế tại 1 số vị trí , bạn phải cẩn thận xem xét đâu là cách làm đúng Cách 1 : bóc nó ra nhanh - thời gian ngắn nhưng phải khá mạnh tay hoặc cách 2 : bạn tháo băng từ từ-- mất khá nhiều thời gian- nhưng từng giây qua đi bớt đau đớn hơn-- Vậy cách nào là đúng ? Các y tá trong khoa tôi nằm cho rằng phương pháp đúng nhất là cách 1 , họ giữ 1 đầu và bắt đầu bóc và giữ 1 đầu rồi bóc . Vì tôi bị bỏng 70 % cơ thể nên mất khoảng 1 tiếng tháo băng . Như bạn có thể tưởng tượng tôi căm ghét cái khoảnh khắc bóc toạc với 1 sức mạnh kinh hồn . Và tôi sẽ cố gắng lý sự với họ " Tại sao chúng ta không thử cách khác ? " " Tại sao chúng ta không làm lâu hơn 1 chút 2 tiếng thay vì 1 tiếng , và nhẹ tay hơn ? " Và các y tá nói với tôi 2 điều . Họ nói rằng mẫu bệnh nhân đúng mực là những người tin tưởng vào các y tá luôn thao tác đúng để giảm đau tối đa và họ cũng nói rằng bệnh nhân không nên gợi ý hay can thiệp , hoặc ... Đây không phải bằng chữ Hebrew Nó bằng mọi thứ ngôn ngữ tôi từng biết Và , bạn biết đấy , không có nhiều nhiều thứ tôi có thể làm và họ tiếp tục làm công việc của mình . Và khoảng 3 năm sau , khi tôi ra viện , tôi đã bắt đầu học đại học Và 1 trong số các bài học thú vị nhất tôi đã học là phương pháp thử nghiệm nghĩa là nếu bạn nghi vấn điều gì , bạn có thể tạo 1 bản mô phỏng nghi vấn một cách trừu tượng , bạn có thể cố gắng kiểm tra nghi vấn , có thể học được chút gì về thế giới . Đó là những gì tôi đã làm . Tôi vẫn rất quan tâm đến câu hỏi làm cách nào để tháo băng y tế cho bệnh nhân bỏng . Ban đầu tôi không có nhiều tiền , vì thế tôi đã đến cửa hàng kim khí và mua 1 cái bàn kẹp thợ mộc . Sau đó tôi mang mọi người tới phòng thí nhiệm , đặt ngón tay họ vào đó , và tôi kẹp họ 1 chút . Và tôi kẹp trong 1 khoảng thời gian dài và ngắn , cơn đau lúc tăng lúc giảm , có lúc nghỉ ngơi và có lúc không- tất cả các mức độ đau đớn . Sau khi thôi không làm đau mọi người nữa , tôi sẽ hỏi họ Bạn có đau không ? Đau như thế nào ? Hoặc nếu được chọn giữa 2 kiểu đau cuối , bạn sẽ chọn cái nào ? Tôi tiếp tục làm thí nghiệm này 1 thời gian Và sau đó , giống các đề tài nghiên cứu hay khác , tôi nhận thêm nguồn tài trợ . Tôi thử nghiệm dùng âm thanh và shock điện thậm chí tôi có cả bộ quần áo gây đau khiến mọi người thấy đau hơn . Nhưng khi kết thúc dự án , cái tôi rút ra được là các y tá đã sai . Đây là những con người tuyệt vời với sự chuẩn bị tốt nhiều kinh nghiệm , tuy nhiên họ luôn không lường trước hết được sự đau đớn . Hoá ra là vì chúng ta không mã hoá thời lượng theo cách mã hoá cường độ , Lẽ ra tôi sẽ bớt đau nếu thời gian chịu đựng kéo dài hơn và độ mạnh thấp hơn Hoá ra chúng ta nên bắt đầu với vùng mặt là vùng đau đớn hơn , rồi chuyển đến chân tạo 1 xu hướng cải thiện theo thời gian-- như thế sẽ đỡ đau hơn . Và cũng hoá ra họ nên cho tôi nghỉ vào giữa quá trình để hồi phục khỏi cơn đau . Tất cả những điều này đều rất hữu ích nhưng các y tá của tôi lại chẳng biết gì . Từ điểm này , tôi bắt đầu suy nghĩ liệu các y tá đó là nhũng người duy nhất trên thế giới này làm mọi việc tồi tệ hơn vì 1 quyết định này , hay đây là trường hợp phổ biến ? Và hoá ra đó là tình trạng chung thôi . Chúng ta mắc rất nhiều lỗi . Và tôi muốn nói về 1 ví dụ điển hình của sự phi lý Tôi muốn nói về hành vi gian lận . Lý do tôi chọn gian lận là vì nó rất thú vị và vì nó sẽ cho chúng ta biết điều gì đó về tình tình của thị trường chứng khoán chúng ta tham gia . Tôi bắt đầu quan tâm đến sự gian lận khi vụ tai tiếng Enron đến và thình lình bùng nổ , và tôi bắt đầu nghĩ chuyện gì đang xảy ra ở đây . Liệu đây chỉ là trường hợp con sâu bỏ rầu nồi canh hay chúng ta đang nói về 1 bệnh dịch mà nhiều người đều có thể hành xử theo cách này ? Vì vậy , như chúng tôi vẫn thường làm , tôi quyết định làm 1 thí nghiệm đơn giản . Nó như thế này ... Nếu bạn tham gia thí nghiệm , tôi sẽ đưa cho bạn 1 tờ giấy với 20 phép tính đơn giản mà ai cũng có thể làm được nhưng tôi sẽ không cho bạn đủ thời gian . Sau 5 phút , tôi sẽ nói " Đưa tôi tờ giấy , tôi sẽ trả bạn $ 1 cho 1 câu hỏi " Tôi phải trả 4 $ cho công việc của họ vì trung bình mỗi người giải được 4 phép tính . Với những người khác , tôi tạo cơ hội cho họ gian lận . Tôi đưa đề bài cho họ . Sau 5 phút , tôi nói " Bạn hãy xé tờ giấy đó đi . Nhét các mảnh vụn vào túi quần hoặc ba lô , và nói cho tôi biết bạn trả lời đúng bao nhiêu câu hỏi . " Mọi người bây giờ trung bình " trả lời đúng " 7 câu . Bây giờ , việc đó không phải như thể có 1 vài con sâu-- nghĩa là 1 vài người gian lận nhiều . Mà những gì chúng tôi quan sát được là rất nhiều người gian lận 1 chút . Xét trên lý thuyết kinh tế , gian lận là sự phân tích lợi nhuận rất đơn giản . Vậy , có bao nhiêu khả năng bị bắt quả tang ? Tôi sẽ kiếm được bao nhiêu nếu gian lận ? tôi sẽ bị phạt bao nhiêu tiền nếu bị phát hiện ? Và bạn cân nhắc những lựa chọn đó-- bạn đang phân tích lợi nhuận 1 cách đơn giản , và bạn quyết định liệu nó có xứng đáng để phạm tội hay không . Chúng tôi cố gắng kiểm tra điều này Với 1 số người , chúng tôi thay đổi số tiền họ có thể kiếm được số tiền họ có thể lấy trộm chúng tôi trả họ 10 cent cho 1 câu trả lời đúng , 50 cent , $ 1 , $ 5 , $ 10 cho 1 câu trả lời đúng . Bạn sẽ nghĩ rằng khi số tiền trên bàn tăng lên mọi người sẽ gian lận nhiều hơn , nhưng thực tế không phải vậy Có nhiều người gian lận bằng cách ăn gian 1 chút . Thế còn về khả năng bị phát hiện ? Một số người xé đôi tờ giấy vì thế bằng chứng vẫn còn . Một số xé toàn bộ tờ giấy . Một số xé tất cả , đi ra khỏi phòng , lấy tiền từ hộp đựng hơn 100 $ Bạn sẽ nghĩ rằng khi khả năng bị phát hiện giảm xuống mọi người sẽ gian lận nhiều hơn , nhưng 1 lần nữa , đây không phải trường hợp đó . 1 lần nữa , nhiều người gian lận 1 chút và họ thiếu nhạy cảm với các ưu đãi kinh tế đó . Do vậy chúng ta nói " Nếu mọi người không nhạy cảm với các giải thích về lý thuyết phù hợp kinh tế , với các lực đó chuyện gì sẽ tiếp tục xảy ra ? " Và chúng tôi nghĩ có thể có 2 lực đang diễn ra một mặt , chúng ta luôn muốn tự soi bản thân trong gương và cảm giác tốt về bản thân , do vậy chúng ta không muốn gian lận Mặt khác , chúng ta có thể gian lận 1 chút và vẫn cảm thấy tốt đẹp về bản thân Vậy , có thể vấn đề ở đây là 1 mức độ gian lận chúng ta không thể vượt qua nhưng chúng ta vẫn có lợi từ việc gian lận ở mức độ thấp miễn là nó không làm thay đổi ấn tượng của chúng ta về chính bản thân mình . Chúng ta gọi đó là yếu tố gian lận cá nhân . Vậy , làm thế nào để kiểm tra yếu tố gian lận cá nhân ? Ban đầu chúng tôi nói , chúng tôi có thể làm gì để giảm yếu tố này ? Chúng tôi mang mọi người đến phòng thí nghiệm và nói " Hôm nay chúng tôi có 2 nhiệm vụ cho các bạn Đầu tiên , chúng tôi yêu cầu 1 nửa số người tham gia hồi tưởng 10 cuốn sách họ đã đọc ở cấp 3 hoặc nhớ lại 10 Điều Răn của Chúa và sau đó chúng tôi tạo cơ hội cho họ gian lận Kết quả là những người cố gắng nhớ lại 10 Điều Răn của Chúa -và trong mẫu của chúng tôi , không ai nhớ hết cả 10 Điều Răn nhưng những người cố gắng nhớ 10 Điều Răn được tạo cơ hội để gian lận , lại không gian lận chút nào . Họ không phải những người nặng tín ngưỡng hơn những người nhớ được nhiều điều răn hơn thì gian lận ít hơn và những người ít tôn giáo là những người không thể nhớ được hầu hết bất kỳ điều răn nào thì gian lận nhiều hơn . Khoảnh khắc mọi người nghĩ về việc cố gắng nhớ lại 10 Điều Răn họ đã thôi gian lận Thực tế , thậm chí khi chúng tôi yêu cầu những người tự cho là theo thuyết vô thần thề trên Kinh Thánh và chúng tôi cho họ cơ hội để gian lận nhưng họ không gian lận chút nào . 10 Điều Răn rất khó để đưa vào hệ thống giáo dục , vì thế chúng tôi nói " Tại sao chúng ta không yêu cầu mọi người ký mật mã danh dự ? " Sau đó , chúng tôi đã yêu cầu mọi người làm như thế " Tôi hiểu rằng cuộc điều tra ngắn này nằm dưới Mã Danh Dự MIT " Sau đó họ xé nó đi . Không có bất kỳ gian lận nào Và thú vị ở chỗ MIT không có bất kỳ mã danh dự nào . Vậy , tất cả điều trên là về việc giảm yếu tố gian lận cá nhân Thế còn về tăng yếu tố gian lận ? Thí nhiệm đầu tiên- tôi đi xung quanh MIT và đặt 6 hộp Coke vào tủ lạnh loại tủ lạnh thông thường cho sinh viên chưa tốt nghiệp Và tôi quay lại để đo cái mà chúng tôi gọi là nửa cuộc đời của Coke- nó tồn tại được bao lâu trong tủ lạnh ? Như bạn có thể đoán nó không " sống " được lâu . Mọi người đã uống chúng . Ngược lại , tôi đặt $ 6 vào đĩa và bỏ các đĩa đó trong cùng cái tủ lạnh đó Không đồng đô la nào bị mất cả Đây không phải là 1 thí nghiệm khoa học xã hội tốt nên để làm tốt hơn , tôi đã làm 1 thí nhiệm y như tôi đã mô tả cho các bạn lúc trước 1 / 3 người tham gia nhận tờ giấy chúng tôi phát , họ trả lại cho chúng tôi 1 / 3 người nhận giấy , họ xé nó đi và nói với chúng tôi " tôi giải được X phép tính . Hãy đưa cho tôi X đô la . " 1 / 3 người tham gia , sau khi xé giấy họ nói với chúng tôi " Tôi giải được X phép tính . Hãy đưa cho tôi X phiếu đổi tiền . " Chúng tôi không trả họ bằng đô la mà bằng 1 thứ khác Sau đó họ thấy thứ đó , đi 12 ft đến nơi đổi nó lấy một ít tiền mặt . Hãy nghĩ tới trực giác sau : Bạn sẽ thấy tồi tệ ra sao nếu lấy cái bút chì ở cơ quan về nhà so với cảm giác lấy 10 cent từ hộp tiền lẻ những điều này tạo cảm giác rất khác nhau Liệu được trả bằng tiền mặt hay bằng phiếu đổi tiền có tạo nên sự khác biệt ? Các đối tượng nghiên cứu nhân đôi sự gian lận của họ . Tôi sẽ nói với bạn điều tôi nghĩ về điều này và về thị trường chứng khoán trong 1 phút tới Nhưng điiều này không giải quyết vấn đề lớn giữa tôi và Enron vì trong Enron có 1 yếu tố xã hội Mọi người thấy cách cư xử của nhau Thực tế thì hàng ngày chúng ta xem tin tức thấy các ví dụ gian lận của mọi người Điều này gây ra cái gì cho chúng ta ? Chúng tôi làm 1 thí nghiệm khác Chúng tôi có 1 nhóm lớn các sinh viên tham gia thí nghiệm và chúng tôi đã trả trước cho họ Vì vậy mỗi người đều có 1 phong bao tiền cho cuộc thí nghiệm chúng tôi nói với họ rằng đến lúc cuối , chúng tôi yêu cầu họ trả lại số tiền họ không làm ra . Có được không ? Điều tương tự xảy ra . Khi chúng tôi tạo cơ hội cho họ gian lận , họ gian lận chỉ 1 chút , nhưng tất cả đều như vậy . Nhưng trong thí nghiệm này , chúng tôi đã thuê 1 sinh viên điện ảnh Sinh viên này đứng lên sau 30 giây và nói , " Tôi đã giải xong mọi thứ . Bây giờ tôi phải làm gì nữa ? " và người điều hành nói , " Nếu bạn làm xong mọi việc thì về nhà được rồi . " Nhiệm vụ hoàn thành như thế đấy . Chúng tôi có 1 sinh viên - 1 sinh viên diễn xuất là 1 phần trong nhóm . Không ai biết đó là 1 diễn viên Và họ gian lận rõ ràng và nghiêm trọng Chuyện gì sẽ diễn ra với những sinh viên còn lại trong nhóm ? Họ sẽ gian lận ít hơn , hay nhiều hơn ? Đây là những gì đã diễn ra . Kết quả là nó phụ thuộc vào loại áo nào họ đang mặc Đây là nó . Chúng tôi đã cho thử nghiệm cái này tại Carnegie Mellon và Pittsburgh Tại Pittsburgh có 2 trường đại học lớn Carnegie Mellon và đại học Pittsburgh Tất cả đối tượng tham gia thí nghiệm là sinh viên ở Carnegie Mellon Khi người diễn viên đứng lên anh thực sự là sinh viên của Carnegie Mellon nhưng anh ta thuộc nhóm của họ , và gian lận tăng lên Nhưng khi anh ta mặc 1 cái áo của đại học Pittsburgh gian lận giảm xuống Điều này rất quan trọng , vì hãy nhớ khi người sinh viên đó đứng lên , mọi người thấy rõ họ có thể an toàn với gian lận vì người điều hành nói " Bạn đã hoàn thành công việc.Về nhà được rồi " và họ đã ra về với 1 số tiền Vì thế không có nhiều khả năng bị phát hiện Nó liên quan đến các quy tắc của gian lận Nếu ai đó từ nhóm chúng tôi gian lận và chúng tôi thấy rõ là họ gian lận chúng tôi thấy với tư cách 1 nhóm , sẽ là phù hợp hơn để hành xử theo cách đó Nhưng nếu ai đó từ 1 nhóm khác , những người tồi tệ đó Ý tôi là không phải tồi tệ theo cách-- nhưng ai đó từ 1 trường khác , 1 nhóm khác mà chúng tôi không muốn hợp tác cùng 1 cách đột ngột , ý thức của mọi người về tính trung thực tăng lên 1 chút giống như thí nghiệm 10 Điều Răn của Chúa và mọi người thậm chí gian lận ít hơn . Vậy , chúng tôi đã học được gì từ thí nghiệm này ? Chúng tôi rút ra rằng nhiều người có thể gian lận Họ gian lận chỉ 1 chút thôi Khi chúng tôi gợi cho họ về phẩm chất đạo đức , họ gian lận ít đi Khi chúng tôi tạo 1 khoảng cách lớn hơn khỏi gian lận khỏi tiền bạc , họ gian lận nhiều hơn . Và khi chúng tôi thấy hành vi gian lận quanh chúng tôi đặc biệt nếu nó là 1 phần trong cùng nhóm ấy , gian lận tăng lên Bây giờ , nếu chúng ta nghĩ đến thị trường chứng khoán nghĩ đến những gì đang diễn ra Chuyện gì sẽ xảy ra trong 1 tình huống khi bạn tạo ra cái gì đó nơi mà bạn trả mọi người nhiều tiền để thấy hiện thực theo 1 cách méo mó 1 chút ? Liệu họ không thể nhìn thấy điều đó theo cách này ? Tất nhiên họ có thể Chuyện gì sẽ xay ra khi bạn làm những việc khác như là tách rời mọi thứ khỏi tiền ? Bạn gọi đó là chứng khoán , hay các quyền chọn chứng khoán , các chứng khoán phái sinh , chứng khoán nợ . Có thể nào với những thứ xa xôi như thế không phải là phiếu đổi tiền trong 1 giây , nó là thứ mà nhiều bước được tách khỏi tiền bạc trong 1 khoảng thời gian dài hơn- mọi người sẽ gian lận nhiều hơn ? Và điều gì sẽ xảy ra với môi trường xã hội khi mọi người thấy những người khác cư xử như vậy xung quanh mình ? Tôi cho rằng tất cả các lực tác động đó hoạt động theo 1 cách xấu trên thị trường chứng khoán Khái quát hơn , tôi muốn nói với bạn về kinh tế học ứng xử . Chúng ta trong cuộc đời có nhiều trực giác và vấn đề là nhiều trực giác đó là sai Câu hỏi đặt ra là , chúng ta sẽ kiểm tra những trực giác đó chứ ? Chúng ta có thể nghĩ đến làm thế nào để kiểm tra trực giác này trong cuộc sống cá nhân mình , trong cuộc sống kinh doanh của chúng ta và nhất là khi nó liên quan đến chính sách , khi chúng ta nghĩ đến những thứ như Không Đứa Trẻ Nào Bị Bỏ Lại khi bạn xây dựng những thị trường chứng khoán mới , khi bạn xây dựng các chính sách khác thuế , chăm sóc sức khoẻ , ... Và khó khăn trong việc kiểm tra trực giác là bài học lớn cho tôi khi tôi trở lại gặp các y tá và nói chuyện với họ . Tôi trở lại để nói với họ những gì tôi khám phá ra về việc tháo băng y tế Và tôi học được 2 điều thú vị sau Một là cô y tá yêu thích của tôi , Ettie , đã nói với tôi rằng tôi không cân nhắc nỗi đau của cô Cô nói , " Dĩ nhiên , cháu biết đấy , cháu đã rất đau đớn . Nhưng hãy nghĩ đến cô như 1 y tá tháo băng y tế cho 1 người cô yêu quý và phải làm thế liên tục trong 1 thời gian dài Gây ra đau đơn như thế cũng làm cô rất buồn . " Và cô ấy nói , có thể đó là 1 phần lý do gây khó khăn cho cô . Nhưng điều thực sự thú vị là vì cô ấy nói , " Cô không nghĩ trực giác của cháu đã đúng Cô cảm thấy trực giác của cô là đúng . " Nếu bạn nghĩ đến tất cả trực giác của mình , rất khó để tin trực giác của mình là sai . Và cô ấy nói , " Giả sử trực giác của cô là đúng ... " - cô ấy nghĩ trực giác của mình đúng rất khó cho cô ấy chấp nhận làm 1 thí nghiệm khó để thử và kiểm tra liệu cô ấy có sai không . Nhưng thực ra , đây là tình huống chúng ta luôn rơi vào Chúng ta có những trực giác rất mạnh về mọi việc về khả năng của riêng chúng ta , về nền kình tế hoạt động ra sao hay chúng ta nên trả lương cho các giáo viên như thế nào Nhưng trừ phi chúng ta bắt đầu thử nghiệm các trực giác đó nếu không chúng ta sẽ không cải thiện tốt hơn . Và hãy nghĩ đến cuộc sống của tôi lẽ ra sẽ tốt hơn đến mức nào nếu các y tá đó sẵn sàng kiểm tra trực giác của họ và mọi thứ lẽ ra sẽ tốt hơn thế nào nếu chúng ta bắt tay vào làm thí nghiệm có hệ thống về trực giác của mình Cảm ơn các bạn rất nhiều Jane McGonigal : Trò chơi với rất nhiều người ... vật ngón tay cái ? Những gì xảy ra khi bạn khiến cho toàn bộ khán giả đứng lên và kết nối với nhau ? Hỗn loạn , đó là những gì ta có . Ít nhất , đó là những gì đã xảy ra khi Jane McGonigal cố gắng để hướng dẫn TED chơi trò chơi yêu thích của cô . Sau đó , một lần nữa , khi trận đấu vật ngón cái với rất nhiều người diễn ra , bạn còn trông chờ gì hơn thế ? Hôm nay tôi sẽ chỉ cho các bạn làm thế nào để chơi trò chơi yêu thích của tôi : đấu vật bằng ngón cái với rất nhiều người chơi . Nó là trò chơi duy nhất trên thế giới mà tôi biết sẽ cho phép bạn , người chơi , cơ hội để trải nghiệm 10 cảm xúc tích cực trong 60 giây hoặc ít hơn . Điều này là đúng , vì vậy nếu bạn chơi trò chơi này với tôi vào ngày hôm nay trong vòng duy nhất một phút thôi , bạn sẽ có thể cảm thấy niềm vui , nhẹ nhõm , tình yêu , bất ngờ , tự hào , tò mò , hứng thú , ngạc nhiên và băn khoăn , hài lòng , và sáng tạo , Tất cả trong vòng một phút . Vì vậy điều này nghe khá thú vị , phải không ? Bây giờ bạn đã sẵn sàng để chơi . Để chỉ cho các bạn trò chơi này , Tôi sẽ cần một số tình nguyện viên nhanh chóng đi lên sân khấu , và chúng ta sẽ làm một bản demo nhỏ . Trong khi đợi họ đi lên , tôi sẽ cho bạn biết , trò chơi này được phát minh ra 10 năm về trước bởi một tập thể các nghệ sĩ ở Áo tên là Monochrom . Rất cảm ơn các bạn , Monochrom . Rồi , thế nên hầu hết mọi người đều quen thuộc với trò chơi truyền thống đấu vật ngón cái dành cho hai người Sunni , hãy nhắc nhớ họ . Một , hai , ba , bốn , tôi tuyên bố chiến tranh ngón tay cái , và chúng ta vật lộn , và tất nhiên Sunni đánh bại tôi vì cô ấy chơi giỏi nhất . Bây giờ điều đầu tiên về đấu vật ngón cái với nhiều người chơi- , chúng ta là thế hệ game thủ . Có một tỷ game thủ trên hành tinh ngày nay , Vì vậy , chúng ta cần một thách thức . Điều đầu tiên chúng ta cần là nhiều ngón cái hơn nữa . Vì vậy , Eric , lại đây nào . Chúng ta có thể có ba ngón cái chơi chung với nhau , và Peter có thể tham gia với chúng ta . Chúng ta thậm chí có thể chơi với bốn ngón và cách để bạn giành chiến thắng là bạn là người đầu tiên đè lên ngón cái của người khác . Điều này rất quan trọng . Bạn không thể , như , chờ đợi họ đánh nhau mệt rồi và sau đó nhảy vào ở phút cuối cùng . Đó là không cách để giành chiến thắng . Ah , người nào đã làm được điều đó thế ? Eric bạn đã làm điều đó . Vì vậy , Eric sẽ chiến thắng . Anh ta là người đầu tiên đè ngón cái của tôi . Rồi , vậy đó là luật chơi đầu tiên , và chúng ta có thể thấy rằng ba hoặc bốn là số ngón cái điển hình trong một nút , nhưng nếu bạn cảm thấy tham vọng , bạn không cần phải kìm nén nó lại . Chúng ta có thể thể hiện ra . Vì vậy , bạn có thể thấy ở đây . Bây giờ chỉ một quy tắc khác bạn cần phải nhớ thêm là , thế hệ game thủ , chúng ta thích sự thách thức . Tôi đã nhận thấy rằng tất cả các bạn đều có ngón cái chưa được dùng đến . Vì vậy tôi nghĩ rằng chúng ta nên cho thêm một vài ngón cái nữa tham gia Và nếu chúng ta đã có chỉ bốn người , chúng ta sẽ làm điều đó như thế này đây , và chúng ta sẽ cố gắng và vật lộn cả hai ngón cái cùng một lúc . Hoàn hảo . Bây giờ , nếu chúng ta đã có thêm nhiều người trong phòng , thay vì chỉ đấu vật trong một nút đóng , chúng ta có thể vươn ra và cố gắng vớ vào một số người khác . Và trên thực tế , đó là những gì chúng ta sẽ làm ngay bây giờ . Chúng ta sẽ thử và lấy hết , một cái gì đó giống như , Tôi không biết nữa , 1.500 ngón cái trong căn phòng này kết nối vào một nút duy nhất . Và chúng ta phải kết nối cả hai cấp độ , Vì vậy , nếu bạn đang ở trên đó , bạn sẽ vươn lên và cúi xuống . ngay bây giờ- — trước khi chúng ta bắt đầu-- Điều này là rất tốt . Bạn đang hào hứng để chơi . — trước khi chúng ta bắt đầu , cho phép tôi lướt nhanh qua những slides trên kia , bởi vì nếu bạn tìm thấy hứng thú ở trò chơi này , Tôi muốn bạn biết thêm là có một số mức độ cao cấp nữa . Vì vậy đây là mức độ đơn giản , phải không ? Nhưng có những dạng nâng cao . Cái này được gọi là cấu hình sao chết . Có ai là người hâm mộ Star Wars không ? Và cái này gọi là dải Möbius . Có nhà khoa học mọt sách nào không , bạn có thể chọn cái này . Đây là mức độ khó khăn nhất . Đây là đỉnh của đỉnh . bây giờ chúng ta sẽ chọn lấy mức bình thường , và tôi sẽ cho bạn 30 giây , mỗi ngón cái vào các nút , kết nối với phía trên và các cấp thấp hơn , Cậu đi xuống kia . Ba mươi giây . Vào mạng lưới . Tạo thành các nút . Đứng lên ! Sẽ dễ dàng hơn nếu bạn đứng lên . Tất cả mọi người , lên lên lên lên lên ! Đứng dậy , bạn bè của tôi . Được rồi . Khoan bắt đầu đấu vật nhé . Nếu bạn có một ngón cái rảnh rỗi , hãy vẫy nó lên , để đảm bảo rằng nó được kết nối . Ok . Chúng ta cần phải làm một kiểm tra ở phút cuối . Nếu bạn có một ngón cái rảnh rỗi , hãy vẫy nó lên nhé Chộp lấy ngón tay cái đó ! Với ra phía sau bạn . Được rồi . Có những ngón khác nữa không ? Được rồi , đếm đến ba , chúng ta sẽ bắt đầu . Cố gắng để theo dõi. chộp , chộp lấy nó . Ok ? Một , hai , ba , đi ! Bạn đã giành chiến thắng ? Bạn đã có nó chưa ? Có chưa ? Tuyệt vời ! Tốt . Cảm ơn bạn . Cảm ơn rất nhiều . Được rồi . Trong khi bạn phơi phới dưới hào quang của thắng lợi đầu tiên của trò vật ngón cái với rất đông người , hãy làm điểm sơ lại những cảm xúc tích cực . Thật là tò mò . Tôi nói " vật ngón cái với rất đông người . " Bạn đã như thể , " Cô ta đang nói về cái quái gì thế ? " Vì vậy , tôi đã khơi gợi được một chút tò mò . Sáng tạo : phải sáng tạo để giải quyết vấn đề để nhóm tất cả các ngón tay cái vào các nút . Tôi vươn ra xung quanh và tôi vươn lên trước . Vì vậy , bạn đã sử dụng sáng tạo.Thật là tuyệt vời . Còn về bất ngờ thì sao ? Cảm giác thực tế cố gắng để đấu vật với hai ngón cái cùng một lúc khá là đáng để ngạc nhiên . Bạn đã nghe thấy âm thanh đó lan ra khắp phòng . Chúng ta đã có sự phấn khích . Khi bạn bắt đầu vật lộn , có lẽ bạn đang bắt đầu giành chiến thắng hoặc người này , như thể là , thực sự hào hứng với nó , do đó , bạn có thêm nhiều hứng thú . Chúng ta có sự nhẹ nhõm . Bạn phải đứng lên . Bạn đã ngồi một lúc rồi , vì vậy đó là sự nhẹ nhõm về mặt vật lý , rũ bỏ mọi phiền muộn . Chúng ta đã có niềm vui . Bạn đã cười to , cười mỉm . Nhìn vào mặt của bạn kìa . Căn phòng này đầy niềm vui . Chúng ta đã có một số sự hài lòng . Tôi không thấy bất cứ ai gửi tin nhắn hoặc kiểm tra email của họ trong khi chơi , Vì vậy , bạn đã hoàn toàn thoải mái khi chơi . Ba cảm xúc quan trọng nhất , ngạc nhiên và băn khoăn , chúng ta đã có tất cả mọi người kết nối thể chất trong một phút . Lần cuối cùng bạn ở TED là khi nào và bạn có kết nối cơ thể với mọi người trong phòng không ? Và đó là thực sự tuyệt vời và tuyệt vời . Và nói về kết nối cơ thể , các bạn biết tôi thích nội tiết tố oxytocin , bạn tiết ra oxytocin , bạn cảm thấy được kết nối với tất cả mọi người trong phòng . Các bạn biết rằng cách tốt nhất để tiết ra oxytocin một cách nhanh chóng là nắm lấy bàn tay của người khác trong ít nhất là sáu giây . Các bạn đã nắm tay trong hơn sáu giây rồi đấy , Vì vậy , tất cả chúng ta bây giờ đều tràn trề về mặt sinh hoá để yêu mến lẫn nhau . Điều đó thật tuyệt . Và cảm xúc cuối cùng là tự hào . Bao nhiêu người đang như tôi . Hãy thừa nhận nó đi . Bạn mất cả hai ngón cái của mình . Nó chỉ là không làm việc cho bạn . Không sao , bởi vì bạn đã học được một kỹ năng mới vào ngày hôm nay . Bạn học được , từ đầu , một trò chơi mà bạn không bao giờ biết trước kia . Bây giờ bạn biết làm thế nào để chơi nó rồi đấy . Bạn có thể chỉ cho những người khác . Xin chúc mừng Bao nhiêu người trong số bạn đã giành chiến thắng ? Được rồi . Tôi có một tin tốt cho bạn . Theo các quy tắc chính thức của trò vật ngón cái với rất đông người này , Điều này làm bạn trở thành một đại kiện tướng của trò chơi . Vì không có nhiều người biết cách làm thế nào để chơi nó , chúng ta phải tăng tốc chương trình nhiều hơn một trò chơi thông thường như cờ vua . Vì vậy , xin chúc mừng , các kiện tướng Giành chiến thắng ngón cái một lần , bạn sẽ trở thành một đại kiện tướng . Có ai đã giành chiến thắng cả hai ngón không ? Có . Tuyệt vời . Ok . Chuẩn bị sẵn sàng để cập nhật Twitter hay Facebook nhé . Các bạn , theo các quy tắc của trò chơi , là những kiện tướng huyền thoại , xin chúc mừng Tôi sẽ chỉ bạn một mánh khoé này , nếu bạn muốn chơi lại một lần nữa . Cách tốt nhất để trở thành một đại kiện tướng huyền thoại , bạn đã có hai nút của mình . Chọn ra một cái trông có vẻ đơn giản nhất . Họ không chú ý vào trò chơi . Họ trông có vẻ yếu . Tập trung vào cái đó và làm điều gì đó điên rồ với cánh tay này . Ngay sau khi bạn giành chiến thắng , đột nhiên ngừng lại . Tất cả mọi người sẽ hụt hẫng . Bạn bước vào cuộc chơi đầy khí thế . Đó là cách làm thế nào bạn trở thành một đại kiện tướng huyền thoại của trò chơi này . Cảm ơn các bạn đã cho phép tôi chỉ dẫn mọi người chơi trò chơi yêu thích của mình . Wooo ! Cảm ơn các bạn . David Byrne : Khi kiến trúc giúp âm nhạc thăng hoa Khi sự nghiệp của mình phát triển , David Byrne từ chơi nhạc trong quán CBGB để đến được biểu diễn ở Carnegie Hall . Ông đặt ra một câu hỏi : Địa điểm tổ chức có làm nên âm nhạc ? Từ tiếng trống ngoài trời cho tới những buổi nhạc kịch Wagner và rồi là sân khấu nhạc rock , ông tìm hiểu cách không gian đã giúp thúc đẩy sáng tạo âm nhạc . Đây là nơi mà , khi còn trẻ , những sáng tác của tôi được lần đầu biểu diễn . Đó là một căn phòng có chất lượng âm thanh tuyệt vời . Trông những bức tường thì lồi lõm và có vẻ vớ vẩn thật đấy , nhưng âm thanh thực sự là rất tốt . Đây là một bản nhạc được thu âm lại trong căn phòng này . Trong bức hình này không phải là ban nhạc Talking Heads . " trình bày bởi Talking Heads ) Vậy là tính chất của cái phòng đã giúp truyền tải ngôn từ tới người nghe . Lời bài hát rất dễ hiểu . Hệ thống âm thanh rất tốt . Không có nhiều phản âm trong căn phòng . Vậy nên nhịp điệu của bài nhạc được giữ lại khá trọn vẹn , rất ngắn gọn . Có nhiều căn phòng cũng tương tự trên đất nước này . Đây là Orchid Lounge ở Tootsie ở Nashville . Âm nhạc trong căn phòng này có vài phần khác biệt , nhưng xét về cấu trúc và chỉnh thể , chúng khá giống nhau . Hành xử của người nghe cũng khá giống . Những ban nhạc biểu diễn ở Tootsie 's hay CBGB 's đều phải chơi với âm lượng đủ lớn -- sao cho có thể át được tiếng mọi người nhảy múa , gào thét hay làm bất cứ điều gì mà họ đang làm . Kể từ đó , tôi đã chơi nhạc ở nhiều nơi khác với chất lượng tốt hơn . Tôi đã chơi trong hội trường Disney và hội trường Carnegie và những nơi tương tự . Tất cả đều rất thú vị . Nhưng tôi cũng để ý rằng đôi khi những sáng tác mà tôi đã viết , hay đang viết tại thời điểm đó , nghe chẳng hay ho đến vậy ở một vài hội trường nhất định . Chúng tôi đã cố gắng hết sức , nhưng đôi khi những hội trường đó không thực sự phù hợp với loại âm nhạc mà tôi đang viết hay đã viết . Vậy nên tôi tự hỏi bản thân mình Tôi có viết nhạc cho những phòng biểu diễn nhất định ? Trong đầu tôi liệu có một địa điểm , một không gian , cụ thể khi tôi viết nhạc ? Có phải đó là một mô hình sáng tạo ? Có phải chúng ta sáng tạo nên mọi thứ với một địa điểm , một bối cảnh nhất định trong đầu ? Lấy ví dụ , châu Phi . Đa phần âm nhạc mà chúng ta biết ngày nay có cội nguồn từ Tây Phi . Và âm nhạc ở đó , tôi cho rằng , những nhạc cụ , và những nhịp điệu rắc rối , cái cách mà âm nhạc được chơi , bối cảnh , không gian , tất cả đều hoàn hảo . Tất cả phải phối hợp nhịp nhàng với nhau . Và âm nhạc cất lên tuyệt hảo trong bối cảnh nhất định đó . Ở đó chẳng có căn phòng lớn nào để mà có sự dội lại âm thanh khiến nhịp điệu bị rối loạn . Nhạc cụ đủ vang để có thể nghe thấy được mà không cần khuếch đại âm thanh , vân vân . Đó chẳng phải là một sự tình cờ . Thứ âm thanh này hoàn hảo trong bối cảnh nhất định đó . Và nó sẽ hỏng cả nếu đặt vào địa điểm như thế này . Đây là một nhà thờ kiểu gothic . Trong một nhà thờ gothic , thứ âm nhạc này mới là hoàn hảo . Những nốt nhạc không đổi , kéo dài. gần như chẳng có nhịp điệu gì , và căn phòng giúp làm tôn lên âm nhạc . Và không gian ấy thực sự giúp cải thiện thật . Đây là căn phòng mà Bach viết một số bản nhạc . Đây là chiếc đàn organ . Nó không lớn như chiếc trong nhà thờ gothic , vậy nên Bach có thể viết nên thứ âm nhạc có phần phức tạp hơn . Ông ấy có thể , một cách rất sáng tạo , thay đổi gam nhạc mà không mạo hiểm gây ra sự nhiễu âm . Còn đây là vào thời đại ít lâu sau đó . Đây là kiểu căn phòng mà tại đó Mozart đã viết nhạc . Tôi nghĩ rằng đó là vào khoảng năm 1770 . Những căn phòng như thế này nhỏ hẹp hơn , ít có sự dội âm hơn , thế nên Mozart có thể viết nên thứ âm nhạc khá rườm rà khá phức tạp - và nó thực sự rất tuyệt . Nó phù hợp hoàn hảo với căn phòng . Và đây là La Scala . cũng gần vào thời kỳ này , tôi nghĩ nó được xây dựng vào khoảng năm 1776 . Khán giả trong những nhà hát này , vào thời điểm chúng được xây dựng , họ thường hò hét với nhau . Họ ăn uống và gào thét với những người đang biểu diễn trên sàn diễn , cũng giống như những khán giả ở CBGB hay những nơi tương tự . Nếu họ thích một bản nhạc , họ sẽ kêu la và yêu cầu bản nhạc được chơi lại , không chờ tới cuối buổi biểu diễn , mà phải là ngay lập tức kia . Và thực ra đó là một trải nghiệm ở một buổi nhạc kịch . Đây là nhà hát kịch mà Wagner đã tự xây cho chính mình . Kích cỡ của căn phòng không to tới mức này . Nó nhỏ hơn thế . Nhưng Wagner đã cải tiến . Ông ấy muốn có một ban nhạc lớn hơn . Ông ấy muốn có thêm sự hoành tráng , vậy nên ông ấy tăng kích cỡ của khu vực cho dàn nhạc để có thể đưa thêm vào những nhạc cụ khác . Vậy rồi , đây là hội trường Carnegie . Rõ ràng là , những căn phòng rộng lớn trở nên được ưa chuộng hơn . Những hội trường càng này càng được mở rộng . Kích cỡ của hội trường Carnegie khá vừa phải . Nó lớn hơn một vài hội trường nhạc giao hưởng . Và chúng gây nên nhiều dội âm hơn nhiều so với La Scala . Có kích cỡ tương tự , theo như Alex Ross , phóng viên cho tờ New Yorker , một điều luật không lời bắt đầu hình thành đó là khán giả phải giữ yên lặng -- không còn ăn , uống , hò hét ở sân khấu , hay tán gẫu với nhau trong suốt buổi biểu diễn . Khán giả phải thực sự yên tĩnh . Hai thứ này kết hợp với nhau mang đến một thứ âm nhạc khác một thứ âm nhạc mới để phù hợp với kiểu hội trường này . Điều đó có nghĩa rằng giờ đây có thể tạo nên thứ âm nhạc , vốn không thể tồn tại trong những loại nhạc trước đó . Những khoảng lặng có thể được lắng nghe mà đáng lẽ ra trước kia sẽ bị nhấn chìm bởi những lời tán gẫu và hò hét . Thế nhưng bởi vì sự dội âm trong những căn phòng như hội trường Carnegie , âm nhạc luôn luôn phải có ít nhịp điệu hơn và có thêm kết cấu phức tạp . Đây là Mahler . Có thể bạn tưởng đó là Bob Dylan , nhưng thực ra là Mahler . Và đó là bản thu âm gần nhất của Bob , đúng vậy . Nhạc pop , xuất hiện cùng vào thời kỳ này . Đây là một ban nhạc jazz . Theo như Scott Joplin , các ban nhạc chơi trên những chiếc thuyền và trong các câu lạc bộ . Đúng vậy , ồn ào lắm . Họ đang chơi nhạc cho người ta nhảy theo . Có những trường đoạn nhất định trong bản nhạc -- bản nhạc có nhiều phần khác nhau -- mà những người nhảy thực sự yêu thích . Và họ sẽ nói , " Hãy chơi lại đoạn nhạc đó đi . " Và đương nhiên , bạn chỉ có thể chơi đi chơi lại một đoạn nhạc cho những người trên sàn nhảy bằng ấy lần . Vậy nên các ban nhạc bắt đầu sáng tác nên những giai đoạn mới . Và một loại hình âm nhạc mới ra đời . Những bản nhạc như thế này được chơi trong những căn phòng nhỏ . Mọi người nhảy múa , hò hét , uống rượu . Vậy nên âm nhạc phải đủ vang để có thể át những tiếng ồn đó . Đó là đầu thế kỉ 20 , và điều tương tự cũng xảy ra với nền âm nhạc của cả thế kỷ 20 , bất kể đó là nhạc rock , nhạc Latin hay gì khác nữa . [ Nhạc sống ] không thay đổi nhiều tới mức đó . Nó thay đổi khi thế kỷ 20 đi được khoảng 1 / 3 chặng đường , khi những căn phòng nhỏ như thế này trở thành những địa điểm chính tổ chức âm nhạc Và đây là một cách khiến cho âm nhạc thay đổi được như vậy . Micrô giúp cho đặc biệt là ca sĩ cũng như nhạc công và nhạc sĩ , thay đổi hoàn toàn phong cách âm nhạc mà họ đang viết . Cho tới nay , đa phần những thứ được phát trên đài là nhạc sống , nhưng những ca sĩ , như Frank Sinatra , có thể dùng micrô để làm những việc mà trước đó họ không thể làm nếu thiếu micrô . Những ca sĩ khác sau đó còn tiến xa hơn . Đây là Chet Baker . Và thứ âm nhạc này không thể thành hiện thực nếu không có micrô . Và nó cũng không thể thành hiện thực nếu không có công nghệ thu âm . Và anh ta hát ngay vào tai bạn . Anh ta thì thầm vào tai bạn . Hiệu ứng của nó là không ngờ . Cứ như thể là chàng ca sĩ đang ngồi ngay cạnh bạn , thì thầm điều gì đó vào tai bạn . Và thế là , tại thời điểm này , âm nhạc chia làm hai hướng . Nhạc sống , và nhạc thu âm . Và chúng không còn hoàn toàn giống nhau nữa . Thế là có những địa điểm như thế này , một vũ trường , hay là những máy hát tự động trong quán bar , nơi mà bạn chằng cần có ban nhạc sống . Chẳng cần có bất kỳ một nhạc công nào cả , và hệ thống âm thanh thì đủ tốt . Mọi người bắt đầu tự viết nhạc đặc biệt là cho các vũ trường và các hệ thống âm thanh đó . Và , như với nhạc jazz , những người nhảy yêu thích một vài đoạn nhạc nhất định hơn là những đoạn nhạc khác . Vậy nên những ca sĩ nhạc hip hop thời kỳ đầu sẽ lặp đi lặp lại một số đoạn nhất định . MC sẽ ứng tấu lời bài hát theo cái cách tương tự với nhạc jazz khi họ ứng tấu nhạc điệu . Và một loại hình nhạc mới ra đời . Nhạc sống , khi mà nó cực kỳ thành công , rút cục lại rơi vào , có lẽ là , xét về mặt âm thanh , những không gian âm thanh tệ hại nhất trên hành tinh này : các khán đài thể thao , những trận bóng rổ và khúc côn cầu . Nhạc công thế là buộc phải cố gắng làm tốt nhất họ có thể . Họ viết nên ca khúc mà giờ người ta gọi là nhạc rock trên vũ đài mà thực ra chính là các bản ballad tốc độ trung bình . Họ cố gắng hết sức bởi vì đây là nơi âm nhạc của họ sẽ được biểu diễn . Tốc độ vừa phải . Âm lượng lớn . Âm nhạc giờ đây được đặt trong một bối cảnh xã hội hơn là một bối cảnh âm điệu . Và theo một vài cách nào đó , thứ âm nhạc mà họ viết cho những địa điểm như thế này lại vừa vặn phù hợp . Vậy chúng ta thấy đó là ngày càng có những địa điểm mới cho âm nhạc . Một trong những địa điểm đó là trong xe hơi . Tôi lớn lên cái thời mà những chiếc xe ô tô đã có gắn đài . Thế nhưng giờ thứ âm nhạc đó đang phát triển thêm . Chiếc xe là một không gian hoàn toàn mới . Thứ âm nhạc mà , tôi cho rằng , được viết cho hệ thống âm thanh trong xe ô tô thực sự rất hợp . Đó có lẽ không phải là thứ nhạc bạn sẽ nghe khi ở nhà , nhưng nó trở nên hoàn hảo trong những chiếc xe -- nó có tần số cao , bạn biết đấy , bass lớn và chất giọng có vẻ như lơ lửng ở giữa . Âm nhạc của xe hơi , bạn có thể chia sẻ với bạn bè . Có một địa điểm mới của âm nhạc nữa , đó là chiếc máy nghe nhạc cá nhân MP3 . Có lẽ , nó chỉ dành cho nhạc Công giáo . Và xét trên một vài phương diện , nó giống như hội trường Carnegie , hay khi mà khán giả phải yên lặng , bởi vì giờ đây bạn có thể lắng nghe từng chi tiết nhỏ . Nói theo cách khác , nó giống với âm nhạc Tây Phi bởi vì nếu âm thanh trong chiếc MP3 quá yên tĩnh , bạn tăng âm lượng lên , và chỉ trong một phút sau , tai của bạn bị nhập tràn bởi một trường đoạn ầm ĩ hơn nhiều . Thế nên âm nhạc không thể chạy theo cách đó . Tôi nghĩ nhạc pop , hầu như , được viết ngày nay , ở một mức độ nào đó , được viết dành cho những loại máy nghe nhạc này , cho loại trải nghiệm cá nhân như thế này khi mà bạn có thể lắng nghe từng chi tiết nhỏ một , thế nhưng sự sống động không thay đổi quá nhiều . Vậy nên tôi tự hỏi bản thân : Thôi được , vậy thì có phải đây là một mô hình cho sự sáng tạo , có phải đây là một sự thích ứng của chúng ta ? Và nó còn xảy ra ở đâu nữa ? Theo David Attenborough và một vài người khác , loài chim cũng có sự thay đổi như vậy , loài chim ở dưới tán cây , nơi mà tán lá dày đặc , tiếng gọi của chúng có xu hướng có cao độ cao , ngắn và hay lặp đi lặp lại . Những chú chim ở gần mặt đất có tiếng hót trầm hơn , để âm thanh không bị bóp méo khi nó va chạm vào nền đất trong rừng . Những loài chim như chim sẻ Savannah , chúng có tiếng rì rầm , vù vù . Và hoá ra là âm thanh như vậy là cách tiết kiệm năng lượng và hiệu quả nhất để truyền tải tiếng gọi của chúng xuyên qua những cánh đồng và rặng savannahs . Những loài chim khác , như loài tanager , cũng thích ứng ngay trong loài của chúng . Loài tanager ở bờ Đông nước Mỹ , khi rừng có phần rậm rạp hơn , có tiếng hót khác so với loài tananger ở phía bên kia , phía tây vậy là chúng rất khác nhau . Vậy là chim cũng có sự thay đổi như vậy . Và tôi nghĩ , Chà , vậy nếu đây là một mô hình sáng tạo , nếu chúng ta tạo nên âm nhạc , ít nhất là về mặt cấu trúc , để phù hợp với bối cảnh , và nếu ta sáng tạo ra nghệ thuật cho hợp với bức tường của những phòng triển lãm hay bảo tàng và nếu chúng ta viết các phầm mềm cho hợp với những hệ điều hành hiện tại , đó có phải là cách mọi thứ diễn ra ? Vâng . Tôi cho rằng đó là sự tiến bộ . Đó là sự thích ứng . Thế nhưng niềm vui thích , niềm đam mê và hạnh phúc vẫn tồn tại ở đó . Đây là một cách nhìn nhận sự việc hơi ngược so với cái nhin Lãng mạn thông thường . Quan điểm Lãng mạn là đam mê là thứ đến đầu tiên và sau đó là sự dâng trào của cảm xúc , và cuối cùng hình thù mới được tạo nên . Và tôi thì đang nỏi rằng , vâng , sự đam mê vẫn có ở đó , nhưng chiếc bình kia cái thứ mà đam mê sẽ được tiêm vào , đổ vào đó , thực ra mới là thứ , một cách bản năng và vô thức , được tạo ra trước . Chúng ta biết sẵn rằng đam mê đó sẽ đi về đâu . Nhưng sự đối nghịch trong quan điểm này khá thú vị . Nhà văn , Thomas Frank , nói rằng có lẽ đó là một cách giải thích tại sao một số cử tri đối nghịch với những lợi ích của họ , những cử tri , như rất nhiều người trong chúng ta , giả định rằng , nếu họ nghe thấy một thứ gì có vẻ thật thà , thứ gì đến từ ruột gan , nếu nó đầy nhiệt huyết , đam mê , thì tức là nó đáng tin cậy hơn . Và họ sẽ bầu cho những thứ như thế . Vậy là , nếu ai đó có thể làm giả sự thành thật , nếu họ có thể làm giả đam mê , họ có cơ hội được chọn Điều này nghe thật nguy hiểm . Ý của tôi là hai thứ , niềm đam mê , và sự yêu thích , không phải hoàn toàn tách biệt nhau . Có lẽ điều mà thế giới cần lúc này đó là nhận ra chúng ta cũng như những loài chim . Chúng ta thích ứng . Chúng ta hát . Và như loài chim , niềm yêu thích vẫn ở đó , mặc dù chúng ta đã thay đổi cách cái cách mà chúng ta làm để phù hợp với hoàn cảnh . Cảm ơn vì đã lắng nghe . Kevin Breel : Những thú nhận của một nghệ sĩ hài bị trầm cảm Kevin Breel trông không giống gì là một cậu trai trầm cảm : là trưởng đội thể thao , tham dự mọi tiệc tùng , khôi hài và tự tin . Nhưng khi cậu kể câu chuyện của một đêm nọ , khi cậu nhận ra rằng -- để cứu chính cuộc đời mình -- cậu cần nói được bốn từ đơn giản . Gần như suốt cuộc đời của mình tôi cảm thấy mình đang sống hai cuộc sống khác nhau Có một cuộc sống mà mọi người nhìn thấy , và một cuộc sống khác chỉ có bản thân tôi thấy . Và trong cuộc sống mà mọi người nhìn thấy , tôi là một người bạn , một người con trai , một người anh , một diễn viên châm biếm hài hước và là một thanh niên . Đó là cuộc sống mà mọi người nhìn thấy . Nếu bạn yêu cầu bè bạn và gia đình tôi miêu tả tôi , đó sẽ là là những gì họ nói với bạn . Và cuộc sống đó là một mảng lớn của tôi . Đó là chính tôi . Và nếu bạn yêu cầu tôi tự miêu tả bản thân mình , chắc chắn tôi cũng sẽ nói những điều tương tự . Và tôi không có nói dối , nhưng tôi cũng không hoàn toàn nói cho bạn toàn bộ sự thật bởi vì sự thật là , đó chỉ là phần cuộc sống mà mọi người thấy , Trong cuộc sống chỉ có mình tôi thấy , bàn thân tôi , thực sự là bản thân tôi , là một người phải chống chọi kịch liệt với sự trầm cảm . mà tôi có trong suốt sáu năm trong cuộc đời mình , và tôi vẫn đang tiếp tục chống chọi mỗi ngày . Một số người chưa bao giờ trải qua cảm giác trầm cảm hay chưa thực sự biết trầm cảm là gì , họ thực sự sẽ ngạc nhiên , vì thường có quan niệm sai lầm khá phổ biến , rằng trầm cảm chỉ đơn thuần là cảm giác buồn chán khi điều gì đó trong cuộc sống có vấn đề , khi bạn chia tay với bạn gái , khi bạn mất đi người thân , khi bạn không tìm được công việc bạn mong muốn . Nhưng đó chỉ đơn thuần là nỗi buồn chán . Đó là điều tự nhiên . Đó là cảm xúc tự nhiên của con người . Trầm cảm thực sự không chỉ là buồn chán khi cuộc sống có điều không như ý . Trầm cảm thực sự là chán nản khi tất cả mọi thứ trong cuộc sống bạn vẫn rất tốt . Đó mới là trầm cảm thực sự , và đó là cảm giác tôi đang chịu đựng . Và thú thật từ đáy lòng , thật sự rất khó khăn đối với tôi khi đứng tại đây và diễn thuyết . Thực sự khó khăn khi tôi phải nói về sự trầm cảm của mình dường như ai cũng thấy khó khi nói về vấn đề này khó đến mức không ai muốn nói về nó . Không ai muốn nói về trầm cảm , nhưng cần phải nói , bởi vì hiện tại đó là một vấn đề lớn . Đó là một vấn đề lớn . Nhưng ta không thấy nó trên truyền thông , đúng không ? Chúng ta không thấy nó trên Facebook . Chúng ta không thấy nó trên Twitter . Chúng ta không thấy nó trên bản tin , bởi vì chữ trầm cảm không đem lại hạnh phúc chút nào nó không có gì vui , không tươi sáng Và chính vì chúng ta không thấy nó , chúng ta không thấy được tính nghiêm trọng của vấn đề . Nhưng mức độ nghiêm trọng của nó và mức độ nghiêm túc của nó là thế này : cứ mỗi 30 giây , cứ mỗi 30 giây , ở một nơi nào đó , một người nào đó trên thế giới tự sát vì trầm cảm , và có thể chỉ cách đây hai dãy nhà , có thể cách đây hai quốc gia , có thể cách xa đến hai lục địa , nhưng nó đang diễn ra. và nó diễn ra mỗi ngày . Chúng ta hay có xu hướng , như là một xã hội , nhìn và quay đi " Vậy thì sao nào ? " Vậy thì sao ? Chúng ta nhìn vào vấn đề đó và chúng ta bỏ đi : " Đó là vấn đề của anh ! " Đó là vấn đề của họ . " Chúng ta nói chúng ta rất buồn và nói chúng ta rất làm tiếc , nhưng chúng ta cũng nói " vậy thì sao nào ? " Hai năm trước đó là vấn đề của bản thân tôi , bởi vì tôi đã ngồi ở bên giường của mình nơi tôi đã ngồi hàng triệu lần trước đó và tôi muốn tự sát . Tôi đã muốn tự sát và nếu bạn nhìn cuộc sống của tôi chỉ ở bề nổi , ban không thể thấy đó là một đứa trẻ có ý định tự sát , Bạn chỉ thấy một đứa trẻ là một đội trưởng của đội bóng rổ , một học sinh trong đội kịch một học sinh giỏi tiếng anh của năm một người luôn ở vị trí danh dự và xuất hiện đều đặn ở mỗi buổi tiệc . Bạn có thể nói tôi đã không bị trầm cảm , bạn có thể nói tôi đã không có ý định tự sát , nhưng bạn đã lầm . Bạn đã lầm . Vì thế tôi đã ngồi ở cạnh giường vào một buổi tối kế bên một lọ thuốc với một cây viết và tờ giấy trong tay và tôi đã nghĩ về việc tự sát và tôi thực sự đã suýt làm điều đó Tôi đến gần với cái chết như thế này và tôi đã không làm , điều đó biến tôi thành một trong những người may mắn , một trong nhưng người tránh xa được bờ vực và nhìn xuống nhưng không nhảy , một trong những người may mắn sống sót Tôi đã sống sót , và nó để lại cho tôi câu chuyện của mình , và câu chuyện của tôi là đây : Chỉ vỏn vẹn mấy từ đơn giản : tôi bị chứng trầm cảm . tôi bị chứng trầm cảm , và trong một thời gian dài , tôi nghĩ , tôi đã sống hai cuộc sống hoàn toàn khác nhau , một con người luôn sợ hãi người khác , Tôi đã sợ rằng mọi người sẽ nhìn thấy tôi với bản chất của tôi , rằng tôi không hoàn hảo , không phải đứa trẻ nổi bật ở trường mà mọi người từng nghĩ , nó ẩn đằng sau nụ cười của tôi , đó là một sự đấu tranh , và ẩn chứa đằng sau hào quang của tôi , đó là bóng tối , và sau tính cách nổi trội của tôi còn ẩn chứ một vết thương lớn hơn . Một vài người lo sợ những cô gái không thích mình . Một vài người sợ cá mập . Một vài người sự cái chết Nhưng với tôi , với phần lớn cuộc sống của tôi , tôi sợ chính tôi , Tôi sợ sự thật của bản thân , tôi sợ sự thành thât của mình , tôi sợ phần yếu đuối của mình , và nỗi sợ đó khiến tôi cảm thấy như mình đang bị dồn vào chân tường , như thể tôi bị dồn vào chân tường và chỉ có một lối thoát , và vì thế tôi đã nghĩ về điều đó mỗi ngày . tôi đã nghĩ về nó mỗi ngày , và nếu nói cho thật trung thực , thì lúc này , đứng tại đây tôi lại nghĩ về nó lần nữa , bởi vì đó là một chứng bệnh , đó là cuộc đấu tranh , đó là sự trầm cảm , và trầm cảm không phải là bệnh thuỷ đậu . bạn không đấu với nó một lần và nó ra đi mãi mãi . Bạn phải sống cùng nó , sống trong nó . Nó ở ngay cạnh mà bạn không thể đuổi đi Nó là tiếng nói bạn không thể lảng tránh , Nó là cảm giác bạn không thể trốn tránh , phần đáng sợ nhất đó là sau một thời gian , bạn trở nên tê liệt với nó . Nó trở nên bình thường đối với bạn , và cái mà bạn sợ nhất không phải là sự chịu đựng bên trong bạn . Đó là sự kỳ thị ở bên trong những người khác đó là sự xấu hổ , mặc cảm đó là những cái nhìn không chấp nhận bạn trên mặt bạn bè , đó lời thì thầm trong sảnh đường rằng bạn là kẻ yếu đuối , đó là những lời bình phẩm rằng bạn bị điên . Đó là những thứ ngăn bạn nhận sự giúp đỡ . Đó là thứ khiến bạn tự giữ trầm cảm trong lòng và giấu nó đi . Đó là sự kỳ thị . Do đó bạn giữ và giấu trầm cảm trong lòng , Bạn giữ nó và bạn giấu nó đi. và mặc dù nó là thứ khiến bạn nằm trên giường mỗi ngày và nó khiến cuộc sống của bạn trống rỗng dù bạn cố gắng rất nhiều để làm đầy nó , bạn giấu , bởi vì sự kỳ thị trong xã hội đối với sự trầm cảm là có thật . Nó rất thật , và nếu bạn nghĩ rằng không phải thế , hãy tự hỏi bản thận điều này : Bạn có chịu ghi trên Facebook của mình rằng bạn khó khăn mãi mới ra khỏi giường bởi vì bạn bị đau lưng hay bạn thật vất vả và dai dẳng vực mình ra khỏi giường , sáng nào cũng vậy bởi vì bạn bị trầm cảm ? Đó là sự kỳ thị , bởi vì thật không may , chúng ta sống trong thế giới mà nếu chẳng may bạn gãy tay , mọi người sẽ chạy lại quan tâm , Nhưng nếu bạn nói với mọi người rằng bạn bị trầm cảm , mọi người sẽ chạy theo hướng ngược lại . Đó là sự kỳ thị . Chúng ta thấy dễ chấp nhận vô cùng khi bất kỳ bộ phận cơ thể bị gãy Trừ bộ não ra . Đó là sự thiếu hiểu biết . Là sự u mê đơn thuần . Và sự u mê đó tạo ra một thế giới không hiểu gì về sự trầm cảm , không hiểu gì về sức khoẻ tâm lý và đó sự khôi hài với tôi , bởi vì trầm cảm là một trong những vấn đề nổi cộm chúng ta có trên thế giới tuy nhiên nó là một trong những thứ ít được bàn luận nhất . Chúng ta chỉ để nó qua một bên và để vào trong góc và giả vờ nó không có ở đó và hy vọng nó sẽ tự biến mất . Nó chưa từng và sẽ không hề như thế , bởi vì đó chỉ là mong ước , và mong ước đâu phải là chơi phỏng đoán , đó là sự trì hoãn và chúng ta không thể trì hoãn một vấn đề quan trọng như vậy . Bước đầu để giải quyết bất kỳ vấn đề nào là nhận ra rằng có một vấn đề đang ở đó . Chúng ta đã làm đâu , vậy nên chúng ta không thể mong chờ tìm ra được câu trả lời khi mình vẫn sợ câu hỏi . Và tôi chưa biết lời giải là gì . Giá mà tôi biết được , nhưng tôi không -- nhưng tôi nghĩ , cần phải bắt đầu từ đây , bây giờ cần phải bắt đầu từ tôi , từ bạn bắt đầu với những người đang chống chọi khổ đau , những người giấu mình vào bóng tối Chúng ta cần phải lên tiếng nói và phá tan sự im lặng . Chúng ta cần là người can đảm cho những gì mình tin , bởi vì nếu có một thứ mà chúng ta phải nhìn nhận ra , nếu chỉ có một vấn đề mà tôi cho là to lớn nhất , thì nó không phải là xây dựng nên một thế giới nơi chúng ta loại bỏ đi sự u mê của người khác , mà là xây nên một thế giới để dạy nhau cách tự chấp nhận mình nơi chúng ta ok với chính bản thân . Vì khi chúng ta trở nên trung thực , chúng ta nhận thấy ai cũng phải chống chọi , phải đau khổ . Ngay cả nếu có như vậy , hay là như thế nào khác , ta đều hiểu đau đớn là thế nào . Ta đều hiểu đau đớn ở trong lòng ra sao , và ta đều hiểu cần phải chữa lành khẩn thiết đến thế nào . Vậy mà ngay bây giờ , trầm cảm là một vết cắt sâu của xã hội mà ta hài lòng che đậy bằng băng y tế rồi vờ như nó không tồn tại . Nó tồn tại . Nó ở đó , và bạn biết không ? Không sao ! Trầm cảm cũng bình thường thôi . Nếu bạn đang trải qua nó , bạn cũng người bình thường thôi . Và biết rằng bạn chỉ bị bệnh , bạn không hề yếu đuối nó là một vấn đề , đâu phải là căn tính của chính bạn , bởi vì khi bạn vượt qua được nỗi sợ hãi , sự chế nhạo sự đánh giá và sự kỳ thị của người khác , bạn sẽ thấy được trầm cảm thật sự là gì , và đó chỉ là một phần của cuộc sống đơn giản là một phần cuộc sống , phần tôi ghét nhiều lắm tôi ghét cay ghét đắng một vài chốn , một vài phần của cuộc sống trầm cảm này đã kéo tôi xuống trong đó lại có rất nhiều nẻo đường làm tôi biết ơn Ừ thì nó thả tôi ở những vực sâu nhưng chỉ là để cho tôi biết đâu là đỉnh cao , Ừ thì nó kéo tôi xuống vực tối nhưng chỉ là để nhắc cho tôi biết đâu là ánh sáng . Nỗi khổ đau của tôi , hơn bất kỳ điều gì trong 19 năm trên hành tinh này đã cho tôi nhận thức , và nỗi đau , nỗi đau của tôi đã buộc tôi phải có hi vọng , có hi vọng và có lòng tin , lòng tin vào chính mình , lòng tin ở người khác , lòng tin rằng mọi thứ có thể tốt hơn , rằng chúng ta có thể thay đổi , rằng chúng ta có thể nói lên được rằng phải nói ra và đánh bại sự u mê thờ ơ , đánh bại lại sự không khoan dung , và hơn tất cả mọi thứ , học yêu lấy bản thân mình , học chấp nhận bản thân chúng ta như con người chúng ta đang là con người chúng ta đang là , không phải con người mà thế giới muốn ta trở thành Bởi vì thế giới tôi tin là một thế giới mà việc hướng đến ánh sáng không có nghĩa là lờ quên đi nơi tăm tối của bạn Thế giới tôi tin vào là nơi mà chúng ta đã được đong lường bởi khả năng vượt qua thử thách , chứ không trốn chạy chúng . Thế giới tôi tin là nơi tôi có thể nhìn vào mắt của một ai đó và nói rằng , " Tôi đang ở trong địa ngục " và rồi họ nhìn lại tôi và nói , " Tôi cũng vậy thôi " và điều này cũng chẳng sao . Nó không sao vì sự trầm cảm là bình thường thôi . Chúng ta là con người Là con người , chúng ta chống chọi và khổ đau . Chúng ta rỉ máu và kêu khóc . Nếu bạn nghĩ sức mạnh thật sự có nghĩa là không bao giờ để lộ sự yếu hèn thì tôi ở đây để nói với bạn rằng : Bạn sai rồi ! Bạn sai rồi , bởi vì nó hoàn toàn ngược lại . Chúng ta là con người , và chúng ta có những vấn đề . Chúng ta không hoàn hảo , và vậy thì cũng bình thường thôi . Vì vậy chúng ta nên dừng ngay sự u mê này lại , dừng sự thờ ơ , dừng sự kỳ thị chế nhạo , và dừng sự im lặng này , và phá bỏ những điều cấm kỵ , nhìn thẳng vào sự thật , và bắt đầu trò chuyện , bởi vì cách duy nhất để đánh bại một vấn đề mà cá nhân mỗi người phải tự mình chiến đấu đó là cùng mạnh mẽ vững vàng đứng lại gần nhau , cùng mạnh mẽ vững vàng đứng lại gần nhau . Tôi tin rằng chúng ta sẽ làm được . Tôi tin chúng ta sẽ làm được . Cảm ơn mọi người rất nhiều . Đây là giấc mơ có thật . Cảm ơn . Cảm ơn . Israel và Iran : Một câu chuyện tình ? Khi chiến tranh giữa Israel và Iran sắp xảy ra , nhà thiết kế đồ hoạ người Israel tên Ronny Edry đã chia sẻ một tấm hình của mình và con gái lên Facebook với dòng thông điệp in đậm " Người Iran .. chúng tôi [ trái tim ] các bạn " . Những người Israel khác đã nhanh chóng tạo một tấm áp phích của riêng mình với dòng thông điệp tương tự -- và người Iran đã đáp lại đầy ân cần . Một hành động giao tiếp đơn giản đã tạo cảm hứng một cách ngạc nhiên cho hàng loạt cộng đồng Facebook như " Israel yêu Iran , " " Iran yêu Israel " và thậm chí là " Palestine yêu Israel " . Ngày 14 tháng 3 năm nay Tôi đăng tải lên Facebook tấm áp phích này . Đây là hình của tôi và con gái tôi đang cầm trên tay lá cờ Israel . Tôi sẽ cố giải thích hoàn cảnh vì sao và khi nào tôi lại đăng tấm hình này . Vài ngày trước , tôi đang xếp hàng chờ đến lượt tại cửa hàng bách hoá , người chủ cùng một vị khách đang nói chuyện với nhau , và người chủ giải thích cho vị khách kia rằng họ sẽ đưa 10,000 tên lửa vào Israel . Vị khách kia trả lời , không , là 10,000 một ngày . Đây là bối cảnh . Là nơi chúng tôi đang ở - Israel . Cuộc chiến giữa chúng tôi và Iran đã diễn ra hơn 10 năm qua , và có những người dân , bạn biết đấy , họ sợ hãi . Như thể mỗi năm , đó đều là giây phút cuối cùng mà chúng tôi có thề làm điều gì đó với cuộc chiến với Iran . Như thể , nếu chúng tôi không hành động ngay , sẽ là quá muộn suốt 10 năm qua . Ở một số khía cạnh nào đó , bạn biết đấy , đối với tôi , tôi là một nhà thiết kế đồ hoạ , nên tôi làm tấm áp phích về chủ đề này và tôi đăng nó lên - như các bạn thấy lúc nãy . Hầu hết các lần , tôi thiết kế áp phích , tôi đăng chúng lên Facebook , bạn bè tôi người thích chúng , người không , đa số là không thích , không chia sẻ , không làm gì cả , và lại qua một ngày . Hôm đó tôi đi ngủ , và như vậy là đủ cho tôi . Sau đó trong đêm khuya , tôi thức dậy vì tôi luôn bị tỉnh giấc vào ban đêm , khi tôi đi ngang máy tính thì nhìn thấy những chấm đỏ bạn biết đấy , trên Facebook , thứ mà tôi chưa từng thấy bao giờ . Và tôi kiểu như : " Cái quái gì đang diễn ra vậy ? " Tôi đến gần máy tính và bắt đầu nhìn kỹ , và đột nhiên tôi thấy rất nhiều người đang nói chuyện với tôi , phần lớn trong số họ tôi đều không biết , một vài người đến từ Iran , Đây là -- Cái gì thế ? Vì bạn phải hiểu rằng , ở Israel chúng tôi không nói chuyện với người đến từ Iran . Chúng tôi không quen biết ai đến từ Iran . Giống như , trên Facebook , mọi người chỉ có những người bạn đến từ -- như những người hàng xóm là bạn của bạn trên Facebook . Nhưng giờ đây những người đến từ Iran lại đang nói chuyện với tôi . Tôi bắt đầu trả lời cô gái , và cô ấy kể cho tôi nghe cô thấy tấm áp phích và cô ấy bảo gia đình cô đến xem vì họ không có máy vi tính , cô bảo với gia đình đến xem tấm áp phích , và tất cả họ ngồi quanh phòng khách và bật khóc . Tôi ... Oà . Tôi bảo vợ tôi đến xem và nói rằng cô ấy phải thấy chuyện này . Mọi người đang khóc , và cô ấy bước đến , đọc chữ , và cô ấy cũng bật khóc . Tất cả mọi người đang khóc nhè . Tôi thật chẳng biết làm gì lúc đó , vậy nên phản xạ đầu tiên của tôi , với tư cách người thiết kế đồ hoạ , bạn biết đấy , là chỉ ra cho mọi người những gì tôi vừa thấy , và mọi người bắt đầu nhìn chúng , chia sẻ chúng , và chuyện đã bắt đầu như thế . Ngày hôm sau , khi đã có rất nhiều cuộc trò chuyện , tôi nói với bản thân , và vợ tôi nói với tôi , em cũng muốn một tấm áp phích , và cô ấy đây . Bởi vì việc đưa tôi lên áp phích có hiệu quả . Nhưng quan trọng hơn , tấm áp phích này có hiệu quả nhưng không phải về tôi , mà về những người đến từ Israel người muốn nói điều gì đó . Vậy nên tôi dự định sẽ chụp hình lại những người tôi biết , nếu họ muốn , và tôi sẽ đưa họ vào áp phích rồi chia sẻ chúng . Tôi tìm đến hàng xóm và bạn bè và học sinh và chỉ đề nghị họ hãy đưa tôi một tấm hình , và tôi sẽ làm cho họ một tấm áp phích . Mọi việc đã bắt đầu như thế . Nó là như thế , thật đấy , thả lỏng , vì bỗng dưng mọi người trên Facebook , bạn bè và những người khác , hiểu rằng họ có thể là một phần trong tấm áp phích . Không chỉ là chuyện một gã làm áp phích , mà là -- chúng ta đều có thể dự phần , vậy nên họ bắt đầu gửi tôi những tấm hình của họ và yêu cầu : " Làm cho tôi một tấm áp phích . Đăng lên . Nói với người Iran rằng chúng tôi đến từ Israel cũng yêu quý họ " . Mọi việc trở nên , bạn thấy đó , ở một khía cạnh khác , thực sự rất căng thẳng . Ý tôi là , có quá nhiều hình , vậy nên tôi nhờ bạn bè phần lớn đều là dân thiết kế đồ hoạ , đến và làm áp phích cùng với tôi , vì tôi không có nhiều thời gian . Cả một lượng hình khổng lồ . Vậy nên trong vài ngày , phòng khách nhà tôi trông thế này . Chúng tôi không chỉ nhận được những tấm áp phích , những tấm hình từ Israel , mà còn hàng đống những lời bình luận , những tin nhắn từ Iran . Chúng tôi lọc những tin nhắn ấy và làm nên những tấm áp phích từ đó , vì tôi hiểu mọi người mà : không đọc , chỉ nhìn hình . Nếu đó là một tấm hình , may ra họ sẽ đọc . Và đây là một vài trong số chúng . Đó là điều thực sự đã làm tôi cảm động vì đây là câu chuyện về một cô gái đã từng lớn lên ở Iran dẫm lên cờ Israel để đến trường mỗi sáng , và giờ đây cô nhìn thấy tấm áp phích chúng tôi gửi , cô ấy bắt đầu -- cô nói cô đã nghĩ khác đi , bây giờ cô yêu màu xanh ấy , yêu ngôi sao ấy , và yêu lá cờ ấy , lá cờ của Israel , và cô ước rằng chúng tôi có thể gặp nhau và đến thăm nhau -- chỉ một vài ngày sau khi tôi đăng tấm áp phích đầu tiên lên . Ngày tiếp theo , người Iran bắt đầu hồi âm với áp phích của chính họ . Họ cũng có thiết kế đồ hoạ ư ? Điên rồi , điên cả rồi . Vậy nên bạn có thể thấy được họ vẫn còn ngượng , họ không muốn đưa mặt ra , nhưng họ muốn truyền thông điệp đi . Họ muốn hồi âm . Họ muốn nói về cùng một điều . Giờ đây đó là sự trao đổi tin tức . Là câu chuyện hai chiều . Là người Israel và người Iran gửi cùng một thông điệp cho nhau . Điều này chưa từng xảy ra , và đây là hai con người lẽ ra phải là kẻ thù , chiến tranh sắp đến và đột nhiên mọi người trên Facebook bắt đầu nói " Tôi thích người này . Tôi yêu người kia . " Nhìn từ một góc độ nào đó , việc này trở nên lớn lao . Và rồi nó trở thành tin tức thời sự . Bởi vì khi bạn nghe tin tức ở khu vực Trung Đông , bạn chỉ toàn thấy tin xấu . Đột nhiên , có điều gì đó xảy ra và đó là tin tốt . Thế là mọi người đưa tin , họ nói : " Được , chúng ta hãy bàn về chuyện này đi . " tôi nhớ ngày đó , Michal , cô ấy nói chuyện với nhà báo , và cô ấy hỏi anh ta rằng " Ai sẽ đến xem chương trình này ? " Anh ấy trả lời : " Tất cả mọi người " . Rồi cô ấy nói : " Tất cả mọi người ở Palestine , ở đâu , hay ở Israel ? Ai là mọi người ? " " Tất cả . " Họ nói " Syria ? " " Syria . " " Lebanon ? " " Lebanon . " Có thời điểm anh ta nói " 40 triệu người sẽ thấy bạn . Tất cả mọi người . " Cả người Trung Quốc . Và đó mới chỉ là sự bắt đầu . Việc điên rồ luôn xảy ra . Mỗi khi một quốc gia bắt đầu nói về nó , như Đức , Mỹ , bất cứ nơi nào , trang Facebook lại hiện lên cùng một biểu tượng với cùng một câu chuyện , vì vậy ngay từ đầu chúng tôi đã có " Iran-Loves-Israel " , một người Iran ngồi ở Tehran và nói " Được , Israel yêu Iran hả ? Vậy sẽ có Iran-Yêu-Israel . " Có Palestine-Yêu-Israel . Cũng có Lebanon nữa , mới vài ngày trước . Và tất cả danh sách các trang trên Facebook đều muốn gửi gắm cùng một thông điệp , tới người đã gửi tình yêu cho họ , từng người một . Khoảnh khắc tôi thực sự nhận ra điều gì đó đã thực xảy ra là khi một người bạn nói với tôi rằng , " Google từ Israel đi . " Và đây là những tấm hình đầu tiên hiện lên ở Google trong những ngày đó khi bạn gõ ' Israel ' hay ' Iran ' . Chúng tôi thực sự đã làm thay đổi cách mọi người nhìn về Trung Đông . Bởi bạn không sống ở Trung Đông . Bạn ở ngoài khu vực đó , và bạn muốn nhìn thấy Trung Đông , và bạn lên Google và gõ ' Israel ' và nó toàn cho bạn những thứ tệ hại . Vài ngày trở lại đây thì bạn có những tấm hình này . Đến thời điểm này , trang Israel-Yêu-Iran đã có 80,831 likes và hai triệu người tuần qua đã vào trang và chia sẻ , nhấn nút thích , tôi không biết nữa , bình luận về những tấm hình . Vậy suốt 5 tháng qua , đó là những điều chúng tôi đang làm tôi , Michal , một vài người bạn nữa đang làm những tấm hình . Chúng tôi đang cho thấy một thực tế mới chỉ bằng việc sử dụng những tấm hình bởi đó là cách thế giới nhận ra chúng tôi . Họ thấy hình ảnh của chúng tôi , và họ thấy những hình ảnh tồi tệ . Vậy nên chúng tôi đang tạo ra những hình ảnh đẹp . Kết thúc câu chuyện . Hãy nhìn cái này xem . Đây là trang Iran-Yêu-Israel . Đây không phải là Israel-Yêu-Iran . Đây không phải trang của tôi . Đây là một anh chàng ở Tehran trong ngày tưởng niệm những chiến sĩ Israel đã ngã xuống đặt tấm hình của chiến sĩ Israel trên trang của anh ấy . Đây là kẻ thù . Cái gì ? Và chúng đi theo hai chiều . Giống như , chúng ta đang bày tỏ sự tôn trọng lẫn nhau . Và chúng ta hiểu nhau . Và chúng ta bày tỏ lòng trắc ẩn . Và trở thành bạn bè . Ở một khía cạnh nào đó , trở thành bạn bè trên Facebook , và rồi bạn trở thành bạn bè ngoài đời . Và bạn có thể đi du lịch và gặp gỡ mọi người . Tôi đã ở Munich vài tuần trước . Tôi đến đó để mở một cuộc triển lãm về Iran và gặp rất nhiều bạn trên mạng ở đó họ nói với tôi : " Được , anh sẽ phải đến Châu Âu , tôi cũng đến . Tôi đến từ Pháp , từ Hà Lan , từ Đức " , dĩ nhiên , cả những người Israel cũng đến , và chúng tôi gặp nhau ở đó , lần đầu tiên trong đời . Tôi gặp nhưng người lẽ ra phải là kẻ thù của mình lần đầu tiên . Và chúng tôi bắt tay , cùng uống cà phê , cùng trò chuyện vui vẻ và chúng tôi nói về thức ăn , bóng rổ . Chuyện là như vậy . Các bạn có nhớ tấm ảnh lúc đầu không ? Tại thời điểm chúng ta gặp gỡ ngoài đời , và trở thành bạn bè . Hoặc ngược lại . Một cô gái chúng tôi quen trên Facebook chưa bao giờ đến Israel , sinh ra và lớn lên ở Iran , sống ở Đức , sợ hãi người Israel chỉ vì những gì cô ấy nghe về chúng tôi , sau vài tháng trò chuyện trên mạng đã quyết định sẽ đến Israel cùng với vài người Israel nữa , rồi cô ấy lên máy bay , đến Ben Gurion và nói : " Chẳng có gì to tát cả . " Vài tuần trước , sức ép bắt đầu lớn dần lên , nên chúng tôi bắt đầu một chiến dịch mới gọi là " Chưa sẵn sàng để chết trong chiến tranh của các người " -- " Not ready to die in your war " . Ý tôi là , nó cũng là một thông điệp tương tự nhưng chúng tôi muốn thêm vào một chút kích động . Một lần nữa , điều kì diệu đã xảy ra , điều mà chúng tôi không có ở chiến dịch đầu tiên . Bây giờ những người từ Iran , vẫn những người đã từng rất ngại ngùng ở chiến dịch đầu , đã từng gửi hình chỉ bàn chân và một nửa khuôn mặt , giờ họ gửi hình cả khuôn mặt , và họ nói : " Được , không vấn đề gì , chúng tôi tham gia . Chúng tôi sẽ cùng với các bạn . " Hãy nhìn xem họ đến từ đâu . Và với mỗi người từ Israel , có một người đến từ Iran làm bạn . Mọi người chỉ việc gửi những tấm hình của họ . Điên rồ , đúng không ? Vậy nên --- Có thể bạn đang tự hỏi , anh chàng này là ai ? Tôi tên là Ronny Edry , tôi 41 tuổi , tôi là một người Israel , tôi là cha của hai đứa nhóc , là một người chồng , và tôi là một người làm thiết kế đồ hoạ . Tôi dạy thiết kế đồ hoạ . Và tôi không ngây thơ đến vậy đâu -- bởi vì rất rất rất nhiều lần tôi đã bị hỏi như vậy : " Ờ thì ... đúng là ngây thơ thật , gửi hoa qua đó , ý tôi là --- " Tôi đã từng ở trong quân đôi . Tôi là lính nhảy dù trong ba năm , và tôi biết mọi sự trông như thế nào từ chiến trường . Tôi biết vì sao mọi việc trông rất tồi tệ . Do đó đối với tôi , đây là một việc can đảm để làm , để chạm tới bên kia trước khi quá muộn , bởi vì khi mọi chuyện trở nên quá muộn , nó sẽ là quá muộn . Và đôi khi chiến tranh là không thể tránh khỏi , đôi khi thôi , nhưng với nỗ lực của mình , chúng ta có thể tránh được nó . Có lẽ với những người , đặc biệt là ở Isarel , chúng ta có một nền dân chủ . Chúng ta có quyền tự do lên tiếng , và biết đâu điều nhỏ bé ấy lại có thể thay đổi thứ gì đó . Và thực sự , chúng ta có thể là đại sứ cho chính mình . Chúng ta có thể chỉ cần gửi một thông điệp và hy vọng điều tốt đẹp nhất . Vậy nên , tôi muốn Michal , vợ tôi , bước lên sân khấu với tôi chỉ để cùng thực hiện một tấm ảnh , bởi vì tất cả đều là về những tấm ảnh mà . Và biết đâu tấm ảnh này sẽ giúp chúng ta thay đổi điều gì đó . Giữ như thế . Chính xác . Và tôi sẽ chụp một bức ảnh , để đưa lên Facebook kiểu như " Israel muốn hoà bình " hay gì đó . Ôi Chúa ơi . Đừng khóc . Cám ơn tất cả mọi người . Charles Moore nói về biển nhựa Thuyền trưởng Charles Moore từ Viện Nghiên cứu Hải dương Algalita là người đầu tiên khám phá ra Vệt Rác Thải Lớn Thái Bình Dương - một đống rác thải nhựa , trôi nổi , kéo dài không dứt . Ông đang cố gắng thu hút sự chú ý của dư luận về vấn đề ngày càng nhức nhối này : rác thải nhựa trong các đại dương của chúng ta . Hãy nói chuyện về rác rưởi nào . Các bạn biết đó , chúng ta phải được dạy cách từ bỏ ý thức bảo vệ môi trường , một ý thức được nâng cao mạnh mẽ trong kì Đại khủng hoảng kinh tế và Thế chiến II . Sau chiến tranh , chúng ta cần tập trung khả năng sản xuất khổng lồ vào việc tạo ra sản phẩm cho thời bình . Tạp chí Life tương trợ cho nỗ lực chung này bằng cách quảng bá vào thị trường những vật dùng một lần rồi vứt , những dụng cụ sẽ giải phóng người nội trợ khỏi công việc rửa bát cực nhọc . Lưu ý nhỏ với các nhà giải phóng trên : nhựa dùng một lần chiếm rất nhiều chỗ và không phân huỷ tự nhiên bằng vi khuẩn được . Chỉ có loài người chúng ta tạo ra chất thải mà thiên nhiên không thể tiêu hoá nổi . Nhựa cũng rất khó để tái chế . Có một thày giáo dạy tôi cách thể hiện cái tỉ lệ dưới năm phần trăm chất dẻo mà chúng ta thu lại được trong rác thải . Nó gọi là bé phẩy tí xíu . Đó là phần trăm chúng ta tái chế . Nhiệt độ nóng chảy có vai trò lớn trong tình trạng này . Không dễ mà tinh chế nhựa bằng quá trình đun chảy lại , như là thuỷ tinh hay kim loại . Chất dẻo bắt đầu nóng chảy ở nhiệt độ dưới nhiệt độ sôi của nước và không cho phép tạp chất gốc dầu bay hơi đi được mà nhựa thì hút rất nhiều tạp chất dầu . Một nửa trong số 100 tỉ đơn vị viên nhựa nhiệt dẻo ta dùng hàng năm sẽ nhanh chóng bị quăng ra bãi rác . Một phần lớn trong số rác thải của ta sẽ tự do chảy theo sông ra biển . Đây là điểm rác tụ lại ở lạch Biona gần sân bay Los Angeles . Và đây là mớ lềnh bềnh gần Đại học Bang California Long Beach và nhà máy sản xuất diesel chúng tôi tới thăm hôm qua . Bất chấp phí thải , phần lớn số rác rưởi sẽ đổ ra biển này là lon nước giải khát bằng nhựa . Ở nước Mỹ , cứ mỗi năm phút ta dùng hai triệu chai , minh hoạ ở đây bởi người đã từng thuyết trình ở TED , Chris Jordan . Anh đã tinh tế ghi lại trào lưu tiêu thụ và tập trung vào các chi tiết nhỏ . Đây là chốn nương náu nơi đảo xa cho chai lọ ngoài bờ biển Baja California . San Roque là một đảo nhỏ có rất nhiều chim , không người sinh sống , phía ngoài bờ biển trung tâm vốn thưa dân cư của Baja . Hãy để ý là chai lọ ở đây còn có nắp đóng . Chai lọ làm từ chất polyethylene terephthalate sẽ chìm trong nước biển và đáng lẽ không chạy được xa đến thế này khỏi văn minh nhân loại . Còn nắp chai được sản xuất trong các nhà máy riêng biệt từ một loại nhựa khác , polypropylene . Chúng sẽ nổi trong nước biển , nhưng không may mắn là sẽ không được tái chế , mặc cho luật về chai lọ . Hãy dò theo hành trình của hàng triệu nút chai lẻ loi trôi ra biển . Sau một năm , nắp chai từ nước Nhật tiến thẳng ra Thái Bình Dương , còn nắp chai của chúng ta mắc phải dòng hải lưu California và đầu tiên sẽ đâm vào vĩ tuyến ở Cabo San Lucas . Sau 10 năm , rất nhiều trong số nắp chai của Nhật sẽ rơi vào vùng ta gọi là Vệt Rác Thải Phía Đông , còn những cái nắp chai của chúng ta sẽ làm Philippines ngập rác . Sau 20 năm , ta thấy vùng nhựa vụn tích tụ bắt đầu xuất hiện tại vùng xoáy Bắc Thái Bình Dương . Tình cờ là hàng triệu chim hải âu lớn làm tổ ở đảo san hô Kure và Midway ở Đài tưởng niệm quốc gia phía tây bắc Hawaii lại kiếm ăn ở đây và bới mọi thứ chúng tìm được để mớm cho chim con . Một chú hải âu Laysan nhỏ bốn tháng tuổi chết với cái này trong bụng . Hàng trăm ngàn chim con , nhỏ cỡ con ngỗng , đang lìa đời với cái bụng đầy nắp chai và rác rưởi khác như bật lửa , nhưng hầu hết là nắp chai . Điều đáng buồn là ba mẹ chúng nhầm nắp chai là thức ăn trôi nổi trên mật biển . Cái vòng mút trong nắp chai cũng gây hậu quả cho những động vật dưới nước . Đây là Mae West , chú vẫn còn sống ở nhà một người coi sở thú ở New Orleans . Tôi muốn xem thị trấn quê hương tôi , Long Beach , làm gia tăng vấn nạn như thế nào , nên vào ngày dọn bãi biến năm 2005 tôi tới bán đảo Long Beach , ở đầu phía bắc của bãi biển dài của chúng tôi . Chúng tôi dọn dẹp các khoảng biển chụp trên ảnh đây . Tôi đề nghị trả năm xu cho mỗi nắp chai . Có rất nhiều người chấp nhận đề nghị . Đây là 1 100 nắp chai họ thu thập được . Tôi đã nghĩ tôi chỉ cần tốn 20 đô-la thôi . Ngày hôm đó tôi phải tiêu gần 60 . Tôi xếp chúng thành nhóm theo màu và trưng bày vào Ngày Trái Đất tiếp theo ở Bể nuôi Hải dương Cabrillo ở San Pedro . Thống đốc Schwarzenegger và phu nhân Maria ghé tới để thảo luận về gian trưng bày . Bất chấp việc tôi đội cái mũ khá đàn bà đan từ những túi ni lông , họ vẫn bắt tay tôi . Tôi cho anh ta và Maria thấy một mẻ lưới sinh vật phù du từ vùng xoáy phía bắc Hawaii trong đó có nhiều nhựa hơn là sinh vật phù du . Các mẫu lưới thu thập từ nồi súp nhựa - đại dương của chúng ta ngày nay đã trở thành một nồi súp nhựa - trông như thế này đây . Thả một lưới sinh vật phù du trên bề mặt một dặm biển cho ra những mẫu như thế này . Và thế này . Khi mà vụn rác bị sóng xô lên bờ biển Hawaii chúng trông như thế này . Bãi biển cụ thể ở đây là bãi biển Kailua , nơi tổng thống của chúng ta và gia đình đã nghỉ mát trước khi chuyển đến Washington . Nào , thế chúng ta biết phân tích những mẫu chứa nhiều nhựa hơn là sinh vật này như thế nào ? Ta phân loại các mảnh nhựa thành các nhóm kích cỡ khác nhau , từ năm milimet đến một phần ba milimet . Những mảnh nhựa nhỏ tập trung tạp chất hữu cơ bền tới một triệu lần nồng độ chất hữu cơ trong nước biển xung quanh . Chúng tôi muốn xem liệu có phải những loài cá quen thuộc nhất ở biển sâu , ở đáy của chuỗi thức ăn , đang nuốt những viên thuốc độc này không . Chúng tôi thực hiện hàng trăm lần mổ cá chết , và trên một phần ba có các mảnh nhựa bị ô nhiễm trong bụng . Con cá kỉ lục dài có 2,5 inches với 84 mảnh trong cái bụng bé tẹo của nó . Các bạn có thể mua đồ ăn được chứng nhận ' sạch ' , Nhưng chả có kẻ bán cá nào trên Trái Đất có thể bán cho bạn một con cá đánh từ tự nhiên hoàn toàn sạch . Đây là di sản ta để lại cho hậu thế . Một xã hội dùng rồi vứt không thể bị kìm hãm -- nó đã thành hiện tượng toàn cầu . Chúng ta đơn giản là không thể trữ , hay duy trì , hay tái chế tất cả đồ đạc công cụ được . Chúng ta phải vứt bỏ . Thị trường có thể làm rất nhiều thứ cho chúng ta , nhưng nó không thể sửa chữa hệ thống tự nhiên trong đại dương mà ta đã phá huỷ . Có binh hùng tướng mạnh cũng không thu thập lại được hết nhựa và đưa đại dương về trạng thái ban đầu . " Số lượng đang tăng lên , lượng thùng dây gói bọc đang tăng lên , phương châm sống " dùng rồi vứt " đang nhân rộng , và tất cả đang được thể hiện trong đại dương . " " Ông ấy chẳng có chút hi vọng nào là ta có thể dọn sạch cả . Lọc nhựa khỏi biển vượt quá ngân sách của bất kì đất nước nào , và quá trình ấy có thể giết chết một lượng sinh vật biển lớn không kể xiết . Theo Moore thì giải pháp là chặn nhựa từ gốc : ngăn chặn nó từ trên bờ , trước khi nó rơi ra biển . Và trong một thế giới bọc nhựa , gói túi ni lông , ông cũng chẳng dám hi vọng nhiều vào điều đó . Đây là Brian Rooney , kênh Nightline , ở Long Beach , California . " Xin cám ơn . Carolyn Steel : Thực phẩm định hình các thành phố như thế nào Hàng ngày , tại một thành phố lớn tương đương London , người ta tiêu thụ hết 30 triệu bữa ăn . Nhưng những đồ ăn này tới từ đâu ? Kiến trúc sư Carolyn Steel thảo luận về việc hàng ngày nuôi sống một thành phố , và về cách các con đường thực phẩm đã định hình thế giới hiện đại . Làm thế nào để nuôi sống một thành phố ? Đó là một trong những câu hỏi lớn nhất của thời đại này . Nhưng chúng ta hiếm khi nghĩ đến . Khi chúng ta vào một cửa hàng hoặc một nhà hàng , hoặc vào phòng giải lao ở trường quay này trong khoảng một giờ nữa , chúng ta nghĩ rằng hiển nhiên sẽ có đồ ăn hiện ra một cách diệu kỳ . Nhưng khi bạn nghĩ rằng hàng ngày để nuôi sống một thành phố lớn như London thì cần đủ đồ ăn được sản xuất , vận chuyển , mua và bán , nấu nướng , ăn , đào thải , và tương tự đối với mọi thành phố khác trên trái đất , thật quá tốt nếu tất cả các thành phố đều đủ ăn . Chúng ta sống trong một thế giới như thế này đây , như thể đây là điều tự nhiên nhất , mà quên mất rằng chúng ta là động vật , và chúng ta cần ăn , chúng ta thật ra phải dựa vào thế giới tự nhiên như tổ tiên của chúng ta . Và khi chúng ta chuyển vào thành thị càng nhiều , thì càng nhiều phần thế giới tự nhiên bị chuyển thành những phong cảnh lạ như bức ảnh sau lưng tôi đây , đó là cánh đồng đỗ tương ở Mata Grosso , Brazil , để nuôi chúng ta . Đây là những phong cảnh lạ . Chỉ một vài người trong chúng ta được thấy . Và hơn nữa , những phong cảnh này không chỉ nuôi sống chúng ta . Khi con người ngày càng chuyển nhiều vào thành thị , chúng ta càng ăn nhiều thịt , vì vậy một phần ba số ngũ cốc giờ được dùng để nuôi các con vật hơn là con người chúng ta . Và theo đó , cần số ngũ cốc nhiều gấp ba lần – thật ra là mười lần – để nuôi sống một người , nếu số ngũ cốc đó được chuyển hoá qua một con vật trước , đó không phải là cách hiệu quả . Và đó cũng là vấn đề đang gia tăng . Đến năm 2050 , ước tính số người ở thành thị sẽ tăng gấp đôi . Và tương tự số lượng thịt tiêu dùng hàng ngày cũng tăng gấp đôi . Thịt và chủ nghĩa thành thị đang cùng nhau gia tăng . Điều đó đang đặt ra một vấn đề to lớn . Đến năm 2050 sẽ có sáu tỷ động vật ăn thịt . Đó là vấn đề lớn . Và thực tế , nếu chúng ta cứ tiếp tục như vậy , thì nó sẽ trở thành vấn đề gần như không có khả năng giải quyết . 19 triệu hec-ta rừng mưa nhiệt đới bị phá huỷ hàng năm để làm đất canh tác . Cùng lúc đó , chúng ta đang mất một diện tích đất canh tác tương đương do nhiễm mặn và xói mòn . Chúng ta cũng rất cần các nhiên liệu dự trữ . Cần khoảng 10 ca-lo để sản sinh ra một ca-lo trong thực phẩm tiêu dùng ở phương Tây . Và mặc dầu có loại thực phẩm được sản xuất với giá rất cao nhưng chúng ta cũng không thực sự đánh giá được chúng . Một nửa số thực phẩm ở Hoa Kỳ đang bị vứt đi . kết cục là chúng ta thậm chí còn không kiểm soát đúng cách việc nuôi sống cả hành tinh . Một tỷ người béo phì , trong khi có hơn một tỷ người chết đói . Những điều trên chẳng mang nhiều ý nghĩa lắm . Và khi bạn nghĩ rằng 80 phần trăm thương mại thực phẩm toàn cầu hiện nay chỉ do năm tập đoàn đa quốc gia kiểm soát , đó là một bức tranh u tối . Khi chúng ta chuyển ra thành thị , cả thế giới cũng theo chế độ ăn theo phương Tây . Và nếu nhìn vào tương lai thì chế độ ăn đó không duy trì được . Vậy , bằng cách nào chúng ta có ngày hôm nay ? Và quan trọng hơn , chúng ta sẽ làm thế nào với điều này ? À , trả lời câu hỏi dễ hơn trước , tôi cho rằng , 10,000 năm trước là khởi đầu của quá trình này , ở vùng Cận Đông cổ đại , còn được biết đến là vùng Trăng lưỡi liềm . Gọi như vậy vì bạn có thể thấy nó có hình trăng lưỡi liềm , và cũng màu mỡ . Ở đây , khoảng 10,000 năm trước , đã có hai phát minh lớn , đó là nông nghiệp và thành thị , phát triển mạnh mẽ ở cùng một nơi , cùng một thời điểm . Đây không phải là ngẫu nhiên . Bởi nông nghiệp và các thành phố gắn bó với nhau , cần nhau . Bởi vì tổ tiên chúng ta đã lần đầu tiên phát hiện ra ngũ cốc , tạo ra nguồn thực phẩm đủ lớn và ổn định để hỗ trợ các khu định cư dài hạn . Và nếu chúng ta tìm hiểu về các khu định cư này , chúng ta sẽ thấy chúng rất nhỏ gọn . Các khu này được bao quanh bởi các cánh đồng , và do các khu đền lớn chi phối , giống như khu định cư này , ở Ur . Thực tế , nó là các trung tâm phân phối thực phẩm tập trung và có ý nghĩa tinh thần , bởi các ngôi đền tổ chức thu hoạch , tập hợp ngũ cốc , dâng lên cho các vị thần , và sau đó phân chia những gì mà các vị thần không ăn cho người dân . Vậy , có thể nói , toàn bộ đời sống vật chất và tinh thần của các thành thị này do ngũ cốc và mùa màng , những thứ nuôi sống họ , chi phối . Và , đó là thực tế ở mọi thành thị cổ đại . Nhưng tất nhiên không phải tất cả đều nhỏ như vậy . Thành phố Rome nổi tiếng có khoảng một triệu dân vào thế kỷ đầu sau công nguyên . Vậy một thành phố như thế đã tự nuôi sống mình bằng cách nào ? Câu trả lời nằm ở cái tôi gọi là " dặm thực phẩm cổ đại . " Về cơ bản , Rome giáp biển , điều này giúp thành phố này nhập khẩu thực phẩm từ các nơi rất xa . Đây là cách duy nhất trong thế giới cổ đại , bởi rất khó để vận chuyển thực phẩm bằng đường bộ gồ ghề . Và tất nhiên , thực phẩm hết rất nhanh . Vì thế , Rome đã tạo ra chiến tranh ở các nơi như Carthage và Ai Cập nhằm đặt chân vào kho dự trữ ngũ cốc của những nơi này . Và thực tế , có thể nói sự bành trướng của Đế chế này thực sự là một kiểu dạo chơi mua sắm quân sự kéo dài và tốn kém , thực vậy . Thực tế -- tôi yêu thực tế , tôi phải nhắc đến điều này : trong một giai đoạn , Rome [ đã nhập khẩu hàu từ Anh ] . Tôi nghĩ đó là một điều khác thường . Vì vậy , Rome hình thành vùng nội địa của mình thông qua khẩu vị . Nhưng thú vị là điều tương tự cũng đã xảy ra trong thế giới tiền công nghiệp . Nếu nhìn bản đồ London vào thế kỷ 17 , chúng ta có thể thấy ngũ cốc của thành phố này bắt nguồn từ sông Thames , dọc theo đáy của bản đồ này . Vì vậy thị trường ngũ cốc nằm ở phía nam thành phố . Và đường giao thông kéo dài từ đó đến Cheapside , đó là thị trường chính , và cũng là thị trường ngũ cốc . Và nếu bạn nhìn vào tên của một trong những con phố đó , Bread Street , bạn có thể thấy chuyện gì đang diễn ra cách đây 300 năm . Và cũng tương tự với cá . Cá cũng tới từ sông , tất nhiên . Tương tự vậy . Và dĩ nhiên Billingsgate là chợ cá nổi tiếng của London , hoạt động ở đây cho tới giữa thập kỷ 80 . Đây là điều thực sự khác thường , khi bạn nghĩ về điều này . Mọi người khác đang đi qua đi lại với những chiếc điện thoại di động trông như cục gạch , và , kiểu như những con cá bốc mùi đang nằm dưới cảng . Đây là một điểm khác về thực phẩm trong các thành thị : khi đã xuất hiện trong thành phố , thì chúng thường hiếm khi di chuyển . Nhưng với thịt thì lại khác , bởi tất nhiên , động vật có thể đi lạc vào thành phố . Phần lớn thịt động vật của London tới từ vùng tây bắc , từ Scotland và xứ Wales . Vì thế , thịt cũng được đưa tới London ở phía tây bắc . Đó là lý do tại sao Smithfield , chợ thịt rất nổi tiếng của London , lại đặt ở đó . Gia cầm thì được vận chuyển từ East Anglia , vân vân , tới vùng đông bắc . Tôi cảm giác như mình là người dự báo thời tiết khi nói những điều này . Và vì thế những chú chim bay tới đây với đôi chân được bọc trong những đôi giày vải nhỏ . Khi chúng tới cực đông của Cheapside , thì bị bán tại đây . Đây là lý do tại sao chúng được gọi là gia cầm . Trên thực tế , nếu bạn nhìn vào bản đồ của bất cứ thành phố nào được xây dựng trước kỷ nguyên công nghiệp , bạn đều có thể lần theo dấu vết thực phẩm nhập vào thành phố đó . Bạn có thể thấy thành phố này được hình thành thế nào , thông qua thực phẩm , bằng cách đọc tên các con phố . Phố Ngày thứ Sáu , trước đây là nơi bạn sẽ tới để mua cá vào ngày thứ Sáu . Nhưng bạn cũng phải tưởng tượng cảnh con phố này đầy thực phẩm . Bởi những con phố và các nơi công cộng chỉ là những nơi người ta mua và bán thực phẩm . Và nếu nhìn vào hình ảnh của Smithfield vào năm 1830 , bạn sẽ thấy rằng thật khó để sống trong một thành phố như thế này mà không biết thức ăn của bạn tới từ đâu . Trên thực tế , nếu bạn đang ăn bữa trưa ngày Chủ nhật , thì trước đó ba ngày , bên ngoài cái cửa sổ bạn đang ngồi , có tiếng bò rống hay tiếng bê kêu . Vì vậy đây hiển nhiên là một thành phố hữu cơ , một phần của một vòng quay hữu cơ . Và 10 năm sau đó , mọi thứ đã thay đổi . Đây là hình ảnh của đường sắt Great Western năm 1840 . Như bạn thấy đấy , một số hành khách đi tàu đầu tiên chính là lợn và cừu . Vì thế , đột nhiên , những con vật này không còn phải đi bộ vào chợ nữa . Người ta giết thịt chúng ở nơi chúng ta không thấy và không biết , nơi nào đó ở nông thôn . Và chúng được chở vào thành phố bằng tàu hoả . Điều này làm thay đổi mọi thứ . Ban đầu , lần đầu tiên việc này giúp các thành phố mọc lên , với mọi kích cỡ , hình thù , ở mọi nơi . Các thành phố thường bị giới hạn bởi địa hình : họ thường phải chở thực phẩm bằng những phương tiện vật chất rất khó khăn . Rồi đột nhiên , chúng được giải phóng khỏi những khó khăn đó . Như bạn có thể thấy trên các bản đồ London , trong 90 năm sau khi có tàu hoả , thành phố này phát triển từ một điểm nhỏ , với việc ăn uống thật dễ dàng nhờ những con vật tới đây bằng đường bộ , vân vân , thành một thành phố lớn , đến mức rất rất khó để nuôi sống bất cứ ai chỉ đi bộ , dù đó là động vật hay con người . Và tất nhiên đó chỉ là khởi đầu . Sau tàu hoả , ô tô xuất hiện . Điều này thực sự đánh dấu chấm hết cho quá trình trên . Đó là bước cuối cùng giải thoát thành phố khỏi tất cả các mối quan hệ hiển nhiên với thiên nhiên . Và đây là loại thành phố không mùi , không hỗn độn , và tất nhiên là không người . Bởi không ai dám mơ tưởng đến việc đi dạo trong phong cảnh thế này . Trên thực tế , điều họ làm để có thực phẩm là lên ô tô , lái tới một cái hộp nào đó ở ngoại ô , và quay về với số hàng hoá tiêu thụ được trong cả tuần , và tự hỏi phải làm cái quái gì với chúng . Và đây thực sự là thời khắc mà mối quan hệ của chúng ta với cả các thành phố và thực phẩm thay đổi hoàn toàn . Ở đây chúng ta có thực phẩm -- thứ từng là trung tâm , là cốt lõi xã hội của thành thị -- ở bề ngoài . Mua và bán thực phẩm từng là một hoạt động xã hội . Giờ thì khác . Trước đây , ta thường nấu nướng ; giờ ta chỉ cho nước , hoặc một ít trứng nếu như bạn đang làm bánh hoặc gì đó . Chúng ta không ngửi để xem có ăn được không . Chúng ta chỉ đọc nhãn mác phía sau vỏ . Ta không đánh giá thực phẩm . Ta không tin tưởng chúng . Vì thế thay vì tin tưởng , chúng ta sợ thực phẩm . Và thay vì đánh giá , chúng ta quăng chúng đi . Một trong những điều mỉa mai lớn của hệ thống thực phẩm hiện đại đó là họ đang làm điều đã hứa khiến điều dễ dàng trở nên khó khăn hơn . Bằng cách xây dựng các thành phố ở bất cứ nơi nào , họ thực sự đã ngăn cách chúng ta khỏi mối quan hệ quan trọng nhất , đó là mối quan hệ với thiên nhiên . Và họ cũng làm ta phụ thuộc vào các hệ thống mà chỉ có họ mới cung cấp được , những hệ thống , như chúng ta đã thấy là không bền vững . Vậy chúng ta sẽ làm gì với điều đó ? Đó không phải là một câu hỏi mới mẻ . Đó là câu hỏi mà Thomas More đã tự hỏi 500 năm trước . Đây là trang bìa cuốn sách của ông - " Không tưởng " . Và đó là loạt chuyện về các thành quốc bán độc lập , đó là chuyến đi một ngày từ nơi mọi người đang làm đồng , trồng rau trong vườn sau , và ăn các bữa ăn làng xã với nhau , vân vân . Tôi nghĩ bạn có thể cãi lại rằng thực phẩm là nguyên tắc chủ đạo cơ bản của Không tưởng . Mặc dầu More không bao giờ đóng khuôn cuốn sách này như vậy . Và đây là một tầm nhìn " Không tưởng " khác rất nổi tiếng , của Ebenezer Howard , " Thành phố Vườn " . Ý tưởng tương tự . Loạt bản vẽ về các thành quốc bán độc lập . Các điểm thành thị nhỏ có đất trồng trọt bao quanh , liên kết với các thành thị khác bởi đường ray . lại là nguyên tắc chủ đạo ở đây . Nó góp phần tạo nên , nhưng lại không có ảnh hưởng gì đối với tầm nhìn của Howard . Và vấn đề là ý tưởng này là không thực hiện được , bởi chúng là " Không tưởng " . Không tưởng thực ra là một từ mà Thomas More sử dụng có dụng ý . Đó không phải là một cách nói đùa . Vì nó có gốc kép từ tiếng Hy Lạp . Nó vừa có nghĩa là một nơi tốt , vừa có nghĩa là không nơi nào cả . Bởi đó là một lý tưởng . Đó là điều tưởng tượng , không thể xảy ra . Và theo tôi , là một công cụ khái niệm để nghĩ về vấn đề sâu xa của nơi cư ngụ của con người , thì nó không có tác dụng mấy . Vì vậy , tôi tiếp cận một công cụ tương tự , Vì vậy , tôi tiếp cận một công cụ tương tự , " sitos " là thực phẩm , và " topos " là nơi chốn . Tôi tin rằng ta đang sống ở Sitopia rồi . Chúng ta sống trong một thế giới do thực phẩm định hình , và nếu ta nhận ra rằng , có thể sử dụng thực phẩm như một công cụ thực sự quyền năng -- một công cụ khái niệm , công cụ thiết kế , để định hình thế giới khác đi . Vậy nếu chúng ta có thể làm được điều đó , thì Sitopia trông sẽ thế nào ? Vâng , tôi nghĩ là nó sẽ hơi giống thế này . Tôi phải sử dụng bức ảnh này . Hãy nhìn vào mặt của chú chó . Nhưng dù sao , đây là -- thực phẩm , tại trung tâm của cuộc sống , trung tâm của cuộc sống gia đình , đang được bày ra , thưởng thức , mọi người dành thời gian cho chúng . Đó đáng lẽ là chỗ của thực phẩm trong xã hội của chúng ta . Nhưng bạn không thể nhìn thấy cảnh này trừ khi ta có những con người này . Đây cũng có thể là đàn ông . Là người nghĩ về đồ ăn , nghĩ về phía trước , đặt kế hoạch , người có thể nhìn chằm chằm vào một đống rau quả và nhận ra từng loại . Chúng ta cần họ . Chúng ta là một phần của mạng lưới . Bởi thiếu những người này , chúng ta không thể có những nơi như thế . Ở đây , tôi chọn bức ảnh này vì đó là ảnh một người đàn ông đang mua rau quả . Nhưng các mạng lưới , chợ , là nơi thực phẩm tăng trưởng tại địa phương . Đó là điều thông thường , mới mẻ . Đó là một phần đời sống xã hội của thành phố . Vì thiếu điều đó , bạn không thể có những nơi thế này , thực phẩm lớn lên tại địa phương và cũng là một phần của phong cảnh , và không chỉ là mặt hàng zero-sum , kết thúc ở một lỗ hổng địa ngục nào đó . Cảnh đàn bò , đống đất đang bốc hơi . Về cơ bản điều này đang kéo toàn bộ mọi thứ lại gần nhau . Và đây là một dự án cộng đồng ở Toronto gần đây tôi đã tới thăm . Đó là một nhà kính , nơi người ta dạy trẻ em mọi điều về thực phẩm và để lũ trẻ tự trồng thức ăn của chúng . Đây là một cây tên là Kevin , hoặc có thể là một cái cây thuộc về đứa trẻ tên Kevin . Tôi không biết . Nhưng dù sao , những dự án kiểu này , cố gắng tái kết nối chúng ta với thiên nhiên , là rất quan trọng . Vì vậy , với tôi , Sitopia thực sự chỉ là cách nhìn . Điều cơ bản là nhận ra rằng Sitopia đã tồn tại ở khắp nơi rồi . Vấn đề mấu chốt là kết hợp chúng lại , để sử dụng thực phẩm như một cách nhìn . Và nếu làm được điều đó , chúng ta sẽ không còn coi các thành phố như những điểm không năng suất nữa . Ta sẽ nhìn họ giống thế này hơn , Ta sẽ nhìn chúng giống thế này hơn , trong đó họ là một phần tất yếu , kết nối cộng sinh . Nhưng tất nhiên đó cũng không phải là một hình ảnh tuyệt vời . Bởi chúng ta phải ngừng sản xuất thực phẩm theo cách cũ . Chúng ta cần nghĩ nhiều hơn về permaculture . Đây là lý do tôi nghĩ hình ảnh này chỉ là tổng kết lại những việc chúng ta cần phải làm . Đó là việc tái khái niệm hoá cách thực phẩm định hình cuộc sống của chúng ta . Hình ảnh thích hợp nhất mà tôi biết về điều này là từ 650 năm trước . Đây là tác phẩm " Chuyện ngụ ngôn về Chính phủ tốt " của Ambrogio Lorenzetti . Tác phẩm này viết về mối quan hệ giữa thành thị và nông thôn . Tôi nghĩ thông điệp rất rõ ràng . Nếu thành thị chăm lo cho nông thôn , thì nông thôn cũng sẽ chăm nom thành thị . Và tôi muốn chúng ta đặt câu hỏi bức vẽ của Ambrogio Lorenzetti sẽ thế nào nếu ông ta vẽ vào ngày hôm nay . Câu chuyện ngụ ngôn về chính phủ tốt sẽ trông thế nào trong thời đại này ? Bởi theo tôi đó là một câu hỏi cấp thiết , là câu hỏi chúng ta phải đặt ra , và phải bắt đầu trả lời . Chúng ta biết , chúng ta chính là thực phẩm . Và ta cần chấp nhận rằng thế giới cũng là thực phẩm . Nhưng nếu chúng ta nắm bắt được ý tưởng đó , chúng ta có thể sử dụng thực phẩm như một công cụ thực sự quyền năng để định hình thế giới tốt hơn . Cảm ơn các bạn . Eddi Reader hát bài " Kiteflyer 's Hill " Ca sĩ / nhà soạn nhạc Eddi Reader trình diễn bài hát " Kiteflyer 's Hill " , nhìn lại về một tình yêu đã mất . Với Thomas Dolby trình diễn piano Đây là một câu chuyện về London gọi là " Ngọn đồi của Người thả diều " nơi mà tôi từng bỏ ra hàng giờ hỏi rằng " Khi nào anh ấy quay trở lại ? Khi nào anh ấy quay trở lại ? " Vậy nên đây là 1 câu chuyện khác gửi đến chàng trai ấy người mà tôi đã không còn tình cảm gì nữa Nhưng đây là về " Ngọn đồi của người thả diều " Là một bài hát rất đẹp viết bởi Martin Evan thật ra là viết cho tôi Boo Hewerdine , Thomas Dolby Cảm ơn rất nhiều vì đã mời tôi đến . Đây thật là 1 vinh hạnh được hát cho quý vị . Cảm ơn rất nhiều . Em còn nhớ khi chúng ta từng đi lên đến Ngọn đồi của người thả diều Những đêm mùa hè , thật tĩnh lặng với thành phố bên dưới ta và cuội đời trải ra trước mắt trước những ngôn từ cay nghiệt và ngu xuẩn đã được thốt lên một cách cay nghiệt và ngu xuẩn Có những đêm anh nghĩ về em và rồi anh đi lên Ngọn đồi của Người thả diều bao bọc khỏi cái lạnh của mùa đông và nơi nào đó trong thành phố bên dưới anh em đang ngủ say và anh khẽ thắc mắc liệu anh có thể mò mẫm vào giấc mơ của em đôi lúc Em đang ở đâu ? Hỡi tình yêu mùa hè hoang dại của anh Bây giờ em đang ở đâu ? Năm tháng có đối xử tốt với em không ? Và em có đôi khi nghĩ về anh trên Ngọn đồi của Người thả diều ? Ôi , anh cầu mong cho một ngày sẽ đến Chúng ta sẽ không nói một lời Ta sẽ không cần tới nó Đôi khi im lặng là vàng Chúng ta sẽ chỉ đứng trong cái tĩnh lặng của đêm tối và thì thầm lời tạm biệt cho sự đơn độc Bây giờ em đang ở đâu ? Tình yêu hè hoang dại của anh Bây giờ em đang ở đâu Và em có đôi khi nghĩ về anh Và em có bao giờ kết thúc chuyến leo núi đó không ? Bây giờ em đang ở đâu ? Tình yêu hè hoang dại của anh Bây giờ em đang ở đâu ? Năm tháng có đối xử tốt với em không ? Và em có bao giờ kết thúc chuyến leo núi đó không ? trên Ngọn đồi của Người thả diều ? ... của Người Thả Diều Bây giờ em đang ở đâu ? Bây giờ em đang ở đâu ? Bây giờ em đang ở đâu ? ... của Người Thả Diều Cám ơn . Cám ơn rất nhiều Christopher Deam thổi một làn gió mới vào toa xe Airstream Trong cuộc diễn thuyết chậm rãi nhưng đầy hình ảnh từ năm 2002 , nhà thiết kế Christopher C. Deam diễn giải về quá trình tái sinh một hình ảnh cổ điển của Mỹ : xe toa du lịch của hãng Airstream . 1 công ty sản xuất tấm mỏng bằng nhựa các loại là công ty lớn nhất trên thế giới đang hoạt động trên lĩnh vực đó , đã đặt hàng tôi thiết kế cho họ 1 phòng hội chợ triển lãm tại Hội chợ Đồ Nội Thất Đương Đại Quốc Tế tổ chức tại NewYork , năm 2000 . Khi xem xét 3 thị trường chính cho sản phẩm của họ , chủ yếu là thiết kế giao thông , đồ nội thất và đồ đạc , chúng tôi đã nghĩ ra giải pháp , đó là làm rỗng 1 toa móc cũ của Airstream và cố gắng miêu tả thật sinh động vật liệu tấm mỏng trên toa xe đó thành một hình ảnh tươi mới , hiện đại . Khi toa xe này xuất hiện ở xưởng của tôi tại Berkeley , nói thực là tôi chưa từng bước vào 1 toa xe Airstream , hay bất cứ toa xe móc nào khác . Nhờ đó tôi có thể nhìn nó từ góc độ hoàn toàn mới mẻ và xem liệu mình có thể tối ưu hoá 1 cách lý tưởng nhất được không . Tôi quyết định phải nghiên cứu kỹ lưỡng trước và xác định xem không ổn ở chỗ nào đâu đó trong suốt lịch sử của Airstream . Tôi đã khám phá ra bên trong nội thất của nó là sự thiếu hài hoà giữa vỏ ngoài và kiến trúc bên trong . Trong đó , phần vỏ ngoài ban đầu là 1 cái thùng nhẹ , hiện đại , công nghệ cao để phóng như bay trên xa lộ . Các đồ nội thất hoàn toàn không đồng bộ với phần vỏ . Trông có vẻ họ đã tham khảo mẫu của một chiếc cabin trên núi . Thật là khủng hoảng khi họ không bao giờ có thể phát triển vốn từ về chạy trốn , du lịch và hiện đại , trong toa xe móc này , các từ vựng đó gắn bó mật thiết với phần vỏ . Chúng tôi cần tháo dỡ , đào bới như các nhà khảo cổ trên chính toa xe để tìm ra cái đích thực trong một toa xe Airstream , và đúng là nó có mục đích sử dụng và tính hữu ích đúng đắn . Chúng tôi đã cạo hết lớp sơn zalatone và vinyl bao phủ phần vỏ nhôm sáng bóng này . Chúng tôi tháo hết phần cứng thấy được và gọt đi giống công việc xây 1 nhà cabin vậy . Tôi kéo các bức tường của toa xe và làm giả nó bằng bìa các tông , chúng tôi xem xét và cắt bỏ những thứ không phù hợp , kéo ra , nhét vào . Mục tiêu chính là san bằng nội thất , và bắt đầu nói đến chuyển động , tính di động và sự tự do , phóng khoáng . Khó khăn to lớn nhất ở một trong các toa xe này là khi bạn thiết kế , không có 1 vị trí phù hợp để kết thúc hay bắt đầu dùng các vật liệu vì hình dạng liền tục của toa xe . Không có 2 bức tường đỡ 1 cái trần nơi bạn có thể thay đổi vật liệu và hình dạng . Thử thách là ở đó . Hơn nữa , vật liệu lựa chọn , tấm mỏng tôi đang cố gắng sơn màu vàng , chỉ gập ở 2 chiều . Đó là 1 góc nội thất cong phức tạp . Nhiệm vụ của tôi là nghĩ ra 1 cách đánh lừa con mắt khiến nó tin rằng các tấm đó cong khít với phần vỏ . Cuối cùng tôi đã tìm ra giải pháp , sử dụng 1 chuỗi lớp vỏ thứ 2 nổi trên phần vỏ nhôm . Và điều tôi đang cố làm là hướng mắt bạn vào không gian , để bạn nhìn nhận hình học theo 1 cách khác , và tránh việc nghiên cứu trên nhóm đối tượng không phá vỡ không gian . Chúng cũng cho chúng tôi 1 phương pháp vận hành điện và mắc lại dây điện mà không cần xé hỏng lớp vỏ , và có chức năng của 1 rãnh để dây điện . Đó là toa xe khi gần hoàn thiện . Toa xe đó dẫn tới 1 nhiệm vụ khác , đó là tham gia vào Mảng các Nhà Thiết Kế Tokyo . Đó là tuần sự kiện thiết kế đồ đạc ở Tokyo vào tháng 10 . Teuruo Kurosaki sở hữu 1 công ty nội thất có tên Idee , anh nhờ tôi giao 2 toa xe đến Tokyo . Anh nói một cái sẽ làm một toa xe thực , đầy đủ chức năng và chúng tôi sẽ bán cái đó . Toa xe thứ 2 , bạn sẽ được thoả thích làm gì tuỳ ý . Chúng tôi đã nghĩ ra 1 kịch bản , 1 chủ đề tuyệt vời về 1 anh chàng DJ đi khắp nước Mỹ , sưu tập các bản thu âm và đi lưu diễn . Toa xe này có 2 đĩa quay nhạc , thiết bị mix , 1 gian bếp nhỏ , tủ lạnh và hệ thống âm thanh tích hợp . Và một ghế bành to vừa đủ cho vài người và chúng tôi đã rất vui khi làm cái đó . Trong toa xe này , tôi thầm nghĩ về du lịch , trốn chạy theo một cách riêng . Nhiều ý tưởng tuôn chảy vào việc sản xuất các toa xe Airstream . Nó gợi chúng tôi về quãng thời gian bắt đầu tham khảo Airstream . Họ nói với tôi , " Chúng ta có thể làm gì để làm mới nó đây ? Và anh có nghĩ thanh thiếu niên như vận động viên trượt ván , lướt sóng , leo núi đá sẽ dùng các toa xe này không ? " Và tôi trả lời , " He , có chứ , nhưng không phải với kiểu nội thất đó . " Tôi đã tới Airstream khoảng 6 lần trong suốt quá trình xây dựng nguyên mẫu này , và nó có tên nguyên mẫu Bambi . Tôi nghĩ , " Tuyệt quá , cuối cùng mình cũng làm việc với một công ty lớn , vậy là sẽ có tiền cho công cụ và khuôn ép . " Và khi bước vào cơ sở chế tạo nguyên mẫu của họ , tôi thấy nó giống hệt xưởng của tôi , có điều lớn hơn , công cụ và máy móc như nhau . Và họ đã đẩy vấn đề hóc búa này cho tôi nghĩa là tôi phải thiết kế đồ nội thất chỉ với công nghệ hiện nay chúng tôi đang có và họ không hỗ trợ chi phí dụng cụ hay khuôn ép . Các toa xe thực ra được xây dựng bằng tay . Và mọi công việc hàn , cắt khuôn ... đều bằng tay nên bạn không thể cắt 100 linh kiện cho 100 toa xe , bạn phải cắt chúng to ra và mỗi cái phải được ghép bằng tay . Họ không muốn đầu tư vào 1 hệ thống thành phần hoá . Và nó đây , Bambi 16 . Elliot Krane : Bí ẩn của những cơn đau mãn tính Chúng ta vẫn nghĩ đau chỉ là một triệu chứng , nhưng có những trường hợp hệ thần kinh phát triển các xung phản hồi và bản thân cơn đau trở thành một căn bệnh ác nghiệt . Bắt đầu từ câu chuyện của một cô gái với chiếc cổ tay bị trẹo lại trở thành cơn ác mộng , Elliot Krane nói về sự bí ẩn phức tạp của những cơn đau mãn tính , và xem lại những bằng chứng rằng chúng ta mới chỉ bắt đầu hiểu được cách chúng hoạt động và cách chữa chúng . Tôi là một bác sĩ nhi và cũng là một bác sĩ gây mê , nên tôi kiếm sống bằng việc làm cho những đứa trẻ ngủ . Và tôi là một nhà học thuật , nên tôi làm cho khán giả ngủ miễn phí . Nhưng điều tôi thực sự làm là quản lí cho dịch vụ điều trị các cơn đau tại bệnh viện Nhi Packard ở Standford , Palo Alto . Và từ kinh nghiệm của khoảng 20 đến 25 năm làm việc này mà tôi muốn truyền đạt với các bạn sáng hôm nay rằng những cơn đau là 1 căn bệnh . Thường thì các bạn nghĩ đến những cơn đau như triệu chứng của 1 căn bệnh Và thật vậy , đa số các trường hợp . Nó là triệu chứng của một khối u hay bệnh lây nhiễm một cơn viêm hoặc là cuộc phẫu thuật . Nhưng khoảng 10 % các trường hợp , ngay cả khi bệnh nhân đã phục hồi từ những sự kiện này , cơn đau vẫn tiếp tục . Nó tiếp tục hàng tháng và thậm chí đến hàng năm . Và khi điều đó xảy ra , cơn đau chính là căn bệnh . Và trước khi tôi nói với các bạn về cách mà chúng tôi nghĩ điều đó xảy ra , cũng như chúng ta làm được gì về điều này , tôi muốn cho các bạn thấy rằng các bệnh nhân sẽ cảm thấy thế nào . Hãy tưởng tượng , nếu có thể rằng tôi đang dùng chiếc lông này dể vuốt ve trên cánh tay của bạn , như tôi đang làm trên tay tôi đây Bây giờ , tôi muốn các bạn hình dung , rằng tôi vuốt ve cánh tay bạn với cái này . Xin cứ ngồi yên tại chỗ . Một cảm giác rất khác biệt . Điều đó có liên quan gì đến những cơn đau mãn tính ? Hãy tưởng tượng , hai ý tưởng cùng lúc Hình dung bạn sẽ ra sao nếu tôi vuốt ve cánh tay bạn bằng chiếc lông này nhưng não bạn lại bảo là đây là cách bạn cảm nhận -- và đó là cảm nhận của các bệnh nhân với chứng đau mãn tính . Thực ra , thử tưởng tượng một điều còn kinh khủng hơn . Rằng tôi vuốt ve tay con cái bạn bằng chiếc lông này , và não của các cháu lại bảo rằng các cháu đang chạm phải ngọn đuốc nóng này Đó là cảm nhận của một bệnh nhân của tôi , Chanler người các bạn nhìn thấy trên hình Như các bạn thấy đó , đó là một cô gái trẻ và xinh đẹp Cô bé được 16 tuổi khi tôi gặp cô hồi năm ngoái và cô bé mong muốn trở thành một vũ công chuyên nghiệp . Trong một lần tập dợt bài nhảy , cô bé ngã lên cánh tay mình và bị trật cổ tay . Bạn sẽ hình dung , cũng như cô bé , rằng trật cổ tay chỉ là một việc nhỏ trong đời . Quấn cổ tay bằng băng dán ACE uống ibuprofen một vài tuần và thế là hết chuyện . Nhưng trong trường hợp của Chandler , đó mới chỉ là bắt đầu câu chuyện . Đây là hình ảnh cánh tay của cô bé khi cô đến với trung tâm của tôi 3 tháng sau khi cú trật tay . Bạn có thể nhìn thấy cánh tay bị đổi màu thành tím bầm Khi chạm vào , cảm giác lạnh như chạm phải xác chết . Các cơ đông cứng , tê liệt we gọi đó là chứng co giật cơ mất kiểm soát * Cơn đau từ cổ tay đã lan đến cả bàn tay , đến các đầu ngón tay và từ cổ tay lên cả khuỷu tay , gần đến tận vai . Nhưng điều tệ nhất là , đó không phải cơn đau suốt 24 giờ Kinh khủng nhất chính là cô bé bị chứng allodynia , * thuật ngữ y khoa dành cho triệu chứng mà tôi vừa minh hoạ cho các bạn bằng chiếc lông vũ và ngọn đuốc . Ngay cả cái chạm nhẹ nhàng nhất lên cánh tay bằng bàn tay , hay thậm chí là ống tay áo hay vải vóc quần áo khi cô thay đồ cũng khiến cô bé cảm thấy đau đớn bỏng rát . Làm sao hệ thần kinh có thể sai đến thế ? Làm sao hệ thần kinh có thể hiểu sai lệch một cảm giác vô hại như cái chạm của bàn tay và biến nó thành một cảm giác kinh khủng như cảm giác chạm phải ngọn lửa . Vâng , bạn rất có thể hình dung hệ thần kinh trong cơ thể giống như mạng lưới điện trong nhà . Trong nhà bạn , dây điện đi trong tường , từ công tắc đèn cho đến hộp nối trên trần và từ hộp nối ra bóng đèn . Và khi bạn bật công tắc , đèn sáng lên . Khi bạn ngắt công tắc thì đèn cũng tắt . Cho nên con người hình dung hệ thần kinh cũng giống vậy . Khi bạn lỡ giáng búa vào ngón tay , những " sợi dây " trong cánh tay bạn - cái mà chúng tôi gọi là những dây thần kinh tuyền tín hiệu đến cho hộp nối trong tuỷ sống nơi những dây mới , dây thần kinh thu thập tín hiệu và truyền lên não và bạn nhận biết là ngón tay bạn đang bị đau . Nhưng trong tình huống này , dĩ nhiên , trong cơ thể chúng ta mọi thứ phức tạp hơn thế rất rất nhiều . Thay bì giống như trường hợp hộp nối trong tuỷ sống đơn giản chỉ là một dây thần kinh nối dây thần kinh kế tiếp bằng cách tiết ra những gói màu nâu nhỏ chứa thông tin hoá học được gọi là các chất dẫn truyền thần kinh theo cách một-nối-một tuyến tính thực tế xảy ra là các chất dẫn truyền thần kinh phát tán ra trong không gian 3 chiều ngang , dọc , lên , xuống trong tuỷ sống và bắt đầu tương tác với các tế bào kế cận . Những tế bào nay , gọi là tế bào thần kinh đệm một thời từng được xem là phần cấu trúc không quan trọng của tuỷ sống chẳng có nhiệm vụ gì hơn là giữ những phần quan trọng khác liên kết nhau như giữ những dây thần kinh . Nhưng hoá ra là các tế bào thần kinh đệm có một vai trò sống còn trong việc điều hoà và nhân tín hiệu và trong trường hợp của cơn đau , việc suy diễn sai lệch các cảm nhận giác quan . Những tế bào thần kinh đệm này trở nên kích hoạt . Nhân DNA của chúng bắt đầu tông hợp những protein mới và lại phát tán ra rồi tương tác với các tế bào kế cận làm cho chúng tiết ra các chất dẫn truyền thần kinh . Các chất này phát tán lại kích hoạt các tế bào thần kinh đệm kế cận , và cứ thế , cứ thế tiếp tục cho đến khi chúng ta có cái gọi là vòng phản hồi dương tính Gần giống như là ai đó vào nhà bạn và đi lại các dây dẫn làm cho lần sau khi bạn bật công tắt đèn , thì toalet xả nước 3 lần hay máy rửa chén được bật lên , hoặc là màn hình máy tính bị tắt đi . Nghe thật điên khùng , nhưng đó thật sự là điều xảy ra khi bạn bị đau mãn tính . Và đó là lý do tại sao cơn đau trở thành chính căn bệnh . Hệ thần kinh có tính linh hoạt nó thay đổi , biến hình để phản ứng lại với kích thích . Vâng , và chúng ta làm gì được về điều đó ? Chúng ta làm gì được trong trường hợp như của Chandler ? Chúng tôi chữa trị những bệnh nhân này bằng một phương cách khá thô bạo vào thời điểm này . Chúng tôi dùng thuốc điều chỉnh-triệu chứng để chữa thuốc giảm đau thực ra mà nói thì không có hiệu lực lắm cho những cơn đau dạng này . Chúng tôi chọn các dây thần kinh mà đang " ồn ào " và hoạt động trong khi chúng ở trạng thái yên tĩnh và làm cho chúng " ngủ " bằng các thuốc gây mê cục bộ Và quan trọng nhất , cách chúng tôi làm là dùng một quá trình nghiêm ngặt , và thường là không dễ chịu cho lắm của trị liệu vật lý và trị liệu nghề nghiệp để huấn luyện lại cho các dây thần kinh trong hệ thần kinh để chúng phản ứng lại bình thường trước những cảm nhận về cử động và giác quan trong đời sống hàng ngày . Và thêm vào đó chúng tôi còn hỗ trợ bằng một chường trình trị liệu tâm lý chuyên sâu để giải quyết tình trạng trầm uất , nản lòng hay thất vọng của bệnh nhân những tình trạng này luôn luôn đi kèm với những cơn đau mãn tính nặng nề . Cuộc trị liệu đã thành công , như bạn đang nhìn thấy trong video này của Chandler sau 2 tháng được chữa trị , đang thực hiện động tác búng người ngược . Tôi vừa ăn trưa cùng cô bé hôm qua , vì hiện giờ cô là sinh viện đại học môn khiêu vũ ở tại Long Beach này . Và tình trạng cô bé hiện thời hoàn toàn tuyệt vời . Nhưng tương lai còn tươi sáng hơn , Tương lai hứa hẹn rằng có một loại thuốc mới được phát triển không phải các thuốc điều-chỉnh-triệu-chứng chỉ có tác dụng che giấu căn bệnh như hiện thời mà sẽ là thuốc điều-chỉnh-bệnh giải quyết trực tiếp từ nguồn gốc vấn đề và nhắm vào các tế bào thần kinh đệm nói trên hay những protein nguy hiểm mà các tế bào thần kinh đệm tạo ra , tràn lan khắp nơi và làm cho hệ thần kinh trung ương đảo lộn hay nhắm vào tính linh hoạt có khả năng suy diễn sai lệch và nhân lên cảm nhận giác quan mà ta gọi là cảm giác đau đớn . Thế nên tôi hi vọng rằng tương lai , những lời tiên tri của George Carlin sẽ được hiện thực hoá người đã nói rằng : " Triết lý của tôi là : " Có đau đớn mới có thu hoạch " Cảm ơn các bạn rất nhiều . Bruce Aylward : Chúng ta sẽ ngăn chặn bệnh bại liệt như thế nào Căn bệnh bại liệt gần như được xoá bỏ hoàn toàn . Nhưng Bruce Aylward vẫn nói : như vậy vẫn chưa đủ đối với căn bệnh kinh hãi này . Aylward vạch ra một kế hoạch tiếp tục sự kì diệu của khoa học để chấm dứt căn bệnh bại liệt trên hầu khắp thế giới--và để xoá tan nó tại bất kì nơi đâu , mãi mãi . Tôi muốn chia sẻ với các bạn Trong vòng 18 phút tới đây Một ý tưởng phi thường Thực ra , đó thực sự là một ý tưởng lớn lao . Nhưng để bắt đầu Tôi muốn đề nghị tất cả các bạn Chỉ nhắm mắt trong 2 giây Và thử nghĩ về một công nghệ hay một sáng chế khoa học nào Mà các bạn cho rằng có thể thay đổi cả thế giới . Và giờ tôi đánh cuộc rằng , trong tất cả các khán giả tại đây , Cá bạn đang nghĩ tới những thứ công nghệ vĩ đại nào đó , Những thứ mà tôi thậm chí còn chưa biết đến , Tôi tuyệt đối chắc chắn . Nhưng cũng đảm bảo , khá đảm bảo , Chắc chắn không ai có thể nghĩ tới thứ này . Đây là vắc xin phòng bệnh bại liệt . Và đây thực sự là một thứ vô cùng phi thường Đến nỗi trước đây không ai có thể tưởng tượng được sự có mặt của nó ngày nay , Và vì điều này có nghĩa là chúng ta có thể cho rằng điều đó là hiển nhiên . Đây là một công nghệ vĩ đại . Chúng ta có thể cho rằng đây là điều hoàn toàn hiển nhiên . Nhưng trước đây thì không hoàn toàn vậy Ngay cả tại Carlifornia này đây , nếu chúng ta quay lại vài năm trước , nơi đây là cả một câu chuyện hoàn toàn khác . Mọi người kinh hãi căn bệnh này . Họ khiếp sợ căn bệnh bại liệt , và căn bệnh này gây khủng hoảng trong quần chúng . Và vì những cảnh tượng như thế này . Trong bức hình này , con người đang sống trong những cái phổi sắt . Đây là những người hoàn toàn khoẻ mạnh 2 hay 3 ngày trước đây , nhưng rồi 2 ngày sau đó , họ không thể thở được nữa , và virus bệnh bại liệt đã làm tê liệt , không chỉ tay và chân , mà còn cả những cơ quan để thở của họ . Và thường họ sẽ phải sống nốt cuộc đời còn lại của họ , trong chiếc phổi sắt này , để thở . Căn bệnh này rất khiếp đảm ; không có thuốc chữa , va không có vắc xin . Căn bệnh này khiếp đảm đến mức Tổng thống Mỹ phải tiến hành một nỗ lực quốc gia phi thường Để tìm cách ngăn chặn nó 20 năm sau , họ đã thành công Và phát triển một loại vắc xin phòng bệnh bại liệt . Nó được chào đón như một điều kì diệu của khoa học vào cuối những năm năm mươi Cuối cùng cũng có một loại vắc xin phòng trừ căn bệnh tồi tệ này . Và ngay tại nước Mỹ này nó đã có một tác động phi thường Như các bạn đã thấy , virus đã chấm dứt. và nó ngừng rất , rất nhanh Nhưng trường hợp này không diễn ra ở mọi nơi trên thế giới . Tuy nhiên nó lại diễn ra rất nhanh ở Mỹ Đến mức chỉ tháng trước , Jon Stewart đã nói : Jon Stewart : Vẫn còn có nơi có bệnh bại liệt ? Vì tôi tưởng rằng nó đã bị xoá bỏ giống như cái cách bệnh đậu mùa bị xoá bỏ vậy . Bruce Aylward : Úi , Jon , bênh bại liệt chỉ gần như bị xoá bỏ thôi . Còn sự thật là ngày nay , bệnh bại liệt vẫn tồn tại . Chúng tôi đã làm bản đồ này để chỉ cho Jon thấy một cách chính xác nơi bệnh bại liệt vẫn tồn tại . Đây là một bức hình . Không còn nhiều nơi tồn tại căn bệnh này . Nhưng lí do không còn nhiều nơi có căn bệnh này Là vì đã có một sự chung tay phi thường của tập thể / cá nhân làm việc âm thầm , gần như không được biết đến , với phần lớn các bạn ngày nay . Họ đã làm việc trong 20 năm cố gắng xoá bỏ căn bệnh này . Và chỉ còn lại một số ít trường hợp các bạn có thể thấy trên biểu đồ này . Nhưng chỉ năm ngoái thôi , chúng ta chịu một cú shock kinh hoàng khi nhận ra rằng như vậy vẫn chưa đủ với virus như virus bại liệt Và đây chính là lí do : ở 2 đất nước này nơi chưa bao giờ xuất hiện căn bệnh này trong khoảng 1 thập kỷ ở phía bên kia bán cầu đột nhiên có sự bùng nổ tồi tệ của căn bệnh này Hàng trăm người bị tê liệt Hàng trăm người chết Trẻ con cũng như người lớn ở cả 2 trường hợp chúng tôi có thể sử dụng các chuỗi gen để kiểm tra virus bại liệt và chúng tôi có thể kết luận rằng những con virus này không phải bắt nguồn từ những đất nước này chúng đến từ nơi cách xa đây hàng nghìn dặm trong một trường hợp , nó bắt nguồn từ một châu lục khác và không chỉ dừng ở đấy , chúng lan sang những nước này rồi chúng có thể lan qua những chiếc máy bay thương mại và lan xa hơn nữa đến những nơi như Nga chẳng hạn nơi mà lần đầu tiên trong lịch sử , năm ngoái trẻ em bị tàn tật và tê liệt bởi căn bệnh mà họ chưa bao giờ nhìn thấy trong bao nhiêu năm nhưng giờ đây , tất cả những sự bùng phát mà tôi vừa chỉ cho các bạn đều đã được kiểm soát chúng có vẻ chấm dứt rất , rất nhanh nhưng thông điệp mà tôi muốn nói vẫn rất rõ ràng bệnh bại liệt vẫn còn là một dịch bệnh bùng nổ và gây phá huỷ nó chỉ xảy ra ở một phần khác của thế giới và ý muốn lớn lao của chúng tôi là điều kì diệu của khoa học trong thập kỉ này phải là sự chấm dứt hoàn toàn của viên tuỷ xám vì vậy tôi muốn nói với các bạn một chút về những điều mà sự kết nối này , Hội Polio Partnership đang cố gắng thực hiện chúng tôi không tìm cách kiểm soát bệnh bại liệt chúng tôi chỉ muốn giảm chúng xuống còn một số ít trường hợp vì dịch bệnh này như một ngòi lửa chúng có thể bùng phát lại nếu chúng ta không dập tắt chúng hoàn toàn vì vậy điều mà chúng tôi đang tìm kiếm là một giải pháp tạm thời chúng tôi muốn thế giới này là nơi mà mọi trẻ em , như các bạn ở đây , đều có thể cho là thế giới không có bại liệt vì vậy chúng tôi đang tìm một biện pháp tạm thời đây là nơi mà chúng tôi đã gặp may mắn đây là một trong số ít virus trên thế giới mà có những vết rách đủ lớn trên lớp vỏ giáp sắt của chúng để chúng tôi có thể thự hiện một điều nào đó thật sự phi thường loại virus nàu chỉ có thể sống trên con người nhưng chúng chỉ có thẻ sống trên cơ thể người trong một thời gian ngắn chúng không thể sống sót trong một môi trường hoàn toàn khắc nghiệt và chúng tôi đã có một loại vắc xin khá tốt mà tôi vừa chỉ cho các bạn chúng tôi đang nỗ lực quét sạch loại virus này mục đích của chương trinhg xoá bỏ virus này là tiêu diệt chính virus gây nên bênh baị liệt khắp mọi nơi trên trái đất nhưng bây giờ chúng tôi không có những số liệu khi làm những việc như thế này để xoá bỏ dịch bệnh điều này đã được thực hiện sáu lần trong vòng thiên niên kỉ qua nhưng chỉ thành công chính xác nhất một lần và vi sự xoá bỏ dịch bệnh vẫn là một sự mạo hiểm của cộng đồng sự mạo hiểm này khá ồ ạt nhưng thành quả của nó -- kinh tế , con người , sự thúc đẩy thì vô cùng to lớn một nghị sĩ Mỹ cho rằng tổng số tiền đầu tư mà nước Mỹ chi cho việc xoá bỏ bệnh thuỷ đậu đã trả lại cứ mỗi 26 ngày cho số tiền chữa trị và tiền vắc xin được dự tính tước và nếu chúng ta hoàn thành việc xoá bỏ bệnh bại liệt thì những nước nghèo nhất trên thế giới có thể tự tiết kiệm được 50 tỷ đô trong vòng 25 năm tới đó chính là số tiền mà chúng ta đang hướng tới nhưng việc chấm dứt bệnh thuỷ đậu vô cũng khó khăn rất , rất khó khăn nhưng việc xoá bỏ bệnh bại liệt , theo nhiều khả năng , còn khó khăn hơn nữa và có một số ít lí do cho điều đó lí do thứ nhất là khi chúng ta bắt đầu xoá bỏ bệnh bại liệt khoảng 20 năm trước đấy số nước nhiễm phải căn bệnh này gấp đôi so với khi chúng ta bắt đầu với căn bệnh thuỷ đậu và dân số ở những đất nước này thì lớn gấp 10 lần đó là một nỗ lực to lớn thách thức thứ hai mà chúng ta phải đối mặt khác với vắc xin phòng bệnh thuỷ đậu mà khá bền vững , chỉ một liều thuốc cũng có thể bảo vệ mạng sống của bạn thì vắc xin bại liệt lại rất mong manh chúng suy giảm khá nhanh trong vùng nhiệt đới và chúng tôi phải cài đặt bộ kiểm tra vắc xin đặc biệt này trên mỗi một lọ thuốc nhỏ nên chúng sẽ thay đổi rất nhanh khi chúng toả ra qua nhiều nhiệt chúng tôi có thẻ kết luận rằng đó không phải là một loại vắc xin tốt dùng cho trẻ em chúng không đủ mạnh và không thể bảo vệ trẻ em dù gì , trẻ em cần nhiều liều lượng vắc xin thách thức thứ 3 có lẽ là thách thức lớn hơn , lớn nhất đó là , khác với bệnh thuỷ đậu , bạn thường thấy kẻ thù của mình hầu như những người bị nhiễm bệnh thuỷ đậu đều có triệu chứng phát ban vì vậy bạn có thể vượt qua dịch bệnh này bạn có thể tiêm vắc xin phòng trừ bênh và chấm dứt chúng nhưng bệnh bại liệt thì hầu như hoàn toàn khác phần lớn những người bị nhiễm virus bại liệt không cho thấy dấu hiệu của bệnh vì vậy hầu như không thể thấy kẻ thù của chúng ta bởi vậy chúng ta cần một cách khác để diệt trừ dịch bệnh này chứ không như cái cách được dùng với bệnh thuỷ đậu chúng ta phải tạo lập một trong những bước chuyển biến xã hội lớn nhất trong lịch sử khoàng hơn 10 triệu người có lẽ khoảng 20 triệu người phần lớn là tình nguyện viên , những người đã làm việc trong suốt 20 năm qua cho cái được gọi là sự hợp tác quốc tế lớn nhất trong thời bình những người này , 20 triệu người này đã tiêm vắc xin cho khoảng hơn 500 triệu trẻ em mỗi năm một số lượng lớn thời gian đạt tới đỉnh điểm của cuộc hợp tác giờ đây việc cung cấp vắc xin bại liệt rất đơn giản chỉ cần nhỏ 2 giọt , như thế này nhưng để đạt tới con số 500 triệu người thì còn khó khăn hơn rất rất nhiều và những người tiêm vắc xin này , những tình nguyện viên này , họ phải dẫn thân vào những khu ổ chuột đô thị khắc nghiệt nhất , dày đặc nhất thế giới họ phải di chuyển dưới cái nắng oi ả tới những vùng xa xôi nhất , khó đạt chân đến nhất trên thế giới . và họ cũng phải tìm cách tránh đạn vì chúng tôi làm việc hợp tác với nhau dưới những lệnh ngừng bắn và sự ngừng bắn không ổn định để tìm cách tiêm vắc xin cho trẻ em ngay cả ở những nơi bị ảnh hưởng bởi chiến tranh một phóng viên người đã quan sát chương trình của chúng tôi tại Somalia 5 năm trước nơi đã xoá bỏ bệnh bại liệt không chỉ một , mà 2 lần , vì họ bị nhiễm lại ông ấy ngồi ở ngoài đường quan sát một trong những chiến dịch bại liệt , bày tỏ và một vài tháng sau đó ông ấy viết đây là sự trợ cấp quốc tế đạt tới đỉnh điểm của anh hùng cả những người anh hùng này đén từ nhiều nghành nghề và tầng lớp khác nhau , với đủ các loại nền tảng nhưng một trong những điều phi thường nhất là Rotary International . đây là một nhóm một đội quân tình nguyện mạnh mẽ khoảng triệu người đã cùng làm việc để xoá bỏ bệnh bại liệt trong hơn 20 năm . họ đã làm rất đúng trong tất cả mọi việc . cần rất nhiều năm để xây dựng cơ sở hạ tầng vì ảnh hưởng của việc xoá bỏ bệnh bại liệt-- nên việc này đã diễn ra trong 15 năm , dài hơn số năm nó đáng lẽ được xây dựng -- nhưng một khi đã được xây dựng , kết quả đạt được vô cùng lớn lao . chỉ trong vòng 2 năm những đất nước tiến hành xoả bỏ bệnh bại liệt đã nhanh chóng tiêu diệt được cả 3 loại virus bại liệt , chỉ còn lại 4 nước mà các bạn có thể thấy trên đây nhưng trong số những ngước này cũng chỉ còn một phần vẫn còn dịch bệnh và rồi tới năm 1999 một trong 3 loại virus bại liệt mà chúng tôi tìm cách xoá bỏ đã bị tiêu diệt hoàn toàn trên toàn thế giới -- bằng chứng của tư tưởng . và rồi giờ đây. khoảng 99 % sự sự thuyên giảm -- hơn 99 % sự giảm sút-- số lượng trẻ em bị tê liệt bởi dịch bệnh tồi tệ này khi chúng tôi bắt đầu chiến dịch , 20 năm trước đây 1000 trẻ em bị tê liệt mỗi ngày bởi loại virus này năm ngoái con số là 1000 . Cùng lúc đó Chương trình xoá bỏ bệnh bại liệt Đang thực hiện để giúp đỡ rất nhiều vùng khác Chương trình đã giúp kiểm soát dịch cúm như dịch SARS chẳng hạn Họ cũng tìm cách giúp đỡ trẻ em bằng những việc làm khác Như cung cấp những liều vitamin A , những mũi tiêm phòng bệnh sởi và cung cấp những màn ngủ để phòng chống bệnh sốt rét trong một vài chiến dịch Nhưng điều thú vị nhất Là chiến dịch xoá bỏ bệnh bại liệt đã làm những việc khiến chúng ta một cộng đồng quốc tế Giúp đỡ được từng trẻ em , từng cộng đồng riêng lẻ Những người dễ bị tổn thương nhất trên thế giới Cũng được hưởng những dịch vụ chăm sóc sức khoẻ cơ bản nhất Không quan trọng về mặt địa lý , sự nghèo khổ Văn hoá hay ngay cả chiến tranh Bởi vậy mọi thứ trông rất thú vị Nhưng rồi 5 năm trước Loại virus , chính loại virus cũ này lại tấn công trở lại Vấn đề đầu tiên mà chúng tôi gặp phải Đó là , tại 4 đất nước này , căn cứ của loài virus Chúng tôi không thể tìm được nguồn gốc Và để làm mọi chuyện tồi tệ hơn Loài virus này bắt đầu lan rộng ra khỏi 4 đất nước trên Đặc biệt là từ phía bắc Ấn Độ , bắc Nigeria Đến những vùng rộng lớn của châu Phi , châu Á , và ngay cả châu Âu Gây nên sự bùng phát kinh hãi Tại những vùng chưa từng biết đến dịch bệnh này trong bao nhiêu thập kỉ Và rồi Tại một trong những nguồn virus bại liệt quan trọng nhất , bền bỉ nhất Và khắc nghiệt nhất trên thế giới Chúng tôi phát hiện ra rằng vắc xin của chúng tôi chỉ đạt hiệu quả Một nửa so với hiểu quả đáng lẽ chúng phải có Trong điều kiện như vậy Các vắc xin không có đủ sự kìm chặt cần thiết Trong ruột trẻ em Để bảo vệ các em Tại thời điểm đó Có một điều vô cùng khủng khiếp , như các bạn có thể tưởng tượng , Sự mất tác dụng , có thể gọi đó là sự mất tác dụng Và chúng diễn ra rất , rất nhanh rồi đột nhiên , một vài tiếng nói quan trọng Trong cộng đông sức khoẻ thế giới Kêu gọi rằng : " dừng lại đã Chúng ta nên từ bỏ ý định xoá bỏ bệnh bại liệt này đi Chúng ta hãy tạo lập một sự kiểm soát- thế là đủ rồi " Nhưng cũng hấp dẫn như cái ý định kiểm soát ấy Đó là một tiền đề sai lầm Sự thật tàn bạo là Nếu chúng ta không có đủ ý chí hay kĩ năng Hay lượng tài chính cần thiết Để chu cấp cho trẻ em , những em bé dễ tổn thương nhất trên thế giới Những thứ đơn giản như Vắc xin bại liệt truyền qua đường miệng Thì sớm thôi Hơn 200 000 trẻ em Sẽ lại bị tê liệt bởi dịch bệnh này Hằng năm Tuyệt nhiên chẳng có gì đáng ngờ Những trẻ em này cũng như Umar Umar 7 tuổi Em đến từ bắc Nigeria Em sống với gia đình ở đó Với 8 anh chị em Umar cũng bị bại liệt Umar bị tê liệt cả đời Chân phải của em đã bị tê liệt Vào năm 2004 Chân phải này của em ấy Giờ phải chịu một cú đập tồi tệ Vì em phải vừa bò vừa đi Vì như vậy em mới nhanh Bắt kịp với các bạn , các anh chị em của em Hơn là bám vào cái nạng của em để đi Nhưng Umar là một học sinh diệu kì , em là một đứa trẻ phi thường Bạn có lẽ không thể xem được chi tiết ở đây Đây là bảng điểm của em Các bạn có thể thấy , em ấy đạt được số điểm tuyệt đối Em ấy đạt 100 % trong các môn quan trọng Ví dụ như môn thơ ca cho trẻ mẫu giáo Nhưng tôi rất vui khi có thể nói với các bạn rằng Umar tuy là một trẻ em điển hình bị mắc bệnh bại liệt ngày nay Nhưng sự thật không phải vậy Umar là đứa trẻ ngoại lệ Trong một trường hợp ngoại lệ Thực tế là bệnh bại liệt ngày nay Đã trở nên rất khác Bệnh bại liệt tấn công vào những cộng đồng nghèo nhất thế giới Khiến các em sống trong những vùng này bị bại liệt Và khiến các gia đình Ngày càng nghèo khổ hơn Bởi vì họ đang tìm kiếm một cách vô vọng Và sử dụng những đồng tiền ít ỏi họ kiếm được Cố gắng trong vô ích Tìm cách cứu chữa cho con họ Nhưng chúng tôi cho rằng các em xứng đáng những điều tốt hơn thế Bởi vậy nên chúng tôi càng cứng rắn hơn Trong chiến dịch xoá bỏ bại liệt Khoảng 2 năm trước Khi mọi người đều nói rằng : " chúng ta nên hoãn chiến dịch này lại " Hiệp hội Polio Partnership Quyết định bắt đầu chiến dịch một lần nữa Và cố gắng tìm ra những giải pháp đổi mới Những cách mới để cứu lấy những trẻ em Mà chúng tôi cứ để lỡ hết lần này đến lần khác ở phía bắc Ấn Độ , chúng tôi bắt đầu định vị bản đồ những trường hợp nhiễm bệnh bằng việc sử dụng những hình ảnh vệ tinh như thế này để định hướng việc đầu tư của chúng tôi cũng như những người di cư tiêm vắc xin để chúng tôi có thể cứu chữa hàng ngàn trẻ em ở thung lũng sông Koshi nơi không có một dịch vụ y tế nào ở phía bắc Nigeria những quan chức chính trị và những nhà lãnh đạo Hồi giáo họ tham gia trực tiếp vào chương trình để giúp giải quyết các vấn đề về hậu cần và lòng tin cộng đồng rồi họ bắt đầu sử dụng những thiết bị này-- lại nói về những thiết bị thú vị những thiết bị nhỏ này , những thiết bị theo dõi GIS như thế này họ cài vào trong đồ chứa vắc xin của những người tiêm vắc xin để có thể theo dõi họ rồi đến cuối ngày , họ nhìn lại để xem những người này đã đến từng con đường , từng ngôi nhà hay chưa đây là sự tận tâm mà chúng tôi tìm kiếm để cứu chữa đến tùng trẻ em mà chúng tôi đã bỏ lỡ và ở Afghanistan , chúng tôi dùng một phương pháp mới tiếp cận những người đàm phán chúng tôi làm việc mật thiết với Uỷ ban quốc tế Hội chữ thập đỏ để đảm bảo rằng chúng tôi có thể đến với từng em nhỏ nhưng khi chúng tôi cố gắng làm những điều phi thường này khi những con người gặp phải vấn đề này phải cố gắng thực hiện ại phương pháp của họ chúng tôi quay trở lại với vắc xin , một vắc xin 50 tuổi đời chúng tôi đã nghĩ rằng , chúng ta có thể làm ra vắc xin tốt hơn cuối cùng khi họ đến với từng đứa trẻ Chúng ta sẽ đổi lại được những giá trị tốt hơn và điều này đã tạo nên sự cộng tác phi thường trong nền công nghiệp chỉ trong vòng 6 tháng chúng tôi thử nghiệm loại vắc xin mới mà hướng tới mục tiêu , chỉ trong 2 năm trước là 2 loại virus bại liệt cuối cùng trên thế giới ngày 9 tháng 6 năm 2009 chúng tôi có kết quả thử nghiệm đầu tiên với loại vắc xin này nó đã trở thành một thứ thay đổi cuộc chơi loại vắc xin mới này có công dụng gấp 2 lần trên cặp virus bại liệt cuối cùng so với vắc xin trước đó ngay lập tức chúng tôi sử dụng loại vắc xin này chỉ trong vòng 2 tháng , chúng tôi đưa loại vắc xin này vào sản xuất và nó bắt đầu vượt khỏi đường sản phẩm để được đưa vào miệng của các em nhỏ trên thế giới . chúng tôi không bắt đầu ở những nơi dễ dàng nơi đầu tiên mà vắc xin được sử dụng là phía bắc Afghanistan vì ở những nơi như thế thì những em nhỏ mới được hưởng lợi ích nhiều nhất từ những công nghệ như thế này trong 2 ngày vừa qua tại TED tôi đã chứng kiến những diễn giả thách thức khán giả nhiều lần để tin vào những điều không thể làm được bởi vậy 7 giờ sáng hôm nay tôi đã khiến Chris và nhóm sản xuất tức giận với việc nhờ họ tải về các dữ liệu của chúng tôi ở Ấn Độ một lần nữa để các bạn thấy được những điều được đưa ra ngày hôm nay đã chứng minh rằng những điều không thể là có thể chỉ 2 năm tước thôi , mọi người nói rằng điều này là không thể hãy nhớ rằng , bắc Ấn Độ từng là một cơn bão hoàn chỉnh khi chịu ảnh hưởng của dịch bại liệt hơn 500 000 trẻ em được sinh ra tại 2 bang chưa từng dập tắt dịch bại liệt Uttar Pradesh và Bihar 500 00 trẻ em mỗi tháng Hệ thống vệ sinh vô cùng tồi tệ Và vắc xin cũ của chúng tôi , các bạn còn nhớ chứ Chỉ đạt hiệu quả một nửa so với hiệu quả đáng lẽ nó phải có Nhưng điều phi thường đã diễn ra Hôm nay đánh dấu tròn 6 tháng Lần đầu tiên trong lịch sử Không một trẻ em nào bị bại liệt ở Uttar Pradesh hay Bihar Ấn Độ không hề đặc biệt tại nhà của Umar ở đất nước Nigeria , 95 % đã giảm ở số trẻ em bị bệnh bại liệt trong năm qua . và chỉ trong 6 tháng qua , số nơi bị nhiễm lại dịch bại liệt đã giảm đi so với bất kì thời điềm nào khác trong lịch sử . thưa các vị , với sự kết hợp của những con người thông minh , những công nghệ tiên tiến và sự đầu tư thông minh , dịch bại liệt giờ có thể bị xoá bỏ ở bất cứ đâu chúng ta có những thách thức lớn , các bạn có thể tưởng tượng được không để hoàn thành nhiệm vụ này nhưng các bạn có thể thấy đó điều này hoàn toàn có thể làm được điều đó cũng đem lại lợi ích thứ 2 xoá bỏ dịch bại liệt là một đầu tư tuyệt với khi nào mà vẫn còn trẻ em ở những nơi nào đó vẫn còn bị bại liệt bởi loại virus này thì đó sẽ là sự nhắc nhở khắc nghiệt rằng chúng ta , một xã hội vẫn thất bại trong việc cung cấp cho các em những dịch vụ cơ bản nhất vì lí do đó , việc xoá bỏ dịch bại liệt là sự công bằng tối thượng nó tối thượng trong pháp lý xã hội những người tạo nên tác động xã hội lớn lao mà đã tham gia vào chiến dịch xoá bỏ dịch bại liệt sẵn sàng làm nhiều hơn nữa cho những trẻ em này họ sẵn sàng cung cấp đến các em những lưới ngủ và những thứ khác nhưng tư bản hoá sự nhiệt tình của họ tư bản hoá năng lượng của họ là kết thúc công việc mà họ đã bắt đầu cách đây 20 năm chấm dứt dịch bại liệt là điều cần làm đó là điều đúng đắn để làm và chúng ta đang trong thời buổi kinh tế khắc nghiệt nhưng như David Cameron của vương quốc Anh đã nói 1 tháng trước khi ông bàn về dịch bại liệt không bao giờ có thời điểm sai để làm một việc đúng xoá bỏ dịch bại liệt là một điều đúng đắn cần làm chúng ta đang ở bước ngoặt trong nỗ lực suốt 20 năm vừa qua giờ chúng ta đã có vắc xin mới cách giải quyết mới phương thức mới chúng ta có cơ hội để viết nên một chương hoàn toàn không có dịch bại liệt trong lịch sử loài người nhưng nếu chúng ta lẩn tránh vấn đề chúng ta sẽ mất mãi mãi cơ hội để xoá bỏ dịch bệnh lịch sử và đây là tư tưởng cần được truyền bá hãy chấm dứt bệnh bại liệt ngay bây giờ hãy giúp chúng tôi lan truyền câu chuyện này hãy giúp chúng tôi tạo nên một sức đẩy như vậy thì rất sỡm thôi mỗi em nhỏ , mỗi cha mẹ ở khắp mọi nơi có thể hưởng cuộc sống không có bệnh bại liệt mãi mãi . cảm ơn các bạn Bill Gates : ừm Bruce à , theo ông thì đâu có lẽ là nơi khó khăn nhất trong chiến dịch ấy ? Nơi đâu chúng ta cần khôn ngoan nhất ? 4 nơi mà các bạn vừa được xem , những nơi mà chúng tôi không hề dừng lại Là bắc Nigeria , bắc Ấn Độ Và một góc phía bắc Afghanistan Và phần biên giới Pakistan Đó là những nơi khó khăn nhất Những điều thú vị là , trong số 3 nơi trên Ấn Độ trông khá ổn , như các bạn vừa thấy trên dữ liệu đó Còn , Afghanistan , Afghanistan , chúng tôi cho là Nơi có lẽ phải dập tắt dịch bệnh nhiều lần Nơi đấy cứ liên tục bị nhiễm lại dịch Bởi vậy những việc khó khăn nhât hiện là : giúp nơi đỉnh điểm của Nigeria Và Pakistan hoàn thành việc xoá bỏ dịch bệnh Vâng , đó là những việc khó khăn nhất Thế còn vấn đề tài chính ? Hãy cho chúng tôi hình dung được chi phí cho 1 năm thực hiện chiến dịch Việc xin tài trợ có dễ dàng không ? Và việc này sẽ như thế nào trong 2 năm tới ? B Điều đó rất hay Chúng tôi dùng khoảng 750 triệu Đến 800 triệu đô la 1 năm Đó là tổng số tiền cho 500 000 triệu trẻ em Nó trông có vẻ nhiều. thực sự đó là một số tiền khá lớn Nhưng khi cung cấp đến 500 triệu trẻ em cùng thời điểm Chỉ còn 20 , 30 cent 1 em Như vậy vẫn chưa đủ Nhưng hiện giờ chúng tôi vẫn chưa có số tiền lớn đến vậy Chúng tôi đang có khó khăn trong vấn đề tài chính . Chúng tôi phải làm tắt Mà mỗi lần chúng tôi làm tắt lại có nhiều nơi bị nhiễm dịch mà đáng lẽ không bị nhiễm , và như ậy lại chậm tiến trình của chúng tôi Và việc đầu tư lớn cũng cần cái giá đắt một chút ồ , hy vọng chúng ta sẽ giúp thế giới giải quyết chuyện này và chính phủ các quốc gia sẽ giữ sự rộng rãi của họ chúc ông may mắn. chúng tôi luôn sát cánh bên ông cảm ơn . Frank Warren : Nửa triệu bí mật " Bí mật tồn tại dưới nhiều dạng - chúng có thể gây sốc , ngớ ngẩn , hay đầy tâm trạng . " Frank Warren , nhà sáng lập trang mạng PostSecret.com , chia sẻ một vài trong số nửa triệu bí mật mà những người xa lạ đã gửi đến cho ông trên những tấm bưu thiếp . Xin chào , tên tôi là Frank , và tôi sưu tập các bí mật . Tất cả bắt đầu với một ý tưởng điên rồ vào tháng 11 năm 2004 . Tôi in 3,000 tấm bưu thiếp tự gửi cho mình , chỉ như thế này đây . Chúng để trống một mặt , và ở mặt còn lại tôi liệt kê một vài chỉ dẫn đơn giản . Tôi đề nghị mọi người chia sẻ một bí mật giàu tính nghệ thuật , dưới dạng vô danh những bí mật mà họ chưa kể cho ai bao giờ . Và tôi gửi những tấm bưu thiếp này đi một cách ngẫu nhiên trên những con phố ở Washington , D.C. , cũng chẳng biết phải mong chờ điều gì . Thế nhưng nhanh chóng sau đó ý tưởng được truyền đi rộng rãi . Mọi người bắt đầu tự mua bưu thiếp và tự tạo bưu thiếp cho chính mình . Tôi bắt đầu nhận được các bí mật trong hòm thư tại nhà mình , không chỉ từ Washington , D.C. , mà còn từ Texas , California , Vancouver , New Zealand , Iraq . Nhanh chóng thôi ý tưởng điên rồ này của tôi không còn có vẻ điên rồ nữa . PostSecret.com là một trong những trang blog không có quảng cáo được theo dõi nhiều nhất trên thế giới . Và đây là bộ sưu tập bưu thiếp của tôi ngày hôm nay . Bạn có thể thấy vợ tôi đang vất vả thế nào để đặt một chồng bưu thiếp lên một kim tự tháp tạo bởi hơn nửa triệu bí mật . Điều mà tôi muốn làm hiện giờ là chia sẻ với bạn một vài bí mật rất đặc biệt từ bộ sưu tập đó , bắt đầu với chiếc này . " Tôi tìm thấy những con tem này khi còn nhỏ , và tôi đã chờ đợi cả đời để tìm thấy ai đó mà gửi chúng đến cho họ . Tôi chưa từng có ai như thế . " Bí mật có nhiều dạng . Chúng có thể gây choáng có thể ngớ ngẩn hay đầy tâm trạng . Chúng có thể gắn kết chúng ta với tình người sâu thẳm nhất hay với những người mà ta chưa bao giờ gặp . Có lẽ một trong số các bạn đã gửi thứ này . Tôi không biết được . Cái thiếp này cho thấy rõ ràng sự sáng tạo của con người khi họ tự làm và gửi cho tôi chiếc bưu thiếp . Rõ ràng chiếc thiệp này được làm từ nửa cốc Starbucks với một cái tem và địa chỉ nhà tôi được viết vào mặt bên kia . " Gửi mẹ ruột của con , con có bố mẹ rất tuyệt vời . Con đã tìm thấy sự yêu thương . Con hạnh phúc . " Bí mật có thể nhắc nhở chúng ta về vô số những câu chuyện đầy kịch tính của con người về sự yếu đuối và sự anh hùng , được bật lên một cách âm thầm trong cuộc đời của những tất cả những người xung quanh ta ngay cả chính lúc này . " Tất cả những người biết tôi trước sự kiện 11 / 9 cho rằng tôi đã chết . " " Tôi từng phải làm việc với một loạt những người sùng đạo , vậy nên thỉnh thoảng tôi chẳng thèm mặt quần lót nữa , và đơn giản nở một nụ cười và cười khúc khích với bản thân mình . " Tấm thiệp tiếp theo cần có một đôi lời giải thích trước khi tôi chia sẻ nó với các bạn Tôi thích được thuyết trình ở các trường đại học và chia sẻ các bí mật và câu chuyện với sinh viên . Và đôi khi tôi sẽ nán lại một chút ký tặng sách và chụp ảnh với sinh viên . Tấm thiệp tiếp theo được làm từ một trong những tấm ảnh ấy . Và tôi cũng nên đề cập là , cũng như hôm nay , tại sự kiện PostSecret đó , tôi đã dùng một micro không dây . " Micro của ông không tắt trong lúc thử âm . Chúng tôi đều nghe thấy tiếng ông đi tè . " Thật là đáng xấu hổ khi chuyện đó xảy ra , cho tới khi tôi nhận ra rằng thậm chí nó đáng ra có thể tồi tệ hơn nữa . Đúng rồi đấy . Bạn hiểu ý tôi rồi . " Bên trong chiếc phong thư này là những mảnh vụn còn sót lại của bức thư tuyệt mệnh mà tôi đã không dùng đến . Tôi cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới " " Một trong những người đàn ông này là cha của con trai tôi . Hắn ta đã trả cho tôi rất nhiều tiền để giữ bí mật . " " Thứ bảy hôm đó khi em tự hỏi tôi đang ở đâu , chà , tôi đang tìm mua chiếc nhẫn cho em . Nó ở trong túi tôi ngay lúc này đây . " Tôi nhận được chiếc bưu thiếp này đăng trên PostSecret hai năm trước vào ngày lễ tình nhân . Nó nằm ở dưới cùng , bí mật cuối cùng trong một cái cột dài . Và chưa tới một vài giờ sau khi tôi nhận được bức email ầm ĩ này từ anh chàng đã gửi cho tôi chiếc thiệp . Và cậu ta nói , " Frank , tôi cần phải nói với ông câu chuyện vừa diễn ra trong đời tôi . " Anh ta nói , " Hai đầu gối của tôi giờ vẫn còn run . " " Trong ba năm qua , tôi và bạn gái , chúng tôi đã biến mỗi sáng chủ nhật thành một nghi thức đó là vào Post Secret và đọc to các bí mật cùng nhau . Tôi đọc một vài bí mật cho cô ấy , và cô ấy đọc một vài cái cho tôi . " Anh ta nói tiếp , " Nó thực sự đã đưa chúng tôi tới gần nhau hơn suốt những năm qua . Và rồi khi tôi phát hiện ra rằng ông đã đăng lời cầu hôn bất ngờ của tôi cho bạn gái ở tận dưới cùng như thế , tôi chết điếng người . Và tôi cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh , cố gắng không để lộ gì . Và như mọi Chủ nhật khác , chúng tôi bắt đầu đọc to các bí mật cho nhau nghe . " " Nhưng lần này tôi có cảm giác thật là lâu cái lúc cô ấy đọc qua từng chiếc một . " Nhưng cuối cùng cô ấy đã đọc được nó . Cô ấy đã đọc tới cái bí mật tận dưới cùng ấy , lời cầu hôn của chàng trai dành cho cô . Và cậu ta nói , " Cô ấy đọc một lần rồi đọc lại một lần nữa . " Rồi cô ấy quay về phía cậu ta và hỏi , " Đây có phải là con mèo của chúng ta ? " Và rồi khi cô ấy quay sang cậu ta cậu ta đang quỳ xuống một chân , đưa chiếc nhẫn lên . Cậu ấy nói ra gì phải nói , cô ấy đồng ý . Đó là một cái kết hạnh phúc . Vậy nên tôi email lại cho cậu ta và nói , " Hãy chia sẻ cho tôi một tấm hình , hay là cái gì đó , mà tôi có thể chia sẻ với cả cộng đồng PostSecret và cho mọi người thấy kết thúc cổ tích của các bạn . " Và cậu ấy gửi cho tôi tấm hình này . " Tôi tìm thấy máy ảnh này của bạn ở Lollapalooza mùa hè vừa qua . Cuối cùng rồi tôi cũng đem những bức hình đi rửa và tôi rất muốn đưa lại chúng cho bạn . " Bức ảnh chưa bao giờ trở về lại với người đã đánh mất nó , nhưng bí mật này đã ảnh hưởng tới rất nhiều cuộc đời , bắt đầu với một sinh viên ở Canada có tên là Matty Matty đã được truyền cảm hứng bởi bí mật đó và xây dựng trang web của riêng mình , trang web có tên IFoundYourCamera - Tôi tìm thấy máy ảnh của bạn . Matty mời mọi người gửi cho cậu ta những chiếc máy ảnh số mà họ tìm thấy , những thẻ nhớ bị mất với những tấm ảnh trong đó . Và Matty chụp lại hình của những chiếc máy ảnh đó và đăng chúng lên trang web của cậu mỗi tuần . Và mọi người vào trang đó để xem liệu họ có thể nhận ra bức hình mà họ đã đánh mất hay giúp ai đó lấy lại những bức ảnh mà có thể họ đang tha thiết tìm kiếm . Tôi đặc biệt yêu thích tấm này . Matty đã tìm ra cách thức khéo léo này để đánh thức lòng tốt của những người xa lạ . Nó có vẻ là một ý tưởng đơn giản , và cũng đúng thế thật , nhưng ảnh hưởng của nó tới mọi người là rất lớn lao . Matty chia sẻ với tôi một email đầy cảm động mà cậu nhận được từ bà mẹ trong bức hình đó . " Đó là tôi , chồng tôi và con trai tôi . Những bức hình còn lại là của bà ngoại ốm yếu của tôi . Cảm ơn vì đã tạo ra một trang web như thế này . Những tấm hình này có ý nghĩa với tôi nhiều hơn bạn tưởng . Sinh nhật của con trai tôi nằm trong chiếc máy ảnh này Nó tròn bốn tuổi vào ngày mai . " Mỗi tấm hình mà bạn thấy ở đây và hàng nghìn tấm khác đã được trở lại với người đã đánh mất chúng -- đôi lúc là xuyên lục địa , đôi khi vượt qua những rào cản ngôn ngữ . Đây là tấm bưu thiếp cuối cùng tôi muốn chia sẻ với bạn ngày hôm nay . " Khi những người tôi yêu để lại lời nhắn trên điện thoại của tôi Tôi luôn giữ chúng lại vì lỡ như họ ra đi vào ngày hôm sau và tôi không có cách nào khác để có thể nghe lại những giọng nói ấy một lần nữa . " Khi tôi đăng bí mật này , hàng chục người đã gửi lời nhắn từ điện thoại của họ , đôi khi là những lời nhắn mà họ đã cất giữ hàng năm trời , lời nhắn từ gia đình và bạn bè những người đã mất . Họ nói rằng bằng cách lưu lại những lời ấy và chia sẻ chúng , sẽ giúp họ giữ cho bòng hình của những người họ yêu thương tồn tại mãi . Một cô gái trẻ gửi lời nhắn cuối cùng mà cô ấy nhận được từ bà ngoại của mình . Bí mật có thể tồn tại dưới nhiều dạng . Chúng có thể gây sốc , có thể ngu ngốc hay chứa chan biết bao điều . Chúng có thể liên kết ta với tình người sâu thẳm nhất hay với những người mà ta mãi sẽ chẳng bao giờ được gặp nữa . Lưu lời thoại : Trước hết hãy giữ lại tin nhắn thoại . Bà ngoại : Hôm nay là sinh nhật của ai đó Sinh nhật của ai đó ngày hôm nay Những ngọn nến được thắp rồi trên chiếc bánh của ai đó Và tất cả chúng ta đều được mời tới dự vì ai đó Hôm nay cháu 21 tuổi . Chúc mừng sinh nhật cháu , và ta yêu cháu nhiều . Ta dừng tại đây đây . Xin cảm ơn . Cảm ơn Frank , bài diễn thuyết thật đẹp , thật cảm động . Anh đã bao giờ tự gửi một tấm thiệp chưa ? Đã bao giờ anh đăng bí mật của mình lên PostSecret ? Tôi có một trong những bí mật của mình trong mỗi cuốn sách . Tôi nghĩ , theo một cách nào đó , lý do tôi bắt đầu dự án , mặc dù bấy lâu nay tôi không hiểu rõ , đó là vì chính tôi cũng vất vả với những bí mật của riêng mình . Và nhờ vào đám đông nhờ vào lòng tốt của những người xa lạ mà tôi có thể thổ lộ một phần quá khứ cứ mãi ám ảnh tôi . Và đã có ai phát hiện ra bí mật nào là của anh trong cuốn sách chưa ? Đã có ai đó trong đời anh có thể phát hiện ra chúng ? Thỉnh thoảng tôi sẽ có thể chia sẻ thông tin đó . Tony Porter : Một lời kêu gọi đến đàn ông Tại TEDWomen , Tony Porter kêu gọi đàn ông ở khắp mọi nơi : Đừng " hành động như một người đàn ông . " Anh kể về nhiều câu chuyện sâu sắc từ chính cuộc đời anh , anh cho thấy rằng cái tâm tính này đã ăn sâu đến tận gốc rễ của nhiều người đàn ông và con trai , mà có thể dẫn đến sự khinh thường , đối xử tàn tệ và lạm dụng nhau và phụ nữ . Cách giải quyết của anh : Thoát ra khỏi " chiếc hộp đàn ông " để được tư do . Tôi lớn lên tại thành phố New York , giữa khu Harlem và Bronx . Là con trai , chúng tôi đã được dạy rằng con trai thì phải mạnh mẽ , phải khoẻ mạnh , phải bạo dạn , phải có tầm ảnh hưởng -- không biết đau , không cảm xúc , ngoại trừ việc giận dữ -- và dứt khoát là không được sợ hãi -- rằng đàn ông con trai là những người mang trọng trách , điều đó có nghĩa rằng đàn bà phụ nữ thì không ; rằng đàn ông con trai là những người dẫn đường và các bạn phải theo gót chúng tôi và làm những gì chúng tôi nói ; rằng đàn ông con trai là bề trên , đàn bà phụ nữ là bề dưới ; rằng đàn ông con trai thì mãnh mẽ , còn phụ nữ thì không ; rằng phụ nữ ít giá trị hơn -- là tài sản của đàn ông -- và là những vật thể , đích xác là những vật thể tình dục , về sau tôi đã được biết rằng tập thể những người đàn ông , mà được biết rõ hơn dưới cái tên " hộp đàn ông . " Cái hộp đàn ông này có trong nó tất cả các thành phần của định nghĩa một người đàn ông thật sự là như thế nào . Tôi cũng muốn khẳng định một cách dứt khoát rằng vẫn có những điều tuyệt vời , thật sự tuyệt vời về việc là một người đàn ông . Nhưng cùng lúc đó , có những thứ bị bóp méo . Và chúng ta thật sự phải khởi đầu đấu tranh chống lại những điều đó , bắt đầu quá trình tái xây dựng , tái định nghĩa lại những gì mà chúng ta biết về việc là một người đàn ông . Đây là hai đứa con tôi , Kendall và Jay . Chúng 11 và 12 tuổi . Kendall lớn hơn Jay 15 tháng . Đã có một khoảng thời gian mà vợ tôi , tên cô ấy là Tammie , và tôi , khá là bận rộn trong việc ' í ới ' nên : Kendall và Jay . Và khi chúng năm và sáu tuổi , bốn và năm tuổi , Jay có thể đến gần tôi và khóc . Con bé khóc vì điều gì không hề quan trọng , con bé có thể nằm cạnh đầu gối tôi , làm ướt ống tay áo của tôi , có thể khóc thật to . Bố đã ở đây con à . Đó mới là điều quan trọng . Nhưng Kendall thì khác -- và như tôi đã nói , thằng bé chỉ lớn hơn con bé có 15 tháng -- nó có thể khóc và chạy đến chỗ tôi , nhưng ngay khi tôi nghe thấy nó khóc , một chiếc đồng hồ đếm thời gian sẽ bắt đầu chạy . Tôi sẽ cho nó chỉ khoảng 30 giây , là trong khoảng thời gian để nó lại gần tôi , và tôi đã bắt đầu nói những thứ như " Tại sao con lại khóc ? Ngẩng đầu lên . Nhìn vào mắt bố khi bố đang nói chuyện với con . Nào , có chuyện gì sai ? Nói cho bố nghe . Bố không hiểu được con . Tại sao con lại khóc ? " Và vì tức giận trên cương vị và trách nhiệm nuôi dạy đứa con trai trở thành một người đàn ông để sao cho khớp với những tiêu chuẩn kia và những ranh giới mà định nghĩa nên cái hộp đàn ông , tôi thường nói với con trai những điều như " Đi về phòng ngay . Đi mau , đi về phòng . Và ngồi xuống , tự chấn chỉnh lại bản thân và hãy quay lại và nói chuyện với tôi khi mày có thể nói chuyện như một người -- " gì hả cả bạn ? " như một người đàn ông . " Và nó mới chỉ năm năm tuổi . Và khi tôi dần lớn lên trong cuộc sống , tôi sẽ tự nhủ với bản thân " Mình làm sao thế này ? Mình đang làm gì thế này ? Tại mình lại làm điều này ? " Và tôi nghĩ lại . Tôi nghĩ lại về cha tôi . Đã có một khoảng thời gian trong cuộc đời tôi khi đó gia đình tôi gặp chuyện không vui . Anh / em trai tôi , Henry , chết khi chúng tôi mới chỉ mười mấy tuổi . Lúc đó chúng tôi sống tại New York . Chúng tôi sống ở khu Bronx . Và việc an táng đã diễn ra tại Long Island , khoảng hai tiếng đi từ thành phố ra . Và khi chúng tôi sắp sửa đi về từ lễ chôn cất , đoàn xe đã dừng lại ở cạnh phòng nghỉ để cho người thân sửa soạn lại bản thân trước khi lên xe đi về thành phố . Và chiếc li-mô thưa bớt người đi . Mẹ tôi , chị / em gái tôi , cô tôi , tất cả mọi người đi ra ngoài hết , nhưng bố tôi và tôi thì ngồi lại . Và ngay sau khi tất cả những người phụ nữ đã ra khỏi xe , ông ấy oà khóc . Ông ấy đã không muốn khóc trước mặt tôi . Nhưng ông ấy biết rằng ông ấy sẽ không thể cự được cho đến khi về thành phố và sẽ tốt hơn nếu ông ấy khóc trước mặt tôi thay vì để lộ cảm xúc của ông trước những người phụ nữ . Và người đàn ông này , người mà mới mười phút trước đó đã đặt người con trai vị thành niên của mình xuống dưới lòng đất an nghỉ -- một thứ gì đó mà tôi không thể tưởng tượng được . Thứ mà đã đọng lại trong tôi dai dẳng nhất là việc ông ấy xin lỗi tôi về việc khóc trước mặt tôi . Và cùng lúc , ông ấy khen tôi , nâng cao , đề cao tôi lên , vì tôi không khóc . Tôi nhìn nhận điều này như là nỗi sợ của những người đàn ông , nỗi sợ mà đã làm tê liệt bản thân chúng tôi , ghìm giữ chúng tôi như con tin ở trong cái hộp đàn ông này . Tôi nhớ một lần tôi nói chuyện với một cậu bé 12 tuổi , cậu chơi bóng bầu dục , và tôi đã hỏi cậu , tôi nói rằng " Cháu sẽ cảm thế như thế nào nếu trước mặt các bạn cùng chơi bóng , huyến luyện viên cháu nói rằng cháu chơi như con gái ? " Tôi đã mong chờ rằng cậu sẽ nói những thứ như ừ thì cháu sẽ buồn , cháu sẽ bực mình , cháu sẽ tức , hay điều gì đó tương tự . Nhưng không , cậu nói với tôi rằng -- cậu bé nói với tôi rằng " Điều đó sẽ giết chết cháu . " Và tôi tự nhủ " Trời ơi , nếu chỉ việc bị gọi là con gái mà sẽ giết chết thằng bé , thì chúng ta đang dạy thằng bé những gì về con gái ? " Điều này đưa tôi quay lại với khoảng thời gian khi chính tôi cũng 12 tuổi . Tôi lớn lên trong một chung cư giữa thành phố . Lúc đó chúng tôi đang sống ở Bronx . Và trong một toàn nhà cạnh nơi tôi ở , có một cậu tên là Johnny . Cậu này lúc đó khoảng 16 tuổi và tất cả chúng tôi mới chỉ 12 . Và cậu này chơi với chúng tôi , những đứa nhỏ tuổi hơn . Và anh chàng này , cậu làm nhiều thứ không hay . Cậu là một thể loại mà khiến các bậc cha mẹ phải tự hỏi rằng " Thằng 16 tuổi này đang làm gì với mấy đứa con trai 12 tuổi kia ? " Và đúng là cậu đã làm nhiều thứ không hay . Cậu là một cậu bé có nhiều vấn đề . Mẹ cậu chết vì sử dụng hê-rô-in quá liều . Cậu được nuôi bởi bà . Bố cậu thì không bao giờ ở nhà . Bà cậu phải làm hai việc cùng một lúc . Cậu hay phải ở nhà một mình . Nhưng tôi phải nói với các bạn rằng , chúng tôi , những người trẻ tuổi , chúng tôi đã kính nể anh chàng này . Cậu chơi đẹp . Cậu khá tốt . Đó là những gì mà các bà chị đã nói " Thằng đó khá tốt . " Cậu đã quan hệ tình dục . chúng tôi kính nể cậu . Vào một ngày , tôi đang làm gì đó ở trước nhà -- chơi linh tinh , làm gì đó -- tôi không nhớ . Cậu mới ngó đầu ra cửa sổ và gọi tôi lên , cậu nói " Này Anthony . " Họ thường gọi tôi là Anthony khi tôi còn nhỏ . " Này Anthony , lên đây . " Johnny gọi thì bạn phải nghe . Nên tôi chạy lên lầu . Cậu ấy mở cửa và nói với tôi rằng " Mày muốn thử chứ ? " Ngay lập tức tôi hiểu ngay ý cậu là gì . Bởi vì trong quãng thời gian đó cùng với mối quan hệ này của chúng tôi với cái hộp đàn ông , mày muốn thử không chỉ có thể có hai nghĩa , tình dục hoặc thuốc phiện -- và chúng tôi thì không chơi thuốc . Ngay lúc đó , cái hộp , các cái hộp các đàn ông lập tức bị rơi vào hoàn cảnh khó xử . Lúc đó có hai thứ : một là tôi chưa bao giờ quan hệ . Chúng tôi , những người đàn ông , không bao giờ nói về chuyện này . Các bạn chỉ nói cho người bạn thân nhất , thề giữ bí mật suốt đời , về việc mình quan hệ lần đầu tiên là khi nào . Đối với tất cả những người khác , chúng tôi lúc nào cũng cho họ nghĩ rằng chúng tôi đã quan hệ từ khi mới hai tuổi . Nói chung là coi như không lần đầu quan hệ . Điều còn lại mà tôi không thể nói với cậu Johnny là tôi không muốn thử . Điều này còn tệ hơn . Chúng tôi đáng lẽ lúc nào cũng phải đi cùng nhau . Đàn bà chỉ là vật chất , các vật thể tình dục . Thế nào đi chăng nữa , tôi đã không thể nói với cậu Johnny bất kỳ điều gì . Nên như mẹ tôi hay nói , cắt ngắn câu chuyện . Tôi chỉ đơn giản nói với Johnny rằng " Được . " Cậu nói tôi vào phòng của cậu . Tôi vào phòng của cậu . Một cô bé tên là Sheila sống ở trong cùng khu chúng tôi đang ngồi trên giường . Cô 16 tuổi . Không có một mảnh vải trên người . Theo như tôi biết thì cô ấy bị bệnh về thần kinh , thần kinh hoạt động lúc nhanh lúc chậm . Chúng tôi đã có hàng loạt những cái tên không hay về cô ấy . Johnny mới quan hệ với cô . Thật ra thì cậu đã cưỡng cô nhưng cậu nói rằng cậu đã quan hệ với cô . Bởi vì , mặc dù Sheila không từ chối , cô ấy cũng chẳng đồng ý . Nên cậu đang mời mọc tôi cơ hội để làm điều tương tự . Vậy nên khi tôi vào phòng , tôi đóng cửa . Tôi sững sờ . Tôi đứng dựa lưng vào cửa để Johnny không thể bất chợt nhảy vào phòng và thấy rằng tôi chẳng làm gì cả . Và tôi đứng đó khá lâu mà trong thời gian đó tôi đã có thể làm một điều gì đó . Tôi không còn cố gắng nghĩ về việc tôi sẽ làm gì nữa , tôi bắt đầu cố gắng nghĩ cách để thoát ra khỏi cái phòng . Nên với 12 năm kinh nghiệm đời , tôi mở khoá quần , và đi ra khỏi phòng . Và nhìn kìa , trong khi tôi đang ở trong phòng cùng với Sheila , Johnny đã quay lại cửa sổ và gọi những cậu bé khác lên . Và bây giờ trong phòng đầy ắp những anh chàng khác . Giống như là một cái phòng chờ ở phòng khám tư nhân . Và họ hỏi tôi thế nào . Và tôi trả lời " Đã . " Và tôi kéo khoá quần lên trước chúng và đi ra khỏi cửa . Tôi kể những điều này một cách ăn năn và tôi đã cực kỳ hối lỗi trong khoảng thời gian đó nhưng tôi đã bị xung đột bởi vì trong lúc tôi ăn năn , tôi cũng cảm thấy thoả mãn , bởi vì tôi không bị phát hiện nhưng tôi biết rằng tôi đã cảm thấy có lỗi với những gì đang diễn ra . Nỗi sợ hãi về việc nằm ngoài cái hộp đàn ông thật sự đã tràn ngập lấy tôi . Cái hộp đàn ông đối với bản thân tôi đã quan trọng hơn nhiều lần hơn là Sheila và những gì cô ấy đang phải chịu đựng . Nên một cách tập thể , chúng tôi , như người đàn ông được dạy không được đánh giá cao những người phụ nữ con gái , phải xem họ như món đồ và vật chất của đàn ông . Chúng tôi xem đó là một đẳng thức bằng với bạo lực đối với phụ nữ . Chúng tôi , nhưng người đàn ông tốt , phần lớn những người đàn ông , chúng tôi hoạt động trên nền tảng của cái tập thể xã hội này . Chúng tôi xem một bản thân là một thể tách biệt nhưng chúng tôi lại là một phần của nó . Chúng tôi đã dần nhận ra rằng việc đánh giá thấp , coi người khác là vật chất chính là cái nền tảng đó và bạo lực không thể không diễn ra trên nền tảng này . Nên chúng tôi chính là một phần trong cách giải quyết cũng như chúng tôi chính là vấn đề . Trung tâm ngành y có thông báo rằng hiện tượng bạo lực của đàn ông đối với phụ nữ đang ở mức đáng lo ngại , đó là mối lo sức khoẻ số một đối với phụ nữ trên đất nước này và ở nước ngoài . Tôi chỉ muốn nói rằng , đây là tình yêu của đời tôi , con gái tôi , Jay . Thế giới mà tôi mong muốn cho nó , tôi muốn đàn ông đối xử với nó như thế nào đây ? Tôi cần các bạn giúp đỡ . Tôi cần các bạn đi cùng tôi . Tôi cần các bạn làm việc cùng tôi và tôi làm việc với các bạn về cách chúng ta nuôi dạy những đứa con trai của chúng ta và cách chúng ta dạy chúng trở nên những người đàn ông -- rằng việc chi phối là không tốt , rằng việc có cảm xúc là một chuyện hoàn toàn bình thường , rằng sự bình đẳng là tốt , rằng chúng ta có thể có những người phụ nữ làm bạn , rằng trở nên một cá nhân trọn vẹn là một điều tốt , rằng sự giải phóng đối với một người đàn ông gắn liền với giải phóng đối với một người phụ nữ . Tôi nhớ việc tôi hỏi một cậu bé chín tuổi . Tôi hỏi cậu rằng " Cuộc sống đối với cháu sẽ như thế nào nếu cháu không phải bám vào cái hộp đàn ông này ? " Cậu trả lời rằng " Cháu sẽ được tự do . " Cảm ơn các bạn . Stanley McChrystal : Lắng nghe , học hỏi ... rồi lãnh đạo Tướng 4 sao Stanley McChrystal chia sẻ những gì ông đã học về kỹ năng lãnh đạo qua hàng chục năm tại ngũ . Làm sao để xây dựng ý thức về mục tiêu chung cho những người có tuổi tác và chuyên môn khác nhau ? Bằng cách lắng nghe và học hỏi -- và đối diện với khả năng thất bại . 10 năm về trước , vào một buổi sáng thứ Ba , Tôi thực hiện một pha nhảy dù tại Fort Bragg , Bắc Carolina . Đó là một buổi tập định kỳ như nhiều buổi khác tôi đã thực hiện kể từ khi trở thành lính nhảy dù 27 năm trước đó . Chúng tôi đến trường bay sớm bởi đó là quân đội và bạn phải luôn đi sớm . Trước tiên là các động tác khởi động , tiếp theo phải mang dù vào với sự trợ giúp của một đồng đội khác . Và bạn mang dù T10 vào người . Phải cẩn thận để ý cách mang dây đặc biệt là dây chân bởi vì phải mang vào giữa hai chân . Sau đó , mang dù dự bị lên người và tiếp theo là chiếc balo rất nặng . Và rồi huấn luyện viên đến , đó là một hạ sĩ quan nhảy dù nhiều kinh nghiệm . Ông ấy kiểm tra mọi thứ , nắm lấy dây điều chỉnh dù thắt mọi thứ chặt lại để chúng ép chặt vào ngực bạn vai bạn bị đè xuống , và dĩ nhiên , ông ấy thắt chặt dây để giọng nói của bạn cũng sẽ cao thé lên vài quãng . Rồi bạn ngồi xuống và chờ , vì quân đội là vậy . Rồi bạn chất đồ lên máy bay , đứng dâỵ và xuất phát tất cả mọi người ì ạch theo một hàng lên máy bay rồi ngồi xuống những chiếc ghế vải bạt ở hai bên máy bay . Đợi thêm một chút nữa Không Quân dạy lính cách đợi chờ như vậy . Và rồi ta cất cánh . bạn sẽ cảm thấy đau tôi nghĩ mọi thứ đã được sắp xếp như vậy -- phải đủ đau để khiến bạn muốn nhảy . Bạn chẳng thực sự muốn nhảy , nhưng bạn muốn thoát ra ngoài . Quay lại chuyện bạn vào trong máy bay và bay đi 20 phút sau khi cất cánh , các huấn luyện viên bắt đầu ra lệnh . Họ nói bạn có 20 phút -- đó là cảnh báo về thời gian . Bạn ngồi đó , ừ được thôi . Rồi họ nói còn 10 phút . Và dĩ nhiên , bạn phản ứng bằng cách tỏ ra không hề sợ . Điều đó giúp tăng sự tự tin của tất cả mọi người . Rồi họ nói , " chuẩn bị . " Rồi họ hô , " Lính nhảy dù . Đứng dậy . " Nếu là lính nhảy dù , thì giờ hãy đứng dậy . Nếu bạn có phận sự ở lại trên boong , cũng đứng dậy . Và rồi bạn nối mọi thứ lại , móc dây neo vào . Đúng lúc đó , bạn nghĩ , " Ê , biết sao không ? Có lẽ mình sẽ nhảy . Chẳng còn cách nào khác để thoát khỏi đây . " Bạn kiểm tra mọi thứ lần nữa , và rồi họ kéo cửa mở . Và đó là buổi sáng ngày thứ 3 giữa tháng 9 , trời bên ngoài khá đẹp . Không khí trong lành uà vào trong . Huấn luyện viên bắt đầu kiểm tra cửa . Và rồi khi đến lúc , đèn xanh bật sáng , huấn luyện viên ra lệnh , " Nhảy . " Người đầu tiên lao ra , và bạn còn ở trong hàng , bạn loạng choạng tiến đến gần cửa . Nhảy là từ không đúng ; bạn rơi . Bạn rơi ra ngoài cửa , bạn bị hút vào dòng trượt . Việc đầu tiên bạn làm là khoá cơ thể vào một vị trí đầu cúi xuống ngực , hai cánh tay dang rộng , đặt trên dù dự bị . Phải làm vậy bởi vì 27 năm trước , một trung sĩ không quân đã dạy tôi điều đó . Tôi không biết làm vậy thì có gì khác , nhưng ông ấy nghe có vẻ có lý , và tôi sẽ chẳng dại gì đi thử xem giả thuyết của ông có sai hay không . Và rồi bạn chờ một cú giật mạnh khi dù của bạn mở . Nếu bạn không có cảm giác giật sốc , có nghĩa bạn không mang dù bạn có một loạt vấn đề hoàn toàn mới . Nhưng thường thì bạn có dù , và thường thì nó mở bung ra . Và dĩ nhiên , nếu dây buộc chân không đúng vị trí , lúc đó , bạn sẽ thấy giật lần nữa . Bùm . Bạn nhìn xung quanh , thấy mình đang ở dưới tán dù và bạn nói : " Vậy là tốt . " Giờ bạn chuẩn bị cho điều không thể tránh khỏi . Bạn sẽ tiếp đất . không thể chậm trễ . Và bạn không thể hoàn toàn quyết định nơi nào để tiếp đất. bởi vì người ta làm như thể bạn có thể lái dù nhưng thực sự là bạn chỉ rơi xuống . Thế là bạn nhìn quanh : hạ cánh ở đâu bây giờ. bạn cố gắng sẵn sàng . Khi đến gần mặt đất , bạn hạ ba lô theo dây hạ xuống dưới người mình. để nó sẽ không đè trên người khi bạn hạ cánh và bạn chuẩn bị dù cho cú hạ cánh . Quân đội dạy rằng phải vận dụng năm điểm- ngón chân , bắp chân , bắp đùi , mông và các cơ dùng hít đất . Hạ cách nhẹ nhàng , xoay người và lăn tròn . Sẽ không đau đâu . Trong hơn 30 năm nhảy dù , tôi chưa lần nào thành công . Tôi luôn hạ cánh giống như một quả dưa hấu rơi từ cửa sổ tầng 3 . Và ngay khi tôi chạm đất , là tôi kiểm tra ngay xem mình có bị gãy cái gì mà mình cần không . Tôi lắc đầu , và tự hỏi mình câu hỏi muôn thủa : " Tại sao trước kia mình không làm trong ngân hàng chứ ? " Tôi nhìn xung quanh , và rồi tôi thấy một lính nhảy dù khác , một thanh niên hay một cô gái trẻ , Họ đã lôi cabin M-4 ra ngoài. và nhặt thiết bị của mình lên . Họ làm mọi thứ mà chúng tôi đã dạy họ . Tôi nhận ra rằng nếu họ phải ra chiến trường họ sẽ làm những gì chúng tôi đã dạy và sẽ theo lệnh người chỉ huy . Và nếu họ rời chiến trường đó là bởi vì chúng tôi dẫn đường cho họ ra khỏi đó . Tôi bị lại thấy say sưa với tầm quan trọng của công việc mình làm . Thế là sáng thứ Ba đó , tôi phải nhảy nhưng nó không phải là một cú nhảy bình thường. đó là ngày 11 tháng 9 năm 2001 . Khi chúng tôi cất cánh khỏi trường bay , nước Mỹ vẫn còn hoà bình . Khi chúng tôi hạ cánh ở vùng thả lính , mọi thứ đã thay đổi . Những suy nghĩ của chúng tôi về khả năng những người lĩnh trẻ phải tham chiến vốn chỉ là lý thuyết thì nay đã là sự thực -- và vai trò người lãnh đạo dường như rất quan trọng . Nhưng mọi thứ đã thay đổi-- Tôi đã là một thiếu tướng 46 tuổi . Tôi đã thành đạt , nhưng mọi thứ đã khác nhiều nên tôi sẽ phải tự tạo ra những thay đổi lớn lao . Sáng hôm đó , tôi chưa biết vậy . Tôi được nuôi lớn với những câu chuyện truyền thống về taì lãnh đạo . Robert E. Lee , John Buford ở Gettysburg . Tôi cũng lớn lên với những ví dụ cụ thể về tài lãnh đạo . Đây là bố tôi ở Việt Nam . Tôi được nuôi daỵ để tin tưởng rằng người lính là những người khoẻ và thông thái dũng cảm và trung thành-- họ không nói dối , lừa đảo , ăn trộm hay bỏ rơi đồng đội của mình . Và tôi vẫn tin rằng một người lãnh đạo thực sự phải như vậy . Nhưng trong 25 năm đầu sự nghiệp , Tôi có cả tá những kinh nghiệm khác . Một trong những tiểu đoàn trưởng đầu tiên của tôi , Tôi công tác trong tiểu đoàn của ông ta 18 tháng lần duy nhất ông ta nói chuyện với Trung uý McChrystal là ở dặm 18 trên một cuộc hành quân 25 dặm. và la mắng tôi ầm ĩ đến khoảng 40 giây . Tôi không chắc lần đó có gọi là tương tác giữa người với người không . Nhưng sau đó 2 năm , khi tôi là một chỉ huy cấp uý , Tôi rời khỏi trung tâm đào tạo quốc gia . Chúng tôi lên đường hành quân. nhóm của tôi tiến hành đột kích lúc bình minh-- Bạn biết đấy , kiểu tấn công vào lúc rạng sáng rất kinh điển : chuẩn bị cả đêm , di quân tới điểm xuất kích . Tôi có nguyên đoàn quân được trang bị vũ khí . Chúng tôi xông lên và bị đánh tan tác . Bị đánh tan ngay lập tức . Quân địch hầu như chẳng phải nhỏ gịot mồ hôi nào . Sau trận đánh , họ mang một rạp hát di động đến và làm cái mà họi gọi là " nghiệm thu hậu chiến " để dạy cho bạn thấy bạn đã làm gì sai . Kiểu lãnh đạo bằng cách làm bẽ mặt hạ cấp . Họ treo một màn hình lớn lên , họ cho bạn xem lại mọi thứ . " ... Đáng lẽ anh phải làm thế này , anh đã bỏ qua cái kia , v.v. " Tôi bước ra khỏi đó , cảm thấy ê chề không khác gì một con rắn vừa bị xe ngựa cán bẹp dí . Tôi phải đến gặp chỉ huy tiểu đoàn bởi tôi đã làm ông ta thất vọng . Tôi đến để xin lỗi , thì ông ta nói , " Standy , tôi nghĩ anh đã làm rất tốt . " Chỉ bằng một câu , ông ấy đã vực chí khí tôi dậy , giúp tôi đứng lên trên đôi chân của mình , và dạy tôi một điều rằng nhà lãnh đạo có thể để bạn thua và tuy vậy , sẽ không để bạn thành một kẻ thất bại . Khi ngày 11 / 9 đến , Tướng McChrystal , 46 tuổi , nhìn thấy một thế giới hoàn toàn mới . Thứ nhất là những thứ hiển nhiên mà bạn đã quá quen thuộc : môi trường đã thay đổi-- tốc độ , sự tinh vi , tính nhạy bén của mọi thứ giờ diễn ra nhanh quá , đôi khi mọi việc tiến triển nhanh hơn khả năng con người có thể thực sự kịp suy nghĩ về chúng . Nhưng tất cả những việc chúng ta làm đều nằm trong các hoàn cảnh khác nhau . Quan trọng hơn là lực lượng mà tôi lãnh đạo đã mở rộng trên hơn 20 nước . Và thay vì có thể có tất cả những người lãnh đạo then chốt ngồi trong một phòng để cùng đưa ra một quyểt định và ta có thể nhìn thẳng vào mắt họ , giúp họ xây dựng niềm tin vào chính mình và được họ tin tưởng . Giờ đây , tôi đang chỉ huy một lực lượng phân tán và phải dùng những thủ pháp khác . Tôi phải dùng hội thảo qua video , chat , Tôi phải dùng mọi thứ có thể không chỉ để thông tin liên lạc , mà để chỉ huy . Một người 22 tuổi hoạt động đơn độc cách xa tôi hàng ngàn dặm phải an tâm khi liên lạc với tôi . Tôi phải tin tưởng họ và ngược lại . và tôi cũng phải xây dựng lòng tin ở họ . đó là một kiểu lãnh đạo mới đối với tôi . Có lần , chúng tôi có một chiến dịch đòi hỏi phải phối hợp từ nhiều địa điểm khác nhau . Mội cơ hội xuất hiện -- không có đủ thời gian để tụ họp mọi người lại . Nên chúng tôi gom các thông tin tình báo lại chúng tôi phải vạch ra khả năng hành động . Chuyện đó rất nhạy cảm . Chúng tôi phải trình lên với ban chỉ huy thuyết phục họ rằng đây là điều cần phải làm , và phải làm nó bằng các công cụ điện tử . Chúng tôi đã thất bại . Nhiệm vụ không thành công . Sau đó , điều cần làm là tôi phải chủ động cố xây dựng lại lòng tin của lực lượng , tái tạo lại sự tự tin cho họ -- tôi và họ , và họ và tôi , và những sĩ quan cấp trên và chúng tôi là một lực lượng - Tất cả đều làm được trừ việc đặt tay lên vai khích lệ một ai đó . Một yêu cầu hoàn toàn mới . Hơn nữa , con người đã thay đổi . Có lẽ bạn cho rằng lực lượng mà tôi chỉ đạo toàn là những tay biệt kích mặt lạnh nắm đấm thép mang theo mình đống vũ khí kỳ quặc . Trên thực tế , phần lớn binh lính của tôi trông hoàn toàn giống các bạn . Nam có , nữ có , trẻ có , già có không chỉ từ quân đội mà còn từ các tổ chức khác nhau , rất nhiều người được chúng tôi cắt cử chỉ qua một cái bắt tay . Thế nên , thay vì đưa ra mệnh lệnh , bạn lại đang xây dựng sự đồng thuận và bạn đang xây dựng ý thức về mục đích chung của tập thể . Có lẽ thay đổi lớn nhất là hiêu rằng sự khác biệt giữa các thế hệ. và tuổi tác đã khác trước rất nhiều . Tôi tìm đến một trung đội Biệt kích đang thực hiện một sứ mệnh ở Afghanistan , Lần đó , một trung sĩ trong trung đội đã mất một nửa cánh tay khi ném trả một quả lựu đạn của Taliban về lại phiá kẻ địch sau khi nó rơi vào chỗ đội anh đang đứng . Chúng tôi bàn về sứ mệnh đó. và cuối cùng tôi đã làm điều tôi thường làm với một đội quân như vậy . Tôi hỏi , " Các câụ đã ở đâu vào hôm 11 / 9 ? " Một cậu lính biệt kích trẻ ngồi phiá sau i-- tóc rối bời , mặt đỏ bừng và bạt gió vì đã chiến đấu trong những cơn gió lạnh ở Afghanistan Cậu đáp , ' Lúc đó tôi học lớp 6 , thưa xếp . " Điều đó nhắc tôi nhớ rằng chúng tôi đang vận hành một lực lượng buộc phải chia sẻ cùng mục tiêu và nhận thức . Nhưng cậu lính lại có những kinh nghiệm sống khác , và nhiều khi một kho từ ngữ khác một tập hợp kỹ năng hoàn toàn khác với các phương tiện truyền thông số hơn hẳn tôi và nhiều lãnh đạo cấp cao khác . Tuy vậy , chúng tôi cũng cần có ý thức tập thể chung . Điều đó cũng tạo ra một thứ mà tôi gọi là đảo ngược chuyên môn vì ở các cấp thấp , chúng tôi có rất nhiều thay đổi trong công nghệ , chiến thuật , và nhiều nữa rồi đột nhiên , những điều mà chúng tôi đã làm từ ngày trẻ đến giờ quân lính không còn dùng đến những thứ như vậy nữa . Vì vậy , một nhà lãnh đạo phải làm sao để vẫn đáng tin cậy và xứng đáng với chức vụ khi họ chưa bao giờ làm những thứ mà cấp dưới đang làm ? Đó chính là một thách thức hoàn toàn mới cho nhà lãnh đạo Và nó buộc tôi phải trở nên rõ ràng dễ hiểu hơn , sẵn lòng lắng nghe nhiều hơn , sẵn lòng để cấp dưới cố vấn ngược lại cho mình hơn Thế nhưng , một lần nữa , không phải tất cả mọi người đều có thể ngồi trong một phòng . Rồi một điều nữa . Bạn và cấp lãnh đạo của bạn chịu một tác động . Một tác động tích luỹ . Không phải lần nào bạn cũng chỉnh lại , hay sạc pin lại Một đêm , tôi đứng trước màn hình ở Iraq cùng với một sĩ quan cấp trên chúng tôi đứng nhìn một toán quân của mình đang dẹp lửa . Tôi nhớ ra con trai của anh ta ở trong quân của mình . Tôi bèn hỏi , " Này John , con trai anh đâu ? Cậu bé thế nao ? " Anh ta đáp : " Nó khoẻ , thưa xếp . Cảm ơn anh đã hỏi thăm . " Tôi nói , " Giờ nó ở đâu ? " Anh ta chỉ vào màn hình nói , " Nó đang dẹp lửa chỗ kia . " Hãy nghĩ về việc bạn xem anh trai hay bố con gái , con trai , hay vợ của bạn đang cứu lửa ngoài đời và bạn không thể làm gì để giúp họ . Hãy tưởng tượng rằng bạn biết điều đó trong nhiều năm . Nó tích luỹ dần thành một áp lực mới lên người lãnh đạo . Bạn phải đứng nhìn và chăm sóc cho nhau . Có lẽ tôi học được nhiều nhất là về các mối quan hệ . Tôi học được rằng chúng là sức mạnh giúp gắn kết tập thể lại với nhau . Trong phần lớn sự nghiệp của mình , tôi trưởng thành trong các trung đoàn biệt kích . Mỗi buổi sáng ở trung đoàn biệt kích , mỗi lính biệt kích -- có hơn 2000 người - đều nói sáu câu tín điều của lính biệt kích . Có thể bạn biết 1 dòng trong đó . Nó như vầy : " Tôi sẽ không bao giờ bỏ đồng đội thất thế rơi vào tay kẻ thù . " Nó không phải là câu cửa miệng cũng chẳng phải thi ca Đó là lời thề nguyện . mà mỗi lính biệt kích hứa với các lính biệt kích khác bất kể có chuyện gì xảy ra , bất kể cái giá phải trả là gì nếu anh cần tôi , tôi sẽ đến . Và mỗi lính biệt kích đều được các lính khác hứa cùng một điều như vậy . Hãy nghĩ về điều đó . Nó có sưc mạnh kỳ diệu . Có lẽ nó còn mạnh hơn cả lời thề ước hôn nhân . Và họ đã sống đúng theo câu đó khiến nó có sức mạnh đặc biệt Và sợi dây tập thể gắn kết họ trở nên kỳ diệu . Tôi đã học được rằng các mối quan hệ cá nhân còn quan trọng hơn khi nào hết . Chúng tôi đang trong một chiến dịch khó khăn tại Afganistan năm 2007 , một người bạn cũ mà tôi đã có nhiều năm trong sự nghiệp của mình , đồng hành cùng ông ấy tôi còn là cha đỡ đầu của một trong những đứa con của họ Ông ấy gửi cho tôi một mảnh giấy bỏ trong phong thư , trong đó có câu trích dẫn của Sherman dành cho Grant nó nói , " Tôi biết nếu tôi lâm vào trắc trở , thì nếu còn sống , bạn sẽ đến tìm . " Có mối quan hệ như vậy , với tôi , hoá ra là vô cùng quan trọng tại nhiều thời điểm trong sự nghiệp . Tôi học được rằng bạn phải dành tình cảm cho người khác trong môi trường như thế này , vì nó là một môi trường khắc nghiệt . Đó là đoạn đường tôi đã đi qua . Tôi mong nó chưa chấm dứt . Tôi đã trở nên tin tưởng rằng một người là chỉ huy tốt không phải vì họ đúng ; mà họ tốt vì họ sẵn lòng học hỏi và tin tưởng người khác . Điều đó không hề dễ . Nó không giống với máy tập thể dục bụng mà cứ tập 15 phút một tháng , bạn sẽ có một cái bụng rắn chắc như bia . Và đời không phải lúc nào cũng công bằng . Bạn có thể bị hạ gục , và thấy đau và có sẹo . Nhưng nếu bạn là một người lãnh đạo , những người bạn tin cẩn sẽ giúp bạn đứng lên . Và nếu bạn là một người lãnh đạo , những người trông cậy vào bạn sẽ cần bạn đứng vững trên chân mình . Xin cảm ơn Arunachalam Muruganantham : Làm thế nào tôi bắt đầu một cuộc cách mạng băng vệ sinh ! Khi nhận ra vợ mình phải lựa chọn giữa việc mua bữa ăn cho gia đình và mua sắm hàng " tiếp tế " hằng tháng cho bản thân , Arunachalam Muruganantham thề sẽ giúp cô ấy giải quyết vấn đề của băng vệ sinh . Nghiên cứu của ông mang tính rất rất cá nhân - và đã dẫn ông đến một mô hình kinh doanh mạnh mẽ . ( Quay tại Bangalore như một phần của TED Tôi đã cố gắng làm một việc tốt nho nhỏ cho vợ mình . Điều khiến tôi đứng ở đây , sự nổi tiếng , tiền tài , tôi không bàn về chúng . Thế nên , những gì tôi đã làm , tôi đã quay trở lại những ngày đầu của cuộc hôn nhân của mình . Những gì bạn làm trong những ngày đầu của cuộc sống vợ chồng , là cố gắng gây ấn tượng với vợ của bạn . Tôi đã làm như vậy . Vào buổi đó , tôi đã thấy vợ mình mang theo một cái gì đó như thế này . Tôi đã thấy . " Là gì vậy ? " Tôi hỏi . Vợ tôi trả lời , " Không phải là việc của anh . " Thế rồi , là người làm chồng , tôi chạy theo vợ mình và nhìn thấy cô ấy có một miếng giẻ lau bẩn . Tôi thậm chí còn không dùng nó để làm sạch chiếc xe máy của mình . Sau đó tôi hiểu ra rằng - vợ mình dùng phương pháp mất vệ sinh đó để xoay sở trong những ngày hành kinh . Tôi ngay lập tức hỏi cô ấy rằng , tại sao em lại [ sử dụng ] phương pháp mất vệ sinh như vậy ? Cô ấy trả lời , em cũng biết về [ băng vệ sinh ] nhưng bản thân em và chị em của em , nếu sử dụng nó , tụi em buộc phải cắt bớt khoản tiền chi tiêu cho sữa của gia đình mình . Tôi đã bị sốc . Có mối liên hệ nào giữa việc sử dụng băng vệ sinh và tiền sữa ? Và đó được gọi là khả năng chi trả . Tôi đã cố gắng gây ấn tượng với cô vợ mới cưới của mình bằng cách tặng cho cô ấy một gói băng vệ sinh . Tôi đến một cửa hàng địa phương , cố gắng để mua cho cô một gói băng vệ sinh . Tên nhân viên cửa hàng liếc ngang liếc dọc , rồi trải một tờ báo , cuộn [ gói băng ] vào tờ báo , rồi đưa nó cho tôi như thể đó là một vật phẩm bị cấm , một cái gì đó giống như vậy . Tôi không biết lý do tại sao . Tôi đâu có yêu cầu một cái bao cao su . Rồi , tôi cầm lấy miếng băng ấy . Tôi muốn tận mắt thấy nó . Cái gì bên trong nó ? Lần đầu tiên , ở tuổi 29 , ngày hôm đó , tôi đã chạm vào một miếng băng vệ sinh , lần đầu tiên trong đời . Tôi phải biết : bao nhiêu người trong số những quý ông ở đây đã từng đụng tay vào một miếng băng vệ sinh ? Các bạn sẽ không đụng tay vào nó đâu , bởi vì đó không phải là vấn đề của các bạn . Thế rồi tôi tự nhủ , cái thứ màu trắng kia , được làm từ bông gòn-- ôi trời , cái gã đó chỉ sử dụng nguyên liệu có giá một đồng bạc bên trong , và họ bán nó ra với giá vài bảng Anh , vài đô la . Tại sao không làm một loại băng vệ sinh địa phương cho cô vợ mới cưới của mình ? Đó là cách mà làm thế nào tất cả những điều này được bắt đầu , nhưng sau khi chế tạo ra được một miếng băng vệ sinh , liệu tôi có thể thực nghiệm nó ở đâu ? Điều đó không giống với việc chỉ kiểm tra nó trong phòng thí nghiệm . Tôi cần một người phụ nữ tình nguyện viên . Liệu tôi có thể tìm được một người như vậy ở nơi nào trên Ấn Độ ? Ngay cả ở Bangalore , bạn sẽ không tìm thấy được [ một ai ] , ở Ấn Độ . Vậy nên vấn đề duy nhất là : chỉ có duy nhất một nạn nhân có thể dùng đó là vợ của tôi . Thế rồi , tôi đã làm một miếng băng vệ sinh và trao nó cho Shanti-- tên vợ tôi là Shanti . " Nhắm mắt lại . Cái mà anh sẽ cho em , đó sẽ không là một mặt dây kim cương không phải là một chiếc nhẫn kim cương , thậm chí là sô cô la , Anh sẽ cho em một bất ngờ với được gói bằng rất nhiều giấy kim tuyến . Nhắm mắt lại đi em . " Bởi vì tôi đã cố gắng làm cho nó trở nên thân mật . Bởi vì đó là một cuộc hôn nhân sắp đặt , không phải là một cuộc hôn nhân tình yêu . Và rồi một ngày cô ấy nói , một cách thẳng thắn , em sẽ không hỗ trợ cho nghiên cứu này . Rồi tới lượt những nạn nhân khác , các chị em gái của tôi . Nhưng ngay cả những người chị , người vợ , họ không sẵn sàng để hỗ trợ cho nghiên cứu . Đó là lý do tại sao tôi luôn luôn ghen tị với các vị Thánh ở Ấn . Họ có rất nhiều tình nguyện viên nữ xung quanh mình . Tại sao tôi lại không có [ một ai ] ? Như bạn biết đó , thậm chí không cần kêu gọi , họ vẫn sẽ có được rất nhiều tình nguyện viên nữ . Sau đó tôi sử dụng , cố gắng sử dụng các cô gái trường cao đẳng y tế . Họ cũng từ chối . Cuối cùng , tôi quyết định , sử dụng băng vệ sinh cho chính mình . Bây giờ tôi có được một cái danh xưng đại loại như người đàn ông đầu tiên đặt chân lên mặt trăng . Armstrong . Sau đó Tenzing [ và ] Hillary , trên đỉnh Everest , và tương tự như vậy , Muruganantham là người đàn ông đầu tiên trên thế giới mang măng vệ sinh . Tôi đã mang băng vệ sinh . Tôi đổ đầy máu động vật vào một chai nước dùng cho cầu thủ , Tôi gắn nó lên đây , có một ống dẫn vào quần lót của tôi , trong khi đi bộ , trong khi chạy xe đạp , tôi đã tạo ra lực ép , một lượng máu sẽ đi đến đó . Điều đó làm tôi cúi mình trước bất kỳ người phụ nữ nào mình gặp để bày tỏ sự tôn trọng của mình dành cho họ . Năm ngày mà tôi sẽ không bao giờ quên-- Những ngày lộn xộn , những ngày ồn ào , sự ẩm ướt đó . Chúa ơi , không thể tin được . Nhưng ở đây vấn đề là , một công ty sản xuất khăn ăn từ bông gòn . Mọi thứ đều diễn ra tốt đẹp . Nhưng khi tôi cố gắng làm ra băng vệ sinh cũng từ bông gòn loại tốt . Mọi việc lại không như mong đợi . Điều đó làm cho tôi muốn từ bỏ công việc nghiên cứu xem chừng như không có kết quả này . Đầu tiên bạn cần tiền . Không chỉ là khủng hoảng về tài chính , nhưng bởi vì các nghiên cứu về băng vệ sinh , mà tôi phải trải qua tất tần tật các thể loại vấn đề , bao gồm cả một thông báo ly hôn từ người vợ của mình . Tại sao ư ? Tôi đã sử dụng các cô gái trường cao đẳng y . Cô ấy [ vợ tôi ] nghi ngờ tôi dùng nó như một cái cớ để theo đuổi các cô gái trẻ trường y . Cuối cùng , tôi biết được đó là một loại cellulose đặc biệt có nguồn gốc từ gỗ thông , nhưng thậm chí sau đó , bạn vẫn cần một nhà máy chục triệu như thế này để xử lý loại nguyên liệu đó . Một lần nữa , lại một sự cản trở . Sau đó tôi dành thêm bốn năm để tạo ra một cái máy của riêng mình , một cái máy đơn giản như thế này . Trong cái máy này , bất kỳ người phụ nữ nông thôn nào cũng có thể áp dụng cùng một nguyên vật liệu mà người ta xử lý tại nhà máy đa quốc gia , bất cứ ai cũng có thể làm ra một chiếc khăn ăn đẳng cấp quốc tế ngay tại phòng ăn của mình . Đó là phát minh của tôi . Vì vậy sau đó , những gì tôi đã làm là , thông thường nếu một ai đó sở hữu bằng sáng chế hoặc một phát minh , ngay lập tức họ muốn thực hiện , chuyển đổi nó thành cái này . Tôi không bao giờ làm điều đó . Tôi từ bỏ nó như thế này , bởi vì nếu bạn làm điều này , nếu bất cứ ai chạy theo đồng tiền , cuộc sống của họ sẽ không [ có ] bất kỳ vẻ đẹp nào . Chỉ còn là chán nản . Rất nhiều người kiếm được nhiều tiền , hàng tỷ , hàng tỷ đô la tích luỹ . Tại sao cuối cùng , họ lại đi đến việc làm từ thiện ? Tại sao lại có nhu cầu tích luỹ tiền , sau đó lại đi làm từ thiện ? Sẽ ra sao nếu ai đó quyết định bắt đầu hoạt động từ thiện ngay từ ngày đầu ? Đó là lý do tại sao tôi chỉ trao tặng chiếc máy này cho các vùng nông thôn Ấn Độ , cho phụ nữ nông thôn , bởi vì ở Ấn Độ , [ bạn sẽ ] ngạc nhiên , chỉ có hai phần trăm phụ nữ sử dụng băng vệ sinh . Những người còn lại , họ đang dùng một miếng giẻ lau , một cái lá , vỏ trấu , mạt cưa , tất cả mọi thứ trừ băng vệ sinh . Điều đó vẫn xảy ra trong thế kỷ 21 này . Đó là lý do tại sao tôi quyết định sẽ chỉ trao tặng chiếc máy này cho phụ nữ nghèo trên khắp Ấn Độ . Cho đến nay , 630 chiếc đã được lắp đặt , tại 23 bang và tại sáu quốc gia khác . Hiện tại , đây năm thứ bảy tôi duy trì cuộc đối đầu với những tên khổng lồ đa quốc gia , xuyên quốc gia - những người làm cho tất cả các sinh viên MBA trở thành những dấu chấm hỏi . Một kẻ bỏ học từ trường Coimbatore , làm thế nào hắn ta có thể để trụ lại [ lâu như vậy ] ? Điều đó làm cho tôi trở thành một giáo sư thỉnh giảng và diễn giả khách mời ở tất cả IIMs . Hãy bật video thứ nhất . Arunachalam Muruganantham : Những điều tôi thấy trong tay vợ mình , " Tại sao em lại dùng miếng giẻ bẩn đó ? " Cô ấy trả lời ngay lập tức , " Em biết về băng vệ sinh đó chứ , nhưng nếu em bắt đầu sử dụng chúng , thì chúng ta phải cắt giảm khoản chi cho sữa của gia đình mình . " Tại sao không làm cho mình một loại băng chi phí thấp ? Vì vậy , tôi quyết định tôi sẽ chỉ bán loại máy mới này cho những hội nhóm hỗ trợ giúp đỡ phụ nữ . Đó là ý tưởng của tôi . AM : Và trước đây , bạn cần một khoản đầu tư tri giá hàng triệu cho máy móc và tất cả các thứ . Giờ đây , bất kỳ người phụ nữ nông thôn nào cũng có thể . Họ đang thực hiện puja . : Bạn chỉ cần nghĩ rằng , cạnh tranh với những gã khổng lồ , ngay cả từ Đại học Harvard , Oxford , quả là khó khăn . Tôi đã làm cho phụ nữ nông thôn đối đầu với các công ty đa quốc gia . Tôi đang duy trì nó ở năm thứ bảy . 600 chiếc máy đã được lắp đặt . Nhiệm vụ của tôi là gì ? Tôi sẽ làm cho Ấn Độ trở thành một đất nước mà100-phần trăm- [ phụ nữ ] -sử dụng-băng-vệ sinh trong suốt cuộc đời mình . Bằng cách này tôi sẽ cung cấp không ít hơn một triệu việc làm tại nông thôn điều mà tôi sẽ tạo ra trong thời gian tới . Đó là lý do tại sao tôi không chạy theo thứ tiền tài chết tiệt này . Tôi đang thực hiện một cái gì đó nghiêm túc . Nếu bạn theo đuổi một cô gái , cô ta sẽ không thích bạn . Đơn giản hãy làm việc của bạn , cô ấy sẽ quay ngược lại theo đuổi bạn . Vậy đó , tôi không bao giờ đuổi theo Mahalakshmi . Mahalakshmi đuổi theo tôi , tôi giữ lại trong các túi sau . Không phải ở túi trước . Tôi là một người đàn ông túi sau . Đó là tất cả . Một kẻ bỏ học nhìn thấy vấn đề của các bạn trong một xã hội mà người ta không sử dụng băng vệ sinh . Tôi đang trở thành một nhà cung cấp giải pháp . Tôi rất hạnh phúc . Tôi không muốn làm điều này như là một tổ chức công ty . Tôi muốn biến nó trở thành một phong trào địa phương về băng vệ sinh với quy mô toàn cầu . Đó là lý do tại sao tôi đặt tất cả các chi tiết trên các domain công cộng như một phần mềm mở . Bây giờ 110 quốc gia đang truy cập vào nó . Ok ? Vậy nên , tôi phân loại họ thành ba dạng : không có học vấn , ít được giáo dục , có học vấn cao . Những người ít được giáo dục , làm điều này . Vậy các bạn , những người có học vấn cao , các bạn sẽ làm gì cho xã hội ? Cảm ơn rất nhiều . Tạm biệt ! Stephen Hawking đặt những câu hỏi lớn về vũ trụ Theo chủ đề cuae TED2008 , giáo sư Stephen Hawking đặt nhiều câu hỏi lớn về vũ trụ - vũ trụ bắt đầu như thế nào ? Sự sống bắt nguồn như thế nào ? Chúng ta có đơn độc hay không ? -- và thảo luận về việc chúng ta sẽ trả lời nhưng câu hỏi đó như thế nào . Không có gì lớn hơn hoặc lâu đời hơn vu trụ . Các câu hỏi mà tôi muốn thảo luận bao gồm : Một , chúng ta từ đâu tới ? Vũ trụ đã ra đời như thế nào ? Chúng ta có đơn độc trong vũ trụ không ? Có người ngoài hành tinh không ? Tương lai của nhân loại là gì ? Cho tới thập niên 20 của thế kỷ XX , mọi người đã nghĩ rằng vũ trụ là bất biến và không thay đổi theo thời gian . Sau đó thì chúng ta biết được vũ trụ đang mở rộng . Những dải thiên hà đang chuyển động ra xa chúng ta . Điều này có nghĩa là trong quá khứ chúng đã nằm gần nhau hơn . Nếu áp dụng ngoại suy , chúng ta nhận ra rằng chúng đã từng nằm chồng lên nhau vào khoảng 15 tỉ năm về trước . Đó là Big Bang , sự khởi nguồn của vũ trụ . Nhưng liệu có thứ gì trước Big Bang hay không ? Nếu không , thứ gì đã tạo nên vũ trụ ? Tại sao vũ trụ lại xuất phát từ Big Bang như cái cách nó đã xuất hiện ? Chúng ta từng nghĩ rằng lý thuyết của vũ trụ có thế được chia thành 2 phần . Phần đầu , có những quy luật như phương trình Maxwell và thuyết tương đối xác định sự tiến hoá của vũ trụ , dựa vào trạng thái ở khắp mọi nơi của vũ trụ trong cùng một thời điểm . Thứ hai , chưa có câu hỏi nào về trạng thái khởi điểm của vũ trụ . Chúng ta tiến triển tốt phần thứ nhất , và đã có kiến thức về những quy luật của sự tiến hoá trong mọi trường hợp trừ điều kiện thái cực . Nhưng mãi cho tới gần đây , chúng ta có rất in thông tin về những điều kiện khởi điểm của vũ trụ . Tuy nhiên , sự phân tách giữa các quy luật tiến hoá và các điều kiện khởi điểm dựa vào sự phân cách của không gian thời gian . Trong những điều kiện cực độ , thuyết tương đối và thuyết lượng tử cho phép thời gian trở thành một chiều khác của không gian . Điều này loại bỏ sự phân cách không gian thời gian và có nghĩa là các quy luật tiến hoá có thể quyết định trạng thái khởi điểm . Vũ trụ có thể đột ngột tự tạo ra nó từ chẳng có gì cả . Hơn thế nữa , chúng ta có thể tính đến một khả năng rằng vũ trụ được tạo nên từ các trạng thái khác nhau . Những dự đoán này trùng khớp với những quan sát từ vệ tinh WMAP về nền sóng siêu vi của vũ trụ , một dấu ấn từ vũ trụ non trẻ . Chúng ta cho rằng chúng ta đã tìm ra lời giải cho bí ẩn về sự sáng thế . Có lẽ chúng ta nên bảo vệ quyền sở hữu vũ trụ và tính thuế mọi người vì chính sự tồn tại của họ . Giờ tôi sẽ tập trung vào câu hỏi thứ hai : Chúng ta có đơn độc không , hay vẫn còn sự sống khác trong vũ trụ ? Chúng ta tin rằng sự sống bắt nguồn tự nhiên trên Trái đất , nên nó cũng có thể hiện hữu trên những hành tinh thích hợp khác , có một con số lớn những hành tinh như vậy trong dải ngân hà . Nhưng chúng ta không biết sự sống bắt nguồn như thế nào . Chúng ta có hai mẫu bằng chứng quan sát về xác suất xuất hiện của sự sống . Thứ nhất là hoả thạch tảo bẹ từ 3.5 tỉ năm trước . Trái đất hình thành từ 4.6 tỷ năm trước và có lẽ đã quá nóng trong suốt nửa tỷ năm đầu tiên . Vậy sự sống bắt đầu trên trái đất trong vòng nửa tỷ năm là có thế , một khoảng thời gian ngắn so với vòng đời 10 tỷ năm của một hành tinh dạng như Trái đất . Điều này cho thấy rằng xác suất xuất hiện sự sống là tương đối cao . Nếu nó quá nhỏ , có thể sự hình thành sự sống sẽ chiếm hầu hết 10 tỷ năm . Mặt khác , chúng ta không có vẻ gì bị người ngoài hành tinh ghé thăm . Tôi không tính đến các báo cáo về UFO Tại sao chúng chỉ xuất hiện trước mắt lũ dở hơi lập dị ? Nếu có một âm mưu của chính phủ để ngăn chặn các báo cáo và giữ riêng các kiến thức khoa học của người ngoài hành tinh , nó dường như là một chính sách không mấy hiệu quả . Hơn nữa , mặc dù đã có một cuộc tìm kiếm kéo dài của dự án SETI , chúng ta vẫn chưa được xem chương trình đố vui ngoài hành tinh nào . Điều này cho thấy chưa có nền văn minh ngoài hành tinh nào đạt tới trình độ phát triển của chúng ta trong bán kính vài trăm năm ánh sáng . Phát hành chính sách bảo hộ chống việc bị bắt cóc bởi người ngoài hành tinh là một giải pháp an toàn . Điều này dẫn tới câu hỏi cuối trong những câu hỏi lớn : Tương lai nhân loại . Nếu chúng ta là những sinh vật tinh khôn duy nhất trong thiên hà , chúng ta cần đảm bảo chúng ta sẽ tiếp tục tồn tại . Nhưng chúng ra đang bước vào một giai đoạn nguy hiểm trong lịch sử loài người . Dân số và sự lạm dụng các tài nguyên giới hạn của Trái đất đang phát triển theo cấp số nhân , cùng với các năng lực kỹ thuật để thay đổi môi trường thành tốt hoặc xấu . Nhưng mã di truyền của chúng ta vẫn có những bản năng ích kỷ và hung hăng mà đã giúp chúng ta tồn tại trong quá khứ . Khó có thể tránh được thảm hoạ trong vài trăm năm tới , chưa kể tới vài nghìn hoặc vài triệu . Cơ hội duy nhất của chúng ta để tồn tại lâu dài là không chỉ núp mình trên trái đất , mà là vươn ra không gian . Những câu trả lời cho những câu hỏi lớn cho thấy chúng ta đã có những bước tiến đáng kể trong vài trăm năm qua . Nhưng nếu chúng ta muốn tiếp tục tồn tại trong hơn vài trăm năm tới , tương lai của ta nằm trong không gian . Vì vậy tôi ủng hộ những chuyến bay cá nhân vào không gian . Cả đời tôi đã dành để cố gắng nắm bắt vũ trụ và tìm những câu trả lời cho những câu hỏi này . Tôi rất may mắn vì khuyết tật của tôi không qua nghiêm trọng ; quả thât , nó đã cho tôi nhiều thời gian hơn hầu hết mọi người để theo đuổi tri thức . Đích đến cuối cùng là một lý thuyết tổng thể về vũ trụ , và chúng ta đang tiến triển tốt . Cảm ơn đã lắng nghe . Giáo sư , nếu ông phải đoán , hiện giờ ông có tin là chúng ta đang đơn độc trong dải Ngân Hà , như một nền văn minh với trình độ bằng hoặc hơn chúng ta ? Câu trả lời dài bảy phút và thực sự đã cho tôi một cái nhìn về một cử chỉ rộng lượng khó tin rằng toàn bộ buổi nói chuyện là dành cho TED . Stephen Hawking : Tôi nghĩ rằng gần như chúng ta là nền văn minh duy nhất trong vòng vài trăm năm ánh sáng ; nếu không chúng ta đã phải nghe thấy những sóng vô tuyến điện . Một khả năng khác là các nền văn minh không tồn tại lâu , mà thường tự huỷ hoại mình . Giáo su Hawking , cảm ơn ông về câu trả lời . Chúng tôi sẽ đón nhận lời cảnh cáo này , cho phần còn lại của tuần hội thảo này . Giáo sư , chúng tôi thực sự cảm kích vì những nỗ lực phi thường để chia sẻ các câu hỏi của ông với chúng tôi ngày hôm nay . Thật sự cảm ơn ông . Amanda Bennett : Cần một câu chuyện hào hùng về cái chết Amanda Bennett và chồng đã sống bên nhau với nhiều đam mê và nhựa sống cho đến ngày cuối cùng . Bennett đã có một bài nói chuyện dịu dàng nhưng mạnh mẽ về việc tại sao , đối với những người có người thân đang chết dần , việc nuôi hy vọng về một kết cục tươi sáng không nên bị đánh đồng với sự " chối bỏ " hiện thực . Bà kêu gọi cần có thêm một lối kể hào hùng về cái chết để khắc hoạ lại những phương diện này trong đời sống . Tôi muốn các bạn cùng tôi trong một vài phút quay lại một đêm nọ ở Trung Quốc cái đêm mà tôi đã gặp gỡ chồng mình . Đó là thành phố mà trước đây và đến giờ vẫn có cái tên Bắc Kinh . Tôi đã đến dự một bữa tiếc . Tôi ngồi xuống cạnh một người đàn ông trung niên , đậm người có đôi kính như mắt cú và cổ đeo nơ . Hoá ra đó là một học giả Fulbright đang học ở Trung Quốc về quan hệ Trung-Xô Đó quả là phần thưởng dành cho một nhà báo nước ngoài đầy sôi nổi là tôi . Tôi hỏi ông ta tới tấp để lấy thông tin , vội vàng vạch ra những ý tưởng trong đầu cho những câu chuyện mà tôi định viết . Tôi đã nói chuyện với ông ấy hàng giờ liền . Chỉ vài tháng sau , tôi phát hiện ra con người thật của ông ấy . Ông ấy là đại diện của Trung Quốc trong Liên hiệp Đậu Nành Hoa Kỳ . " Tôi không hiểu . Đậu nành ư ? Anh bảo với tôi anh là học giả Fulbright cơ mà ! " " Ừ nhưng mà em sẽ nán lại nói chuyện với anh trong bao lâu nếu anh nói với em chúng ta đang ở trong những hạt đậu nành ? " Tôi bảo : " Đồ đểu . " Thực ra tôi đã không nói thế . Tôi nói : " Anh làm em suýt bị đuổi việc đấy ! " Anh ấy nói : " Mình cưới nhau đi ! " " Đi du lịch thế giới và cùng có nhiều con . " Và chúng tôi đã làm như vậy . Và Terence Bryan Foley đã trở thành một người đàn ông tràn đầy sức sống . Anh ấy là một học giả Trung Quốc sau này , khi bước vào tuổi 60 anh lấy được bằng Tiến sĩ Lịch sử Trung Quốc . Anh ấy nói được 6 ngôn ngữ chơi 15 loại nhạc cụ , là một phi công được cấp phép , anh từng là người điều hành xe cáp San Francisco là chuyên gia dinh dưỡng chăn nuôi heo , bò chuyên gia về Dixieland jazz , phim noir , và chúng tôi đã du lịch khắp đất nước và thế giới và cũng có rất nhiều con . Chúng tôi theo đuổi công việc của tôi và dường như không có gì mà chúng tôi không làm được . Rồi chúng tôi phát hiện ra mình bị ung thư , cũng không lấy làm bất ngờ gì khi mà cả hai giấu không nói gì với nhau , chúng tôi cùng tin rằng , nếu mình đủ thông minh đủ mạnh mẽ và can đảm và đủ nỗ lực chúng tôi có thể khiến anh ấy không phải chết . Nhiều năm trời , có vẻ như chúng tôi đã thành công . Bác sĩ phẫu thuật bước ra từ phòng mổ . Ông ấy đã nói gì ? Nói điều các bác sĩ phẫu thuật luôn nói : " Chúng tôi đã cắt bỏ hết rồi . " Sau đó một nhà bệnh học xem xét kỹ lưỡng khối ung thu thận và thấy hoá ra đó là một loại ung thư hiếm gặp , cực kỳ hung hãn với lời chẩn đoán rằng chỉ có thể sống được nhiều nhất vài tuần nữa thôi . Nhưng , anh ấy vẫn không chết . Thật kỳ lạ , anh ấy vẫn sống . Anh ấy huấn luyện Little League cho con trai chúng tôi , xây một cái phòng đồ chơi cho con gái . Trong khi đó , tôi vùi mình trên mạng tìm kiếm những chuyên gia . Tôi tìm cách cứu chữa cho anh ấy . Rồi một năm trôi qua trước khi bệnh ung thư , theo quy luật của ung thư , tái phát , kéo theo một án tử mới , lần này là 9 tháng . Chúng tôi thử một phương pháp điều trị mới đầy gian nan , đau đớn . Nó khiến anh ấy đau nặng và phải ngưng điều trị nhưng anh ấy vẫn sống . Một năm nữa trôi qua . Hai năm trôi qua . Lại thêm nhiều chuyên gia nữa . Chúng tôi đưa các con tới Ý . Đưa con đi Úc . Rồi nhiều năm nữa qua đi và tế bào ung thư lại bắt đầu phát triển . Lần này , có phương pháp điều trị mới mở ra Mới lạ . Đang được thử nghiệm . Chúng sẽ tấn công tế bào ung thư theo phương pháp mới Anh ấy điều trị thử nghiệm và đạt được hiệu quả . Tế bào ung thư suy giảm và lần thứ ba , chúng tôi đã tránh được cái chết . Xin được hỏi các bạn tôi cảm thấy thế nào khi cuối cùng cũng tới thời khắc đó một đêm nọ , màn đêm đen tối bủa xuống vào khoảng nửa đêm đến 2 giờ sáng ? Lần này là ở phòng Hồi sức cấp cứu có khoảng 20 người tôi chưa từng gặp nói với tôi rằng Terence sắp chết , có lẽ sẽ ra đi tối nay . Tôi phải nói gì khi ông ấy hỏi : " Bà muốn tôi làm gì không ? " Có một loại thuốc khác ngoài kia . Mới hơn . Mạnh hơn . Hai tuần trước anh ấy đã thử dùng . Có lẽ vẫn còn hy vọng . Vậy thì tôi nói gì đây ? Tôi nói : " Nếu được , xin cứu sống anh ấy ! " Và sáu ngày sau , Terence qua đời . Chúng tôi đã chiến đấu , chúng tôi đã chiến thắng . Đó là một cuộc chiến quyết liệt , hôm nay tôi vẫn đang lặp lại cuộc chiến này mà không hề có một giây nao núng , Chúng tôi đã cùng nhau chiến đấu , chung sống với nhau . Thay vì xem đó là 7 năm đen tối nhất của cuộc đời mình nó đã trở thành 7 năm huy hoàng nhất . và cũng là một cuộc chiến đắt giá . Là cuộc chiến và những lựa chọn mà ai nấy ở đây cũng đồng tình rằng đã đẩy chi phí săn sóc cuối đời cũng như chi phí chi trả cho sức khoẻ của tất cả chúng ta lên quá cao . Với tôi , với chúng tôi , trận chiến đã được đẩy đến bờ vực , tôi đã không bao giờ còn cơ hội nói với anh ấy điều mà giờ đây ngày nào tôi cũng thầm nhủ với anh : " Mình này , đây quả là một chuyến phiêu lưu ly kỳ " Chúng tôi không có cơ hội từ biệt lần cuối . Chúng tôi không bao giờ nghĩ như vậy là chấm hết . Chúng tôi luôn tràn trề hy vọng . Từ những điều này chúng tôi đã làm được gì ? Là một nhà báo , sau khi Terence qua đời , tôi đã viết cuốn sách " Cái giá của Hy vọng " Tôi viết vì tôi muốn biết tại sao mình đã làm như vậy , tại sao anh ấy lại làm thế , tại sao những người xung quanh chúng tôi lại làm thế . Tôi đã phát hiện ra điều gì ? Một trong những điều mà tôi phát hiện ra đó là các chuyên gia nghĩ rằng một câu trả lời cho những điều tôi làm cuối cùng chỉ là một mẩu giấy là Tờ dự liệu để giúp gia đình khỏi phải có những quyết định khó khăn . Nhưng tôi đã có tấm giấy đó rồi . Cả hai chúng tôi đều có . Chúng đã được thảo sẵn . Tôi đã có nó trong tay . Cả hai chúng tôi đã nói cùng một điều : Đừng làm gì nữa nếu không còn hy vọng . Tôi biết rõ ý nguyện của Tenrence cũng như ý nguyện của chính mình . Nhưng chúng tôi chưa bao giờ đi đến chỗ không còn hy vọng nữa . Ngay cả khi cầm trong tay có tấm giấy đó chúng tôi vẫn giữ hy vọng sắt đá . Tôi tin rằng mình có thể giữ anh ấy thoát khỏi cái chết và tôi không hổ thẹn khi nói ra điều này vì tôi đã thấy bao người và từng nói chuyện với bao người đã từng có y một cảm giác như tôi . Cho đến những ngày trước khi anh ấy qua đời , tôi cảm thấy mạnh mẽ chắc chắn , và có lẽ hơi điên rồ rằng tôi sẽ có thể giữ cho anh ấy thoát chết mãi mãi . Cái đó các chuyên gia gọi là gì nhỉ ? Họ gọi đó là sự chối bỏ . Đó là một từ nghe mạnh quá , phải không ? Nhưng cái từ ' chối bỏ ' này vẫn chưa đủ mạnh đâu so với từ mà dùng để miêu tả những gì mà những người như chúng tôi phải trải qua khi đối diện cái chết của người thân mình . Tôi có nghe một chuyên gia y khoa nói rằng : " Chúng tôi muốn làm điều này , điều kia , nhưng gia đình từ chối . Họ không nghe phải trái . Họ từ chối . Làm sao cuối cùng họ lại khăng khăng đòi phương pháp điều trị này ? Rõ ràng thế mà họ lại chối bỏ nó . " Giờ tôi thấy đây có lẽ không phải là một cách nghĩ hay . Không phải chỉ những gia đình này mà cả những chuyên gia y khoa kia các bạn nữa , các bạn cũng chối bỏ . Bạn muốn giúp . Bạn muốn chữa . Bạn muốn làm gì đó . Trước đây bạn làm gì cũng thành công , và giờ có một bệnh nhân chết , bạn thấy đó là thất bại . Tôi đã thấy trước được nó . Vài ngày trước khi Terence chết bác sĩ điều trị ung thư của anh ấy đã nói rằng " Xin nói với Terence rằng những ngày tươi sáng đang ở phía trước ? Những ngày trước khi anh ấy mất . Nhưng Ira Byock giám đốc điều trị giảm đau ở Dartmouth cho biết : " Chị biết không , bác sĩ giỏi nhất thế giới cũng chưa bao giờ thành công trong việc biến một ai đó thành bất tử . " Nên cái mà các chuyên gia kia gọi là ' sự chối bỏ ' tôi gọi là ' hy vọng ' và tôi muốn mượn một cách nói của mấy người bạn thiết kế phần mềm của mình . Tái định nghĩa " chối bỏ " và " hy vọng " thì sẽ có được một đặc tính của con người . Đó không phải là một lỗi hệ thống Đó là đặc tính , Chúng ta cần suy nghĩ theo một cách tích cực và xây dựng hơn về cảm xúc rất chung , rất sâu sắc rất mạnh mẽ này của con người . Đó là một phần người nhưng hệ thống , lý trí chúng ta không được xây dựng để thích nghi với nó . Vào cái đêm ngày xưa ấy , Terence đã kể tôi nghe một câu chuyện và tôi tin . Có lẽ tôi muốn tin vào câu chuyện ấy . Khi Terence ốm , tôi , chúng tôi , chúng tôi cũng muốn tin vào câu chuyện về cuộc chiến mà chúng tôi đang cùng tranh đấu . Từ bỏ tranh đấu - đó là cảm giác cảm thấy như là từ bỏ không chỉ từ bỏ cuộc sống của anh ấy mà là cả câu chuyện của chúng tôi nữa , câu chuyện chúng tôi với cương vị là những chiến binh , câu chuyện chúng tôi với cương vị là những người bất khả chiến bại và với các bác sĩ , câu chuyện của họ với cương vị là những người chữa trị Vậy chúng tôi cần gì ? Có lẽ không cần một mẩu giấy mới mà cần một câu chuyện mới , không phải câu chuyện về từ bỏ tranh đấu hay vô vọng , mà là câu chuyện về chiến thắng , khải hoàn , câu chuyện về một trận chiến dũng cảm , và cuối cùng đã rút quân êm đẹp , một câu chuyện bày tỏ rằng thậm chí không vị đại tướng vĩ đại nào cũng đánh bại mọi kẻ thù , không một bác sĩ nào lại có thể thành công trong việc khiến ai đó bất từ không một người vợ nào dù có nỗ lực đến đâu ngăn được người chồng can đảm nhất tài giỏi nhất , đáng yêu nhất của mình khỏi phải chết khi cái chết đến gần . Người ta đã gợi ý đến nhà thương lưu trú nhưng tôi không đồng ý . Vì nơi đó dành cho những người hấp hối mà Terence thì không phải là đang hấp hối . Cuối cùng , anh ấy đã chỉ phải ở đó bốn ngày tôi chắc các bạn cũng biết đó là một cái kết thường gặp , chúng tôi chưa bao giờ từ biệt lần cuối vì chưa hề sửa soạn cho cái kết . Chúng tôi có một lộ trình tốt để chữa trị các bác sĩ và bệnh nhân đều thế nhưng dường như chưa có một lộ trình tử tế để đi đến cái chết . Chết mới chỉ được coi là thất bại , và chúng tôi đã có một câu chuyện hào hùng về việc cùng tranh đấu , nhưng chưa có một câu chuyện hào hùng kể về lúc phải từ bỏ Vậy nên có lẽ chúng ta cần lối kể chuyện để nói về cái kết và để từ biệt có lẽ câu chuyện mới sẽ là về cuộc chiến của người anh hùng và lời từ biệt của họ . Terence rất thích thơ , và nhà thơ Hy Lạp Constantine Cavafy là một trong những nhà thơ yêu thích của tôi . Tôi xin đọc một vài dòng thơ của ông . Bài thơ này về Mark Anthony . Mark Anthony là người hùng đem quân đi đánh chiếm , một người yêu của Cleopatra phải không ? Thực ra , một trong số những người yêu của bà . Ông ấy là một vị tướng giỏi , đã chiến thắng tất cả các trận đánh , vượt qua được tất cả những người vây bắt mình nhưng rồi cuối cùng khi tới thành Alexandria ông ấy nhận ra mình đã thua trận . Dân chúng đang bỏ đi . Họ đang chơi đàn . Họ đang hát . Đột nhiên , ông nhận ra rằng mình đã bại trận và đột nhiên nhận ra mình đã bị các vị thần lìa bỏ , đã đến lúc phải buông bỏ . Nhà thơ đã nói cho ông ấy biết phải làm gì . Hãy nói một lời từ biệt cao thượng , một lời từ biệt của một bậc anh hùng . " Như thể đã được chuẩn bị từ lâu đầy can đảm như thể chính nhà ngươi là người đáng được thành ấy vững tiến đến bên cửa sổ , với tình cảm trong lòng chứ chẳng phải với lời nài xin hoặc càm ràm của kẻ hèn nhát , như thể đó là vui thú cuối cùng , hãy lắng nghe những âm thanh từ tiếng đàn thanh tao của đoàn quân nhạc và nói từ biệt với nàng , thành Alexandria mà nhà ngươi đã mất . " Đó là lời từ biệt của một người đàn ông vĩ đại , lời từ biệt của một người đàn ông mà bất cứ điều gì gần như bất cứ điều gì cũng từng làm được lời từ biệt của người đàn ông nuôi sống hy vọng . Đó chẳng phải là những gì mà chúng ta còn thiếu ư ? Làm sao chúng ta có thể biết được quyết định của người khác về những người thân của họ thường dựa trên những niềm hy vọng mạnh mẽ nhiều khi là điên rồ và đôi khi rất mong manh ? Sự hiện diện sừng sững của hy vọng là không thể chối cãi . Đó là một trong những DNA của loài người , và có lẽ đã đến lúc hệ thống y tế của chúng ta các bác sĩ , bệnh nhân , công ty bảo hiểm , chúng ta , bắt đầu phải tính đến sức mạnh của niềm hy vọng ấy Hy vọng không phải là xấu , là lỗi hệ thống Đó là một đặc tính . Xin cảm ơn . Juliana Machado Ferreira : Cuộc chiến ngăn chặn nạn buôn bán động vật quý hiếm bất hợp pháp ở Brazil Nhà sinh vật học Juliana Machado Ferreira , một đồng sự lâu năm của TED , chia sẻ công việc của cô giúp cứu các loài chim và động vật khác bị lấy cắp từ nơi hoang dã ở Brazil . Một khi những động vật này được tịch thu lại từ người buôn lậu , cô lo ngại , điều gì sẽ xảy ra tiếp theo ? Nạn buôn bán động vật hoang dã bất hợp pháp ở Brazil là một trong những mối đe doạ chính tới quần thể động vật của chúng ta , đặc biệt là các loài chim , và chủ yếu nhằm cung cấp cho thị trường thú nuôi hàng ngàn con vật bị lấy từ tự nhiên mỗi tháng , và bị đưa xa khỏi nguồn gốc , rồi bị bán tại Rio de Janeiro và São Paulo . Ước tính cho thấy , tất cả các loại hình buôn bán động vật hoang dã bất hợp pháp ở Brazil lấy mất khỏi tự nhiên khoảng 38 triệu động vật mỗi năm , và hoạt động kinh doanh này đáng giá khoảng 2 tỉ đô la . Cảnh sát chặn đứng những thùng hàng lớn chứa đầy động vật sống , vốn được dùng để cung cấp cho thị trường thú nuôi hoặc họ giải thoát các con vật trực tiếp từ nhà dân . Và đây là cách chúng ta kết thúc , mỗi tháng , với hàng ngàn động vật được giải thoát . Để chúng ta hiểu được điều gì sẽ xảy ra với chúng , chúng ta sẽ theo chân Brad . Trong mắt nhiều người , sau khi những con vật này được giải cứu , họ nói , " Yay , công lý đây rồi . Những người tốt đã tới , cứu thoát những con vật dễ thương bị ngược đãi khỏi bàn tay của những tay buôn lậu độc ác , và tất cả mọi người sống hạnh phúc mãi mãi . " Nhưng có thật vậy không ? Thực tế là không . Đây là nơi mà rất nhiều vấn đề bắt đầu . Bởi vì chúng ta phải xác định phải làm gì với những con vật này . Ở Brazil , chúng thường được gửi tới các cơ sở của chính phủ , nơi mà phần lớn các trường hợp có điều kiện cũng xấu như là ở chỗ buôn lậu vậy . Năm 2002 , những trung tâm này tiếp nhận 45 000 động vật , trong đó , 37 000 là các loài chim . Và cảnh sát ước tính rằng họ đã thu hồi 5 % số bị buôn lậu . Một số may mắn hơn , trong đó có Brad , được đưa tới các trung tâm phục hồi sau đó . Và ở đây , chúng được chăm sóc . Chúng được tập bay , được học cách nhận ra thức ăn chúng có thể tìm thấy trong tự nhiên . Và chúng có khả năng hoà đồng với đồng loại . Nhưng sau đó thì sao ? Viện Nghiên cứu các loài chim của Brazil , giờ chúng ta chỉ nói về chim thôi , khẳng định rằng họ có quá ít kiến thức về các loài trong tự nhiên . Vì vậy sẽ rất nguy hiểm để giải phóng những con vật này , nguy hiểm cho cả số được thả và những con trong tự nhiên . Họ đồng thời khẳng định rằng chúng ta tiêu tốn quá nhiều tài nguyên trong việc phục hồi . Cùng với quan điểm trên , họ đề xuất rằng tất cả các loài chim được thu hồi từ loài không bị đe doạ cần được giết chết một cách nhân đạo . Tuy nhiên , nó đồng nghĩa với việc giết 26 267 con chim , chỉ tính riêng trong địa phận của São Paulo , trong năm 2006 . Nhưng , một số nhà nghiên cứu , bao gồm cả tôi nữa , một số tổ chức phi chính phủ và một số người đến từ chính phủ Brazil tin tưởng vào một sự thay thế . Chúng tôi nghĩ rằng nếu và khi các loài động vật đạt những tiêu chuẩn nhất định liên quan tới sức khoẻ , hành vi , giống , và bất kỳ điều gì mà chúng ta biết về những con trong tự nhiên , thì việc giải thoát chúng là hoàn toàn có khả năng . Vì sức khoẻ của một cá thể , và vì sự bảo tồn của giống loài và hệ sinh thái của chúng . Bởi vì chúng tôi sẽ trả về đồng loại chúng những gen mà có thể quan trọng trong việc đối mặt với các thách thức môi trường . Và đồng thời , chúng tôi có thể trả lại những động vật làm phân tán hạt giống , động vật ăn thịt , con mồi , v.v ... Tất cả đều được giải phóng bởi chúng ta . Và trên tất cả , loài rùa thực sự muốn được hưởng sự tự do . Và ở giữa , anh chàng này đã làm tổ chỉ 2 tuần sau khi được trả tự do . Và ở phần đáy , cậu nhỏ yêu thích của tôi ở phía kia , chỉ 4 giờ sau khi được thả đã đi cùng với một con cái khác . Vậy là , điều này không hề mới , con người đã làm những điều này trên khắp thế giới . Nhưng nó vẫn còn là một vấn đề lớn ở Brazil . Chúng tôi tin tưởng rằng chúng ta có thể giải phóng sinh vật một cách có trách nhiệm . Chúng tôi đã ghi lại những con vật được thả giao phối trong tự nhiên , rồi có những đứa con nhỏ . Vậy là , những gen này thực tế được đưa trả lại cộng đồng chúng . Tuy nhiên đây vẫn chỉ là một phần nhỏ trong sự thiếu hụt tri thức . Vậy nên , tôi muốn nói rằng , hãy học hỏi nhiều hơn , hãy đưa vấn đề này ra ánh sáng , hãy làm bất cứ thứ gì chúng ta có thể . Và tôi đang dành hết sự nghiệp của mình cho điều đó . Và tôi ở đây để thúc đẩy từng người và tất cả mọi người hãy làm bất cứ thứ gì trong tầm tay , nói với hàng xóm của bạn , dạy con bạn , đảm bảo rằng vật nuôi nhà bạn đến từ một người gây giống hợp pháp . Chúng ta cần hành động , và hành động ngay lúc này trước khi chúng là những con vật duy nhất còn sót lại . Cảm ơn các bạn rất nhiều . Shawn Achor : Hạnh phúc dẫn dắt thành công . Chúng ta tin tưởng rằng chúng ta làm việc để kiếm tìm hạnh phúc , nhưng liệu điều ngược lại có đúng không ? Trong bài trình bày rất thú vị tại TEDxBloomington này , nhà tâm lý học Shawn Achor đã chứng minh rằng sự thực là chính hạnh phúc mới truyền cảm hứng cho năng suất lao động của chúng ta . Khi tôi bảy tuổi và em gái tôi năm tuổi , chúng tôi hay chơi đùa trên giường . Khi đó tôi hơn em gái mình hai tuổi -- ý tôi là , bây giờ tôi vẫn hơn cô ấy hai tuổi -- nhưng khi đó , điều đó có nghĩa rằng cô ấy phải làm mọi thứ tôi yêu cầu , và tôi thì chỉ muốn chơi trò chiến tranh . Chúng tôi đứng ở hai đầu giường , Ở một phía cạnh giường , là toàn bộ vũ khí và lực lượng G.I.Joe của tôi . Ở phía đối diện là lực lượng My Little Ponies của em gái tôi đã sẵn sàng cho nhiệm vụ kỵ binh của mình . Có những quan điểm khác nhau về những gì thực sự diễn ra chiều hôm đó , nhưng vì em gái tôi không ở đây với chúng ta hôm nay , nên tôi sẽ kể cho các bạn nghe sự thật -- -- về sự lóng ngóng vụng về của em gái tôi . Bằng một cách nào đó , hoàn toàn không cần nhờ đến trợ giúp từ anh trai , Amy có thể đột nhiên biến mất khỏi giường và hạ cánh xuống sàn nhà một cách không nhẹ nhàng lắm . Tôi lo lắng nhìn qua phía bên kia giường để xem chuyện gì đã xảy ra và thấy cô ấy hạ cánh một cách đầy đau đớn trên cả bốn chi của mình trên nền gạch cứng . Tôi rất lo lắng vì bố mẹ đã từng phạt tôi để chắc chắn là tôi và em gái sẽ chơi đùa một cách an toàn và yên lặng nhất có thể . Cũng như để xem làm thế nào mà tôi lại vô tình làm gãy tay Amy chỉ một tuần trước đó ... khi tôi dũng cảm đẩy cô ấy ra khỏi đường đạn của một tay bắn tỉa tưởng tượng đáng lẽ Amy phải biết ơn tôi , vì tôi đã cố gắng hết sức -- khi mà cô ấy còn không biết điều gì đang xảy ra -- Tôi đã làm tốt nhất những gì có thể . Và khi nhìn vào khuôn mặt của cô ấy , đẫm lệ vì đau đớn và kinh ngạc , tôi cảm nhận được những tiếng gào thét chuẩn bị phát ra từ cô ấy sẽ kéo ba mẹ tôi khỏi giấc ngủ đông của họ . Do đó tôi đã thực hiện điều duy nhất mà bộ não điên rồ bé nhỏ của mình có thể nghĩ đến để ngăn chặn thảm hoạ này . Và nếu bạn có trẻ con ở nhà , bạn hẳn đã chứng kiến cảnh này hàng trăm lần . Tôi nói , " Amy , Amy . Đừng khóc . Đừng khóc . Em có thấy em đã ngã như thế nào không ? Không ai có thể ngã điệu nghệ trên cả 4 chi như vậy đâu . Amy , anh nghĩ em chính là chú kỳ lân đẹp đẽ đó . " Điều đó là giả dối , vì không có gì trên thế giới này mà Amy thèm muốn hơn việc không phải là cô bé Amy năm tuổi dễ tổn thương như lúc bấy giờ , mà Amy phải là một chú kỳ lân đặc biệt . Tất nhiên , đây là điều hoàn toàn mới với Amy . Và bạn cũng có thể thấy được khuôn mặt tội nghiệp đầy mâu thuẫn , khi từng nơ-ron thần kinh trong bộ não bé nhỏ của cô ấy đang cố gắng vận dụng mọi nguồn lực để vừa cảm nhận sự đau đớn cùng với niềm kinh ngạc mà cô ấy vừa trải qua , cùng với việc tận hưởng thân phận kỳ lân xinh đẹp mới mẻ của mình . Và cảm giác thứ hai đã chiến thắng . Thay vì khóc lóc kêu gào , thay vì đánh thức ba mẹ , với tất cả những hậu quả nặng nề mà chắc chắn tôi phải gánh chịu , lại là một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt cô ấy và cô ấy quay trở lại giường với tất cả sự đáng yêu của một chú kỳ lân con ... ... cùng với một chiếc chân gẫy . Điều mà chúng tôi đã trải qua vào cái độ tuổi non nớt ấy -- chúng tôi hoàn toàn không ý thức được nó sẽ là bước khởi đầu cho một cuộc cách mạng trong khoa học xảy ra hai thập kỷ sau đó về cách mà chúng ta nhìn nhận về bộ não con người . Chúng tôi đã trải nghiệm qua cái mà bây giờ được gọi là tư duy tích cực , và đó cũng chính là lý do mà tôi có mặt ở đây hôm nay và cũng là lý do để tôi thức dậy mỗi sáng . Lần đầu tiên khi tôi bắt đầu nói chuyện về nghiên cứu này không phải với giới hàn lâm mà là với các doanh nghiệp và trường học , họ nói với tôi rằng , đừng bao giờ bắt đầu buổi nói chuyện bằng một biểu đồ . Và điều đầu tiên tôi muốn làm là bắt đầu bài nói chuyện của tôi bằng một biểu đồ . Biểu đồ này trông rất tẻ nhạt nhưng nó là lý do để tôi thức dậy mỗi sáng và mang lại cảm hứng cho tôi . Và biểu đồ này chả hàm chứa ý nghĩa gì cả ; nó toàn là các dữ liệu giả mạo . Điều cốt yếu là -- nếu tôi đã có thể mang những dữ liệu này vào trong căn phòng này , và vì có một xu hướng rất rõ ràng ở trên biểu đồ đó , thì điều đó nghĩa là tôi có thể công bố những thứ này , và đó mới là điều quan trọng . Sự thật là có một chấm đỏ tách biệt trên biểu đồ , cũng như có một người kỳ dị trong căn phòng này -- Tôi biết anh là ai rồi , tôi thấy anh đây rồi -- không vấn đề gì đâu . Đó không phải vấn đề , như phần lớn các bạn đã biết vì tôi có thể dễ dàng xoá chấm đỏ đó đi . Tôi có thể xoá nó đi vì nó rõ ràng là một thông số sai . Và chúng ta biết nó là một kết quả lỗi vì nó làm hỗn độn đống dữ liệu của tôi . Do đó , một trong những điều đầu tiên chúng ta giảng giải trong các khoá học kinh tế , thống kê , kinh doanh hay tâm lý là làm cách nào chúng ta có thể loại bỏ những kẻ lập dị làm cách nào có thể loại bỏ những kẻ xuất chúng để có được một đường cong phù hợp cho tất cả ? Điều kì diệu khi tôi tìm hiểu trung bình bao nhiêu viên Advil chúng ta có thể uống mà vẫn sống sót -- hai viên ! Nhưng nếu tôi quan tâm tới tiềm năng của bạn , hay hạnh phúc và năng suất của bạn hay năng lượng và sự sáng tạo của bạn , điều chúng ta đang làm là tôn sùng thái quá chủ nghĩa bình quân trong khoa học . Và nếu tôi đặt một câu hỏi kiểu như , " Mất bao lâu để một đứa trẻ có thể biết đọc " thì câu hỏi của các nhà khoa học sẽ là " Mất bao lâu để một đứa trẻ bình thường có thể đọc được ? " và đó là khi chủ nghĩa quân bình đã lan tới cả trường học . Và bây giờ , nếu bạn nằm dưới đường cong này , thì các nhà tâm lý sẽ rất hào hứng , vì thế có nghĩa là bạn đang mất cân bằng hay đang bị rối loạn hoặc hy vọng là cả hai . Hy vọng bạn mắc cả hai , vì cách kinh doanh của chúng tôi là : nếu bạn gặp MỘT vấn đề , thì chúng tôi muốn khi ra khỏi phòng khám , bạn nghĩ bạn có MƯỜI vấn đề , và vì thế bạn sẽ phải quay lại phòng khám này , mãi mãi . Chúng tôi sẽ quay lại với thời thơ ấu của bạn nếu cần , nhưng cuối cùng thì điều chúng tôi muốn là bạn trở lại bình thường . Nhưng bình thường cũng có nghĩa là ở mức trung bình . Nhưng điều mà tôi và cả phương pháp tư duy tích cực thừa nhận là nếu chúng ta nghiên cứu những thứ chỉ ở mức trung bình , thì chúng ta cũng sẽ chỉ ở mức làng nhàng đó mà thôi . Vì vậy , thay vì loại bỏ những thứ " không bình thường " nhưng tích cực đó , thì tôi sẽ tiếp cận và tập trung vào nó. và hỏi , tại sao ? Tại sao có một số trong các bạn lại nằm phía trên đường cong khi nói đến khả năng trí tuệ , khả năng vận động , khả năng âm nhạc , tính sáng tạo , mức năng lượng , khả năng đối mặt với thách thức , hay tính hài hước ? Dù là gì đi nữa thì thay vì gạt bỏ bạn , tôi muốn có cơ hội để nghiên cứu bạn . Vì từ đó chúng ta có thể thu được nhiều thông tin -- không chỉ là cách để giúp bạn ở trên mức trung bình , mà còn là cách để nâng cao mức trung bình đó lên trong các công ty cũng như các trường học ngày nay . Lý do để biểu đồ này trở nên quan trọng với tôi là khi tôi giở các trang báo ra thì dường như mọi thông tin đều có xu hướng tiêu cực . Hầu hết là về giết chóc , xung đột , bệnh tật , thảm hoạ thiên nhiên . Và rất nhanh chóng , tôi bắt đầu nghĩ rằng đó chính là phép đo chính xác về sự tiêu cực và tích cực trên thế giới hiện nay . Điều đó đang tạo ra cái được gọi là hội chứng trường y khoa -- mà nếu bạn biết một ai đó đã từng học ở các trường y tế , thì trong năm đầu tiên của các khoá đào tạo y khoa , khi bạn lướt qua danh sách những triệu chứng và các loại bệnh , bạn sẽ thấy mình mắc tất cả những thứ đó . Tôi có một người anh rể tên Bobo -- đây là một câu chuyện hoàn toàn khác . Bobo là chồng của Amy kỳ lân . Một lần , Bobo gọi điện cho tôi từ trường y khoa Yale , và nói , " Shawn , tôi bị phong rồi " Đây là điều rất hiếm khi xảy ra ở Yale . Tôi không biết nên an ủi Bobo thế nào vì anh ấy vừa mới trải qua tuần mãn kinh của mình . Vấn đề là , sự thật không nhất thiết phải là cái thật sự xảy ra mà là do lăng kính nhận thức của chúng ta mang lại . Và nếu có thể thay đổi lăng kính đó thì không những ta có thể tác động đến hạnh phúc của mình , mà còn có thể tác động đến kết quả kinh doanh cũng như học tập của mình . Khi nộp đơn vào Harvard , tôi đã dấn mình vào một sự thách thức . Tôi không kỳ vọng nhiều , và gia đình cũng không đủ tiền cho tôi theo học . Khi nhận được học bổng quân sự 2 tuần sau đó , tôi đã thành công ! Đột nhiên , một điều gần như không tưởng trở thành hiện thực . Tới Harvard , tôi nghĩ các sinh viên khác cũng cho đó là một đặc quyền , và họ thực sự bị kích động khi ở đó . Ngay cả trong một lớp toàn những người thông minh hơn mình , bạn cũng thấy hạnh phúc chỉ bởi bạn đã ở đó , và đó là những gì tôi đã trải qua . Nhưng điều tôi phát hiện ra , giống một số sinh viên khác cũng trải nghiệm được , khi tôi tốt nghiệp sau bốn năm và tám năm tiếp theo trong ký túc cùng các bạn sinh viên -- chính Harvard đã kéo tôi đến ; chứ không phải tôi muốn tới đó . Tôi đã từng là tư vấn viên ở Harvard , giúp đỡ sinh viên trong bốn năm khó khăn đó . Và điều tôi tìm thấy qua việc nghiên cứu và giảng dạy của mình là những sinh viên đó , dù đã từng hạnh phúc đến thế nào khi bước chân vào Harvard , thì chỉ hai tuần sau , họ sẽ tập trung không phải vào cái cảm nhận đầy thú vị khi được ở Harvard , hay những triết lý hay sức khoẻ của họ . Họ phải tập trung vào thi cử , vào cạnh tranh , vào những tranh cãi , áp lực đầy phiền phức . Khi mới tới đó và bước vào phòng ăn cho những sinh viên năm đầu , tôi gặp lại những người bạn đến từ Waco , Texas , nơi tôi lớn lên -- Tôi biết các bạn cũng từng nghe đến nó . Khi họ đến gần tôi , họ nhìn quanh , và nói , " sảnh này trông giống với trường Hogwart của Harry Potter cậu ạ , " Đây là Hogwart của Harry Potter và đây là Harvard . Và khi họ thấy nó , họ nói , " Shawn , sao cậu lại phí thời gian nghiên cứu về hạnh phúc ở Harvard thế ? Nghiêm túc đó , có thứ gì mà các sinh viên Harvard lại không hài lòng về nó ? " Ẩn ý sau câu hỏi này chính là yếu tố then chốt để thấu hiểu được sự hạnh phúc . Bởi vì câu hỏi này giả định rằng thế giới bên ngoài chúng ta chính là dự báo cho mức độ hạnh phúc chúng ta có , trong khi trên thực tế , nếu tôi biết mọi thứ về thế giới của bạn , tôi cũng chỉ có thể dự đoán được 10 % mức độ hạnh phúc của bạn . 90 % còn lại không đến từ thế giới bên ngoài đó , mà là từ cách bộ não bạn nhận biết về thế giới . Và nếu chúng ta thay đổi nó , thay đổi công thức về hạnh phúc và thành công , thì điều chúng ta có thể làm là thay đổi cách chúng ta có thể tác động và chi phối hiện thực . Chỉ có 25 % những người thành công trong công việc được dự đoán trước nhờ chỉ số I.Q. 75 % còn lại đến từ mức độ lạc quan hay sự cống hiến xã hội của bạn hay khả năng nhìn nhận áp lực như một động lực thúc đẩy thay vì một thảm hoạ . Tôi nói với ban quản lý một trường học danh tiếng ở Anh , và họ nói , " Chúng tôi biết cả rồi . Vì thế mỗi năm , thay vì chỉ dạy học sinh , chúng tôi còn có " tuần lễ sức khoẻ " . Và chúng tôi rất hào hứng . Tối thứ hai , một chuyên gia hàng đầu thế giới đến nói về những khó khăn tuổi vị thành niên . Tối thứ ba là về bạo lực học đường . Tối thứ tư là về mất cân bằng dinh dưỡng . Tối thứ năm là cách sử dụng thuốc phù hợp . Và tối thứ sáu chúng tôi phải lựa chọn giữa tình dục không an toàn và sự hạnh phúc . " Tôi nói , " Đó là tối thứ sáu điển hình mà . " Rất vui vì các bạn thích nó , nhưng họ thì hoàn toàn không . Sự im lặng bao trùm . Trong sự im ắng đó , tôi nói , " Rất vui vì được nói chuyện với các bạn tại đây , nhưng cho bạn biết , đó không phải " tuần lễ về sức khoẻ " mà phải là " tuần lễ về bệnh tật " . Bạn đã nghĩ ra tất cả những thứ tiêu cực có thể xảy đến , mà quên mất những thứ tích cực . " Không có bệnh không đồng nghĩa với khoẻ mạnh . Đây là cách chúng ta tìm đến sức khoẻ : Chúng ta cần đảo ngược lại công thức của hạnh phúc và thành công . 3 năm qua , tôi đã đến 45 nước khác nhau , làm việc với các trường học và công ty trong thời khủng hoảng kinh tế này . Và tôi phát hiện ra hầu hết các công ty và trường học theo đuổi một công thức thành công như thế này : Nếu tôi làm việc chăm chỉ hơn , tôi sẽ thành công hơn . Và nếu tôi thành công hơn , tôi sẽ hạnh phúc hơn . Điều này ảnh hưởng đến cách chúng ta làm cha mẹ , cách chúng ta quản lý , cách chúng ta thúc đẩy cách cư xử của mình . Và vấn đề là , suy nghĩ đó hoàn toàn sai lầm và kéo chúng ta tụt lại phía sau do 2 lý do . Thứ nhất , mỗi khi bộ não của bạn nhận biết về sự thành công , nó sẽ ngay lập tức thay đổi cách nhìn nhận về sự thành công . Bạn đạt được điểm cao , và bây giờ bạn phải đạt điểm cao hơn , bạn vào được một trường học tốt và sau đó bạn phải vào một trường tốt hơn , bạn có một công việc tốt , và bây giờ bạn phải có một công việc tốt hơn , bạn đạt doanh số , và chúng tôi chuẩn bị giao cho bạn một doanh số lớn hơn . Và nếu hạnh phúc là mặt đối diện của thành công , thì bộ não của bạn sẽ không bao giờ tìm thấy được nó . Điều chúng ta đã làm là đẩy sự hạnh phúc ra xa khỏi phạm vi hiểu biết của xã hội . Vì chúng ta nghĩ chúng ta phải thành công , thì chúng ta mới hạnh phúc được . Nhưng vấn đề là bộ não chúng ta lại hoạt động theo hướng ngược lại . Nếu bạn có thể nâng cao mức độ tích cực của ai đó , thì bộ não của họ sẽ trải qua cái mà chúng ta gọi là " lợi thế cảm giác " " , đó là khi bộ não ở trạng thái tích cực sẽ hoạt động hiệu quả hơn rất nhiều khi nó ở trạng thái tiêu cực hay bị áp lực . Bạn thông minh hơn , sáng tạo hơn , nhiều năng lượng hơn . Và thực tế thì mọi kết quả hoạt động kinh doanh cũng sẽ được cải thiện . Não bộ tích cực sẽ hoạt động hiệu quả hơn 31 % so với não bộ tiêu cực hay khi chịu áp lực . Doanh số sẽ cao hơn 37 % với nhân viên bán hàng . Bác sĩ sẽ thao tác nhanh chóng và chính xác hơn 19 % cùng với việc chuẩn đoán bệnh đúng hơn khi não bộ ở trạng thái tích cực so với khi ở trạng thái tiêu cực . Điều đó có nghĩa chúng ta có thể đảo ngược lại công thức . Nếu chúng ta tìm ra cách để trở nên tích cực hơn , thì não bộ sẽ còn hoạt động hiệu quả hơn nữa vì chúng ta có thể làm việc chăm chỉ hơn , nhanh chóng hơn và thông minh hơn . Điều chúng ta cần làm là đảo ngược lại công thức này để có thể hiểu được khả năng thật sự của bộ não chúng ta . Vì những kích thích chúng ta có được khi ở trạng thái tích cực , có hai chức năng . Nó không chỉ khiến bạn thấy hạnh phúc hơn , mà còn thắp sáng tất cả trung tâm tiếp nhận trong não cho phép bạn có thể thích nghi với thế giới theo một cách hoàn toàn khác . Chúng tôi phát hiện rằng có nhiều cách rèn luyện để bộ não trở nên tích cực hơn . Chỉ mất 2 phút mỗi ngày và liên tục trong 21 ngày , chúng ta có thể thực sự làm mới bộ não của mình , cho phép bộ não hoạt động thực sự hiệu quả và tích cực hơn . Hiện nay , chúng tôi đang nghiên cứu những điều này với mọi công ty mà chúng tôi làm việc cùng , yêu cầu họ viết ba điều mới mẻ mà họ muốn làm mỗi ngày và thực hiện điều đó trong 21 ngày liên tục . Sau 21 ngày đó , mỗi lần bộ não họ nhìn nhận thế giới thì đều xuất phát từ những điều tích cực trước . Hãy làm một vòng về những trải nghiệm tích cực bạn đã có trong 24 giờ qua cho phép bộ não bạn sống lại với những khoảnh khắc đó . Các bài tập sẽ dạy cho bộ não biết cách cư xử hay hành động thế nào là phù hợp . Hoạt động ngồi thiền cho phép bộ não vượt qua những trở ngại ADHD cố hữu mà chúng ta đã tạo ra khi cố tìm cách thực hiện nhiều việc cùng lúc và cho phép bộ não chỉ tập trung vào một việc duy nhất . Và cuối cùng , làm điều tốt một cách ngẫu nhiên cũng là một cách làm sáng suốt . Chúng tôi biết những người khi mở hộp thư của mình , chỉ để viết một email tích cực gửi lời chúc hay cám ơn ai đó trong mạng lưới xã hội của mình . Thông qua những hành động này bằng việc luyện tập cho bộ não giống cách chúng ta rèn luyện sức khoẻ , chúng ta sẽ thấy chúng ta hoàn toàn có thể đảo ngược công thức của thành công và hạnh phúc. và làm như vậy , không những có thể tạo thêm tích cực , mà còn thực sự tạo ra một cuộc cách mạng . Xin cảm ơn . Dan Ariely : Điều gì khiến chúng ta hài lòng về công việc của chúng ta ? Cái gì thôi thúc chúng ta làm việc ? Trái ngược với suy nghĩ thông thường , nó không phải chỉ là tiền . Nhưng nó cũng không chính xác là niềm vui . Có vẻ như hầu hết chúng ta phát triển mạnh bằng cách liên tục tiến bộ và cảm giác có mục đích . Nhà kinh tế học hành vi Dan Arialy giới thiệu hai thử nghiệm mở tiết lộ những thái độ đầy bất ngờ và mang tính sắc thái hướng tới ý nghĩa trong công việc của chúng ta . Hôm nay tôi muốn nói một chút về vấn đề lao động và việc làm . Khi chúng ta nghĩ về việc con người làm việc như thế nào , trực giác ngây thơ mà chúng ta có đó là con người giống như những con chuột trong một mê cung-- thứ mà tất cả mọi người quan tâm đến là tiền , và giây phút chúng ta cho người khác tiền , chúng ta có thể chỉ cho họ làm việc theo cách này , chúng ta có thể chỉ cho họ làm việc theo cách khác . Đây là lý do tại sao chúng ta thưởng cho các giám đốc ngân hàng và trả tiền cho tất cả các công việc đó . Và chúng ta thực sự có quan điểm vô cùng đơn giản này về việc tại sao con người làm việc và thị trường lao động trông như thế nào . Ngay lúc này , nếu các bạn nghĩ về điều đó , có tất cả các dạng hành vi kỳ lại trên thế giới xung quanh chúng ta . Hãy nghĩ về một việc gì đó như trèo núi và leo núi . Nếu bạn đọc sách về những người leo núi , những ngọn núi khó leo , bạn có nghĩ rằng những quyển sách đó chan chứa những phút giây vui vẻ và hạnh phúc ? Không , chúng toàn là đau khổ . Thực tế , tất cả đều là vì sự tê cóng và khó khăn để cất bước và sự khó thở-- lạnh giá , những hoàn cảnh đầy thách thức . Và nếu con người chỉ cố gắng để hạnh phúc , giây phút mà họ leo lên đến đỉnh , họ sẽ nói , " Đây là một sai lầm khủng khiếp . Tôi sẽ không bao giờ làm lại nữa . " " Thay vào đó , hãy để tôi ngồi trên một bãi biển nào đó uống mojitos . " Nhưng thay vào đó , người ta đi xuống , và sau khi hồi phục , người ta lại leo lên tiếp . Và nếu bạn nghĩ về việc leo núi như một ví dụ , nó sẽ gợi ý cho bạn về tất cả những điều khác . Nó gợi ý rằng chúng ta quan tâm tới việc đạt đến đích , đển đỉnh cao . Nó gợi ý rằng chúng ta quan tâm tới sự đấu tranh , tới thách thức . Nó gợi ý rằng có tất cả các thứ khác thúc đẩy chúng ta làm việc và hành xử bằng tất cả mọi cách . Và đối với cá nhân tôi , tôi đã bắt đầu nghĩ về điều này sau khi một sinh viên đến gặp tôi . Đây là một trong số các sinh viên của tôi vài năm trước . Và một ngày cậu ta quay trở lại trường . Và cậu ta kể với tôi câu chuyện này : Cậu ta nói rằng cậu ta đã làm một bản thuyết trình Power Point trong hơn hai tuần . Cậu ta đang làm việc cho một ngân hàng lớn . Bản thuyết trình để chuẩn bị cho một vụ mua bán và sáp nhập . Và cậu ta đã mất nhiều công sức để làm bản thuyết trình này-- các đồ thị , bảng biểu , thông tin . Cậu ta thức khuya hàng đêm . Và ngày trước hạn chót , cậu ta gửi bản thuyết trình Power Point cho sếp cậu ta , và người sếp đã phản hồi và nói rằng , " Bản thuyết trình tốt , nhưng phần sáp nhập bị huỷ bỏ . " Và anh chàng hoàn toàn chán nản . Tại thời điểm cậu ta đang làm việc , cậu ta thực sự khá hạnh phúc . Hàng đêm cậu ta tận hưởng công việc của mình , cậu ta đi ngủ muộn , cậu ta muốn làm bản thuyết trình thật hoàn hảo . Nhưng biết rằng việc sẽ không ai có thể xem làm cho cậu ta chán nản . Như vậy tôi bắt đầu nghĩ về việc làm thế nào để chúng ta thử nghiệm ý tưởng về thành quả lao động của chúng ta Và để bắt đầu , chúng tôi đã làm một thử nghiệm nhỏ trong đó chúng tôi đưa đồ chơi xếp hình Lego cho mọi người , và yêu cầu họ xếp chúng . Và với một số người khác , chúng tôi đưa họ Lego và chúng tôi hỏi họ , " Này , bạn có muốn lắp một mô hình Bionicle này để lấy 3 đô la không ? Chúng tôi sẽ trả cho bạn 3 đô la để làm nó . " Và những người đó đồng ý , và họ xếp hình Lego . Và khi họ làm xong , chúng tôi lấy nó , chúng tôi cất nó ở dưới bàn , và chúng tôi nói , " Bạn có muốn làm một cái khác với 2,70 đô la không ? " Nếu họ đồng ý , chúng tôi đưa cho họ một cái khác . Và khi họ làm xong , chúng tôi hỏi họ , " Bạn có muốn làm một cái khác không ? " để lấy , 2,40 đô , 2,10 đô , vân vân , cho tới khi một số người nói , " Không làm nữa . Nó không đáng giá với tôi . " Điều này là cái mà chúng tôi gọi là điều kiện có nghĩa . Người ta xếp một mô hình Bionicle sau mỗi một cái khác . Sau khi họ làm xong mỗi cái , chúng tôi cho chúng xuống dưới bàn , Và chúng tôi nói với họ vào cuối buổi thử nghiệm rằng , chúng tôi sẽ lấy tất cả các mô hình Bionicles , chúng tôi sẽ tháo tất cả chúng ra , chúng tôi sẽ cho chúng vào lại các hộp , và chúng tôi sẽ sử dụng chúng cho những người tham gia thử nghiệm tiếp theo . Có một điều kiện khác . Điều kiện này được lấy cảm hứng từ David , sinh viên của tôi . Và điều kiện khác này chúng tôi gọi là điều kiện Sisyphic Và nếu như bạn còn nhớ về câu chuyện Sisyphus , Sisyphus đã bị các vị thần trừng phạt phải đẩy đá lên trên ngọn đồi , và khi Sisyphus gần tới đích , tảng đá lăn tròn xuống , và Sisyphus phải bắt đầu lại từ đầu . Và bạn có thể nghĩ về điều này như là bản chất của việc làm vô ích . Bạn có thể tưởng tượng rằng nếu Sisyphus đẩy tảng đá trên những ngọn đồi khác , ít nhất ông ấy còn có được cảm giác tiến bộ . Cũng như vậy , nếu bạn xem một bộ phim về nhà tù , có một cách mà thỉnh thoảng các lính canh tra tấn các tù nhân đó là yêu cầu họ đào một cái hố và khi tù nhân làm xong , họ yêu cầu người tù đó lấp đầy cái hố lại và đào lại lần nữa . Có điều gì đó về phiên bản mang tính chu kỳ này về việc làm một thứ lặp đi lặp lại dường như đang tước bỏ đi động cơ làm việc một cách tỉ mỉ . Vì thế điều kiện thứ hai của thử nghiệm này chính xác là những gì mà chúng tôi đã làm . Chúng tôi đã hỏi mọi người , " Bạn có muốn lắp một mô hình Bionicle để lấy 3 đô la không ? " Và nếu họ nói có , họ lắp chúng . Sau đó chúng tôi hỏi họ , " Bạn có muốn lắp một cái khác với $ 2,70 không ? " Và nếu họ đồng ý , chúng tôi đưa cho họ một cái mới , và khi họ đang lắp ráp chúng , chúng tôi để mô hình mà họ vừa lắp xong sang một một bên . Và khi họ làm xong , chúng tôi hỏi , " Bạn có muốn làm một cái khác , lần này ít hơn 30 xen không ? " Và nếu họ nói có , chúng tôi đưa cho họ mô hình họ đã lắp xong và chúng tôi đã tháo ra . Vì vậy đây là một chu kỳ vô tận của việc họ lắp ráp và chúng tôi tháo dỡ ngay trước mắt họ . Bây giờ điều gì sẽ xảy ra nếu các so sánh hai điều kiện này ? Điều kiện thứ nhất xảy ra đó là người ta lắp nhiều mô hình Bionicles hơn-- họ đã lắp được 11 so với 7-- trong tình huống ý nghĩa trái ngược với tình huống Sisyphus . Và bằng cách này , chúng tôi có thể chỉ ra rằng điều này không có ý nghĩa lớn . Mọi người không phải chữa bệnh ung thư hay đang xây dựng cầu , Họ đang lắp ráp các mô hình Bionicle chỉ với vài cent . Và không chỉ có vậy , tất cả bọn họ đều biết rằng các mô hình Bionicle sẽ sớm bị tháo dỡ . Vì vậy không có cơ hội thật cho ý nghĩa lớn . Nhưng thậm chí ý nghĩa nhỏ nhất cũng tạo ra sự khác biệt . Bây giờ chúng tôi có một phiên bản thử nghiệm khác . Trong phiên bản thử nghiệm này , chúng tôi không đặt họ vào trong tình huống , chúng tôi chỉ miêu tả cho họ tình huống , nhiều như tôi đang miêu tả cho các bạn bây giờ , và chúng tôi hỏi họ đoán kết quả sẽ xảy ra như thế nào . Điều gì đã xảy ra ? Người ta đã đoán đúng hướng nhưng không đúng tầm quan trọng . Những người chỉ được miêu tả thí nghiệm nói rằng trong điều kiện có ý nghĩa , người ta có thể làm thêm một mô hình Bionicle . Vì thế họ hiểu ý nghĩa là quan trọng , họ chỉ không hiểu tính chất trọng đại của sự quan trọng , mức độ mà nó là quan trọng . Có một phần dữ liệu khác mà chúng tôi nghiên cứu . Nếu bạn nghĩ về điều này , có một số người yêu xếp hình Legos và một số người thì không . Và bạn sẽ suy đoán rằng những người yêu Legos sẽ lắp ráp nhiều mô hình Legos hơn , thậm chí với ít tiền hơn , vì trên hết , họ có thêm nhiều niềm vui cho chính bản thân bạn . Và những người ít yêu thích Lego hơn sẽ lắp ráp ít hơn bởi vì niềm yêu thích họ nhận được ít hơn . Và đó thực sự là điều mà chúng tôi đã tìm thấy trong điều kiện có ý nghĩa . Có một tương quan tốt đẹp giữa tình yêu với Lego và khối lượng Lego mà mọi người lắp được . Điều gì đã xảy ra với điều kiện Sisyphic ? Trong điều kiện tương quan là 0 . Không có mối liên hệ giữa tình yêu với Lego và số lượng bao nhiêu Lego mà mọi người lắp được , điều này gợi ý cho tôi rằng cùng với thao tác tháo dỡ mọi thứ trước mắt mọi người , về cơ bản chúng tôi đã phá vỡ niềm vui mà họ có được từ hoạt động này . Về cơ bản chúng tôi đã loại trừ nó . Ngay sau khi toi hoàn thành cuộc thử nghiệm này , tôi đã đến nói chuyện với một công ty phần mềm lớn ở Seattle . Tôi không thể nói với các bạn tên công ty đó , nhưng họ là một công ty lớn ở Seattle . Và đây là một nhóm thuộc công ty phần mềm đó và được đặt ở một toà nhà khác . Và công ty yêu cầu nhóm này cải tiến và tạo ra sản phẩm lớn tiếp theo cho công ty . Và vào tuần trước khi tôi xuất hiện , Giám đốc điều hành của công ty phần mềm lớn này đến gặp nhóm đó , 200 kỹ sư , và huỷ dự án . Và tôi ở đó , đứng trước 200 con người thất vọng nhất mà tôi đã từng nói chuyện . Và tôi đã miêu tả cho họ những thí nghiệm về Lego , và họ nói rằng họ cảm thấy giống như họ vừa trải qua thí nghiệm đó . Và tôi hỏi họ , tôi nói , " Có bao nhiêu người trong số các bạn hôm nay đi làm muộn hơn bình thường ? " Và tất cả họ giơ tay lên . Tôi nói , " Có bao nhiêu người trong số các bạn hôm nay về nhà sớm hơn thường lệ ? " Và tất cả giơ tay lên . Tôi hỏi họ , " Có bao nhiêu người trong số các bạn bổ sung những thứ không chính đáng vào trong báo cáo chi tiêu ? " Và họ đã không thực sự giơ tay lên , nhưng họ đưa tôi đi ăn tôi và chỉ cho tôi điều mà họ có thể làm với báo cáo chi tiêu . Và sau đó tôi hỏi họ , tôi nói , " Giám đốc điều hành có thể làm gì để các bạn không bị thất vọng ? " Và họ đưa ra tất cả các loại ý tưởng . Họ nói rằng giám đốc điều hành nên yêu cầu họ báo cáo trước toàn bộ công ty về hành trình hơn hai năm qua của họ và về điều mà họ đã quyết định làm . Ông ấy nên yêu cầu họ nghĩ về việc những khía cạnh nào của công nghệ của họ có thể phù hợp với những phần khác của tổ chức . Ông ấy nên yêu cầu họ xây dựng một số mẫu thử nghiệm , một số mẫu thử nghiệm thế hệ tiếp theo , và nhìn thấy cách họ làm việc như thế nào . Nhưng có một điều là không có ý tưởng nào trong số này yêu cầu một số nỗ lực và động lực . Và tôi nghĩ rằng vị giám đốc điều hành về cơ bản không hiểu được tầm quan trọng của ý nghĩa . Nếu vị giám đốc điều hành đó , chỉ cần giống như những người tham gia thử nghiệm của chúng tôi , nghĩ rằng bản chất của ý nghĩa là không quan trọng , nên ông ấy không quan tâm . Và ông ấy nói với họ rằng , " Khi đó tôi hướng các bạn theo cách này , và bây giờ tôi đang hướng các bạn theo cách này , tất cả đều sẽ ổn . " Nhưng nếu bạn hiểu ý nghĩa quan trọng như thế nào , thì bạn sẽ hiểu thật sự quan trọng như thế nào khi sử dụng thời gian , năng lượng và nỗ lực để khiến người khác quan tâm hơn tới điều mà họ đang làm . Cuộc thử nghiệm thứ hai hơi khác một chút . Chúng tôi lấy một tờ giấy với những chữ cái bất kỳ , và tôi yêu cầu họ tìm các cặp chứ cái giống với các chữ cái bên canh . Đó là nhiệm vụ . Và họ đã làm xong tờ thứ nhất . Và sau đó chúng tôi hỏi họ có muốn làm tờ tiếp theo với ít tiền hơn không và tờ giấy tiếp theo cũng với ít tiền hơn , và cứ tiếp tục như vậy . Và chúng tôi có ba điều kiện . Trong điều kiện thứ nhất , họ viết tên họ trên tờ giấy , tìm xong các cặp từ , đưa lại cho người thử nghiệm . Người thử nghiệm xem qua từ trên xuống dưới , nói " Ừm " và đặt lên chồng giấy bên cạnh họ . Trong điều kiện thứ hai , người tham gia không viết tên họ trên giấy . Người thử nghiệm nhìn thấy tờ giấy , lấy giấy , không nhìn vào nó , không xem qua nó , và chỉ đơn giản là đặt nó lên chồng giấy . Như vậy bạn lấy tờ giấy , bạn chỉ đặt nó sang một bên . Và trong điều kiện thứ ba , người thử nghiệm lấy tờ giấy và trực tiếp cho nó vào máy huỷ giấy . Điều gì xảy ra trong cả ba điều kiện này ? Trong biểu đồ này , tôi sẽ cho các bạn thấy họ dừng lại ở những tỷ lệ nào . Như vậy những con số thấp hơn có nghĩa là mọi người làm chăm chỉ hơn . Họ đã làm việc lâu hơn nhiều . Trong điều kiện được công nhận , họ làm tất cả cho đến khi xuống đến tận 15 cent . Tại tỷ giá 15 cent / giấy , về cơ bản họ đã dừng lại những nỗ lực của họ . Trong điều kiện máy xén giấy , tỷ lệ lớn gấp đôi -- 30 cent / giấy . Và về cơ bản đây là kết quả chúng tôi đã có trước đây . Bạn xoá sạch những nỗ lực , thành quả của họ , bạn khiến họ không cảm thấy vui vẻ với điều mà họ đang làm nữa . Nhưng nhân tiện , tôi phải chỉ ra rằng , trong điều kiện máy xén giấy , họ có thể đã lừa dối . Họ có thể đã không làm tốt công việc , bởi vì họ nhận ra rằng người ta sẽ chỉ xé nhỏ nó ra . Do đó có lẽ tờ giấy đầu tiên bạn sẽ làm tốt nhất , nhưng sau đó bạn nhìn thấy không ai thực sự kiểm tra nó cả , nên bạn có thể làm nhiều hơn và nhiều hơn và nhiều hơn . Vì vậy , thực tế là trong điều kiện có máy xén giấy , họ có thể đã bàn giao nhiều thành phẩm hơn và nhận nhiều tiền hơn và nỗ lực ít hơn . Nhưng trong điều kiện bị bỏ qua thì thế nào ? Liệu điều kiện bị bỏ qua sẽ giống điều kiện được ghi nhận hay điều kiện có máy xén giấy , hoặc là ở nơi nào đó ở giữa ? Hoá ra nó gần giống với điều kiện máy xén giấy .. Bây giờ thì có cả tin tốt và tin xấu ở đây . Tin xấu là việc phớt lờ hiệu quả làm việc của người khác cũng tồi tệ gần giống như xé vụn nỗ lực của họ ngay trước mắt họ . Việc phớt lờ cho bạn cả một cách để ra khỏi đó . Tin tốt là bằng việc nhìn một cách đơn giản vào một thứ gì đó mà người ta có , xem qua nó nói rằng " ừm , " có vẻ hiệu quả hơn để cải thiện một cách đáng kể động lực của họ . Như thế tin tốt là việc bổ sung động lực có vẻ không khó khăn lắm . Tin xấu là việc loại trừ động lực có vẻ lại vô cùng dễ dàng , và nếu chúng ta nghĩ về nó một cách cẩn thận , chúng ta có thể vượt qua được . Vì vậy tất cả là điều kiện của động lực tiêu cực hoặc loại trừ động lực tiêu cực . Phần tiếp theo tôi muốn chỉ cho các bạn đó là một vài điều về động lực tích cực . Có một cửa hàng ở Mỹ được gọi là IKEA . Và IKEA là một cửa hàng với nhiều loại đồ nội thất cần nhiều thời gian lắp ráp . và tôi không biết các bạn thế nào , nhưng tất cả những lần tôi lắp một trong những thứ đó , tôi mất rất nhiều thời gian , mất rất nhiều nỗ lực , nó khó hiểu hơn rất nhiều . Tôi lắp đặt sai các thứ . Tôi không thể nói tôi vui vẻ với những miếng đồ đó . Tôi không thể nói rằng tôi thích thú với quá trình đó . Nhưng khi tôi làm xong , tôi có vẻ thích những miếng đồ nội thất IKEA nhiều hơn là những thứ khác . Và có một câu chuyện cổ về việc trộn bánh . Trong thập niên 40 , khi họ bắt đầu trộn bánh , họ sẽ lấy bột và họ sẽ đặt nó trong một cái hộp , và họ hỏi các bà vợ của họ về việc đổ bột vào , quấy một chút nước vào , trộn lên , cho vào trong lò nướng , và -- thì đấy ! -- bạn đã có bánh . Nhưng hoá ra việc này rất không phổ biến . Người ta đã không còn muốn chúng . Và họ nghĩ về tất cả những dạng lý do cho điều đó . Có lẽ là vị không ngon . Không , vị rất tuyệt . Điều mà họ nhận ra đó là đã không có đủ nỗ lực . Rất dễ dàng để ai đó mang một cái bánh đến cho các vị khách và nói rằng , " Đây là bánh của tôi . " Không , không , không , đó là bánh của một ai đó . Như thể là bạn đã mua nó ở cửa hàng . Nó không có cảm giác như là của bạn . Như vậy họ sẽ làm gì ? Họ đã lấy trứng và sữa ra khỏi bột . Bây giờ bạn phải đập trứng và thêm vào . Bạn phải đo lượng sữa , cho sữa vào , trộn lên . Bây giờ nó là bánh của bạn . Bây giờ tất cả mọi thứ đều ổn . Bây giờ tôi nghĩ hơi giống với nỗ lực IKEA , bằng việc để người ta làm việc chăm chỉ , họ thực sự đã khiến bản thân họ yêu thích điều mà họ đang làm ở một mức độ cao hơn . Như thế thì làm thế nào để chúng tôi trả lời câu hỏi này bằng thực nghiệm ? Chúng tôi yêu cầu mọi người xếp hình origami . Chúng tôi cho họ chỉ dẫn làm thế nào để tạo ra một hình origami , và chúng tôi cho họ một tờ giấy . Và họ đều là những người mới làm , và họ gấp những hình thù thực sự khá xấu xí-- không cái nào giống một con ếch hay một cái cần cẩu . Nhưng sau đó chúng tôi nói chuyện với họ , chúng tôi nói , " Hãy xem này , hình origami này thực sự thuộc về chúng tôi . Bạn đã làm việc cho chúng tôi , nhưng tôi sẽ nói với bạn điều này , chúng tôi sẽ bán nó cho bạn . Bạn muốn chúng tôi trả cho bạn bao nhiêu tiền ? " Và chúng tôi đánh giá việc họ sẵn sàng trả bao nhiêu tiền cho hình xếp đó . Và chúng tôi có hai dạng người . Chúng tôi có những người đã xếp hình , và chúng tôi có những người không xếp hình và chỉ nhìn vào nó như một người quan sát bên ngoài . Và điều chúng tôi tìm ra đó là những người xếp hình nghĩ rằng đó là những hình xếp origami đẹp , và họ sẵn sàng trả giá cho chúng đắt gấp năm lần những người chỉ đánh giá chúng bên ngoài . Bây giờ bạn có thể nói rằng , nếu bạn là một người xếp hình , bạn có nghĩ rằng , " Ồ , tôi yêu hình xếp origami này , nhưng tôi biết rằng sẽ chẳng có ai khác thích nó ? " Hay bạn có nghĩ rằng , " Tôi yêu hình origami này , và tất cả những người khác cũng sẽ thích nó ? " Câu nào trong số hai câu trả lời này là đúng ? Hoá ra những người xếp hình không chỉ yêu hình xếp origami nhiều hơn , mà họ còn nghĩ rằng tất cả mọi người sẽ nhìn thấy thế giới theo quan điểm của họ . Họ nghĩ rằng tất cả mọi người cũng sẽ yêu thích nó . Trong phiên bản thử nghiệm tiếp theo , chúng tôi đã thử với những hiệu ứng IKEA . Chúng tôi cố gắng làm cho nó khó hơn . Chúng tôi đưa cho một số người nhiệm vụ giống nhau . Với một số chúng tôi làm cho khó hơn bằng việc giấu chỉ dẫn đi . Và phía trên tờ giấy , chúng tôi có một vài bảng chỉ dẫn cách gấp origami . Với một số người chúng tôi chỉ cần bỏ chỉ dẫn đó đi . Như thế bây giờ thật sự khó khăn . Điều gì đã xảy ra ? Ồ , theo một cách khách quan , các hình origami bây giờ xấu hơn , khó làm hơn . Bây giờ khi chúng tôi nhìn vào hình origami dễ , chúng tôi thấy cùng một điều : người xếp hình thích nó nhiều hơn , người đánh giá thích nó ít hơn . Khi bạn nhìn vào những chỉ dẫn khó , nỗ lực lớn hơn . Tại sao ? Bởi vì bây giờ người xếp hình thậm chí còn thích nó nhiều hơn . Họ đặt tất cả nỗ lực vào nó . Và người đánh giá ? Họ thậm chí còn ít thích nó hơn . Bởi vì thực tế là nó thậm chí còn xấu hơn bản thử nghiệm đầu . tất nhiên , điều này cho các bạn biết một vài điều về cách chúng ta đánh giá mọi việc . Bây giờ hãy nghĩ về lũ trẻ . Hãy tưởng tượng rằng tôi hỏi bạn , " Bạn sẽ bán các con của bạn với giá bao nhiêu ? " Các kỷ niệm của bạn và các tổ chức và vân vân . Hầu hết mọi người nói rất , rất nhiều tiền -- vào những ngày tốt . Nhưng hãy tưởng tượng điều này hơi khác một chút . Hãy tưởng tượng nếu bạn không có con , và một ngày bạn đi đến công viên và gặp một vài đứa trẻ , và chúng trông như các con của bạn vậy . Và bạn chơi với chúng khoảng vài tiếng . Và khi bạn chuẩn bị đi , cha mẹ chúng nói , Này , nhân đây , chỉ trước khi anh đi , nếu anh thích , anh có thể mua chúng . " Bây giờ bạn muốn trả bao nhiêu tiền để mua chúng ? Hầu hết mọi người nói không nhiều lắm . Và đây là bởi vì các con của chúng ta rất có giá trị , không chỉ bởi vì chúng là ai , nhưng bởi vì chúng ta , bởi vì chúng kết nối với chúng ta và bởi vì thời gian và sự kết nối . Và nhân đây , nếu bạn nghĩ rằng các chỉ dẫn IKEA không tốt , hãy nghĩ về các chỉ dẫn đi kèm với trẻ con . Điều này thực sự khó khăn . Nhân tiện , đây là các con tôi , tất nhiên , rất tuyệt vời và vân vân . Chúng mang tới cho các bạn một điều nữa , đó là , giống như những người xếp hình của chúng tôi , khi họ nhìn vào sinh vật mà họ sáng tạo ra , chúng ta không thấy được rằng những người khác không nhìn theo cách của chúng ta . Hãy để tôi nói thêm một điều cuối cùng . Nếu bạn nghĩ về Adam Smith với Karl Marx , Adam Smith có các khái niệm rất quan trọng của tính hiệu quả . Ông ấy đã đưa ra ví dụ về một nhà máy sản xuất đinh ghim . Ông ấy nói rằng đinh ghim cần 12 bước sản xuất khác nhau , và nếu một người làm cả 12 bước , năng suất sẽ rất thấp . Nhưng nếu bạn để một người làm bước một và một người làm bước hai , bước ba và cứ thế , năng suất sẽ tăng lên rất nhiều . Và quả thật , đây là một ví dụ tuyệt vời và là lý luận của cuộc Cách mạng Công nghiệp và tính hiệu quả . Mặt khác , Karl Marx , nói rằng việc chuyển nhượng lao động là vô cùng quan trọng trong việc mọi người nghĩ thế nào về mối quan hệ với việc mà họ đang làm . Và nếu bạn làm cả 12 bước , bạn quan tâm đến cái đinh ghim hơn . Nhưng nếu bạn chỉ làm một bước mọi lúc , có lẽ bạn không quan tâm nhiều . Và tôi nghĩ rằng trong cuộc Cách mạng Công nghiệp , Adam Smith chính xác hơn Karl Marx , nhưng sự thật là chúng ta đã xoay chuyển và bây giờ chúng ta đang ở trong nền công nghiệp tri thức . Và bạn có thể tự hỏi bản thân , điều gì xảy ra trong nền công nghiệp tri thức ? Liệu tính hiệu quả vẫn còn quan trọng hơn ý nghĩa không ? Tôi nghĩ câu trả lời là không . Tôi nghĩ rằng khi chúng ta chuyển đến các tình huống người ta phải tự quyết định về việc nỗ lực , chú ý , quan tâm như thế nào , họ cảm thấy kết nối như thế nào , họ có đang nghĩ về lao động trên đường đi làm hay khi đang tắm và vân vân không , hoàn toàn bất ngờ Marx có nhiều điều để nói với chúng ta hơn . Vì vậy khi chúng ta nghĩ về lao động , chúng ta thường nghĩ về động lực và thù lao như những thứ giống nhau , nhưng sự thật là chúng ta có lẽ nên thêm tất cả những điều khác vào-- ý nghĩa , sự sáng tạo , thách thức , sở hữu , bản sắc , lòng tự trọng , v.v. Và tin tốt là nếu chúng ta cho tất cả các nhân tố này vào một , và nghĩ về chúng , chúng ta tạo ra ý nghĩa , lòng tự trọng và động lực của chúng ta như thế nào , và làm thế nào để chúng ta làm việc đó tại nơi làm việc và cho các nhân viên của chúng ta . Tôi nghĩ chúng ta nên để mọi người hữu ích hơn và hạnh phúc hơn . Cảm ơn các bạn rất nhiều . Amy Lockwood : Bán bao cao su ở Công Gô HIV là một vấn nạn nghiêm trọng tại Cộng Hoà Dân Chủ Công Gô , và các cơ quan hỗ trợ đã ồ ạt cung cấp cho đất nước này bao cao su giá rẻ thậm chí là miễn phí . Nhưng chỉ có vài người sử dụng chúng . Tại sao lại như vậy ? " Nhà tiếp thị cải cách " Amy Lockwood đưa ra một câu trả lời gây ngạc nhiên đi ngược lại với mô hình từ thiện truyền thống . Tôi là một nhà tiếp thị cải cách , và bây giờ tôi làm việc về vấn đề phát triển quốc tế . Vào tháng mười , tôi trải qua một khoảng thời gian ở Cộng Hoà Dân Chủ Công Gô , đất nước lớn [ thứ hai ] châu Phi . Trên thực tế , đất nước này lớn gần bằng Tây Âu , nhưng mà chỉ có 300 dặm đường nhựa . Cộng Hoà Công Gô là một nơi đầy nguy hiểm . Trong 10 năm qua , năm triệu người đã chết do chiến tranh ở phía Đông . Nhưng chiến tranh không phải là lý do duy nhất làm cho cuộc sống ở Cộng Hoà Công Gô trở nên khó khăn , Cũng còn có rất nhiều vấn đề về sức khoẻ nữa . Trên thực tế , tỷ lệ lan truyền HIV là 1.3 phần trăm trong những người trưởng thành . Điều này nghe không giống như một số lượng lớn , nhưng trong một đất nước với 76 triệu người , nó có nghĩa là 930 ngàn người đã bị lây nhiễm . Và bởi vì cơ sở hạ tầng còn nghèo nàn , chỉ có 25 phần trăm những người này nhận được thuốc chữa trị mà họ cần . Chính vì vậy mà một phần các cơ quan hỗ trợ cung cấp bao cao su với giá thấp hoặc miễn phí . Và thế là trong khi tôi ở Công Gô tôi sử dụng rất nhiều thời gian nói chuyện với mọi người về bao cao su , bao gồm Damien . Ông Damien quản lý một khách sạn ở ngoại ô Kinshasa . Đó là một khách sạn chỉ mở cửa tới nửa đêm , vì vậy nó không phải là một nơi bạn có thể ở . Mà là một nơi những cô gái mại dâm và khách của họ đến . Lúc này Damien đã biết mọi thứ về bao cao su , nhưng ông ta không bán chúng . Ông ta nói chúng không được chuộng . Điều đó không có gì là ngạc nhiên bởi chỉ có 3 % người ở Cộng Hoà Công Gô dùng bao cao su . Joseph và Christine , điều hành một nhà thuốc nơi họ bán nhiều loại bao cao su , cho biết rằng bất chấp sự việc các cơ quan hỗ trợ cung cấp bao cao su giá rẻ hoặc miễn phí , và họ cũng có những chiến dịch tiếp thị đi kèm với các loại bao cao su này , nhưng khách hàng vẫn không mua các loại có thương hiệu . Họ thích hàng địa phương . Và với vai trò nhà tiếp thị , tôi thấy tò mò . Và vì thế tôi bắt đầu xem xét hình thức tiếp thị . Và hoá ra là có 3 thông điệp chính mà các cơ quan hỗ trợ sử dụng cho các loại bao cao su này đó là : nỗi sợ hãi , cấp vốn và sự tin tưởng . Họ đặt tên bao cao su là Vive , nghĩa là " sống " hay Trust . Họ gói nó bằng dây ruy băng đỏ để nhắc nhở chúng ta về HIV , và đặt vào những chiếc hộp để nhắc nhở rằng ai đã trả tiền. trương lên các bức hình vợ chồng bạn và nói bạn hãy bảo vệ họ hoặc là nên hành động một cách cẩn trọng . Lúc này đây lại không phải là những thứ mà ai đó nghĩ tới ngay trước khi họ đi mua bao cao su . Các bạn nghĩ đến điều gì ngay trước khi đi mua bao cao su ? Tình dục ! Và các công ty tư nhân bán bao cao su tại những nơi này , họ hiểu điều này . Công tác tiếp thị của họ hơi khác biệt . Tên gọi thì có lẽ không khác nhiều , nhưng hình ảnh thì có . Một vài nhãn hiệu tràn trề ham muốn , và chắc chắn là bao bì rất gây kích thích . Và điều này giúp tôi nghĩ rằng có lẽ các cơ quan hỗ trợ đã bỏ qua một khía cạnh quan trọng của tiếp thị đó là : hiểu được ai là khách hàng . Và rủi thay , đối với các cơ quan hỗ trợ khách hàng hoá ra chính là những người thậm chí không sống trong quốc gia mà họ đang công tác . Mà chính là những người ở quê nhà , những người hỗ trợ cho công việc của họ , những người như thế này . Nhưng nếu những gì mà chúng ta đang nỗ lực thực hiện là ngăn chặn sự lây lan của HIV , thì chúng ta cần suy nghĩ về khách hàng , những người mà cần thay đổi hành vi của họ -- các cặp vợ chồng , thiếu nữ , thanh niên -- những người sống phụ thuộc vào nó . Và vì thế bài học là như sau : Những gì mà bạn đang bán thật sự không phải là vấn đề ; mà bạn phải suy nghĩ xem ai là khách hàng của bạn , và các thông điệp mà sẽ khiến họ thay đổi hành vi của mình là gì . Có lẽ điều đó sẽ cứu được cuộc sống của họ . Xin cám ơn Vicki Arroyo : Hãy chuẩn bị cho sự biến đổi khí hậu . Gạt vấn đề chính trị sang một bên : Dữ liệu cho thấy rằng khí hậu đang biến đổi một cách đáng kể . Theo như Viki Arroyo đề cập , đã đến lúc chúng ta cần phải chuẩn bị nhà cửa và thành phố của chúng ta trước sự biến đổi khí hậu , với nguy cơ lũ lụt , hạn hán và những thay đổi không lường trước được ngày càng tăng . Bà Vicki Arroyo minh hoạ buổi nói chuyện này bằng những dự án táo bạo từ các thành phố trên thế thế giới - và những ví dụ về việc lên kế hoạch cho tương lai . Đây là đường chân trời của quê nhà tôi , thành phố New Orleans . Đó là một nơi rất tuyệt vời mà tại đó tôi đã trưởng thành , nhưng nó là một trong những địa điểm rất dễ bị ảnh hưởng bởi thiên tai trên thế giới . Một nửa thành phố đã thấp hơn mặt nước biển rồi . Vào năm 2005 , cả thế giới đã chứng kiến New Orleans và bờ biển Gulf bị tàn phá bởi cơn bão Katrina . Có 1836 người thiệt mạng . Gần 300,000 ngôi nhà bị hư hại . Đây là căn nhà của mẹ tôi , ở phía trên - mặc dù cái xe đó không phải của bà ấy , nhưng nó bị cuốn đến đó bởi nước lũ cao đến tận mái nhà , và ở dưới là nhà của chị tôi . May mắn là họ và những thành viên khác trong gia đình đã ra khỏi nhà kịp lúc , nhưng họ mất đi nhà cửa của mình , và như bạn thấy đấy , hầu như mất đi tất cả mọi thứ trong nhà . Những nơi khác trên thế giới đã từng bị bão tàn phá ở những mức độ thậm chí còn kinh khủng hơn . Năm 2008 , lốc xoáy Nargis và dư chấn của nó đã làm thiệt mạng 138000 người ở Myanmar . Sự biến đổi khí hậu đang ảnh hưởng đến nhà cửa của chúng ta , cộng đồng của chúng ta , lối sống của chúng ta . Chúng ta nên có sự chuẩn bị kĩ lưỡng cho từng mức độ và tại từng thời cơ . Buổi nói chuyện này là về sự chuẩn bị , và thích nghi với những thay đổi sắp tới mà sẽ ảnh hưởng đến nhà cửa của chúng ta và ngôi nhà chung của chúng ta , Trái Đất . Các sự thay đổi trong những lần này sẽ có những ảnh hưởng khác nhau đến chúng ta . Có những hậu quả nghiêm trọng và đó không phải là những gì mà có lẽ bạn luôn nghĩ . Ở New Orleans , những hộ gia đình chỉ toàn người già hoặc phụ nữ nằm trong số những thành phần dễ bị tổn thương nhất . Đối với những quốc gia thấp hơn mặt nước biển , làm sao mà bạn có thể ước tính giá trị việc đánh mất đất nước của bạn nơi mà tổ tiên bạn được chôn cất ? Và người dân của nước bạn sẽ đi đâu ? Và họ sẽ thích nghi với một vùng đất mới ra sao ? Sẽ có hay không những sự căng thẳng trong việc nhập cư , hoặc những cuộc xung đột trong việc tranh chấp những nguồn tài nguyên hạn hẹp ? Nó đã nhem nhóm những cuộc xung đột ở Chad và Darfur . Thích nó hay không , sẵn sàng hay chưa , thì đây vẫn là tương lai của chúng ta . Chắc hẳn rồi , có một số người đang tìm kiếm cơ hội trong thế giới mới này . Đó là những người Nga đã cắm cờ dưới đáy đại dương để khẳng định chủ quyền của những khoáng sản dưới đáy biển Bắc Cực nơi băng đang dần tan chảy . Tuy nhiên , trong khi những cá nhân có thể có những chiến tích ngắn hạn , thì những tổn thất chung của chúng ta sẽ quan trọng hơn chúng nhiều . Không nhìn đâu xa , ngành bảo hiểm đang rất khó khăn để cố gắng thích nghi với những tổn thất rất nặng nề do các hiện tượng thời tiết nguy hiểm gây ra . Quân đội cũng bị ảnh hưởng . Họ gọi sự biến đổi thời tiết là một mối đe đoạ ngày càng tăng lên và nó có thể đe doạ sự vững vàng cũng như an ninh , trong khi đó các chính phủ trên thế giới đang đánh giá cách để ứng phó . Vậy chúng ta có thể làm những gì ? Chúng ta có thể chuẩn bị và thích nghi bằng cách nào ? Tôi muốn chia sẻ với các bạn 3 ví dụ về những việc chúng ta có thể làm , bắt đầu với việc thích ứng với những cơn bão và lũ khắc nghiệt , Ở New Orleans , cây cầu Twin Spans , bị bão Katrina đánh sập nhiều phần , đã được xây dựng lại và cao hơn 21 feet so với lúc trước để đề phòng đến những cơn bão biển lớn hơn . Và những ngôi nhà sử dụng năng lượng hiệu quả và nền nhà cách xa mặt đất này được đề xuất bởi Brad Pitt và Make It Right để dùng cho bộ phim nổi tiếng Ninth Ward . Nhà thờ mà mẹ tôi thường đi đến , đã từng bị phá huỷ , và bây giờ nó không chỉ được xây lại cao hơn , nó còn chuẩn bị trở thành nhà thờ Energy Star đầu tiền trên nước Mỹ . Họ đang bán lại năng lượng dư cho mạng lưới điện công cộng điều này làm là nhờ vào các tấm năng lượng mặt trời , sơn phát quang và nhiều thứ khác . Hoá đơn tiền điện tháng 3 của họ chỉ có 48 đô la . Đây là những ví dụ về việc New Orleans đang kiến thiết lại theo cách này , tuy nhiên sẽ tốt hơn nếu những người khác cũng chủ động thay đổi suy nghĩ của mình theo cách này . Ví dụ , ở Galveston , đây là một ngôi nhà kiên cố đã tồn tại được sau cơn bão Ike , trong khi những ngôi nhà khác trong khu vực lân cận hoàn toàn không thể . Khắp mọi nơi trên thế giới , vệ tinh nhân tạo và hệ thống cảnh báo đang giúp cứu rất nhiều mạng người ở những nơi có nguy cơ lụt cao như Bangladesh . Tuy nhiên , cũng quan trọng giống như công nghệ và cơ sở hạ tầng , có lẽ yếu tố con người thậm chí còn quan trọng hơn . Chúng ta cần có những kế hoạch và hệ thống tốt hơn để thực hiện công tác sơ tán Chúng ta cần hiểu rõ hơn về cách mà con người đưa ra những quyết định trong lúc cấp bách , và tại sao lại như vậy . Trong khi đúng là có nhiều người chết trong cơn bão Katrina vì không có phương tiện giao thông , thì có những người từ chối không chịu rời đi sơ tán khi cơn bão đang ập đến , thường là vì những phương tiện đi lại và chỗ trú sẵn có từ chối không chọ ho mang theo vật nuôi của mình . Hình dung việc bỏ lại thú cưng của bạn trong cuộc sơ tán hay cứu hộ . May mắn là vào năm 2006 , Quốc hội đã thông qua luật cho phép sơ tán và chuyên chở thú nuôi - viết tắt là " PETS " - để thay đổi điều đó . Tiếp theo , chuẩn bị cho sự nóng dần lên và hạn hán . Những người nông dân đang đối mặt với những thách thức của hạn hán , từ châu Á đến châu Phi , từ Úc đến Oklahoma , khi mà những luồng sóng nhiệt do sự biến đổi thời tiết đã giết chết hàng vạn người ở phía tây châu Âu vào năm 2003 , và lặp lại một lần nữa tại Nga vào năm 2010 Ở Ethiopia , 70 phần trăm dân số phụ thuộc sinh kế của mình vào lượng mưa . Tố chức Oxfam và Swiss Re , cùng với Rockefeller đang giúp đỡ những người nông dân như thế này trồng những cánh đồng ruộng bậc thang và tìm những cách khác để dự trữ nước , nhưng họ cũng hỗ trợ bảo hiểm khi hạn hán xảy ra . Sự ổn định mà điều này đem lại giúp những người nông dân có đủ tự tin để đầu tư . Nó giúp những người nông dân này có điều kiện để được cho vay vốn . Nó còn giúp họ đạt được năng suất cao hơn để để dần dần có thể tự mua được bảo hiểm mà không cần sự trợ giúp nào . Đó là một vòng luân chuyển hiệu quả và phương pháp này có thể tái sử dụng cho những nước đang phát triển trên thế giới . Năm 1995 , sau khi một luồng sóng nhiệt gây chết người biến những chiếc xe tải làm lạnh trong lễ hội nổi tiếng Taste of Chicago thành những cái nhà xác tạm thời , Chicago trở thành một thành phố tiên phong , trong việc làm giảm hiệu ứng đảo nhiệt đô thị bằng cách mở những trung tâm làm mát vươn đến cả những vùng lân cận dễ bị ảnh hưởng , trồng nhiều cây xanh , lắp đặt những mái nhà được phủ bởi thảm thực vật xanh hoặc được làm bằng chất liệu lạnh . Đây là mái nhà được phủ xanh của toà thị chính , ở ngay cạnh là mái nhà của toà nhà Cook County , và bề mặt của nó nóng hơn 77 độ F so với mái nhà được phủ xanh . Vào năm ngoái , thành phố Washington đã dẫn dắt cả nước vào công cuộc lắp đặt những mái nhà phủ xanh , và họ tài trợ một phần cho việc này nhờ vào số tiền thu được từ việc đánh thuế túi ni lông . Một phần phí của việc lắp đặt những mái nhà phủ xanh này sẽ được trả bởi những chủ sở hữu nhà và toà cao ốc trong thành phố . Những mái nhà phủ xanh này không chỉ giúp làm giảm bớt đi hiệu ứng đảo nhiệt đô thị mà còn giúp tiết kiệm năng lượng , và cả tiền bạc , giảm những chất thải khí đã gây ra sự biến đổi khí hậu , và chúng cũng giảm lượng nước mưa chảy trên mặt đất . Vậy một số giải pháp cho sự nóng lên có thể đem lại rất nhiều hiệu quả cùng một lúc . Thứ ba , đó là việc thích nghi với mực nước biển dâng lên . Mực nước biển dâng lên đe doạ hệ sinh thái ven viển , ngành nông nghiệp , và thậm chí cả những thành phố lớn . Mực nước biển dâng lên từ 1 đến 2 mét sẽ nhìn giống như thế này ở đồng bằng sông Cửu Long . Đó là nơi mà một nửa lượng gạo của Việt Nam được trồng . Cơ sở hạ tầng sẽ bị ảnh hưởng . Có nhiều sân bay trên thế giới nằm ở ven biển , Điều đó có lý mà phải không ? Nó có không gian ngoài trời để những chiếc máy bay có thể cất cánh và hạ cánh mà không phải lo lắng về việc gây ra tiếng ồn hay là tránh những toà nhà cao . Đây là một ví dụ , sân bay San Francisco , bị ngập bởi nước lũ cao khoảng 16 inches hoặc nhiều hơn . Hãy hình dung chi phí khổng lồ phải trả cho việc đắp đê để bảo vệ cơ sở hạ tầng quan trọng này . Nhưng có thể sẽ có những thay đổi trong tương lai mà bạn chưa hình dung ra . Ví dụ , những chiếc máy bay cần đường băng rộng hơn để cất cánh vì không khí càng nóng và nhẹ thì sẽ càng làm cho sức nâng của máy bay kém đi . San Francisco cũng đang chi 40 triệu đô la để cân nhắc và thiết kế lại hệ thống lọc nước và xử lý nước thải , vì nước biển có thể tràn vào những ống dẫn nước thải như thế này , làm ngập nhà máy và gây hại đến vi khuẩn cần để xử lý rác thải . Vì vậy , những ống dẫn nước thải này đã được trang bị thêm những bộ phận mới nhằm ngăn không cho nước biển tràn vào hệ thống xử lý . Ngoài những giải pháp kỹ thuật này ra , công việc của chúng tôi tại Trung tâm khí hậu Geogretown còn khuyến khích những người dân tìm xem xét những chính sách và công cụ pháp lý sẵn có nào có thể dùng được và cân nhắc xem họ sẽ thích nghi với sự thay đổi bằng cách nào . Ví dụ , vệc sử dụng đất , những khoảng đất nào mà bạn muốn bảo vệ , bằng cách xây thêm một cái đập ngăn nước biển chẳng hạn , cũng có thể biến đổi bằng cách xây dựng những toà nhà , hoặc lùi chúng ra sau để cho phép sự phát triển của những hệ thống tự nhiên quan trọng chẳng hạn như những đầm lầy hoặc bãi biển . Còn rất nhiều ví dụ khác để xem xét . Ở Anh , đập Themes giúp bảo vệ thành phố London trước những cơn bão biển . " Mạng lưới các thành phố ở Châu Á có khả năng chống chịu với Biến đổi Khí hậu " đang khôi phục lại những hệ sinh thái quan trọng , ví dụ như rừng đước . Bản thân những hệ sinh thái này vốn đã quan trọng , bên cạnh đó , chúng còn như là vật chắn giúp bảo vệ cuộc sống của những người dân trên đất liền . Thành phố New York cực kì dễ bị ảnh hưởng bởi bão như bạn có thể thấy từ cái biển báo này , và bởi mực nước biển dâng lên , cũng như bởi bão biển , như bạn có thể thấy từ hình ảnh trạm tàu điện ngầm bị ngập nước . Tuy nhiên , những lưới sắt thông gió nhô lên trên mặt đất để dùng cho hệ thống tàu điện ngầm này đã chứng tỏ rằng các giải pháp đều có thể vừa thực dụng , vừa có tính thẩm mỹ . Hiện giờ , ở New York , San Francisco và London , những nhà thiết kế đã hình dung ra được những cách để cải thiện việc hợp nhất môi trường tự nhiên và nhân tạo nhưng vẫn ý thức được sự biến đổi khí hậu . Tôi nghĩ đây là những ví dụ có thể truyền cảm hứng về những điều có thể làm được khi chúng ta được quyền lên kế hoạch cho một thế giới khác hơn trong tương lai . Tuy nhiên , bây giờ là một lời cảnh báo . Việc thích nghi quá quan trọng đến nỗi không thể phó mặc hết cho những nhà chuyên gia . Tại sao ư ? Vì không có nhà chuyên gia nào cả . Chúng ta đang đặt chân đến những vùng đất chưa từng được thám hiểm , và những kỹ năng chuyên môn cũng như hệ thống của chúng ta thì lại dựa vào những thứ trong quá khứ . " Sự tĩnh lại " là một ý niệm mà chúng ta có thể dự đoán cho tương lai dựa vào quá khứ , và lên kế hoạch sao cho phù hợp , và nguyên tắc này chi phối phần lớn kỹ thuật của chúng ta , những thiết kế của chúng ta về cơ sở hạ tầng , hệ thống dẫn nước của thành phố , luật xây dựng , thậm chí cả quyền sử dụng nước và những tiền lệ hợp pháp khác . Nhưng chúng ta có thể đơn giản chỉ là không phụ thuộc vào quy tắc tiêu chuẩn đã được thiết lập nữa . Chúng ta đang thải ra vượt quá nồng độ CO2 của Trái Đất trong hàng triệu năm qua . Sau đây là vấn đề lớn hơn mà tôi muốn nêu ra . Trách nhiệm của chúng ta là nhìn vào những ngôi nhà của chúng ta , cộng đồng của chúng ta , sự dễ bị tác động của chúng ta , và sự đối mặt với rủi ro của chúng ta , và từ đó tìm cách để không chỉ để sống sót , mà còn để phát triển mạnh hơn nữa , và trách nhiệm của chúng ta là lập kế hoạch và chuẩn bị và gặp những nhà lãnh đạo của chính quyền và yêu cầu họ làm việc tương tự , ngay cả khi mà họ chú tâm vào những nguyên nhân gốc rễ của việc biến đổi khí hậu . Không có cách khắc phục cấp tốc nào cả . Không có loại giải pháp nào có thể áp dụng cho tất cả mọi trường hợp . Chúng ta " học " thông qua " thực hành " . Nhưng " thực hành " mới là điều quan trọng nhất . Cám ơn các bạn . Aubrey de Grey cho rằng chúng ta có thể tránh lão hoá Aubrey de Grey , nhà nghiên cứu ở Cambridge lập luận rằng sự lão hoá chỉ là một căn bệnh -- có thể chữa được . Con người già đi theo bảy quá trình cơ bản , ông nói , tất cả đều có thể được ngăn chặn . 18 phút rõ ràng khá ngắn ngủi , vì vậy tôi sẽ đi thẳng váo vấn đề để rõ mọi việc . Bây giờ , tôi sẽ nói về năm điều khác nhau . Tôi sẽ bàn về lý do mong ước chống lại lão hoá . Tôi sẽ bàn về lý do chúng ta ngồi lại với nhau và nói về nó nhiều hơn là làm . Dĩ nhiên , tôi cũng sẽ bàn về tính khả thi Tôi sẽ bàn về lý do tại sao chúng ta quá dị đoan về chống lại lão hoá . Tôi có lẽ sẽ dành nửa còn lại của chương trình để nói về làm sao chúng ta chứng minh được thuyết số phận là sai , bằng việc thực sự làm điều gì đó chống lại nó . Tôi sẽ làm trong 2 bước . Bước 1 tôi sẽ bàn về làm sao để từ gia hạn tuổi thọ thêm một khoảng khiêm tốn -- mà tôi định nghĩa là 30 năm , dành cho những người trung niên khi bắt đầu lệu pháp -- đến điểm mà thực sự có thể gọi là đánh bại lão hoá . Cụ thể , về cơ bản là xoá bỏ các mối quan hệ giữa tuổi thọ và xác suất tử vong trong năm tới -- hay xác suất nhiễm bệnh ngay từ đầu . Và tất nhiên , điều cuối cùng tôi sẽ bàn là làm sao để đạt được bước trung gian đó , có thể là 30 năm kéo dài tuổi thọ . Vì vậy , tôi sẽ bắt đầu với lý do tại sao chúng ta nên làm vậy . Bây giờ , tôi muốn hỏi một câu . Ai ở đây thích bệnh sốt rét giơ tay lên ? Quá dễ . OK . OK . Có ai không , giơ tay lên nếu bạn không rõ bệnh sốt rét là tốt hay xấu ? OK . Vậy mọi người nghĩ bệnh sốt rét là xấu . Đó là tin rất tốt , bởi vì tôi nghĩ đó là câu trả lời đúng . Tôi muốn cho bạn thấy lý do chính khiến bạn nghĩ bệnh sốt rét là xấu bởi vì một đặc tính bệnh này có giống như lão hoá . Và đăc tính đó là đây . Điểm khác biệt duy nhất là lão hoá giết người nhiều hơn đáng kể bệnh sốt rét . Giờ tôi muốn nói với các khán giả đặc biệt từ Anh so sánh lão hoá với săn cáo , điều bị cấm sau nỗ lực lâu dài , bởi chính phủ vài tháng trước . Tôi muốn nói tôi đồng tình ới khán giả , nhưng , như ta biết nhiều người không tin lắm vào lý giải này . Và theo tôi đây là một sự so sánh khá đúng . Như bạn biết , nhiều người nói , " các gã ở thành thị không biết gì về thú vui ở nông thôn " Nó là phần truyền thống của lối sống , và chúng ta nên được phép tiếp nối . Nghe có vẻ tốt cho môi trường ; ngừng sự bùng nổ dân số cáo . " Nhưng cuối cùng chính phủ chiếm ưu thế vì phần lớn công chúng Anh , và đương nhiên phần lớn Hạ Viện , quyết định rằng điều này không thể cấp nhận trong một xã hội văn minh . Và tôi nghĩ sự lão hoá của người cũng có chung những đặc tính . Người ta không hiểu chỗ nào trong việc này ? Nó không chỉ là về sinh mạng -- Đây là về một cuộc ống khoẻ mạnh , như bạn biết -- không có gì vui khi yếu đối , đau khổ và phụ thuộc , chết nhiều khi vui hơn . Vậy thực tế tôi muốn mô tả nó như là sự mê man toàn cầu . Đây là những lý do không chính đáng mà người ta biện hộ cho lão hoá . OK , Tôi không thật sự nói rằng những lý do trên hoàn toàn vô giá trị . Trong đó có những điểm tốt để thực hiện . Những điều ta phải suy nghĩ , lên kế hoạch để ta giảm thiểu sự hỗn loạn khi ta thực sự tìm ra cách chống lão hoá . Nhưng thật là điên khi bạn thực sự nhớ ra giác quan về tỷ lệ . Các bạn biết những tranh cãi này là những việc đáng quan tâm . Nhưng câu hỏi ở đây là , chúng có thật sự nguy hiểm -- những rủi ro khi chống lại sự già đi -- rằng chúng lớn hơn tác hại của việc làm ngược lại , tức là để lão hoá tự nhiên ? Có thật sư chúng tệ hơn để 100000 người chết trẻ mỗi ngày không cần thiết . Nếu bạn không có một quan điểm mạnh như thế , thì dừng làm mất thời gian của tôi . Giờ , có một tranh cãi mà người ta thật sự nghĩ là vững vàng , đó là Người ta lo lắng về bùng nổ dân số ; " Nếu ta ngừng được lão hoá , sẽ không có ai chết để bàn , hoặc ít nhất tỷ lệ chết sẽ thấp hơn nhiều , chỉ là do qua đường không cẩn thận . Và vì vậy chúng ta sẽ không thể có nhiều con , và con cái thật là quan trọng với nhiều người . " Đúng vậy . Và nhiều người cố ggắng tránh né câu hỏi này , và trả lời như thế này . Tôi không đồng tình . Tôi nghĩ chúng cơ bản không làm được . Tôi nghĩ là chúng ta sẽ thật sự gặp tính hống khó xử như vậy . Ta sẽ phải quyết định có nên giảm tỷ lệ sinh , hay tăng tỷ lệ tử . Một tỷ lệ tử vong cao sẽ , tất nhiên , phát sinh từ vệc từ chối những liệu pháp này , và thà có nhiều con . Và tôi nghĩ đấy cũng đúng -- tương lai của loài người được quyền quyết định điều đó . Điều sai là chúng ta quyết định thay cho thế hệ tương lai . Nếu chúng ta do dự , và không thật sự phát triển những liệu pháp này , thì ta sẽ bỏ qua cơ hội cho nhiều ngời -- mà còn đủ trẻ và khoẻ mạnh để được hưởng lợi từ các liệu pháp , vì ta không phát triển chúng nhanh như ta có thể -- chúng ta sẽ từ chối cho những người này một cuộc sống vô hạn , và tôi cho rằng đó là vô đạo đức . Đó là câu trả lời của tôi về vấn đề quá tải dân số . Tiếp theo là , giờ tại sao chúng ta phải chủ động hơn ? câu trả lời cơ bản là sự chấp nhận việc lão hoá không thật sự đơn giản . Nóthật ra là một cách nhạy cảm để lý giải sự không thể tránh khỏi của lão hoá . lão hoá thật đáng sợ nhưng không thể tránh khỏi , như các bạn biết , chúng ta phải tìm cách xoá nó khỏi quan niệm của mình , và làm điều chúng ta muốn làm Chẳng hạn , tạo ra những lý do nhảm nhí trên nguỵ biện rằng lão hoá là tốt . Nhưng đương nhiên nó chỉ đúng khi ta có cả hai thành phần này . Và ngay khi điều không tránh khỏi trở thành điều không chắc chắn , và ta có thể chống lão hoá trong phạm vi nào đó. điều này là một phần của vấn đề . Sự mmê muội về lão hoá cản trở chúng ta suy nghĩ về những việc này . Vì vậy chúng ta phải thực sự bàn về nó nhiều -- giống như là truyền giáo vậy -- để mọi nười chú ý , và để họ nhận thức họ đang trong cơn mê . Đấy là tất cả những gì tôi muốn nói về chủ đề này . Tôi sẽ nói về tính khả thi . Và nguyên nhân chính , tại sao chúng ta nghĩ lão hoá là ko tránh khỏi tóm lại trong định nghĩa của lão hoá mà tôi đưa ra đây . một định nghĩa đơn giản . Đầu tiên lão hoá là một tác dụng phụ của cuộc sống , nghĩa là sự chuyển hoá . Đay không phải là một câu nói trùng lắp ; Nó có lý lẽ . Lão hoá cơ bản là quá trình xảy ra cho các đối tượng vô cơ như xe hơi , và nó cũng diễn ra với chúng ta , mặc dù chúng ta có rất nhiều cơ chế tự sửa chữa thông minh , vì các cơ chế đó ko hoàn hảo . Vậy cơ bản , sự trao đổi chất , được định nghĩa là những thứ giúp chúng ta sống từ ngày này qua ngày khác , có tác dụng phụ . Những tác dụng phụ tích tụ và cuối cùng gây ra bệnh lý . Đó là định nghĩa . Vậy ta có hể nói : chúng ta có chuỗi các sự kiện . Và có hai phương pháp được biết , theo như nhiều người nói , về trì hoãn sự lão hoá . Tôi gọi chúng là phương pháp bệnh tuổi già và phương pháp phòng lão hoá . chuyên gia bệnh tuổi già sẽ can thiệp muộn khi bệnh tình đã rõ ràng , và họ sẽ cố gắng kéo dài thời gian , và ngừng sự tích luỹ của hiệu ứng phụ để ko phát bệnh quá sớm . Dĩ nhiên , đây là chiến thuật ngắn hạn , đó là một trận thua trôn thấy , vì những nguyên nhân bệnh ngày càng tích luỹ nhiều hơn . Cách phòng lão hoá có vẻ nhiều hứaa hẹn hơn trên bề mặt , bởi vì phòng bệnh luôn tốt hơn chữa bệnh . Không may là chúng ta ko hiểu sự trao đổi chất nhiều lắm . Thực tế ta có một sự hiểu biết nghèo nàn về sự hoạt động của sinh vật -- thậm chí ta ko hiểu rõ về tế bào . chúng ta vừa tìm ra những hiện tượng chẳng hạn như , sự can thiệp RNA chỉ vài năm trc , và đây là yếu tố cơ bản về hoạt động tế bào . Cơ bản , lão hoá học là một cách tiếp cận tốt , nhưng nó chưa phải lúc khi ta bàn về sự can thiệp . vậy ta fải làm gì ? Đấy là giả thuyết tốt , rất thuyết phục , đúng không ? nhưng ko fải . Trước khi tôi giải thích tại sao ko fải , tôi muốn nói một chút về cái tôi gọi là buớc 2 . Cứ tưởng tượng là chúng ta đạt được -- cứ cho là chúng ta đã làm được ngày nay -- việc tăng thêm 30 năm sống khoẻ mạnh trên người trung niên , chẳg hạn 55 . Tôi gọi đó là sự trẻ hoá mạnh mẽ ở người . OK . Điều đó có nghĩa gì với việc người ở các độ tuổi khác nhau -- khi nhận được các giải pháp này -- sẽ sống được bao lâu ? Để trả lời câu hỏi này -- bạn có thể nghĩ là đơn giản , nhưng ko fải . Ta không thể nói , " Ừ nếu họ đủ trẻ để nhận ích lợi từ các liệu pháp này , thì họ sẽ sống thêm 30 năm . " Sai rồi . Sai bởi vì tiến trình . Có hai loại tiến trình công nghệ tr6n thực tế , cho mục đích này . Có những đột phá lớn và cơ bản , Rồi lại có những sự hoàn thiện gia tăng của các đột phá đó . Chúng rất khác biệt về khả năng dự đoán khung thời gian . Đột phá cơ bản : khó đoán cần bao lâu để tạo ra đột phá Rất lâu về trước chúng ta thấy bay là thú vị , và mãi đến 1903 ta mới thật sự làm được điều đó . Nhưng sau đó , mọi việc đã ổ định và rất đồng đều . Tôi nghĩ đây là một trình tự hợp lý của các sự kiện đã xảy ra trong quá trình phát triển của máy bay . Ta có thể nghĩ là , trên thực tế , mỗi phát minh như là quá mức tưởng tượng của nhà phát minh . Các tiến bộ tích luỹ đều dựa trên một thứ đã không còn tăng trưởng nữa . Đây là điều bạn nhận thấy sau bước đột phá . Và bạn thấy nó trong bất cứ công nghệ nào . Máy tính , bạn có thể nhình vào gần như một dòng thời gian song song , diễn ra dĩ nhiên chậm hơn chút . Bạn có thể nhìn vào y tế . Như là vệ sinh , vaccine , kháng sinh -- cùng một kiểu khung thời gian . Vậy tôi nghĩ là bước 2 , mà tôi vừa gọi là một bước , không phải là một bước gì hết . Rằng thực ra , người đủ trẻ để được lợi từ các liệu pháp đầu tiên giúp tăng tuổi thọ thêm một quãng vừa phải , thậm chí dù họ đã ở tuổi trung niên khi nhận các liệu pháp , sẽ được đến một đỉnh nào đó . Họ đa phần sống đủ lâu để nhận được các trị liệu tiên tiến hơn sẽ cho họ thêm 30 hay có thể 50 năm . Nói cách khác , họ sẽ dãn đầu cuộc chơi . Các liệu pháp sẽ tiến bộ nhanh hơn những khiếm khuyết trong các liệu pháp hiện hành . Đay là điểm quan trọng để tôi vượt qua . Vì phần lớn người ta khi nghe tôi đoán nhiều người sống sót hôm nay sẽ sống thêm 1000 năm hoặc hơn nữa , họ nghĩ tôi nói rằng ta sẽ phát minh ra các liệu pháp trong vài thập kỷ nữa mà có thể giúp loại trừ hoàn toàn lão hoá rằng các liệu pháo cho phép ta sống thêm 1000 năm hay hơn nữa . Tôi ko hề nói vậy Tôi nói rằng tốc độ phát triển của các liệu pháp đủ nhanh . Dù chúng ko hoàn hảo , ta sẽ có thể vượt qua giới hạn 200 tuổi , trước khi có ai đó sống đến 200 . và tương tự cho 300 rồi 400 v.v. Tôi quyết định cho nó cái tên , " vận tốc thoát tuổi thọ " . Ừ có vẻ nó đã giải thích được vấn đề . Các đường đồ thị này chỉ ra về cơ bản tuổi thọ con người , theo quan hệ giữa thời gian sống còn lại và sức khoẻ của họ , đối với các lứa tuổi khác nhau tại thời điểm nhận được các trị liệu . Nếu bạn đã 100 hay 80 tuổii -- một người trung bình ở 80 , chúng tôi có lẽ chẳng giúp được nhiều cho bạn với những liệu pháp , vì bạn đã gần đất xa trời để có thể được hưởng lợi từ các liệu pháp thử nghiệm . Bạn sẽ không thể chịu được chúng . Nhưng nếu bạn chỉ mới 50 , vẫn có cơ hội để bạn vượt lên khỏi cái dốc lão hoá và -- cuối cùng qua ngưỡng này . Và trở nên trẻ hơn về mặt sinh học một cách ý nghĩa , về sự trẻ trung , cả thể chất lẫn tinh thần , và về rủi ro tử vong do tuổi tác . Và dĩ nhiên , nếu bạn trẻ hơn chút nữa , thì bạn có thể thậm chí ko bao giờ trở nên quá yếu đuối để chết vì các nguyên nhân tuổi tác . Vậy đây là kết luận thật sự tôi đưa ra , người 150 tuổii dầu tiên -- chúng ta ko biết hôm nay người đó bao nhiêu tuổi , vì chúng ta ko biết cần bao lâu để có những trị liệu đầu tiên . Nhưng dù tuổi họ là bao nhiêu , Tôi cho rằng người đầu tiên sống đến 1000 -- đương nhiên là ko tính các thảm hoạ toàn cầu -- thực ra chỉ khoảng 10 tuổi trẻ hơn người 150 tuổi đầu tiên . Và đấy thật đáng suy ngẫm . Được rồi , cuối cùng tôi sẽ dành phần còn lại của buổi nói chuện , trong 7.5 phút nói về bước 1 ; tức là , làm sao ta thật sự kéo dài tuổi thọ thêm một quãng vừa phải để cho phép ta đến vận tốc thoát tuổi thọ ? Và để minh hoạ , tôi xin trước hết nói về chuột nhắt . Tôi có một cột mốc tương ứng với sự trẻ hoá mạnh mẽ ở người . Tôi gọi là sự trẻ hoá mạnh mẽ của chuột , không ảo tưởng lắm . Nó nghĩa là , tôi nói chúng ta lấy những con chuột sống dai , cơ bản là chuột mà sống trung bình 3 năm . Và chúng ta ko làm gì hết với chúng cho đến khi chúng 2 tuổi . Khi đó chúng ta áp dụng nhiều nhứ trên chúng , và với các lệu pháp , ta làm chúng sống , trung bình đến sinh nhật thứ 5 . Nói cách khác , ta thêm 2 năm -- ta gấp ba lần thời gian sống còn lại của chúng , bắt đầu từ điểm ta bắt đầu các trị liệu , câu hỏi là , điều đó thực sự có nghĩa gì cho khung thời gian cho đến khi ta đạt đến cột mốc trên cho người ? mà ta có thể gọi , như tôi giải thích , tương ứng với sự trẻ hoá mạnh ở người , hay vận tốc thoát tuổi thọ . Thứ hai , nó có ý nghĩa gì với sự nhận thức công chúng về cần bao lâu để chúng ta có những thứ đó , kể từ khi ta làm trên chuột ? Và thứ ba , câu hỏi là , nó sẽ làm gì đến thực tế người ta kỳ vọng ở nó ? Và với tôi có vẻ câu hỏi đầu tiên là hoàn toàn về sinh học , và quá khó để trả lời . Một câu hỏi cần nhiều suy đoán , và nhiều đồng nghiệp của tôi sẽ bảo ta ko nên đưa ra giả thuyết , rằng ta cứ nên giữ các luận điểm đến khi ta biết thêm . Tôi nói vậy là sai . Tôi nói chúng ta vô trách nhiệm nếu giữ im lặng về việc này . Ta phải đưa ra dự đoán tốt nhất về khung thời gian , để cho người ta có khái niêm về tỷ lệ để họ có thể cân nhắc ưu tiên của mình . Vì vậy tôi cho rằng ta có 50 / 50 cơ hội đến cột mốc vượt lão hoá , trong vòng 15 năm kể từ khi ta thành công trên chuột . 15 năm kể từ con chuột mạnh mẽ . Nhận thức công chúng sẽ có thể tốt hơn là vậy . Công chúng có vẻ đánh giá thấp sự khó khăn của khoa học . Họ có thể nghĩ chỉ cần 5 năm thôi . Họ sẽ sai , nhưng thực tế đấy cung ko thành vấn đề . Và cuối cùng , tôi nghĩ công bằng mà nói nguyên nhân chủ yếu tại sao công chúng mâu thuẫn về lão hoá là do sự mê muội toàn cầu tôi vừa mô tả , chỉ là sự biện hộ . Đó sẽ là lịch sử kể từ giờ , vì sẽ ko thể tin rằng lão hoá là ko thể tránh khỏi ở người , vì nó đã bị trì hoãn quá hiệu quả ở chuột . Vì vậy chúng ta có vẻ nhận được sự thay đổi mạnh mẽ trong thái độ công chúng , dĩ nhiên nó có ý nghĩa to lớn . Để nói làm sao ta làm thành công trên chuột , Tôi sẽ thêm một chút vào định nghĩa lão hoá của mình . Tôi sẽ dùng từ " tổn thương " để chỉ những thứ trung gian gây ra bởi trao đổi chất , và cuối cùng tạo nên bệnh . Vì một điều quan trọng ở đây là dù tổn thương cuối cùng chỉ gây ra bệnh tật , bản thân các tổn thương đc gây ra trong suốt quá trình sống , bắt đầu trc khi sinh ra . Nhưng bản thân nó ko phải một phần của trao đổi chất . Và điều này hoá ra có ích . Vì như thế ta có thể vẽ lại đồ thị ban đầu của mình . Ta có thể nói , cơ bản , khác biệt giữa lão hoá học và lão bệnh học là lão hoá học cố ức chế tốc độ mà trao đổi chất tạo ra tổn thương này . Và tôi sẽ giải thích chính xác tổn thương trong các thuật ngữ sinh học sau . Lão bệnh học cố kéo dài thời gian bằng cách ngăn tổn thương chuyển thành bệnh . Và nguyên nhân nó là bàn thua bởi vì các tổn thương vẫn tiếp tục tích luỹ . Vậy có cách tiếp cân thứ ba , nếu ta nhìn ở góc này . Ta có thể gọi nó là phương thức công nghệ , và tôi cho rằng phương thức này ở trong tầm với . Phương thức công nghệ ko can thiệp vào quá trình nào . Nó ko can thiệp vào quá trình này , hoặc quá trình này . Và đấy là tốt vì nó nghĩa là đấy ko fải là bàn thua , và nó ở trong khả năng thực hiện của ta , vì nó ko liên quan đến phát triển tiến hoá . Phương thức công nghệ nói rằng , " Hãy bắt tay vào sửa chữa định kỳ các loại tổn thương " -- ko nhất thiết phải sửa hoàn toàn , nhưng sửa thật nhiều , để ta hạn chế tổn thương dưới mức giới hạn mà nó cần để tạo ra bệnh tật " Ta biết rằng ngưỡng này tồn tại , vì ta ko bị các bệnh về tuổi tác cho đến khi trung niên , dù cho tổn thương đã tích luỹ từ trc khi ta sinh ra . Tại sao tôi nói chúng ta ở trong tầm ? Nguyên nhân là đây . Điểm chính của slide này ở góc dưới . Nếu ta cố tìm ra chỗ nào trong trao đổi chất là quan trọng cho lão hoá. ta sẽ mất cả buổi , vì cơ bản toàn bộ quá trình tdc là quan trọng cho lão hoá theo cách này hay cách khác . List này chỉ là để minh hoạ , nó chưa hoàn chỉnh . List bên phải cũng chưa hoàn chỉnh . Nó là list các bệnh liên quan đến tuổi tác , và cũng chưa hoàn chỉnh . Nhưng tôi muốn tuyên bố list ở giữa thật sự đã đầy đủ , đây là list các thứ được cho là tổn thương , tác dụng phụ của trao đổi chất cuối cùng gây bệnh , hoặc có lẽ gây bệnh . Và chỉ có 7 yếu tố thôi . Chúng ở nhiều thể loại , dĩ nhiên , nhưng chỉ có 7 thôi . Mất mát tế bào , đột biến trong nhiễm sắc thể , đột biến trong ty thể vv . Trước hết , tôi muốn lý luận tại sao list này hoàn tất . Đương nhiên có thể tranh luận về sinh học . Có người hỏi , OK , chúng ta được cấu tạo bằng gì ? Chúng ta tạo bởi các tế bào và những thứ giữa các tb . Tổn thương có thể tích luỹ ở đâu ? Câu trả lời là , càc phân tử lâu phân rã , vì nếu phân tử nhanh rã chịu các tổn thương , nhưng sau đó phân tử sẽ bụ huỷ -- như protein bị phân huỷ - tổn thương sau đó cũng hết . Nó chắc chắn là các phân tử lâu rã . Vậy 7 thứ này đều được thảo luận trong lão hoá học lâu về trc và đó là tin tốt , nó có nghĩa là như bạn biết , ta đã tiến xa trong sinh học 20 năm gần đây , vậy sự thật ta vẫn chưa thêm vào list này là một một dấu hiệu khá tốt rằng ko còn yếu tố nào nữa . Chưa hết , còn tốt hơn nữa ; ta biết làm sao để sửa tất cả chúng. ở chuột , trên nguyên tắc -- và tôi nói trên nghuyên tắc vì , có thể ta sẽ làm được các liệu pháp trên trong 1 thập kỷ . Một số trong đó đã được thực hiện , mấy cái ở phía trên . Tôi chưa có thời gian để xem qua tất cả , nhưng tôi kết luận , nếu ta có thể thật sự có đủ tài trợ cho việc này , thì ta có thể sẽ phát triển sự trẻ hoá rộng rãi trong vòng 10 năm , nhưng bạn cần phải nghiêm túc về nó . Ta cần phải tực sự bắt đầu . Đương nhiên có những nhà sinh học ở trong khán giả đây , và tôi muốn trả lời vài câu hỏi nếu bạn thắc mắc . Bạn có thể ko hài lòng với bổi nói chuyện này , nhưng cơ bản bạn nên tìm đọc vấn đề này . Tôi đã xuất bản rất nhiều về nó ; Tôi trích dẫn các thử nghiệm làm nền cho tính lạc quan của tôi. và có rất nhiều chi tiết trong đó . Các chi tiết khiến tôi tự tin về khung thời gian khá tích cực mà tôi dự đoán ở đây . Vậy nếu bạn nghĩ tôi sai , bạn nên đi tìm ra sao bạn nghĩ tôi sai . Và dĩ nhiên chủ yếu là bạn ko nên tin những người tự gọi mình là chuyên gia lão hoá vì , cũng như bất cứ sự bắt đầu nào từ các lối nghĩ cũ trong một lĩnh vực nhất định , bạn sẽ thấy những người chính thống phản đối chút đỉnh và không thật suy nghĩ nghiêm túc về nó . Vì vậy bạn thật sự phải làm bài tập , để hiểu được rằng đây là sự thật . Và chúng ta sẽ có vài kết luận . Một là , bạn sẽ nghe từ một gã trong buổi tiếp theo gã từng nói trc đây rằng có thể sắp xếp gene người trong chớp mắt , và mọi người bảo , " rõ ràng là bất khả thi . \ " Và bạn biết điều gì đã xảy ra . Vậy bạn biết điều này đã xảy ra . Ta có nhiều chiến thuật -- có Methuselah Mouse Prize , là một động lực cho sáng tạo , và để làm những gì bạn cho là sẽ thành công , và nhận được tiền nếu bạn thắng . Có một đề xuất thành lập một viện . Việc này sẽ tốn chút tiền . Nhưng , ý tôi là -- Bao nhiêu đấy xài được bao lâu cho chiến tranh Iraq ? Ko lâu lắm . OK . Nó phải là từ thiện , bởi vì lợi nhuận đánh lạc hướng công nghệ sinh học , nhưng cơ bản nó có 90 % cơ hội thành công ở đây , tôi nghĩ . Và tôi nghĩ chúng ta biết làm sao đạt đc . Xin dừng ở đây . Cám ơn . OK . Tôi ko bết có câu hỏi nào ko nhưng tôi nghĩ tôi sẽ cho mọi người cơ hội . Khán giả : Ông đã nói về lão hoá và cố gắng đánh bại nó , vậy sao ông lại làm mình trông già vậy ? AG : Vì tôi là 1 ông già . Tôi thật ra 158 . Khán giả : Sinh vật trên hành tinh đã tiến hoá với hệ thống miễn nhễm , để chống lại bệnh tật để có thể sống đủ lâu để sinh sản . Tuy nhiên , như tôi biết , các loài sinh vật tiến hoá thật sự đều chết , vì khi tế bào phân chia telomerase ngắn lại và cuối cùng sinh vật chết . Vậy tại sao tiến hoá lại lựa chọn chống lại sự bất tử , khi mà nó quá có lợi , hay tiến hoá chưa hoàn chỉnh ? AG : Tuyệt . Cám ơn bạn đã hỏi một câu mà tôi có thể trả lời một cách ko tranh cãi . Tôi sẽ cho bạn câu trả lời chính thức từ dòng chính thống mà tôi cũng đồng ý . Đó là , không , lão hoá ko phải sản phẩm của chọn lọc tự nhiên ; nó chỉ là một bỏ quên của tiến hoá . Nói cách khác , ta già đi vì quá khó để ko bị già đi ; bạn cần thêm các rãnh gene , thêm sự phức tap trong gene để có thể già đi chậm hơn , và điều đó vẫn đúng khi bạn còn đưa ra . Vậy , trong phạm vi mà sự tiến hoá không quan tâm , nếu gene đc lưu truyền bởi cá thể , sống thật lâu hay bởi sự sinh sản , Có một số điều tiết nhất định cho nó , đấy là tại sao các loài có vòng đời khác nhau , nhưng ko hề có loài nào bất tử . genes ko quan tâm nhưng chúng ta thì có ? AG : Đúng . KG : Xin chào . Tôi đọc đâu đó rằng trong 20 năm gần đây , tuổi thọ trung bình của người tăng thêm 10 năm . Nếu tôi theo đó , tôi nghĩ tôi sẽ sống tới 120 nếu tôi ko bị đụng xe . Vậy là tôi là một trong những người theo ông có thể ống đến 1000 tuổi ? AG : Nếu ông giảm cân 1 chút . Con số của ông có hơi phóng đại . Trên tiêu chuẩn thì tuổi thọ đã tăng trưởng khoảng một hay hai năm mỗi một thập kỷ . Vậy nó ko quá tốt như ông nghĩ -- ông có thể hy vọng . Nhưng tôi định sẽ tăng nó thêm 1 năm nữa càng sớm càng tốt . KG : Tôi nghe nói nhiều neuron ta có khi trưởng thành thật ra là ở trong phôi , và các neuron chỉ sống khoảng 80 năm . Nếu đó là đúng , thì trẻ hoá có ý nghĩa sinh học gì ko ? Nếu có những tế bào trong cơ thể sống đến 80 năm , trái với bình thường , chỉ vài tháng ? AG : Dĩ nhiên có những ám chỉ về kỹ thuật . Cơ bản ta cần fải thay tế bào trong các vùng của não mà bị mất tế bào với tốc độ tương thích , đặc biệt là neuron , nhưng ta ko muốn thay chúng nhanh hơn vậy -- hay ko quá nhanh hơn , vì thay thế chúng quá nhanh sẽ làm thoái hoá nhận thức . Cái tôi vừa nói ko có loài nào ko bị lão hoá thật ra là vơ đũa cả nắm . Có loài ko bị lão hoá -- chẳnng hạn Hydra -- nhưng chúng ko có hệ thống thần kinh -- và ko có các mô thật sự chúng hoạt động nhờ các tế bào sống dai . Sự thay đổi tư tưởng của Lewis Pugh sau khi bơi trên đỉnh Everst Kết thúc chuyến đi bơi ở Bắc Cực , Lewis Pugh thề rằng sẽ không thực hiện chuyến đi nào nữa . Nhưng sau khi nghe nói tới hồ Imja ở đỉnh Everest -- 1 hồ nước ở độ cao 5.300 mét , hình thành do hiện tượng băng tan -- anh bắt đầu 1 chuyến hành trình mà qua đó anh học được cách tiếp cận từ căn bản của việc bơi lội và những suy nghĩ về việc khí hậu thay đổi Năm ngoái tôi đã ở đây và nói về chuyến đi bơi xuyên suốt Bắc Cực của mình . Và dù là chuyến đi đã 3 năm về trước , Nhưng nhớ lại như thể chỉ mới ngày hôm qua . Tôi còn nhớ mình đứng trên rìa của 1 tảng băng , chuẩn bị lặn xuống nước , và nghĩ rằng tôi chưa từng thấy nơi nào trên trái đất mà đáng sợ như vậy . Nước thì đen hoàn toàn và chỉ có âm 1.7 độ C , 29 độ F. Nước lạnh cóng ở dưới đó . Và tội chợt nghĩ ra rằng : Nếu có gì không may xảy ra ở chuyến đi này , thì sẽ mất bao lâu để cơ thể bị đông cứng của tôi chìm hẳn xuống dưới đáy sâu 4.5 kilô mét . Và rồi tôi dặn mình , tôi phải từ bỏ cái ý nghĩ này Và cách duy nhất để lặn xuống cái hồ lạnh cóng này và bơi 1 kilômét là tôi nghe iPod để làm cho mình thấy thật sự tỉnh táo , tôi nghe những bản opera cho tới nhạc của Puff Daddy , và dồn tâm trí vào việc đó 100 % -- không có gì mạnh mẽ hơn một tinh thần đã được chuẩn bị sẵn sàng -- và sau đó tôi đi tới cái rìa của tảng băng và nhảy xuống nước . và tôi bơi hết 18 phút và 50 giây , mà tôi cứ cảm giác như là 18 ngày . Và tôi còn nhớ khi lên bờ đôi tay tôi rất đau và nhìn vào mấy ngón tay , nó giống y như là mấy cái xúc xích bởi vì -- bạn biết đấy , 1 phần cơ thể của chúng ta là từ nước -- khi nước bị làm lạnh , nó nở ra , và những tế bào trên mấy ngón tay tôi bị đông cứng và nở ra rồi nổ tung . Và sau khi lên bờ tôi nghĩ ngay lập tức là : tôi sẽ không bao giờ bơi ở những nơi lạnh giá như vậy nữa . Vậy mà , năm ngoái , tôi có nghe nói về Himalayas và sự tan chảy của những sông băng trên đó nguyên nhân do khí hậu thay đổi . Tôi có nghe nói về hồ Imja này . Hồ này được hình thành từ vài năm gần đây do sự tan băng . Những sông băng thì còn trên cao nhưng nó để lại 1 cái hồ lớn như vậy đây . Và tôi rất tin tưởng rằng cái chúng ta thấy tại Himalayas này là 1 vấn đề lớn cần được tranh luận. trên toàn thế giới . Gần 2 tỷ người -- vậy là trong 3 người trên trái đất , thì có 1 người cần tới nguồn nước từ Himalayas . Với dân số tăng nhanh như ngày nay , với nguồn nước từ những sông băng này đây-- do sự thay đổi khí hậu -- mà bị giảm đi đáng kể , Tôi nghĩ sẽ dẫn tới sự thiếu ổn định . Phía bắc là Trung Quốc ; phía nam là Ấn độ , Pakistan , Bangladesh , những nước này đây . Và tôi quyết định đi lên đỉnh Everest , ngọn núi cao nhất thế giới , là làm 1 cuộc ngay dưới đỉnh Everest . Tôi không biết là có ai trong số các bạn có dịp lên đỉnh Everest chưa , nhưng nó đúng là 1 thử thách . 28 còn bò Tây Tạng to bự mang vác tất cả những trang thiết bị lên trên đó -- Tôi không phải chỉ có cái quần Speedo . Mà còn có 1 đội quay phim sẽ gửi những hình ảnh đó đi khắp thế giới . Và có nhiều thử thách khác không chỉ riêng độ cao . Tôi muốn bơi ở 5.300 mét trên mực nước biển . Ngay giữa bầu trời như vậy . Rất là khó để hít thở . Bạn sẽ bị những triệu chứng khi ở trên cao . Giống như là có 1 người đàn ông cầm búa nện ngay vào đầu bạn suốt chặng đường . Đó cũng không phải là điều tệ hại nhất . Điều tệ hại nhất là năm nay là năm mà nhiều người quyết định là sẽ dọn dẹp sạch sẽ đỉnh Everest . Có rất nhiều người đã tử nạn ngay tại đỉnh Everest này , và đây là năm mà họ quyết định sẽ thu gom tất cả các xác chết của những người leo núi và mang họ xuống . Và khi bạn đi lên đỉnh núi đó dự định sẽ làm chuyện mà chưa ai từng làm , và có 1 điều là không có cá ở trên độ cao 5.300 mét ấy . Khi bạn đang cố làm được điều đó , thì những cái xác lại hiện lên , làm bạn chùn bước , và bạn cũng nhận ra 1 điều rõ ràng là thiên nhiên lớn mạnh hơn chúng ta rất nhiều . Và chúng tôi đi theo con đường này , thẳng lên trên đó . và ngay bên tay phải của chúng ta đây là Khumbu Glacier rộng lớn . Và đi dọc hết sông băng này , chúng tôi thấy những hồ băng tan lớn . Và sau đó chúng tôi đi tới cái hồ nhỏ này bên dưới đỉnh Everest , và tôi tự chuẩn bị cho mình , cũng như tôi vẫn hay tự chuẩn bị , để bơi ở nơi hết sức khó khăn này . Tôi mở iPod , nghe nhạc , tôi tự làm cho mình phấn khích nhất có thể nhưng có kiềm chế -- và rồi lao mình nhảy xuống nước . Tôi bơi nhanh nhất có thể trong 100 mét đầu tiên , và ngay lập tức tôi nhận ra là tôi có vấn đề với đôi tay mình . Tôi thấy khó thở . Tôi cứ hổn hển . Tôi bắt đầu bị nghẹn , và rồi tôi nôn ra ngay đó . Mọi chuyện xảy ra quá nhanh Tôi không biết nó xảy ra như thế nào và sau đó tôi chìm xuống dưới . May mắn là nước khá cạn , và tôi có thể chạm đáy để bật lên lấy hơi 1 lần nữa . Rồi tôi nói : tiếp tục nào , tiếp tục nào . Tôi tiếp tục bơi thêm được 5-6 lần nữa , Và tôi thấy cơ thể lã đi , và chìm xuống đáy hồ . Và tôi không biết làm sao mà tôi có thể vào tới bờ hồ . Và tôi nghe nói , chết đuối là cái chết êm ả nhất . Tôi chưa bao giờ nghe cái gì ngược đời như vậy . Chết đuối thật kinh khủng và kèm theo nhiều cảm giác hoang mang sợ hãi . Tôi tới bờ hồ . Và đồng đội kéo tôi lên , và chúng tôi mau chóng rời khỏi chỗ đó để đến trại của mình . Tại đó chúng tôi ngồi lại , và tự hỏi xem chúng tôi đã làm gì sai ở trên đó . Và đồng đội đã chỉ rõ điều đó cho tôi . Họ nói , Lewis , anh cần có sự thay đổi chiến lược căn bản nếu anh muốn bơi ở đây . Bất cứ gì anh đã học tập được trong 23 năm kinh nghiệm bơi lội , anh phải quên hết đi . Những gì anh đã học được khi còn phục vụ trong quân đội Anh , về tốc độ , sự mạnh mẽ , để chúng sang 1 bên . Chúng tôi muốn anh trở lên đó trong thời gian 2 ngày . Dùng thời gian đó để nghỉ ngơi và suy nghĩ . Chúng tôi muốn anh lên đó trong 2 ngày và thay vì bơi nhanh , hãy bơi thật chậm . thay vì bơi sải anh hãy bơi ếch . Và nhớ đừng bơi mạnh quá . Đây là lúc để bơi với sự khiêm nhường . 2 ngày sau chúng tôi trở lên đó . Tôi lại đứng đó ở bờ hồ , và nhìn lên đỉnh Everest -- Đó là một trong những ngọn núi đẹp nhất thế giới -- và tôi tự dặn mình là phải bơi chậm . Và tôi đã bơi qua cái hồ . Và tôi không thể diễn tả cảm xúc vui sướng của mình như thế nào khi tôi đến được bờ bên kia . Nhưng tôi đã học được 2 điều cực kỳ quan trọng ở đây . Và tôi muốn cám ơn những người đồng đội Sherpas đã dạy tôi điều đó . Điều đầu tiên là những gì đã diễn ra tốt đẹp trong quá khứ , không có nghĩa là nó sẽ tiếp tục như vậy trong tương lai . Và tương tự vậy , bây giờ trước khi tôi làm điều gì , tôi tự hỏi xem tôi cần phải chuẩn bị tinh thần những gì để hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ . Và áp dụng nó vào vấn đề thay đổi khí hậu , và thật sự nó cũng là vấn đề ở trên Everest này đây -- chỉ vì chúng ta đã sống đã xây dựng trái đất theo cách từ xưa tới nay , không có nghĩa là chúng ta có thể tiếp tục đi theo con đường đó nữa . Dấu hiệu cảnh báo đầy ra đó . Khi tôi sinh ra , dân số thế giới là 3,5 tỷ người . Bây giờ đã là 6,8 tỷ người , Chúng ta sẽ đến mức 9 tỷ người vào năm 2050 . Và bài học thứ 2 , sự thay đổi chiến lược căn bản . Và tôi đến đây hôm nay để hỏi các bạn 1 điều Sự thay đổi chiến lược căn bản nào mà các bạn có thể áp dụng trong mối quan hệ của bạn với môi trường , để đảm bảo con cháu chúng ta được sống trong 1 thế giới an toàn , và quan trọng hơn , một thế giới bền vững ? Và tôi xin các bạn khi rời khỏi đây hãy nghĩ về sự thay đổi chiến lược căn bản mà các bạn có thể làm , để tạo nên được sự thay đổi lớn , và sau đó cố gắng làm điều đó . Viết blog về nó , tweet về nó , nói về nó , và cố gắng 100 % . Bởi vì khó có gì là không thể làm được khi chúng ta đã toàn tâm toàn ý làm nó . Và cám ơn các bạn rất nhiều . John Hodgman : Giải mã thiết kế . John Hodgman , một diễn viên hài kịch và một công dân siêu hạng , giải mã thiết kế của 3 biểu tượng hiện đại . Hôm nay tôi sẽ giải mã cho các bạn 3 ví dụ về những mẫu thiết kế mang tính biểu trưng , và điều này hoàn toàn hợp lí khi tôi là người giải thích cho các bạn vì tôi có bằng Cử nhân về Văn học . Nhưng tôi cũng nổi tiếng là một nhân vật truyền hình thiểu số và một nhà sưu tầm nhiệt huyết cuốn tập san Các Thiết kế trong tầm tay , vì vậy tôi biết khá rõ mọi thứ . Bây giờ tôi biết chắc là các bạn nhận ra vật này ; Nhiều người trong số các bạn có thể đã nhìn thấy nó khi bạn hạ cánh khí cầu cá nhân của bạn tại sân bay quốc tế Los Angeles trong vài ngày gần đây . Đây được gọi là Theme Building là cái tên mà theo nhiều lí do vẫn còn chưa rõ . Và nó có lẽ là ví dụ điển hình nhất chúng ta có được tại Los Angeles về kiến trúc ngoài hành tinh cổ đại . Nó được khai quật lần đầu tiên vào năm 1961 khi mà họ đang xây dựng sân bay LAX , mặc dù nhiều nhà khoa học tin rằng nó có từ khoảng năm 2000 trước Công Nguyên , khi mà nó được sử dụng là một trạm không gian đa chiều bận rộn bởi các phi hành gia cổ đại những người đầu tiên định cư ở hành tinh này và nuôi dưỡng giống loài của chúng ta từ nền tảng chưa có văn minh bằng việc cho chúng ta món quà là ngôn ngữ viết và công nghệ và món quà là các nhà hàng xoay vòng . Nó được cho là đã thay thế cho các trạm vũ trụ cũ được đặt tại , đương nhiên là Sronehenge và được coi là một bước tiến bởi thiết kế gọn gàng , không có các tu sự treo xung quanh và rõ ràng , dễ dàng đỗ xe hơn . Khi nó mới được tìm ra , nó đã mở ra một kỉ nguyên mới của thiết kế tiến bộ mang tầm vóc tương lai từ thời cổ xưa được gọi là Googie , tương tự với thời kì Động cơ mới , một sự dùng sai tên . Xét cho cùng , những phi hành gia cổ đại , những người dùng nó đã không đi lại bằng máy bay thường xuyên , thay vào đó là di chuyển bằng những con rắn có cánh được vận hành bởi những sọ thuỷ tinh . Ah vâng , cái bàn . Chúng ta dùng nó mỗi ngày . Và trên nó , là cái vắt nước cam . Nó được thiết kế bởi Philippe Starck , người mà tôi tin rằng đang ở dưới hàng ghế khán giả ngay lúc này . Và bạn có thể tháy rõ đây là thiết kế của Starck bởi sự chính xác , tính khôi hài , sự tiến bộ và sự đảm bảo về sự dữ dội tức thì . Đây là một thiết kế thách thức trực giác của bạn -- Nó không phải như bạn nghĩ khi bạn nhìn thấy nó lần đầu tiên . Nó không phải là một mẫu dĩa được thiết kế để tóm lấy ba món khai vị ngay một lúc , điều này có vẻ rất hữu dụng khi ở ngoài hành lang , Tôi có thể cam đoan như vậy . Và mặc cho sự ảnh hưởng hiển nhiên bởi những phi hành gia cổ đại và vũ trụ già cỗi và thuyết 3 chân , nó không phải thứ gì được thiết kế nhằm gắn vào não các bạn và hút hết mọi suy nghĩ ra . Nó thực tế là một công cụ vắt cam và khi tôi đã nói như vậy , thì bạn sẽ không bao giờ coi nó như một thứ khác nữa . Nó cũng không phải là một chuẩn mực thiết kế , nó là một chuẩn mực cho sự tiện dụng của thiết kế . Bạn có thể mang nó về nhà , không giống như Theme Building , cái mà sẽ ở lại đó mãi mãi . Nó có giá phải chăng và có thể về nhà với bạn và như thế đấy nó có thể đứng trên giá bếp của các bạn -- Nó không thể chui vào tủ quần áo của bạn ; tin tôi đi , tôi đã phát hiện ra rằng -- nó làm nó cho giá bếp của bạn trở thành một chuẩn mực thiết kế . Một thứ nữa về nó , nếu bạn có nó ở nhà , đẻ tôi nói cho bạn nghe một điều mà có thể bạn chưa biết : khi bạn ngủ , nó sẽ sống dậy và đi quanh nhà bạn và vào check hòm thư của bạn và trông chừng bạn lúc ngủ . Được rồi , vật này là gì nhỉ ? Tôi không biết.Tôi không hề biêt nó là cái gì , Nó trông thật kinh khủng . Nó có phải là một cái đĩa nhỏ không ? Tôi không thể hiểu nổi . Có ai biêt khồn ạ ? Chi ? Nó là một cái ... iPhone.iPhone. Oh phải , tôi nhớ rồi Tôi có cả gạch sàn phòng tắm nhà tôi được thiết kế với chúng từ lâu lắm rồi . Không , nhưng tôi cũng có iPhone . Tất nhiên tôi có rồi . Đây là chiếc máy iPhone yêu quý của tôi . Tôi làm được nhiều thứ trên chiếc máy nhỏ bé này . Tôi rất thích dùng nó để đọc sách . Hơn thế , tôi thích mua sách qua nó mà tôi không bao giờ phải thấy tội lỗi vì không đọc chúng bởi chúng vào đây và tôi không bao giờ thấy chúng nữa và nó thật tuyệt vời . Tôi sử dụng nó mỗi ngày để đo cân nặng của một con bò , chẳng hạn . Thường xuyên tôi phải công nhận rằng tôi đã thực hiện các cuộc gọi bằng chiếc điện thoại này . Tuy nhiên tôi thường quên nó . Đây là thiết kế mà khi bạn nhìn thấy nó , bạn quên nó luôn . Rất dễ để quên mất nguyên nhân xui khiến điều này điều mà xảy ra vào năm 2007 khi bạn lần đầu tiên chạm vào thứ này vì nó trở nên thịnh hành một cách nhanh chóng và bởi vì việc ngay lập tức chúng ta làm theo những hành vi này và biến nó thành phần mở rộng của cuộc sống của chúng ta . Không giống như Theme Building , đây không phải là công nghệ ngoài hành tinh . Tôi có thể nói rằng cái mà nó làm là đã phổ biến công nghệ cái mà , không giống những người trong căn phòng này , đối với nhiều người khác trên thế giới , vẫn cảm thấy rất xa lạ , và làm cho nó ngay lập tức cảm thấy thân thuộc . Và không giống như công cụ vắt nước cam , nó không đe doạ sẽ gắn vào não của các bạn , mà thay vào đó , nó chỉ đơn giản cứ gắn vào não của các bạn thôi . Và thậm chí bạn còn không để ý là nó đã xảy ra . Vậy thế đấy.Tên tôi là John Hodgeman . Tôi vừa mới giải mã thiết kế . Cảm ơn các bạn rất nhiều . Lakshmi Pratury : viết thư tay Lakshmi Pratury nhớ về nghệ thuật viết thư tay đã mai một và chia sẻ những lời nhắn cha đã viết cho bà trước khi qua đời . Buổi chuyện trò ngắn nhưng chân thành này biết đâu sẽ truyền cảm hứng để bạn cũng sẽ cầm bút lên và viết . Tôi đã nghĩ : " Mình sẽ nói về cái chết . " Có vẻ là niềm đam mê của ngày hôm nay . Thực sự , đó không phải về cái chết . Điều này là không tránh được , là khủng khiếp , nhưng điều mà tôi muốn nói là tôi hoàn toàn bị mê hoặc bởi di sản mà con người để lại khi họ qua đời Đó mới là chính là điều tôi muốn nói . Art Buchwart để lại sự hóm hỉnh của mình qua một đoạn phim xuất hiện ngay sau khi ông mất , nói rằng : " Xin chào ! Tôi là Art Buchwald , và tôi vừa chết . " Và Mike , một người tôi gặp ở Galapagos , trong một chuyến đi trúng giải ở TED đang để lại ghi chú trên thế giới ảo , nơi ông ghi chép lại cuộc hành trình của mình với ung thư . Bố tôi để lại cho tôi một di sản với chữ viết của ông qua những lá thư và cuốn vở . Trong 2 năm cuối đời , khi ông lâm bệnh , ông lấp đầy cả một quyển vở với những suy nghĩ về tôi . Ông viết về những ưu , khuyết điểm của tôi cùng những góp ý nhẹ nhàng để khắc phục với những dẫn chứng cụ thể , làm gương cho cuộc đời tôi . Sau khi ông mất , tôi nhận ra chẳng còn ai viết thư cho tôi nữa Viết tay là một nghệ thuật đang dần biến mất . Tôi chỉ dùng thư điện tử , và suy nghĩ khi đánh máy , nhưng sao ta phải từ bỏ những thói quen cũ vì điều mới ? Sao ta lại không thể dùng đồng thời thư tay và thư điện tử ? Đã nhiều lần tôi muốn mua lại những ngày tháng xưa khi tôi quá bận đến nỗi không thể ngồi với cha , nói chuyện với cha và mua lại những ngày tháng xưa , để ôm cha , dù chỉ một lần . Nhưng đã trễ quá rồi . Đó cũng là lúc tôi giở lại những lá thư của ông và đọc , những trang giấy ông đã cầm , giờ nằm trong tay tôi và tôi thấy vẫn mãi có ông bên mình Vậy có lẽ chúng ta nên để lại cho con cháu của mình , một di sản quý giá , không phải là tiền bạc . Một di sản mang dấu ấn cá nhân như- một cuốn sổ viết tay , một lá thư lay động tâm hồn . Chỉ cần một phần nhỏ của cộng đồng khán giả của TED được truyền cảm hứng để mua một tờ giấy thật đẹp -- John , đó sẽ là giấy tái chế -- và viết một lá thư cũng thật đẹp cho một ai đó họ yêu , chúng ta thật sự có thể làm nên một cuộc cách mạng đưa con cháu chúng ta đến những lớp học viết tay Còn tôi , tôi định để lại gì cho con trai mình ? Tôi thu thập những cuốn sách viết tay , những cuốn của các bạn- những khán giả biết tôi săn tìm họ vì điều đó- và cả đĩa CD nữa , Tracy . Tôi dự định xuất bản cuốn sổ của mình . Khi tôi chứng kiến thi thể cha tôi chìm trong biển lửa , tôi ngồi cạnh giàn thiêu và viết . Tôi không biết tôi sẽ làm điều này như thế nào nhưng tôi hoàn toàn bị cuốn vào việc biên soạn những suy nghĩ của cha và của tôi vào một cuốn sách và để lại cho con trai tôi . Tôi muốn kết thúc với một vài điều tôi đã viết tại buổi hoả táng của cha tôi . Những nhà ngôn ngữ học , xin tha thứ cho ngữ pháp vì tôi không nhìn đến nó đã 10 năm rồi . Đây là lần đầu tôi lấy nó ra để mang đến đây . " Những bức tranh trong khung , hạt bụi trong lọ , nguồn năng lượng vô tận giam hãm bên trong , buộc con phải đối mặt với hiện thực , buộc con phải đối mặt với sự trưởng thành , Con đã nghe và con biết cha muốn con mạnh mẽ nhưng giờ đây , kiệt sức , bị bủa quanh và bóp nghẹt bởi dòng cảm xúc đang dâng trào khát khao gột rửa tâm hồn con , cố gắng để đứng vững một lần nữa , để tiếp tục đấu tranh và bước tiếp như cha đã dạy . Cha làm dợn sóng xoáy nước tuyệt vọng của con , nâng con dậy và đưa con tới những bến đỗ an lành , để lại được sống và yêu . " Cảm ơn các bạn Sergey Brin : Sao lại là Kính Google ? Nó không phải một bản nháp , đúng hơn là 1 lập luận triết học : Tại sao Sergey Brin và nhóm của ông tại Google lại muốn xây dựng một máy ảnh / máy tính gắn trên mắt , có tên mã là Kính ? Trên sân khấu tại TED2013 , Brin gợi ra một cách nhìn mới về mối quan hệ giữa chúng ta với các máy tính di động - không gập người trên một màn hình và ngắm nhìn thế giới trước mắt . Okay , thật tuyệt vời khi được trở lại TED . Sao chúng ta không bắt đầu bằng một video nhỉ ? Người đàn ông : Được rồi , Kính , quay video . Người phụ nữ : Đây rồi . Hai phút nữa chúng ta sẽ bắt đầu . Người đàn ông # 2 : Okay , Kính , bắt chuyện với Câu lạc bộ bay lượn nào . Người đàn ông # 3 : Google tìm " hình đầu hổ " . Hmm . Người đàn ông # 4 : Sẵn sàng chưa ? Sẵn sàng chưa ? Người phụ nữ # 2 : Ngay chỗ đó . OK , Kính , chụp ảnh nào . Người đàn ông # 5 : Đi nào ! Người đàn ông # 6 : Trời [ tiếng bíp ] ! Thật tuyệt vời . Trẻ em : Ôi ! Nhìn con rắn kìa ! Người phụ nữ # 3 : OK , Kính , quay phim lại ! Người đàn ông # 7 : Qua cây cầu này , lối ra đầu tiên . Người đàn # 8 : Ok , A12 , ngay đó ! Người đàn ông # 9 : Google , nói " ngon " trong tiếng Thái . Kính Google : อร ่ อย Người đàn ông # 9 : Mmm , อร ่ อย . Người phụ nữ # 4 : Google tìm " con sứa . " Người đàn ông # 10 : Đẹp quá . Sergey Brin : Oh , xin lỗi , tôi có tin nhắn từ hoàng tử Nigeria . Anh ta cần giúp 10 triệu đô la . Tôi muốn lưu ý đến những điều này vì đó là cách mà lúc đầu chúng tôi đã tài trợ công ty , và mọi chuyện rất ổn thoả . Dù với tất cả sự nghiêm túc , bạn thấy tôi đứng đây , nhìn vào điện thoại của mình , đó là một trong những lý do đằng sau dự án này , dự án kính Google Bởi xét cho cùng , chúng tôi đặt câu hỏi liệu đây có phải tương lai gần hay là cách chúng ta muốn kết nối với những người khác trong đời , cách ta muốn kết nối thông tin . Có nên chỉ cúi mặt đi lòng vòng ? Nhưng đó là tầm nhìn của Kính Google , đó là lý do chúng tôi tạo ra yếu tố mô hình này . Ok . Tôi không muốn nói hết những gì nó làm được và không làm được. nhưng tôi muốn nói thêm 1 chút về động lực đằng sau những gì dẫn đến nó . Ngoài khả năng ta tự cô lập mình với xã hội khi ta ra ngoài và chăm chăm nhìn điện thoại , đó là việc bạn muốn làm với cơ thể mình à ? Bạn đang đứng ở đâu đó và vuốt ve miếng thuỷ tinh vô dụng này . Bạn sẽ chỉ đi lòng vòng . Vậy nên khi phát triển Kính Google , chúng tôi nghĩ về việc mình có thể làm gì để giải phóng đôi tay bạn ? Bạn đã thấy những việc người ta làm trong đoạn video kia . Họ đều mang Kính Google , và đó là cách chúng tôi có cảnh đó . Ngoài ra bạn muốn một cái gì đó để giải phóng đôi mắt bạn . Nên chúng tôi đưa phần hiển thị lên cao , qua khỏi tầm nhìn của bạn , Đó sẽ không phải là chỗ bạn đang nhìn hay là nơi bạn đang giao tiếp bằng mắt với người khác . Và chúng tôi cũng muốn giải phóng đôi tai , để âm thanh thực sự đi qua , tiến xúc thẳng với các xương trong hộp sọ của bạn , lúc đầu thì hơi khó chịu , nhưng bạn sẽ quen với nó . Và trớ trêu thay , nếu bạn muốn nghe nó tốt hơn , bạn cần che tai lại , đó là điều khá ngạc nhiên , nhưng nó hoạt động như vậy đấy . Khi chúng tôi bắt đầu Google 15 năm trước đây , tầm nhìn của tôi là cuối cùng bạn sẽ không cần phải có một truy vấn tìm kiếm nào cả . Bạn sẽ có thông tin đến với mình ngay khi cần . Và bây giờ , 15 năm sau , 1 dạng của yếu tố hình thức đầu tiên mà tôi nghĩ có thể truyền tải tầm nhìn đó khi bạn ra phố đi dạo nói chuyện với mọi người và v.v .. Dự án này tính đến thời điểm này mới được 2 năm . Chúng tôi đã học được 1 khối lượng khổng lồ . Điều quan trọng là phải làm cho nó thật thoải mái . Nguyên mẫu đầu tiên chúng tôi xây dựng rất bự . Như một cái điện thoại di động dán vào đầu ấy . Nó rất nặng , khá khó chịu . Chúng tôi đã phải giữ bí mật với nhà thiết kế công nghiệp cho đến khi cô ấy chấp nhận công việc , và rồi cô ấy gần như vừa chạy vừa hét toáng lên Nhưng chúng tôi đã đi một chặng đường dài . Và cái máy ảnh là một sự ngạc nhiên Nguyên mẫu ban đầu không có máy ảnh nào cả , nhưng thật kì diệu nếu có thể chụp lại những khoảnh khắc ở bên gia đình , đám nhỏ . Tôi sẽ chẳng đào đâu ra 1 cái camera hoặc điện thoại hoặc gì đó để chụp lại khoảnh khắc ấy . Và cuối cùng tôi đã nhận ra , khi thử nghiệm thiết bị này , tôi như bị xung động thần kinh . Điện thoại di động là thứ - ừ , bạn cần phải nhìn vào nó và đủ thứ nhưng nó cũng là loại một thói quen thần kinh . Giống như nếu tôi hút thuốc , có lẽ tôi thà hút thuốc còn hơn . Tôi chỉ cần châm điếu thuốc . Trông còn ngầu hơn . Thế đấy , tôi sẽ như thế -- Nhưng trong trường hợp này , tôi quẳng nó đi rồi ngồi đó và nhìn như thể tôi có gì đó rất quan trọng để làm hoặc chú ý . Nhưng nó làm tôi nhận ra quãng thời gian mình đã sống cứ dần trôi đi , có thể là email hay mạng xã hội hay gì đó , ngay cả khi sự thật là -- chẳng có gì quan trọng hay căng thẳng đến thế . Với cái này , tôi biết tôi sẽ nhận được những tin cụ thể chỉ khi tôi cần chúng , và tôi không cần phải kiểm tra chúng mọi nơi mọi lúc . Đúng , tôi thực sự thích khám phá thế giới nhiều hơn , làm thêm những việc điên rồ như bạn thấy trong video . Cảm ơn mọi người rất nhiều Brené Brown : Lắng nghe sự xấu hổ Sự xấu hổ là một bệnh dịch ngầm , một bí mật đằng sau những vấn đề trong hành vi . Brené Brown , tác giả của bài nói chuyện về sự dễ tổn thương đã trở thành hit số 1 tại TED , cùng chúng ta khám phá những điều có thể xảy ra khi con người đối mặt với sự xấu hổ của mình . Sự hài hước , tính nhân văn và sự dễ tổn thương đặc trưng của riêng cô toả sáng qua từng lời nói . Tôi sẽ nói với các bạn một chút về bài nói của tôi tại TEDxHouston Tôi thức dậy vào buổi sáng ngày hôm sau khi tôi thực hiện bài nói đó với sự dễ tổn thương bị đọng lại tồi tệ nhất trong đời mình . Và thực sự là tôi đã không rời khỏi nhà trong khoảng ba ngày . Lần đầu tôi rời khỏi nhà là hẹn ăn trưa với một người bạn . Khi tôi bước vào , cô ấy đã ngồi tại bàn . Tôi ngồi xuống và cô ấy nói rằng , " Chúa ơi , cậu trông tệ quá . " Tôi đáp " Cám ơn cậu . Mình thực sự cảm thấy -- đầu óc mình chẳng thể hoạt động nổi " Và cô ấy hỏi tôi " Có chuyện gì vậy ? " Tôi đáp " Mình đã nói chuyện trước 500 người rằng mình trở thành một nhà nghiên cứu để tránh tính dễ bị tổn thương . Và khi dữ liệu của mình cho thấy rằng sự tổn thương như là một bản chất tất yếu để sống bằng cả trái tim , mình đã nói với 500 người này rằng mình đã suy sụp . Mình chiếu một slide có chữ Suy sụp trên đó . Không hiểu sao mình lại nghĩ rằng đó là một ý tưởng hay ? " Và cô ấy nói " Mình đã xem trực tuyến bài nói của cậu . Đó không thực sự là cậu . Nó khác một chút so với những gì cậu thường làm . Nhưng bài nói rất tuyệt . " Và tôi đã nói rằng , " Điều này không thể xảy ra . YouTube , họ sẽ đưa nó lên YouTube Và rồi chúng ta sẽ nói về việc 600 rồi 700 người sẽ xem nó . Cô ấy nói " Chà , mình nghĩ bây giờ đã quá trễ rồi . " Và tôi nói với cô ấy rằng " Cho mình hỏi cậu một điều . " Cô ấy trả lời " Được " Và tôi nói rằng " Cậu có nhớ khi còn học đại học chúng ta thực sự hơi thiếu suy nghĩ và đại loại là khùng khùng không " Cô ấy trả lời " Ừ " Tôi nói tiếp " Cậu có nhớ khi chúng ta để lại một lời nhắn thực sự rất tệ trong máy trả lời tự động của bạn trai cũ không ? Rồi sau đó chúng ta đã phải đột nhập vào phòng ký túc xá của hắn ta để xoá đoạn băng đó đi không ? " Và cô ấy đi " Ồ .... không . " Vì thế dĩ nhiên , điều duy nhất tôi có thể nghĩ đến để nói vào lúc này là , " Ừ , mình cũng không . phải ... mình cũng không . " Và tôi tự nhủ với bản thân mình , " Brene , mình đang làm gì vậy ? Mình đang làm gì đây ? Tại sao mình lại nghĩ đến chuyện này ? Mình mất trí rồi hả ? Mấy chị / em của mình sẽ rất giỏi về điều này . " Rồi tôi đưa mắt nhìn lại cô ấy và rồi cô ấy hỏi , " Cậu thực sự sẽ cố đột nhập vào và lấy cắp đoạn video đó trước khi họ đưa nó trên YouTube sao ? " Và tôi trả lời " Mình chỉ đang nghĩ một chút về việc đó thôi . " Cô ấy nói " Cậu đúng là điển hình của dễ bị tổn thương nhất trên đời . " Sau đó tôi nhìn cô ấy và tôi đã nói điều gì đó tại thời điểm đó thì là hơi nói quá một chút nhưng sau cùng lại thấy giống với tiên đoán hơn . Tôi nói , " Nếu 500 trở thành 1,000 hoặc 2,000 đời mình thế là hết . " Tôi không có kế hoạch dự phòng cho 4 triệu người . Và cuộc sống của tôi đã kết thúc khi điều đó xảy ra . Có lẽ phần khó nhất về sự kết thúc cuộc đời của tôi là tôi đã học được điều gì đó rất khó khăn về bản thân mình , và đó là , nhiều như tôi cảm thấy thất vọng về việc không thể mang công việc của mình ra với thế giới có một phần trong tôi đang làm việc rất chăm chỉ để nó nằm trong tầm kiểm soát để tránh bị nhòm ngó . Nhưng tôi muốn nơi về những gì tôi đã học . Có hai điều mà tôi đã học được trong năm qua . Điều đầu tiên là tính dễ bị tổn thương không phải là sự yếu đuối . Và quan niệm cho rằng tính dễ tổn thương là sự yếu đuối là hết sức nguy hiểm . Cho phép tôi hỏi các bạn một cách trung thực -- và tôi cũng cảnh báo các bạn điều này . Tôi được đào tạo là một nhà trị liệu bởi vậy tôi có thể kiên nhẫn chờ bạn trả lời -- vì thế nếu bạn có thể thì chỉ việc giơ tay lên , điều đó thật tuyệt vời -- bao nhiêu người trong số các bạn trung thực mà nói , khi bạn nghĩ về việc làm một điều gì đó dễ bị công kích hay nói điều gì đó có thể gây tổn thương cho bạn , đều nghĩ rằng " Chúa ơi , dễ bị tổn thương đúng là yếu đuối . Đây là sự yếu đuối ? " Bao nhiêu các bạn nghĩ rằng dễ bị tổn thương đồng nghĩa với việc yếu đuối ? Phần đông các bạn . Bây giờ cho phép tôi hỏi các bạn câu hỏi này : Tuần trước tại TED , bao nhiêu trong số các bạn khi thấy tính dễ bị tổn thương dâng cao ở đây , nghĩ rằng nó chính là sự can đảm ? Dễ bị tổn thương không phải là sự yếu đuối . Tôi định nghĩa tính dễ bị tổn thương như là một sự mạo hiểm , sự bộc lộ và tính không chắc chắn về mặt cảm xúc Nó khích động cuộc sống mỗi ngày của chúng ta . Và tôi có một niềm tin -- đây là năm thứ 12 tôi thực hiện nghiên cứu này -- rằng sự dễ bị tổn thương là thước đo chính xác nhất của lòng dũng cảm -- hãy dễ tổn thương , hãy để chúng ta được thấy , hãy thành thật . Một trong những điều kỳ lạ đã xảy ra là sau bài nói về tính dễ tổn thương tại TED của tôi lan đi nhanh chóng , tôi đã nhận được nhiều lời đệ nghị diễn thuyết ở khắp nơi trên thế giới -- mọi người từ các cuộc họp phụ huynh và trường học cho đến các công ty trong bảng xếp hạng Fortune 500 Và rất nhiều cuộc gọi đến như thế này , " Xin chào Tiến sỹ Brown , chúng tôi rất thích bài nói của cô ở TED . Chúng tôi muốn mời cô đến đây và diễn thuyết . Chúng tôi rất cảm kích nếu cô không đề cập đến sự dễ bị tổn thương hay sự xấu hổ . " Vậy các anh muốn tôi nói về cái gì ? Có ba câu trả lời lớn . Thành thực nói với các bạn rằng đây là những điều chính yếu từ lĩnh vực kinh doanh : sự cải tiến , sự sáng tạo và thay đổi . Vì vậy cho phép tôi công khai ý kiến của mình về điều này đó là , tính dễ bị tổn thương chính là nơi sinh ra sự cải tiến , tính sáng tạo và thay đổi . Sáng tạo là làm ra một thứ gì đó mà chưa từng tồn tại trước đó . Không có gì dễ bị tổn thương hơn điều đó . Thích ứng với sự thay đổi là tất cả về sự dễ bị tổn thương . Điều thứ hai , bổ sung vào hiểu biết sau cùng rằng mối quan hệ giữa sự dễ bị tổn thương và lòng can đảm , điều thứ hai tôi học được là đây : Chúng ta phải nói về sự xấu hổ . Và tôi sẽ thành thực với các bạn Khi tôi trở thành một " nhà nghiên cứu về tính dễ bị tổn thương " và đã trở thành trung tâm nhờ bài nói tại TED -- và tôi không đùa đâu . Tôi sẽ cho các bạn một ví dụ . Khoảng ba tháng trước , tôi đang ở trong một cửa hàng bán đồ thể thao để mua kính bảo hộ và thiết bị bảo vệ ống quyển và tất cả những thứ mà các bậc cha mẹ thường mua tại cửa hàng bán đồ thể thao . Cách xa chừng 30m , đây là những gì tôi nghe thấy : " Vulnerability TED ! Vulnerability TED ! " Tôi là người Texas thế hệ thứ năm Phương châm của gia đình chúng tôi là " Lock and load " Tôi không tự nhiên là một là nhà nghiên cứu về tính dễ bị tổn thương . Vì vậy tôi chỉ cứ bước đi , và cô ta đã trong tầm ngắm sẵn sàng của tôi . Và rồi tôi nghe thấy " Vulnerability TED ! " Tôi quay lại , bước đến " Xin chào " Cô ấy ở ngay đây và trò chuyện , " Cô chính là nhà nghiên cứu về sự xấu hổ , người đã bị suy sụp " Lúc này , các bậc cha mẹ kiểu như kéo những đứa trẻ lại gần . " Nhìn xem . " Và lúc này tôi rất mệt mỏi . Tôi nhìn cô ấy và nói rằng " Bài nói đó thực sự là sự thức tỉnh trong tâm hồn " Cô ấy quay lại nhìn tôi và làm như thế này , " Tôi biết . " Và cô ấy nói , " Chúng tôi đã xem bài nói của chị trên TED ở câu lạc bộ sách của tôi . Rồi chúng tôi đã đọc sách của chị và chúng tôi đổi tên cho câu lạc bộ sách của mình là ' The Breakdown Babes . ' " Và cô ấy nói rằng " Cụm từ của chúng tôi là : " Chúng ta suy sụp và cảm giác ấy thật tuyệt vời " Từ đó , bạn có thể hình dung tôi như thế nào trong cuộc họp ở công ty . Khi tôi trở thành " Vulnerability TED " , như một nhân vật hành động -- kiểu như Ninja Barbie , nhưng tôi là " Vulnerability TED " -- Tôi nghĩ rằng tôi sẽ để lại những xấu hổ đó đằng sau , vì tôi đã trải qua sáu năm nghiên cứu về sự xấu hổ trước khi tôi thực sự bắt đầu viết và nói về sự dễ bị tổn thương . Tôi nghĩ , cảm tạ Chúa , vì sự xấu hổ là đề tài khủng khiếp này , nên không có ai muốn nói về nó . Đây là cách tốt nhất để mọi người không bắt chuyện để nói trên máy bay . " Cô làm nghề gì ? " " Tôi nghiên cứu về sự xấu hổ " " Ồ " . Và tôi thấy anh đó . Để tiếp tục cho đến hết năm vừa rồi , tôi được nhắc về một quy tắc cơ bản -- không phải là một quy tắc nghiên cứu , nhưng là một mệnh lệnh về đạo đức từ sự giáo dục của bản thân rằng -- bạn phải tiếp tục làm những gì mà bạn thành công . Và tôi đã không học về sự dễ bị tổn thương lòng can đảm , sự sáng tạo và cải tiến từ việc nghiên cứu về tính dễ bị tổn thương . Tôi học những điều này từ nghiên cứu về sự xấu hổ . Và vì vậy tôi muốn các bạn bước vào sự xấu hổ . Các nhà phân tích tâm lý học gọi sự xấu hổ là đầm lầy của tâm hồn . Và chúng ta sẽ bước vào cái đầm lấy đó bây giờ . Mục đích để không bước vào trong và xây một ngôi nhà để sống trong đó . Là hãy mang giày cao su và bước qua và tìm đường ở xung quanh . Đây là lý do tại sao . Chúng ta đã nghe cuộc kêu gọi thuyết phục chưa từng có để có một cuộc đối thoại ở đất nước này , và tôi nghĩ , nói chung rằng là đó là vấn đề xung quanh chủng tộc , phải không ? Đúng không ? Chúng ta đã nghe về về nó . Đúng không ? Không thể có cuộc trò chuyện đó mà không có sự xấu hổ , vì các bạn không thể nói về chủng tộc mà không nói về đặc quyền . và khi người ta bắt đầu nói về đặc quyền , họ bị tê liệt bởi sự xấu hổ . Chúng ta đã nghe một giải pháp đơn giản và tuyệt vời để không giết người trong các cuộc phẫu thuật là có một danh sách kiểm tra . Các bạn không thể sửa chữa vấn đề mà không chỉ ra sự xấu hổ , vì khi họ dạy cho những con người này làm thế nào để khâu vết thương , họ cũng được dạy cách để tự khâu sự đáng giá của bản thân mình để nắm hết mọi quyền lực . Và những con người nắm giữ hết quyền lực này không cần danh sách kiểm tra Và tôi đã phải viết ra tên của anh chàng TED Fellow này để không đọc lộn tên anh ấy ở đây . Myshkin Ingawale , hy vọng anh giúp tôi đọc đúng . Tôi đã thấy anh chàng TED Fellows trong ngày đầu tiên ở đây . Anh ấy đến và giải thích về việc làm thế nào mà anh ấy có động lực sáng tạo nên những kỹ thuật giúp kiểm tra thiếu máu vì con người đang chết một cách vô cớ . Và anh ấy nói " Tôi thấy được nhu cầu này . Và chị biết tôi đã làm gì không ? Tôi đã thực hiện nó . " Và mọi người vỗ tay nhiệt liệt , kiểu như nói rằng " Phải ! " Và anh ấy nói " Và nó không thành công . Sau đó tôi đã phải làm thêm 32 lần nữa , và rồi nó đã hoạt động . " Bạn biết bí mật lớn về TED là gì không ? Tôi không thể đợi để nói với mọi người điều này . Tôi đoán ngay lúc này đây tôi đang làm điều đó rồi . Đây giống như là một hội nghị về sự thất bại . Không , không phải . Bạn biết tại sao nơi này lại tuyệt vời không ? Bởi vì rất ít người ở đây sợ bị thất bại . Và không ai ở trên sân khấu này tôi đã thấy cho đến nay mà chưa từng thất bại . Tôi đã từng thất bại một cách thê thảm , nhiều lần . Tôi không nghĩ thế giới hiểu điều này chính vì sự xấu hổ . Có một đoạn trích dẫn từ bài diễn văn của cựu tổng thống Theodore Roosevelt. đã cứu tôi trong năm qua . Nhiều người biết đến nó với tên gọi " Con người trên Đấu trường " Và nó như thế này : " Vinh quang không thuộc về những kẻ hay chỉ trích phê phán , kẻ huênh hoang rằng mọi việc lẽ ra phải được làm tốt hơn nữa và chỉ ra rằng người ta đã vấp ngã thế nào , Vinh quang thuộc về những con người đã chiến đấu thực sự trên đấu trường với khuôn mặt thấm đẫm bụi bặm , mồ hôi và cả máu . Người chiến đấu anh dũng ở trên đấu trường , để giành được chiến thắng huy hoàng hay đã thất bại thảm hại , nhưng dù anh ấy có thất bại , anh ấy có vấp ngã anh ta cũng thất bại một cách dũng cảm đáng ngưỡng mộ . " Và đó là những gì mà buổi hội thảo đối với tôi là như thế nào . Đó chính là những gì về cuộc sống , về việc dám mạo hiểm ra sao. về việc ở trên đấu trường . Khi bạn bước lên đấu trường và đặt bàn tay lên cửa bạn nghĩ rằng " Tôi sẽ bước vào và tôi sẽ cố gắng làm điều này . " sự xấu hổ như một con quái vật nói rằng " Uhm , Uhm . Ngươi không đủ tốt . Ngươi chưa từng hoàn tất khoá MBA . Ngươi bị vợ bỏ . Ta biết cha Ngươi thực sự không ở Luxembourg , ông ta đang ở nhà tù Sing Sing . Ta biết những gì xảy đến với Ngươi khi Ngươi lớn lên . Ta biết Ngươi không nghĩ rằng Ngươi đủ xinh đẹp hay đủ thông minh hoặc khéo léo , đủ quyền lực . Ta biết cha Ngươi không bao giờ chú ý thậm chí dù Ngươi trở trở thành CFO " Sự xấu hổ là điều đó . Và nếu chúng ta có thể làm nó lắng lại rồi bước vào và nói " Tôi sẽ làm điều này , chúng ta sẽ tìm và những kẻ chỉ trích mà chúng ta thấy bới móc và cười nhạo nhưng 99 phần trăm thời gian là những kẻ cười nhạo ấy là ai ? Chúng ta . Sự xấu hổ làm thành hai thước băng lớn -- " không bao giờ đủ tốt " và nếu bạn có thể nói ra điều này , " Bạn nghĩ bạn là ai ? " Hiểu về sự xấu hổ có nghĩa là nó không phải là tội lỗi . Sự xấu hổ tập trung vào bản thân , cảm giác tội lỗi tập trung vào hành vi . Sự xấu hổ là " Tôi tệ thật . " Cảm giác tội lỗi là " Tôi đã làm điều gì đó xấu . " Bao nhiêu người trong số các bạn , nếu các bạn làm điều đó gây tổn thương cho tôi , sẽ sẵn sàng nói rằng " Tôi xin lỗi . Tôi đã sai ? " Bao nhiêu người trong số các bạn sẽ sẵn sàng nói như thế ? Cảm giác tội lỗi : Tôi xin lỗi . Tôi đã làm sai . Sự xấu hổ : " Tôi xin lỗi . Tôi là một sai lầm . Có một sự khác biệt rất lớn giữa sự xấu hổ và cảm giác tội lỗi . Và đây là những gì bạn cần biết . Sự xấu hổ có liên quan chặt chẽ với sự nghiện ngập , thất vọng , bạo lực , tính hung bạo , đe doạ , tự tử , rối loạn ăn uống . Và đây là những gì bạn cần phải biết nhiều hơn . Cảm giác tội lỗi tương quan nghịch với những điều đó . Khả năng nắm giữ một thứ gì đó mà chúng ta đã làm hoặc không làm đối ngược lại với thứ mà chúng ta muốn trở thành là vô cùng dễ thích ứng . Nó không thoải mái , nhưng nó thích ứng tốt . Một điều khác nữa mà bạn cần biết về sự xấu hổ là nó hoàn toàn phân biệt theo giới tính . Nếu sự xấu hổ được gột rửa trong tôi và trong chúa , thì cả hai cảm nhận như nhau . Mọi người ngồi ở đây đều biết đến sự ấm áp trong chính sự xấu hổ . Chúng ta gần như chắc chắn rằng chỉ có những người chưa trải qua sự xấu hổ là những người không có khả năng kết nối hay đồng cảm . Điều đó có nghĩa là , phải , tôi có một chút xấu hổ ; không , tôi là một kẻ thái nhân cách . Vì vậy tôi sẽ chọn là , đúng , bạn có một chút xấu hổ . Cả nam giới và nữ giới đều cảm nhận sự xấu hổ như nhau. nhưng nó lại phân biệt giữa nam với nữ . Đối với phụ nữ , ví dụ hay nhất mà tôi có thể cho bạn thấy là đoạn quảng cáo nước hoa Enjoli : " Em có thể phơi đồ , chuẩn bị gói ghém bữa trưa , hôn các con , và làm việc cho đến 8 : 55 . Em vẫn có thể đi làm để nuôi sống gia đình mình và không bao giờ khiến anh quên rằng anh là một người đàn ông . " Đối với phụ nữ , sự xấu hổ là làm tất cả điều đó , làm một cách hoàn hảo và không bao giờ để người khác thấy bạn đang đổ mồ hôi . Tôi không biết bao nhiêu nước hoa bán được nhờ quảng cáo này , nhưng tôi đảm bảo với bạn , nó khiến rất nhiều thuốc chống trầm cảm và chống lo âu được bán ra . Sự xấu hổ , đối với phụ nữ , là một mạng lưới của những kỳ vọng về cạnh tranh , mâu thuẫn và không thể đạt được về việc phải trở thành người như thế nào . Và nó là chiếc áo khoác được ủi phẳng lì . Đối với đàn ông , sự xấu hổ không phải là một đống những kỳ vọng cạnh tranh , mâu thuẫn Sự xấu hổ chỉ có một thứ , đó là không bị nhận thấy là gì ? Yếu đuối . Tôi đã không phỏng vấn nam giới trong suốt bốn năm đầu của nghiên cứu . Và cho đến khi một người đàn ông nọ nhìn tôi vào ngày nọ sau khi ký tặng sách , nói với tôi rằng " Tôi rất thích những gì cô nói về sự xấu hổ , tôi rất tò mò vì sao cô không đề cập đến nam giới . " Và tôi đáp rằng " Tôi không nghiên cứu nam giới . " Anh ta nói " Tiện nhỉ . " Tôi hỏi " Tại sao ? " Và anh ta nói " Vì cô nói để tỏ mình , kể những chuyện của chúng ta , để dễ bị tổn thương . Nhưng cô có thấy những quyển sách cô vừa ký tặng là cho vợ và ba đứa con gái của tôi ? " Tôi nói " Vâng . " " Họ thà thấy tôi đau đớn đến chết nhưng vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ hơn là nhìn tôi gục ngã . Khi chúng tôi tỏ mình và trông dễ bị tổn thương chúng tôi sẽ bị phản kháng ngay lập tức . và đó không phải là từ những người bạn , các huấn luận viên hay những ông bố , vì phụ nữ là người gây áp lực cho tôi hơn tất cả ai khác trong cuộc đời tôi . " Vì vậy tôi bắt đầu phỏng vấn nam giới và hỏi những câu hỏi . Và điều tôi học được là : Bạn chỉ cho tôi một người phụ nữ có thể thực sự ngồi bên cạnh người đàn ông mà anh ấy đang trong tình cảnh dễ bị tổn thương hay sợ hãi , tôi sẽ chỉ cho bạn người phụ nữ đã làm được công việc đáng ngưỡng mộ . Bạn chỉ cho tôi một người đàn ông có thể ngồi bên cạnh một người phụ nữ khi cô ấy quá mệt mỏi về mọi thứ , và cô ấy không thể làm gì thêm nữa , thì phản ứng đầu tiên của anh ấy không phải là , " Anh sẽ dỡ chén bát trong máy rửa chén ra , " mà cần anh ấy thực sự lắng nghe -- vì đó là tất cả những gì phụ nữ chúng tôi cần -- Như thế tôi sẽ chỉ cho bạn chàng trai có thể làm được rất nhiều việc . Sự xấu hổ là một vấn đề chung trong văn hoá của chúng ta . và để thoát khỏi mặc cảm về sự xấu hổ , để có thể tìm đường quay trở lại với nhau , chúng ta phải hiểu nó tác động lên chúng ta như thế nào và nó tác động ra sao đến cái cách mà chúng ta làm cha mẹ cách chúng ta làm việc , cách chúng ta nhìn nhận lẫn nhau . Trong một vài nghiên cứu của Mahalik tại trường đại học Boston . Anh ấy hỏi rằng , phụ nữ cần phải làm những gì để phù hợp với chuẩn mực đối với người phụ nữ ? Các trả lời nhiều nhất tại đất nước này là : xinh đẹp , gầy , thuỳ mị và sử dụng mọi nguồn lực sẵn có cho vẻ bề ngoài . Khi chúng tôi hỏi về nam giới , nam giới ở đất nước này cần phải làm gì để phù hợp với những chuẩn mực đối với nam giới câu trả lời là : luôn luôn kiểm soát được sự biểu lộ cảm xúc , công việc là hàng đầu , theo đuổi sự nghiệp và luôn mạnh mẽ . Nếu chúng ta đang tìm đường quay lại với nhau , chúng ta phải hiểu và biết đồng cảm , bởi vì sự đồng cảm là thuốc giải độc cho sự xấu hổ . Nếu bạn đặt sự xấu hổ trên một đĩa Petri thì nó cần ba thứ để phát triển theo cấp số nhân : tính bí mật , sự im lặng và sự phán xét . Nếu bạn đặt cùng lượng sự xấu hổ đó trên một chiếc đĩa Petri và tiêu diệt nó bằng sự đồng cảm , thì nó không thể sống sót . Ba từ mạnh nhất khi chúng ta đang ở trong cuộc đấu tranh đó là : tôi cũng vậy Và vì vậy tôi sẽ để lại cho các bạn suy nghĩ này . Nếu chúng ta đang tìm đường để quay trở về với nhau , sẽ có sự dễ bị tổn thương ở trên con đường đó . Và tôi nghĩ rằng đứng ngoài đấu trường thật hấp dẫn , vì tôi nghĩ rằng tôi đã làm điều này suốt cả đời mình , và nghĩ đến bản thân mình , tôi sẽ bước vào đó và đá đít một số người khi tôi không còn sợ một ai và khi tôi hoàn hảo . Và điều này thật hấp dẫn . Nhưng sự thật là nó chẳng bao giờ xảy ra . Và thậm chí nếu bạn đã hoàn hảo như bạn có thể và mạnh mẽ không gì tra tấn như bạn có thể tập hợp thì khi bạn ở trong đó , đó không phải những gì chúng tôi muốn thấy . Chúng tôi muốn bạn bước vào trong . Chúng tôi muốn đến bên bạn và đối diện với bạn . Và chúng tôi chỉ muốn , chúng ta và những người mà chúng ta quan tâm và những người chúng ta làm việc cùng , dám đương đầu một cách mạnh mẽ . Cảm ơn các bạn rất nhiều . Tôi thực sự rất cảm kích . Eric Whitacre : Dàn Hợp Xướng Ảo Nhà soạn nhạc kiêm nhạc trưởng Eric Whitacre đã gây cảm hứng cho hàng triệu người bởi " dàn hợp xướng ảo " , các ca sĩ từ nhiều quốc gia khác nhau đã ghép lại với nhau trên video . Và bây giờ , lần đầu tiên từ trước đến nay , ông tạo ra trải nghiệm thời gian thực , với 32 ca sĩ từ khắp nơi trên thế giới , dùng Skype tham gia cùng dàn hợp xướng trên sân khấu cho một màn biểu diễn hoành tráng với bản hợp xướng do Whitacre viết có tên " Cloudburst " , dựa trên tác phẩm của nhà thơ Octavio Paz . Vào năm 1991 tôi có một trải nghiệm có thể nói là ảnh hưởng vô cùng sâu sắc và làm biến đổi cuộc đời tôi . Tôi đang là sinh viên năm thứ 3 trong khoá học dài 7 năm . Tôi đã vài lần chạy quanh mừng chiến thắng khi đó . Trên đường cùng dàn hợp xướng của trường đi biểu diễn ở tận Bắc California , chúng tôi dừng lại một ngày sau một ngày dài ngồi trên xe buýt , và chúng tôi nghỉ ngơi thư giãn gần một hồ nước xinh đẹp thôn dã ở vùng núi . Và ở đó có những con dế , chim chóc và ễnh ương tạo nên nhiều thanh âm , và vì chúng tôi ngồi đó , trên những đỉnh núi từ phía bắc là những đám mây hùng vĩ kiểu Steven Spielberg ấy cuồn cuộn về phía chúng tôi , và khi những đám mây đi được nửa đường qua thung lũng , Chúa ơi , thật ngạc nhiên , từng thực thể sinh vật nơi đó đều im tiếng cùng lúc . Sự tĩnh lặng đột ngột như thể chúng cảm nhận được điều gì đó sắp xảy ra . Rồi những đám mây tiếp tục tiến về phía chúng tôi và ... BÙM ! Một tiếng sấm vang trời và mưa như trút nước . Nó thực sự lạ thường , và khi tôi trở về nhà , tôi tìm thấy một bài thơ của Octavio Paz - nhà thơ người Mexico , và quyết định phổ nhạc nó , một bản cho dàn hợp xướng có tên gọi " Cloudburst " , là bài hợp xướng mà chúng tôi biểu diễn cho các bạn ngay sau đây . Nào , bây giờ nói đến thời điểm chỉ 3 năm trước . Chúng tôi đăng tải lên Youtube , Virtual Choir Project , gồm 185 ca sĩ từ 12 quốc gia khác nhau . Bạn có thể nhìn thấy đoạn phim ở kia , tôi điều khiển mọi người đang một mình trong phòng ký túc xá của họ hay trong phòng khách ở nhà . 2 năm trước , cũng trên sân khấu này , chúng tôi đã ra mắt Virtual Choir 2 , gồm 2052 ca sĩ đến từ 58 đất nước , lần đó biểu diễn bản hợp xướng " Sleep " do tôi sáng tác . Mùa xuân rồi , chúng tôi đã ra mắt Virtual Choir 3 , trình diễn " Water Night " cũng do tôi viết , lần này gần 4000 ca sĩ ở 73 quốc gia khác nhau . Và khi tôi nói với Christ về tương lai của Dàn Hợp Xướng Ảo và cách mà chúng tôi có thể thực hiện nó , anh ấy đã thách thức tôi đưa công nghệ vào nhiều nhất có thể . Liệu chúng tôi có thể thực hiện nó cùng lúc trong thời gian thực ? Liệu chúng tôi có thể để mọi người hát trực tiếp cùng nhau ? Cùng sự hỗ trợ của Skype , đó là chuyện mà chúng tôi thử thực hiện hôm nay . Bây giờ , chúng tôi sẽ biểu diễn " Cloudburst " cho các bạn . Nửa đầu sẽ được biểu diễn trực tiếp bởi những ca sĩ tại đây , trên sân khấu . Với sự tham gia của các ca sĩ đến từ trường California State University ở Long Beach và Fullerton , và Cao đẳng Cộng đồng Riverside , một vài những dàn hợp xướng không chuyên giỏi nhất nước , và -- và phần nửa sau của hợp xướng , dàn hợp xướng ảo sẽ tham gia cùng chúng tôi , 30 ca sĩ đến từ 30 quốc gia khác nhau . Ngày nay , chúng ta đã đẩy công nghệ đi xa tới cực hạn , nhưng vẫn còn chừng ... ít hơn một giây là góc trễ - thời gian chờ , nhưng trong ngôn ngữ âm nhạc , đó là cả cuộc đời . Chúng tôi chia nhỏ đến từng một phần nghìn giây . Vậy nên những gì tôi làm là tôi phỏng theo " Cloudburst " để tác phẩm tôn vinh thời gian chờ tĩnh lặng đó và những người biểu diễn sẽ hát vào sự tĩnh lặng thay vì cố gắng để chính xác cùng lúc . Với sự khiêm nhường sâu sắc và sự chấp thuận của các bạn , chúng tôi giới thiệu " Cloudburst " . [ Mưa ... ] [ Những đôi mắt của bóng nước ] [ những đôi mắt của giếng nước ] [ những đôi mắt của giấc-mơ-nước . ] [ Những mặt trời xanh lam , những cơn lốc xanh lá , ] [ các đỉnh ánh sáng hình mỏ chim mở ra ] [ những vì sao hình trái lựu . ] [ Nhưng nói tôi nghe đi , trái đất cháy trụi , không còn nước sao ? ] [ Chỉ còn máu , chỉ còn cát bụi , ] [ chỉ còn lại những bước chân trần trên gai nhọn sao ? ] [ Mưa thức giấc ... ] [ Chúng ta phải ngủ với đôi mắt mở to , ] [ chúng ta phải mơ với chính đôi bàn tay ta , ] [ chúng ta phải mơ những giấc mơ của một dòng sông tìm được dòng chảy , ] [ của mặt trời mơ ước thế giới của mình . ] [ Chúng ta phải mơ lớn lao , ] [ chúng ta phải hát cho đến khi bài ca mọc ra rễ , ] [ thân , cành cây , những chú chim , các vì sao . ] [ Chúng ta phải tìm ra từ ngữ bị đánh mất , ] [ và ghi nhớ những điều ] [ máu , thuỷ triều , trái đất , và cơ thể nói , ] [ và quay trở lại điểm khởi hành ... ] [ " Cloudburst " - Octavio Paz sáng tác ] [ Lysander Kemp dịch sang tiếng Anh , Eric Whitacre phổ nhạc ] Eric Whitacre : Beth . Annabelle , mọi người ở đâu ? Jacob nữa . Cảm ơn . Laura Trice đề nghị chúng ta nên nói cám ơn Trong bài nói dài 3 phút , Tiến sĩ Laura Trice trình bày suy nghĩ về sức mạnh của 2 tiếng " cám ơn " -- làm sâu sắc thêm tình bạn bè , thắt chặt tình thân , và để chắc chắn rằng người khác biết họ có ý nghĩa như thế nào với bạn . Hãy thử . Xin chào . Tôi ở đây để nói với các bạn về tầm quan trọng của lời khen , sự ngưỡng mộ , và cảm ơn , và thể hiện điều đó một cách rõ ràng , xác thực . Tôi bị thu hút bởi đề tài này vì , tôi chú ý tới bản thân khi tôi trưởng thành , và cho mãi tới vài năm gần đây , cám ơn là điều tôi muốn nói với ai đó , tôi muốn khen họ , tôi muốn họ nghe được và chấp nhận sự khen ngợi của tôi và tôi dừng tại đây . Rồi tôi tự hỏi bản thân mình tại sao ? Tôi cảm thấy mắc cỡ , ngại ngần , Và sau đó câu hỏi trên trở thành , liệu tôi có phải là người duy nhất làm chuyện này không ? Thế nên tôi quyết định phải tìm hiểu . Tôi có may mắn được làm việc trong trại cai nghiện , bởi thế tôi biết những người đối mặt với sự sống và cái chết bởi nghiện ngập . Và đôi lúc sự việc bắt nguồn từ những thứ rất đơn giản như là , bố của họ mất mà không cho họ biết rằng ông tự hào về họ . Nhưng sau đó họ được nghe từ những người thân và bạn bè rằng người bố đã nói với mọi người còn lại rằng ông tự hào về người con trai , nhưng ông lại không bao giờ nói với anh ta . Là vì người bố không biết rằng cậu con trai cần phải nghe điều đó . Câu hỏi của tôi là , tại sao chúng ta không nói ra điều chúng ta cần ? Tôi biết một người đàn ông đã kết hôn được 25 năm mong mỏi người vợ thủ thỉ rằng , " Cám ơn anh vì đã chăm lo mọi thứ để em có thể ở nhà với lũ trẻ , " nhưng chưa bao giờ nói ra mình muốn nghe câu đó . Và tôi cũng biết một người phụ nữ làm rất tốt điều này . Mỗi tuần một lần , cô gặp chồng và nói , " Em muốn anh cảm ơn em cho tất cả những thứ em làm ở nhà với lũ trẻ . " Chồng tiếp lời , " Oh , thật tuyệt vời . " Lời khen không nhất thiết phải thật chân thành , nhưng cô ấy để tâm đến nó . Và một người bạn từ thuở mẫu giáo của tôi , April , cô ấy cám ơn lũ trẻ vì chúng biết tự làm những việc lặt vặt của chúng . Cô ấy nói : " Tại sao lại không cám ơn , dẫu cho đấy là việc mà lũ trẻ phải làm ? " Vậy thì tại sao tôi không nói ? Tại sao những người khác không nói ? Tại sao tôi có thể nói thế này : " Tôi cần 1 miếng thịt bò cỡ trung , tôi cần đôi giày số 6 , " nhưng tôi không bảo rằng , " Bạn có thể khen tôi như thế này không ? " Tôi bộc bạch với bạn những lời phê bình về bản thân . Tôi đang cho bạn hay nơi tôi cảm thấy bất an . Tôi nói với bạn bởi vì tôi cần sự giúp đỡ . Và tôi cư xử với bạn , chính bản thân tôi , như bạn là kẻ thù vậy . Bởi vì bạn có thể làm gì với những thứ đáng phê bình của tôi ? Bạn có thể làm lơ . Bạn có thể làm quá nó lên . Hoặc là bạn có thể đáp ứng những thứ tôi muốn . Tôi đem xe đạp đến tiệm-- tôi thích nó -- xe cũ , và anh thợ " chỉnh sửa " lại vị trí bánh xe . Anh ấy bảo , " Khi bánh xe được đặt ở đúng vị trí , nó sẽ làm xe đạp tốt hơn . " Tôi lấy chiếc xe cũ về mọi bùn đất được gỡ sạch trên cái bánh xe cũ Tôi đã sử dụng nó trong 2 năm rưỡi , và bây giờ trông nó như mới . Bây giờ có thử thách cho các bạn đây . Tôi muốn cách bạn đặt bánh xe của các bạn vào đúng nơi : thành thật về lời khen mà bạn muốn được nghe . Bạn cần nghe gì ? Về nhà hỏi vợ bạn cô ấy cần gì ? Đến với chồng -- hỏi anh ấy cần điều chi ? Về nhà , đặt những câu hỏi và sau đó giúp đỡ mọi người xung quanh . Chỉ đơn giản như thế . vậy thì tại sao chúng ta nên để ý tới điều đó ? Chúng ta nói về một thế giới hoà bình . Làm sao chung ta có thế giới hoà bình với nhiều nền văn hoá , khác biệt ngôn ngữ ? Tôi nghĩ hoà bình khởi đầu với mái ấm và mái ấm , cùng chung một mái nhà . Vì vậy hãy biến gia đình bạn thành nơi bình yên . Xin cám ơn quý vị vì đã là người chồng và người mẹ tuyệt vời , và là người bạn , người con gái , con trai đáng mến . Và có thể không ai nói với bạn điều này , nhưng bạn đã thực sự làm rất tốt . Xin cảm ơn vì mọi người đã ở đây , lắng nghe , và thay đổi thế giới với ý định của bạn . Xin cám ơn . Carter Emmart trình chiếu bản đồ mẫu 3D của vũ trụ Trong 12 năm qua , Carter Emmart đã kết hợp nỗ lực của các nhà khoa học , hoạ sĩ và lập trình viên để xây dựng hiển thị mô hình 3D hoàn chỉnh của vũ trụ được biết đến của chúng ta . Anh chiếu bản demo chuyến đi kỳ thú này và giải thích cách để chia sẻ với các cơ sở trên khắp thế giới . Tôi thấy rất vinh dự ngày hôm nay được chia sẻ với các bạn Vũ Trụ Số , được tạo ra để con người để thấy thật sự nơi chúng ta ở trong vũ trụ . Và vì thế tôi nghĩ chúng ta có thể chiếu video chúng ta có . [ đỉnh Hymalaya . ] Carter Emmart : Chân trời phẳng mà chúng ta tiến tới là hình ảnh ẩn dụ cho các nguồn tài nguyện vô hạn và khả năng vô hạn của nước thải . Đã không phải cho tới khi chúng ta thực sự rời trái đất , từ bên trên bầu khí quyển nhìn thấy chân trời gập lại thì lúc đó chúng ta mới có thể hiểu được rằng hành tinh của chúng ta là 1 điều kiện có giới hạn . Atlas Vũ Trụ Số được xây dựng tại Bảo tàng Lịch Sử Tự Nhiên Mỹ suốt hơn 12 năm qua . Chúng tôi duy trì nó , lắp ráp chúng lại với nhau như 1 dự án nhằm vẽ biểu đồ vũ trụ ở mọi tỉ lệ xích . Những gì chúng ta thấy ở đây là các vệ tinh xung quanh trái đất , và trái đất trong sự đăng ký chính xác khác với vũ trụ , như các bạn thấy . NASA đã ủng hộ công trình này cách đây 12 năm , là 1 phần trong việc tái xây dựng đài thiên văn Hayden để chúng tôi có thể chia sẻ cùng thế giới này . Vũ Trụ Số là nền tảng cơ bản của các sản phẩm biểu diễn không gian mà chúng ta làm -- không gian chính của chúng ta nằm trong hình vòm . Nhưng cái bạn đang thấy đây là kết quả thực tập thực sự mà chúng tôi tổ chức cùng trường Đại học Linkoping tại Thuỵ Điển . 12 sinh viên làm việc cùng tôi trên công trình này cho đề tài tốt nghiệp của họ . Và kết quả cho ra đời phần mềm có tên Uniview và 1 công ty có tên SCISS ở Thuỵ Điển . Phần mềm này cho phép sử dụng tương tác . Nên thực tế , đường bay này và bộ phim chúng ta đang xem là chuyến bay trực tiếp . Tôi đã thu trực tiếp từ laptop của mình trong 1 quán cà phê có tên Các Vật Thể Trái Đất ở L.E.S , Manhattan , nơi tôi sống . Và được thực hiện trong 1 dự án hợp tác với Bảo tàng Nghệ Thuật Rubin ở Himalaya cho 1 cuộc triển lãm về vũ trụ học và thuyết tương đối . Và khi ra ngoài , chúng tôi thấy liên tiếp từ hành tinh của chúng ta mọi con đường tới các ngân hà thực như chúng ta thấy ở đây , thời gian di chuyển của ánh sáng , tạo cho bạn cảm giác thật xa xôi . Khi ra ngoài , ánh sáng từ những ngân hà cách xa chúng ta mất rất nhiều thời gian , chúng tôi chủ yếu là quay lại quá khứ . Chúng tôi lùi lại cho tới khi nhìn thấy giới hạn không gian giam hãm chúng ta -- phát quang còn dư sau vụ nổ Big Bang . Đây là WMAP chúng ta thấy nền vi sóng . Chúng ta sẽ bay bên ngoài nó để thấy sự kìm hãm không gian này . Nếu chúng ta ở bên ngoài cái này , thì gần như vô nghĩa , theo cảm giác trước thời gian . Nhưng sự kìm hãm không gian của chúng ta là trong vũ trụ hữu hình . Chúng ta biết vũ trụ thực ra lớn hơn , vượt qua khả năng nhìn của con người , Trở lại một cách nhanh chóng , chúng ta thấy ở đây phạm vi ảnh hưởng sóng vô tuyến mà lúc đầu chúng ta nhảy ra khỏi . Nhưng các vị trí này , các vị trí của các hành tinh bên ngoài hệ Mặt Trời mà chúng tôi đã lập bản đồ . Và mặt trời của chúng ta ở đây có hệ Mặt Trời riêng . Cái chúng ta sắp thấy -- các bạn sẽ phải nhảy vào đây thật nhanh giữa vài bậc độ sáng để xuống nơi chúng ta nhìn thấy hệ Mặt Trời . Đây là các đường đi của tàu Voyager 1,2 ; Pinoneer 11 và 10 , 4 tàu vũ trụ đầu tiên rời hệ Mặt Trời . Đến gần hơn , rọi vào trái đất . Quỹ đạo của mặt trăng và chúng ta thấy trái đất . Bản đồ này có thể được cập nhập . Và chúng tôi có thể bổ sung dữ liệu mới . Tôi biết Dr. Carolyn Porco là camera P.I cho tàu vũ trụ Cassini . Nhưng chúng ta thấy ở đây đường bay phức tạp của tàu Cassini mã hoá màu sắc cho các chặng sứ mệnh khác nhau , khéo léo phát triển để 45 lần chạm trán với mặt trăng lớn nhất , hành tinh Titan , lớn hơn cả hành tình Mercury , làm chệch hướng quỹ đạo thành các phần khác nhau của hành trình sứ mạng . Phần mềm này cho phép chúng ta đến gần hơn và nhìn thấy các phần của nó . Phần mềm có thể kết nối mạng giữa các vòm . Chúng tôi có nền tảng phát triển người dùng cho phần mềm này . Và chúng tôi lập mạng lưới các vòm . Và chúng tôi có thể lập mạng lưới giữa các vòm và phòng học . Chúng tôi đang chia sẻ các chuyến thăm quan vũ trụ với trạm thiên văn tiểu Sahara đầu tiên ở Ghana cũng như các thư viện mới đã được xây dựng ở các khu người Do Thái ở Columbia và 1 trường trung học ở Campuchia . Người Campuchia đã điều khiển trạm thiên văn Hayden từ trường trung học của họ . Đây là hình ảnh từ hôm thứ 7 , do vệ tinh Aqua chụp được , thông qua phần mềm Uniview . Và bạn đang thấy đường viền của trái đất . Đây là Nepal . Thực ra , ngay ở đây là thung lũng Lhasa , ở Tibet . Nhưng chúng ta có thể thấy khói mù từ lửa ... ở thung lũng Ganges phía dưới Ấn Độ . Đây là Nepal và Tibet . Và để kết thúc , tôi muốn nói thế giới xinh đẹp chúng ta đang sống -- Đây chúng ta thấy 1 chút tuyết Và tôi muốn nói rằng điều mà thế giới cần bây giờ là cảm giác có thể nhìn vào chính chúng ta trong điều kiện lớn hơn nhiều bây giờ và tầm hiểu biết vĩ mô hơn về khái niệm " Nhà " . Vì nhà của chúng ta là vũ trụ , và chúng ta là vũ trụ . Chúng ta mang vũ trụ trong mình . Và để có thể thấy môi trường của chúng ta ở tầm vĩ mô hơn giúp tất cả chúng ta hiểu được chúng ta đang ở đâu và là ai trong vũ trụ này . Xin cảm ơn . Esther Perel : Bí quyết để ham muốn trong một mối quan hệ lâu dài Trong các mối quan hệ lâu dài , chúng ta thường mong muốn người yêu của mình trở thành cả người bạn thân lẫn đối tác tình dục . Nhưng như Esther Perel tranh cãi rằng quan hệ tình dục hoàn hảo và sự lôi cuốn tình dục dựa trên hai nhu cầu mâu thuẫn nhau : Chúng ta cần sự an toàn , sự kinh ngạc . Vậy làm sao bạn duy trì ham muốn ? Với lập luận sắc sảo và hùng hồn , Perel đưa ta đến với sự mầu nhiệm của trí thông minh của tình dục Tại sao một đời sống tình dục tốt lại thường phai nhoà dần kể cả đối với những cặp đôi yêu nhau nhiều hơn bao giờ hết ? Và tại sao sự gần gũi hoàn hảo lại không đảm bảo cho quan hệ tình dục tuyệt vời , trái ngược với những quan niệm thông thường ? Hoặc , câu hỏi tiếp theo có thể là chúng ta có thể muốn cái mà chúng ta đã có rồi hay không ? Đó là một câu hỏi đáng giá cả triệu dollar , phải không ? Và tại sao sự ngăn trở , cấm cản lại thật sự kích thích đến vậy ? Tại sao việc đi qua giới hạn lại khiến cho ham muốn mạnh hơn Và tại sao quan hệ tình dục lại tạo ra những em bé và " những em bé " nghe như một thảm hoạ đối với những cặp đôi ? Liệu nó có giống như một cú đánh gợi tình gây chết người ko ? Và khi bạn yêu , cảm giác như thế nào ? Và khi bạn ham muốn , cảm giác trở nên khác ra sao ? Đó là một trong những câu hỏi mấu chốt của trong sự khám phá của tôi vể bản chất của ham muốn tình dục và những tình huống khó xử trong tình yêu hiện đại Cho nên tôi đã chu du khắp thế giới và cái mà tôi chú ý đó là tất cả mọi nơi mà sự lãng mạn đã bước vào , ở đó có vẻ như đang chịu khủng hoảng về ham muốn , khát vọng Một cuộc khủng hoảng ham muốn , như chính ham muốn .... sự ham muốn là một dạng sắc thái biểu đạt của mỗi cá nhân của quyền tự do lựa chọn , của sở thích , của bản sắc trong mỗi chúng ta sự khao đã trở thảnh một khái niệm trung tâm như là một phần của tình yêu thời hiện đại và trong những xã hội đề cao chủ nghĩa cá nhân . Bạn biết đấy , đây là lần đầu tiên trong lịch sử loài người nơi chúng ta đang cố gắng trải nghiệm tình dục trong một thời gian dài không phải bởi vì chúng ta muốn tới 14 đứa trẻ mà có khi chúng ta còn muốn hơn nữa ấy chứ , vì nhiều người trong số đó không thể làm được. và không phải vì đó là trách nhiệm hôn nhân chỉ dành riêng cho một người phụ nữ Đây là lần đầu tiên chúng ta muốn quan hệ tình dục dài lâu vì sự hưng phấn và sự kết nối bắt nguồn từ trong niềm khát khao . Vậy cái gì duy trì ham muốn , và tại sao nó lại quá khó khăn ? và cốt lỗi của việc duy trì sự ham muốn trong một mối quan hệ có ràng buộc , Tôi nghĩ đó là sự hoà hợp của nhu cầu giữa hai con người Một mặt , chúng ta có nhu cầu được bảo vệ , về những thứ có thể dự đoán được về sự an toàn , về sự độc lập , về sự tin tưởng , và một cái gì đó dài lâu ... tất cả những thứ này là bến neo đậu , nền tảng của những trải nghiệm trong cuộc sống của chúng ta cái đó chúng ta gọi là tổ ấm . Nhưng chúng ta cũng có một nhu cầu mạnh không kém - cả đàn ông và phụ nữ -- nhu cầu phiêu lưu , về sự mới mẻ , về sự huyền bí , về những rủi ro , về sự nguy hiểm , cả về những gì không định hình được , về những gì không dự đoán được , về sự bất ngở -- giở bạn đến được điểm mấu chốt - đó là những chuyến đi , những cuộc du ngoạn . Vậy sự hoà hợp về nhu cầu được bảo vệ của chúng ta và nhu cầu được phiêu lưu trong một mối quan hệ , hay cái chúng ta ngày nay hay gọi là một cuộc hôn nhân say đắm , nồng nhiệt , sự hoà hợp này đã từng là sự đối lập ngay cả trong cách nói . Hôn nhân đã từng là một học viện kinh tế nơi mà bạn được trao cho một mối quan hệ hợp tác kéo dài cả đời bao gồm những đứa con và vị thế xã hội và sự thảnh công và sự đồng cảm . Nhưng ngày nay chúng ta muốn người bạn đời của mình vẫn chu cấp cho chúng ta tất cả những thứ như thế , nhưng thêm vào đó là " Em / Anh muốn anh / em thành bạn thân của em / anh " và là một người có thể để tin tưởng và một người yêu nồng cháy và chúng ta sống lâu gấp hai lần vậy chúng ta đến với một người , và chúng ta sẽ chỉ đơn giản yêu cầu họ cho chúng ta cái mà cả một ngôi làng để cung cấp : Cho tôi một danh phận , một bản sắc , cho tôi sự tiếp diễn nhưng cho tôi thêm sự vượt trội và những bí ẩn và sự sợ hãi -tất cả trong một . Cho tôi sự tiện nghi , cho to6o thử thách Cho tôi sự mới lạ , cho tôi những gì thân quen Cho tôi những thứ có thể dự đoán được , cho tôi những bất ngở Vậy bây giở chúng ta đã hiểu rõ thực tế ngọn nguổn của câu chuyện rồi phải không ? Bởi vì tôi nghĩ , theo cách nào đó --và tôi sẽ trở lại ............. nhưng sự khủng hoảng ham muốn thì thường là khủng hoảng về sự tưởng tượng . Tại sao một đời sống tình dục tốt lại thường phai nhoà dần ? Mối quan hệ giữa tình yêu và ham muốn là gì ? Chúng liên hệ như thế nào và chúng đối nghịch nhau ra sao ? Bởi vì .nó nằm trong bí mật của ham muốn .............. Vậy nếu có một động từ dành cho tình yêu , thì theo tôi đó là từ " có " và nếu có một động từ dành cho niềm khao khát , đó là " muốn " Trong tình yêu , chúng ta muốn có , chúng ta muốn biết về người chúng ta yêu . Chúng ta muốn thu nhỏ khoảng cách giữa hai người , Chúng ta muốn khoả lấp những khoảng trống . Chúng ta muốn trung hoà những căng thẳng , Chúng ta muốn gần gũi . Nhưng trong ham muốn , chúng ta thường không muốn quay lại những nơi mình từng đi qua . mối quan tâm của chúng tôi không có chỗ cho sự kết thúc đã có rồi Trong sự ham muốn , chúng ta muốn một người nào khác , một ai đó ở phía bên kia để chúng ta có thể đến thăm , phía mà chúng ta đôi khi có thể ghé qua vài lần , phía mà chúng ta đi xem những gì trong khu phố đèn đỏ Trong sự ham muốn , chúng ta muốn một cây cầu để có thể vượt qua , hay nói cách khác , tôi đôi khi vẫn hay nói , lửa thì cần không khí Ham muốn cần không gian . và khi tôi nói vậy , nó thường khá trừu tượng . Nhưng sau đó tôi đã tự đặt câu hỏi cho bản thân . Và tôi đã đi qua hơn 20 quốc gia trong những năm vừa qua với " làm tình trong sự giam hãm " và tôi hỏi mọi người khi nào bạn thấy bạn đời của mình thu hút nhất ? Không phải vẻ thu hút gợi dục , mỗi lần nhập cuộc nhưng thu hút nhất . Và qua nhiều nền văn hoá khác nhau , những tôn giáo và qua những giới khác nhau .. trừ một cái - có vài câu trả lời cứ được lặp đi lặp lại . Nhóm đầu tiên : Tôi bị thu hút nhất bởi bạn đời của mình là khi cho ấy đi xa , khi chúng tôi sống xa nhau , khi chúng tôi tái ngộ . Căn bản thì khi tôi liên hệ lại với khả năng hình dung bản thân mình với người yêu của tôi , khi trí tưởng tượng của tôi quay về với hình ảnh và khi tôi có thể nhổ tận gốc sự thiếu vắng và trong khao khát cái đó là một phần quan trọng của ham muốn . Nhưng đến nhóm thứ hai thì câu trả lời còn thú vị hơn nhiều : Tôi bị thu hút bới bạn đời của mình nhất là khi tôi thấy anh ấy trong phòng làm việc , khi cô ấy trên sân khấu , khi anh ấy đang là chính mình khi cô ấy đang làm một thứ mà cô ấy đam mê , hứng thú , khi tôi thấy anh ấy tại một bữa tiệc và mọi người đang thực sự bị thu hút vởi anh ấy , và khi tôi thấy tranh luận , Cơ bản là khi tôi thấy người yêu tôi rạng rỡ và tự tin , có thể nhiều nhất là khi đứng trước đám đông rạng ngời , tự tin . Tôi nhìn người ấy - nhân tiện , trong sự khao khát mọi người hiếm khi nói về điều này , khi chúng ta hoà làm một khoảng cách 5 cm giữa mỗi người , tôi không biết 5 cm đổi ra inches thì khoảng bao nhiêu nữa . Nhưng đó cũng không phải là lúc người kia của chúng ta quá xa đến nỗi chúng ta sẽ không gặp lại được nữa . Đó là lúc chúng ta nhìn người bạn đời của mình từ mội khoảng cách thích hợp , thoải mái nơi người ấy dù đã trờ nên thân thiết , gần gũi và thân quen bỗng chốc một lần nữa trở nên bí ẩn , thật đặc biệt . Và trong không gian ấy giữa tôi và người ấy xuất hiện một ham muốn thân xác hướng về phía người ấy . Bởi vì đôi khi , như Proust nói , bí ẩn không phải là đi đến một nơi mới mẻ , mà nó là việc chúng ta nhìn sự vật với một cái nhìn mới . Vì thế , khi tôi nhìn thấy bạn đời của mình trong thế giới của anh ấy hay cô ấy làm những việc mà họ chú tâm Tôi nhìn con người ấy và trong một giây phút tôi bỗng có một sự thay đổi trong tâm thức , và tôi mở lòng với sự bí ẩn đang hiện hữu bên cạnh tôi . Và sau đó , quan trọng hơn cả , trong miêu tả về người ấy hay về bản thân tôi -giống nhau cả- điều thú vị nhất là thật sự không có sự thiếu thốn trong ham muốn . Không ai cần ai Không có sự chăm sóc trong ham muốn Sự chăm sóc là tình yêu mãnh liệt . Nó là chất kháng kích thích tình dục mạnh mẽ . Tôi chưa thấy một ai đó cảm thấy rạo rực chỉ vì ai đó cần họ . ham muốn là một chuyện . Cần họ chỉ làm mất hứng. và phụ nữ thì biết điều này biết điều này khá rõ , bởi gì bất cứ thứ gì tạo ra tư cách làm cha mẹ sẽ thường hay làm giảm ham muốn tình dục . Đó là lý do xác đáng phải không ? Và với câu trả lời tử nhóm thứ ba thường là khi tôi bị bất ngờ , khi chúng tôi cưởi đùa với nhau , bởi vì một ai đó nói chuyện với tôi ở công ty hôm nay , khi anh ấy mặc trên người bộ vest , cho nên tôi nói , bạn biết đấy , đó có thể là bộ vest lịch lãm hay một đôi ủng cao bồi . Nhưng căn bản đó là khi có cảm giác mới lạ . Nhưng cảm giác mới mẻ không phải về một địa điểm mới , nó không phải là tiết mục với các kỹ thuật . Sự mới mẻ là : những mặt nào mà bạn thể hiện ra ? Những mặt nào của bạn đang được quan sát ? Bởi vì theo một cách nào đó , một người có thể nói tình dục không phải chỉ là một cái gì đó bạn làm .. ? Tình dục lả một nơi bạn đến . Đó là nơi bạn bước vào bên trong bản thân bạn với một người , hay với vài người khác . Vậy bạn đi đâu khi làm tình ? Phần nào của bạn liên hệ với nơi đó ? Bạn cố gắng bộ lộ những gì ở đó ? Đó có phải là nơi của sự thăng hoa vả sự kết hợp tâm hồn ? Đó có phải là nơi có chút gì hư hỏng và đó có phải là nơi cho sự nổi loạn ? Đó có phải là nơi mà bạn cuối cùng có thể đầu hàng ? vả không phải có bất kì trách nhiệm với tất cả mọi thứ ? Đó có phải là nơi mà bạn bộc lộ ước muốn trẻ con của mình ? Cái gì xuất hiện ở đó ? Đó là một ngôn ngữ . Đó không chỉ đơn thuần là hành vi Và nó là một lối nói văn thơ , bay bổng mà tôi thấy thú vị đó là tại sao tôi đã bắt đầu khám phá khái niệm của trí thông minh tình dục . bạn biết đấy , động vật cũng quan hệ tình dục . Đó là điểm mấu chốt , là sinh học , là bản năng tự nhiên . Chúng ta là giống loài duy nhất có đời sống tình dục , có nghĩa là tình dục biến đổi do trí tưởng tượng của con người . Chúng ta là giống loài duy nhất có thể làm tình hàng giờ , có thời gian hạnh phúc , đạt cực khoái liên tục , và chẳng ai đụng chạm đến ai , chỉ vì chúng ta có thể tưởng tượng trong đầu . Chúng ta có thể mường tượng về chuyện đó . Chúng ta không cần phải thật sự làm chuyện đó . Chúng ta có thể trải nghiệm thứ quyền năng được gọi là khả năng dự đoán thứ khai hoả cho sự khao khát trong mỗi người , khả năng tưởng tượng như thể hành động đang thật sự diễn ra , để cảm nhận nó như thể điều đó đang diễn ra , trong khi thật sự chẳng có gì xảy ra và mọi thứ đang xảy ra cùng một thời điểm , Vì thế khi tôi bắt đầu nghĩ về sự khoái lạc tình dục , Tôi bắt đầu nghĩ về sự nên thơ của quan hệ tình dục , và nếu tôi nhìn nhận vấn đề đó là một dạng tri thông minh , thì trí thông minh đó là thứ bạn phải nuôi dưỡng từng ngày . Những thành tố bên trong là gì ? trí tưởng tượng , sự hài hước , sự mới mẻ , tính tò mò , sự huyền bí . Nhưng thành tố trung tậm thật sự là trí tưởng tượng . Đối với tôi quan trọng hơn cả để bắt đầu hiểu những cập đôi nào có ngọn lửa tình ái , thứ mà duy trì sự ham muốn , tôi phải quay lại với định nghĩa đầu tiên về sự ham muốn tình dục , một định nghĩa bí ẩn , và tôi đã nghiên cứu nó thông qua hai con đường bằng cách nhìn thật sự sâu vào những tổn thương đó là một phía khác , và tôi quan sát nó quan sát trong cộng đồng mà tôi đã lớn lên , đó là một cộng đồng ở Bỉ , tất cả những người sống sót sau cuộc diệt chủng , và trong cộng đồng đó có hai nhóm người : những người không chết , và những người đã trở lại cuộc sống . Và những ngưởi không chết thường ràng buộc chặt với mặt đất , họ không thể trải nghiệm cảm giác thoải mái , không thể tin tưởng , bởi vì khi bạn luôn cảnh giác , lo sợ và bất an , và cảm thấy không an toàn , bạn không thể ngẩng đầu lên được để đi và hoà vào không gian và không thể thấy vui vẻ , an toàn , sáng tạo , Những người được trở về với cuộc sống là những người có thể hiểu được niềm khao khát là một thuốc có thể cứu chữa bạn khỏi cái chết . Họ đã biết làm cách nào để có thể giúp bản thân sống sống , tồn tại . Và khi tôi bắt đầu lắng nghe về vấn đề không có quan hệ tình dục của những cặp đôi mà tôi nghiên cứu , Tôi đôi khi đã nghe mọi người nói " tôi muốn được quan hệ tình dục nhiều hơn " . nhưng thường thì mọi người có nhu cầu muốn đời sống tình dục tốt hơn , và sự tốt hơn là sự tái kết nối lại với chất lượng của cảm giác thấy mình sống với những rung động , với những sự đổi mới , với sinh khí , với năng lượng những thứ mà quan hệ tình dục đã mang đến , hoặc đó là cái họ đang mong muốn quan hệ tình dục sẽ mang đến cho họ . Và vì thế tôi bắt đầu đặt một câu hỏi khác , " Tôi thấy chán khi .... " là vế bắt đầu của câu hỏi " tôi mất cảm giác khao khát khi ... " đó lại là một câu hỏi khác như thể " Cái làm tôi mất hứng là ... " và " Bạn làm tôi mất hứng khi .... " Và mọi người bắt đầu nói " Tôi quay mặt với chính mình khi Tôi thấy mình chết trong lòng , khi tôi không thích cơ thể mình , khi tôi thấy già , khi tôi không còn thời gian cho bản thân , khi tôi không có cơ hội để vui vẻ với bạn , khi tôi không làm việc tốt , khi tôi thấy tự ti về bản thân , khi tôi không có chút gì về càm giác bản thân có giá trị , khi tôi không cảm thấy mình có quyền để đòi hỏi , đế có một thứ gì đó , để có thể nhận được cảm giác thoải mái , niềm vui " Và sau đó tôi bắt đầu hỏi câu hỏi ngược . " Tôi thấy chán bản thân khi .. " Bởi vì hầu hết thời gian , mọi ngưởi thường hỏi " Bạn làm tôi thấy hưng phấn , cái làm tôi hưng phấn " và tôi muốn thoát khỏi cách đặt câu hỏi như thế Bây giờ , nếu bạn thấy mình chết trong lòng , những ngưởi khác có thể làm rất nhiều điểu cho lễ tình yêu . Nó không tạo ra vết hằn , thì chắc chẳng có ai ở quầy tiếp tân . Vì thế tôi hưng phấn khi , Tôi cảm nhận được cảm giác khao khát , tôi thức tỉnh khi .... Bây giở , trong nghịch lý giữa tình yêu và sự khao khát , cái có vẻ như trò đánh đố là những thứ như chính nguyên liệu nuôi dưỡng tình yêu - sự chín chắn , sự nhường nhịn lẫn nhau , sự bảo bọc , lo lắng , trách nhiệm với đối phương -- là những thứ đôi khi bóp nghẹt cảm giác khao khát , Bởi vì khao khát đến khi có một sự kết hợp của những cảm xúc mà không bao giở là những cảm xúc nên có trong tình yêu : sự ghen tuông , tính chiếm hữu , sự nóng nảy , quyền lực , tính thống trị , đàn áp , sự hư hỏng , tính láu cá Cơ bản là đa số chúng ta sẽ cảm thấy hưng phấn vào ban đêm với những thứ chúng ta hoàn toàn phản đối vào ban ngày bạn biết đấy , suy nghĩ về tình ái không phải sự chính xác khôn ngoan . nếu mỗi chúng ta đều thấy thích thú với một chiếc giường đầy hoa hồng thì chúng ta sẽ không có những cuộc nói chuyện thú vị về chủ đề này ngay lúc này Nhưng không , trong tâm trí của chúng ta là một tập hợp những thứ mà mà chúng ta thường không biết được làm cách nào mang lại cho người ta yêu bởi vì chúng ta nghĩ tình yêu đến với lòng vị tha và thực tế niềm khao khát cùng với một phần của tính ích kỉ nói một cách đúng hơn ; khả năng kết nối với một ai đó nằm trong sự hiện diện của người kia Cho nên tôi , muốn vẽ ra một hình ảnh nhỏ bé cho bạn , bởi vì điều này sẽ dung hoà hai mặt của những nhu cầu , chúng ta sinh ra đã có sẵn những thứ đó . Nhu cầu của chúng ta về sự kiên kết , gắn bó , nhu cầu của chúng ta về sự chia xa , hay nhu cầu của chúng ta về sư an toàn cùng với phiêu lưu , hay nhu cầu của chúng ta về sự liên kết và sự tự chủ , và nếu bạn nghĩ về một đứa trẻ nhỏ đang ngồi trên đùi của bạn và đứa trẻ đó đang được bảo bọc , ôm ấp , và cùng lúc đó tất cả chúng ta đều cần được bước ra ngoài thế giới để khám phá , tìm tòi , Đó chính là khởi đầu của sự khao khát , đó là nhu cầu khám phá , tính tò mò . Và sau đó tại một thời điểm , những đứa trẻ đó sẽ quay lại và nhìn bạn và nếu bạn nói với chúng , " này nhóc , thế giới là một nơi tuyệt vời , hãy đi và khám phá nó . Có rất nhiều thứ hay ho ở ngoài đó " sau đó bọn trẻ có thể quay đi và chúng có thể trải nghiệm - sự kết nối và chia xa xảy ra cùng lúc . Chúng có thể thoát ra khỏi trí tưởng tượng , thoát ra khoải thân xác , thoát khỏi sự vui vẻ hằng có , tất cả những thú chúng biết là luôn có một ai đó đợi chúng khi chúng quay về . Nhưng nếu có một bên là một đứa trẻ khác cất tiếng nói , " Tôi sợ lắm , tôi thấy hồi hộp , không an toàn . Người đồng hành của tôi đã không chăm sóc tôi một thời gian rồi . Có cái gì vui vẻ ngoài kia chứ ? Không phải chúng ta có tất cả chúng ta phải cùng nhau , bạn và tôi ? " sau đó sẽ là một loạt những phản ứng mà tất cả chúng ta có thể nhận thấy . Một vài người sẽ quay lại , quay lại thời gian xa xưa , và đứa trẻ mà quay lại là đứa trẻ sẽ cho đi một phần của bản thân để không mất đi người kia . Tôi sẽ cho đi sự tư do của tôi để không phải mất sự kết nối , và tôi sẽ học để yêu theo một cách nào đo mà sẽ trở thành một gánh nặng với một chút lo lắng và một chút trách nhiệm và sự bảo vệ , và tôi không biết làm cách nào để rời xa bạn để có thể vui đùa , để có thể trải nghiệm để có thể khám phá , để hiểu về bản thân tôi . Khi dịch những thứ này theo ngôn ngữ người lớn , nó sẽ bắt đầu khi chúng ta còn bé xíu , tiếp tục vào đời sống tình ái và cứ thế kéo dài đến khi chúng ta kết thúc . Đứa trẻ thứ hai quay về nhưng nhìn có vẻ như chúng cứ ngoái đầu nhìn suốt " Bạn sẽ ở đây chứ ? bạn sẽ la mắng tôi à ? bạn sẽ rày la tôi à ? bạn sẽ tức giận với tôi ? Và đứa trẻ đó có thể ra đi nhưng thực chất chúng chưa bao giờ thật sự ra đi. và những đứa trẻ như thể thường là những người sẽ nói với bạn , ngay từ lúc đầu nó rất nóng hổi Bởi vì ngay từ lúc đầu , sự thân thiết ngày càng tăng không thật sự mạnh mẽ và nó thật sự dẫn đến việc niềm khao khát bên trong giảm dần . Tôi càng thân thiết bao nhiều thì tôi càng thấy mình phải trách nhiệm bấy nhiêu. và tôi càng khó để thoát khỏi tầm mắt của bạn bấy nhiêu . Đứa trẻ thứ ba không thật sự quay lại , Vậy điều gì sẽ xảy ra , nếu tôi muốn duy trì niềm khao khát , nó là phần biện chứng thực tế đó . Một mặt bạn muốn sự an toàn , bảo đảm để có thể ra đi . Mặt khác nếu bạn không thể đi , bạn không thể có được cảm giác thoả mãn , bạn không thể lên đến đỉnh , ban không thể có cực khoái , bạn không thể thấy hào hứng , thích thú vì bạn dành thời gian của minh trong cơ thể và đầu óc của một người khác và đó không phải là bản thân bạn . Do đó trong sự mâu thẫn của việc trung hoà hai mảng cơ bản của nhu cầu con người , có một vài thứ mà những cặp đôi luôn nồng cháy vẫn làm - và giờ chúng ta đã hiểu . Một , họ có rất nhiều những sự riêng tư trong tình dục . Họ hiểu là có một khoảng không gian vừa đủ cho tình dục mà nó là chón riêng tư của mỗi người . Họ cũng hiểu rằng màn dạo đầu không phải là một cái gi đó bạn làm 5 phút trước khi " trò chơi bắt đầu " Màn dạo đầu thật sự chỉ bắt đầu khi cực khoái kết thúc . Họ cũng hiểu là không gian tình dục không phải là bạn làm người kia gục ngã Nó là khoảng không gian bạn bỏ đi công ty quản lý của mình có lẽ đó là nơi bạn bỏ đi chương trình nhanh nhạy của mình và bạn thật sự chỉ bước vào không gian đó nơi bạn không cần là một công dân tốt người luôn chăm lo mọi việc và luôn trách nhiệm , Trách nhiệm và khao khát chỉ đối đầu nhau . Chúng thật sự không thể hoà hợp tốt với nhau Những cặp đôi nồng cháy thường cũng hiểu rằng niềm đam mê thường có chu kì lên xuống Nó khá giống như mặt trăng . Nó có những đợt nhật thực xen kẽ . Nhưng cái mà họ biết đó là họ biết làm sao để làm sống lại cảm giác . Họ biết làm cách nào để mang những cảm xúc quay về. và họ biết làm sao để mang nó về bởi vì họ đã làm sáng tỏ một ẩn số lớn , đó là một ẩn số tự phát , thứ mà như kiểu vô tình rơi xuống từ thiên đường khi bạn đang xếp đống quần áo của mính như kiểu ....... , và thực tế họ hiểu rằng bất cứ thứ gì sẽ xảy ra trong một mối quan hệ lâu dài cũng đều đã xảy ra . hôn nhân là việc quan hệ tình dục có tính toán trước . nó có chủ đích Nó tập trung và hiện diện . Chúc mừng Valentine . Nalini Nadkami : Khoa học tự nhiên trong nhà giam Nalini Nadkami đưa ra thử thách với cái nhìn của chúng ta về cây cối và nhà tù - chị nói cả hai đều chuyển động và thay đổi nhiều hơn ta nghĩ . Qua một lần hợp tác với bang Washington , chị mang những giờ giảng khoa học và dự án bảo vệ môi trường đến với tù nhân , và đạt được kết quả không ngờ . Cây cối là điển hình của tĩnh vật . Cây cối cắm rễ vào lòng đất ở một chỗ qua nhiều thế hệ con người . Nhưng nếu chúng ta thay đổi góc nhìn từ thân cây sang cành lá , cây cối trở thành những thực thể không ngừng thay đổi , chúng di chuyển và sinh trưởng . Và tôi quyết định khám phá những chuyển động này bằng cách biến cây cối thành những nghệ sĩ . Tôi đơn giản chỉ buộc một đầu cây cọ vẽ vào một cành cây nhỏ . Tôi đợi cơn gió tới và căng bạt vẽ lên . Và một tác phẩm nghệ thuật thành hình . Tác phẩm nghệ thuật các bạn thấy ở bên trái được vẽ bởi một cây tuyết tùng đỏ miền Tây , và tác phẩm bên phải bởi một cây linh sam Douglas . Và điều tôi học được là các sinh vật khác nhau có những đặc điểm nhận dạng khác nhau , như một bức tranh của Picasso so với một bức của Monet vậy . Nhưng tôi cũng rất thích thú tìm hiểu về chuyển động cây cối và làm sao nghệ thuật này có thể cho phép tôi ghi lại và định lượng các chuyển động đó . Vậy nên để đo khoảng cách mà một cây thích -- cái cây đã tạo ra bức vẽ này -- chuyển động trong một năm , tôi chỉ cần đo và tính tổng các đoạn thẳng này . Tôi nhân lên với số cành con trên mỗi cành lớn và số cành lớn trên mỗi cây và chia cho số phút trong một năm . Và như thế tôi tính được khoảng cách một cái cây đơn lẻ di chuyển trong một năm . Bạn có thể đoán thử . Đáp án là 186 540 dặm , hay là bảy vòng quanh trái đất . Và như vậy , chỉ đơn giản là chuyển góc nhìn từ một cái thân cây tới rất nhiều cành con lay động không ngừng , chúng ta thấy được rằng cây cối không đơn giản là những thực thể tĩnh , mà trên thực tế lại chuyển động không ngừng . Và tôi bắt đầu nghĩ về cách thức mà ta nhìn nhận bài học từ cây cối này , để nhìn nhận các thực thể khác cũng bị coi là bất động và bế tắc , nhưng tha thiết mong mỏi sự thay đổi và phong phú . Một trong những thực thể đó là các nhà tù của chúng ta . Nhà tù , dĩ nhiên , là nơi những người phá luật bị giam , cầm tù sau song sắt . Và bản thân hệ thống nhà tù của chúng ta cũng bế tắc . Nước Mỹ có hơn 2.3 triệu đàn ông và phụ nữ bị giam . Con số này đang tăng lên . Cứ mỗi 100 tù nhân được giải phóng , 60 người sẽ quay lại tù . Ngân sách cho giáo dục , đào tạo và cho các trại phục hồi nhân phẩm đang giảm dần . Vậy nên vòng quay tù tội đầy tuyệt vọng này cứ tiếp diễn . Tôi quyết định tự hỏi xem bài học tôi học được từ những nghệ sĩ cây cối có thể áp dụng cho một cơ quan bất động như là nhà tù được không . Và tôi nghĩ câu trả lời là có . Năm 2007 , tôi bắt đầu cộng tác với Bộ Phục hồi Nhân Phẩm bang Washington , chúng tôi làm việc với bốn nhà giam , bắt đầu mang khoa học và các nhà khoa học , các dự án phát triển bền vững và bảo vệ môi trường đến bốn nhà tù của bang . Chúng tôi có những bài giảng về khoa học . Và những người đàn ông ở trại giam quyết định đến dự giờ giảng khoa học của chúng tôi thay vì coi ti-vi hay là nâng tạ . Điều đó , tôi nghĩ , là sự chuyển động . Chúng tôi hợp tác với Hiệp hội Bảo vệ Thiên Nhiên để cho các tù nhân ở trại cải tạo Stafford Creek được trồng những cây đang bị đe doạ của vùng thảo nguyên để khôi phục lại tồn dư của những vùng thảo nguyên ở bang Washington . Điều đó , tôi nghĩ , là sự chuyển động . Chúng tôi làm việc với Bộ Thuỷ sản và Động vật Hoang dã của bang Washington để nuôi những chú ếch đang bị đe doạ , loài ếch đốm Oregon , sau này chúng sẽ được phóng thích vào vùng đất ngập nước được bảo vệ . Điều đó , theo tôi , là sự chuyển động . Và vừa mới đây thôi , chúng tôi bắt đầu làm việc với những người bị biệt giam ở cái mà chúng tôi gọi là cơ sở Cực-tối-đa . Họ đã phạm những luật nghiêm trọng vì hành động hung dữ với quản giáo và các tù nhân khác . Họ bị giữ trong những phòng giam trống trơn như thế này 23 tiếng mỗi ngày . Mỗi khi họ gặp ban quản lí , hay chuyên gia thần kinh , họ bị đặt trong những buồng cố định như thế này . Mỗi ngày một giờ , họ bị mang đến những cái sân thể dục tối tăm và sơ sài này . Và dù chúng tôi không thể mang cây cỏ thảo nguyên hay cóc vào những môi trường thế này , chúng tôi mang những bức ảnh tự nhiên vào trại thể dục , treo lên tường , để cho ít nhất thì họ cũng được tiếp xúc với những bức hình của tự nhiên . Đây là anh Lopez , đã bị biệt giam 18 tháng rồi . Giờ anh cung cấp gợi ý về những loại tranh ảnh mà anh tin là sẽ khiến chính anh và bạn tù thanh bình hơn , điềm tĩnh hơn , ít hung bạo hơn . Và điều mà ta thấy , tôi nghĩ là một vài chuyển động thay đổi nho nhỏ kết hợp lại có thể sẽ di chuyển được cả một thực thể như là hệ thống nhà tù của chúng ta theo hướng của hi vọng . Ta biết rằng cây cối là thực thể tĩnh khi nhìn thân của chúng . Nhưng nếu cây có thể tạo ra nghệ thuật , nếu chúng có thể đi vòng quanh trái đất bảy lần một năm , nếu tù nhân có thể trồng cây và nuôi ếch , có lẽ còn có những thực thể bất động khác chúng ta lưu giữ trong người , như là nỗi buồn , cơn nghiện , như sự phân biệt chủng tộc , những thứ đó cũng có thể thay đổi được . Xin cảm ơn các bạn rất nhiều . Những cậu bé buồn ngủ chơi Banjo : Sự điêu luyện trong nhạc bluegrass từ ... New Jersey ? Ba anh em dưới 16 tuổi , Jonny , Robbie và Tommy Mizzone đến từ New Jersey , một tiểu bang của Mĩ nổi tiếng với nhạc rock của Bruce Springsteen hơn là bluegrass của Earl Scruggs . Ba anh em bắt đầu biểu diễn lại các bản nhạc bluegrass , cũng như những bản họ tự soạn , từ khi còn rất bé . Ở đây , họ chơi ba bản nhạc ấn tượng trên ba hợp âm khác nhau , truyền vai trò chơi chính qua lại giữa vĩ cầm đến banjo rồi đến ghi-ta . Cám ơn Cám ơn rất nhiều . Chúng tôi rất vui khi có mặt tại đây . Đây quả là một sự hân hạnh dành cho chúng tôi . Như anh ấy đã nói , chúng tôi là ba anh em đến từ New Jersey các bạn biết đấy , thủ đô thể loại nhạc bluegrass của thế giới . Chúng tôi đã khám phá ra bluegrass một vài năm về trước và chúng tôi yêu thích nó . Chúng tôi mong các bạn cũng sẽ như vậy . Sau đây là bản nhạc chúng tôi đã viết , tên gọi " Timelapse " . và nó có lẽ sẽ phù hợp với cái tên đó . Cám ơn rất nhiều Tôi muốn dành một vài giây để giới thiệu ban nhạc . Người chơi ghi-ta là anh trai 15 tuổi của tôi , Tommy . Người chơi banjo là Jonny , 10 tuổi . Cậu ấy cũng là em trai của chúng tôi . Và tôi là Robbie , 14 tuổi , tôi chơi vĩ cầm . Như các bạn thấy , chúng tôi quyết định thách thức bản thân , và chúng tôi chọn chơi ba bản nhạc trên ba hợp âm khác nhau . Vâng . Tôi cũng sẽ giải thích điều nhiều người muốn biết , tại sao chúng tôi có tên là Những Cậu Bé Buồn Ngủ Chơi Banjo . Chuyện bắt đầu từ lúc Jonny còn bé , khi em ấy lần đầu tiên chơi banjo , em ấy luôn chơi bằng lưng mắt nhắm tịt , như thể em ấy đang ngủ . Giờ thì các bạn có thể suy ra phần còn lại rồi đấy . Chúng tôi thực sự không thể tìm ra lí do cho việc này . Có thể bởi vì nó nặng chừng 1 nghìn pound . Cám ơn các bạn rất nhiều . Cám ơn . Michael Hansmeyer : Xây dựng những hình thù tưởng chừng không tưởng Được gợi cảm hứng từ hiện tượng phân bào , Michael Hansmeyer viết một thuật toán giúp thiết kể những hình dạng và hình thể phi thường kỳ vĩ với hàng triệu mặt . Không ai có thể vẽ chúng bằng tay được nhưng đã có thể xây dựng chúng - và chúng có thể cách mạng hoá cách chúng ta vẫn nghĩ về những hình khối của kiến trúc . Với tư cách làm một kiến trúc sư , tôi thường tự hỏi Nguồn gốc những hình thể chúng ta thiết kế là gì ? Chúng ta có thể thiết kế những hình dạng nào Sẽ thế nào nếu chúng ta không làm việc với những tài liệu kham khảo nữa ? Nếu không có thành kiến , không định kiến , có thể thiết kế những hình dạng nào ? nếu như chúng ta có thể giải phóng bản thân khỏi kinh nghiệm của chúng ta ? Nếu có thể giải phóng bản thân khỏi nền giáo dục ? Những hình dạng chưa từng thấy này sẽ thế nào ? Liệu nó có làm ta ngạc nhiên ? Có kích thích tò mò của chúng ta ? Liệu nó sẽ làm hài lòng chúng ta ? Nếu thế , làm thế nào để chúng ta sáng tạo ra thứ gì đó thật sự mới ? Tôi đề xuất rằng chúng ta nên nhìn vào tự nhiên . Tự nhiên hằng được gọi là một kiến trúc sư vĩ đại nhất . Và tôi không nói là chúng ta nên bắt chước tự nhiên , tôi không nói là chúng ta nên bắt chước sinh học , thay vào đó , tôi đề nghị ta mượn quá trình tự nhiên . Chúng ta có thể lấy cảm hứng từ đó để sáng tạo ra thứ gì đó mới . Quá trình sáng tạo chính của thiên nhiên : tạo hình là sự phân chia một tế bào thành hai . Và những tế bào đó có thể giống hệt nhau , hoặc chúng có thể khác nhau thông qua sự không đối xứng trong quá trình phân bào . Nếu có thể tách quá trình này và đơn giản hoá nó càng nhiều càng tốt , sau đó chúng ta có thể bắt đầu với một tờ giấy , một mặt phẳng và tạo một nếp gấp chia bề mặt thành hai . Chúng ta được tự do chọn chỗ để tạo nếp gấp Bằng cách làm như vậy , ta có phân biệt các bề mặt . Bằng quá trình đơn giản đó , chúng ta có thể tạo ra một loạt các hình dạng đáng kinh ngạc . Bây giờ , chúng ta có thể lấy hình dạng này và sử dụng quá trình tương tự để tạo ra cấu trúc ba chiều , nhưng thay vì việc gấp bằng tay , chúng ta sẽ mang cấu trúc đó vào trong máy tính , và mã hoá nó như một thuật toán . Khi làm như vậy , chúng ta có thể gấp bất cứ thứ gì . Chúng ta có thể gấp nhanh hơn một triệu lần , có thể gấp hàng trăm biến thể Và khi chúng ta tạo nên vật thể ba chiều , sẽ không bắt đầu với một mặt phẳng mà với một khối . Một khối đơn giản , khối lập phương . Nếu chúng ta gập bề mặt lại hết lần này đến lần khác sau 16 lần lặp lại , 16 bước , chúng ta kết thúc với 400.000 bề mặt và hình dạng trông sẽ như thế này . Nếu chúng ta thay đổi nơi chúng ta tạo nếp , nếu chúng ta thay đổi tỉ lệ khi gấp , thì khối lập phương sẽ thành cái này Chúng ta có thể lặp lại sự thay đổi tỉ lệ gấp để tạo ra hình dạng này , hoặc là hình dạng này . Vì thế chúng ta có thể kiểm soát hình thức bằng việc xác định vị trí mà chúng ta sẽ tạo nếp , nhưng về cơ bản bạn đang nhìn thấy một khối lập phương gấp nếp . Và chúng ta có thể chơi với nó . Chúng ta có thể áp dụng tỷ lệ gấp khác nhau với các phần khác nhau của hình cho sẵn để tạo ra điều kiện đủ . Chúng ta có thể bắt đầu tạo hình . Vì đang tạo nếp trên máy tính , chúng ta hoàn toàn tự do với bất kỳ hạn chế vật lý nào . Điều đó có nghĩa là các bề mặt này có thể giao với chính nó nó có thể trở nên cực kỳ nhỏ . Chúng ta có thể tạo những nếp gấp bình thường chúng ta không thể làm được Những bề mặt này có thể trở nên xốp . Nó có thể giãn ra , cũng có thể xé ra . Và đây là chi tiết những phạm vi mà chúng ta có thể thiết kế Nhưng trong mỗi trường hợp , tôi không thiết kế hình dạng . Tôi thiết kế quá trình tạo ra nó . Nói chung , nếu chúng ta thực hiện một thay đổi nhỏ với tỷ lệ gấp , như bạn đang được thấy ở đây , thì các hình thể sẽ thay đổi tương ứng . Nhưng đó chỉ là một nửa câu chuyện-- 99.9 % tỉ lệ các nếp gấp không tạo nên cái này mà là cái này , hình học tương đương với tiếng ồn . Các hình thể tôi trình bày lúc trước thực ra được làm thông qua thử nghiệm rất dài . Một cách hiệu quả hơn để tạo ra các hình thể mà tôi đã tìm ra là bạn phải sử dụng thông tin đã được chứa trong các hình thể . Một hình thể rất đơn giản như cái này thực ra chứa rất nhiều thông tin có thể mắt người không thấy được Ví dụ , chúng ta có thể vẽ chiều dài của các cạnh . Bề mặt trắng có cạnh dài , mặt đen có cạnh ngắn . Có thể vẽ đường chiếu nằm ngang của các mặt phẳng , độ cong của nó , xem chúng đối xứng đến mức nào - tất cả các thông tin đó có thể không ngay lập tức hiển thị trước mắt bạn , nhưng chúng ta có thể đưa nó ra , nối nó lại và dùng chúng để kiểm soát các nếp gấp . Vì vậy bây giờ tôi không chỉ định một tỷ lệ duy nhất để gấp nó nữa , mà thay vào đó sẽ thiết lập một quy tắc , Tôi đang thiết lập một liên kết giữa một tính chất của một bề mặt với phương thức bề mặt đó được gấp lại . Vì tôi đã thiết kế quá trình chứ không thiết kế các hình thể tôi có thể chạy quá trình ấy lặp lại nhiều lần để sản xuất ra những họ hình dạng khác nhau . Các hình thể nhìn phức tạp , nhưng quá trình này rất giản thiểu . Đầu vào rất đơn giản , nó luôn luôn là một khối lập phương như lúc đầu và nó hoạt động rất đơn giản - tạo nếp gấp nếp này tới nếp khác . Vì thế , hãy mang quy trình này vào kiến trúc . Làm thế nào ? Với quy mô nào ? Tôi đã chọn để thiết kế một cột . Cột là kiến trúc khuôn mẫu . Trong suốt lịch sử , nó đã được sử dụng để thể hiện lý tưởng về vẻ đẹp , về công nghệ . Một thách thức đối với tôi là làm thế nào thể hiện cái thứ tự thuật toán mới này vào trong một cột . Tôi bắt đầu bằng cách sử dụng bốn xi-lanh . Thông qua rất nhiều thử nghiệm , các xi-lanh này cuối cùng phát triển thành này cái này Và các cột này có thông tin ở mọi mặt . Chúng ta có thể bắt đầu phóng to chúng . Càng sát lại càng có thêm các tính năng mới được phát hiện ra . Một số hình gần như ở ngưỡng con người có thể nhìn thấy được . Và không giống như kiến trúc truyền thống , nó là một quá trình đơn lẻ tạo ra cả hình dạng tổng thể lẫn các chi tiết bề mặt chỉ thấy dưới kính hiển vi . Những hình dạng này không thể vẽ nên được . Một kiến trúc sư vẽ chúng với 1 cây bút và 1 tờ giấy có lẽ sẽ mất hàng tháng , hoặc thậm chí sẽ mất một năm để vẽ mọi phân khúc , mọi bề mặt của một cái gì đó như thế này thông qua một thuật toán . Câu hỏi thú vị hơn , có lẽ , là , Có phải các hình thể này chỉ là tưởng tượng ? Thông thường , một kiến trúc sư bằng cách nào đó có thể hình dung hình dạng cuối cùng của những gì ông ta thiết kế . Trong trường hợp này , quy trình có tính tiên quyết Không có chỗ cho bất kỳ sự ngẫu nhiên ở đây , nhưng không phải hoàn toàn có thể đoán trước . Nó có quá nhiều bề mặt , quá nhiều chi tiết , không thể thấy hình dạng cuối cùng . Vì vậy , nó dẫn đến vai trò mới cho các kiến trúc sư . Họ cần có một phương pháp mới để khám phá tất cả các khả năng có thể xảy đến . Cho một vật gì đó , họ có thể thiết kế nhiều phiên bản hình dạng song song và đào sâu nghiên cứu thêm . Rồi quay trở lại tìm nét tương ứng với thiên nhiên , họ có thể bắt đầu suy nghĩ về dân số , có thể nói về hoán vị , về các thế hệ , về sự giao thoa , tiếp nối để nẩy ra một thiết kế Người kiến trúc sư bước vào vị trí của người viết tổng phổ cho tất cả các quá trình này . Nhưng tôi nói lý thuyết quá nhiều rồi . Có một lần , tôi muốn nhảy vào bên trong hình ảnh này nên tôi đã mua những kính 3D màu đỏ và màu xanh , đứng rất gần màn hình , nhưng vẫn thấy không giống là có thể đi bộ xung quanh và chạm vào chúng . Do đó , chỉ có một khả năng-- là phải mang cái cột ra khỏi máy tính . Đã có rất nhiều thảo luận về việc in 3D . Với tôi , hoặc mục đích của tôi tại thời điểm này , vẫn còn quá nhiều đánh đổi không thuận lợi giữa quy mô , và độ phân giải và tốc độ . Vì vậy , thay vào đó , chúng tôi quyết định lấy cột này , xây dựng nó như một mô hình xếp lớp , được làm từ rất nhiều lát mỏng xếp chồng lên nhau . Hình bạn đang thấy ở đây là một hình x-quang của cây cột mà bạn mới thấy , được nhìn từ phía trên . Khi đó điều này là ẩn số với tôi bởi vì chúng tôi mới chỉ nhìn thấy bề ngoài , các bề mặt tiếp tục gấp lại , phát triển bên trong cây cột , đó là khá một phát hiện đáng ngạc nhiên . Từ hình thù này , chúng tôi tính toán một đường cắt , rồi để nó vào máy cắt laser để sản xuất -- đây là một phân đoạn của nó rất nhiều lát mỏng , đường cắt riêng biệt liên tiếp nằm trên nhau . Đây là một bức ảnh , giờ nó không còn là một bản vẽ , và cây cột mà chúng tôi cho ra đời sau rất nhiều công sức , cuối cùng trông tuyệt vời như hình chúng tôi đã thiết kế trong máy tính . Hầu như tất cả các chi tiết , hầu như tất cả các bề mặt phức tạp đều được đảm bảo . Nhưng nó rất là một việc rất hao tâm tổn sức . Tại thời điểm này vẫn còn một sự thiếu kết nối lớn giữa ảo và thực . Tôi đã mất một vài tháng để thiết kế cây cột , nhưng cuối cùng nó chỉ mất 30 giây trên máy tính để tính toán tất cả 16 triệu bề mặt . Mô hình vật lý , mặt khác , là 2.700 lớp , dày 1mm , nặng 700kg , gồm một tấm mà có thể trùm lên toàn bộ khán phòng này . Và toàn bộ các đường cắt laser tính bằng từ đây đến sân bay và trở lại . Nhưng nó ngày càng khả thi . Các cỗ máy ngày nay đang nhanh hơn , trở nên ít tốn kém hơn và một số phát triển công nghệ đầy hứa hẹn đang chớm mở ra . Đây là những hình ảnh từ Gwangju Biennale . Lần này , tôi sử dụng nhựa ABS để sản xuất các cột , chúng tôi sử dụng máy móc lớn hơn , nhanh hơn , và nó có một lõi thép bên trong nên dùng được cho xây dựng có thể chịu tải cho một lần . Mỗi cột được tích hợp hiệu quả từ hai cột . Bạn có thể thấy một cột khác trong gương , nếu có một gương phía sau cây cột sẽ tạo ra một loại một ảo ảnh quang học . Thế điều này có ý nghĩa gì ? Tôi nghĩ dự án này giúp ta bước đầu nhìn thấy những vật thể chưa từng thấy trước đây nếu chúng ta , những kiến trúc sư bắt đầu suy nghĩ về việc thiết kế không phải là các đối tượng , nhưng một quá trình để sản tạo ra các đối tượng . Tôi đã nói về một quá trình đơn giản lấy cảm hứng từ thiên nhiên ; còn vô số những cái khác nữa . Tóm lại , chúng ta không bị giới hạn gì . Ngược lại , chúng ta đã có quá trình trong tay điều này cho phép chúng ta tạo ra những cấu trúc với bất kỳ tỉ lệ nào là điều trước đây chúng ta thậm chí không dám mơ đến . Và , tôi xin nói thêm rằng , một ngày nào đó , chúng ta sẽ xây dựng chúng . Cảm ơn . David Hoffman chia sẻ niềm đam mê Sputnik Nhà làm phim David Hoffman chia sẻ một đoạn trong bộ phim tài liệu " Sputnik Mania " của ông , cho thấy việc Xô Viết phóng Sputnik vào năm 1957 đã dẫn đến cuộc chạy đua vũ trang và chạy đua không gian -- đồng thời thúc đẩy nền giáo dục khoa học trên toàn thế giới như thế nào . Năm mươi năm trước tại Xô Viết , một nhóm kỹ sư đang di chuyển một vật lớn qua một vùng quê hẻo lánh . Với vật này , họ hy vọng sẽ nắm bắt được cả thế giới bằng việc trở thành những người đầu tiên chinh phục vũ trụ . Một tên lửa khổng lồ . Mũi tên lửa được lắp ráp một quả bóng bạc với hai máy vô tuyến điện bên trong . Ngày 4 tháng 10 năm 1957 , họ phóng tên lửa . Một trong những nhà khoa học Nga đã viết : " Chúng tôi dự định tạo nên một hành tinh mới mà chúng tôi đặt tên là Sputnik . Ngày trước , những nhà thám hiểm như Vasco da Gama và Columbus đã có cơ hội mở ra những miền đất mới . Ngày nay chúng to đang có cơ hội mở ra vũ trụ . Và những thế hệ tương lai sẽ phải ghen tị với niềm hân hoan của chúng ta . " Các bạn đang xem một số phân đoạn từ " Sputnik " , phim tài liệu thứ năm mà tôi vừa mới thực hiện . Bộ phim kể câu chuyện về Sputnik , và câu chuyện về tác động của nó lên Hoa Kỳ . Những ngày sau khi phóng tên lửa , Sputnik trở thành niềm tò mò vô hạn . Một mặt trăng nhân tạo mà ai cũng có thể nhìn thấy , nó tạo ra sự thán phục và tự hào rằng con người cuối cùng đã phóng được một vật thể vào vũ trụ . Nhưng chỉ ba ngày sau , một ngày được gọi là Thứ Hai Đỏ , giới truyền thông và các nhà chính trị nói với chúng ta , và với Sputnik như là bằng chứng , chúng ta cũng tin rằng đối thủ đã đánh bại chúng ta trong lĩnh vực khoa học và công nghệ. và giờ họ có thể tấn công ta với bom hidro , sử dụng Sputnik như một tên lửa IBM . Địa ngục mở ra . Sputnik nhanh chóng trở thành một trong ba cú sốc lớn đối với Hoa Kỳ -- các nhà sử học cho rằng nó ngang bằng với Trân Châu Cảng và mùng 9 tháng 11 . Nó kích động khoảng cách về không tiễn . Nó làm bùng nổ chạy đua vũ trang . Và nó bắt đầu cuộc chạy đua vũ trụ . Trong vòng một năm , vũ khí được Quốc hội cấp vốn tăng vọt , chúng ta đi từ 1200 vũ khí hạt nhân lên 20000 . Và những phản ứng đối với Sputnik đã không chỉ dừng ở sự tăng vọt trong số vũ trang . Chẳng hạn , một vài người ở đây sẽ nhớ ngày này , tháng 6 năm 1958 , cuộc diễn tập quân sự quốc gia , với 10 triệu người tại 78 thành phố đã cùng đi xuống dưới lòng đất . Hay cuộc thăm dò Gallup cho thấy 7 trong 10 người Mỹ tin rằng chiến tranh hạt nhân sẽ xảy ra , và ít nhất 50 % dân số nước Mỹ sẽ thiệt mạng . Nhưng Sputnik cũng khơi dậy những sự thay đổi diệu kỳ . Chẳng hạn , một vài người ở đây đi học với học bổng nhờ vào Sputnik . Hỗ trợ về kỹ thuật , toán và khoa học -- giáo dục nói chung -- tăng vọt . Vint Cert chỉ ra rằng Sputnik đã dẫn tới ARPA , Internet và tất nhiên , NASA . Bộ phim tài liệu của tôi cho thấy một xã hội tự do có thể bị gây hoang mang bởi giới truyền thông như thế nào . Nhưng nó cũng cho thấy bằng cách nào chúng ta có thể biến một tình trạng tưởng như rất tệ hại thành một điều tuyệt vời đối với Hoa Kỳ . " Sputnik " sẽ được ra mắt sớm . Để kết thúc , tôi muốn dành lời cảm ơn tới một trong những nhà đầu tư của tôi : người đã gắn bó lâu dài với TED , Jay Walker . Cảm ơn tất cả các bạn . Cám ơn Chris . Harish Manwani : Lợi nhuận không phải là tất cả Bạn có thể không mong đợi Giám đốc điều hành của một tập đoàn lớn với quy mô toàn cầu nhìn rất xa ra khỏi bảng cân đối tài sản hoặc lãi ròng . Nhưng Harish Manwani , Giám đốc điều hành của Unilever , đã đưa ra một khẳng định đầy đam mê rằng việc tính gộp cả giá trị , mục đích và tính bền vững trong việc đưa ra những quyết định cấp cao không chỉ là sự khôn khéo mà đó là cách duy nhất để điều hành một doanh nghiệp trong thế kỷ 21 , một cách có trách nhiệm . Toàn bộ mô hình của chủ nghĩa tư bản và mô hình kinh tế mà bạn và tôi đã làm việc trong đó , và , trên thực tế , tiếp tục làm việc trong đó đã được xây dựng xoay quanh những gì mà có lẽ Milton Friedman đã diễn đạt một cách rất cô đọng . Và Adam Smith , dĩ nhiên , cha đẻ của kinh tế học hiện đại thực ra đã nói đến cách đây rất nhiều năm rồi , bàn tay vô hình , trong đó , " Nếu bạn tiếp tục điều hành theo cách riêng của bạn bạn sẽ làm những điều tốt cho xã hội " Bây giờ thì chủ nghĩa tư bản đang làm nhiều điều tốt và tôi đã nói nhiều về những điều tốt đã và đang xảy ra nhưng một cách công bằng thì nó vẫn chưa có thể gặp nhau với một vài thách thức mà chúng ta đã và đang chứng kiến trong xã hội . Mô hình mà ít nhất tôi trưởng thành từ đó và rất nhiều trong chúng ta đang làm kinh tế trưởng thành từ đó chính là mô hình đề cập đến những gì tôi gọi là sự phát triển 3G : phát triển nhất quán quý theo quý phát triển cạnh tranh tốt hơn kẻ khác và phát triển mang lại lợi nhuận vì vậy , bạn tiếp tục kiếm được ngày càng nhiều giá trị cho cổ đông . Và tôi e rằng mô hình này sẽ không còn đúng nữa và chúng ta phải chuyển mô hình 3G này thành một mô hình mà tôi gọi là mô hình G thứ 4 G mà tôi gọi nó là sự phát triển có trách nhiệm . Và nó chính là điều phải trở thành một phần rất quan trọng của việc tạo ra giá trị . Không chỉ tạo ra giá trị kinh tế mà còn để tạo ra giá trị cho xã hội . Và những công ty sẽ thịnh vượng là những công ty sẽ nắm lấy giá trị của chữ G thứ 4 này . Và mô hình của 4G khá là đơn giản : Những công ty không thể chấp nhận là những kẻ đứng ngoài thờ ơ với những gì đang xảy ra xung quanh xã hội . Họ phải bắt đầu đảm nhiệm vai trò trong việc phục vụ những cộng đồng mà thực tế là giúp duy trì chính họ . Và chúng ta phải chuyển sang một mô hình theo mô hình và / và đó là làm thế nào chúng ta kiếm tiền và làm đúng ? Làm sao chúng ta đảm bảo rằng mình có một doanh nghiệp tuyệt vời nhưng cũng có đồng thời một môi trường tuyệt vời xung quanh mình ? Và mô hình đó nói về việc làm tốt và làm đúng . Nhưng câu hỏi đó dễ nói hơn dễ làm Nhưng làm thế nào chúng ta thực sự trả lời được nó ? Và tôi thực sự tin rằng câu trả lời sẽ chính là đường lối lãnh đạo Nó sẽ tái định nghĩa lại những mô hình kinh doanh mới điều này được hiểu rằng giấy phép duy nhất để điều hành là kết hợp những thứ đó lại với nhau . Và để làm được nó bạn cần những doanh nghiệp có thể thực sự xác định được vai trò của mình trong xã hội trên khía cạnh một mục đích lớn hơn những sản phẩm và thương hiệu mà họ bán ra . Và những công ty thực sự xác định được vai trò của mình , những điều không thể dàn xếp được cho dù thời gian là tốt , tệ , xấu xí -- không thành vấn đề . Có những điều mà bạn đại diện cho chúng . Giá trị và mục đích sẽ là hai động lực của chương trình sẽ kiến tạo những công ty của ngày mai . Và bây giờ , tôi sẽ chuyển sang nói một tý xíu về những kinh nghiệm cá nhân của bản thân tôi . Tôi gia nhập Unilever năm 1976 ở vị trí của một quản trị viên tập sự ở Ấn Độ . Vào ngày đầu tiên đi làm tôi bước vào và sếp tôi hỏi tôi , " Anh có biết tại sao mình ở đây không ? " Tôi nói , " Tôi ở đây để bán thật nhiều xà phòng " Và ông ấy nói , " Không , anh ở đây để thay đổi cuộc sống " Bạn ở đây để thay đổi cuộc sống Bạn biết đấy , tôi đã nghĩ rằng nó khá là khôi hài . Chúng tôi là một công ty bán xà phòng và xúp . Có thứ gì mà chúng tôi đang làm liên quan đến việc thay đổi cuộc sống không ? Và rồi , tôi nhận ra rằng nó là những hành động đơn giản như bán một thanh xà phòng lại có thể cứu được nhiều mạng sống hơn những công ty dược phẩm Tôi không biết có bao nhiêu trong số các bạn biết rằng năm triệu trẻ em không lên năm tuổi được do những bệnh lây truyền mà có thể được ngăn ngừa bằng một hành động đơn giản như rửa tay với xà phòng . Chúng tôi chạy chương trình rửa tay sạch lớn nhất trên thế giới . Chúng tôi đang chạy một chương trình về vệ sinh và sức khoẻ mà bây giờ tiếp cận tới nửa tỷ người . Nó không phải là để bán xà phòng có một mục tiêu to lớn hơn trong đó . Và những thương hiệu thực sự có thể đi tiên phong trong việc thay đổi xã hội . Và lý do đó là , khi hai tỷ người sử dụng những thương hiệu của bạn đó chính là một chiếc máy khuếch đại . Những hành động nhỏ có thể tạo ra một thay đổi lớn . Lấy một ví dụ khác , tôi đang đi bộ quanh một trong những ngôi làng của chúng ta tại Ấn Độ Bây giờ thì , với những ai trong các bạn đã và đang làm điều này sẽ nhận ra rằng đây không phải là đi bộ trong công việc . Và chúng ta có quý cô này là một trong những người phân phối nhỏ của chúng tôi xinh đẹp , rất , rất khiêm tốn , nhà của cô ấy -- và cô ấy ở đó , ăn mặc xinh đẹp , chồng cô ta , bà mẹ chồng và em gái chồng phía sau . Cấp bậc xã hội đã thay đổi bởi vì quý cô này là một phần của Dự án Shakti của chúng tôi đó thực sự là việc dạy phụ nữ cách để làm kinh doanh nhỏ và cách để truyền đi thông điệp của dinh dưỡng và vệ sinh . Chúng ta có 60.000 phụ nữ như thế tại Ấn Độ , hiện nay . Nó không phải là bán xà phòng , mà đó chính là đảm bảo rằng trong quy trình này bạn có thể thay đổi cuộc sống của nhiều người . Những hành động nhỏ , thay đổi lớn . Những đồng nghiệp ở Bộ phận NC & amp ; PT không chỉ đang làm việc để cho chúng ta những chất tẩy rửa tuyệt vời mà còn làm việc để đảm bảo rằng chúng ta dùng ít nước hơn . Một sản phẩm mà chúng ta đã và đang thực hiện gần đây , Một sản phẩm Rinse cho phép chúng ta tiết kiệm nước mỗi lần giặt áo quần . Và nếu chúng ta có thể biến tất cả người dùng của mình sử dụng nó , sẽ là 500 tỷ lít nước . Nhân tiện , con số trên tương đương với một tháng sử dụng nước cho cả một lục địa rộng lớn . Vậy hãy suy nghĩ về nó . Có những hành động nhỏ có thể tạo ra một thay đổi lớn . Và tôi có thể tiếp tục nói về nó . Chuỗi thức ăn của chúng tôi , những sản phẩm tuyệt vời của chúng tôi -- và tôi xin lỗi rằng tôi sẽ cho bạn một từ từ phía những nhà tài trợ -- Knorr , Hellman 's và tất cả những sản phẩm tuyệt vời đó . Chúng tôi cam kết đảm bảo rằng tất cả những vật liệu nông nghiệp thô được lấy từ những nguồn bền vững , 100 % bền vững . Chúng tôi là những người đầu tiên nói rằng sẽ mua tất cả dầu tràm từ những nguồn bền vững . Tôi không biết bao nhiêu người trong số các bạn biết nó , và đang không mua nó từ những nguồn bền vững , có thể tạo ra sự phá rừng chiếm tới 20 % lượng khí nhà kính trên thế giới . Chúng tôi đã là những người đầu tiên chấp nhận nó , và đó là bởi vì chúng tôi bán xà phòng và xúp . Điều mà tôi đang nói đến ở đây đó là những công ty như của các bạn , như của tôi phải định ra một mục đích gánh lấy trách nhiệm và hiểu rằng chúng ta phải đóng vai trò trong những cộng đồng mà mình đang hoạt động . Chúng ta đã giới thiệu một thứ gọi là Bản Kế Hoạch Sống Bền Vững của Unilever , trong đó nói " Mục đích của chúng ta là phổ biến cuộc sống bền vững và chúng ta đang thay đổi cuộc sống của một tỷ người sau năm 2020 . " Bây giờ câu hỏi là , chúng ta sẽ làm gì , từ đây ? Và câu trả lời rất đơn giản : Chúng ta sẽ không thể thay đổi thế giới một mình . Có rất nhiều người trong chúng ta những người hiểu rõ được điều này Câu hỏi là , chúng ta cần hợp tác , chúng ta cần liên minh và quan trọng là , chúng ta cần đường lối lãnh đạo thứ có thể cho phép bắt đầu nó , từ đây và thực sự trở thành sự thay đổi mà chúng ta muốn nhìn thấy xung quanh mình . Cám ơn rất nhiều . Susan Cain : sức mạnh của những con người nội tâm Trong một nền văn hoá mà sự hoà đồng và hướng ngoại được đánh giá cao hơn tất cả , thật khó khăn và thậm chí có phần đáng xấu hổ nếu bạn là một người hướng nội . Nhưng Susan Cain đã tranh luận đầy nhiệt huyết rằng những con người hướng nội đem đến những tài năng và khả năng phi thường cho thế giới , và họ cần được cổ vũ và tán thưởng hơn . Khi tôi chín tuổi tôi đi cắm trại mùa hè lần đầu tiên và mẹ tôi đóng hành lý cho tôi đầy một va ly toàn sách với tôi đó là một việc hoàn toàn tự nhiên . Bời trong gia đình tôi đọc sách là hoạt động nhóm thiết yếu điều này nghe có vẻ rất thiếu tính giao du xã hội với các bạn , nhưng với chúng tôi đó chính là một cách khác để hoà đồng Bạn có sự gần gũi thể chất với gia đình ngồi ngay cạnh bạn. nhưng bạn lại cũng có sự tự do để rong khắp những vùng đất phiêu lưu trong tâm trí bạn và tôi đã có ý tưởng này rằng trại hè cũng sẽ diễn ra y như thế , nhưng còn hay hơn Tôi tưởng tượng ra cảnh 10 cô bé trên mạn thuyền thoải mái đọc sách trong bộ đồ ngủ giống nhau Trại hè giống như một bữa tiệc không rượu Và ngay vào ngày đầu tiên cô giám thị tập hợp chúng tôi lại và cô dạy chúng tôi lời cổ vũ mà cô nói chúng tôi sẽ làm mỗi ngày trong suốt cả mùa hè để thấm nhuần tình thần trại và lời cổ vũ đó như thế này " Ồ-N À-O-O " đó là cách chúng ta đánh vần ồn àoo ồn àoo , ồn àoo , nào hãy ồn àoo Y.eah Cả đời này tôi mãi vẫn không thể hiểu ra tại sao chúng tôi phải ồn ào , và tại sao chúng tôi phải đánh vần chữ đó sai . Nhưng tôi thuộc lòng bải cổ vũ . Tôi học thuộc cùng với mọi người . Tôi cố hết sức có thể . Và tôi đợi đến lúc tôi có thể ngồi xuống và đọc sách . Nhưng lần đầu tiên mà tôi cầm cuốn sách ra khỏi va ly , bé gái tuyệt nhất trong khu lại gần tôi và hỏi " sao bạn lại im lặng như thế ? " -- im lặng , dĩ nhiên rồi , đó là từ hoàn toàn trái ngược với Ồ-N À-O-O Và lần thứ hai tôi thử , giám thị đến gặp tôi với bộ mặt lo lắng và lập lại tình thần cắm trại và nói chúng ta nên cố gắng để hoà đồng . Và thế là tôi cất sách đi , vào va ly và nhét dưới gầm giường , và đó là nơi những quyển sách ở cả mùa hè . Tôi cảm thấy hơi tội lỗi về điều này . Tôi cảm thấy như thể những quyển sách cần tôi , và chúng kêu gọi tôi mà tôi lại bỏ rơi chúng . nhưng tôi bỏ rơi chúng thật và tôi đã không mở vali lần nào nữa cho đến khi tôi quay về nhà vào cuối mùa hè . Giờ tôi mới chỉ kể cho các bạn nghe một câu chuyện về lần cắm trại hè . Tôi có thể kể cho bạn 50 câu chuyện khác nữa như thế-- tôi chỉ toàn nhận được những thông điệp rằng bằng cách nào đó , tính cách im lặng và hướng nội của tôi không phải là cách đúng , rằng tôi nên cố để trở nên hướng ngoại hơn . Và sâu trong tâm khảm , tôi luôn cảm thấy rằng điều này sai rằng những người hướng nội rất tuyệt khi họ là chính họ Nhưng nhiều năm tôi từ chối trực giác này và , trong tất cả các nghề , tôi trở thành một luật sư của phố Wall , thay vì trở thành một nhà văn như tôi hằng mong muốn-- một phần vì tôi cần chứng tỏ với bản thân rằng tôi cũng táo bạo và quả quyết . Tôi luôn đi đến những quán bar đông đúc trong khi tôi thực sự muốn một bữa tối với những người bạn . và tôi lựa chọn những hành động tự phủ định bản thân mình như thế một một phản xạ tự nhiên , đến nỗi tôi không phát hiện ra mình đang làm như thế . Đây cũng là điều nhiều người hướng nội làm và đó chính là chắc chắn là sự thiệt thòi của chúng tôi nhưng đó cũng là sự thiệt thòi đối với cả đồng nghiệp và sự thiệt thòi của cả cộng đồng chúng ta . Và tuy mạo hiểm với việc dùng những từ khoa trương sáo rỗng , tôi cho đó là thiệt thòi của cả thế giới Bởi vì khi nói đến sự sáng tạo và khả năng lãnh đạo chúng ta cần những người hướng nội làm điều mà họ làm tốt nhất một phần ba đến một nửa thế giới là những người hướng nội-- một phần ba đến một nửa . Có nghĩa là cứ trong hai hay ba người thì sẽ có một người hướng nội . Vì thế ngay cả bạn là người hướng ngoại , Tôi đang nói về bạn đồng nghiệp của bạn bạn đời hay con cái bạn và người ngồi cạnh bạn ngay lúc này-- tất cả đều có thành kiến này nó rất sâu sắc và tồn tại thực trong xã hội chúng ta . Tất cả chúng ta đều tiếp thu nó từ rất sớm khi không có cả cái để diễn đạt cho điều chúng ta đang làm . Giờ hãy cùng tôi xem xét thành kiến này một cách rõ ràng bạn cần phải hiểu sự hướng nội là gì . Nó khác với việc e dè xấu hổ Xấu hổ là sự sợ hãi bị xã hội đánh giá . Hướng nội thiên về cách bạn phản ứng với kích thích , bao gồm kích thích xã hội . Nhũng người hướng ngoại khao khát một số lượng lớn kích thích , trái lại những người hướng nội cảm thấy họ sôi nổi nhất và hào hứng nhất và có năng lực nhất là khi họ yên tĩnh và trong môi trường ít kích thích . Không phải là lúc nào cũng thế--những điều này không tuyệt đối-- nhưng phần lớn là thế . Vì thế chìa khoá để tối đa tài năng của chúng ta là đặt chúng ta vào vùng kích thích thích hợp Nhưng đây là lúc thành kiến đó tồn tại . Những tổ chức có tầm quan trọng nhất , như trường học và nơi làm việc của chúng ta , được thiết kế hầu hết là cho những con người hướng ngoại và cho nhu cầu nhiều kích thích của những con người hướng ngoại . Và ngay lúc này chúng ta cũng có một hệ niềm tin mà tôi gọi là cách suy nghĩ mang tính cộng đồng , gây kìm hãm tính sáng tạo và tính sản xuất đến từ một nơi mang tính xã hội lạ thường . Nếu bạn mường tượng một lớp học điển hình ngày nay : Hồi tôi đi học chúng tôi ngồi theo dãy . Chúng tôi ngồi trên những dãy bàn thế này , và chúng tôi làm mọi việc một cách thật tự lập . Nhưng ngày nay , lớp học điển hình của các bạn là có những bàn quay vào nhau bốn hay năm hay sáu đứa trẻ đối mặt với nhau . và bọn trẻ sẽ thực hành một đống những bài tập không đếm xuể . Ngay cả trong môn toán hay viết văn sáng tạo , những môn mà bạn nghĩ mình sẽ tự chiến đấu một mình , giới trẻ được cho rằng chúng phải hoạt động với vai trò là một thành viên của nhóm . Và với những đứa trẻ thích ra ngoài một mình và làm việc độc lập hơn , những đứa trẻ đó thường bị xem là những người tách khỏi nhóm hay tệ hơn là những trường hợp có vấn đề . Và đa số những báo cáo của các giáo viên tin rằng học sinh lý tưởng là những đứa trẻ hướng ngoại trái ngược với những đứa trẻ hướng nội , mặc dù những đứa trẻ hướng nội thực chất đạt được điểm số cao hơn và hiểu biết nhiều hơn theo nghiên cứu cho biết . Và điều tương tự xảy ra trong nơi làm việc của chúng ta . Hầu hết chúng ta làm việc trong những văn phòng mở , không có những bức tường , nơi mà chúng ta luôn phải nghe những tiếng ồn và chịu sự dòm ngó của đồng nghiệp . Và khi nói đến lãnh đạo , những người hướng nội theo lệ là không được xem xét cho những vị trí lãnh đạo dù những người hướng nội có xu hướng cẩn thận hơn , ít có khả năng đưa ra những lựa chọn quá mạo hiểm-- điều mà ngày nay tất cả chúng ta cho là một đặc điểm quan trọng của vị trí lãnh đạo . Và một nghiên cứu thú vị của Adam Grant ở trường Wharton cho biết rằng những nhà lãnh đạo mang tính cách hướng nội thường mang đến những thành quả tốt hơn những nhà lãnh đạo hướng ngoại bới nếu họ quản lý những nhân viên hoạt bát họ thường để cho những nhân viên đó tự do chạy theo những ý tưởng của họ trong khi những nhà lãnh đạo hướng ngoại có thể , nhiều lúc quá hưng phấn về mọi thứ đến nỗi họ áp đặt ý tưởng của họ lên tất cả mọi thứ , và ý tường của những người khác không thể dễ dàng mà nổi lên được bề mặt . Thực tế , một số nhà lãnh đạo cải cách của chúng ta trong lịch sử là những người hướng nội Tôi sẽ cho bạn vài ví dụ Eleanor Roosevelt , Rosa Parks , Gandhi tất cả những người này đều miêu tả chính mình là hay im lặng , ăn nói mềm mỏng và thậm chí có tính hay xấu hổ . Và rồi tất cả họ đều đứng ở trung tâm chú ý nhất , dù từng tế bào trong cơ thể họ kêu gào họ đừng làm thế và điều này hoá ra chính nó lại có một sức mạnh đặc biệt bời con người có thể cảm thấy những nhà lãnh đạo này đang cầm lái , không phải vì họ thích chỉ đạo người khác và không phải họ thích được nhìn ngắm ; họ lãnh đạo vì họ không có cách nào khác , bởi họ bị thúc đẩy làm điều họ nghĩ là đúng . Tôi nghĩ lúc này tôi muốn nói một điều quan trọng là tôi thực chất thích những người hướng ngoại . Tôi luôn nói rằng vài người bạn tôi là người hướng ngoại , bao gồm cả người chồng yêu quý của tôi . Dĩ nhiên tất cả chúng ta rơi vào những điểm khác nhau giữa hai vùng hướng nội hay hướng ngoại . Ngay cả Carl Jung , nhà tâm lý người đả làm phổ biến những cụm từ này đã nói không có cái gọi là hoàn toàn hướng nội hay hoàn toàn hướng ngoại Ông nói nếu tồn tại một ngừơi như thế chăng nữa có lẽ ông ta là một người già mất trí . Có một số người sẽ rơi ngay chính giữa vùng hướng nội và hướng ngoại , chúng ta gọi những người đó là ambivert Và tôi thường nghĩ họ có được những điều hay ho nhất của hai thế giới . Nhưng nhiều người trong chúng ta cho mình là một trong hai loại . Điều tôi muốn nói ởi đây là chúng ta cần sự cân bằng tốt hơn . Chúng ta cần có cả âm và dương giữa hai loại này . Điều này đặc biệt quan trọng bởi nó liên quan mật thiết đến sáng tạo và năng suất làm việc , bới khi các nhà tâm lý học nhìn vào cuộc sống của những người sáng tạo nhất , và cái họ tìm thấy là những con người giỏi trao đổi ý tưởng và tiến hành ý tưởng nhưng cũng là những con người có nét hướng nội rõ ràng trong họ Và điều này là bởi tính đơn độc là yếu tố không thể thiếu với sự sáng tạo . Vì thế mà Darwin , ông hay tản bộ trong rừng mạnh mẽ từ chối những lời mời ăn tối . Theodor Geisel , được biết đến nhiều hơn với cái tên giáo sư Seuss ông ấy nằm mơ về những tác phẩm kỳ diệu của mình trong văn phòng gác chuông lẻ lôi mà ông ấy có phía sau nhà ở La Jolla bang California Ông ấy thực chất sợ gặp những người đọc nhỏ tuổi của ông ấy sợ rằng chúng sẽ trông mong thấy một người như ông già noel dạng như ông già noel thế này và sẽ thất vọng với tính cách dè dặt của ông ấy . Steve Woznial sáng tạo ra chiếc máy tính Apple đầu tiên ngồi một mình trong chiếc hộp của mình ở Hewlett-Packard nơi ông ấy làm việc . Và ông ấy nói rằng ông ấy sẽ không bao giờ trở thành nhà chuyên môn ngay từ đầu nếu ông ấy không quá hướng nội đến mức không rời khỏi nhà mình trong quãng thời gian khi ông lớn lên . Dĩ nhiên , điều này không có nghĩa là chúng ta không nên cộng tác-- và điểm quan trọng đó là Steve Wozniak hợp tác cùng với Steve Jobs gây dựng máy tính Apple -- nhưng nó có nghĩa là tính đơn độc quan trọng và với một số người nó như không khí cho họ thở . Và thực tế , chúng ta đã biết hàng nhiều thế kỉ nay về sức mạnh siêu việt của tính độc lập . Chỉ mới gần đây thật lạ thường là chúng ta bắt đầu quên mất nó . Nếu bạn nhìn vào hầu hết những tôn giáo phổ biến , Bạn sẽ thấy những người đi tìm Moses , Jesus , Budda , Muhammad-- người đi tìm là những người tách ra khỏi xã hội một mình đến nơi hoang vắng nơi họ tìm thấy những vị chúa và sự khai sáng rồi họ mang về phổ biến lại cho cộng đồng . Vậy nên không có sự hoang vắng ấy thì sẽ không có sự khai sáng Không có gì đáng ngạc nhiên cả nếu bạn nhìn vào những kiến thức của tâm lý học đương đại . Hoá ra chúng ta không thể ở trong một nhóm người mà không theo bản năng , bắt chước ý kiến của những người khác . Ngay cả về những thứ riêng tư và nội tâm ví dụ như việc bạn bị cuốn hút bởi ai , bạn sẽ bắt chước niềm tin của những người xunq quanh bạn mà không hề nhận ra điều mình đang làm . Mà tập thể nổi tiếng là làm theo những ý kiến của người nắm nhiều quyền nhất hay có sức lôi cuốn nhất trong căn phòng kia , ngay cả khi chẳng có sự liên quan gì giữa việc là một người giỏi ăn nói và việc có ý tưởng hay nhất-- ý tôi là không có một chút liên quan nào Bởi vậy ... Bạn có thể cho rằng bạn đang đi theo người có những ý tưởng hay nhất , nhưng cũng có thể không . Hay bạn thực sự muốn để mặc theo tự nhiên ? Sẽ tốt hơn cho tất cả mọi người tách ra khơi dậy ý tưởng của riêng mình giải thoát khỏi những tác động cộng đồng và rồi sau đó mới hợp vào nhau thành một đội để tranh luận trong một môi trường được quản lý tốt và nắm quyền quản lý nó từ đó . Nếu tất cả những điều này là thực thì tại chúng ta lại hiểu sai nó như thế ? Sao chúng ta lại xây dựng trường học và công sở theo cách này ? Và tại sao chúng ta lại làm nhừng con người hướng nội cảm thấy tội lỗi về việc thỉnh thoảng muốn tách biệt Câu trả lời nằm sâu trong lịch sử văn hoá của chúng ta . Nền văn hoá phương Tây và đặc biệt là nước Mĩ , luôn thiên vị con người của hành động hơn là con người trầm ngâm và người đàn ông trầm ngâm Nhưng ở những ngày đầu trên đất Mĩ , chúng ta sống trong xã hội mà những nhà sử học gọi là nền văn hoá của phẩm chất , nơi mà lúc đó chúng ta vẫn coi trọng con người về tính cách bên trong họ và đạo đức ngay thẳng của họ Và nếu bạn xem xết những cuốn sách cải thiện bản thân trong thời đại này chúng đều có những cái tựa đề thế này " Tính cách , thứ quan trọng nhất trên thế giới " và họ minh hoạ bằng những hình mẫu như là Abraham Lincoln người được ca tụng cho sự khiêm nhường và không tự phụ . Ralph Waldo Emerson gọi ông ấy là " người đàn ông không gây ra sự xúc phạm bề trên " Nhưng khi chúng ta bước vào thế kỉ 20 chúng ta bước vào một nền văn hoá mới nơi mà những nhà sử học gọi là nền văn hoá của tính cách Điều xảy ra là chúng ta phát tiển từ một nền kinh tế nông nghiệp thành một thế giới các doanh nghiệp . Và đột nhiên người ta di cư từ những thị trấn nhỏ lên những thành phố . Và thay vì làm việc với những con người mà họ biết cả cuộc đời giờ họ phải chứng minh bản thân trong đám đông những người lạ Và thật dễ hiểu , những đặc điểm như tính cuốn hút và sự hấp dẫn đột nhiên trở nên thật sự quan trọng . Và hiển nhiên là những cuốn sách tự cải thiện sẽ thay đổi để đáp ứng những nhu cầu mới và họ bắt đầu có những cái tên như là " Làm thế nào để có nhiều bạn và có tầm ảnh hưởng " Và minh hoạ những hình mẫu chính là những nhà bán hàng vĩ đại . Đó chính là thế giới chúng ta đang sống ngày nay . Đó chính là di sản văn hoá của chúng ta . Ý tôi không phải là kĩ năng xã hội là không quan trọng và tôi cũng không kêu gọi việc huỷ bỏ việc làm nhóm Những tôn giáo gửi những tín đồ của họ lên đỉnh những ngọn núi một mình cũng dạy chúng ta tình yêu và sự tin tưởng . Vấn đề mà chúng ta đang đối mặt ngay nay trong những lĩnh vực như khoa học và kinh tế thật nhiều và phức tạp đến nỗi chúng ta sẽ cần một rất nhiều người liên hiệp với nhau để cùng giải quyết những vấn đề . Nhưng tôi đang nói rằng nếu chúng ta cho những con người hướng nội nhiều tự do hơn họ sẽ dễ dàng khám phá ra những giải pháp ấn tượng cho những vấn đề này . Vì thế tôi muốn chia sẻ với các bạn hôm nay trong túi của tôi có những thứ gì . Bạn thử đoán xem là gì ? Sách . Tôi mang theo cả một túi đầy sách . Đây là cuốn của Margaret Atwood " con mắt mèo " Đây là tiểu thuyết của Milan Kundera . Đà đây là cuốn " Sách hướng dẫn những con người lúng túng " của Maimonides . Nhưng đây không phải là những cuốn sách của tôi Tôi mang những cuốn sách này với tôi bởi chúng được viết bằng những tác giả yêu thích của ông tôi . Ông tôi là một giáo sĩ do thái và là một người goá vợ sống một mình ở căn hộ nhỏ ở Brooklyn đó là nơi yêu thích của tôi khi tôi lớn lên , một phần bởi nó bao bọc trong sự hiện diện êm đềm của ông một phần vì nó chứa đầy sách . ý tôi là từng cái bàn cái ghế trong căn hộ này chuyển chứng năng ban đầu của nó thành phục vụ như là mặt phẳng cho những cuốn sách nhảy múa như tất cả những thành viên còn lại trong gia đình tôi , việc ông tôi thích làm nhất trên thế giới này là đọc sách . nhưng ông cũng rất thích tụ tập , và bạn có thể cảm thấy tình yêu này trong bài diễn thuyết của ông ấy mỗi tuần trong 62 năm ông ấy là giáo sĩ . Ông sẽ lấy những thành quả của mỗi tuần đọc sách và ông sẽ đan kết những tấm thảm phức tạp của những suy nghĩ xa xưa của con người Người ta đến từ khắp mọi nơi để nghe ông nói . Và đây một điều về ông tôi . Dưới vai trò nghi lễ này ông là người rất khiêm nhường và hướng nội-- nhiều đến nỗi khi ông thuyết giảng những bài giáo xứ này ông gặp khó khăn giao tiếp bằng mắt với một giáo đoàn mà ông đã thuyết giáo suốt 62 năm . Ngay cả ra khỏi giáo đường , khi bạn goi để chào ông , ông thường kết thúc cuộc đối thoại rất sớm vì sợ rằng ông chiếm quá nhiều thời gian của bạn . Nnhưng ông mất ở tuổi 94 cảnh sát phải đóng những con đường quanh nơi ông ở để chứa đám đông những con người tới tưởng niệm ông từ những ngày đó , tôi học từ ông tôi bằng cách của mình . Vì thế tôi xuất bản cuốn sách về tính hướng nội , tôi tốn 7 năm để viết . Và với tôi bảy năm đó thực sự là một niềm hạnh phúc hoàn toàn , bởi tôi đọc , tôi viết Tôi nghĩ , tôi nghiên cứu . Đó là phiên bản của tôi về khoảng thời gian ông tôi ở một mình trong thư viện của mình . Nhưng bất chợt công việc của tôi lại khác hoàn toàn công việc của tôi là ở đây nói về điều đó , nói về tính cách hướng nội . Và nó khó khăn hơn rất nhiều , bởi vì dù tôi rất vinh dự khi ở đây với các bạn lúc này nhưng đây không phải là môi trường của tôi Vì thế tôi đã chuẩn bị cho những lúc thế này bằng khả năng tốt nhất của mình . tôi dùng cả năm ngoái để thực tập cách nói chuyện trước đám đông mỗi lần tôi có thể . Và tôi gọi năm đó là " năm của việc mạo hiểm nói " Và việc đó thật sự có hiệu quả rất nhiều . Nhưng tôi sẽ nói với bạn rằng cái có hiệu quả hơn cả là tri giác của tôi , niềm tin của tôi , niềm hy vọng của tôi những thứ đến với thái độ của chúng ta với tính hướng nội , với sự im lặng và đơn độc chúng ta thực sự đang bên lề những thay đổi lớn . Ý tôi là , chúng ta đang . Vì thế tôi sẽ đưa cho các bạn lúc này ba lời kêu gọi hành động cho những con người cùng chung cách nhìn này Lời kêu gọi thứ nhất là : Hãy dừng sự điên rồ của những việc làm nhóm không ngừng . Dừng lại . cảm ơn Tôi muốn làm cho rõ ràng điều mình đang nói bởi tôi tin tưởng sâu sắc rằng văn phòng của chúng ta nên khuyến khích sự tương tác tự nhiên như ở quán cafe-- bạn biết đấy , dạng như nơi người ta đến và trao đổi những suy nghĩ một cách tự nhiên . Điều đó thật tuyệt . tuyệt cho những cho những con người hướng nội và tuyệt cho những người hướng ngoại Nhưng chúng ta cần nhiều riêng tư và tự do hơn nhiều sự độc lập trong công việc . Trường học , cũng như thế Chắc chắn là chúng ta cần dạy những đứa trẻ làm việc chung , nhưng chúng ta cũng cần dạy chúng làm sao để làm bài tập một mình . điều này đặc biệt quan trọng với những đứa trẻ hướng ngoại . Chúng cần tự làm một mình bởi đó chính là nơi suy nghĩ sâu nhất bắt đầu . Lời kêu gọi thứ hai : hãy đi đến nơi không người Như phật , có những triết lý riêng . tôi không nói là chúng ta đều tách ra , xây một nơi riêng trong rừng không bao giờ nói chuyện với nhau , nhưng tôi nói rằng chúng ta có thể đứng một mình đi vào trong đầu của minh thường xuyên hơn một chút Lời kêu gọi thứ ba : hãy nhìn vào hành lý của bạn chứa thứ gì tại sao bạn để nó ở đó Những người hướng ngoại , có lẽ hành lý của bạn cũng đầy sách . hoặc đầy những chai rượu hay dụng cụ lặn . Dù có gì chăng nữa , tôi hy vọng bạn dùng những thứ đó mỗi khi có cơ hội và lôi cuốn chúng tôi với năng lượng và niềm vui của bạn . Nhưng những người hướng nội , hãy là chính bạn bạn có thể có một sự thôi thúc phải bảo vệ thật cẩn thận cái có trong hành lý của chính mình . Điều đó tốt thôi Nhưng thỉnh thoảng , chỉ thỉnh thoảng thôi tôi hy vọng bạn mở va ly cho những người khác thấy , bởi thế giới cần bạn và cần những thứ bạn mang theo . Và tôi chúc các bạn những chuyến đi thành công nhất và sự dũng cảm để nói nhẹ nhàng . Xin cảm ơn . Cảm ơn . Xin cảm ơn . Yves Behar nói về việc thiết kế những sản phẩm có thể kể những câu truyện Nhà thiết kế Yves Behar đào sâu vào gốc rễ của sự sáng tạo để bàn luận về một trong những vật dụng tiêu biểu mà anh ấy đã tạo ra . Sau đó , anh ấy chuyển sang những vật dụng dí dỏm , bất ngờ và thanh lịch mà anh ấy đang tạo ra -- trong đó có " laptop giá 100 $ . " Lúc còn là một đứa trẻ , đang còn bò quanh nhà , tôi nhớ tới những tấm thảm Thổ Nhĩ Kỳ , và chúng có những phân cảnh như thế này , cảnh chiến đấu , cảnh tình yêu . Tôi muốn nói rằng , nhìn xem . Con vật này đang cố chống lại mũi giáo này từ người lính này . Và mẹ tôi đã chụp những bức hình này , thực ra là vào tuần trước , từ tấm thảm của chúng tôi , và tôi nhớ điều này đến tận ngày hôm nay . Có một vật khác , một cái kệ rất cao dạng này với những sinh vật và những ống thoát nước hình con vật và sự khoả thân -- những thứ khá đáng sợ khi bạn là một đứa trẻ . Điều mà tôi nhớ về những đồ vật này cho đến hôm nay là chúng kể những câu chuyện , bởi vậy , kể chuyện đã trở thành một ảnh hưởng thực sự lớn đến công việc của tôi . Và sau đó có một ảnh hưởng khác . Khi tôi còn là một đứa học sinh trung học , khoảng 15 hoặc 16 tuổi , tôi nghĩ là như những đứa trẻ khác cùng lứa , chúng tôi chỉ muốn làm những gì chúng tôi yêu và chúng tôi tin . Và như vậy , Tôi kết hợp hai thứ mà tôi thích nhất , đó là trượt tuyết và lướt ván buồm . Là những thứ khá tốt ngoài thời tiết u ám ở Thuỵ Sĩ . Vậy , tôi đã tạo ra sự kết hợp của hai thứ trên : Tôi đã lấy ván trược tuyết của mình và lấy một tấm bảng và ghép một cái chân buồm vào chỗ đó , và một vài dây để xỏ chân , vài miếng kim loại , và tôi đã ở đây , chạy rất nhanh trên hồ băng . Nó thực sự là một cái bẫy chết người . Ý tôi là , điều đó thật sự không thể tin nổi , nó hoạt động tốt bất ngờ , nhưng nó cũng thực sự nguy hiểm . Và tôi nhận ra rằng tôi phải đến trường đào tạo về thiết kế . Ý tôi là , hãy nhìn vào những tấm hình ở đây . Vì vậy tôi đã đến trường thiết kế , và tôi đã học xong vào đầu những năm 90, và tôi đã thấy điều gì đó kì lạ đang diễn ra ở Thung Lũng Silicon , vì vậy tôi muốn có mặt ở đó , và tôi thấy rằng máy tính đang đến nhà của từng người trong chúng ta . Rằng điều đó sẽ phải thay đổi để có thể ở với chúng ta trong nhà của chúng ta . Và vậy tôi đã có một công việc và tôi làm việc cho một công ty tư vấn , và chúng tôi muốn vào những cuộc họp như thế này , và những nhà quản lý sẽ đi vào , và họ sẽ nói , " Nào , điều mà chúng ta sẽ làm là hết sức quan trọng , bạn biết đấy . " Và họ đưa ra mã của những dự án , bạn biết đấy , phần lớn từ " Chiến tranh giữa các vì sao " , những thứ như là C3PO , Yoda , Luke . Như vậy trong tương lai , tôi sẽ là nhà thiết kế trẻ này ở phía sau căn phòng , và sẽ giơ tay lên , và muốn hỏi vài câu hỏi . Ý tôi là nhìn lại quá khứ , chắc chắn là những câu hỏi ngớ ngẩn , nhưng những điều như , " Nút Cap Lock này dùng để làm gì ? " hay " Nút Num Lock này dùng để làm gì ? " " Bạn biết đấy , điều đó ? " Bạn biết đấy , người ta có thực sự dùng chúng ? Họ có muốn chúng không ? Họ có muốn có nó trong nhà của họ không ? Điều mà tôi nhận ra sau đó là họ không thực sự muốn thay đổi những " di sản " ; họ không muốn thay đổi bên trong . Họ đang thực sự tìm chúng tôi , những nhà thiết kế , để tạo ra lớp da , để đặt một vài thứ đẹp đẽ bên ngoài chiếc hộp . Và tôi không muốn trở thành một người tô màu . Đó không phải là điều mà tôi muốn làm . Tôi không muốn trở thành một nhà thiết kế theo cách đó . Và sau đó tôi nhìn thấy câu nói này : " Quảng cáo là cái giá mà công ty phải trả để trở thành không độc đáo . " Chính vì vậy tôi phải bắt đầu theo cách của tôi . Tôi đã chuyển đến San Francisco , Và tôi thành lập một công ty nhỏ , Fuseproject . Và điều mà tôi muốn làm là những thứ quan trọng . Và tôi muốn thực sự không chỉ làm việc trên lớp da , mà tôi muốn làm việc trên toàn bộ kinh nghiệm của loài người . Và sau đó dự án đầu tiên có vẻ như đã trở nên xoàng xĩnh , nhưng nó đã dùng công nghệ và có thể biến nó thành một điều gì đó mà người dùng sẽ sử dụng theo một cách mới , và có thể tìm ra một vài chức năng mới . Đây là một chiếc đồng hồ chúng tôi tạo ra cho Mini Cooper , công ty sản xuất xe hơi , ngay sau khi nó được tung ra , và đó là đồng hồ đầu tiên có màn hình hiển thị chuyển từ chiều ngang sang chiều dọc . Và nó giúp tôi kiểm tra giờ một cách riêng lẻ , ở đây , không cần phải nâng khuỷa tay . Và những dự án khác hoàn toàn về sự biến đổi , về việc đáp ứng nhu cầu của con người . Đây là một mẫu nhỏ của đồ nội thất dành cho một nhà sản xuất ở Ý , và nó được xếp hoàn toàn phẳng , và sau đó nó sẽ được dựng thành bàn cà phê và ghế đẩu và một số thứ linh tinh khác . Và điều trải nghiệm hơn : đây là một cái đèn trang trí dành cho Swarovski , và điều mà nó làm được là nó thay đổi hình dạng . Như vậy nó đi từ một đường tròn , thành một đường cong , rồi một hình vuông , đến hình số 8, và chỉ với việc vẽ trên một máy tính bảng nhỏ , toàn bộ phần chiếu sáng có thể điều chỉnh thành bất cứ hình gì bạn muốn . Và cuối cùng , Đèn Lá dành cho Herman Miller . Đây là một quá trình khá phức tạp ; nó làm chúng tôi mất khoảng bốn năm rưỡi . Nhưng tôi muốn tạo ra một trải nghiệm độc đáo về ánh sáng , một trải nghiệm mới của ánh sáng . Vì vậy chúng tôi phải thiết kế cả ánh sáng và bóng đèn . Và đó là một cơ hội duy nhất , theo tôi , trong thiết kế . Và trải nghiệm mới mà tôi tìm kiếm là đem đến sự lựa chọn cho người dùng để đi từ một ánh sáng ấm , dạng như ánh sáng nhẹ , thành một ánh sáng mạnh hơn để làm việc . Và bóng đèn đã làm được việc đó . Nó cho phép người dùng có thể chuyển , và kết hợp hai màu này . Và nó được thực hiện rất dễ dàng : một người chỉ cần chạm chân đèn , và ở một bên bạn có thể trộn lẫn độ sáng , và ở phía bên kia , màu sắc của ánh sáng . Như vậy tất cả những dự án này đều có ý nghĩa nhân văn gắn liền với nó , và tôi nghĩ , với tư cách là một nhà thiết kế , chúng tôi cần phải thực sự suy nghĩ về cách làm sao chúng tôi có thể tạo ra được một mối quan hệ khác giữa công việc của chúng ta và thế giới , cho dù nó dùng để kinh doanh , hay , như tôi sẽ trình bày , qua một vài dự án cộng đồng . Vì tôi nghĩ mọi người đều đồng ý rằng những nhà thiết kế mang lại giá trị cho doanh nghiệp , giá trị cho người dùng nữa , nhưng tôi nghĩ đó là giá trị mà chúng tôi thêm vào những dự án này đã tạo ra giá trị lớn hơn một cách rõ rệt . Và những giá trị mà chúng tôi mang lại có thể về vấn đề môi trường , về sự sống còn , về tiết kiệm năng lượng . Bạn biết đấy , chúng có thể về chức năng và thẩm mĩ ; chúng có thể liên quan đến chiến lược kinh doanh . Nhưng nhà thiết kế thực sự là chất dính kết nối những thứ này lại với nhau . Vì vậy Jawbone là một dự án mà bạn đã quen , và nó có một công nghệ nhân văn . Nó cảm giác được da của bạn , nó nằm trên da của bạn , và nó biết khi nào bạn đang nói . Và qua việc nhận biết khi nào bạn đang nói , nó bỏ qua những tiếng ồn mà nó biết được , đó là tiếng ồn xung quanh . Nhưng điều khác làm cho Jawbone có ý nghĩa nhân đạo là chúng tôi đã thực sự quyết định gỡ bỏ toàn bộ các yếu tố kỹ thuật , và tất cả các yếu tố ấu trĩ ra khỏi nó , và cố gắng làm cho nó đẹp nhất có thể . Tôi muốn nói rằng , hãy nghĩ về điều này : sự cẩn thận trong việc lựa chọn kính mát , hay nữ trang , hay phụ kiện là rất quan trọng , vì vậy nếu chúng không đẹp , nó thực sự không thuộc về khuôn mặt của bạn . Và đó chính là điều mà chúng tôi theo đuổi . Nhưng cách mà chúng tôi làm việc với Jawbone thực sự độc đáo . Tôi muốn nhấn mạnh ở một vật nào đó ở đây , ở bên trái . Đây là tấm bảng , đây là một trong những thứ đi vào bên trong để làm cho công nghệ này có thể vận hành được . Nhưng đây là quy trình thiết kế : có một người nào đó đang thay đổi trên bảng , đặt thêm những đường kẻ trên tấm bảng , thay đổi vị trí của con chíp như người thiết kế ở phía bên kia đang làm công việc đó . Vậy đây không còn là việc đắp da cho một công nghệ . Nó đã thực sự là thiết kế từ bên trong . Và khi đó ở phía bên kia của căn phòng , những nhà thiết kế đang tạo nên những điều chỉnh nhỏ , phác hoạ , vẽ bằng tay , đưa vào máy tính , và tôi gọi điều đó là được thúc đẩy bởi thiết kế . Bạn biết đấy , có một vài sự đẩy và kéo , nhưng thiết kế thực sự giúp định nghĩa toàn bộ trải nghiệm từ trong ra ngoài . Và sau đó thiết kế không bao giờ kết thúc . Và đây là một cách khác mà nó trở nên độc nhất trong cách chúng tôi làm việc , bởi vì chúng không bao giờ kết thúc , bạn phải làm tất cả những thứ khác . Đóng bao bì , trang web , và bạn cần tiếp tục để thực sự chạm đến người dùng , theo nhiều cách . Nhưng làm cách nào để bạn giữ người nào đó nếu điều đó không bao giờ kết thúc ? Và Hosain Rahman , giám đốc điều hành của Aliph Jawbone , bạn biết đấy , thực sự hiểu việc bạn cần một cấu trúc khác . Như vậy theo cách này , cơ cấu khác là chúng tôi là đối tác , đó là sự hợp tác . Chúng tôi có thể tiếp tục làm việc và dành toàn bộ sức lực vào dự án này , và sau đó chúng tôi cùng chia sẻ phần thưởng . Và đây là một dự án khác , một cách tiếp cận khác của hợp tác . Cái này gọi là Nước Y , và đây là người đến từ Los Angeles , Thomas Arndt , Gốc Úc , người đã đến với chúng tôi , và điều mà anh ấy muốn làm là tạo ra một loại nước uống tốt cho sức khoẻ , hoặc một loại thức uống hữu cơ cho con của anh ấy , để thay thế cho xô-đa chứa nhiều đường đó là thứ mà anh ấy muốn chúng tránh xa . Vì vậy chúng tôi làm việc về chiếc bình này , và nó đối xứng hoàn toàn ở tất cả mọi hướng . Và điều này giúp cho cái bình trở thành một trò chơi . Những cái bình nối lại với nhau , và bạn có thể tạo ra những đường nét , hình dạng khác biệt . Cám ơn , Và sau đó khi chúng tôi đang làm điều này , đường nét của cái bình nhìn từ trên xuống gợi chúng tôi nhớ đến chữ Y , và chúng tôi đã nghĩ rằng , được thôi những chữ này , tại sao và tại sao không , là chữ quan trọng nhất mà những đứa trẻ hay hỏi . Vậy chúng tôi gọi nó là Nước Y. Và như vậy đây là một nơi khác mà tất cả mọi thứ cùng đến trong một căn phòng : thiết kế không gian 3 chiều , ý tưởng , nhãn hiệu , chúng trở nên kết nối một cách sâu sắc . Và một điều khác liên quan đến dự án này là chúng tôi đem đến tài sản trí tuệ , chúng tôi mang đến một cách tiếp cận marketing , chúng tôi mang tất cả những điều đó , nhưng tôi nghĩ , vào cuối ngày , điều mà chúng tôi mang lại là những giá trị này , và những giá trị này tạo ra tâm hồn cho công ty mà chúng tôi làm việc cùng . Và có một phần thưởng đặc biệt khi công việc thiết kế của bạn trở thành một nỗ lực sáng tạo , khi người khác có thể trở nên sáng tạo và làm được nhiều thứ hơn với nó . Đây là một dự án khác , mà tôi nghĩ đi theo hướng đó . Đây là dự án một laptop cho một trẻ , laptop giá 100 đô . Tấm hình này thật khó tinh . Ở Nigeria , người dân mang món đồ quý nhất đối với họ ở trên đầu . Cô gái này đi đến trường với chiếc laptop trên đầu . Ý tôi là , với tôi , điều đó có ý nghĩa rất lớn . Nhưng khi Nicholas Negroponte -- và anh ấy đã nói nhiều về dự án này , anh ấy là người sáng lập của OLPC -- đến với chúng tôi khoảng hai năm rưỡi trước , có một vài ý tưởng rõ ràng . Anh ấy muốn mang đến giáo dục , và anh ấy muốn mang đến công nghệ , và đó là cột trụ của cuộc đời anh ấy , nhưng cũng là trụ của nhiệm vụ của Một laptop cho 1 trẻ . Nhưng cột thứ ba anh ấy muốn nói đến là về thiết kế . Và vào lúc đó tôi chưa thực sự làm việc trên máy tính . Tôi thực sự không muốn , từ cuộc phiêu lưu trước . Nhưng điều mà anh ấy nói thực sự rất ý nghĩa , rằng thiết kế phải trở thành điều mà đứa trẻ sẽ thích ở sản phẩm này . Làm sao chúng tôi làm chúng giá rẻ , mạnh mẽ , và hơn nữa , anh ấy nói rằng anh ấy sẽ bỏ nút Cap Lock -- -- và cả nút Num Lock nữa . Vì vậy tôi đã bị thuyết phục . Chúng tôi đã thiết kế nó để trở thành một hình tượng , để khác biệt , để trông chúng như dành cho trẻ em , nhưng không phải là một món đồ chơi . Và sau đó việc thêm vào tất cả những công nghệ tuyệt vời mà chúng tôi đã nghe đến , Ăng ten wifi giúp lũ trẻ có thể kết nối ; màn hình có thể đọc được dưới ánh nắng ; bàn phím , được làm bằng cao su , và nó được bảo vệ đối với môi trường . Bạn biết đấy , tất cả những công nghệ tuyệt với này là có thật bởi vì sự đam mê và những người OLPC và những kĩ sư . Họ đấu tranh với những nhà cung cấp , họ đấu tranh với những nhà sản xuất . Ý tôi là họ đấu tranh như những con vật vì điều này để giữ lại nó . Và theo cách đó dự án đã được tiến hành , cho phép quy trình không phá huỷ ý tưởng ban đầu . Và tôi nghĩ đây là một điều thực sự quan trọng . Như vậy , bây giờ bạn có được những hình ảnh này -- bạn thức dậy vào buổi sáng , và bạn thấy những đứa trẻ ở Nigeria và bạn thấy chúng ở Uruguay với những chiếc máy tính , và ở Mông Cổ . Và chúng tôi đã đi xa khỏi màu be mặc định -- ý tôi là nó có nhiều màu sắc ; nó vui nhộn . Thật vậy , bạn có thể thấy mỗi chiếc logo có điều gì đó khác biệt . Bởi vì chúng tôi có thể cho thay đổi , trong quá trình sản xuất , hai mươi màu cho X và O , đó là tên của chiếc máy tính , và bằng việc kết hợp chúng ở tầng sản xuất , bạn có được hai mươi nhân hai mươi : bạn có 400 sự lựa chọn khác nhau . Vậy bài học từ việc nhìn những đứa trẻ sử dụng chúng để phát triển thế giới thật khó tin . Nhưng đây là cháu trai Anthony của tôi , ở Thuỵ Sĩ , và nó có được chiếc máy tính một buổi chiều nọ , và tôi phải lấy nó lại . ĐIều đó thật khó . Và đó là một phiên bản mẫu . Và một tháng rưỡi sau , Tôi trở về Thuỵ Sĩ , và ở đó nó đang chơi với phiên bản của chính nó . Như giấy , giấy và bìa cứng . Vậy tôi sẽ kết thúc với một dự án cuối cùng , và dự án này hơi liên quan đến người lớn . Một vài người trong các bạn có thể nghe về bao cao su của New York . Thật ra nó vừa được tung ra , tung ra vào ngày Valentines , 14 tháng 2 , khoảng 10 ngày trước . Sở Y tế New York đã đến với chúng tôi , và họ muốn một cách phân phối 36 triệu bao cao su miễn phí cho công dân New York . Đó là một nỗ lực khá lớn , và chúng tôi đã làm việc trên chiếc máy phân phát ; đây là những máy phân phát . Nó có một đường nét khá thân thiện . Nó khá giống với việc thiết kế một cột chữa cháy , và nó phải dễ sử dụng : bạn phải biết nó ở đâu và nó làm gì . Và chúng tôi cũng thiết kế bao cao su . Và tôi đã ở New York vào lúc tung ra , và tôi đã đi xem tất cả những địa điểm mà chúng được lắp đặt . Đây là ở Puerto Rican , một cửa hàng kinh doanh nhỏ , ở một quán bar ở đường Christopher , ở sảnh chờ . Tôi muốn nói rằng chúng được lắp đặt ở những nhà ở cho người vô gia cư ở khắp mọi nơi . Dĩ nhiên hộp đêm nữa Và đây là thông báo công cộng cho dự án này . Hãy lấy một ít . Như vậy đây thực sự là nơi mà thiết kế có thể tạo ra được sự giao tiếp . Tôi đã ở trong những đại lộ này , và những người đó đã , bạn biết đấy , thực sự vào và lấy chúng . Họ đã cảm thấy phấn khích . Nó đã phá tan tảng băng , nó đã vượt qua sự mặc cảm , và tôi nghĩ đó cũng là điều mà thiết kế có thể làm . Vì vậy tôi đã vứt vài chiếc bao cao su trong phòng và trong tủ , nhưng tôi không chắc nó có phép xã giao ở đây . Vâng , được thôi , được thôi . Tôi chỉ có một ít . Vậy tôi có nhiều hơn , bạn có thể gặp tôi để lấy một ít lúc sau . Và nếu ai đó hỏi là tại sao bạn lại mang theo bao cao su , bạn có thể nói là bạn thích thiết kế của nó . Vâng tôi sẽ kết thúc chỉ với một suy nghĩ : nếu chúng ta cùng nhau làm việc để tạo ra giá trị , nhưng nếu chúng ta luôn suy nghĩ về giá trị của công việc mà chúng ta làm , Tôi nghĩ chúng ta có thẻ thay đổi công việc mà chúng ta đang làm . Chúng ta có thể thay đổi những giá trị này , có thể thay đổi công ty mà chúng ta làm việc , và cùng nhau , có thể chúng ta có thể thay đổi thế giới Vâng , cảm ơn . Paul Root Wolpe : Đã đến lúc phải xem xét lại ngành Kỹ thuật sinh học Tại TEDxPeachtree , nhà nghiên cứu đạo đức sinh học Paul Root Wolpe miêu tả một chuỗi các thí nghiệm kỹ thuật sinh học đáng kinh ngạc , từ các con vật nuôi lai ghép đến những con chuột mọc tai người . Ông đặt ra câu hỏi : phải chăng đã đến lúc chúng ta cần đưa ra những điều luật cơ bản cho ngành kỹ thuật sinh học ? Hôm nay tôi định nói về thiết kế , nhưng không phải kiểu thiết kế mà ta vẫn biết . Tôi muốn nói về cái đang xảy ra hiện nay trong văn hoá khoa học và công nghệ sinh học , vì lần đầu tiên trong lịch sử , chúng ta có quyền năng để thiết kế cơ thể , thiết kế cơ thể động vật , thiết kế cơ thể người . Trong lịch sử của hành tinh chúng ta , đã có ba làn sóng tiến hoá lớn . Làn sóng đầu tiên là tiến hoá của Darwin . Như các bạn đã biết , các loài sống trong các sinh quyển đặc trưng và các môi trường đặc trưng , và thông qua các đột biến ngẫu nhiên các môi trường đó sẽ lựa chọn những thay đổi nào được giữ lại . Thế rồi loài người bước ra khỏi dòng chảy Darwin của lịch sử tiến hoá và tạo nên làn sóng lớn thứ hai của tiến hoá , đó là việc chúng ta thay đổi môi trường mà chúng ta tiến hoá trong đó . Chúng ta biến đổi sinh quyển của mình bằng cách tạo ra nền văn minh . Và đó là đợt tiến hoá lớn thứ 2 diễn ra trong khoảng vài trăm nghìn năm --- 150 ngàn năm của quá trình tiến hoá . Bằng cách thay đổi môi trường , chúng ta đã gây sức ép mới lên cơ thể để tiến hoá . Cho dù dựa vào các cộng đồng sống nhờ nông nghiệp cho đến y học hiện đại , chúng ta đã thay đổi sự tiến hoá của bản thân . Giờ đây chúng ta đang tiến vào làn sóng lớn thứ ba của lịch sử tiến hoá , nó đã được gọi bằng nhiều tên : tiến hoá có chủ đích , tiến hoá theo thiết kế -- rất khác biệt với thiết kế thông minh -- nhờ đó chúng ta đang thực sự thiết kế và thay đổi có chủ đích các hình thái sinh lý sinh sống trên hành tinh này . Vì vậy tôi muốn đưa bạn qua một " tour tham quan " về vấn đề đó và phần cuối sẽ nói một chút về những ảnh hưởng gây ra bởi sự thay đổi này lên chúng ta , và lên giống nòi cũng như văn hoá của chúng ta . Thật sự là chúng ta đã làm việc này lâu rồi . Chúng ta bắt đầu gây giống thú vật có chọn lựa từ nhiều ngàn năm trước . Ví dụ như loài chó , bây giờ chó là loài sinh vật được thiết kế có chủ đinh . Không còn một con chó nào trên quả đấy này là sinh vật tự nhiên . Chó là kết quả của việc gây giống có lựa chọn theo ý chúng ta . Nhưng ngày xưa làm được chuyện này rất khó khi phải chọn các con con có vóc dáng đặc trưng rồi gây giống chúng . Giờ thì ta không phải làm như vậy nữa . Đây là con bò lai . Con này lai giữa trâu và bò . Và người ta đang tạo ra chúng , một ngày không xa bạn sẽ mua được món chả bò lai trong siêu thị . Đây là một con dê lai lai giữa dê và cừu . Các nhà khoa học tạo con vật nhỏ xíu dễ thương này để cuối cùng đem giết và ăn nó . Tôi nghĩ rằng họ nói nó có vị như gà . Đây là con cama . Cama là con lai của lạc đà có bướu và lạc đà không bướu , được tạo ra để tận dụng được sức khoẻ dẻo dai của lạc đà có bướu và một số " cá tính " của lạc đà không bướu . Hiện nay người ta dùng chúng ở một số trang trại nhất định . Còn đây là con liger , loài thú họ mèo lớn nhất trên thế giới -- là con lai giữa sư tử và hổ . Nó to lớn hơn cả con hổ . Và trong trường hợp con liger , người ta thực sự đã tìm thấy 1-2 con trong tự nhiên . Nhưng mấy con ở đây được các nhà khoa học tạo ra sử dụng cả lai giống chọn lọc và kĩ thuật di truyền . Và cuối cùng , được yêu thích nhất , là con zorse . Không phải hình photoshop đâu nhé ; sinh vật thật đấy . Như vậy , một trong những việc chúng ta đang làm là dùng sự cải tạo gen , hoặc liệu pháp di truyền , hoặc phương pháp gây giống có chọn lọc bình thường kết hợp với một chút kĩ thuật di truyền . Nếu mọi chuyện chỉ có vậy thì đó sẽ chỉ là một chuyện thú vị . Nhưng hiện tại , một việc với quyền lực cực kì mạnh mẽ đang tiếp diễn . Đây là những tế bào động vật bình thường được biến đổi di truyền để mang một gen phát sáng có nguồn gốc từ sứa biển . Chúng ta đều biết các loài động vật sống ở vùng biển sâu có thể phát sáng . Vậy thì , người ta trích gen phát sáng đó , rồi đưa vào tế bào động vật . Đây là những tế bào bình thường . Còn ở đây là những tế bào phát ra dạ quang khi được chiếu bằng nguồn sáng có bước sóng nhất định . Một khi người ta làm được chuyện đó với tế bào , họ cũng có thể làm tương tự với cả sinh vật . Người ta tạo ra những con chuột con phát sáng , những chú mèo phát sáng . Nhân tiện , lý do những con mèo này thì màu da cam , còn mấy con kia thì màu xanh là vì gen tạo ra màu da cam được trích từ san hô , trong khi gen tạo màu xanh được lấy từ sứa . Có cả heo phát sáng , chó phát sáng , và , thực ra , cả khỉ phát sáng nữa . Và nếu bạn có thể tạo ra khỉ phát dạ quang -- mặc dù bước nhảy vọt của liệu pháp di truyền thực chất là giữa khỉ và khỉ hình người -- nếu người ta có thể làm được với khỉ , rất có thể họ đã biết cách làm trên khỉ hình người , điều đó có nghĩa là người ta có thể làm trên con người . Nói cách khác , về lí thuyết , chỉ trong một tương lai gần , chúng ta sẽ có đủ tiềm lực công nghệ sinh học để tạo ra những con người phát ra dạ quang . Như vậy chúng ta sẽ nhìn thấy nhau trong bóng tối hơn . Và thực tế hiện nay , ở nhiều bang , bạn có thể đi mua những con vật nuôi phát sáng . Đây là những con cá ngựa vằn . Bình thường chúng sọc màu đen và màu bạc . Nhưng những con cá này đã được thay đổi di truyền để có màu vàng , xanh , và đỏ , và chúng được bán khá rộng rãi ở một số bang . Một số nước khác thì đã cấm chúng . Không ai biết phải làm gì với những loại sinh vật mới này . Không có cơ quan chính phủ nào -- không phải EPA hay FDA -- quản lý thú nuôi biến đổi di truyền . Bởi vậy một số bang quyết định chấp nhận chúng , một số bang khác thì quyết định cấm . Chắc hẳn vài bạn đã đọc về quá trình suy xét của FDA về cá hồi biến đổi di truyền . Con cá hồi ở phía trên là cá hồi Chinook đã được biến đổi di truyền , sử dụng gen từ những con cá hồi này cùng với gen từ những con cá bình thường chúng ta hay ăn để làm chúng lớn nhanh hơn với lượng thức ăn ít hơn . Và ngay lúc này , FDA đang cố gắng đưa ra quyết định cuối cùng cho việc này , có thể , sớm thôi , bạn sẽ được ăn loại cá này -- nó sẽ được bán rộng rãi ở chợ . Và trước khi bạn lo lắng quá mức về chuyện con cá , thì ngay ở đất Mỹ này , đa phần thức ăn bạn mua ở siêu thị đã chứa những yếu tố biến đổi di truyền . Như vậy , trong khi chúng ta lo lắng về biến đổi di truyền chúng ta đã đồng thời cho phép nó tiếp diễn trên đất nước này -- khác hẳng với các nước châu Âu -- chúng ta không có bất kì quy định nào , và thậm chí chẳng có dấu hiệu nhận diện nào trên bao bì . Mấy con này đều là những con vật sinh sản vô tính đầu tiên của từng loài . Ở góc dưới bên phải , là cừu Dolly , con cừu sinh sản vô tính đầu tiên -- hiện nay đã được nhồi bông và trưng bày một cách tự hào trong một bảo tàng tại Edinburgh ; Ralph , chú chuột sinh sản vô tính đầu tiên ; CC , con mèo vô tính đầu tiên ; Snuppy , con chó sinh sản vô tính đầu tiên Snuppy là tên tắt cho " chú cún của trường ĐH quốc gia Seoul " được clone tại Hàn Quốc bởi chính người đàn ông mà vài người trong số các bạn có thể vẫn nhớ là đã phải từ chức một cách nhục nhã vì ông ta tuyên bố rằng ông ta đã tạo ra được phôi nguời sinh sản vô tính , mà thực chất không phải . Ông ta thực chất là người đầu tiên sinh sản vô tính loài chó , việc này rất khó , vì bộ gen của chó rất bền . Còn đây là Prometea , con ngựa sinh sản vô tính đầu tiên . Nó thuộc loài Haflinger , được clone tại Ý , thực sự là " cái nhẫn vàng " của ngành sinh sản vô tính , vì có nhiều con ngựa đã thắng những cuộc đua quan trọng đã bị thiến . Nói cách khác , công cụ để nhân giống đã bị lấy mất . Nhưng nếu bạn có thể sinh sản vô tính con ngựa đó , bạn sẽ có cả 2 lợi thế , vừa có một con ngựa thiến để chạy đua lại vừa có bản sao di truyền của nó để nhân giống . Đây là những con bê vô tính đầu tiên , rồi sói xám vô tính . Và cuối cùng là những con heo con vô tính : Alexis , Chista , Carrel , Janie và Dotcom . Thêm vào đó , chúng ta đã bắt đầu sử dụng kĩ thuật sinh sản vô tính để cứu những loài có nguy cơ tuyệt chủng . Còn đây là những ứng dụng của động vật trong sản xuất dược phẩm và những thứ khác trong cơ thể chúng để phục vụ cho con người chúng ta . Ví dụ , với kháng thể thrombin trong con dê đó -- nó đã được biến đổi di truyền để sản xuất ra phân tử kháng thể đó trong sữa để sản xuất ra phân tử kháng thể đó trong sữa để phục vụ cho công ty GTC Genetics . Thêm vào đó , những con heo chuyển gen hoặc loại trừ gen từ Viện khoa học động vật quốc gia của Hàn Quốc chính để sản xuất đủ các loại thuốc và nhiều loại hoá chất công nghiệp khác họ muốn máu và sữa của những con vật này họ muốn máu và sữa của những con vật này sản xuất ra , thay vì sản xuất theo phương pháp công nghiệp . Đây là 2 sinh vật được tạo ra để cứu các loài có nguy cơ tuyệt chủng . Con bò tót là một loài móng guốc của vùng Đông Nam Á đang có nguy cơ tuyệt chủng . Một tế bào xôma hay tế bào thể , được trích từ con bò tót , rồi cấy vào tử cung của con bò thường , và rồi con bò thường này sinh ra một con bò tót . Người ta cũng làm tương tự với loài cừu mouflon , một loài cừu sắp tuyệt chủng . Nó được mang thai bởi một con cừu thường , mà thực ra làm nảy ra một vấn đề sinh học thú vị . Chúng ta có 2 loại ADN trong cơ thể . Chúng ta có ADN trong nhân tế bào mà mọi người vẫn thường gọi chung là ADN , nhưng chúng ta cũng có cả ADN trong ti thể , ti thể là bộ máy phát năng lượng của tế bào . Bộ gen đó được di truyền từ người mẹ . Vậy cho nên , thứ mà bạn có ở đây không phải con bò guar hay con cừu mouflon , mà là một con guar với ti thể của con bò thường , tức là nó có bộ gen ti thể của bò thường. và một con cừu mouflon với bộ gen ti thể của một loài cừu khác . Chúng thực chất là những con vật lai , không phải động vật thuần chủng . Và điều này cũng đặt ra vấn đề về định nghĩa tên gọi cho các loài vật trong thời đại công nghệ sinh học -- một vấn đề nan giải mà chúng ta vẫn chẳng biết giải quyết thế nào cho đúng . Những con vật đáng yêu này là loài gián châu Á . Và những gì họ làm là cấy điện cực vào hạch và não của nó và một máy phát trên lưng , và nó được đặt trên một trackball của máy tính . Và bây giờ , bằng một cần điều khiển , người ta có thể đưa con vật này vòng vòng trong phòng và điều khiển nó sang trái , sang phải tiến hay lùi . Họ đã tạo ra một con robot côn trùng , hay " bọ robot " . Mọi việc còn tệ hơn -- . Đây chính là một dự án rất quan trọng của DARPA -- DARPA viết tắt cho Defense Research Agency -- một trong những dự án của họ là những con bọ hung khổng lồ này Họ lồng dây vào cánh của chúng . Rồi họ gắn chip điện tử trên lưng chúng , và họ có thể lái chúng bay trong phòng . Người ta có thể " bảo " chúng rẽ trái , rẽ phải . Người ta có thể bắt chúng bay lên nhưng thực sự không thể bắt chúng hạ cánh . Họ " đặt " chúng cách mặt đất khoảng 2.5 cm , rồi tắt hết các máy móc đi , thế là chúng rơi cái bụp . Nhưng đó là cách duy nhất họ có thể làm cho phần hạ cánh . Mà thực sự , công nghệ này đã phát triển tới mức mà con vật này -- một con bướm đêm . Khi con bướm này còn là một con nhộng , họ đã đặt dây vào chúng và họ đưa chúng vào công nghệ máy tính. vì thế khi con nhộng chuyển thành bướm , nó đã được đặt dây sẵn rồi . Các dây dẫn đã có sẵn trong người nó , và người ta chỉ cần " kết nối " nó vào công nghệ của họ , là có ngay những con bọ robot để gửi ra do thám . Hiện nay , người ta đặt những camera tí hon trên người chúng nhưng có lẽ một ngày nào đó sẽ là đủ loại vũ khí đến vùng chiến sự . Mà chẳng phải chỉ có côn trùng . Đây là con robot chuột của Sanjiv Talwar ở SUNY Downstate . Tương tự , nó được công nghệ hoá , nó có điện cực được cấy vào cả 2 bán cầu não , nó có camera trên đỉnh đầu . Mấy nhà khoa học có thể điều khiển nó đi sang trái , sang phải . Họ cho nó chạy qua mê cung , kiểm soát đường đi của nó . Họ đã tạo ra một robot sinh học . Các nghiên cứu sinh trong phòng thí nghiệm của giáo sư Sanjiv Talwar nói , " Như vậy có đạo đức không ? Chúng tôi đã lấy đi quyền tự chủ của sinh vật này . " Tôi sẽ trở lại vẫn đề đó sau . Người ta cũng làm thí nghiệm trên khỉ . Đây là Miguel Nicolelis ở trường Duke . Ông ta dùng những con khỉ cú , lồng dây vào người chúng để theo dõi não của chúng khi chúng di chuyển , đặc biệt là quan sát sự chuyển động của cánh tay phải . Chương trình máy tính " học " cách não bộ của con khỉ điều khiển cánh tay của nó theo nhiều cách . Sau đó họ cắm cái máy tính vào một cánh tay giả , như bạn thấy ở đây , họ đặt cánh tay ở một phòng khác . Rất nhanh , chương trình máy tính học , bằng cách đọc sóng não của con khỉ , cách điều khiển cánh tay đặt ở một phòng khác làm đủ mọi việc cánh tay con khỉ đã làm . Sau đó , ông ta đặt một màn hình video vào chuồng khỉ để cho nó xem cánh tay giả , và con khỉ thích quá . Nó nhận ra là cánh tay giả sẽ làm bất cứ chuyển động nào cánh tay của nó thực hiện . Dần dần , nó chuyển động và chuyển động , rồi cuối cùng nó không chuyển động cánh tay của chính nó nữa mà nhìn chằm chằm vào màn hình , để điều khiển cách tay giả ở căn phòng kia chỉ với sóng não của nó -- điều đó có nghĩa là con khỉ đó con vật linh trưởng đầu tiên trong lịch sử thế giới có 3 cánh tay độc lập . Và chúng ta không chỉ đưa kỹ thuật vào các loài vật . Đây là Thomas DeMarse ở Đại học Florida . Ông ta dùng 20 ngàn rồi 60 ngàn tế bào thần kinh của chuột -- chỉ là những tế bào thần kinh chuột riêng lẻ -- đặt chúng lên một con chip . Chúng tự tập hợp lại thành một mạng lưới , thành một con chip hoàn chỉnh . Rồi ông ta dùng nó như là một bộ phận máy tính của một hệ thống mô phỏng mô hình bay . Như vậy , chúng ta đã có chíp máy tính sinh học được làm bằng các tế bào thần kinh tự tập hợp . Cuối cùng , Mussa-Ivaldi tại Northwestern dùng một bộ não nguyên vẹn của con cá lươn . Đây là não của con cá lươn . Nó còn sống nguyên , một bộ não nguyên vẹn được nuôi trong môi trường dinh dưỡng với những điện cực gắn vào các phía , cắm vào các cảm ứng ánh sáng vào bộ não , rồi đặt lên một cái xe -- cái xe đây , bộ não được đặt ở giữa -- và sử dụng bộ não này làm bộ xử lý duy nhất của cái xe , khi bạn bật một ngọn đèn và chiếu vào cái xe , cái xe chuyển động về phía ánh sáng ; khi bạn tắt nguồn sáng , nó di chuyển ra xa . Nó khoái ánh sáng , Như vậy bây giờ chúng ta cả bộ não còn sống của con cá lươn . Nó suy nghĩ những suy nghĩ của con cá lươn , nằm đó trong môi trường dinh dưỡng ? Tôi cũng không biết , nhưng thực sự nó là một bộ não hoàn toàn còn sống mà chúng ta tìm mọi cách giữ cho còn sống để thực hiện mệnh lệnh chúng ta đưa ra . Như vậy , chúng ta đang ở một giai đoạn mà chúng ta tạo ra sinh vật để phục vụ mục đích của con người . Đây là con chuột được tạo ra bởi Charles Vacanti ở Đại học Masachusetts . Ông ta biến đổi gen của nó để làn da của nó gây ít phản ứng miễn dịch với da người , rồi ông cấy một miếng giá thể của tai người dưới da nó và tạo ra một tai người mà sau đó có thể được lấy ra và ghép lên người . Kỹ thuật biến đổi gen kết hợp với công nghệ polymer sinh lý và kỹ thuật cấy ghép mô khác loài . Đó là những gì chúng ta có thể làm hiện nay . Cuối cùng , cách đây không lâu , Craig Venter tạo ra tế bào nhân tạo đầu tiên , ông ta dùng một tế bào , một bộ máy tổng hợp ADN , tạo ra một gen nhân tạo , rồi đưa vào một tế bào khác -- bộ gen không phải của tế bào mới này -- và tế bào này sinh sản như các tế bào bình thường khác . Nói một cách khác , đây là sinh vật đầu tiên trong lịch sử trái đất được sinh ra bởi ... máy tính -- nó không có cha mẹ theo nghĩa sinh học . Và tạp chí The Economist đặt ra vấn đề : " Sinh vật nhân tạo đầu tiên và hệ quả của nó . " Bạn có thể từng nghĩ là sự cấu thành sự sống xảy ra ở một nơi giống giống thế này . Nhưng thực ra , phòng thí nghiệm của Frankenstein 's không giống thế . Mà phải như thế này , Đây là máy tổng hợp ADN , và ở dưới chỉ là 4 lọ đựng A , T , C , và G -- 4 thành phần hoá học tạo ra chuỗi ADN của chúng ta . Và rồi , chúng ta cần xem xét một số vấn đề . Lần đầu tiên trong lịch sử của hành tinh này , chúng ta có khả năng thiết kế các sinh vật một cách trực tiếp . Chúng ta có thể biến đổi " trường sự sống " với quyền năng mạnh chưa từng có . Và nếu trách nhiệm đó đặt lên vai chúng ta . Liệu mọi việc có ổn không ? Liệu có ổn không , nếu chúng ta biến đổi và tạo ra bất kì sinh vật nào chúng ta muốn ? Liệu chúng ta có quyền lực tự do để thiết kế các con vật không ? Liệu một ngày nào đó , chúng ta có thể đến cửa hàng thú nuôi Pets " R " Us và yêu cầu " Nghe này , tôi muốn có một con chó . Tôi thích nó có cái đầu của chó Dachshund thân hình của chó săn , có thể có một ít lông màu hồng , và hãy làm cho nó phát dạ quang . " Liệu chúng ta có công nghiệp hoá việc tạo ra sinh vật để tạo ra thuốc và các hoá chất công nghiệp khác trong sữa , máu , nước bọt và các loại dich cơ thể khác và tàng trữ chúng như các cỗ máy sản xuất sinh học . Liệu chúng ta có quyền tạo ra những robot sinh học , khi chúng ta lấy đi sự tự chủ của các con vật và biến chúng thành những " đồ chơi " ? Rồi bước cuối cùng là một khi chúng ta hoàn thiện những công nghệ này trên loài vật và bắt đầu áp dụng trên loài người , chúng ta sẽ sử dụng những quy tắc đạo đức nào ? chúng ta sẽ sử dụng những quy tắc đạo đức nào ? Điều này thực sự đang xảy ra , không phải trong khoa học viễn tưởng . Chúng ta không chỉ dùng những kỹ thuật này trên loài vật , mà đã bắt đầu áp dụng một vài thứ trên chính cơ thể con người . Hiện nay , chúng ta đang nắm quyền kiểm soát quá trình tiến hoá của loài người . Chúng ta trực tiếp thiết kế tương lai của các loài trên hành tinh này . Điều này đặt lên chúng ta một trách nhiệm cực kì to lớn Đó không phải chỉ là trách nhiệm chủa các nhà khoa học và đạo đức học những người thường nghĩ và viết về vấn đề này . Mà đó là trách nhiệm của tất cả mọi người vì nó sẽ quyết định kiểu hành tinh nào và kiểu cơ thể nào loài người chúng ta sẽ có trong tương lai . Xin cám ơn . Péter Fankhauser : Hãy àm quen với Rezero , chú Ballbot nhảy múa Tại buổi TEDGlobal , Péter Fankhauser giới thiệu Rezero , một robot có thể giữ thăng bằng trên một quả bóng . Được thiết kế và hoàn thiện bởi một nhóm sinh viên kĩ thuật . Rezero là robot ballbot đầu tiên có thể di chuyển nhanh gọn và uyển chuyển -- thậm chí có thể nhảy múa XIn giới thiệu với mọi người , robot Rezero Người bạn bé nhỏ này được triển khai bởi một nhóm 10 sinh viên đại học tại Phòng thí nghiệm hệ thống tự động ở ETH-Zurich Chú robot này thuộc dòng robot tên là Ballbots . Thay vì dùng bánh xe , robot Ballbot giữ thăng bằng và di chuyển chỉ trên một trái bóng . Điểm đặc trưng của hệ thống này là chỉ có một điểm duy nhất tiếp xúc với nền đất . Điều đó có nghĩa là robot này vốn khó giữ thăng bằng . Giống như là việc tôi phải đứng trên một chân . Các bạn chắc tự nhủ mình rằng , lợi ích của con robot bấp bênh này là gì ? Ngay bây giờ , chúng tôi sẽ giải thích một chút . Đầu tiên , tôi sẽ giải thích làm cách nào Rezero thật sự giữ được thăng bằng . Rezero giữ thăng bằng nhờ vào việc liên tục xác định góc nghiêng với một bộ cảm biến . Sau đó nó sẽ tương tác lại và tránh ngã xuống nhờ sự điều chỉnh hài hào các động cơ motor . Sự điều chỉnh này diễn ra 160 lần mỗi giây , và nếu có bất kì sai sót nào trong tiến trình này , Rezero sẽ ngã ngay lập tức xuống sàn . Để di chuyển và giữ thăng bằng , Rezero cần phải xoay quả bóng . Quả bóng được điều khiển nhờ vào 3 bánh xoay đặc biệt giúp Rezero có thể di chuyển bất kì hướng nào và cũng có thể xoay quanh tại chỗ cùng một thời điểm . Do đặc trưng bấp bênh của mình nên Rezero luôn luôn vận động . Đó là thủ thuật . Chính xác là nhờ vào dự dao động bấp bênh đã giúp cho robot di chuyển linh động hơn . Hãy thử nào . Bạn chắc hẳn tự hỏi điều gì sẽ xảy ra Nếu tôi đẩy nhẹ vào con robot . Trong trường hợp này , nó sẽ cố gắng giữ nguyên vị trí của nó . Trong phần giới thiệu tiếp theo , tôi xin giới thiệu mọi người các đồng nghiệp của tôi là Michael , phụ trách máy tính , và Thomas , người sẽ giúp tôi trên sân khấu . Trong trạng thái tiếp theo , Rezero sẽ bị động , và chúng tôi có thể di chuyển nó lòng vòng . Không cần dùng nhiều lực , tôi có thể điều khiển vị trí và tốc độ của nó . Tôi cũng có thể làm nó xoay vòng tròn Và trạng thái tiếp theo , chúng tôi sẽ để Rezero đi theo một người . Nó luôn luôn giữ một khoảng cách cố định với Thomas . Nhờ vào một bộ cảm biến la-ze được gắn trên đỉnh của Rezero . Cùng cách này , chúng tôi có thể cho nó đi xung quanh một người . Chúng tôi gọi đây là chế độ quỹ đạo . Được rồi , cảm ơn anh Thomas . Vậy thì ứng dụng của công nghệ này là gì ? Hiện tại , đó chỉ là 1 thử nghiệm , nhưng tôi sẽ chỉ ra cho bạn thấy những ứng dụng khả thi trong tương lai . Rezero có thể được sử dụng trong phòng triễn lãm hay công viên . Với một màn hình , nó có thể giới thiệu thông tin hoặc hướng dẫn mọi người đi đây đó một cách vui vẻ và thú vị . Còn trong bệnh viện , thiết bị này có thể được dùng để vận chuyển các thiết bị y tế . Nhờ vào hệ thống Ballbot , nó có dấu chân rất nhỏ và có thể dễ dàng di chuyển đây đó . Và dĩ nhiên , ai lại không muốn ngồi trên một trong những chú robot này Và còn rất nhiều những ứng dụng thiết thực khác . Nó còn có một điều thú vị nữa với công nghệ này Cảm ơn mọi người Cảm ơn mọi người Deborah Rhodes : Một công cụ với khả năng tìm ra khối u vú tốt hơn 3 lần , và tại sao nó lại không đến được tay bạn . Hợp tác với một nhóm các nhà vật lý học , Tiến sĩ Deborah Rhodes đã phát triển một công cụ mới giúp dò tìm khối u hiệu quả hơn 3 lần so với phương pháp chụp X-quang tuyến vú truyền thống dành cho phụ nữ với mật độ mô vú dày . Kỹ thuật này có ý nghĩa cực kỳ sâu sắc trong việc cứu người . Vậy tại sao chúng ta vẫn không biết đến nó ? Tiến sĩ Rhodes chia sẻ câu chuyện đằng sau sự ra đời của công cụ này , cùng mạng lưới chính trị-kinh tế đã ngăn trở việc đưa nó vào sử dụng rộng rãi . Chúng tôi chia phụ nữ thành hai nhóm khi nói đến việc chụp X-quang tuyến vú -- một nhóm là những người cho kết quả chụp rất tốt và đã có hàng ngàn người đã được cứu ; còn nhóm kia là những người không đạt được kết quả tốt . Bạn có biết mình thuộc về nhóm nào không ? Cho dù bạn không biết , bạn cũng không phải là người duy nhất . Bởi vú đã trở thành một bộ phận cơ thể mang tính chính trị . Sự thật đã bị đánh mất sau những lời nói hoa mỹ từ báo chí , chính trị gia , chuyên gia X-quang , và các công ty chẩn đoán hình ảnh . Tôi sẽ làm hết sức mình trong buổi sáng hôm nay để trình bày những gì tôi cho là sự thật . Trước hết , tôi xin nói thật . Tôi không phải là một bệnh nhân ung thư vú đã sống sót . Tôi không phải là một chuyên gia X-quang . Tôi không có bằng sáng chế , và chưa bao giờ nhận tiền từ một công ty chẩn đoán hình ảnh nào . Và tôi cũng không vì phiếu bầu của các bạn . Tôi chỉ là một bác sĩ nội khoa đã có đam mê với đề tài này khoảng 10 năm trước khi một bệnh nhân của tôi đặt ra một câu hỏi . Cô ấy đến gặp tôi sau khi tìm thấy một khối u ở ngực . Chị gái của cô ấy bị chẩn đoán mắc ung thư vú ở độ tuổi 40 . Cả tôi và cô ấy đều đang mang thai vào lúc ấy , và tim tôi chỉ thấy đau nhói vì cô , khi nghĩ rằng cô hẳn phải rất sợ hãi . May mắn thay , khối u của cô được chẩn đoán là lành tính . Nhưng cô đã hỏi tôi một câu hỏi : tôi có bao nhiêu tự tin rằng tôi sẽ sớm tìm ra một khối u từ ảnh X-quang tuyến vú của cô nếu cô thật sự có ? Vì vậy tôi đã nghiên cứu ảnh X-quang của cô , và tham khảo các tài liệu về X-quang , tôi đã sốc khi khám phá ra rằng trong trường hợp của cô , khả năng có thể sớm phát hiện ra khối u trên ảnh X-quang là ít hơn một lần gieo đồng tiền . Các bạn hẳn có thể nhớ một năm trước dư luận đã bùng nổ sau khi Cơ quan Đặc nhiệm Phòng ngừa Bệnh của Mỹ tham khảo lại tài liệu về phương pháp chụp X-quang tuyến vú của thế giới và ban hành văn bản hướng dẫn khuyến cáo không nên đi chụp X-quang tuyến vú đối với phụ nữ trong độ tuổi 40 . Giờ đây mọi người tranh nhau chỉ trích cơ quan đó , ngay cả khi hầu hết trong số họ chẳng biết rõ gì về lĩnh vực chụp X-quang tuyến vú . Thượng nghị viện chỉ mất 17 ngày để cấm việc sử dụng các hướng dẫn đó trong việc xác định mức bảo hiểm . Các chuyên gia X-quang rất giận dữ về hướng dẫn này . Các chuyên gia chụp tuyến vú ưu tú của Mỹ đã gởi thông điệp này đến tờ Washington Post . Các chuyên gia X-quang lại bị chỉ trích vì chỉ lo bảo vệ lợi ích tiền tài của họ . Thế nhưng trong con mắt của tôi , các chuyên gia ấy là những anh hùng . Chúng ta luôn thiếu những chuyên gia chụp X-quang đủ trình độ để đọc các ảnh chụp tuyến vú , đó là do ảnh chụp tuyến vú là một trong những loại ảnh phức tạp nhất phải đọc trong ngành X-quang , và do các chuyên gia chụp ảnh thường xuyên bị kiện hơn vì những ca ung thư vú không phát hiện được so với các căn bệnh khác . Chính chi tiết này đã cho thấy . Ở đâu cho phép hút thuốc , nơi đó sẽ rất dễ bị cháy . Yếu tố chịu trách nhiệm nhiều nhất gây ra đám cháy đó là mật độ mô vú . Mật độ mô vú là tỉ lệ giữa lượng mô mỡ -- đánh dấu bằng màu vàng trong hình -- với các mô liên kết và biểu mô -- đánh dấu bằng màu hồng . Tỷ lệ đó chủ yếu được xác định trong gien . 2 / 3 phụ nữ ở độ tuổi 40 có mật độ mô vú cao , đó là lý do phương pháp chụp tuyến vú không có hiệu quả cao đối với họ . Mặc dù mật độ mô vú thường giảm khi chúng ta già đi , có đến 1 / 3 phụ nữ vẫn có mô vú dày trong nhiều năm sau khi mãn kinh . Vậy làm sao biết mật độ vú của bạn có cao hay không ? Bạn cần phải đọc các chi tiết trong bản báo cáo chụp tuyến vú của bạn . Các chuyên gia X-quang phân loại mật độ vú bằng bốn hạng mục dựa trên hình dáng của mô vú trên ảnh chụp . Nếu mật độ vú dưới 25 % , đó gọi là vú nhiễm mỡ . Hạng mục tiếp theo là mật độ của các nang xơ rải rác , tiếp đến là dày nhưng không đồng nhất và rất dày . Nếu vú lọt vào hai hạng mục này , chúng được xem là dày . Vấn đề với mật độ vú chính là nó thật sự là con sói đội lốt cừu . Cả khối u và mô vú dày đều có màu trắng trên ảnh X-quang , và tia X không thể phân biệt rõ giữa hai loại . Dễ dàng thấy được khối u này ở phần trên của bộ ngực nhiều mỡ này . Nhưng hãy tưởng tượng nó sẽ khó như thế này để tìm ra khối u trong bộ ngực dày đặc này . Đó là lý do tại sao chụp X-quang tuyến vú tìm ra hơn 80 % khối u ở các bộ ngực nhiều mô mỡ , nhưng chỉ gần 40 % ở các bộ ngực với mô vú rất dày . Tin xấu là mật độ vú dày khiến việc tìm ra ung thư trở nên khó khăn , nhưng hoá ra đó cũng là một nhân tố dự đoán hiệu quả nguy cơ ung thư vú của bạn . Nguy cơ này còn nguy hiểm hơn có một người mẹ hay chị từng mắc ung thư vú . Vào thời điểm người bệnh nhân đặt ra câu hỏi này cho tôi , mật độ vú vẫn còn là một vấn đề mờ mịt trong các tài liệu về X-quang , và rất ít những phụ nữ từng chụp tuyến vú , hay các bác sĩ yêu cầu chụp tuyến vú , biết về điều này . Nhưng tôi còn gì để cho cô ấy ? Chụp X-quang tuyến vú đã xuất hiện từ những năm 1960 . Nó hầu như thay đổi không đáng kể . Ngạc nhiên thay , có rất ít cải tiến , trước khi chụp kỹ thuật số được cho phép vào năm 2000 . Chụp tuyến vú kỹ thuật số vẫn là chụp X-quang vú , nhưng các hình ảnh có thể được lưu trữ và xử lí theo công nghệ số , cũng như cách chúng ta dùng máy ảnh kỹ thuật số . Nước Mỹ đã đầu tư 4 tỉ đô-la chuyển đổi qua các thiết bị chụp tuyến vú kỹ thuật số . Và chúng ta gặt hái được gì từ khoản đầu tư đó ? Trong cuộc nghiên cứu được tài trợ với 25 triệu đô-la tiền thuế , người ta thấy rằng chụp kỹ thuật số chẳng hề tốt hơn so với phương pháp chụp truyền thống . Thực tế , nó còn tệ hơn đối với phụ nữ cao tuổi . Thế nhưng nó có kết quả tốt hơn ở một nhóm người , đó là những phụ nữ dưới 50 tuổi chưa mãn kinh và có mô vú dày . Với những phụ nữ đó , phương pháp chụp kỹ thuật số giúp phát hiện gấp đôi các trường hợp ung thư , nhưng cũng chỉ ở tỷ lệ 60 % . Như vậy chụp tuyến vú kỹ thuật số đã là một bước tiến dài đối với các nhà sản xuất thiết bị chụp tuyến vú kỹ thuật số , nhưng nó vẫn là một bước tiến rất nhỏ đối với phụ nữ nói chung . Thế còn siêu âm thì sao ? Siêu âm tạo ra nhiều sinh thiết vốn không cần thiết , so sánh với các kỹ thuật khác , nên nó không được sử dụng rộng rải . MRI hoạt động rất nhạy trong việc tìm ra khối u , nhưng giá thành cũng rất cao . Khi chúng ta nghĩ về kỹ thuật đột phá , có thể thấy một chiều hướng xuất hiện ở hầu hết mọi nơi , đó là các thiết bị công nghệ dần trở nên nhỏ hơn và rẻ hơn . Hãy nghĩ đến chiếc iPod đặt bên cạnh máy stereo . Trong ngành y tế đó lại là chuyện hoàn toàn trái ngược . Máy móc dần trở nên to hơn và càng lúc càng đắt hơn . Chụp cho một phụ nữ trẻ độ tuổi trung bình với máy MRI cũng đại loại như lái một chiếc Hummer đến cửa hàng tạp hoá . Đơn giản là có quá nhiều thiết bị . Một lần chụp MRI đắt hơn một lần chụp X-quang tuyến vú kỹ thuật số 10 lần . Và sớm muộn gì , chúng ta cũng sẽ phải chấp nhận sự thật là các tiến bộ trong ngành y tế không thể cứ mãi đi cùng với giá thành cao . Malcolm Gladwell viết một bài báo trên tờ New Yorker về các tiến bộ , và ông đã chứng minh rằng các khám phá khoa học hiếm khi là sản phẩm của một cá nhân thiên tài nào đó . Thật ra , các ý tưởng lớn có thể được soạn thảo lại , bạn đơn giản chỉ cần tụ họp những người có cái nhìn khác nhau vào một phòng và thuyết phục họ trao đổi về những thứ mà thông thường họ không bàn đến . Cũng giống như bản chất của TED . Ông đã trích lời một nhà phát minh , " Lúc duy nhất một bác sĩ và một nhà vật lý học đến với nhau là khi nhà vật lý học bị bệnh . " Chẳng là lạ đời , bởi bác sĩ là người gặp vô vàn những vấn đề mà họ không ngờ là có giải pháp . Còn nhà vật lý học lại có vô vàn giải pháp cho những thứ mà họ không ngờ là vấn đề nan giải . Hãy xem qua bức hoạt hình này được đính kèm trong bài báo của Gladwell và cho tôi biết bạn có thấy được điều gì khó chịu trong cách họ miêu tả những người năng động sáng tạo . Nếu bạn cho phép tôi thả mình với chút ít sáng tạo , tôi sẽ kể một câu chuyện về cuộc gặp gỡ đầy may rủi giữa vấn đề từ bệnh nhân của tôi và giải pháp từ một nhà vật lý học . Không bao lâu sau lần khám của cô ấy , tôi được giới thiệu cho một nhà vật lý nguyên tử học tại Mayo tên là Michael O 'Conner , ông là một chuyên gia trong việc chụp hình tim , một ngành không liên quan đến tôi . Tình cờ ông cho tôi biết về một hội nghị ông vừa dự ở Israel , người ta bàn về một loại thiết bị mới dò tìm bằng tia gamma . Chụp hình bằng tia gamma vốn đã xuất hiện từ lâu trong việc chụp hình tim , và người ta thậm chí còn thử dùng nó để chụp hình vú . Thế nhưng vấn đề là các thiết bị dùng tia gamma cấu tạo bởi những ống khổng lồ và cồng kềnh , chứa đầy những tinh thể lấp lánh như thế này , và đơn giản là không thể đưa chúng đến vùng ngực đủ gần để tìm những khối u nhỏ . Lợi thế tiềm tàng chính là không như tia X , tia gamma không bị ảnh hưởng bởi mật độ vú . Tuy vậy kỹ thuật này lại không thể tìm thấy những khối u nhỏ . Và việc đó lại là yếu tố then chốt để có cơ hội sống sót . Nếu bạn có thể phát hiện ra một khối u khi nó có kích cỡ chưa đến 1cm , tỉ lệ sống sót là hơn 90 % , nhưng nó giảm rất nhanh khi kích cỡ khối u tăng lên . Michael cho tôi biết về một loại thiết bị tia gamma ông đã từng thấy qua , chính là nó đây . Nó được cấu tạo , không phải từ những ống cồng kềnh , mà là một lớp mỏng từ vật liệu bán dẫn , có tác dụng như thiết bị dò tìm bằng tia gamma . Tôi bắt đầu trao đổi với ông về vấn đề của mật độ vú , và chúng tôi nhận ra chúng tôi có thể đặt thiết bị này vòng quanh vùng ngực đủ gần để có thể thật sự phát hiện các khối u nhỏ . Sau khi dán chặt một dãy những khối này bằng keo dính -- -- Michael chặt rời một chiếc đĩa tia X từ một thiết bị chụp X-quang tuyến vú sắp sửa bị vứt đi . Chúng tôi gắn thiết bị tìm kiếm mới vào , và quyết định đặt tên chiếc máy này là Thiết bị Chụp ảnh Ngực Phân tử , hay MBI . Đây là hình ảnh từ bệnh nhân đầu tiên của chúng tôi . Bạn có thể thấy , sử dụng kỹ thuật chiếu tia gamma cũ , trông nó cứ như các vết nhiễu . Thế nhưng với thiết bị mới này , chúng tôi bắt đầu nhìn thấy các đường nét của một khối u . Vậy là nhóm chúng tôi , một nhà vật lý nguyên tử , một bác sĩ nội khoa , không lâu sau có thêm Carrie Hruska , một kỹ sư y sinh học , và hai bác sĩ chụp X-quang , chúng tôi đã thách thức thế giới bất khả phạm của chụp X-quang với một thiết bị lắp ghép bằng băng dính . Khi nói rằng chúng tôi đã vấp phải hàng loạt những thái độ hoài nghi trong những năm đầu chỉ là một lời nói nhẹ nhàng . Tuy vậy , chúng tôi thật sự tin tưởng rằng chúng tôi có thể chinh phục được nó đến nỗi chúng tôi càng lúc càng thực hiện nhiều sửa đổi hơn cho hệ thống này . Đây là thiết bị tìm kiếm hiện nay của chúng tôi . Bạn có thể thấy là nó trông hoàn toàn khác . Toàn bộ băng dính đã biến mất , và chúng tôi gắn thêm một thiết bị dò tìm thứ hai bên trên ngực , càng giúp cải tiến hiệu quả dò tìm khối u hơn . Và thiết bị này hoạt động như thế nào ? Bệnh nhân sẽ được tiêm một liều chất đánh dấu phóng xạ sẽ được hấp thụ bởi các tế bào khối u phát triển nhanh , nhưng các tế bào thông thường thì không . Và đây chính là khác biệt chủ yếu so với chụp X-quang . Chụp X-quang dựa trên sự khác nhau trong hình dáng của khối u giữa các mô ở phần nền , và chúng ta thấy rằng các khác biệt đó có thể bị lu mờ ở các mô vú dày . Thế nhưng MBI khai thác tương tác khác biệt của khối u ở cấp độ phân tử và vì vậy , nó không bị ảnh hưởng bởi mật độ vú . Sau khi tiêm , ngực của bệnh nhân sẽ được đặt giữa các thiết bị dò tìm . Và nếu bạn đã từng đi chụp X-quang tuyến vú -- nếu bạn đủ già để đi chụp tuyến vú -- bạn biết điều gì sẽ đến tiếp theo đó : đau đớn . Có thể bạn sẽ bất ngờ khi biết rằng chụp tuyến vú là ngành X-quang duy nhất dưới sự điều khiển của luật liên bang , và các điều luật đòi hỏi phải có một khối lượng tương đương bình xăng xe nặng hơn 18kg đè lên ngực bạn trong lúc chụp . Với MBI , chúng tôi chỉ dùng một lực đè nén rất nhẹ và không hề gây đau . Và thiết bị dò tìm sẽ truyền hình ảnh đến máy vi tính / Đây là một ví dụ . Bạn có thể thấy ở bên phải , một bức chụp X-quang cho thấy một khối u mờ , các cạnh của khối u còn bị che phủ bởi các mô dày . Thế nhưng hình ảnh từ MBI cho thấy khối u rõ ràng hơn , cùng với một khối u thứ hai , có ảnh hưởng rất lớn khi lựa chọn phương pháp phẫu thuật cho bệnh nhân . Trong ví dụ này , dù ảnh chụp X-quang chỉ cho thấy một khối u , chúng tôi có thể tìm thấy 3 khối u kín đáo -- trong đó có một khối chỉ vào khoảng 3mm . Cơ hội đến với chúng tôi năm 2004 . Sau khi chúng tôi chứng minh có thể tìm ra các khối u nhỏ , chúng tôi dùng những hình ảnh đó để tìm tài trợ từ Quỹ Tài trợ Susan G. Komen . Chúng tôi đã rất phấn khởi khi họ quyết định trao cơ hội cho một nhóm nghiên cứu họ chưa từng gặp mặt và cấp tiền để chúng tôi nghiên cứu 1,000 phụ nữ với mô vú dày , nhằm so sánh kỹ thuật chụp X-quang với MBI . Trong số các khối u mà chúng tôi phát hiện ra , kỹ thuật chụp X-quang chỉ tìm thấy 25 % số khối u đó . MBI tìm ra đến 83 % . Đây là một ví dụ từ nghiên cứu đó . Ảnh X-quang kỹ thuật số được đọc theo cách thông thường và cho thấy rất nhiều mô dày , nhưng ảnh MBI cho thấy một vùng có lượng hấp thu rất lớn , tương ứng với một khối u 2cm . Trong trường hợp này , một khối u 1cm . Và trong trường hợp này , một thư ký y tế 45 tuổi ở Mayo , mẹ cô đã mất vì ung thư vú khi cô còn nhỏ , muốn được tham gia vào nghiên cứu của chúng tôi . Ảnh chụp X-quang của cô cho thấy một vùng mô rất dày , nhưng ảnh MBI cho thấy một vùng có lượng hấp thu đáng lo ngại , mà chúng tôi có thể chiếu lên ảnh màu . Điều này tương ứng với một khối u to bằng quả banh golf . May mắn là khối u đã được loại bỏ trước khi nó kịp lan đến các hạch bạch huyết của cô . Giờ đây chúng ta đã biết rằng kỹ thuật này có thể phát hiện ra 3 lần số khối u ở ngực có mô vú dày , chúng ta đã giải quyết được một vấn đề rất quan trọng . Chúng tôi phải tìm ra cách làm giảm liều phóng xạ . Chúng tôi đã mất 3 năm qua sửa đổi hệ thống chụp của chúng tôi trên từng phương diện để thực hiện được điều đó . Tôi rất vui mừng báo cáo rằng giờ chúng tôi chỉ dùng một lượng phóng xạ tương đương với một liều lượng có hiệu quả khi sử dụng kỹ thuật chụp X-quang kỹ thuật số . Và ở liều lượng thấp này , chúng tôi vẫn đang tiếp tục nghiên cứu , hình ảnh này lấy được 3 tuần trước từ một phụ nữ 67 tuổi ảnh X-quang kỹ thuật số bình thường , nhưng ảnh MBI cho thấy một vùng hấp thu , được chứng minh là một khối ung thư lớn . Như vậy , không chỉ phụ nữ trẻ được hưởng lợi từ điều này . Cả phụ nữ cao tuổi hơn với mô vú dày cũng thế . Hiện nay chúng tôi thường chỉ sử dụng 1 / 5 lượng phóng xạ được dùng trong các kỹ thuật gamma khác . MBI cho ra 4 hình ảnh ở mỗi vú . MRI cho ra hàng ngàn ảnh . Một bác sĩ chụp X-quang cần nhiều năm đào tạo chuyên môn để có thể phân biệt thành thạo các chi tiết bình thường của cơ thể với những dấu hiệu đáng lo ngại . Tôi lại ngờ là ngay cả những người không phải bác sĩ X-quang trong phòng này cũng có thể tìm thấy khối u trên ảnh MBI . Đó là lý do tại sao MBI có khả năng trở thành một công nghệ đột phá . Nó có độ chính xác tương đương MRI , và giá cả chỉ bằng một phần nhỏ . Bạn có thể hiểu rằng tại sao vẫn có thể có những thế lực trong ngành chụp vú ủng hộ giữ nguyên hiện trạng của ngành . Sau khi đạt được những kết quả chúng tôi cho là đáng chú ý , bản thảo của chúng tôi bị từ chối bởi 4 tập san . Sau lần từ chối thứ tư , chúng tôi yêu cầu xem xét lại bản thảo , bởi vì chúng tôi đặc biệt nghi ngờ một trong số các nhà phê bình từ chối chúng tôi gặp mâu thuẫn khi lợi ích tài chính của họ bị cạnh tranh bởi kỹ thuật này . Bản thảo của chúng tôi sau đó đã được chấp thuận và sẽ được đăng vào tháng này trên tập san Radiology . Chúng tôi vẫn phải hoàn thành các nghiên cứu sử dụng liều thấp , và sau đó các khám phá của chúng tôi sẽ cần được tái tạo ở các trung tâm khác . Điều này có thể kéo dài 5 năm hay nhiều hơn . Nếu kỹ thuật này được áp dụng rộng rãi , tôi sẽ không được hưởng lợi gì về tài chính . Và điều đó rất quan trọng đối với tôi , bởi nó cho phép tôi tiếp tục đưa sự thật đến với các bạn . Thế nhưng tôi nhận ra -- tôi nhận ra rằng kỹ thuật này được sử dụng như thế nào sẽ phải dựa vào các thế lực kinh tế và chính trị không kém phần quan trọng hơn các lý thuyết khoa học đúng đắn . Máy MBI giờ đã được thông qua bởi FDA , nhưng nó vẫn chưa xuất hiện rộng rãi . Như vậy cho đến khi có thứ gì đó được phổ biến dành cho phụ nữ có mô vú dày , có những điều bạn cần biết để bảo vệ bản thân . Thứ nhất , biết về mật độ vú của bạn . 90 % phụ nữ không biết điều đó , và 95 % phụ nữ không biết rằng điều đó làm tăng tỉ lệ ung thư vú của bạn . Bang Connecticut trở thành bang đầu tiên và duy nhất yêu cầu thông báo cho phụ nữ về mật độ vú của họ sau khi chụp X-quang tuyến vú . Tôi tham dự một hội thảo về chụp tuyến vú với 60,000 người ở Chicago tuần trước . Tôi kinh ngạc khi biết có một cuộc tranh cãi nóng bỏng về vấn đề có nên cho phụ nữ biết mật độ mô vú của họ là bao nhiêu hay không . Tất nhiên chúng ta nên làm như thế . Và nếu bạn không biết , hãy hỏi bác sĩ của bạn hoặc đọc các chi tiết trên bản báo cáo chụp tuyến vú của bạn . Thứ hai , nếu bạn chưa mãn kinh , hãy cố gắng sắp xếp chụp X-quang tuyến vú trong hai tuần đầu của chu kỳ kinh , khi mật độ vú sẽ giảm đi ít nhiều . Thứ ba , nếu bạn phát hiện có sự thay đổi dai dẳng ở ngực , hãy kiên quyết đi chụp thêm nhiều lần . Thứ tư và là điều quan trọng nhất , những tranh cãi về chụp X-quang sẽ còn diễn ra , nhưng tôi tin là phụ nữ 40 tuổi hoặc hơn nên đi chụp X-quang tuyến vú mỗi năm . Chụp X-quang không hoàn hảo nhưng đây là xét nghiệm duy nhất được chứng minh giúp giảm tỉ lệ tử vong vì ung thư vú . Nhưng ngọn cờ tử vong này lại chính là thanh kiếm những người ủng hộ X-quang nhiệt tình nhất sử dụng để ngăn trở các đổi mới . Một số phụ nữ bị mắc ung thư vú sẽ qua đời trong nhiều năm nữa . Và hầu hết họ , may mắn thay , sẽ sống sót . Như vậy , sẽ mất 10 năm hoặc hơn để bất kỳ phương pháp chụp nào có thể chứng minh là giảm được tỉ lệ tử vong từ ung thư vú . Chụp X-quang là phương pháp duy nhất xuất hiện đủ lâu để có thể chứng minh lời tuyên bố đó . Đã đến lúc chúng ta chấp nhận những thành công vượt bậc của kỹ thuật chụp X-quang và cả những nhược điểm của nó . Chúng ta cần cá nhân hoá việc chụp quét dựa trên mật độ mô vú . Với những phụ nữ không có mô vú dày , chụp X-quang vẫn là lựa chọn tốt nhất . Nhưng với phụ nữ có mô vú dày , chúng ta cũng không nên hoàn toàn từ bỏ , chúng ta cần cho họ một thứ gì đó tốt hơn . Những đứa bé mà chúng tôi từng mang trong người khi bệnh nhân của tôi hỏi câu hỏi này giờ đây đều đã học trung học , và câu trả lời vẫn còn lâu mới đến . Cô ấy đã gởi đến tôi những lời chúc phúc để đến chia sẻ câu chuyện này với bạn . Sau khi trải qua các sinh thiết khiến nguy cơ bị ung thư của cô tăng lên và khiến cô mất đi người chị vì ung thư , cô đã có một quyết định khó khăn , chính là phẫu thuật cắt vú dự phòng . Chúng ta có thể làm và phải làm tốt hơn nữa , không chỉ vì cho thế hệ cháu gái của cô ấy , hay con gái của tôi , mà cả cho các bạn nữa . Cảm ơn . Pranav Mistry : Tiềm năng to lớn của công nghệ Giác Quan Thứ Sáu Tại hội thảo TEDIndia , Pranav Mistry giới thiệu một số công cụ giúp thế giới thực tương tác với thế giới của dữ liệu -- bao gồm một tầm nhìn sâu sắc về thiết bị Giác Quan Thứ Sáu và một cái mới , chiếc laptop chuyển đổi mô hình dạng giấy . Trong phần hỏi đáp trên sân khấu , Mistry nói anh sẽ cung cấp phần mềm mã nguồn mở của công nghệ này , mở ra cơ hội sử dụng cho tất cả mọi người . Trong cuộc sống hằng ngày chúng ta tương tác với các vật thể quanh ta . Hằng ngày chúng ta sử dụng một lượng khổng lồ các đồ vật . Khác với các thiết bị điện toán , chúng ta sử dụng các vật thể đó một cách hứng thú hơn . Khi nói về vật thể , thì một thứ khác tự động gắn liền với vật thể đó , đó chính là các động tác : cách chúng ta thao tác với các đồ vật , cách sử dụng chúng trong cuộc sống hằng ngày . Chúng ta sử dụng các động tác không chỉ để tương tác với đồ vật mà còn dùng cử chỉ để giao tiếp với nhau . Một điệu bộ kèm theo của lời chào " Namaste ! " , để biểu thị sự tôn trọng người khác hoặc có lẽ -- ở Ấn Độ tôi không cần dạy một đứa trẻ động tác này có nghĩa " 4 lần chạy " trong trò cricket . Nó trở thành một phần trong quá trình học hỏi hàng ngày của chúng ta . Thế nên ngay từ đầu tôi đã rất quan tâm đến cách thức -- Kiến thức của chúng ta về các đồ vật và cử chỉ hàng ngày ra sao , và cách chúng ta dùng các đồ vật , có thể đẩy tới các tương tác giữa con người với thế giới số . Chứ không chỉ là sử dụng một bàn phím và chuột , tại sao tôi không thể dùng máy tính như cách tôi tương tác trong thế giới thực ? Trong 8 năm qua , tôi đã bắt tay vào hành trình khám phá này , với một con chuột trên bàn . Không dùng nó để thao tác trên máy tính , mà tôi đã tháo tung nó ra . Hầu hết mọi người đều biết chuột trước đây gồm một viên bi bên trong và 2 con lăn điều khiển máy tính khi viên bi di chuyển , theo đó , chuột cũng di chuyển theo . Thế là tôi thấy rất thích thú với hai con lăn đó , và muốn có thêm nên đã mượn bạn tôi một con chuôt khác -- tội nghiệp vì tôi không bao giờ trả lại cậu ấy nữa . Và giờ tôi có 4 con lăn . Điều thú vị là , tôi đã tháo các con lăn này khỏi chuột rồi xâu thành chuỗi . Nó gồm dây , ròng rọc và lò xo . Tôi đã có một thiết bị giao diện cử chỉ hoạt động như một thiết bị cảm ứng chuyển động với chi phí 2 $ . Đây , mọi cử động tôi thực hiện trong thế giới thực được lặp lại y hệt bên trong thế giới số chỉ bằng thiết bị nhỏ bé tôi đã chế tạo cách đây 8 năm , năm 2000 . Vì tôi muốn hoà nhập hai thế giới đó , và nghĩ đến các mẩu giấy ghi nhớ . Và nghĩ rằng , " Tại sao mình không thể kết nối giao diện bình thường của một tờ giấy nhắc việc thật với thế giới số ? " Một tin nhắn cho mẹ tôi viết trên giấy nhắc việc có thể đến một dịch vụ tin nhắn ngắn SMS hoặc một dịch vụ nhắc cuộc họp tự động đồng bộ hoá với lịch điện tử của tôi -- một danh sách các việc phải làm tự động đồng bộ hoá với bạn . Nhưng các bạn cũng có thể tìm kiếm trong thế giới số hoặc viết một truy xuất như " Địa chỉ của tiến sĩ Smith là gì ? " và hệ thống nhỏ này sẽ in nó ra -- thế là , nó thực sự hoạt động như một hệ thống đầu vào - đầu ra của giấy , chỉ sử dụng giấy . Trong một cuộc khám phá khác , tôi nghĩ đến việc chế tạo một cái bút có thể vẽ 3 chiều . Tôi đã thiết kế chiếc bút này để giúp các nhà thiết kế và kiến trúc sư không chỉ tư duy hình ảnh 3 chiều mà họ còn có thể vẽ ra được cách sử dụng đó sẽ trực quan hơn nhiều . Sau đó tôi nghĩ , " Tại sao mình không làm một Google Map trong thế giới thực nhỉ ? Không phải gõ từ khoá ra để tìm một địa điểm nào đó , mà tôi đặt các đồ vật lên đỉnh của nó . Nếu tôi đặt giấy phép lên máy bay nó sẽ cho tôi biết cổng máy bay ở đâu . Một cốc cà phê sẽ cho bạn biết có thể tìm thấy thêm cà phê ở đâu hoặc nên vứt cái cốc vào đâu . Đó là một số khám phá đầu tiên của tôi mục tiêu là kết nối 2 thế giới thực và số với nhau một cách trơn tru . Trong các thí nghiệm đó đều có một điểm chung : Tôi cố gắng đem một phần của thế giới thực vào thế giới số . Tôi lấy một phần nào đó của đồ vật hoặc bất kỳ hình ảnh trực quan nào trong cuộc sống thực rồi mang chúng đến thế giới số , vì mục tiêu của tôi là trực quan hoá các giao diện máy tính . Nhưng rồi tôi nhận ra con người chúng ta không thực sự hứng thú với điện toán , mà quan tâm đến thông tin nhiều hơn . Chúng ta muốn biết mọi thứ . Về những thứ động đang diễn ra xung quanh . Nên tôi nghĩ -- vào đầu năm ngoái -- tôi bắt đầu nghĩ , " Sao mình không làm theo cách ngược lại nhỉ ? " " Thế còn vẽ thế giới thực bằng các thông tin số thì sao nhỉ ? " Vì các điểm ảnh bị giới hạn trong các thiết bị hình chữ nhật này để vừa với túi quần chúng ta . Tại sao tôi không mang giới hạn đó vào các đồ vật hàng ngày để khỏi cần học ngoại ngữ mới để tương tác với các điểm ảnh đó ? Để nhận ra giấc mơ này , tôi nghĩ đến việc đặt một máy chiếu cỡ lớn trên đầu mình . Tôi nghĩ đó là lý do tôi đặt tên thiết bị này là máy chiếu gắn liền đầu . Tôi xử lý ý tưởng hoàn toàn theo nghĩa đen thôi , tôi lấy cái mũ bão hiểm đi xe đạp cắt bớt đi một chút để cái máy chiếu vừa khít vào đó . Giờ , tôi có thể gia tăng thế giới xung quanh bằng thông tin số này . Nhưng sau đó , tôi nhận ra mình cũng muốn tương tác với các điểm ảnh kỹ thuật số . Nên tôi đã đặt một camera nhỏ ở đó , hoạt động như một con mắt số . Sau đây , chúng tôi đến với một thiết bị tốt hơn nhiều , một phiên bản treo do người dùng tuỳ chỉnh , mà nhiều bạn biết đến với cái tên thiết bị Giác Quan Thứ Sáu . Nhưng điều thú vị nhất trong công nghệ này là bạn có thể mang thế giới số bên mình dù bạn đang ở bất cứ đâu . Các bạn có thể sử dụng bất kỳ giao diện nào , mọi bức tường xung quanh làm giao diện . Camera bám sát mọi cử chỉ của bạn . Nó hiểu được mọi cử động của tay . Và các bạn có thấy một số đánh dấu màu ở phiên bản đầu chúng tôi đang sử dụng . Các bạn có thể vẽ trên bất kỳ bức tường nào . Bạn dừng lại trước một bức tường , và vẽ lên đó . Nhưng chúng tôi không chỉ bám sát cử động một ngón tay . Chúng tôi để bạn tự do dùng cả hai tay , bản đồ chỉ bằng cách kéo những gì được thể hiện . Camera đang thu mọi hình ảnh -- nhận biết màu sắc và đường viền và nhiều thuật toán nhỏ khác sẽ diễn ra ở bên trong . Nó hơi phức tạp một chút về mặt kỹ thuật nhưng nó cho bạn một đầu ra sinh động , trực quan và dễ sử dụng hơn . Nhưng hay nhất là các bạn có thể mang nó ra ngoài . Không phải là lấy camera ra khỏi túi , các bạn có thể thực hiện điệu bộ chụp ảnh và nó sẽ chụp ảnh cho bạn . Xin cảm ơn . Và sau đó tôi tìm một bức tường , ở đâu cũng được và bắt đầu tìm kiếm các bức ảnh đó hoặc , " Được rồi , mình muốn thay đổi bức ảnh này một chút và gửi cho cậu bạn qua email . " Chúng ta đang tìm kiếm một kỷ nguyên nơi mà điện toán sẽ hoà làm một với thế giới thực . Và nếu không có bề mặt nào , các bạn có thể dùng bàn tay mình cũng được . Tôi đang quay số điện thoại bằng chính tay của mình . Camera không chỉ hiểu các cử động tay của bạn mà thú vị hơn , còn có thể hiểu bạn đang cầm đồ vật gì trong tay . Chúng ta đang -- ví dụ trong trường hợp này , bìa sách trùng khớp với hàng nghìn , thậm chí hàng triệu cuốn sách online , và chúng ta đang kiểm tra xem nó là cuốn sách nào . Một khi nó có thông tin đó , nó sẽ tìm thấy các ý kiến phê bình cuốn sách , hoặc có thể tờ thời báo New York đã có một bài nói tóm tắt cuốn sách , bạn có thể nghe , trên một cuốn sách thực , một bài phê bình hay . Đây là chuyến thăm vào tuần trước của tổng thống Obama tại MIT . Tôi đang xem trực tiếp [ video ] bài diễn thuyết của ông ấy , trên một tờ báo . Tờ báo của bạn sẽ cho bạn biết thông tin thời tiết trực tiếp chứ không phải được cập nhập -- giống việc bạn phải kiểm tra máy tính để biết thông tin , đúng không ? Khi quay lại , tôi có thể dùng giấy phép lên máy bay để kiểm tra chuyến bay của mình bị trì hoãn bao lâu , vì vào lúc đó , tôi không muốn mở iPhone ra để lại phải kích vào một biểu tượng nào đó . Và tôi nghĩ công nghệ này sẽ không chỉ thay đổi cái cách -- Vâng . Nó sẽ thay đổi cách chúng ta tương tác với nhau , không chỉ trong thế giới thực . Vui ở chỗ , tôi sẽ đến nhà ga Boston và chơi trò PONG trên mặt sàn của con tàu , được không ? Và tôi thấy trí tưởng tượng là giới hạn duy nhất những gì bạn có thể nghĩ ra khi công nghệ này hoà nhập với cuộc sống thực . Nhưng nhiều người tranh luận rằng công việc của con người không chỉ liên quan đến các đồ vật thật . Chúng ta tính toán , biên tập báo nhiều việc khác nữa , vậy thì sao ? Và nhiều người đang rất háo hức đón chờ máy tính bảng thế hệ tiếp theo được tung ra thị trường . Còn tôi , thay vì đợi chờ tôi đã tự làm một cái cho mình , bằng cách dùng một tờ giấy . Tôi đã tháo camera ra -- Mọi webcam camera đều có một microphone bên trong camera . Tôi đã tháo microphone ra. rồi kéo cái đó -- tôi đã làm một ghim từ cái microphone và ghim nó vào một tờ giấy nào cũng được . Giờ , âm thanh cảm ứng nhận biết chính xác khi tôi chạm vào tờ giấy . Nhưng camera đang bám sát cử động của ngón tay tôi . Các bạn có thể xem phim nữa . Các bạn có thể chơi game . Đây này , chiếc camera hiểu cách bạn nắm tờ giấy và chơi trò đua xe . Nhiều bạn chắc hẳn đã nghĩ rằng , được rồi , mình có thể truy cập . Vâng , tất nhiên rồi , các bạn có thể truy cập mọi trang web hay thao tác các chương trình máy tính trên một tờ giấy bất kỳ khi nào bạn cần . Thú vị hơn , tôi lưu ý đến cách làm sao để thao tác linh động hơn : Khi quay lại cái bàn , tôi có thể cầm thông tin đó mang nó quay lại desktop thế là tôi có thể dùng chiếc máy tính để bàn rồi . Tại sao chỉ có máy tính ? Chúng ta có thể chơi với các tờ giấy . Thế giới bằng giấy rất thú vị khi chơi với nó . Tôi đang lấy một phần của một tài liệu và đặt phần thứ 2 vào đây --- tôi đang thay đổi thông tin ở đằng kia . Vâng . Tôi muốn nói , " Ok , trông đẹp đấy , mình phải in ra mới được . " Và giờ tôi đã có bản in của nó . Lưu lượng công việc trở nên sinh động hơn so với cách đây 20 năm , và so với hiện nay khi cứ phải chuyển qua lại giữa 2 thế giới . Cuối cùng , tôi nghĩ rằng thông tin tích hợp với các đồ vật hàng ngày sẽ không chỉ giúp chúng ta từ bỏ ranh giới kỹ thuật số , khoảng cách giữa 2 thế giới số và thực mà còn giúp chúng ta vẫn là con người , kết nối với thế giới thực hơn nữa . Và nó sẽ giúp con người không biến thành cỗ máy ngồi lỳ trước các cỗ máy khác . Xin hết . Cảm ơn quý vị . Xin cảm ơn . Pranav , trước hết , cậu đúng là thiên tài . Thật đáng kinh ngạc . Cậu định sẽ làm gì với công nghệ này ? Đã có kế hoạch thành lập công ty chưa ? Hay nghiên cứu này chỉ để vui thôi ? Pranav Mistry : Có nhiều công ty -- nhiều công ty tài trợ cho Media Lab -- quan tâm tới công nghệ này . Các công ty như các hãng điện thoại di động muốn phát triển nó theo một cách khác với các tổ chức phi chính phủ ở Ấn Độ , họ nghĩ , " Tại sao chỉ có công nghệ " Giác Quan Thứ Sáu " thôi ? Chúng ta nên có một công nghệ " Giác Quan Thứ Năm " cho những người bị câm . Công nghệ này có thể giúp họ nói được , có thể bằng một hệ thống loa . " Vậy kế hoạch của riêng cậu thì sao ? Cậu sẽ vẫn ở lại MIT hay định làm gì khác ? PM : Tôi sẽ cố gắng mang công nghệ này tiếp cận với mọi người để ai cũng có thể phát triển thiết bị Giác Quan Thứ Sáu cho riêng mình vì phần cứng rất dễ sản xuất và không khó để làm một cái cho riêng mình . Chúng tôi sẽ cung cấp phần mềm mã nguồn mở cho mọi người , có thể sẽ bắt đầu vào tháng tới . Mã nguồn mở ư ? Wow . Cậu có dự định quay lại Ấn Độ cùng công nghệ này ? PM : Vâng , chắc chắn rồi . Cậu có kế hoạch gì không ? MIT thì sao ? Hay Ấn Độ ? Cậu dự định chia sẻ thời gian như thế nào ? PM : Ở đây có nhiều năng lượng , rất nhiều thứ để học hỏi . Tất cả công trình các bạn vừa thấy đều là kiến thức tôi học được ở Ấn Độ . Và giờ , các bạn sẽ hiểu thêm về tính hiệu quả chi phí : hệ thống này có giá 300 $ so với 20,000 $ cho bảng bề mặt hoặc một thứ tương tự . Hay chẳng lẽ hệ thống cử chỉ chuột giá 2 $ vào lúc đó tốn khoảng 5,000 $ ? Tôi đã trình diễn công nghệ đó trong một cuộc hội thảo với tổng thống Abdul Kalam ông ấy nói , " Chúng ta nên dùng nó trong Trung Tâm Nghiên Cứu Nguyên Tử Bhabha . " Nên tôi rất háo hức làm cách nào để đem công nghệ này tới đông đảo quần chúng chứ không phải để phủ bụi trong phòng thí nghiệm . Dựa trên các diễn giả tại TED từ trước tới nay , tôi có thể nói cậu xứng đáng là một trong 2 , hoặc 3 nhà phát minh xuất sắc nhất trên thế giới hiện nay . Thật vinh dự khi cậu tham gia TED . Cảm ơn rất nhiều . Thật tuyệt vời . Kevin Stone : Tương lai sinh học của việc thay khớp Chứng viêm khớp và các cơn đau đang hành hạ hàng triệu bệnh nhân , nhưng chỉ vài người nhận được phương thuốc tốt nhất -- mô sinh học thật . Kevin Stone đưa ra 1 phương pháp chữa trị có thể tránh được chi phí cao và sự giảm việc cấy ghép hiến tặng giữa người với người bằng cách sử dụng mô động vật Giờ tôi sẽ bắt đầu với câu chuyện của chính mình . Tôi đã bị vỡ khớp sụn đầu gối khi đang chơi bóng đá ở trường đại học . Rồi tôi bắt đầu bị rách ACL , 1 dây chằng ở đầu gối mình , và rồi nó biến đổi thành chứng viêm khớp đầu gối . Tôi chắc rằng số đông trong các bạn khán giả gặp phải chuyện tương tự . Nhân tiện đây , tôi kết hôn với 1 phụ nữ gặp phải chuyện y hệt vậy . Và điều đó thúc đẩy tôi trở thành 1 bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình và để xem liệu tôi có thể vượt qua những khó khăn khiến tôi không thể chơi thể thao , và hạn chế tôi . Và giờ , hãy để tôi cho bạn xem 1 đoạn phim ngắn để đưa các bạn đến với điều mà chúng tôi đang cố gắng giải thích . Chúng ta đều quan tâm đến các sủ rủi ro của ung thư , nhưng có 1 căn bệnh khác đã được định sẵn sẽ thậm chí ảnh hưởng đến nhiều người hơn , chứng viêm khớp . Ung thư có thể giết bạn , nhưng khi quan sát những con số , chứng viêm khớp còn hành hạ nhiều cuộc đời hơn . Giả sử rằng bạn sống rất lâu , và khoảng 50 % cơ hội bạn sẽ bị viêm khớp . Không phải tuổi tác gây ra chứng viêm khớp . Mà các cơn đau thông thường có thể dẫn tới những nỗi đau lớn hơn , khi mà các khớp xương của chúng ta gần như bị mài mòn tới mức khập khiễng . Liều mình cho 1 giải pháp , chúng tôi nhờ tới các kĩ sư để thiết kế những hợp thành nhân tạo nhằm thay thế các phần cơ thể bị thoái hoá . Nhưng ở giữa những điều tốt đẹp xung quanh lời hứa hẹn về 1 cơ thể làm bằng kĩ thuật sinh học , liệu ta có nên dừng lại và tự hỏi , phải chăng sẽ tốt hơn với 1 cách tự nhiên hơn Hãy xét tới 1 con đường khác . Sẽ ra sao nếu những phần cơ thể cần thay thế tồn tại sẵn trong tự nhiên , hay trong chính các tế bào gốc của chúng ta ? Đây là lĩnh vực thay thế sinh học , khi mà chúng ta thay thế những bộ phận thoái hoá bởi những thứ mới và tự nhiên . Kevin Stone : Và mục đích là : làm sao để tôi xử lý những vật này về mặt sinh học ? Giờ hãy nói về , những điều tôi đã làm cho vợ mình , và hàng trăm bệnh nhân khác nữa . Thứ đầu tiên cho vợ tôi , 1 thứ phổ biến nhất mà tôi thường thấy ở các bệnh nhân của mình , đặc biệt ở nhóm tuổi từ 40 đến 80 , nhóm 70 tuổi , họ đến và nói , " Bác sĩ ạ , liệu ông có thể chỉ đặt bộ phận giảm sốc vào đầu gối tôi không ? Tôi chưa sẵn sàng với việc thay khớp xương . " Và vì cô ấy , tôi đã cấy ghép 1 mô gồm 2 thành phần khác nhau do 1 người hiến tặng và phần khớp nối đầu gối cô ấy . Và phần mô đó thay thế cho khớp bị thiếu . Đối với phần dây chằng không ổn định đó , chúng tôi đã đặt dây chằng hiến tặng để giúp ổn định đầu gối . Và rồi với phần khớp bị hỏng trên bề mặt đó , chúng tôi đã thực hiện sự ghép mô sao chép tế bào gốc , được thiết kế năm 1991 , để nuôi lại bề mặt sụn khớp và trả lại 1 bề mặt nhẵn nhụi ở đó . Đây là đầu gối trái của vợ tôi , và cô ấy vừa mới leo núi 4 tháng trước ở Aspen , 1 cách rất tốt đấy . Nó thực sự hiệu quả , không chỉ với vợ tôi , mà tất nhiên , với các bệnh nhân khác nữa . Cô gái trong video , Jen Hudak , vừa mới giành giải Superpipe ở Aspen chỉ 9 tháng sau khi bị hỏng đầu gối , và bạn có thể thấy ở bức ảnh khác nữa -- cô ấy đã có mô sao chép ở đầu gối đó . Vậy là chúng ta có thể nuôi lại những bề mặt này về mặt sinh học . Với những thành công đó , tại sao chúng không đủ tốt , bạn có thể hỏi vậy . Lý do là , bởi vì không có đủ số vòng hiến tặng . Không có đủ những người trẻ tuổi khoẻ mạnh bị ngã xe và rồi hiến tặng mô đó cho chúng tôi . Và những mô này lại rất đắt nữa . Vậy nên đây không phải là giải pháp cho phép chúng ta phát triển mô sinh học . Nhưng giải pháp có thể là mô động vật bởi vì chúng có nhiều , và rẻ nữa . Bạn có thể lấy chúng từ những mô trẻ và khoẻ , nhưng rào cản nằm ở sự miễn dịch . Rào cản cụ thể chính là các kháng nguyên gọi là galactosyl , hay kháng nguyên gal . Nếu chúng ta cấy mô động vật vào cơ thể người , thì cần phải tìm ra cách để loại bỏ những kháng nguyên này . Câu chuyện của tôi khi nghiên cứu các mô động vật này bắt đầu vào năm 1984 . Tôi bắt đầu với dây chằng của bò Achilles , nơi chúng tôi có thể lấy chúng , ở dạng keo collagen I , tách nó khỏi các sinh kháng thể bằng cách làm thoái hoá chúng với axit và chấy tẩy rồi tái tạo chúng ở dạng khuôn cải tạo . Sau đó chúng ta lấy chúng rồi gài vào phần sụn bị thiếu để nuôi lại nó ở đầu gối bệnh nhân . Giờ chúng tôi đã hoàn thành thủ tục này , và nó đã được phổ biến toàn cầu với hơn 4000 ca bệnh , và được thông qua bởi FDA như là 1 cách để nuôi lại mô sụn . Thật tuyệt khi tôi có thể làm thoái hoá những mô này . Và điều gì sẽ xảy ra với dầy chằng của tôi khi tôi cần nó nguyên vẹn ? Tôi không thể pha trộn nó thêm . Trong trường hợp đó , tôi phải thiết kế -- và chúng tôi đã thiết kế nó với Uri Galili và Tom Turek -- 1 enzim tẩy nhẳm tẩy sạch , hay loại bỏ những kháng nguyên galactosyl với các enzim xác định này . Và chúng tôi gọi nó là kỹ thuật " loại bỏ gal " . Điều chúng tôi thực hiện là nhân tính hoá các mô . Bằn cách dùng kỹ thuật " loại bỏ gal " mà chúng tôi nhân tính hoá các mô , rồi đặt chúng trở lại vào đầu gối của bệnh nhân . Và chúng tôi đã hoàn thánh nó . Giờ chúng tôi có thể lấy dây chằng của lợn -- những mô trẻ , to và khoẻ , và ghép chúng vào 10 bệnh nhân trong chương trình thử FDA -- rồi 1 trong số họ đã đi lại được và chiến thắng ba giải vô địch Canadian Masters Downhill -- với cái " dây chằng lợn " , anh ấy gọi nó vậy . Và chúng tôi biết nó có thể hoạt động . Và còn có 1 chương trình thử nghiệm mô cho bệnh nhân lớn hơn đang được quyết định . Thế còn bước tiếp theo là gì ? Sẽ ra sao với việc ghép toàn bộ đầu gối bằng kĩ thuật sinh học , chứ không chỉ 1 phần ? Làm thế nào chúng tôi có thể cách mạng hoá việc thay thế các khớp nhân tạo ? Ồ , chúng tôi đang tiến hành nó đấy . Điều chúng tôi sẽ làm là lấy 1 sụn ở khớp từ 1 con lợn khoẻ loại bỏ nó khỏi các kháng nguyên , rồi cấy các tế bào gốc của bạn vào nó , và ghép trả lại vào chỗ bị viêm khớp ở đầu gối bạn , đính nó vào đó , rồi giúp bạn chữa lành nó và tạo ra 1 bề mặt sinh học mới cho đầu gối bạn . Đó chính là phương pháp sinh học của chúng tôi . Chúng tôi còn muốn tái tạo đầu gối bạn với các phần . Chúng tôi sẽ làm lại nó hoàn toàn mới . Nhưng chúng tôi còn có được những lợi ích khác từ thế giới động vật . Đó là lợi ích từ 400 triệu năm của việc đi lại , di chuyển . Chúng ta có thể khai thác những lợi ích đó . Chúng ta có thể sử dụng các mô dày hơn , trẻ hơn , và tốt hơn những mô bị thương ở đầu gối bạn , hay khi bạn ở tuổi 40 , 50 hay 60 . Chúng tôi có thể thực hiện nó như là 1 thủ tục cho bệnh nhân ngoại trú . Chúng tôi có thể loại bỏ các mô 1 cách rất tiết kiệm . Và đó là cách chúng tôi có thể đưa việc thay thế đầu gối về mặt sinh học ra toàn cầu . Chào mừng công nghệ cao về sinh học . Đó không phải là phần cứng , cũng không phải là phần mềm . Đó là phần sinh học . Đó là phiên bản 2.0 của bạn . Và với nó , tiến tới -- tiến tới 1 rạp hát phẫu thuật gần hơn với bạn , tôi tin chắc vậy . Cảm ơn các bạn rất nhiều . Marcel Dicke : Tại sao không ăn côn trùng ? Marcel Dicke đã tạo ra khẩu phần khoái khẩu trong việc thêm côn trùng vào thực đơn của mọi người . Ông ấy nhắn tới những bếp trưởng khó tính và những người yêu ẩm thực rằng : cao lương mỹ vị như cào cào và sâu bướm hoàn toàn không thua kém thịt cả ở hương vị , chất dinh dưỡng và cả tính thân thiện với môi trường nữa . Okay , Tôi sẽ cho các bạn thấy một lần nữa , vài điều về thực đơn hàng ngày của chúng ta . Và tôi cũng muốn biết về những khán thính giả ở đây Và , ai trong các bạn ở đây từng ăn côn trùng ? Khá nhiều nhỉ . Nhưng mà , các bạn vẫn chưa đại diện cho toàn thể cư dân của Trái Đất được . Bởi vì có 80 % những người ngoài kia thật sự ăn côn trùng . Điều này là khá tốt . Tại sao không ăn côn trùng ? Ồ , đầu tiên , côn trùng là gì ? Côn trùng là những động vật đi lung tung với 6 cái chân . Và ở đây , bạn nhìn thấy chỉ là một ít điển hình . Có tới 6 triệu loài côn trùng trên hành tinh này . 6 triệu loài . Chỉ có vài trăm loài động vật có vú , và 6 triệu loài côn trùng . Trên thực tế , nếu chúng ta tính tất cả những cá thể riêng lẻ , chúng ta sẽ có một con số lớn hơn rất nhiều . Thực tế là , trong số tất cả động vật trên Trái Đất trong số tất cả các loài động vật thì 80 % đi bằng 6 chân . Nhưng nếu chúng ta đếm tất cả những cá thể , và tính cân nặng trung bình của chúng , con số đó sẽ là cái gì đó giống như 200 đến 2000kg. đối với mỗi người như bạn và tôi trên Trái Đất . Điều đó có nghĩa là về mặt sinh khối côn trùng dư thừa hơn chúng ta nhiều . Và chúng ta không phải đang ở trên hành tinh của con người , mà là trên hành tinh của côn trùng . Côn trùng không chỉ có trong tự nhiên , mà chúng còn liên quan đến nền kinh tế của chúng ta nữa , rất thường xuyên mà chúng ta không biết . Có một sự ước tính , một ước tính dè dặt , vài năm trước , rằng nền kinh tế Hoa Kỳ thu lợi 57 tỷ đô la mỗi năm . Đó là một con số - rất lớn - một sự đóng góp vào nền kinh tế Hoa Kỳ hoàn toàn miễn phí . Và tôi tra cứu xem nền kinh tế đã trả bao nhiêu cho chiến tranh Iraq trong cùng năm đó . Đó là 80 tỷ đô Mỹ . Vậy chúng ta biết rằng cuộc chiến đó không hề rẻ chút nào . Nhưng côn trùng , thì miễn phí , đóng góp cho nền kinh tế Hoa Kỳ với một mức gần như tương đương và miễn phí , mà không ai biết cả . Và không chỉ riêng Hoa Kỳ , mà còn trên bất cứ quốc gia , bất cứ nền kinh tế nào . Chúng đã làm gì ? Chúng dọn phân , thụ phấn cho cây trồng . Một phần ba của tất cả trái cây chúng ta ăn tất cả là kết quả từ việc côn trùng chăm sóc cho việc nhân giống cây trồng của chúng ta . Chúng kiềm chế sâu bọ có hại . Và chúng là thức ăn của động vật . Chúng là điểm bắt đầu của chuỗi thức ăn . Động vật nhỏ ăn côn trùng . Thậm chí động vật lớn hơn cũng ăn côn trùng . Nhưng động vật nhỏ ăn côn trùng đó lại là thức ăn của động vật lớn hơn , và lớn hơn nữa . Và ở cuối chuỗi thức ăn , chúng ta cũng đang ăn chúng luôn . Có khá nhiều người đang ăn côn trùng . Và đây , các bạn thấy tôi ở trong một thị trấn nhỏ ở Trung Quốc , Lệ Giang khoảng 2 triệu dân . Nếu bạn ra ngoài ăn tối , kiểu như một nhà hàng hải sản , nơi bạn có thể chọn loại cá mà bạn muốn ăn , thì ở đây bạn chọn loại côn trùng mà bạn muốn ăn . Và họ bày biện nó một cách tuyệt vời . Và đây , bạn thấy tôi đang thưởng thức bữa ăn với sâu bướm , cào cào , ong , và những sơn hào hải vị . Và bạn có thể ăn cái gì đó mới mỗi ngày . Có hơn 1,000 loài côn trùng được làm thức ăn trên toàn thế giới . Nó nhiều hơn một chút so với một vài loài động vật có vú mà chúng ta thường ăn , như bò hay heo hay cừu . Hơn 1,000 loài -- một sự đa dạng cực lớn . Và bây giờ bạn có thể nghĩ , được rồi , trong thị trấn nhỏ ở Trung Quốc người ta đang làm thế , nhưng không phải chúng ta . Ồ , chúng tôi đã từng thấy rằng khá nhiều trong các bạn đã ăn côn trùng có lẽ là thỉnh thoảng thôi . Nhưng tôi có thể bảo rằng mỗi người các bạn đang ăn côn trùng , không có sự ngoại lệ . Các bạn đang ăn ít nhất là 500 gram mỗi năm . Các bạn đã ăn gì ? Súp cà chua , bơ lạc , sô-cô-la , mỳ sợi -- mọi thức ăn đã chế biến mà các bạn ăn đều chứa côn trùng , bởi vì côn trùng ở đây xung quanh chúng ta , và khi ở ngoài kia trong tự nhiên chúng cũng có trong cây trồng của chúng ta . Một số loại trái cây bị côn trùng gây hại . Những trái cây này , nếu là cà chua , thì trở thành súp cà chua . Nếu chúng không bị gây hại gì , chúng được đưa đến tiệm tạp hoá . Và đó là cách nhìn của bạn về cà chua . Nhưng cũng có cà chua được làm súp . Và chỉ cần chúng đáp ứng được yêu cầu của đại lý thực phẩm , có thể có cả đống thứ trong đó , không thành vấn đề . Thực tế. tại sao chúng ta cho những quả này vào súp nhỉ , dù sao thì cũng có thịt trong đó ? Trong thực tế , tất cả thực phẩm chế biến sẵn của chúng ta chứa nhiều protein hơn hơn là chúng ta nhận thức được . Vậy bất cứ thứ gì đều là một nguồn protein . Giờ bạn có thể nói , " Được rồi , vậy chúng ta ăn 500 gram tại vì tai nạn thôi . " Chúng ta thậm chí cố ý chứ không phải tai nạn trong rất nhiều món mà chúng ta ăn . Tôi chỉ có hai món ở đây trên slide -- bánh quy hay surimi hay , nếu bạn thích , Campari . Rất nhiều thực phẩm của chúng ta có màu đỏ được nhuộm màu bởi tự nhiên . Surimi là thịt cua , hoặc được bán như là thịt cua , và cá trắng được nhuộm bởi phẩm yên chi . Phẩm yên chi là sản phẩm của một loại côn trùng sống dựa vào cây xương rồng . Chúng được sản xuất một lượng lớn 150 đến 180 tấn mỗi năm , ở đảo Canary ở Peru , và đó là một thương vụ lớn . Một gram phẩm yên chi có giá 30 euro . Một gram vàng cũng giá 30 euro . Vậy nên đó là một thứ rất quý mà chúng ta sử dụng để nhuộm màu thực phẩm . Giờ tình hình thế giới đang thay đổi , đối với các bạn và tôi , đối với mọi người trên Trái Đất . Dân số đang tăng chóng mặt và tăng theo hàm mũ . Chúng ta hiên đang có khoảng giữa 6 và 7 tỷ dân , nó sẽ tăng lên khoảng 9 tỷ vào năm 2050 . Có nghĩa là chúng ta có rất nhiều miệng ăn . Và đây là điều làm cho ngày càng nhiều người lo lắng Có một hội nghị FAO vào tháng mười vừa rồi dành hoàn toàn cho việc thảo luận điều này . Làm sao chúng ta đáp ứng miệng ăn của thế giới ? Và nếu bạn nhìn lên những con số trên đó , nó nói rằng chúng ta có thêm một phần ba miệng ăn nữa để nuôi , nhưng chúng ta cần tăng sản lượng nông nghiệp lên thêm 70 phần trăm . Và điều đó đặc biệt vì dân số thế giới đang tăng , và nó tăng không chỉ về con số , mà chúng ta còn giàu có hơn , và bất kì người nào giàu có hơn thì ăn nhiều hơn và cũng bắt đầu ăn nhiều thịt hơn . Và thịt , trong thực tế , là thứ gì đó rất đắt đỏ đối với quá trình sản xuất nông nghiệp . Thực đơn của chúng ta gồm có vài phần là protein động vật , và bây giờ , hầu hết chúng ta ở đây lấy nó từ vật nuôi , từ đánh bắt và săn bắn . Và chúng ta ăn khá nhiều . Trong thế giới các nước phát triển , con số trung bình là 80 kg mỗi người mỗi năm , con số này lên tới 120 ở Hoa Kỳ và thấp hơn một chút ở một số nước khác , nhưng mức trung bình là 80 kg mỗi người mỗi năm . Các nước đang phát triển thì thấp hơn nhiều . là khoảng 25 kg mỗi người mỗi năm . Nhưng mà nó đang tăng lên rất nhanh . Ở Trung Quốc , trong 20 năm nay , nó tăng từ 20 đến 50 , và vẫn còn đang tăng lên . Vậy nếu một phần ba dân số thế giới đang tăng khẩu phần thịt của họ từ 25 đến 80 ở mức trung bình , và một phần ba dân số thế giới đang sống ở Trung Quốc và Ấn Độ , Chúng ta đang có một nhu cầu khổng lồ về thịt . Và tất nhiên , chúng ta không thể ở đó nói rằng , nó là dành cho chúng ta chứ không phải cho họ được . Họ cũng có phần chia giống như chúng ta . Bây giờ , để bắt đầu , tôi nói rằng chúng ta đang ăn quá nhiều thịt trong thế giới phương Tây . Chúng ta có thể ăn ít hơn rất , rất nhiều và tôi biết vậy , tôi đã là một người ăn chay trong thời gian dài . Và bạn có thể dễ dàng làm vậy bất chấp mọi thứ . Dù sao thì , bạn sẽ có protein từ bất kì loại thức ăn nào . Nhưng sau đó là một đống vấn đề được kéo theo bởi việc sản xuất thịt , và chúng ta đang đối mặt với ngày càng nhiều vấn đề hơn . Vấn đề đầu tiên mà chúng ta đối mặt là sức khoẻ con người . Loài lợn khá là giống chúng ta . Chúng thậm chí còn là mô hình trong y học . Và chúng ta thậm chí có thể cấy ghép cơ quan từ lợn cho người . Điều đó có nghĩa là loài lợn cũng truyền bệnh cho chúng ta . Và bệnh của lợn , virus của lợn và virus của người đều tăng sinh rất nhanh . Và bởi vì sự tăng sinh như vậy , chúng có thể tổ hợp lại và tạo ra một loại virus mới . Điều này đã xảy ra ở Hà Lan năm 1990 trong suốt thời kỳ dịch lợn bùng phát . Chúng ta có thêm những bệnh mới hết sức nguy hiểm . Chúng ta ăn côn trùng -- chúng rất khác biệt với chúng ta , và điều trên không xảy ra được . Vậy chúng ta có một điểm cho côn trùng . Và có một hệ số chuyển đổi . Bạn lấy 10kg thức ăn cho gia súc , bạn có thể lấy 1kg thịt bò , nhưng bạn lại có thể đổi lấy 9kg thịt châu chấu . Vậy nếu bạn khởi nghiệp kinh doanh , bạn sẽ làm gì ? Với 10kg đầu vào , bạn có thể lấy 9kg đầu ra . Cho tới nay chúng ta vẫn lấy 1 hoặc cùng lắm là 5kg đầu ra . Chúng ta vẫn chưa lấy được phần tăng thêm . Chúng ta vẫn chưa lấy được 9kg đầu ra . Vậy chúng ta có 2 điểm cho côn trùng . Và bây giờ là môi trường . Nếu chúng ta lấy 10 kg thức ăn và kết cục chỉ được 1kg thịt bò , 9kg còn lại bị lãng phí , và phần nhiều trong đó là phân . Nếu bạn nuôi côn trùng , bạn sẽ có ít phân hơn trên mỗi kg thịt thu được . Vì vậy sẽ ít phí phạm hơn . Hơn nữa , mỗi kg phân từ côn trùng , sẽ có ít acmoniac hơn rất nhiều và ít khí nhà kính hơn khi so sánh với Vậy nên bạn sẽ ít phí phạm hơn , và sự phí phạm đó cũng không phải ảnh hưởng môi trường nghiêm trọng như là đối với phân bò . Vậy là côn trùng được 3 điểm . Bây giờ , tất nhiên là có một cái " nếu " rất to và đó là " nếu " côn trùng tạo ra thịt có chất lượng tốt . Đã có tất cả các loại phân tích về chất lượng côn trùng và về thành phần protein , chất béo và vitamin thì nó rất tốt . Trong thực tế , nó có thể sánh với mọi thứ mà chúng ta ăn như thịt trong trường hợp này . Và thậm chí về thành phần calori , thì nó cũng rất tốt . 1kg cào cào có cùng một lượng calori với 10 cái bánh hot dog , hay 6 phần Big Mac . Vậy côn trùng được 4 điểm . Tôi có thể tiếp tục và tôi có thể kể ra nhiều điểm hơn cho côn trùng , nhưng thời gian không cho phép . Vậy câu hỏi là : tại sao không ăn côn trùng ? Tôi đã đưa có các bạn ít nhất là 4 luận điểm ủng hộ . Chúng ta sẽ phải làm điều đó . Thậm chí nếu chúng ta không thích điều đó , các bạn sẽ phải quen với điều này . Bởi vì tại thời điểm này , 70 % tất cả đất nông nghiệp của chúng ta đang được sử dụng để phục vụ chăn nuôi gia súc . Nó không chỉ là phần đất nơi gia súc được chăn dắt và cho ăn , mà còn cả những vùng khác nơi mà thức ăn giá súc được sản xuất và vận chuyển . Chúng ta có thể tăng diện tích đó lên thêm một chút bằng những cánh rừng mưa nhiệt đới , nhưng sẽ tới giới hạn rất nhanh . Và nếu các bạn nhớ rằng chúng ta cần phải tăng sản lượng nông nghiệp lên 70 % , chúng ta sẽ không thể làm cách đó được . Chúng ta có thể tốt hơn hết là chuyển từ thịt từ bò sang côn trùng . Và rồi , 80 % dân số thế giới từng ăn côn trùng , vậy nên chúng ta chỉ là một thiểu số -- trong một quốc gia như Anh , Mỹ , Hà Lan , mọi nơi khác . Ở bên trái , các bạn thấy một cái chợ ở Lào nơi mà bày bán rất nhiều tất cả các loại côn trùng bạn bạn có thể chọn cho bữa tối . Ở bên phải , bạn thấy một con cào cào . Người ở đó ăn chúng , không phải bởi họ đói , mà bởi vì họ nghĩ chúng rất ngon . Nó đơn giản là thức ăn ngon . Bạn có thể biến đổi tuỳ ý . Nó có nhiều cái lợi . Thực tế thì chúng ta có cao lương mỹ vị rất giống với con cào cào này : tôm hùm , một thứ rất sang được bán với giá rất cao . Ai không muốn ăn tôm hùm ? Có một ít người không thích tôm hùm , nhưng tôm hùm , hay cua , hay tôm nước ngọt , có họ hàng rất gần nhau . Chúng là những loại cao lương mỹ vị . Thực tế thì , một cào cào là một con tôm hùm trên mặt đất , và thật tuyệt vời để đặt chúng vào thực đơn . Vậy tại sao chúng ta vẫn chưa ăn côn trùng ? Ồ , chỉ là vấn đề về tư duy mà thôi . Chúng ta không quen với việc đó , và chúng ta nhìn côn trùng như một thứ rất khác biệt với chúng ta . Đó là lý do tại sao chúng ta đang thay đổi nhận thức về côn trùng . Và tôi đang làm việc cật với đồng nghiệp , Arnold van Huis , trong việc bảo với mọi người rằng , chúng quả thật là những thứ tuyệt vời , những điều mà chúng làm trong tự nhiên tuyệt vời làm sao . Và trong thực tế , không có côn trùng , Chúng ta không thể ở trong đây , trong phòng này .. Bởi vì nếu côn trùng chết hết , chúng ta sẽ chết hết theo luôn . Nếu chúng ta chết hết , côn trùng sẽ tiếp tục sinh tồn rất hạnh phúc . Vậy nên chúng ta phải làm quen với ý tưởng ăn côn trùng . Và người nào đó có thể nghĩ rằng chúng vẫn chưa có mặt . Ồ chúng có chứ . Có những nhà doanh nghiệp ở Hà Lan sản xuất chúng , và một trong số họ đang ở đây trong các khán giả , Marian Peeters , người trong ảnh . Tôi dự đoán rằng sau năm nay , bạn sẽ thấy chúng ở siêu thị -- không nguyên dạng , mà như là protein động vật trong thức ăn . Và có thể năm 2020 , bạn sẽ mua chúng mà chỉ biết rằng đây là côn trùng mà bạn sẽ ăn . Và chúng sẽ được làm theo những cách tuyệt vời nhất . Một người làm sô-cô-la Hà Lan . Vậy chúng ta thậm chí có rất nhiều kiểu thiết kế . Ở Hà Lan , chúng ta có 1 vị bộ trưởng nông nghiệp tiến bộ , và bà ấy đặt côn trùng vào danh sách thực đơn trong nhà hàng của bà ở Bộ . Và khi bà mời tất cả bộ trưởng nông nghiệp khác của Châu Âu tới Hague gần đây , bà ấy đi đến một nhà hàng cao cấp , và họ ăn côn trùng với nhau . Đó không phải là thứ gì đó như là sở thích của tôi . Điều đó thật sự đã cất cánh khỏi mặt đất rồi . Vậy tại sao không ăn côn trùng ? Bạn nên tự mình thử nó . Vài năm trước , chúng ta đã có 1,750 người tập họp lại trong một quảng trường ở thị trấn Wageningen , và họ ăn côn trùng cùng một lúc , và đây vẫn là một sự kiện lớn . Tôi nghĩ rằng nó sẽ sớm không còn đặc biệt nữa khi chúng ta đều ăn côn trùng , bỏi vì khi đó nó chỉ là một cách làm bình thường . Vậy bạn có thể tự thử điều đó hôm nay , và tôi sẽ nói là thưởng thức đi . Và tôi sẽ đưa cho Bruno xem vài mẫu trước , và ông ta có thể ăn trước tiên . nhìn chúng trước , nhìn trước đã . Marcel Dicke : toàn là protein đó . Bruno : nó ý hệt cái bạn thấy trong video . Và nó trong rất ngon . Họ làm nó với những quả hạch và một vài thứ ngộ nghĩnh . Marcel Dicke : Cảm ơn . Cameron Sinclair : Những người tị nạn của ngành xây dựng bùng nổ rồi vụt tắt [ boom-and-bust ] Tại TEDGlobal U , Cameron Sinclair phơi bày phí tổn chưa được công bố của các siêu dự án bất động sản bị đổ vỡ : hàng ngàn công nhân xây dựng nhập cư bị mắc kẹt không xu dính túi . Kêu gọi các kỹ sư đồng nghiệp , anh nói chỉ có duy nhất 1 phản ứng có đạo đức mà thôi . Cách đây 1 vài năm , tôi chợt nhận ra mặt tối của ngành xây dựng . Năm 2006 , các sinh viên trẻ tuổi của Qatari đã đưa tôi đi xem các trại của công nhân nhập cư . Và kể từ đó tôi đã theo các vấn đề quyền công nhân còn chưa khép lại . Trong 6 tháng qua , hơn 300 toà nhà chọc trời ở UAE đã bị treo hoặc huỷ bỏ . Phía sau các tiêu đề tin tức về các toà nhà này là số phận của người công nhân xây dựng đi xuất khẩu lao động . 1.1 triệu công nhân như thế . Chủ yếu từ Ấn Độ , Pakistan , Sri Lanka , và Nepal , những người lao động này mạo hiểm mọi thứ để kiếm tiền nuôi gia đình ở quê nhà . Họ trả hàng nghìn đô cho người môi giới để sang nước ngoài . Và khi đến nơi , họ phải ở trong các trại người lao động , không nước , không điều hoà và hộ chiếu đã bị tịch thu . Trong khi thật dễ khi buộc quan chức địa phương và chính quyền cấp cao hơn chịu trách nhiệm nhưng 99 % nhân công đó đều do tư nhân thuê . Và do vậy chúng ta đều chịu trách nhiệm như nhau . Các nhóm như An Toàn Xây Dựng UAE bắt đầu hoạt động . Nhưng số lượng người quá cao . Vào tháng 8 năm 2008 , các cán bộ cộng đồng của UAE đã ghi nhận 40 % của 1,098 trại lao động ở nước này đã vi phạm các quy định tối thiểu về an toàn sức khoẻ và PCCH . Mùa hè năm ngoái , hơn 10,000 công nhân đã phản đối việc cắt lương , vì chất lượng thực phẩm kém và nhà ở tồi tàn . Và tiếp đó xảy ra sư sụp đổ của nền tài chính . Các nhà thầu vỡ nợ , vì họ [ người công nhân ] đều chịu ảnh hưởng quá sức như những người khác , sự khác biệt là mọi thứ đều bị mất , giấy tờ , hộ chiếu và vé khứ hồi cho các công nhân đó . Hiện nay , hàng ngàn công nhân bị bỏ rơi . Không thể về nhà . Không có cách gì làm bằng chứng việc nhập cảnh của họ . Họ là những kẻ tị nạn bùng nổ và tan vỡ [ boom-and-burst ] . Câu hỏi đặt ra , là 1 chuyên gia xây dựng 1 kiến trúc sư , 1 kỹ sư , 1 nhà phát triển nếu bạn biết vấn nạn này đang hoành hành nếu chúng ta thấy cảnh này hàng tuần , thì các bạn có hài lòng hoặc đồng loã với sự vi phạm quyền con người đó không ? Chúng ta hãy quên dấu chân môi trường đi . Mà hãy nghĩ đến dấu chân đạo đức . Điều gì là tốt khi xây dựng các công trình phức tạp không thải khí carbon , khai thác hiệu quả năng lượng khi người lao động sản xuất viên ngọc kiến trúc này là thiếu đạo đức ? Gần đây có người đã nói tôi chỉ đang làm theo lương tâm mình . Nhưng thật sự là , về vấn nạn này thì không có con đường nào khác . Chúng ta đừng quên ai thực sư đang phải trả giá cho cuộc sụp đổ tài chính này . Và khi chúng ta lo lắng về công việc tiếp theo trong văn phòng , về thiết kế tiếp theo chúng ta có thể giành được , để cứu các công nhân của chúng ta . Xin đừng quên những con người này , họ đang khát khao có việc . Xin cảm ơn . Kevin Surace và phát minh tường khô thân thiện với môi trường Kevin Surace kêu gọi chúng ta hãy xem xét lại các vật liệu xây dựng cơ bản -- như là tấm ốp tường đã khá quen thuộc -- để giảm thiểu lượng khí thải carbon sinh ra do sản xuất và xây dựng . Ông giới thiệu EcoRock , một phát minh tường khô sạch , có thể tái chế và đạt hiệu quả năng lượng của ông cùng đội của mình tại phòng thí nghiệm Serious Materials . Tình hình khí hậu hiện giờ ra sao rồi ? Tồi tệ ngoài sức tưởng tượng . Đây là hình ảnh nổi tiếng của Bắc Cực , có thể biến mất trong từ 3 đến 5 năm tới . Quá khủng khiếp . Thế nên chúng ta đang xem xét những gì có thể làm . Trong các nguồn CO2 toàn cầu , có 52 % lượng khí thải CO2 là từ các toà nhà . Chỉ 9 % là từ các xe ôtô khách , một số liệu khá thú vị . Chúng tôi đã đến một cửa hàng sushi . Ở cửa hàng đó , chúng tôi nghĩ ra một ý tưởng rất hay . Chúng tôi gọi nó là EcoRock . Ý tưởng như sau : chúng tôi muốn tái thiết kế quy trình sản xuất tường khô thạch cao vốn thải ra 9 tỷ kilogram CO2 một năm . Đó là một ý tưởng lớn . Chúng tôi muốn giảm con số đó xuống 80 % . Và chúng tôi đã thành công . Chúng tôi bắt đầu chương trình nghiên cứu và phát triển R & amp ; D vào năm 2006 . Quyết định sử dụng thành phần tái chế từ ngành sản xuất xi măng và thép . Đây là bên trong phòng thí nghiệm . Đây là lần đầu tiên nó được công khai . Chúng tôi đã phải tiến hành 5,000 công thức trộn khác nhau để có được công thức đúng , đạt được mục tiêu . Các đồng nghiệp của tôi đã làm việc cực kỳ miệt mài và vất vả . Chúng tôi tiếp tục tiến lên và xây dựng dây chuyền sản xuất ở Trung Quốc . Rất tiếc chúng tôi không còn lắp đặt trang thiết bị sản xuất ở Mỹ nữa . Chúng tôi lắp đặt dây chuyền suốt mùa hè . Và bắt đầu ở đó , với khởi điểm bằng không . Các bạn đang thấy dây chuyền sản xuất tường khô mới tinh , không sử dụng thạch cao . Đó là dây chuyền sản xuất hoàn chỉnh . Vào 3 / 12 , chúng tôi đã sản xuất tấm bảng đầu tiên . Đó là hồ xi măng đang được đổ lên giấy . Dây chuyền đang chạy . Các bạn hãy nhìn vào khuôn mặt mọi người đi , điều thú vị là ở đó . Họ là những người làm việc cho dự án này được 2 đến 3 năm rồi . Họ rất hào hứng với dự án . Đó là tấm đầu tiên mới ra . Phó giám đốc điều hành của chúng tôi đang hôn nó . Rõ ràng anh ấy rất vui . Dự án có một tác động khổng lồ tới môi trường . Sau đó vài tuần chúng tôi ký vào tấm ván tường đầu tiên , một buổi lễ hết sức long trọng . Khuyến khích mọi người sử dụng các sản phẩm này trên khắp thế giới . Và với sản phẩm này chúng tôi đã đạt chứng nhận vàng về thiết kế vì môi trường của Cradle to Cradle . Mới đây nhất chúng tôi giành giải thưởng Sản Phẩm Xanh của Năm , cho " Tái Phát Minh Tường Khô " , từ tạp chị Khoa Học Thường Thức . Xin cảm ơn . Đây là điều chúng tôi đã học được . 30.000 lít khí gas tương đương với việc xây một ngôi nhà . Có thể bạn không biết . Nó giống như lái xe 6 lần vòng quanh thế giới . Chúng ta phải thay đổi mọi thứ . Hãy nhìn căn phòng này , những chiếc ghế , đồ gỗ . Mọi thứ quanh ta phải thay đổi nếu không chúng ta sẽ không thể giải quyết vấn đề này . Đừng nghe những người nói bạn không thể làm điều này , vì ai cũng có thể làm được hết . Và để bù cho các công việc bị mất , chúng tôi có thể tạo các công việc xanh . Chúng tôi có 4 xí nghiệp đang sản xuất sản phẩm này khắp đất nước . Chúng tôi sẽ triển khai nhanh hết mức có thể . Thạch cao thải ra lượng CO2 tương đương với 2,5 triệu chiếc xe . Đúng không ? Vậy bạn sẽ làm gì ? Tôi sẽ nói với các bạn điều tôi đã làm và tại sao lại làm . Và tôi biết thời gian sắp hết . Đây là các con tôi . Natalie và David . Khi 2 đứa có con , vào năm 2050 , thì các cháu tôi sẽ nhìn ông và nói , " Ông đã đạt được mục tiêu rồi . Cháu biết ông đã cố gắng hết sức mình cùng với đội của ông . " Tôi hy vọng khi rời TED , các bạn sẽ để tâm đến việc giảm thiểu lượng thải carbon bằng mọi giá . Và nếu các bạn không biết làm thế nào thì hãy đến gặp tôi nhé . Tôi luôn sẵn sàng giúp đỡ . Cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng , xin gửi lời tới Bill Gates , tôi biết anh phát minh ra Windows . Có thể sang năm , các bạn sẽ thấy loại cửa sổ nào chúng tôi sẽ phát minh ra . Xin cảm ơn rất nhiều . Shigeru Ban : Chỗ trú ẩn khẩn cấp bằng giấy Rất lâu trước khi sự phát triển bền vững trở thành một từ thông dụng , kiến trúc sư Shigeru Ban đã bắt đầu những thử nghiệm của ông với vật liệu xây dựng mang tính sinh thái như ống các tông và giấy . Các kiến trúc đáng chú ý của ông thường được dự định là nhà ở tạm thời , được thiết kế để giúp những người bị mất nhà cửa tại các quốc gia bị thiên tai tàn phá như Haiti , Rwanda hay Nhật Bản . Nhưng thường thì các toà nhà này vẫn tiếp tục là một phần được yêu mến ở những nơi đó , một thời gian lâu sau khi chúng đã hoàn thành mục đích được định cho . Xin chào . Tôi là một kiến trúc sư . Tôi là kiến trúc sư duy nhất trên thế giới làm ra những toà nhà từ giấy như cái ống các tông này , sự trưng bày này là lần đầu tiên tôi làm sử dụng những ống giấy . 1986 , rất rất lâu trước khi mọi người bắt đầu nói về những vấn đề sinh thái và môi trường , Tôi chỉ mới bắt đầu thử nghiệm ống giấy để sử dụng như một cấu trúc trong toà nhà . Rất phức tạp để thử một vật liệu mới cho toà nhà đó , thế nhưng thế này lại chắc hơn rất nhiều so với tôi nghĩ và cũng rất dễ chống thấm , và , bởi vì nó là một vật liệu công nghiệp , nó cũng có thể chống lửa , Sau đó tôi xây cấu trúc tạm thời năm 1990 . Đây là toà nhà tạm thời đầu tiên được làm từ giấy . Có 330 ống , đường kính 55 cm , chỉ có 12 ống với đường kính 120 cm , hay 1.2m chiều rộng . Như bạn thấy trong bức ảnh này , bên trong là nhà vệ sinh . Trong trường hợp bạn hết giấy vệ sinh , bạn có thể xé mặt trong của bức tường . Vì vậy nó rất hữu ích . Năm 2000 , có một hội chợ lớn ở Đức . Tôi đã được yêu cầu thiết kế một toà nhà , bởi vì chủ đề của hội chợ là những vấn đề môi trường . Vì vậy tôi đã được chọn để dựng một cái rạp từ những ống giấy giấy tái chế . Mục tiêu thiết kế của tôi không phải là khi toà nhà được hoàn thành . Mà là khi nó bị phá bỏ , bởi vì mỗi nước tạo ra rất nhiều rạp nhưng sau nửa năm , chúng ta tạo ra rất nhiều rác thải công nghiệp , vậy nên toà nhà của tôi phải được tái sử dụng hoặc tái chế . Sau đó , toà nhà này đã được tái chế . Đó là mục tiêu thiết kế của tôi . Sau đó , tôi đã rất may mắn khi chiến thắng cuộc thi để được xây dựng trung tâm Pompidou thứ hai ở Pháp tại thành phố Metz . Bởi vì tôi rất nghèo , tôi muốn thuê một văn phòng ở Paris , nhưng không có đủ tiền , nên tôi quyết định đưa những sinh viên của mình tới Paris để tự mình dựng văn phòng trên nóc trung tâm Pompidou ở Paris Vậy nên chúng tôi đã mang những ống giấy và những khớp nối bằng gỗ để hoàn thành một văn phòng dài 35 mét . Chúng tôi đã ở đó trong sáu năm mà không trả một khoản tiền thuê nào . Cảm ơn . Tôi đã có một vấn đề lớn . Bởi vì chúng tôi ở trong một phần của triển lãm , nên thậm chí nếu bạn tôi muốn đến thăm , họ phải mua vé để gặp tôi . Đó là vấn đề . Sau đó tôi đã hoàn thành trung tâm Pompidou ở Metz . Hiện tại nó là một viện bảo tàng rất nổi tiếng , và tôi đã tạo ra một tượng đài lớn cho chính phủ . Thế nhưng sau đó tôi đã rất thất vọng về công việc kiến trúc của mình , vì chúng tôi không giúp đỡ , và không làm việc cho xã hội , mà chúng tôi làm việc cho những người có vị thế , những người giàu , chính phủ , người làm trong ngành phát triển . Họ có tiền và quyền lực . Những thứ đó vô hình . Vậy nên họ thuê chúng tôi để biến tiền và quyền lực của họ thành thứ có thể trông thấy bằng việc tạo ra những cấu trúc tượng đài . Đó là công việc của chúng tôi , kể cả trong lịch sử cũng vậy , ngay cả bây giờ chúng tôi vẫn làm thế . Vậy nên tôi đã rất thất vọng khi chúng tôi không làm việc cho xã hội , trong khi có rất nhiều người mất nhà cửa vì những thiên tai . Nhưng tôi phải nói đó không phải là vì những thiên tai , Ví dụ , động đất không bao giờ làm chết người , nhưng sự sụp đổ của các toà nhà làm chết người . Đó là trách nhiệm của các kiến trúc sư . Sau đó mọi người cần các chỗ ở tạm thời , nhưng không có kiến trúc sư nào làm việc đó vì chúng tôi quá bận làm việc cho những người có vị thế . Nên tôi nghĩ , là những kiến trúc sư , chúng tôi có thể tham gia việc xây dựng lại chỗ ở tạm thời . Chúng tôi có thể cải thiện nó . Vậy nên , đó là vì sao tôi đã bắt đầu làm việc ở những vùng có thảm hoạ . 1994 , đã có một thảm hoạ lớn ở Rwanda , châu Phi . Hai bộ lạc , Hutu và Tutsi , giao tranh với nhau . Hơn hai triệu người trở thành dân tị nạn . Thế nhưng tôi đã rất bất ngờ khi thấy chỗ trú ẩn , trại tị nạn tổ chức bởi Liên Hợp Quốc . Họ rất nghèo , và họ lạnh cóng với những chiếc chăn trong mùa mưa , Trong những chỗ trú ẩn dựng bởi Liên Hợp Quốc , họ chỉ cung cấp một tấm bạt , và những người tị nạn đã phải chặt cây , và cứ như thế . Nhưng hơn hai triệu người chặt cây . Việc này đã trở thành nạn phá rừng trầm trọng và là một vấn đề về môi trường . Đó là vì sao họ đã bắt đầu cung cấp những ống nhôm , những trại làm bằng nhôm . Rất đắt đỏ , người tị nạn bán chúng đi để lấy tiền , sau đó lại chặt cây . Nên tôi đã đề xuất ý tưởng để cải thiện tình hình này sử dụng những ống giấy tái chế này bởi vì chúng rất rẻ và cũng rất chắc , nhưng ngân quỹ của tôi chỉ có 50 đô la cho mỗi lán . Chúng tôi đã dựng 50 lán để thử giám sát độ bền và độ ẩm và mối mọt , vân vân . Và năm sau đó , 1995 , tại Kobe , Nhật Bản , chúng ta đã chịu một trận động đất lớn . Gần 7,000 người thiệt mạng , và thành phố như quận Nagata này , cả thành phố bị thiêu rụi trong trận hoả hoạn sau động đất Tôi cũng tìm thấy nhiều người tị nạn Việt Nam khốn khổ đang tập hợp lại tại một nhà thờ công giáo-- toàn bộ toà nhà đã bị phá huỷ . Nên tôi đã đến đó và đề xuất với những linh mục , " Sao chúng ta không xây lại nhà thờ bằng những ống giấy nhỉ ? " Và ông ấy nói , " Ôi trời , anh có bị điên không ? Sau một trận hoả hoạn , anh đang đề xuất cái gì thế này ? " Ông ấy đã không bao giờ tin tôi , nhưng tôi không từ bỏ . Tôi bắt đầu di chuyển tới Kobe , và tôi đã gặp một cộng đồng người Việt Nam . Họ đã sống như thế này với những tấm bạt tồi tàn trong công viên . Nên tôi đã đề xuất tái xây dựng . Tôi đã gây quỹ . Tôi làm nơi trú ẩn bằng ống giấy cho họ , và để những sinh viên dễ dàng xây dựng nó và cũng để dễ dỡ bỏ , tôi đã sử dụng những két bia làm móng . Tôi đã đề xuất với công ty bia Kirin , bởi vì vào thời điểm đó , công ty bia Asahi làm những két bia nhựa của họ màu đỏ , không hợp với màu của những ống giấy . Sự phối hợp về màu sắc là rất quan trọng . Và tôi cũng nhớ , chúng tôi đã mong đợi có bia bên trong két bia nhựa , nhưng nó trống không . Tôi nhớ điều này đã gây thất vọng lớn . Trong mùa hè đó cùng với sinh viên của mình , chúng tôi đã dựng hơn 50 nơi trú ẩn . Cuối cùng vị linh mục cũng đã tin để tôi tái dựng lại nhà thờ . Ông ấy nói , " Miễn là anh tự góp nhặt tiền , mang sinh viên của anh tới để xây dựng , anh có thể làm . " Vậy nên chúng tôi đã dựng lại nhà thờ đó trong 5 tuần . Nó được mong đợi tồn tại trong vòng ba năm , nhưng thực tế nó đã ở đó 10 năm bởi vì mọi người yêu nó . Sau đó , ở Đài Loan , họ đã chịu một trận động đất lớn , và chúng tôi đã đề xuất tặng nhà thờ này , nên chúng tôi tháo dỡ nó , Chúng tôi gửi tới đó để những tình nguyện viên dựng lại . Nó ở Đài Loan như một nhà thờ vĩnh viễn đến tận ngày nay . Nên toà nhà này đã trở thành một toà nhà vĩnh viễn . Sau đó tôi tự hỏi , công trình nào là vĩnh viễn và công trình nào là tạm thời ? Thậm chí một toà nhà được làm bằng giấy có thể trở thành vĩnh viễn miễn là mọi người yêu quý nó . Một toà nhà bằng bê tông cũng có thể là tạm thời nếu nó được tạo ra để kiếm tiền . Vào năm 1999 , ở Thổ Nhĩ Kỳ , trận động đất lớn , Tôi đến đó , sử dụng vật liệu địa phương để dựng một nơi trú ẩn . 2001 , ở Tây Ấn Độ , tôi cũng đã dựng một nơi trú ẩn . Năm 2004 , ở Sri Lanka , sau trận động đất Sumatra và sóng thần , tôi đã xây dựng lại những ngôi làng cho ngư dân Hồi giáo . Và vào 2008 , ở Thành Đô , khu vực Tứ Xuyên , Trung Quốc , gần 70,000 người thiệt mạng và đặc biệt , rất nhiều trường học bị phá huỷ bởi vì sự tham nhũng giữa chính quyền và nhà thầu . Tôi đã được yêu cầu xây dựng lại một nhà thờ tạm . Tôi mang những sinh viên Nhật Bản đến làm việc cùng với những sinh viên Trung Quốc . Trong một tháng , chúng tôi đã hoàn thành chín lớp học , hơn 500 mét vuông , Nó vẫn được sử dụng , thậm chí sau trận động đất vừa qua ở Trung Quốc . Năm 2009 , ở Ý , L 'Aquila , họ cũng chịu một trận động đất lớn . Và đây là một bức ảnh rất thú vị : cựu Thủ Tướng Berlusconi và cựu cựu cựu cựu Thủ Tướng Nhật Bản ngài Aso bạn biết đấy , bởi vì chúng tôi phải thay thủ tướng mỗi năm . Và họ rất tốt bụng , tạo điều kiện cho mô hình của tôi . Tôi đề xuất một sự tái xây dựng lớn , một nhà hát tạm , bởi vì L 'Aquila rất nổi tiếng về âm nhạc và tất cả các phòng hoà nhạc đều bị phá huỷ , nên các nhạc sĩ di chuyển khỏi đó . Nên tôi đã đề xuất với ngài thị trưởng , tôi muốn tái dựng một hội trường tạm . Ông ấy nói , " Miễn là anh dùng tiền của anh , anh có thể làm . " Và tôi đã rất may mắn . Ngài Berlusconi mời hội nghị G8 đến , và cựu thủ tướng của chúng tôi đã đến , họ đã giúp chúng tôi quyên góp tiền , và tôi đã nhận nửa triệu euro từ chính phủ Nhật Bản để xây dựng lại nhà hát tạm thời này . Năm 2010 tại Haiti , đã xảy ra một trận động đất lớn , nhưng không thể bay đến đó được , nên tôi đã đến Santo Domigo , đất nước kế bên , ngồi xe sáu giờ đồng hồ đến Haiti cùng những sinh viên địa phương ở Santo Domingo xây dựng 50 chỗ trú ẩn bằng những ống giấy ở địa phương . Đây là việc xảy ra ở Nhật Bản hai năm trước , miền Bắc Nhật Bản . Sau trận động đất và sóng thần , mọi người được sơ tán tới một phòng lớn như phòng tập thể dục . Nhưng nhìn vào đó . Không có sự riêng tư . Mọi người chịu đựng về mặt tinh thần lẫn thể chất . Nên tôi đã đến đó để dựng những vách ngăn bằng những ống giấy cùng những sinh viên tình nguyện chỉ một chỗ trú ẩn rất đơn giản từ khung ống và rèm . Tuy nhiên , vài người lãnh đạo của cơ sở đó không muốn chúng tôi làm như thế , bởi vì , họ nói , đơn giản là nó sẽ khó khăn hơn để kiểm soát mọi người . Nhưng điều đó lại rất cần thiết . Họ không có đủ mặt bằng để xây nhà ở một tầng đạt tiêu chuẩn của chính phủ như cái này . Hãy nhìn xem . Thậm chí chính phủ dân sự tạo ra nhà ở tạm thời với chất lượng xây dựng rất kém , rất bí và rất lộn xộn bởi vì không có chỗ để đồ , không có gì , nước bị rò rỉ , nên tôi nghĩ , chúng ta phải làm nhà nhiều tầng bởi vì không có mặt bằng và cũng không thực sự thoải mái . Nên tôi đề xuất với ngài thị trưởng trong lúc làm những vách ngăn . Cuối cùng tôi đã gặp một thị trưởng rất tử tế ở làng Onagawa tại Miyagi . Ông đã yêu cầu tôi xây nhà ở ba tầng trên sân bóng chày . Tôi đã dùng công đóng hàng và những sinh viên cũng giúp chúng tôi làm tất cả nội thất toà nhà để thêm thoải mái , nằm trong ngân quỹ của chính phủ mà diện tích nhà vẫn giữ nguyên , nhưng thoải mái hơn rất nhiều . Rất nhiều người muốn ở đó mãi mãi . Tôi đã rất vui khi nghe điều đó . Hiện tại tôi đang làm việc ở Niu Di Lân , Christchurch . Khoảng 20 ngày trước khi trận động đất ở Nhật Bản xảy ra , họ cũng đã chịu một trận động đất lớn , và nhiều sinh viên Nhật Bản cũng bị thiệt mạng , và nhà thờ quan trọng nhất của thành phố , biểu tượng của Christchurch , đã bị phá huỷ hoàn toàn . Tôi đã được yêu cầu đến để xây dựng một nhà thờ tạm . Nó đang được xây dựng đây . Và tôi muốn giữ lại những hình tượng của toà nhà được yêu mến bởi mọi người . Cảm ơn rất nhiều . Cảm ơn . Cảm ơn rất nhiều . Neil Burgess : Làm thế nào não bộ của bạn cho bạn biết bạn đang ở đâu Làm sao bạn nhớ được bạn đã đỗ xe ở đâu ? Làm sao bạn biết chắc là bạn đang đi đúng hướng ? Nhà thần kinh học Neil Burgess nghiên cứu các cơ chế thần kinh có vai trò vẽ bản đồ không gian xung quanh chúng ta , và chúng liên kết với bộ nhớ và trí tưởng tượng như thế nào . Khi chúng ta đỗ xe trong một bãi đỗ lớn , làm sao chúng ta có thể nhớ được là chúng ta đã đỗ xe ở đâu ? đây chính là vấn đề mà Homer đang đối mặt Và chúng ta sẽ cố gắng hiểu điều gì đang xảy ra trong đầu anh ta . Chúng ta sẽ bắt đầu với hippocampus , được tô màu vàng , đó là bộ phận của trí nhớ . Nếu bạn bị thương tổn vùng này , như bệnh nhân Alzheimer , thì bạn không thể nhớ các sự việc bao gồm nơi mà bạn đã đỗ xe . Nó được đặt theo tiếng Latin của từ " hải mã " , vì nó trông giống con hải mã . Cũng giống như phần còn lại của bộ não , nó được tạo thành từ các tế bào thần kinh . Vì vậy bộ não người có khoảng một trăm tỉ tế bào thần kinh . Và các tế bào thần kinh trao đổi với nhau bằng cách gửi các xung hay tia điện nhỏ thông qua các kết nối đến nhau . Hồi hải mã được tạo thành từ hai lớp tế bào , các tế bào đó kết nối cực đậm đặc với nhau . Các nhà khoa học đã bắt đầu hiểu được trí nhớ không gian hoạt động thế nào bằng cách ghi lại từ các tế bào thần kinh độc lập ở những con chuột trong khi chúng lục lọi hay khám phá một môi trường để tìm thức ăn . Chúng ta sẽ thử tưởng tượng chúng ta đang ghi lại một tế bào thần kinh đơn lẻ trong hồi hải mã của con chuột này . Khi nó phát ra một xung điện , thì sẽ có một chấm đỏ và một tiếng tách tách . Điều mà chúng ta thấy là tế bào thần kinh này biết được mỗi khi con chuột đã đi qua một nơi nào đó trong môi trường của nó . Nó thông báo cho phần còn lại của bộ não bằng cách gửi một xung điện nhỏ . Vì thế chúng ta có thể chỉ ra tốc độ phóng điện của tế bào thần kinh đó như là một hàm của vị trí con vật . Nếu chúng ta ghi lại từ rất nhiều tế bào thần kinh khác nhau , chúng ta sẽ thấy rằng các tế bào thần kinh khác nhau phóng điện khi con vật đi vào những khu vực khác nhau của môi trường giống như trong hộp vuông ở đây . Như vậy cùng với nhau chúng tạo nên một bản đồ cho phần còn lại của bộ não , nói với bộ não một cách liên tục , " Hiện tại tôi đang ở đâu trong môi trường ? " Các tế bào chỉ vị trí cũng được ghi nhận ở con người . Vì thế các bệnh nhân động kinh đôi lúc cần được theo dõi ' hoạt động điện bên trong não bộ của họ . Vài bệnh nhân trong số đó chơi video game trong đó họ lái xe xung quanh một thị trấn nhỏ . Các tế bào vị trí trong hồi hải mã sẽ phóng điện , hoạt động , và gửi đi các xung điện mỗi khi họ đi qua một vị trí nhất định trong thị trấn Vậy thì làm thế nào mà tế bào vị trí biết được con chuột hay người ở đâu trong môi trường ? Hai tế bào này cho chúng ta thấy rằng các đường biên giới của môi trường là đặc biệt quan trọng . Vì thế tế bào trên cùng giống như phóng điện vào giữa các bức tường của cái hộp mà con chuột ở trong đó . Khi bạn mở rộng cái hộp , thì vị trí phóng điện cũng mở rộng . Ở cái hộp dưới này có vẻ như phóng điện mỗi khi có một sự tiếp cận với bức tường ở phía nam . Nếu bạn đặt một bức tường khác trong cái hộp đó , thì tế bào thần kinh sẽ phóng điện trong cả hai vị trí mỗi khi mà có một bức tường ở phía nào khi mà con vật khám phá xung quanh cái hộp của nó . Vì vậy điều này dự đoán rằng việc cảm nhận khoảng cách và phương hướng của các biên dưới xung quanh bạn -- các khu nhà xung quanh hay những nơi khác -- là cực kỳ quan trọng đối với đồi hải mã Thực sự thì , ở phần đầu vào của đồi hải mã , các tế bào được tìm thấy mà hướng vào đồi hải mã , phản hồi một cách chính xác để xác định các đường biên hay góc cạnh tại các khoảng cách và hướng cụ thể từ con chuột đó khi mà nó khám phá xung quanh . Vì vậy tế bào bên trái , bạn có thể thấy , nó phóng điện mỗi khi con vật lại gần bức tường hay một đường biên về phía đông khi có một góc hay tường của chiếc hộp vuông hoặc tường vòng tròn của cái hộp tròn hoặc thậm chí là giọt nước tại góc của bàn , tại đó con chuột chạy vòng quanh nó . Và tế bào bên phải phóng điện mỗi khi có một đường biên tới phía nam , khi có một giọt nước tại góc bàn hay tường hoặc ngay cả khi khoảng cách giữa hai bàn được đẩy ra xa . Vì thế có một cách mà trong đó chúng ta nghĩ rằng các tế bào vị trí xác định con vật đang ở đâu khi nó khám phá xung quanh . Chúng ta còn có thể kiểm tra việc chúng ta nghĩ các vật ở đâu , giống như cái cột cờ này , trong môi trường đơn giản -- hay thực tế chiếc ô-tô của bạn có thể ở đâu . Vì vậy chúng ta có thể cho một số người khám phá môi trường xung quanh của họ và xem các vị trí mà họ phải ghi nhớ . Và sau đó , nếu chúng ta đặt họ lại môi trường đó , nói chung thì họ tỏ ra rất tốt trong việc đặt chiếc bút đánh dấu xuống nơi mà họ nghĩ là cái cột cờ hay ô tô của họ ở đó . Nhưng ở một vài phép thử , chúng ta có thể thay đổi hình dạng và kích thước của môi trường giống như chúng ta đã làm với tế bào vị trí Trong trường hợp đó , chúng ta có thể biết nơi mà họ nghĩ cái cột cờ đã ở thay đổi như là một hàm của việc bạn thay đổi hình dạng và kích thước của môi trường làm sao . Và như các bạn có thể thấy , chẳng hạn , nếu cái cột cờ ở tại nơi mà dấu gạch chéo đã ở trong một môi trường hình vuông nhỏ , và sau đó nếu bạn hỏi họ nó đã ở đâu , nhưng bạn đã làm cho môi trường rộng ra trước đó , nơi họ nghĩ cái cột cờ đã ở rộng ra chính xác cùng một cách mà tế bào vị trí phóng điện đã giãn ra . Cũng như nếu bạn nhớ nơi cái cột cờ đã ở bằng cách lưu lại mẫu của sự phóng điện qua tất cả các tế bào vị trí của bạn tại vị trí đó , và sau đó bạn có thể quay lại được vị trí đó bằng cách di chuyển xung quanh từ đó bạn khớp mẫu phóng điện hiện tại của các tế bào vị trí với mẫu đã lưu lại . Điều đó hướng dẫn cho bạn quay lại vị trí mà bạn muốn nhớ . Nhưng chúng ta còn biết chúng ta ở đâu nhờ sự di chuyển . Vì vậy nếu chúng ta đi ra bên ngoài -- có thể là chúng ta đỗ xe và đi loanh quanh đâu đó -- chúng ta biết được vì đó là những sự di chuyển của chính chúng ta , mà chúng ta có thể tích hợp vào đường này một cách xấp xỉ với đường đi là quay trở lại . Các tế bào vị trí còn có thể nhận được loại đầu vào là tuyến đường tích hợp từ một loại tế bào gọi là tế bào lưới . Các tế bào lưới một lần nữa được tìm thấy tại đầu vào của hồi hải mã , và chúng hao hao giống các tế bào vị trí . Nhưng bây giờ khi con chuột khám phá xung quanh mỗi tế bào riêng lẻ phóng điện trong toàn bộ một dãy các vị trí khác nhau mà được bố trí dọc theo môi trường trong một mạng lưới tam giác đều đáng kinh ngạc . Nếu bạn ghi lại từ vài tế bào lưới -- được chỉ ra ở đây theo những màu sắc khác nhau -- mỗi tế bào có một mẫu phóng điện giống như mạng lưới dọc theo môi trường , và mỗi mẫu phóng điện giống-mạng-lưới của tế bào được dịch chuyển đôi chút tương xứng với các tế bào khác . Vì thế các điểm phóng điện màu đỏ trong mạng lưới này và mạng lưới màu xanh ở đây và mạng lưới màu xanh ở đây . Vậy là cùng với nhau , giống như nếu con chuột có thể đặt vào một mạng lưới ảo các vị trí phóng điện dọc theo môi trường của nó -- hơi giống với các đường kinh tuyến và vĩ tuyến mà bạn thấy trên bản đồ nhưng dùng các tam giác . Và khi nó di chuyển xung quanh , thì hoạt động điện có thể đi qua từ một trong số những tế bào này tới tế bào kế tiếp để lần theo nơi nó đang ở , vì thế nó có thể dùng chuyển động của chính nó để biết được nó đang ở đâu trong môi trường Vậy con người có các tế bào lưới không ? Bởi vì tất cả các mẫu phóng điện giống-mạng-lưới có cùng một trục đối xứng , cùng hướng của mạng lưới , được biễu diễn bằng màu vàng cam ở đây , điều đó có nghĩa là hoạt động thực của tất cả các tế bào mạng lưới trong một phần cụ thể của não bộ nên thay đổi tuỳ theo chúng ta đi dọc theo sáu hướng này hay đi theo một trong sáu hướng ở giữa . Chúng ta có thể đưa mọi người vào một máy quét MRI và cho họ chơi video game giống như người mà tôi đã giới thiệu với các bạn và tìm tín hiệu này Thực sự thì , bạn thấy nó trong võ não nội khứu của con người , đó là phần giống với phần bộ não mà bạn thấy các tế bào lưới ở những con chuột . Quay lại với anh chàng Homer . Có thể anh ta nhớ được chiếc xe của anh ta ở đâu liên hệ với khoảng cách và hướng tới các toà nhà và đường biên xung quanh vị trí mà anh ta đã đỗ xe . Và điều đó có thể được biễu diễn bằng sự phóng điện của các tế bào xác định đường biên . Anh ta còn nhớ được con đường mà anh đã đi ra khỏi bãi đỗ xe , mà có thể được biễu diễn theo sự phóng điện của các tế bào lưới . Cả hai loại tế bào đó đều có thể làm cho các tế bào vị trí phóng điện Khi anh ta quay lại vị trí mà anh ta đã đỗ xe bằng cách di chuyển như vậy để tìm vị trí của nó mà phù hợp nhất với mẫu phóng điện của các tế bào vị trí trong bộ não của anh ta hiện tại với mẫu đã lưu tại nơi anh ta đã đỗ chiếc xe . Và điều đó dẫn anh ta quay lại vị trí đó mà không quan tâm đến các dấu hiệu hình ảnh giống như việc xe của anh ta có thực sự ở đó không . Có thể nó đã bị kéo đi . Nhưng anh ta biết nó ở đâu , vì thế anh ta biết đi đâu và tìm thấy nó . Vượt ra khỏi trí nhớ không gian , nếu chúng ta tìm kiếm mẫu phóng điện giống-mạng-lưới này qua toàn bộ bộ não , chúng ta sẽ thấy nó trong toàn bộ một chuỗi các vị trí mà luôn luôn tích cực khi chúng ta làm tất cả các loại nhiệm vụ trí nhớ tự luyện , như việc nhớ lần cuối cùng bạn tới một đám cưới chẳng hạn . Vì thế có thể là các cơ chế thần kinh cho việc biễu diễn không gian xung quanh chúng ta cũng được dùng cho việc tạo ra hình ảnh ảo nên ít ra chúng ta có thể tái tạo khung cảnh không gian của các sự kiện đã xảy ra với chúng ta khi chúng ta muốn tưởng tượng chúng . Nếu điều này xảy ra , thì các ký ức của bạn có thể khởi động bằng cách các tế bào vị trí kích hoạt lẫn nhau qua những kết nối dày đặc này và sau đó kích hoạt lại các tế bào đường biên để tạo ra cấu trúc không gian của bối cảnh xung quanh điểm quan sát của bạn . Các tế bào lưới có thể dịch chuyển điểm quan sát này qua không gian đằng kia . Một loại tế bào khác nữa , các tế bào dẫn hướng , mà tôi chưa nhắc đến , chúng phóng điện giống như một chiếc la bàn tuỳ theo việc bạn đang đi theo đường nào Chúng có thể định nghĩa hướng quan sát từ điểm mà bạn muốn tạo ra một bức ảnh cho hình ảnh tưởng tượng của bạn , vì thế bạn có thể tưởng tượng điều gì đã xảy ra khi bạn ở đám cưới này chẳng hạn . Đây chỉ là một ví dụ của một kỷ nguyên mới trong thần kinh học nhận thức trong đó chúng ra bắt đầu hiểu ra các quá trình tâm lý học giống như làm cách nào mà bạn có thể nhớ hay tưởng tượng hay thậm chí nghĩ theo những hành động của hàng tỷ tế bào thần kinh riêng biệt mà làm nên bộ não của bạn . Cảm ơn các bạn rất nhiều . Nigel Marsh : Làm sao để cân bằng cuộc sống và công việc Sự cân bằng giữa công việc và cuộc sống , theo Nigel Marsh , thì nó quá quan trọng để bị bỏ quên trên tay của ông chủ của bạn . Tại TEDxSydney , Marsh đưa ra một ngày cân bằng lí tưởng giữa đời sống gia đình , thời gian riêng tư và hiệu quả công việc -- cũng như những lời động viên nhiệt tình để thực hiện một ngày lí tưởng như thế . Điều tôi nghĩ là tôi sẽ làm là tôi sẽ bắt đầu bằng một yêu cầu nhỏ . Tôi muốn tất cả các bạn hãy ngưng lại trong giây lát , chính các bạn những con người yếu đuối khốn khổ , và tự nhận định kiếp sống khổ ải của mình . Đó là lời khuyên mà thánh Benedict đã ban cho các môn đồ vào thế kỉ thứ 5 Đó là lời khuyên mà tự bản thân tôi cũng quyết định làm theo khi tôi bước sang tuổi 40 Cho đến tận lúc ấy , tôi vẫn là một " chiến binh văn phòng " truyền thống -- Tôi ăn rất nhiều , uống cũng nhiều , Tôi làm việc cật lực và tôi đã lơ là gia đình mình . Và tôi đã quyết định rằng tôi sẽ thử thay đổi cuộc sống Cụ thể hơn , tôi quyết định tôi sẽ cố gắng giải quyết vấn đề gai góc của sự cân bằng giữa cuộc sống và công việc vậy là tôi bước ra khỏi chốn công sở , và dành hẳn một năm ở nhà với vợ và bốn đứa con nhỏ . Nhưng tất cả những gì tôi học được về sự cân bằng từ cái năm ấy là tôi thấy nó thật đơn giản để cân bằng công việc và cuộc sống khi tôi không còn công việc nữa . cách đó không khôn ngoan cho lắm nhất là khi hết tiền Vậy là tôi lại đi làm và từ đó , tôi đã dành 7 năm đương đầu với nghiên cứu và viết về cần bằng giữa công việc và cuộc sống Tôi nhận thấy 4 điều mà tôi sẽ chia sẻ với các bạn sau đây thứ nhất , nếu xã hội muốn cải thiện vấn đề này thì chúng ta phải có một cuộc tranh luận thẳng thắn nhưng vấn đề là có quá nhiều người nói quá nhiều lời nhảm nhí về cân bằng giữa cuộc sống và công việc Tất cả những trao đổi về linh hoạt thời gian hay ăn mặc tự do vào thứ sáu hay quyền về sớm chăm con chỉ nhằm che giấu đi vấn đề cốt lõi đó là một công việc nhất định và những lựa chọn cho sự nghiệp về cơ bản không thể hoà hợp với việc trở nên gắn bó một cách có ý nghĩa trên cơ sở ngày này sang ngày khác với một gia đình mới . Bước đầu tiên để giải quyết vấn đề là nhìn nhận thực tế hoàn cảnh của bạn . Và thực tế hoàn cảnh xã hội của chúng ta là có hàng nghìn và hàng nghìn con người ngoài kia đang sống với nỗi tuyệt vọng thảm thiết , nơi họ làm việc vất vả trong nhiều giờ với công việc họ không yêu thích để giúp họ mua những thứ mà họ chẳng cần để gây ấn tượng với những người họ không thích . tiếng cười Theo tôi , việc đi làm trong bộ quần jean , áo phông vào thứ sáu thực sự chẳng hề chạm đến điểm mấu chốt của vấn đề . Điểm thứ 2 tôi quan sát được là chúng ta cần đối diện với sự thật rằng chính phủ và các tổ chức sẽ không giải quyết vấn đề thay chúng ta Chúng ta nên dừng mong đợi ngoài kia đó là tuỳ ở mỗi người trong việc kiểm soát và chịu trách nhiệm về lối sống của chính mình . nếu bạn không tự tạo lối sống cho mình , một ai đó sẽ làm giúp bạn , và có thể bạn sẽ không thích khái niệm của họ về sự cân bằng . Điều đặc biệt quan trọng là -- clip này sẽ không được post trên Internet , phải không ? Chắc tôi sắp bị đuổi việc rồi -- điều đặc biệt quan trọng là bạn đừng nên bao giờ trao chất lượng cuộc sống của mình vào tay của những kẻ làm kinh tế . Ở đây tôi không nói đến những công ty tệ những lò giết mổ tâm hồn con người như tôi đã gọi . Tôi nói về tất cả các công ty . Bởi vì các doanh nghiệp vốn đã được thiết kế để bóc lột càng nhiều ở bạn càng lợi cho họ . Đó là bản chất của họ , có trong gen của họ , họ luôn làm như vậy -- cho dù là những công ty tốt , có thiện chí . Một mặt , việc bố trí nhà trẻ ngay tại nơi làm việc có vẻ là một sáng kiến tuyệt diệu . Nhưng mặt khác , nó là cơn ác mộng , điều đó có nghĩa là , bạn bỏ nhiều thời gian hơn ở nơi công sở chết tiệt . Chúng ta phải có trách nhiệm thiết lập và củng cố những ranh giới mà chúng ta muốn trong cuộc đời . Quan sát thứ 3 của tôi là chúng ta cần phải cẩn trọng với khung thời gian ta đã chọn dựa trên đó mà đánh giá sự cân bằng của ta . trước khi tôi đi làm trở lại sau 1 năm ở nhà tôi ngồi xuống và viết ra một bản thảo chi tiết , từng bước một cho một ngày cân bằng lí tưởng mà tôi khao khát có được nó như thế này : tỉnh dậy sảng khoái sau một giấc ngủ ngon làm " chuyện ấy " dẫn chó đi dạo ăn sáng với vợ và các con lại " làm chuyện ấy " chở bọn trẻ đi học trên đường đến văn phòng làm việc trong 3 giờ chơi thể thao với bạn vào giờ nghỉ trưa . quay lại làm việc trong 3 giờ nữa gặp bạn bè và đi uống chút gì đó cuối buổi lái xe về nhà ăn tối với vợ và các con Tập thiền trong nửa giờ làm " chuyện ấy " dẫn chó đi dạo . Làm " chuyện ấy " một lần nữa đi ngủ Khoảng bao lâu thì tôi lại có một ngày như vậy một lần ? chúng ta nên thực tế một chút tôi không thể làm tất cả chúng trong một ngày chúng ta cần kéo dài khung thời gian để đánh giá sự cân bằng trong cuộc sống nhưng chúng ta cần kéo dài nó mà không rơi vào cạm bẫy của " tôi sẽ có cả cuộc đời khi tôi nghỉ hưu , khi các con tôi có thể tự lập khi vợ tôi bỏ tôi , sức khoẻ tôi xuống dốc , tôi chẳng có lấy một tri kỉ , hay một thú vui sót lại . " một ngày là quá ngắn ngủi , nhưng sau khi nghỉ hưu lại là quá dài phải có một cách nào đó ở giữa và quan sát thứ tư của tôi : là chúng ta cần phải học cách cân bằng theo một cách cân bằng năm ngoái , môt người bạn đến thăm tôi cô ấy đồng ý rồi tôi mới kể -- cô ấy đến thăm tôi hồi năm ngoái và nói , " Nigel , tôi vừa đọc cuốn sách của anh . và nhận ra rằng cuộc sống của tôi chẳng cân bằng chút nào nó hoàn toàn bị công việc thống trị tôi làm việc 10 giờ mỗi ngày , tôi đi lại mất 2 giờ nữa tất cả các mối quan hệ của tôi đều đổ vỡ tôi chẳng còn gì trừ công việc và thế là tôi cố gắng điều chỉnh và xem xét lại cuộc sống của mình vậy là tôi đến phòng tập thể thao . " Ở đây tôi không muốn chế giễu nhưng một " con chuột văn phòng " khoẻ đẹp , ở công sở 10 tiếng mỗi ngày thì chẳng cân bằng hơn , chỉ khoẻ đẹp hơn mà thôi . Nhưng đáng yêu làm sao , việc tập thể dục có thể liên quan đến những phần khác của cuộc sống. phần lí trí và phần tình cảm cả phần tinh thần nữa và để cho cân bằng tôi tin rằng ta đều phải chú ý đến mọi khía cạnh chứ không phải chỉ cố co bụng được 50 cái . Nghe thật là đáng nản nhỉ . bởi vì có người vẫn nói , " Chết rồi vợ ơi , anh không có thời gian tập thể dục ; vì em còn muốn anh đi nhà thờ và gọi điện cho mẹ anh nữa mà . " và tôi hiểu tôi thực sự hiểu làm sao nó lại có thể nản đến như vậy nhưng một sự cố xảy ra một hồi năm kia đã cho tôi một cái nhìn mới vợ tôi , người cũng có mặt ở đây ngày hôm nay , gọi đến văn phòng tôi và nói , " Nigel , anh phải đón thằng út nhé , " Harry " ở trường " vì tối hôm ấy cô ấy cũng đang bận bịu ở đâu đó với 3 đứa kia . Thế là chiều ấy , tôi về sớm một tiếng và đến đón Harry ở cổng trường tôi bước dọc theo công viên lạc trong đám xích đu , chơi mấy trò ngớ ngẩn . rồi đi cùng con lên đồi , tới quán cà phê chúng tôi cùng ăn pizza và uống trà rồi lại xuống đồi về nhà và tôi tắm cho con mặc cho nó bộ py-gia-ma người dơi tôi đọc cho nó nghe 1 chương trong cuốn " James và cây đào khổng lồ " của Roald Dahl . tôi đặt nó vào giường , kéo chăn đắp cho con hôn lên trán nó và nói " chúc ngủ ngon , con yêu " và bước ra khỏi phòng con khi tôi vừa ra khỏi phòng thằng bé gọi " bố à ? " tôi quay trở lại " ừ con yêu " thằng bé tiếp " Bố , hôm nay là ngày tuyệt nhất trong đời con " thực sự , tôi đã chẳng làm gì tôi không đưa nó đến Disney World hay mua cho nó một bộ trò chơi điện tử ý tôi ở đây là nhưng điều nhỏ làm nên ý nghĩa cố gắng làm cân bằng hơn không có nghĩa là phải thay đổi toàn bộ cuộc sống của bạn chỉ cần những sự đầu tư nhỏ nhất vào đúng chỗ bạn sẽ cải thiện một cách căn bản chất lượng các mối quan hệ , cũng như chất lượng cuộc sống của mình . hơn nữa , tôi nghĩ nó có thể biến đổi cả xã hội vì nếu có đủ người làm việc đó chúng ta có thể thay đổi định nghĩa chung của xã hội về sự thành công khỏi khái niệm sáo mòn đơn điệu " người thắng cuộc là kẻ có nhiều tiền nhất lúc chết " , bằng một định nghĩa sâu sắc và cân bằng hơn về hình thái của một cuộc sống đáng sống . Và tôi nghĩ đó là một ý tưởng đáng được nhân rộng . Sam Harris : Khoa học có thể trả lời những câu hỏi về đạo đức Những câu hỏi về cái thiện và cái ác , về cái đúng và cái sai thông thường đều được cho là không thuộc về mảng khoa học . Nhưng Sam Harris cho rằng khoa học có thể là -- và nên là -- một nhân tố giải quyết các vấn đề đạo đức , hình thành lấy các giá trị của con người và phơi bày những gì tạo nên một cuộc sống tốt đẹp . Hôm nay , tôi sẽ nói về mối quan hệ giữa khoa học và giá trị con người . Hiện nay , thường thì các câu hỏi về đạo đức -- các câu hỏi về cái thiện với cái ác và cái đúng với cái sai -- là những câu hỏi mà khoa học không hề có thành kiến với . Người ta cho rằng khoa học có thể giúp chúng ta có được những gì chúng ta muốn nhưng lại không thể nói cho chúng ta biết những gì chúng ta nên muốn . Và hệ quả là đa số mọi người -- tôi nghĩ rằng đa số những người ở đây -- nghĩ rằng khoa học sẽ không bao giờ trả lời được những câu hỏi quan trọng nhất trong cuộc sống con người : những câu hỏi như " Mục đích sống là gì ? " " Chúng ta nên hy sinh cho những gì ? " " Thế nào là một cuộc sống tốt đẹp ? " Nên tôi sẽ tranh luận rằng đây là một ảo tưởng -- rằng sự cách biệt giữa khoa và giá trị con người chỉ là một ảo tưởng -- và thực chất là một ảo tưởng nguy hiểm vào thời điểm này trong lịch sử của loài người . Người ta thường nói rằng khoa học không thể đem lại cho ta một nền mống về đạo đức và giá trị con người bởi vì khoa học thì dựa trên các cơ sở thực tế và cơ sở thực tế với giá trị đạo đức có vẻ như thuộc về hai lĩnh vực khác nhau . Người ta thường cho rằng không hề có sự diễn tả nào về thế giới hiện nay mà có thể cho chúng ta biết thế giới nên trở nên như thế nào . Nhưng tôi nghĩ rằng điều này là không đúng . Các giá trị phẩm chất đều là một loại cơ sở thực tế . Chúng là các cơ sở thực tế của các loài vật có ý thức về sự hạnh phúc . Tại sao chúng ta lại không có bổn phận đạo đức gì với đá ? Tại sao chúng ta không có lòng trắc ẩn gì với đá ? Đó là bởi vì chúng ta không nghĩ đá có thể bị tổn thương . Và việc chúng ta lo lắng hơn về những con người xung quanh so với công trùng , và sự thật là đúng thế , là chỉ vì chúng ta nghĩ là chúng ta dễ cảm nhận được sự hạnh phúc với tổn thương hơn . Vấn đề quan trọng phải chú ý ở đây là đây là một lời nhận định thực tế : Chúng ta có thể đúng hoặc sai về điều này . Và nếu chúng ta đã hiểu sai về mối quan hệ giữa sự phức tạp sinh học và khả năng cảm nhận thì chúng tả hẳn có thể sai về cuộc sống bên trong xã hội của các côn trùng . Và chẳng có ý niệm gì , không có mặt nào của đạo đức con người và giá trị con người mà tôi đã từng biết đến mà vào một thời điểm nào đó không được quy lại thành một mối lo lắng về một sự cảm nhận có ý thức và những thay đổi của nó . Nếu thậm chí các bạn nhận lấy giá trị từ tôn giáo , thậm chí nếu các bạn cho rằng cái thiện và cái ác rốt cuộc cũng sẽ có liên quan đến thân phận , hoàn cảnh sau khi chết -- không hạnh phúc bất tận bên cạnh Chúa Trời thì phải chịu cực hình mãi mãi dưới địa ngục -- mọi người vẫn còn lo lắng về nhận thức và sự thay đỏi của nó . Và nói rằng những thay đổi đó có thể kéo dài đến cả sau cái chết chính là một lời nhận định thực tế mà tất nhiên là có thể đúng hoặc sai . Khi nói về các hoàn cảnh của sự hạnh phúc trong cuộc đời này đối với con người , chúng ta biết rằng có một chuỗi các cơ sở thực tế . Chúng ta biết rằng có thể sống trong một tình trạng thấp kém , khi mọi thứ đều sai -- khi những người mẹ không thể cho con cái mình ăn , khi những người xa lạ không thể tìm kiếm được nền tảng cho sự cộng tác lành mạnh , khi giết chóc diễn ra một cách bữa bãi . Và chúng ta biết rằng có thể di chuyển theo cái chuỗi này đến một cái gì đó bình dị hơn , đến một nơi mà một hội nghị như thế này thậm chí có thể được biết đến . Và chúng ta biết rằng -- ta biết rằng -- rằng có những câu trả lời đúng và sai về việc tiến tới trong không gian này . Liệu cho bệnh tả vào nước có phải là một ý kiến hay ? Có lẽ là không . Sẽ tốt hay không nếu mọi người đều tin vào cái xấu để khi những điều xấu xảy ra với họ họ lập tức đổ tội lên hàng xóm của mình ? Có lẽ là không . Có những sự thật phải được biết đến về việc xã hội loài người phát đạt như thế nào , dù chúng ta có hiểu những sự thật này hay không . Và đạo đức thì liên quan đến những sự thật này . Nên khi nói về các giá trị này , chúng ta đang nói về các cơ sở thực tế . Tình cảnh của chúng ta trên thế giới có thể được hiểu trên nhiều cấp bậc khác nhau -- từ bộ gen cho đến các hệ thống kinh tế và các sự sắp đặt chính trị . Nhưng khi nói về hạnh phúc của loài người là chúng ta đang nói về não bộ của con người . Bởi vì chúng ta biết rằng sự cảm nhận thế giới và chính mình bên trong thế giới đó được thực hiện bởi não bộ -- dù bất kỳ thứ gì xảy ra sau khi ta chết . Thậm chí nếu một tên khủng bố có được 72 cô gái trinh sau khi chết , trong kiếp này , tính cách của anh ta -- tính cách đáng tiếc thay của anh ta -- là thành quả của bộ não của ảnh . Nên -- sự đóng góp của văn hoá -- nếu văn hoá làm thay đổi chúng ta , và thật sự là như thế , nó thay đổi chúng ta bằng cách thay đổi não bộ của chúng ta . Và vì thế bất kỳ sự khác biệt văn hoá gì về việc con người phát đạt như thế nào ít ra đều có thể được hiểu theo nội dung của môn khoa học về trí tuệ -- thần kinh học , tâm thần học , vân vân ... Nên , những gì tôi đang tranh luận là giá trị đạo đức có thể được gán thành các cơ sở thực tế -- các cơ sở về sự cảm nhận có ý thức -- của những loài có ý thức . Và vì thế chúng ta có thể hình dung ra được một không gian của những thay đổi hợp lý trong sự cảm nhận của những loài này . Và tôi nghĩ về điều này như một phong cảnh thuộc về đạo đức với các đỉnh và các thung lũng là sự khác biệt về sự hạnh phúc của các loài vật có ý thức , cả cá nhân và tập thể . Và một điều đáng chú ý là có lẽ có các trạng thái của hạnh phúc con người mà chúng ta ít khi đụng chạm đến . Và chúng đang đợi sự khám phá của chúng ta . Có lẽ vài trong số những trại thái này có thể được diễn tả một cách hợp lý là bí ẩn và thuộc tâm linh . Có lẽ có những trại thái khác mà chúng ta không tiếp cận được do sự cấu tạo của trí óc chúng ta nhưng những trí óc khác thì lại có thể . Để tôi nói rõ những gì tôi muốn nói . Tôi không nói là khoa học đảm bảo sẽ vẽ ra khoảng không gian này hay chúng ta sẽ có những câu trả lời khoa học cho tất cả các câu hỏi có thể chấp nhận được về đạo đức . Ví dụ tôi không nghĩ rằng một ngày nào đó các bạn sẽ nhờ một siêu máy tính tư vấn để biết được rằng bạn có nên có đứa con thứ hai không hay liệu chúng ta có nên đánh bom các cơ sở hạt nhân của Iran hay liệu chúng ta có thể trừ chi phí vào TED như một chi phí kinh doanh . Nhưng nếu các câu hỏi ảnh hưởng đến hạnh phúc con người thì chúng phải có các câu trả lời , dù chúng ta có thể tìm thấy chúng hay không . Và chỉ chấp nhận điều này -- chỉ chấp nhận rằng có những câu trảl ời đúng và sai cho câu hỏi về sự phát đạt của loài người -- sẽ làm thay đổi cách ta nói chuyện về đạo đức và sẽ thay đổi sự mong đợi của chúng ta trong tương lai về sự cộng tác giữa con người . Ví dụ , có 21 bang trên đất nước chúng ta hợp pháp hoá việc trừng phạt trên thể xác ở trong lớp : tức là một người thầy , cô có thể đánh một đứa bé một cách hợp pháp bằng một miếng gỗ cứng và tạo ra những vết bầm tím lớn và những chỗ giộp và thậm chí rách cả da . Và hàng trăm nghìn các đứa trẻ một cách ngẫu nhiên phải chịu đựng điều này hàng năm . Tôi nghĩ là các địa điểm của những khu quận ngộ đạo này sẽ chẳng làm cho các bạn ngạc nhiên . Tôi không nói về Connecticut . Và lý do căn bản của hành động này có liên quan đến tôn giáo một cách rõ ràng . Người tạo ra vũ trụ , chính ông ấy đã nói với ta rằng thương thì nên cho roi cho vọt : Đây là trong Sách Cách Ngôn 13 và 20 , và tôi tin rằng cả 23 luôn . Nhưng nếu chúng ta hỏi một câu hỏi rõ ràng : Nói chung , liệu có tốt hay không khi bắt những đứa trẻ phải chịu đau và sự đánh đập và sự bẽ mặt trước bạn bè coi đó là một cách để khuyến khích sự phát triển tính cách lành mạnh và cung cách cư xử tốt ? Liệu còn hoài nghi gì về việc câu hỏi này cũng có một câu trả lời và nó quan trọng ? Đa số trong số các bạn sẽ lo lắng rằng khái niệm về hạnh phúc còn được định nghĩa một cách thiếu sót và có vẻ như rộng mở một cách bất tận cho việc bàn cãi , phân tích . Và vì thế làm sao mà có thể có một khái niệm chung về hạnh phúc ? Dùng phép loại suy , hãy thử nghĩ về khái niệm về sức khoẻ thân thể . Khái niệm về sức khoẻ thân thể cũng được định nghĩa một cách thiếu sót . Và chúng ta mới được nghe Michael Specter nói rằng nó đã thay đổi qua các năm . Khi bức tượng này được khắc tuổi thọ trung bình chỉ là 30 . Bây giờ đã là 80 ở các nước phát triển . Có thể sẽ đến một thời gian nào đó mà chúng ta sẽ can thiệp vào các bộ gen của chúng ta một cách mà sẽ khiến cho việc không thể chạy maratông vào tuổi 200 sẽ được coi như là một sự bất lực sâu sắc . Người ta sẽ gửi tiền hỗ trợ cho các bạn nếu các bạn ở trong thể trạng đó . Hãy chú ý là thực tế về khái niệm sức khoẻ là rộng mở , thật sự rộng mở cho việc tái định nghĩa không hề khiến cho nó trở nên trống rỗng . Sự khác biệt giữa một người khoẻ mạnh và một người chết rõ ràng và có hệ quả như bao điều khác trong khoa học . Một điều khác đáng chú ý là có thể sẽ có nhiều đỉnh trên địa hình đạo đức : Có thể có những cách để phát triển một cách tương tự ; có thể có những cách tương tự để thiết lập xã hội loài người để tối đa hoá sự phát đạt của con người . Tại sao điều này lại không làm xói mòn mặt khách quan về đạo đức chứ ? Hãy thử nghĩ về cách ta nói về thức ăn : Tôi sẽ không dại gì để nói với các bạn rằng chỉ có một món ăn duy nhất là đúng . Rõ ràng là có một loạt các nguyễn liệu hợp thành một món ăn tốt . Nhưng dù gì thì vẫn có một sự nhận biết rõ ràng giữa thức ăn và thuốc độc . Thực tế rằng có rất nhiều câu trả lời cho câu hỏi " Thức ăn là gì ? " không hề khiến ta nói rằng không hề có sự thật gì phải được biết đến về dinh dưỡng cho con người . Rất nhiều người lo lắng rằng một nền tảng đạo đức chung sẽ đòi hỏi các quy tắc đạo đức mà không chấp nhận bất kỳ biệt lệ nào . Nên ví dụ , nếu nói dối là sai , nói dối phải luôn luôn là sai , và nếu các bạn có thể tìm được một trường hợp ngoại lệ thì sẽ chẳng có luân lý về sự thật . Tại sao ta lại nghĩ thế ? Dựa vào phép ngoại suy , hãy thử nghĩ về trò cờ vua . Nếu các bạn chơi cờ vua tốt thì một điều như " Đừng làm mất con hậu " sẽ là một điều tốt để theo . Nhưng rõ ràng là có các trường hợp ngoại lệ . Sẽ có lúc mà thí hậu là một nước cờ hay . Sẽ có những lúc mà chỉ có một điều tốt các bạn có thể làm . Và cuối cùng thì cờ vua vẫn là một trò chơi đầy tính chất khách quan . Sự thật là có các ngoại lệ không hề làm thay đổi điều đó . Điều này đem chúng ta đến với các hành động mà con người hay thực hiện trong môi trường luân lý . Hãy thử nghĩ về vấn đề to lớn về cơ thể phụ nữ : Phải làm gì với chúng ? Đây là một điều mà các bạn có thể làm với chúng , các bạn có thể che chúng đi . Nói chung , trên cương vị cộng đồng văn minh của chúng ta là trong khi chúng ta có thể không thích điều này , chúng ta có thể cho rằng điều này là " sai " ở Boston hoặc Palo Alto , chúng ta là ai mà đi nói rằng các cư dân tự hào của nền văn hoá cổ xưa đã sai khi bắt vợ con của mình sống trong các bao vải chứ ? Và chúng ta là ai khi nói rằng thậm chí là họ đã sai khi đánh vợ con mình bằng cáp thép hay ném acid từ pin vào mặt họ nếu họ từ chối cái đặc ân của việc bưng bít cơ thế ấy ? Nhưng , ta là ai mà lại không đi nói điều đó ? Ta là ai mà lại đi giả bộ rằng chúng ta biết quá ít về hạnh phúc con người mà chúng ta phải không có thành kiến gì với lề thói đó ? Tôi không nói về việc đeo khăn che một cách tự nguyện -- phụ nữ nên được mặc bất kỳ thứ gì họ muốn . Nhưng tự nguyện mang ý nghĩa gì ở trong một cộng đồng nơi mà khi một người con gái bị cưỡng hiếp , phản ứng đầu tiên của người cha thường là giết người con gái mình vì quá ô nhục ? Hãy để cho sự thật đó nổ trong trí óc bạn một lát : Con gái bạn bị cưỡng hiếp và điều các bạn muốn làm là giết con gái mình . Có cơ hội gì để điều đó thể hiện một đỉnh trong sự thịnh vượng phát đạt của con người ? Khi nói điều này không có nghĩa là chúng ta có một đáp án hoàn hảo trong xã hội của chúng ta . Ví dụ , đây là hình ảnh quen thuộc khi đến một quầy báo ở bất kỳ nơi đâu ở thế giới văn minh . Giờ , đối với nhiều người đàn ông sẽ phần cần đến một bằng triết học để nhận ra được có điều gì sai với những hình ảnh này . Nhưng nếu chúng ta ở một tâm trạng nghi ngờ , chúng ta có thể hỏi " Đây có phải là sự biểu lộ hoàn hảo của sự cân bằng tâm lý đối với các biến như sự trẻ trung và cái đẹp và cơ thể phụ nữ ? " Ý tôi là đây có phải là môi trường tối ưu để nuôi dạy con cái chúng ta ? Có lẽ là không . Vâng , vậy thì có lẽ có nơi nào đó trên khoảng giữa hai cực này mà sẽ thể hiện một nơi có sự cân bằng tốt hơn . Có lẽ có nhiều nơi như thế -- một lần nữa , cho là có các thay đổi trong văn hoá loài người có thể có nhiều đỉnh trên địa hình đạo đức này . Nhưng một điều đáng chú ý là sẽ có nhiều cách để không ở trên một đỉnh . Điều trớ trêu là , trong quanh niệm của tôi , là những người duy nhất mà thường đồng ý với tôi và nghĩ rằng có những câu trả lời đúng và sai cho các câu hỏi về đạo đức là các kẻ mị dân khác nhau . Và tất nhiên họ nghĩ rằng họ có những câu trả lời đúng cho các câu hỏi về đạo đức bởi vì họ đã kiếm được những câu trả lời này từ một giọng nói từ một cơn gió lốc chứ không phải họ đã thực hiện một cuộc phân tích thông minh về các nguyên nhân và điều kiện cho hạnh phúc của con người và động vật . Trên thực tế , sự tồn tại kéo dài của tôn giáo như một ống kính thông qua nó mà đa số mọi người xem lấy các câu hỏi về đạo đức đã tách hầu hết các lời nói về đạo đức ra khỏi các câu hỏi thật về sự chịu đựng của con người và động vật . Đây là vì sao chúng ta nên bỏ thời gian ra đề bàn về những thứ như hôn nhân đồng tính và không phải về sự diệt chủng hay sự gia tăng vũ khí hạt nhân hay sự nghèo túng hay bất kỳ vấn đề có hệ quả to lớn nào khác . Nhưng những kẻ mỵ dân đã đúng về một điều , chúng ta cần một khái niệm chung về giá trị con người . Vậy điều gì cản trở điều này ? Một điều đáng chú ý là chúng ta làm một điều khác khi nói về đạo đức -- nhất là các kiểu thế tục , giáo dục , khoa học . Khi nói về đạo đức , chúng ta đánh giá cao sự khác biệt trong ý kiến một cách mà không hề có trong bất kỳ lĩnh vực nào khác trong cuộc sống . Ví dụ như Đa Lai Lạt Ma thức dậy vào mỗi buổi sáng tu tâm trắc ẩn và ông ấy nghĩ rằng giúp đỡ những người khác là một thành phần cấu tạo nên hạnh phúc con người . Mặt khác , chúng ta lại có Ted Bundy : Ted Bundy đã rất thích bắt cóc và cưỡng hiếp và tra tấn và giết những người phụ nữa trẻ . Nên có vẻ như chúng ta đang có một sự khác biệt rõ ràng về quan niệm về việc sử dụng thời gian một cách có ích . Hầu hết các nhà tri thức Tây nhìn nhận vấn đề này và nói " Đa Lai Lạt Ma chẳng hay đối với Ted Bundy thì cũng chẳng có điều gì hoàn toàn sai để có thể trở thành một cuộc tranh cãi thật sự nằm trong phạm vi khoa học . Anh ta thích sôcôla , anh ta thích vanilla . Sẽ không điều gì mà người này có thể nói mà có thể thuyết phục được người còn lại . Hãy chú ý rằng chúng ta không làm điều này trong khoa học . Ở bên trái các bạn có Edward Witten . Anh là một thuyết gia vật lý . Nếu các bạn hỏi các nhà vật lý thông minh nhất xem ai là nhà vật lý thông minh nhất thì trong kinh nghiệm của tôi , nửa số họ sẽ trả lời là Ed Witten . Nửa số còn lại sẽ nói với các bạn là họ không thích câu hỏi đó . Vậy điều gì sẽ xảy nếu tôi xuất hiện tại một hội nghị vật lý và nói rằng " Thuyết dây không đúng . Nó chẳng ăn nhập gì với tôi . Nó không phải là cách mà tôi chọn để nhìn nhận vũ trụ ở kích thước nhỏ . Tôi không phải là một fan của nó . " Sẽ chẳng có điều gì xảy ra bởi vì tôi không phải là một nhà vật lý , tôi không hiểu về thuyết dây . Tôi là Ted Bundy của thuyết dây . Tôi sẽ không muốn là thành viên của bất kỳ câu lạc bộ thuyết dây nào . Nhưng đây chính là điều mấu chốt . Bất kỳ khi nào chúng ta nói về thực tiễn một vài quan niệm nào đó sẽ phải được bỏ qua . Đó là những gì khi ta có một lĩnh vực chuyên môn . Đó là điều mà phải có kiến thức thì mới được tính . Chúng ta đã nhìn nhận bản thân như thế nào mà trong lĩnh vực đạo đức lại không hề có một thứ gọi là chuyên môn về đạo đức hay tài năng đạo đức hay thiên tư đạo đức ? Chúng ta đã nhìn nhận bản thân như thế nào mà mỗi ý kiến đều phải được tính vào ? Chúng ta đã nhận thức lấy bản thân như thế nào khi mỗi nền văn hoá có một quan niệm về những vấn đề như thế này đều đáng được nhìn nhận ? Liệu quân Taliban có quan niệm gì về vật lý mà đáng được nhìn nhận không ? Không . Làm thế nào để có thể thấy rõ hơn sự ngu dốt của những người này về vấn đề hạnh phúc con người chứ ? Nên đây là điều mà tôi nghĩ thế giới đang cần đến . Thế giời đang cần những người như chúng ta tán thành rằng có những câu trả lời đúng và sai cho các câu hỏi về sự phát đạt của con người và đạo đức có liên quan đến lĩnh vực của các cơ sở thực tế . Có thể đối với các cá nhân và cả với các nền văn hoá để quan tâm đến những điều sai : Khi nói rằng họ có thể có niềm tin và mong muốn mà có thể dẫn họ đến với sự chịu đựng không cần thiết . Chỉ cần tán thành với điều này là sẽ làm thay đổi hướng đi của chúng ta đến với đạo đức . Chúng ta sống trong một thế giới nới mà ranh giới giữa các quốc gia càng ngày càng ít nghĩa hơn và một ngày nào đó chúng sẽ chẳng còn có ý nghĩa . Chúng ta sống trong một thế giới đầy các công nghệ tàn phá và không thể làm mất mát các công nghệ này đi được , phá hoại sẽ luôn dễ hơn là sửa chữa . Điều này đối với tôi có vẻ như rõ ràng là chúng ta không thể tôn trọng và chịu đựng sự khác biệt to lớn trong các khái niệm về hạnh phúc con người hơn là chúng ta tôn trọng và chịu đựng sự khác biệt to lớn torng các khái niệm về việc các dịch bệnh lây truyền như thế nào hay trong các tiêu chuẩn nhà cửa và máy bay . Chúng ta phải quy về các câu trả lời mà chúng ta đem lại cho các câu hỏi quan trọng nhất trong cuộc sống loài người . Và để làm được điều đó , chúng ta phải chấp nhận rằng những câu hỏi đó đều có các câu trả lời . Các ơn các bạn nhiều . một bài nói quả là rất dễ khích động . Dù là khán giả ở đây hay ai đó đâu đó trên thế giới nghe những điều này chắc sẽ hét lên vì tức giận . Cách nói có vẻ như rất quan trọng ở bài nói này . Khi anh nói về khăn trùm đầu , anh nói về phụ nữ ăn mặc các bao vải , tôi đã sống ở các nước Hồi Giáo , đã nói chuyện với nhiều phụ nữ Hồi Giáo . Và một vài trong số họ sẽ nói điều khác . Họ sẽ nói là " Không , anh biết đấy , đó là sự chào mừng sự đặc biệt của phụ nữ , nó giúp xây dựng điều đó và nó là một kết quả thực tế từ ... " và điều này có thể được tranh luận là một quan niệm tâm lý phức tạp " từ việc không thể tin tưởng được sử dâm dục của đàn ông . " Ý tôi là , anh có thể nói chuyện với một người phụ nữ mà không hề cảm nhận được sự áp đặt văn hoá nào không ? Sam Harris : Vâng , tôi nghĩ rằng tôi đã cố gắng đề cập đến điều này trong một câu nói trong khi theo dõi đồng hồ chạy nhưng câu hỏi là tự nguyện là gì trong hoàn cảnh những người đàn ông có một mức tiêu chuẩn nào đấy , và bạn được đảm bảo sẽ được đối xử một cách nhất định nếu bạn không choàng khoăn ? Và vì thế , nếu bất kỳ ai trong khán phòng này đã muốn mặc khăn trùm đầu hay một cái mũ buồn cười hay xăm hình trên mặt -- tôi nghĩ rằng chúng ta nên được làm những gì chúng ta muốn làm nhưng chúng ta phải thành thực đối với những áp đặt mà những người phụ nữ này phải chịu đựng . Nên tôi nghĩ ằng chúng ta không nên tin quá những lời của họ nhất là khi ở bên ngoài trời nóng đến 120 độ F và họ mặc một bộ trùm thân kín . C.A. : Rất nhiều người muốn tin vào khái niệm về sự phát triển về đạo đức này . Nhưng liệu có thể làm được điều đó ? Tôi nghĩ là tôi đã hiểu những gì anh nói về việc làm cho điều đó thành sự thật trong một thế giới không phải một chiều , nơi mà tất cả chúng ta suy nghĩ cùng một cách . Hãy tô màu cho bức tranh của anh về tương lai trong 50 năm sau hay 100 năm sau , anh sẽ nghĩ thế giới sẽ như thế nào cần bằng giữa sự phát triển đạo đức và sự giàu có . S.H. : Tôi nghĩ là một khi mọi người chấp nhận rằng ta đang trên đà để hiểu được tri thức của chúng ta trên một mức độ của não bộ thì mọi người đều phải tán thành rằng chúng ta sẽ hiểu được tất cả các tính chất tốt và xấu của chúng ta một cách cực kỳ chi tiết . Nên chúng ta sẽ hiểu được tâm trạng tốt như sự thấu cảm và sự trắc ẩn và chúng ta sẽ hiểu được các nhân tố khuyến khích chúng -- dù chúng thuộc về gen hay chúng là cách mà con người nói chuyện với nhau hay chúng là các hệ thống kinh tế . Cho đến nay chúng ta đang bắt đầu rọi sáng vấn đề này chúng ta cuối cùng cũng sẽ quy về khoảng không gian thực tiễn ấy . Nên mọi thứ sẽ không bị tước đoạt . Mọi thứ sẽ không như việc bắt con gái tôi mặc đồ kín từ nhỏ là tương tự như dạy cho nó tự tin và được giáo dục tốt trong hoành cảnh những người đàn ông thèm muốn đàn bà . Ý tôi là tôi không nghĩ rằng chúng ta cần một khoản NSF để biết rằng việc bắt buộc mặc đồ kín là một ý tưởng không hay -- nhưng đến một thời điểm nào đó chúng ta sẽ có khả năng quét não bộ của tất những người có liên quan và hỏi cung họ . Liệu những người này có yêu con gái của họ ở những xã hội này ? Và tôi nghĩ rằng chắc chắn có các câu trả lời đúng cho câu hỏi đó . C.A. : Và nếu kết quả là thật ra họ đúng yêu các con gái của mình thật anh có sẵn sàng thay đổi quan niệm hiện tại của mình về một số các vấn đề này ? S.H. : Vâng , có một điều thực tế là anh có thể yêu một ai đó trong hoàn cảnh một hệ thống thật sự ảo . Anh có thể nói rằng " Bởi vì tôi biết người con trai đồng tính của tôi sẽ xuống địa ngục nếu cậu ấy tìm được một người bạn trai , tôi đã chặt đầu cậu ấy . Và đó là điều trắc ẩn nhất tôi đã có thể làm . " Nếu anh sắp xếp được đủ các phần thì vâng , tôi nghĩ là anh sẽ có thể cảm nhận được tình yêu từ người cha kia . Nhưng một lần nữa , chúng ta phải nói về hạnh phúc ở một tầm lớn hơn . Đó là tất cả chúng ta với nhau không chỉ một người đàn ông trong cơn khoái lạc và rồi tự làm nổ mình trên một chiếc xe buýt . C.A. : Đây là một cuộc nói chuyện tôi rất muốn được nói tiếp hàng giờ đồng hồ . Nhưng ta không có thời gian , có thể lần sau vậy . Cảm ơn anh đã đến với TED . S.H. : Đó là một vinh dự . Cảm ơn anh . Kathryn Schulz bàn về vấn đề khi chúng ta làm sai . Hầu hết chúng ta sẽ làm mọi thứ để tránh bị sai lầm . Nhưng nếu làm vậy là sai thì sao ? " Chuyên gia sai lầm " Kathryn Schulz trình bày một lý do thuyết phục để chúng ta không những chấp nhận mà còn trân trọng những sai lầm của mình . Vào năm 1995 tôi đang học đại học , tôi và một người bạn lái xe từ Providence , Rhode Island sang Portland , Oregon Và bạn biết đấy , chúng tôi còn trẻ và thất nghiệp , nên chúng tôi đi theo những đường phụ xuyên qua các công viên và rừng quốc gia -- cơ bản là đi theo con đường xa nhất có thể được . Và khi đang ở giữa bang South Dakota , tôi quay sang bạn tôi và hỏi cô ấy một câu hỏi đã làm tôi khó chịu xuốt 2.000 dặm " Cái chữ Trung Quốc mà tôi thấy hoài bên lề đường có nghĩa gì vậy ? " Bạn tôi ngây ra nhìn tôi . Có một anh ngồi ở hàng ghế đầu tiên đang nhìn giống hệt cô ta lúc đó . Và tôi nói , " Bạn thấy đó , mấy tấm biển mà chúng ta đi ngang qua có chữ Trung Quốc trên đó đó . " Cô ta nhìn tôi một hồi , rồi bật lên cười , bởi vì cô ấy hiểu ra ý tôi đang nói gì . Và điều mà tôi đang nói chính là cái này . Cái chữ Trung Quốc nổi tiếng cho khu vực ngồi nghĩ . Tôi đã dành 5 năm qua để suy nghĩ về những tình huống giống như vậy -- tại sao chúng ta thỉnh thoảng lại hiểu nhầm những ký hiệu xung quanh chúng ta , và chúng ta phản ứng như thế nào trong những trường hợp đó , và điều đó cho ta thấy gì về bản chất của con người . Nói một cách khác , cũng như Chris vừa nói , Tôi đã dành 5 năm qua để suy nghĩ về bị sai lầm . Bạn có thể nghĩ rằng đây là một lựa chọn nghề nghiệp kỳ lạ , nhưng thực ra nó có một điểm mạnh : không có ai cạnh tranh cả . Thực ra , hầu hết tất cả chúng ta làm mọi thứ  để tránh suy nghĩ về sai lầm , hoặc ít ra là tránh suy nghĩ về khả năng là chúng ta sai . Chúng ta hiểu điều đó một cách trừu tượng . Chúng ta biết rằng ai trong hội trường này cũng đã từng làm sai . Nhân loại , nói chung , là dễ bị sai lầm -- đồng ý thôi . Nhưng khi nói đến chính bản thân của tôi bây giờ , về những điều mà tôi tin tưởng , ngay trong thời điểm này , thì bỗng nhiên những khái niệm trừu tượng về sai lầm lại biến đi đâu mất -- và tôi không thấy được điều gì mà tôi sai cả . Và điều quan trọng là , hiện tại là nơi chúng ta đang sống . Chúng đi họp trong hiện tại ; chúng ta đi nghĩ mát trong hiện tại ; chúng ta đi bầu cử trong hiện tại . Cho nên thật ra mà nói , chúng ta đi trong cuộc sống , luôn luôn nghĩ là chúng ta đúng trong tất cả mọi việc . Tôi nghĩ đó là một vấn đề . Tôi nghĩ đó là một vấn đề cho mỗi cá nhân chúng ta , trong cuộc sống cá nhân và trong công việc , và tôi nghĩ đó là một vấn đề cho nền văn hoá của chúng ta , nói chung . Vì vậy , điều mà tôi muốn làm hôm nay là , đầu tiên , nói về tại sao chúng ta luôn luôn có cảm giác là chúng ta đang đúng . Và sau đó , là nói về tại sao như vậy là một vấn đề . Cuối cùng , tôi muốn thuyết phục các bạn là có một cách để chúng ta không có cảm giác đó nữa , và , nếu các bạn làm được như vậy , thì đó là bước nhảy lớn nhất , về mặt đạo đức , trí tuệ và sáng tạo , mà bạn có thể làm được . Vậy thì tại sao chúng ta luôn có có cảm giác là chúng ta đang đúng ? Một lý do thật ra liên quan đến cảm giác bị sai . Để tôi hỏi các bạn một câu -- hay để tôi hỏi các bạn này một câu , vì các bạn ngồi đây : Các bạn cảm thấy thế nào -- về mặt cảm xúc -- khi bị sai ? Ghê sợ . Tồi tệ . Xấu hổ . Được rồi . Ghê sợ , tồi tệ , xấu hổ -- cảm ơn , đây là những câu trả lời hay , nhưng đó thật ra là những câu trả lời cho một câu hỏi khác . Các bạn đã trả lời câu hỏi : Bạn cảm thấy thế nào khi nhận ra là mình sai ? Nhận ra là mình sai có thể có cảm giác như vậy và những cảm giác khác , đúng không ? Ý của tôi là nó có thể khủng khiếp , nó có thể có ích , nó cũng có thể rất buồn cười , giống như câu chuyện về cái chữ Trung Quốc của tôi vậy . Nhưng lúc đang bị sai chẳng có cảm giác gì hết . Để tôi đưa ra một điều tương tự . Các bạn có nhớ cái phim hoạt hình Loony Tunes có con chó sói tội nghiệp luôn đuổi theo con chim cu nhưng không bao giờ bắt được không ? Trong hầu hết tất cả các tập của phim hoạt hình này , luôn có cảnh con chó sói đuổi theo con chim cu rồi con chim cu chạy khỏi một cái vực , thật ra không sao cả , nó một con chim , nó biết bay . Nhưng con sói lại chạy khỏi cái vực ngay sau con chim cu . Điều buồn cười -- ít nhất là lúc bạn 6 tuổi -- là con sói cũng không bị sao cả . Nó vẫn tiếp tục chạy -- cho tới lúc mà nó nhìn xuống chân và nhận ra là nó đang lơ lửng trên không . Đó là lúc nó té xuống . Khi chúng ta sai về một việc nào đó -- không phải là lúc chúng ta nhận ra là chúng ta sai , mà là ngay trước đó -- chúng ta cũng giống con sói đó vậy sau khi nó chạy quá cái vực và trước khi nó nhìn xuống . Bạn thấy đấy , chúng ta đã sai rồi , chúng ta đã vướng vào vấn đề rồi , nhưng chúng ta lại cảm thấy chúng ta đang rất vững vàng . Cho nên tôi nên chỉnh lại một điều mà tôi nói lúc nãy . Chúng ta một cảm giác khi đang bị sai ; cái cảm giác giống như chúng ta đang đúng . Chính vì lý do này , một lý do cơ cấu , mà chúng ta luôn có cảm giác là chúng ta đúng . Tôi gọi điều này la mù lỗi . Gần như lúc nào cũng vậy , chúng ta không có một tín hiệu tự nhiên nào để cho chúng ta biết là chúng ta đang làm sai một cái gì đó , cho đế lúc quá trễ . Nhưng còn một lý do khác nữa -- đây là một lý do văn hoá . Hãy nghĩ về lúc chúng ta học tiểu học . Bạn đang ngồi trong lớp học , và giáo viên của bạn đang phát bài kiểm tra , và một bài giống như vầy . Đây không phải là bài kiểm tra của tội . Bạn đang học tiểu học , và bạn biết chính xác phải nghĩ gì về đứa trẻ có bài kiểm tra đó . Đó là một đứa trẻ yếu , hay nghịch phá , và không bao giờ làm bài tập về nhà . Vì vậy khi bạn lên 9 tuổi , bạn đã biết rằng , thứ nhất , những người làm sai là những người lười biếng , thiếu trách nhiệm và không thông minh -- thứ hai nữa , là để thành công trong cuộc sống chúng ta không được lầm lỗi . Chúng ta học những bài học xấu này rất nhanh . Và rất nhiều người trong chúng ta -- và tôi nghĩ rằng -- đặc biệt là những người trong hội trường này -- phản ứng với điều đó bằng cách trở thành trở thành những học sinh điểm 10 , những người hoàn thiện , những người quá thành đạt . Đúng không , ngài chủ tịch tài chích , vật lý thiên văn , chạy siêu marathon ? Tất cả các bạn đều là các nhà chủ tịch tài chính , vật lý thiên văn , chạy siêu marathon . Vậy là tốt thôi . Ngoại trừ việc chúng ta bắt đầu lo lắng về khả năng là chúng ta đã làm điều gì đó sai . Bởi vì theo những gì đã nói , làm một cái gì đó sai có nghĩa là có một cái gì đó sai trong chúng ta . Vì thế , chúng ta luôn cố nghĩ là chúng ta đúng , bởi vì điều đó làm chúng ta cảm thấy thông minh , có trách nhiệm có đạo đức và an toàn . Để tôi kể các bạn nghe một câu chuyện . Một vài năm trước , có một phụ nữ đi đến bệnh viện Beth Israel Deaconess để giải phẩu . Bệnh viện Beth Israel ở Boston . Nó là một bệnh viện giảng dạy của đại học Harvard -- một trong những bệnh viện tốt nhất trong nước . Người phụ nữ này đi vào bệnh viện và được đưa vào phòng mổ . Cô ta được gây mê , và bác sĩ phẫu thuật làm công việc của họ -- khâu cô ta lại và đưa cô tà vào phòng dưỡng sức . Mọi thứ có vẻ tiến hành trôi chảy . Khi cô ta tỉnh dậy , và cô ta nhìn xuống người của mình , cô ta nói , " Tai sạo lại băng bó bên không bị bệnh của tôi ? " Phía không bị bệnh của người cô ta bị băng bó là tại vì bác sĩ phẫu thuật đã làm một cuộc giải phẫu lớn ở bên chân trái của cô ta thay vì ở bên chân phải . Khi viện phó về chất lượng chăm sóc sức khoẻ ở bệnh viện Beth Israel phát biểu về sự kiện này , ông ta nói một điều rất thú vị . Ông ta nói , " Vì một lý do nào đó , bác sĩ giải phẫu cảm thấy là ông ta đang phẫu thuật ở phần cơ thể đúng của bệnh nhân . " Bài học của câu chuyện này chính là tin tưởng nhiều quá vào cảm giác đang ở phía đúng của một việc gì đó  có thể rất nguy hiểm . Cái cảm giác luôn đúng bên trong mà chúng ta luôn trải qua không phải là một chỉ dẫn đáng tin cậy cho những gì đang thật sự diễn ra trong thế giới bên ngoài . Và khi chúng ta làm ra vẻ như vậy , và ngừng suy nghĩ về cái khả năng là chúng ta có thể sai , chính là chúng ta lại làm những việc như đổ 200 triệu gallon dầu vào vịnh Mexico , huỷ hại nền kinh tế thế giới . Vì vậy đây là một vấn đề thực tế rất quan trọng . Nhưng nó cũng là một vấn đề xã hội rất quan trọng . Hãy suy nghĩ một chút về ý nghĩa của việc cảm thấy đúng . Nó có nghĩa là bạn nghĩ rằng những điều bạn tin tưởng diễn tả một cách chính xác thực tế . Và khi bạn có cảm giác như vậy , bạn có một vấn đề phải giải quyết , đó chính là , làm sao bạn giải thích về tất cả những người bất đồng ý kiến với bạn ? Hoá ra , tất cả chúng ta giải thích những người đó một cách giống nhau , bằng cách dựa vào những giả định rất đáng tiếc . Điều đầu tiên mà chúng ta làm khi có ai đó bất đồng với chúng ta là chúng ta cho rằng họ không biết gì hết . Họ không có những thông tin mà chúng ta có , và khi chúng ta hào phóng chia sẽ những thông tin đó , họ sẽ thấy tỉnh ngộ và đồng ý với chúng ta . Khi làm vậy không được , khi mà hoá ra những người này có những thông tin giống chúng ta và họ vẫn bất đồng ý kiến , thì chúng ta dùng một giả định thứ hai , đó là những người này là những người không thông minh . Tất cả bọn họ đều có những phần đúng của câu đó , nhưng họ quá tối dạ để có thể ráp lại thành câu trả lời . Và khi làm vậy cũng không được , khi mà hoa ra những những người bất đồng với chúng ta có tất cả những thông tin mà chúng ta có và họ thật ra rất thông minh , thì chúng ta đi đến giả định thứ ba : họ biết sự thật , nhưng họ cố tình xuyên tạc sự thật vì một mục đích xấu tâm nào đó . Đây là một thảm hoạ . Chính sự ràng buộc với sự đúng đắn của chúng ta khiến chúng ta phạm sai lầm và khiến chúng ta đối xử với nhau một cách kinh khủng . Nhưng đối với tôi , điều khó hiểu nhất và điền đáng buồn nhất trong việc này là chúng ta đã quên đi điều quan trọng nhất về con người . Nó giống như chúng ta muốn tưởng tượng rằng bộ não của chúng ta là những cửa sổ hoàn toàn trong suốt và chúng ta chỉ cần nhìn xuyên qua chúng và diễn tả thế giới một cách chính xác . Vá chúng ta muốn những người khác cũng nhìn qua những cái cửa sổ như vậy và thấy những điều giống như chúng ta thấy . Sự thật không phải như vậy , và nếu nó là như vậy , thì cuộc đời sẽ trở nên vô cùng nhàm chán . Điều kỳ diệu của bộ óc của chúng ta không phải ở chổ chúng ta có thể nhìn thấy thế giới là như thế nào . Nó nằm ở chổ chúng ta có thể nhìn thấy thế giới không phải như thế nào . Chúng ta có thể nhớ quá khứ , và chúng ta có thể nghĩ về tương lai , chúng ta có thể tưởng tượng về việc trở thành một người nào khác ở một nơi nào khác . Và tất cả chúng ta làm như vậy một cách khác nhau đó chính là lý do tải sao chúng ta có thể nhìn lên bầu trời ban đêm  và thấy cái này hay cái này hay cái này . Ồ , và đó cũng chính là lý do tại sao chúng ta làm sai . 1200 năm trước khi Descartes nói câu nói nổi tiếng " Tôi suy nghĩ cho nên tôi tồn tại , " thánh Augustine , đã ngồi xuống và viết , " Fallor ergo sum " -- " Tôi làm lỗi cho nên tôi tồn tại . " Augustine đã hiểu được rằng khả năng phạm sai lầm của chúng ta , không phải là một khuyết tật đáng xấu hổ của loài người , là một thứ mà chúng ta có thề loại bỏ hoặc vượt qua được . Đó là một điền hoàn toàn cơ bản của chúng ta . Bởi vì , không giống như Chúa , chúng ta thật ra không biết cái gì đang diễn ra ở trên đó . Và không giống như tất cả các động vật khác , chúng ta ám ảnh với việc cố gắng tìm hiều nó . Đối với tôi , chính sự ám ảnh này là nguồn gốc của tất cả những năng suất và sáng tạo của chúng ta . Năm ngoái , vì một số lý do nào đó , tôi hay lắng nghe chương trình radio " This American Life " . Thế là tôi nghe và nghe , vào một lúc nào đó , tôi bắt đầu cảm thấy rằng tất cả các câu chuyện đều về vấn đề bị sai lầm . Và suy nghĩ đầu tiên của tôi là , " Tôi bị điên rồi . Tôi đã trở thành người đàn bà điên cuồng về sai lầm . Tôi bắt đầu tưởng tượng nó ở mọi nơi , " điều này đã từng xảy ra . Nhưng một vài tháng sau đó , tôi có dịp phỏng vấn Ira Glass , người dẫn chương trình đó . Và khi tôi đề cập điều này với anh ta , anh ta nói , " Không đâu , cô thật ra đã nghĩ đúng rổi , " anh ta cũng nói , " là nhân viên chương trình , chúng tôi đùa là tập nào của chương trình cũng có chủ đề bí mật giống nhau . Và chủ đề bí mật đó là : ' Tôi nghĩ điều này sẽ xảy ra nhưng điều khác lại xảy ra . ' Và điều quan trọng là , " Ira Glass nói , " chúng ta cần điều đó . Chúng ta cần những khoảnh khắc về ngạc nhiên , đảo ngược và sai lầm để làm cho câu chuyện có ý nghĩa . " Và cho tất cả chúng ta , những khán khả , là thính giả , là đọc giả , chúng thích những chuyện như vậy . Chúng ta thích những tình tiết phức tạp , những khúc mắc , và những kết thúc bất ngờ . Khi nói đến những câu chuyện , chúng ta thích bị sai lầm . Nhưng , bạn nên biết rằng , những câu chuyện của chúng ta là như vậy bởi vì cuộc sống của chúng ta là như vậy . Chúng ta nghĩ là điều này sẽ xảy ra nhưng thay vì vậy một việc khác lại xảy ra . George Bush nghĩ rằng ông ta sẽ xâm lược Iraq , tìm ra một đống vũ khí huỷ diệt hàng loạt , giải phóng mọi người và mang dân chủ đến vùng Trung Đông . Và một điều khác lại xảy ra . Hosni Mubarak nghĩ rằng ông là sẽ là nhà độc tài của Ai Cập đến hết cuộc đời , cho đến khi ông ta quá già hoặc quá bệnh và có thể chuyển quyền lực sang cho con trai của ông ta . Nhưng một điều khác lại xảy ra . Và có lẻ bạn nghĩ rằng bạn sẽ lớn lên và cưới người yêu thời cấp ba của bạn , dọn về xóm cũ và cùng nhau nuôi con cái . Nhưng một điều khác lại xảy ra . Và tôi phải nói với các bạn rằng tôi nghĩ là tôi đã viết một cuốn sách vớ vẩn  về một đề tài mà ai cũng ghét cho một khán giả không hiện hữu . Và một điều khác lại xảy . Ý tôi là , đây là cuộc sống . Dù tốt hay xấu , chúng ta dựng lện những câu chuyện khó tin về thế giới xung quanh chúng ta , và cái thế giới đó quay lại và làm chúng ta sửng sốt . Không phải xúc phạm , nhưng toàn bộ hội nghị này là một tưởng niệm không thể tin nổi về khả năng làm sai của chúng ta . Chúng ta đã trải qua nguyên một tuần đề nói về những sáng tạo , những tiến bộ , và những cải tiến nhưng các bạn có biết tại sao chúng ta lại cần những sáng tạo , những tiến bộ và những cải tiến này không ? Đó là vì phân nữa những thứ độc đáo và thay đổi thế giới của TED 1998  à . Nó đã không xảy ra như chúng ta mong đợi đúng không ? Phản lực cá nhân của tôi đâu , Chris ? Chúng ta lại ở đây một lần nữa . Cuộc đời là như vậy . Chúng ta tìm ra một ý tưởng mới . Chúng ta kể một câu chuyện khác . Chúng ta tổ chức một hội nghị khác . Chủ đề của hội nghị này , giống như các bạn đã nghe hàng triệu lần , là sự khám phá lại những điều kỳ diệu . Đối với tôi nếu bạn thật sự muốn khám phá lại sự kỳ diệu , bạn nên bước ra ngoài cái không gian chật chội , khiếp sợ của sự đúng đắn và nhìn xung quanh nhìn ra cái không gian vô tận cái phức tạp và huyền bí của vũ trụ và có thể nói rằng , " Wow , tôi không biết . Có thể là tôi sai . " Cảm ơn . . Cảm ơn các bạn . Neil MacGregor : 2600 năm lịch sử qua một đồ vật Hình trụ Síp , một hình trụ bằng đất sét đã bị hư vỡ , chứa đựng những mẫu tự hình nên Akkadian là một biểu tượng hùng mạnh của tư tưởng khoan dung tôn giáo và đa văn hoá . Trong bài nói chuyện đầy thú vị dưới đây , giám đốc bảo tàng Anh đã lần theo 2600 năm lịch sử Trung Đông chỉ thông qua đồ vật này . Những thứ chúng ta làm ra có một đặc tính vượt trội -- đó là chúng sống lâu hơn chúng ta . Con người héo tàn , chúng thì tồn tại ; con người chỉ có một cuộc đời , chúng có rất nhiều . , và trong mỗi một cuộc đời đó chúng có thể mang những ý nghĩa khác nhau . Điều đó có nghĩa rằng , trong khi chúng ta chỉ có một lý lịch , chúng có rất nhiều Tôi muốn trong buổi sáng nay nói về câu chuyện , tiểu sử -- hoặc đúng hơn là rất nhiều tiểu sử -- của một đồ vật cụ thể này , một thứ đặc biệt . Tôi công nhận rằng trông nó không thật sự như vậy . Nó to ngang một quả bóng bầu dục . Nó được làm từ đất sét , và đã được tạo thành hình trụ , được khắc lên những dòng chữ và được nung khô dưới mặt trời . Và như các bạn có thể thấy , nó không còn được nguyên vẹn nữa , không có gì ngạc nhiên cả bởi nó được tạo ra 2500 năm trước rồi được khai quật vào năm 1879 . Nhưng ngày nay , tôi tin rằng vật này là một phần quan trọng trong chính trị vùng Trung Đông . Và đó là một đồ vật chứa đựng những câu chuyện thú vị và những câu chuyện vẫn chưa kết thúc cho đến bây giờ . Câu chuyện khởi đầu từ cuộc chiến giữa Iran và Iraq và một chuỗi những sự kiện đó lên đến cực điểm ở cuộc xâm lược Iraq bởi những lực lượng nước ngoài , sự lật đổ một nhà cầm quyền chuyên chế và một sự thay đổi chế độ ngay tức khắc . Và tôi muốn bắt đầu với một tình tiết từ những chuỗi sự kiện đó mà hầu hết các bạn đều rất quen thuộc , yến tiệc Belshazar -- bởi vì chúng ta đang nói về chiến tranh Iran-Iraq năm 539 trước công nguyên . Và điểm chung giữa các sự kiện của năm 539 trước Công Nguyên và năm 2003 và khoảng giữa gây sửng sốt . Các bạn đang chiêm ngưỡng bức hoạ của Rembrandt , hiện được trưng bày ở Phòng tranh Quốc gia ở London , miêu tả một trích đoạn từ nhà tiên tri Daniel trong kinh thánh Do Thái . Và các bạn đều biết đại khái câu chuyện . Belshazzar , con trai của Nebuchadnezzar , Nebuchadnezzar người đã chinh phục Israel , đánh bại Jerusalem và bắt giữ người dân và bắt những người Do Thái quay lại Babylon . Không chỉ những người Do Thái , ông còn xâm phạm đến những chiếc bình của thánh đường . Ông lục soát và mạo phạm thánh đường . Và những chiếc bình bằng vàng quý hiếm của thánh điện ở Jerusalem đã được đem đến Babylon . Belshazzar , con trai ông , quyến định mở yến tiệc . Và để tạo không khí hào hứng hơn y xúc phạm thánh thần , và cho đem ra những chiếc bình thánh đường . Y vốn đang gây chiến với người Iran , với vua của vương quốc Ba Tư . Và đêm hôm đó , Daniel cho chúng ta biết , khi lễ hội lên đến cực điểm , một bàn tay xuất hiện và viết lên tường , " Vua đã bị đem lên cán cân và và không hề cân sức , vương quốc ngươi được giao cho người Merde và người Ba Tư . " Và chính đêm hôm đó Cyrus , vua Ba Tư , tiến vào Babylon và toàn bộ đế chế của Belshazzar sụp đổ . Đó dĩ nhiên là một khoảng khắc hùng tráng trong lịch sử. của người Do Thái . Đó là một câu chuyện tuyệt vời . Một câu chuyện tất cả chúng ta đều biết . " Chữ viết trên tường " là một phần ngôn ngữ hàng ngày của chúng ta . Việc xảy ra tiếp theo rất đáng chú ý , và đó là lúc hình trụ này xuất hiện trong câu chuyên . Cyrus , vua Ba Tư , tiến vào Babylon mà không hề có một trận đánh nào xảy ra -- đế chế Babylon vĩ đại , trải dài từ nam trung Iraq đến Địa Trung Hải , rơi vào tay Cyrus . Và Cyrus làm một bản tuyên ngôn . Và đó chính là hình trụ này , bản tuyên ngôn được tạo bởi vị vua được Chúa dẫn đường người đã lật đổ bạo quân Iraq và đem lại tự do cho nhân dân . Trong tiếng Babylon ngân vang -- bản tuyên ngôn được viết bằng tiếng Babylon -- ông nói , " Ta là Cyrus , vua của cả vũ trụ , vị vua vĩ đại , vị vua đầy quyền lực , vua của Babylon , vua của năm châu bốn biển . " Những lời lẽ đó đầy sự ngoa dụ như các bạn có thể thấy . Đây có lẽ là cuộc họp báo thật sự đầu tiên của một đội quân chiến thắng mà chúng ta được biết . Và nó được viết , như chúng ta sẽ thấy sớm thôi , bởi những chuyên gia PR rất khéo léo . Vậy nên phép ngoa dụ kia không có gì ngạc nhiên . Và vị vua vĩ đại , hùng mạnh , vua của năm châu bốn biển định làm gì ? Ngài tiếp tục rằng một khi đã chiếm được Babylon , ngài sẽ lập tức cho tất cả những người mà hai tên Babylon - Nebuchadnezzar và Belshazzar -- đã bắt giữa làm nô lệ được tự do . Ngài sẽ cho họ trở về cố quốc . Và quan trọng hơn , Ngài sẽ cho họ giành lại các vị thần , tượng , bình ở thánh đường , đã bị tịch thu . Những người đã bị dân Babylon đàn áp và trục xuất sẽ hồi hương , cùng với các vị thần của mình . Họ sẽ được phục hồi những bệ thờ và được phép thờ thần linh theo cách của riêng mình , tại nơi họ sống . Đây là chiếu chỉ , mà đồ vật này là bằng chứng của việc những người Do Thái , sau khi bị đày ải ở Babylon , những năm tháng họ ngồi bên dòng sông ở Babylon , khóc than khi nhớ đến Jerusalem , những người Do Thái đó đã được trở về nhà . Họ được phép trở lại Jerusalem và xây dựng lại thánh đường . Đó là một tài liệu trung tâm trong lịch sử Do Thái . Và Kí sử biên niên , sách Ezra trong Kinh Thánh Cựu Ước đều thuật lại với ngôn từ ngân vang . Đây là phiên bản Do Thái của cùng một câu chuyên . " Cyrus , đại đế Ba Tư đã nói , ' Tất cả các vương quốc trên Trái Đất này là do Thánh Chúa của thiên đàng ban tặng ngươi , và ngài lệnh cho ta xây cho ngài một ngôi nhà ở Jerusalem . Đó là ai trong số những con người này ? Chúa hãy đi cùng người đó , và để hắn đứng lên . " " đứng lên " -- aaleh . Yếu tố trung tâm vẫn là về sự trở về , một phần chủ đạo trong sự sinh tồn của đạo Do Thái . Như các bạn đều biết , hành trình trở về từ kiếp tha hương , thánh đường thứ hai , đã viết lại đạo Do thái . Và sự thay đổi đó , thời điểm lịch sử vĩ đại ấy , đã được hiện thực hoá bởi Cyrus , vị vua Ba Tư , được thuật lại cho chúng ta qua ngôn ngữ Do Thái trong Kinh Thánh và ngôn ngữ Babylon trên đất sét . Hai văn bản quan trọng , còn chính trị thì sao ? Cái đã diễn ra là sự thay đổi cơ bản trong lịch sử Trung Đông . Đế chế Iran , bao gồm người Media và người Ba Tư , được thống nhất dưới chân Cyrus , trở thành đế chế vĩ đại đầu tiên trên thế giới . Cyrus bắt đầu cai trị vào những năm 530 trước Công Nguyên , và trước thời đại của con trai ông Darius , toàn bộ vùng phía đông Địa Trung Hải đã nằm dưới quyền của Ba Tư . Đế chế này , trên thực tế , là toàn bộ Trung Đông như chúng ta biết ngày nay , và chính nó đã hình thành Trung Đông như ta đã biết . Đó là đế chế lớn nhất mà thế giới được biết khi đó , Quan trọng hơn , đó là một quốc gia đa văn hoá , đa tín ngưỡng đầu tiên trên một quy mô rộng . Và nó được điều hành theo một cách hoàn toàn mới . Đất nước sử dụng nhiều ngôn ngữ khác nhau . Việc bản tuyên ngôn được viết bằng tiếng Babylon nói lên một điều . Bản tuyên ngôn phải công nhận tập quán , con người , tôn giáo , tín ngưỡng khác nhau . Tất cả những điều đó được Cyrus tôn trọng . Cyrus xây dựng một mô hình chỉ cho ta cách điều hành một xã hội đa dân tộc , đa tín ngưỡng , đa văn hoá . Và kết quả là một đế chế bao gồm tất cả những vùng các bạn nhìn thấy trên màn hình , đã trường tồn suốt 200 năm cho đến khi nó bị Alexander làm tan vỡ . Nó để lại một giấc mơ về Trung Đông như một khối thống nhất , một khối mà những con người với tín ngưỡng khác nhau có thể cùng sinh sống . Những cuộc xâm lăng của người Hi Lạp đã chấm dứt điều đó . Và tất nhiên , Alexander không thể duy trì chính quyền và nó đã tan rã thành nhiều mảnh . Nhưng điều mà Cyrus tượng trưng vẫn là một vấn đề trọng tâm tuyệt đối . Nhà sử học Hi Lạp Xenophon viết cuốn sách " Dạy về Cyrus " tôn vinh ông như một vị vua vĩ đại . Và xuyên suốt văn hoá châu Âu về sau , Cyrus tiếp tục là một hình mẫu . Đây là bức ảnh từ thế kỷ XVI cho ta thấy sự tôn kính đối với ông lan rộng như thế nào . Và sách của Xenophon về Cyrus chỉ cho ta cách điều hành một xã hội đa dạng là một trong những sách giáo khoa hay nhất đã ảnh hưởng các vị cha đẻ của cuộc cách mạng Hoa Kỳ . Jefferson là một người hâm mộ nhiệt tình những tư tưởng của Cyrus đã nói với những tư tưởng của thế kỷ XVIII về cách xây dựng sự khoan dung tôn giáo trong một nhà nước mới . Trong khi đó , quay trở lại Babylon , mọi sự không diễn ra tốt đẹp . Sau Alexander , Babylon suy vong , những đế chế khác trở thành tàn tích , và tất cả những vết tích của một đế chế Empire giàu mạnh biến mất -- cho đến năm 1879 khi vật hình trụ được phát hiện bởi một cuộc khai quật triển lãm tại Bảo tàng Anh tập trung về Babylon . Và nó bắt đầu một câu chuyện khác . Nó bắt đầu một cuộc tranh luận sôi nổi giữa thế kỷ XIX : Những lời của Kinh Thánh liệu có đáng tin ? Chúng ta có thể tin chúng được không ? Chúng ta chỉ biết về sự hồi hương của những người Do Thái và bản tuyên ngôn của Cyrus từ những lời trong Kinh Thánh Cựu Ước . Không một bằng chứng nào khác . Đột nhiên vật này xuất hiện . Và sự phấn khích đến với một thế giới mà những người tin vào Kinh Thánh đã bị lung lay niềm tin vào sự hình thành trật tự thế giới bởi thuyết tiến hoa , bởi địa chất học , đây là bằng chứng rằng những lời Kinh Thánh là chính xác về lịch sử . Đó là một khoảnh khác tuyệt vời của thế kỷ XIX . Nhưng - và đây tất nhiên là khi sự việc trở nên phức tạp -- Sự kiện là xác thực , hoan hô khảo cổ học , nhưng sự diễn giải phức tạp hơn . Bởi vì văn bản trên vật hình trụ và trong Kinh Thánh Cựu Ước khác nhau ở một điểm mấu chốt . Vật hình trụ của người Babylon được viết bởi các thầy tế của vị thần tôn kính của người Babylon , Marduk . Và , không ngạc nhiên gì , họ cho ta biết tất cả những sự kiện kia được thực hiện bởi Marduk . " Marduk , như chúng ta biết , gọi Cyrus bằng tên . " Marduk cầm tay Cyrus , kêu gọi ông lãnh đạo người của mình và đưa ông luật lệ Babylon . Marduk nói với Cyrus rằng ông sẽ làm những việc vĩ đại và cao cả là giải phóng dân tộc . Và đây là lý do tại sao chúng ta cần biết ơn và thờ phụng Marduk . Các tác giả Do Thái trong Kinh Cựu Ước bạn sẽ không ngạc nhiên khi biết rằng , họ có một quan điểm khác về sự việc này . Đối với họ , tất nhiên , không thể là Marduk đã tạo ra sự kiện đó . Chỉ có thể là Jehovah . Và thế là trong Isaiah , chúng ta có những đoạn viết kì lạ ghi nhận công lao không phải của Marduk mà là của Thánh Chúa của Israel -- vị Thánh Chúa của Israel cũng gọi Cyrus bằng tên , cũng cầm tay Cyrus và kêu gọi ông dẫn dắt dân tộc mình . Đó là một ví dụ xuất sắc về hai cách chiếm hữu của thầy tu tế cùng một sự kiện , hai cách diễn giải tôn giáo khác nhau của cùng một sự kiện chính trị . Chúa , như chúng ta biết , thường về phe những đạo quân lớn . Câu hỏi là , đó là vị chúa nào ? Và cuộc tranh luận làm bối rối người thế kỷ XIX khi họ nhận ra rằng Kinh Cựu Ước là một phần của một thế giới tôn giáo mênh mông hơn nhiều . Và rất rõ ràng rằng vật hình trụ này có lâu đời hơn đoạn trích Isaiah , và còn nữa , Jehovah nói với những lời lẽ rất giống với ngôn từ của Marduk . Và về một mặt nào đó thì Isaiah biết điều này , bởi vì ông đã nói , đây tất nhiên là lời Chúa nói , rằng " Ta đã gọi ngươi bằng tên mặc dù ngươi không biết ta . " Tôi nghĩ chúng ta có thể ghi nhận rằng Cyrus không nhận ra ông đang hành động từ mệnh lệnh của Jehovah . Và ông chắc hẳn cũng sẽ ngạc nhiên không kém khi biết mình hành động từ mệnh lệnh của Marduk . Bởi vì một điều thú vị tất nhiên , Cyrus là một người Iran mẫu mực với một hệ thống thần linh hoàn toàn khác không được nhắc đến trong bất kỳ văn bản nào . Đó là năm 1879 . 40 năm trôi qua và chúng ta đang ở năm 1917 , và vật hình trụ đến một thế giới khác . Lần này , chính trị thật sự của thế giới đương đại -- năm của Tuyên ngôn Balfour , năm mà nước Anh , thế lực đế quốc mới ở Trung Đông , quyết định công bố một ngôi nhà Do thái , đó là nơi người Do Thái trở về . và phản ứng của cộng đồng Do Thái tại Đông Âu về vấn đề này rất khoa trương . Và xuyên khắp Đông Âu , người Do Thái trưng bày những bức tranh của Cyrus và của vua George đệ ngũ bên cạnh nhau -- hai vị vua vĩ đại đã cho phép sự hồi hương về Jerusalem . Và hình trụ Cyrus lại xuất hiện trong suy nghĩ của công chúng và văn bản của nó như một minh chứng tại sao điều sẽ xảy ra sau khi chiến tranh kết thúc năm 1918 là một phần của kế hoạch thần thánh . Các bạn đều biết điều gì đã xảy ra . Nhà nước Israel được thành lập , và 50 năm sau , vào những năm 60s , có một điều dễ nhận thấy là vai trò của Anh như một thế lực đế quốc đã qua rồi . Và một câu chuyện khác của vật hình trụ này bắt đầu . Anh và Mỹ quyết định rằng khu vực đó cần phải được cách li khỏi chủ nghĩa Cộng Sản , và siêu cường được tạo ra để làm việc này là Iran của vua Shah . Và thế là vua Shah sáng tác ra một lịch sử Iran , hay là sự trở về lịch sử Iran , đặt ông vào vị trung tâm của một truyền thống cao quý và sản xuất những đồng tiền in hình ông cùng với vật hình trụ Cyrus . Khi ông tổ chức lễ ăn mừng ở Persepolis , ông triệu tập vật hình trụ nó được bảo tàng Anh cho mượn , chuyển đến Tehran , và là một phần của những lễ ăn mừng của triều đại Pahlavi . Hình trụ Cyrus : vật đảm bảo của vua Shah . 10 năm sau , một câu chuyện khác : Cách mạng Iran năm 1979 . Cách mạng Hồi giáo , không còn Cyrus nữa ; chúng ta không quan tâm đến giai đoạn lịch sử đó nữa , chúng ta quan tâm đến đất nước Hồi giáo Iran -- cho đến khi Irraq , một siêu cường mới mà chúng ta quyến định là phải thuộc về khu vực này , tấn công Iran . Chiến tranh Iran-Iraq nổ ra . Và người Iran thấy cần thiết phải ghi nhớ quá khứ hào hùng của họ , quá khứ vinh quang khi họ đánh nhau với Iraq và giành thắng lợi . Đó là thời điểm quyết đinh cần tìm một biểu tượng để đoàn kết tất cả những người Iran -- những người Hồi giáo và phi Hồi giáo , Thiên chúa giáo , Hoả giáo , Do Thái những người mộ đạo và không mộ đạo . Và biểu tượng hiển nhiên nhất là Cyrus . Vì thế khi bảo tàng Anh và bảo tàng quốc gia Tehran hợp tác và làm việc chung , như chúng tôi vẫn đang làm , người Iran yêu cầu một thứ duy nhất để mượn . Đó là vật duy nhất họ muốn . Họ muốn mượn hình trụ Cyrus . Và năm ngoái , hình trụ Cyrus đến Tehran lần thứ hai . Nó được trưng bày ở đó , trong một cái hộp bởi giám đốc bảo tàng quốc gia Iran , một trong rất nhiều phụ nữ Iran giữ trọng trách cấp cao , bà Ardakani . Đó là một sự kiện lớn . Đây là mặt khác của cùng một tấm ảnh . Tại Tehran nó được chiêm ngưỡng bởi một đến hai triệu người trong vòng vài tháng . Sự kiện này vượt quá bất kì cuộc triển lãm ăn khách nào ở phương Tây . Và đó là chủ đề của một cuộc tranh luận lớn về ý nghĩa của hình trụ , ý nghĩa của Cyrus , nhưng trên tất cả , Cyrus được tôn vinh qua vật hình trụ này -- Cyrus người bảo hộ của đất nước , tất nhiên , nhà vô địch của cái hồn Iran , và của tất cả người dân Iran , khoan dung với mọi tín ngưỡng . Và ở Iran hiện nay , Hoả giáo và Thiên chúa giáo có vị trí đảm bảo trong quốc hội Iran , một điều rất đáng tự hào . Để được chiêm ngưỡng vật này tại Tehran , hàng nghìn người Do Thái sống ở Iran đã đến Tehran . Nó trở thành một biểu tượng vĩ đại , một chủ đề tranh luận thú vị về giá trị của Iran tại bản xứ và ở nước ngoài . Liệu Iran có còn là người che chở cho những kẻ bị áp bức ? Liệu Iran có giải phóng cho những con người đã bị các tên bạo chúa bắt làm nô lệ và chiếm đoạt ? Đây là một câu hỏi đau đầu về vận mệnh quốc gia , và nó được đặt ra tại một lễ rước trọng đại chào mừng sự hồi hương . Các bạn đang nhìn thấy vật hình trụ Cyrus ngoạ cỡ này trên sân khấu với những vĩ nhân của lịch sử Iran tập hợp lại để đảm nhận vị trí riêng trong di sản của Iran . Đó là một chuyện kể bởi chính tổng thống . Và đối với tôi , việc đem đồ vật này đến Iran , được cho phép đem nó đến Iran nghĩa là được phép trở thành một phần của một cuộc tranh luận tuyệt vời ở trình độ uyên thâm nhất về câu hỏi : Iran là gì , có những Iran khác nhau không và những lịch sử Iran khác nhau đã ảnh hưởng thế giới ngày nay như thế nào . Đó là một cuộc tranh luận chưa có hồi kết , và nó sẽ tiếp tục sục sôi , bởi vì vật này là một trong những tuyên ngôn vĩ đại của khát vọng con người . Nó ngang hàng với hiến pháp Hoa Kì . Nó chắc chắn chứa đựng nhiều điều về tự do thực sự hơn hiến chương Magna Carta . Đó là một tài liệu mang nhiều ý nghĩa , đối với Iran và khu vực . Một bản sao của vật này đang nằm ở Liên Hợp Quốc . Mùa thu này tại New York , nó sẽ được trưng bày khi những cuộc tranh luận lớn về tương lai của Trung Đông diễn ra . Và tôi muốn kết thúc bằng cách hỏi các bạn câu chuyện tiếp theo mà vật này miêu tả sẽ là gì . Chắc chắn là nó sẽ còn xuất hiện trong nhiều câu chuyện về Trung Đông nữa . Và câu chuyện nào về Trung Đông , câu chuyện nào về thế giới các bạn muốn thấy phản ánh những điều được ghi lại trên vật hình trụ này ? Quyền của con người được sống cùng nhau trên cùng một lãnh thổ , tôn thờ tự do những thứ khác nhau -- một Trung Đông , một thế giới , trong đó tôn giáo không phải là chủ đề của sự chia rẽ hoặc tranh cãi . Trong thế giới Trung Đông hiện nay , những cuộc tranh luận , như các bạn biết , thật điếc tai . Nhưng tôi nghĩ có thể tiếng nói quyền lực và uyên bác nhất trong số đó lại chính là tiếng nói của vật vô tri vô giác này , hình trụ Cyrus . Cảm ơn . Joshua Klein về trí thông minh của loài quạ Hacker , nhà văn Joshua Klein bị loài quạ mê hoặc Sau nhiều năm nghiên cứu tập tính quạ , anh đã sáng chế ra một chiếc máy thanh nhã , tạo nên mối liên kết mới giữa loài vật và con người . Bạn nào đã xem phim " Lũ Chim " của Alfred Hitchcock rồi ? Có ai sợ phim đấy đến rụng rời tay chân không ? Nếu thế thì bây giờ các bạn về cũng chưa muộn đâu . Thế , đây là máy bán tự động cho quạ . Và trong mấy ngày nay , rất nhiều bạn đã hỏi tôi , " Làm thế nào anh đạt được thế này ? Anh bắt đầu làm cái này như thế nào ? " Và câu chuyện bắt đầu , giống như nhiều ý tưởng vĩ đại , hoặc là ý tưởng mà kiểu gì bạn cũng không bỏ ra khỏi đầu được , từ một buổi tiệc cocktail . Chừng 10 năm trước , tôi đang dự một buổi tiệc cocktail cùng một người bạn , và chúng tôi ngồi đó , và anh chàng đang than phiền về lũ quạ , rằng quạ đầy chật sân nhà anh , tạo ra một mớ lộn xộn bẩn thỉu . Và anh ấy nói với tôi rằng thật đấy , ta cần phải cố gắng trừ tiệt cái lũ này . Ta phải thịt chúng vì chúng tạo ra mớ lộn xộn bẩn thỉu . Tôi nói điều đó thật ngu ngốc , cậu biết đấy , có lẽ ta nên đào tạo chúng làm cái gì đấy hữu ích thì hơn . Và anh ấy nói điều đó là không thể . Và chắc hẳn là có nhiều bạn đồng quan điểm với tôi , là khó chịu khủng khiếp -- khi ai đó nói với bạn là không thể được đâu . Thế là , tôi dành 10 năm tiếp theo đọc thêm về loài quạ trong thời gian rảnh . Và sau 10 năm như thế , vợ tôi cuối cùng nói , " Xem này , anh thấy đấy , anh phải làm cái việc mà anh cứ nói hoài , và dựng cái máy bán tự động . " Thế là tôi làm thật . Nhưng một phần lí do khiến tôi thấy việc này thú vị là vì tôi bắt đầu nhận ra rằng chúng ta biết rất rõ về tất cả các loài sinh vật đang dần tuyệt chủng trên hành tinh này , do hậu quả của việc con người mở rộng diện tích ở , và có vẻ như chẳng ai chú ý tới cái loài sinh vật đang sống -- đang tồn tại . Và tôi đang đề cập cụ thể đến các loài sinh vật cộng sinh với người , đó là những loài đã thích nghi với sinh thái của loài người , các loài như chuột , gián và quạ . Và khi tôi bắt đầu quan sát chúng , tôi nhận ra rằng chúng thích nghi cực kì tốt . Chúng đã trở nên vô cùng xuất sắc trong việc sống chung với chúng ta . Và để đáp lại , chúng ta suốt ngày chỉ cố diệt mạng chúng . Và để giết chúng , chúng ta nuôi dạy chúng thành loài kí sinh . Chúng ta cho chúng đủ lí do để có các phương án thích nghi mới . Thế , ví dụ nhé , chuột đẻ con vô cùng nhanh nhạy . Và gián , ai đã tìm cách tống khứ chúng đều biết đấy , thật sự đã miễn dịch với tất cả các loại độc dược mà chúng ta sử dụng . Thế nên , tôi nghĩ là , hãy xây dựng cái gì đó mà có lợi cho cả đôi bên . Vâng , thế thì hãy dựng cái gì đó có lợi cho cả hai phía , và tìm cách nào đó để xây dựng quan hệ mới với các loài sinh vật này . Và thế là tôi dựng máy bán tự động . Nhưng câu chuyện máy bán tự động sẽ thú vị hơn một chút nếu các bạn biết chút ít về loài quạ . Hoá ra là , quạ không chỉ cùng tồn tại với con người -- chúng phát triển cực kì mạnh . Chúng có ở mọi nơi trên hành tinh , trừ Bắc Cực , và đỉnh cực Nam của Nam Mỹ . Và trong tất cả các khu vực khác , hiếm khi ta tìm thấy chúng sinh sôi cách con người hơn năm ki-lô-mét . Thế nên , có lẽ ta không nghĩ về chúng , nhưng chúng luôn ở quanh ta . Và không đáng ngạc nhiên , với sự tăng dân số của loài người , hơn nửa dân số loài người đang sống ở đô thị . Và trong số này , chín phần mười của sự tăng dân số diễn ra tại đô thị . Ta cũng quan sát thấy sự bùng nổ dân số quạ . Thế , thống kê số quạ cho thấy có lẽ ta đang thấy số cá thể đang tăng theo cấp số mũ . Thế , điều đó không đáng ngạc nhiên lắm . Nhưng điều thật sự thú vị với tôi và việc tìm ra lũ chim này đang thích nghi theo một cách khá bất thường . Và tôi sẽ cho các bạn một ví dụ . Thế , đây là Betty . Một nàng quạ New Caledonian . Và những chú quạ này dùng que gậy trong thiên nhiên để lấy côn trùng và đủ thứ khác từ các mảnh gỗ . Đây , nó đang cố lấy một miếng thịt ra khỏi một cái ống . Nhưng các nhà nghiên cứu có một vấn đề . Họ lẫn lộn và chỉ bỏ một mảnh dây kim loại trong đó . Và cô quạ chưa từng có cơ hội làm điều này trước đây . Các bạn thấy đấy , mọi việc chẳng suôn sẻ lắm . Thế là cô quạ thích nghi . Nào , việc này hoàn toàn không được gợi ý . Nó chưa bao giờ thấy ai làm cái này từ trước . Không ai dạy cô bẻ cái này thành móc , không ai cho cô thấy điều này có thể xảy ra . Nhưng cô quạ đã tự làm một mình . Thế , hãy nhớ là nó chưa bao giờ thấy ai làm thế này nhé . Đúng rồi . Vâng . Được rồi . Đây là đoạn các nhà nghiên cứu hoảng lên . Thế hoá ra là , càng ngày chúng ta càng hiểu được rằng loài quạ thật sự , thật sự rất thông minh . Não của chúng theo tỉ lệ , cũng giống như tỉ lệ não tinh tinh . Có rất nhiều chuyện kể về các loại trí thông minh khác nhau của loài quạ . Ví dụ , ở Thuỵ Điển , quạ sẽ chờ ngư dân thả lưới qua các lỗ trong băng . Và khi ngư dân đi mất , lũ quạ sà xuống , kéo lưới lên , và ăn cá hoặc mồi . Việc này khá là gây khó chịu cho ngư dân . Một câu chuyện khác hẳn nhé , ở Đại học Washington , vài năm trước , họ đang làm một thí nghiệm , trong đó họ bắt vài chú quạ trong khuôn viên trường . Vài sinh viên ra ngoài và vợt được vài chú quạ , mang chúng vào , và được -- cân , đo và làm đủ thứ trên đời , và rồi lại thả chúng đi . Và họ rất lấy làm thú vị khi phát hiện ra rằng cho tới hết tuần , những con quạ này , mỗi khi chính những sinh viên này đi bộ quanh trường , lũ quạ này sẽ gào rú và chạy vòng quanh , khiến cuộc sống các sinh viên này thật thê thảm . Sự thú vị giảm đi nhiều khi sự việc này tiếp diễn vào tuần sau đó . Và tháng sau . Và sau kì nghỉ hè . Cho tới khi các sinh viên tốt nghiệp và rời trường , và -- vô cùng vui sướng được đi khỏi , tôi chắc vậy -- vài lần trở lại sau đó , và thấy rằng lũ quạ vẫn nhớ họ . Thế -- đại ý câu chuyện , đừng chọc tức lũ quạ . Thế nên bây giờ , sinh viên Đại học Washington nghiên cứu lũ quạ này phải đeo bộ tóc giả khổng lồ và cái mặt nạ to bự lúc nghiên cứu . Khá thú vị đấy . Thế , ta biết lũ quạ này rất khôn , nhưng càng đào sâu tìm hiểu , tôi càng thấy rõ rằng thật ra chúng có một cơ chế thích nghi còn quan trọng hơn . Loài quạ đã trở nên vô cùng xuất sắc trong việc sống ở các môi trường đô thị mới này . Trong thành phố Nhật Bản này , chúng đã chế tạo ra cách ăn loại thức ăn mà bình thường chúng không ăn nổi : thả nó vào dòng xe cộ . Vấn đề bây giờ là lượm lặt các mảnh mà không bị xe cán . Chờ đèn đỏ dừng dòng xe lại . Rồi , an toàn nhặt nhạnh cái hạt đã nứt . Joshua Klein : Vâng , vâng . Thú vị thật . Thế , ý nghĩa của việc này không phải là lũ quạ dùng ô-tô để làm nứt hạt . Thật ra là , trò đấy cũ rồi . Cái này xảy ra chừng 10 năm trước ở một nơi gọi là Thành phố Sendai , một trường dạy lái ở ngoại ô Tokyo . Và từ lúc đó , mọi con quạ trong khu vực này đều học được hành động này . Và bây giờ , mọi con quạ trong vòng năm cây số đều đứng bên vệ đường , chờ được lấy bữa trưa . Thế là , chúng học hỏi lẫn nhau . Và nghiên cứu xác minh điều này . Quạ bố mẹ có vẻ như là dạy quạ con . Chúng học từ bè bạn . Chúng học từ kẻ thù . Nếu tôi có thêm chút thời gian , tôi sẽ kể cho các bạn một trường hợp quạ thiếu chung thuỷ minh hoạ điều kia tốt lắm . Điểm mấu chốt ở đây là , chúng đã phát triển sự thích nghi văn hoá . Và như đã nghe ngày hôm qua , đó là chiếc hộp Pandora thần thoại , khiến loài người chìm vào muôn trùng rắc rối và ta đã bắt đầu thấy rắc rối hiện lên với lũ quạ . Chúng có khả năng thích nghi rất nhanh chóng và linh hoạt với những thách thức mới và tài nguyên mới trong môi trường , điều vô cùng hữu dụng nếu anh sống ở đô thị . Thế , ta biết rằng có rất nhiều quạ . Ta biết chúng rất khôn , và ta biết chúng có thể dạy cho nhau . Và khi mọi thứ này trở nên rõ ràng đối với tôi , tôi nhận ra điều duy nhất hiển nhiên phải làm là dựng một máy bán tự động . Và đó chính là điều chúng tôi làm . Đây là máy bán tự động cho quạ . Và nó sử dụng qui trình đào tạo Skinnerian để hình thành hành vi của quạ , qua bốn giai đoạn . Khá là đơn giản . Cơ bản là , chúng tôi đặt cái này ra ngoài cánh đồng , hay chỗ nào đó có thật nhiều quạ , và chúng tôi đặt tiền xu và hạt lạc khắp xung quanh chân máy . Và cuối cùng thì lũ quạ ghé qua , và ăn lạc , và quen dần với sự hiện diện của cái máy ở đó . Và cuối cùng , chúng ăn hết sạch lạc . Và khi chúng thấy là có lạc ở trên khay này , chúng nhảy lên và tự phục vụ . Và khi chúng đi mất , cái máy phun ra nhiều tiền xu và lạc hơn , và cuộc đời thật tuyệt diệu , nếu anh là quạ . Thế thì anh có thể quay lại lúc nào cũng được , và tự lấy một hạt lạc . Thế là , khi chúng thật sự quen với điều đó , chúng tôi tiếp tục đến bước ' quạ quay lại.' Nào , chúng đã quen với tiếng động của máy , và chúng cứ quay lại , và đào ra những hạt lạc này , từ đống đồng xu ở đó . Và khi chúng thật sự sướng rồi , chúng tôi đi bước tiếp theo , cản trở chúng . Và chúng tôi chuyển tới giai đoạn thứ ba , chỉ cho chúng một đồng xu thôi . Nào , cứ như khi chúng ta đã quen có điều gì đó tốt , lũ quạ tức vô cùng . Thế , chúng làm việc chúng vẫn làm trong tự nhiên khi tìm kiếm vật gì đó -- chúng quét mọi thứ ra khỏi đường đi bằng mỏ . Và chúng làm điều đó ở đây , khiến cho đồng xu rơi xuống rãnh , và khi điều đó xảy ra , chúng được một hạt lạc . Và sự việc này tiếp diễn trong một thời gian . Lũ quạ học được rằng tất cả những gì chúng phải làm là xuất hiện ở đó , chờ đồng tiền rơi ra , đặt đồng xu vào rãnh , và rồi chúng sẽ có lạc . Và khi chúng thật sự thoải mái với qui trình đó , chúng tôi chuyển tới giai đoạn cuối cùng , trong đó chúng xuất hiện và chả có gì xảy ra cả . Và đây là điểm ta sẽ thấy sự khác biệt giữa quạ và các động vật khác . Sóc , ví dụ nhé , sẽ xuất hiện , tìm hạt lạc , bỏ đi . Quay lại , tìm hạt lạc , bỏ đi . Chúng sẽ làm lại có lẽ là nửa tá lần trước khi chúng phát ngán và rồi chúng bỏ đi thật , chơi trong dòng xe cộ . Quạ , mặt khác , xuất hiện , và chúng cố tìm hiểu . Chúng biết là cái máy này đang chơi đểu chúng , qua ba giai đoạn hoạt động . Chúng kết luận là nhất định còn có nhiều hơn . Thế là , chúng chọc và mổ cái máy và đủ thứ trên đời . Và cuối cùng một chú quạ nào đấy có sáng kiến rằng , " Ê , có rất nhiều xu nằm rải rác , từ giai đoạn đầu tiên , rải rác trên mặt đất , " nhảy xuống , nhặt đồng xu lên , thả vào rãnh . Và rồi , chúng ta lại quay lại cuộc chạy đua thôi . Con quạ đó tạm thời được độc quyền ăn lạc cho tới khi bạn nó tìm ra làm thế như thế nào , và thế là xong . Thế , điều quan trọng trong việc này đối với tôi không phải là chúng ta có thể đào tạo cho quạ nhặt lạc lên . Chú ý nhé , mỗi năm tiền lẻ trị giá 216 triệu đô-la bị mất nhưng tôi không chắc tôi có thể nhờ cậy lũ quạ để mang lại hiệu quả đầu tư . Thay vào đó , tôi nghĩ ta nên nhìn bức tranh toàn cảnh hơn . Tôi nghĩ là quạ có thể được đào tạo để làm những việc khác nữa . Ví dụ , tại sao lại không đào tạo chúng nhặt rác ở sân vận động sau mỗi trận đấu ? Hay tìm các linh kiện đắt tiền từ các thiết bị điện tử bỏ đi ? Hay là hoạt động tìm kiếm cứu hộ ? Điểm chính , điểm mấu chốt trong mọi sự đối với tôi là rằng chúng ta có thể tìm ra các hệ thống đôi bên cùng có lợi cho các sinh vật này . Chúng ta có thể tìm ra cách tương tác với các sinh vật khác mà không phải là tiêu diệt chúng , nhưng là tìm trạng thái cân bằng với chúng , một sự cân bằng hữu dụng . Xin cám ơn rất nhiều . David Logan nói về sự lãnh đạo bộ lạc Ở TEDxUSC , giáo sư ngành thương mại David Logan nói về năm dạng bộ lạc mà con người hình thành nên một cách tự nhiên : ở trường học , nơi làm việc , thậm chí ở cục cấp bằng lái xe . Thông qua việc thấu hiểu xu hướng của các bộ lạc , chúng ta có thể giúp đỡ để hướng người khác trở thành những cá nhân tốt hơn . Chủ đề khiến chúng ta thực sự ở đây để nói về , đó là " như thế nào . " Vâng , chính xác là chúng ta làm thế nào để tạo ra nó thế giới bị vỡ vụn , đại loại thế , đổi mới ư ? Bây giờ , tôi muốn kể với các bạn một câu chuyện ngắn . Chúng ta sẽ quay lại hơn một năm về trước . Thực sự , đó là ngày , tôi rất tò mò muốn biết liệu có ai trong số các bạn biết điều gì đã xảy ra trong ngày trọng đại này không ? Đó là ngày 3 tháng 2 năm 2008 . Có ai nhớ điều gì đã xảy ra không , Ngày 3 tháng 2 năm 2008 ? Super Bowl . Tôi đã nghe ở đằng này . Đó là ngày của giải Super Bowl . Và nguyên nhân làm cho ngày này trở nên quan trọng đến vậy cũng chính là điều mà đồng nghiệp của tôi , John King và Halee Fischer-Wring , và tôi nhận thấy được bắt đầu phỏng vấn các bên của giải Super Bowl , với chúng tôi dường như là trên khắp nước Mỹ , gần như là vậy , hội đồng " bộ lạc " đã tụ họp . Và họ đã thảo luận những vấn đề đặc biệt quan trọng tầm cỡ quốc gia . Giống như " Bạn có thích quảng cáo của bia Budweiser ? " và , " Bạn có thích món nachos không ? " và , " Ai sẽ giành chiến thắng ? " Nhưng họ cũng bàn về ứng cử viên nào họ sẽ ủng hộ . Và nếu bạn quay trở về ngày 3 tháng 2 , thời điểm đó có vẻ như là Hilary Clinton sẽ nhận được sự tiến cử từ Đảng dân chủ . Và thậm chí một số người bỏ phiếu còn cho rằng bà ấy sẽ giành chiến thắng trên mọi mặt trận . Nhưng khi chúng ta nói chuyện với nhiều người , thì rõ ràng là hiệu ứng cái phễu đang xảy ra ở những " bộ lạc " này trên khắp nước Mỹ . Vậy " bộ lạc " là gì ? " Bộ lạc " là một nhóm khoảng 20 người -- phần nào nhiều hơn một đội -- 20 đến khoảng 150 người . Và chính trong phạm vi những bộ lạc này mà tất cả các công việc của chúng ta được hoàn thành . Nhưng không chỉ là công việc . Chính trong phạm vi những bộ lạc này mà xã hội được xây dựng nên , và những sự kiện quan trọng xảy đến . Và khi chúng tôi tiến hành nghiên cứu những người , tạm gọi là , những người đại diện từ những hội đồng bộ lạc khác nhau [ mà chúng tôi ] đã gặp , và cũng được biết đến như " các bên của giải Super Bowl " , chúng tôi đã gửi bức email sau đến 40 ban biên tập báo vào ngày hôm sau . Ngày 4 tháng 2 , chúng tôi đã đăng nó lên website . Đó là ngày trước ngày Siêu Thứ Ba Chúng tôi nói , " Bộ lạc mà chúng ta thuộc về nói rằng Obama sẽ thắng . " Giờ đây , nguyên nhân khiến chúng tôi biết được điều đó là bởi vì chúng tôi đã bỏ ra 10 năm trước đó nghiên cứu các bộ lạc , nghiên cứu những đội nhóm mà sự có mặt và hoạt động của chúng là những điều rất đỗi tự nhiên . Tất cả các bạn đều là thành viên của những bộ lạc . Khi tản bộ vào giờ nghỉ , nhiều người trong số các bạn đã gặp những thành viên trong bộ lạc của mình . Và bạn nói chuyện với họ . Và nhiều người trong số các bạn đang làm những điều mà , những nhà lãnh đạo vĩ đại , đại loại vậy , của những bộ lạc sẽ làm , đó là tìm ra một người nào đó , một thành viên của bộ lạc , và tìm ra một người khác , thành viên của một bộ lạc khác , và giới thiệu họ với nhau . Trên thực tế , đó là điều mà những người lãnh đạo xuất chúng thường làm . Và đây chính là gốc rễ của vấn đề . Nếu bạn tập trung vào một nhóm giống như thế này -- điều này xảy ra như trò USC -- và khi bạn phóng to với một trong những máy ảnh siêu vệ tinh và phóng đại lên để bạn có thể thấy được những cá thể người , bạn sẽ nhìn thấy rằng thực tế đó không phải là một đám đông đơn lẻ , giống như đây không phải là một đám đông đơn lẻ , nhưng bạn sẽ thấy rằng những bộ lạc này đang đi cùng với nhau . Và trông từ xa thì đó có vẻ là một nhóm riêng lẻ . Và người ta hình thành nên các bộ lạc . Luôn luôn như vậy . Sẽ luôn luôn như vậy . Giống như cá thì bơi và chim thì bay , con người hình thành nên các bộ lạc . Đó chính là những gì chúng ta làm . Nhưng đây là sự cản trở . Không phải tất cả các bộ lạc đều giống nhau , và điều tạo nên sự khác biệt chính là văn hoá . Bây giờ là điểm mấu chốt của vấn đề . Tất cả các bạn đều là thành viên của các bộ lạc . Nếu bạn có thể tìm được cách để dẫn dắt bộ lạc của mình và thúc đẩy họ tiến lên phía trước , theo những giai đoạn phát triển bộ lạc này cho đến cái mà chúng ta gọi là Giai đoạn thứ Năm , nằm trên đỉnh của sự phát triển . Nhưng chúng ta sẽ bắt đầu với cái mà chúng ta gọi là Giai đoạn thứ Nhất . Bây giờ , đây là bước thấp nhất . Bạn không muốn nó . Đúng không ? Đây là một hình ảnh khá nhạy cảm để trình chiếu trên màn hình Nhưng đó là cái mà tôi nghĩ chúng ta cần học hỏi từ nó . Giai đoạn thứ Nhất tạo ra con người những người làm ra những việc kinh khủng . Đây là đứa trẻ đã xả súng vào Virginia Tech . Giai đoạn thứ Nhất là một nhóm nơi con người cắt đứt một cách có hệ thống các mối quan hệ có được từ những bộ lạc chúc năng , và sau đó tập trung lại với nhau với những người có cùng suy nghĩ với mình . Giai đoạn thứ Nhất , theo đúng nghĩa đen , là văn hoá của các băng đảng và đó là văn hoá của các nhà tù . Bây giờ , lại một lần nữa , chúng ta thường không phải đối mặt với Giai đoạn thứ Nhất . Và tôi muốn nhấn mạnh rằng là những thành viên của một xã hội , chúng ta cần [ phải làm điều đó ] . Nó chỉ không đơn giản là loại bỏ bớt ai đấy . Hãy chuyển sang Giai đoạn thứ Hai . Bây giờ , Giai đoạn thứ Nhất , bạn sẽ chú ý thấy , nói rằng , kiểu như " Đời chán thật . " Cho nên , trong một quyển sách mà Steve đã đề cập đến , , vừa mới được xuất bản , với tên gọi " Ba quy luật của sự thể hiện , " đồng nghiệp của tôi , Steven Zaffron và tôi , cho rằng cách con người nhìn nhận thế giới , dẫn đến hành động của họ . Vâng , nếu người ta nhìn nhận thế giới theo kiểu đời thật là chán như vậy , thì hành động của họ sẽ tự động theo như vậy . Điều đó sẽ dẫn đến thái độ thù địch trong tuyệt vọng . Họ sẽ làm bất cứ điều gì để tồn tại , thậm chí kể cả những việc huỷ hoại những người khác . Bây giờ , sinh nhật của tôi đang đến rất gần , và bằng lái xe của tôi cần được gia hạn . Và nguyên nhân làm cho chuyện này trở nên quan trọng đó là , rất sớm thôi Tôi sẽ đi đến cái mà chúng ta gọi là Giai đoạn thứ Hai của bộ lạc , nó trông giống như thế này . Bây giờ , có phải tôi muốn nói rằng tại mỗi Sở đăng ký phương tiện lưu thông trên khắp đất nước , bạn sẽ tìm thấy văn hoá của Giai đoạn thứ Hai ? Không . Nhưng tại phòng đăng ký gần nơi tôi ở , nơi tôi sẽ phải đến chỉ trong vài ngày nữa , điều tôi sẽ nói khi đứng xếp hàng là , " Làm sao mà người ta có thể trở nên ngớ ngẩn như vậy , mà vẫn tồn tại ? " Bây giờ , có phải tôi đang nói rằng có nhiều người ngớ ngẩn đang làm việc ở đây ? Thực sự , không , không phải như vậy . Nhưng điều mà tôi muốn nói đến là văn hoá làm cho con người ta ngớ ngẩn . Vì vậy trong nền văn hoá ở Giai đoạn thứ Hai -- và chúng ta có thể tìm thấy những kiểu như vậy ở nhiều nơi khác nhau -- bạn tìm thấy chúng , thực sự , cả trong những tổ chức tốt nhất trên thế giới . Bạn thấy chúng khắp nơi trong xã hội . Tôi bắt gặp chúng ở những tổ chức được mọi người say mê bàn tán vì được cho là tốt nhất trong lĩnh vực của mình . Nhưng đây là vấn đề . Nếu bạn tin và bạn nói với mọi người trong bộ lạc của bạn , kiểu như , " Đời tôi thật chán . Ý tôi là , nếu tôi được đến TEDx USC đời tôi có lẽ đã không chán . Nhưng tôi không đến được . Thế nên nó chán " Nếu đó là cách bạn nói chuyện , thử hình dung xem kiểu công việc nào sẽ được hoàn thành . Kiểu đổi mới nào sẽ được tạo ra ? Bao nhiêu hành động thay đổi thế giới sẽ diễn ra ? Thực sự , cơ bản là không có gì hết . Bây giờ khi chúng ta đi đến Giai đoạn thứ Ba : đây là một giai đoạn chạm đến gần nhất ngôi nhà của rất nhiều trong số chúng ta . Bởi vì ở Giai đoạn thứ Ba , nhiều người trong số chúng ta di chuyển . Và dừng lại . Và chúng ta ở lại đó . Giai đoạn thứ Ba nói , " Tôi tuyệt vời . Còn bạn thì không . " Tôi tuyệt vời và bạn thì không . Bây giờ hình dung một khán phòng đầy người nói rằng , kiểu như . " Tôi tuyệt vời còn bạn thì không . " Hay , " Tôi đang tìm cách để cạnh tranh với bạn và cuối cùng sẽ đạt đến đỉnh cao của chiến thắng . " Và cả nhóm người giao tiếp như vậy , nói kiểu như vậy . Tôi biết nó nghe giống như một trò đùa . Có ba bác sỹ đến một quán bar . Nhưng , trong trường hợp này , ba bác sỹ đi vào thang máy . Tôi ngẫu nhiên có mặt trong thang máy đó để thu thập dữ liệu cho quyển sách này . Và một bác sỹ nói với hai người còn lại , " Anh có thấy bài báo của tôi trên tạp chí Y học New England không ? " Và người kia nói , " Không . Thật tuyệt . Xin chúc mừng ! " Và người còn lại nở nụ cười gượng gạo và nói , " Vâng , trong khi anh , anh biết đấy , đang làm nghiên cứu , " -- chú ý giọng điệu hạ cố -- " Trong khi anh nghĩ việc để làm nghiên cứu , tôi đã thực hiện được nhiều ca phẫu thuật hơn bất kỳ ai trong khoa phẫu thuật ở cái viện này . " Và người thứ ba cũng cười nhăn mặt và nói , " Vâng , trong lúc anh làm nghiên cứu , và anh thực hiện phẫu thuật trên con khỉ của anh. thậm chí chúng ta sẽ đào tạo các con khỉ để làm việc đó , hay các tế bào hay robot , hay thậm chí không cần phải phẫu thuật , thì tôi đang chạy chương trình lưu trú cho tương lai , đó mới thực sự là tương lai của y học . " Và tất cả họ đều cười và vỗ nhẹ lên lưng anh ta . Và cửa thang máy mở , tất cả họ đều bước ra . Đó là kiểu gặp gỡ của bộ lạc ở Giai đoạn thứ Ba . Bây giờ , chúng ta có thể thấy những kiểu như vậy ở những nơi mà những người thực sự thông minh , thành công chứng tỏ bản thân . Giống như , oh , tôi không biết , TEDx USC . Đây là thử thách lớn nhất mà chúng ta gặp phải trong quá trình đổi mới . Nó chuyển từ Giai đoạn thứ Ba sang Giai đoạn thứ Tư . Hãy xem một đoạn phim ngắn . Từ một công ty có tên Zappos , có trụ sở ngoài vùng Las Vegas . Và câu hỏi của tôi trên một phương diện khác , sẽ chỉ là , " Bạn nghĩ họ đánh giá cao cái gì ? " Đó không phải là thời điểm Giáng sinh . Ở đó có cây Nô-en . Đây là hành lang của họ . Các nhân viên tình nguyện trong các gian hàng tư vấn . Chú ý rằng nó trông giống cái gì đó từ bộ phim hoạt hình Peanuts . Được rồi , chúng ta đang đi qua hành lang ở đây tại Zappos . Cái này được gọi là trung tâm nhận cuộc gọi . Chú ý nó được trang trí như thế nào . Chú ý những người đang vỗ tay cho chúng tôi . Họ không biết chúng tôi là ai và họ cũng không quan tâm . Và nếu họ quan tâm có lẽ họ đã không vỗ tay . Nhưng bạn sẽ chú ý mức độ của sự phấn khích . Hãy chú ý , thêm lần nữa , họ trang trí văn phòng của họ như thế nào . Bây giờ , cái gì quan trọng đối với những người ở Zappos , những cái đó có thể không quan trọng đối với bạn . Nhưng họ đánh giá cao những cái giống như là niềm vui . Và họ đánh giá cao sự sáng tạo . Một trong những giá trị của họ là , " Hãy lạ một chút . " Và bạn sẽ thấy là họ hơi lạ một chút . Cho nên khi các cá nhân đến với nhau và tìm thấy cái gì đó liên kết họ lại cái đó lớn hơn nhiều so với năng lực của mỗi cá nhân , sau đó cái gì đó rất quan trọng sẽ xảy ra . Kết dính nhóm với nhau . Và nó thay đổi từ một nhóm có động lực mạnh mẽ nhưng với những con người lấy bản thân mình làm trung tâm sang một cái gì đó lớn hơn , sang một bộ lạc nhận thức được sự tồn tại của mình . Giai đoạn thứ Tư của bộ lạc có thể làm những điều rất nổi bật . Nhưng bạn sẽ chú ý rằng chúng ta vẫn chưa nằm trên đỉnh của ngọn núi . Đó , thực sự , là một bước khác . Bây giờ , một số bạn có thể không nhận ra cảnh trên đây Và nếu bạn nhìn vào tựa đề của Giai đoạn thứ Năm , " Đời thật tuyệt , " Điều này có vẻ hơi phi lý . Đây là một cảnh hay một đoạn từ Chân lý và quá trình Hoà giải ở Nam Phi nhờ đó mà Desmond Tutu đã giành được giải Nobel . Bây giờ hãy nghĩ về nó . Nam Phi , các tội ác khủng khiếp đã xảy ra trong xã hội đó . Và con người đến với nhau chỉ tập trung vào hai giá trị : sự thật và sự hoà giải . Không có bản đồ chỉ lối . Chưa có ai từng làm bất cứ thứ gì giống như vậy trước đây . Và trong bầu không khí như vậy , nơi mà chỉ dẫn duy nhất là giá trị con người và mục đích cao cả của họ , những gì mà nhóm này làm xứng đáng ghi vào lịch sử . Và con người , tại thời điểm đó , sợ hãi rằng Nam Phi cuối cùng rồi cũng sẽ đi theo con đường mà Rwanda đã đi , tuột dốc đến mức hết cuộc giao tranh này lại đến cuộc giao tranh khác trong một cuộc nội chiến dường như không có điểm dừng . Thực sự , Nam Phi đã không đi theo con đường đó . Phần lớn bởi vì người dân yêu mến Desmond Tutu và hình thành tiến trình của Giai đoạn thứ Năm để lôi kéo hàng ngàn và có lẽ hàng triệu bộ lạc ở đất nước họ , để mang mọi người đến với nhau . Thế nên , người dân nghe theo và họ rút ra kết luận sau , như chúng tôi đã làm khi triển khai nghiên cứu . Được rồi , hiểu rồi . Tôi không muốn nói về Giai đoạn thứ Nhất . Giống như là , bạn biết không , " Đời chán thật . " Ai lại muốn nói như thế chứ ? Tôi không muốn nói giống như họ đặc biệt là tại DMV gần với nơi Daves đang sống . Tôi thực sự không muốn nói " Tôi tuyệt vời , " bởi vì nó nghe có vẻ quá tự phụ , và sau đó tôi sẽ không có người bạn nào . Nói rằng , " Chúng ta tuyệt vời " -- có vẻ khá hay . Nhưng tôi nên nói về Giai đoạn thứ Năm , đúng không ? " Đời thật tuyệt . " Vâng , thực sự , có ba phát hiện hơi khác thường đến từ tất cả các điều này . Thứ nhất , nếu bạn nhìn vào Bản tuyên ngôn độc lập và thực sự đọc nó , cụm từ khắc sâu vào trí óc của nhiều trong số chúng ta là những điều về quyền bất khả xâm phạm . Ý tôi là , đó chính là Giai đoạn thứ Năm , đúng không ? Đời thật tuyệt , được định hướng bởi các giá trị của chúng ta , chứ không phải hướng dẫn của người khác . Thực sự , hầu hết các tài liệu đều được viết ở Giai đoạn thứ Hai . " Đời tôi chán vì tôi sống dưới thời của một tên bạo chúa , còn được biết đến dưới tên gọi Vua George . Chúng ta tuyệt vời . Ai không tuyệt vời ? Nước Anh ! " Xin lỗi . Vâng , các nhà lãnh đạo vĩ đại thì như thế nào ? Gandhi thì như thế nào ? Martin Luther King thì sao ? Ý tôi là , chắc chắn đây chỉ là những người đi rao giảng rằng , " Đời thật tuyệt , " đúng không ? Chỉ cần một chút hạnh phúc và niềm vui này kế sau một cái khác . Thực tế , câu nói nổi tiếng nhất của Martin Luther King nằm ở Giai đoạn thứ Ba . Ông ta đã không nói " Chúng ta có một ước mơ . " Ông ấy nói , " Tôi có một ước mơ . " Tại sao ông ta làm như vậy ? Bởi vì hầu hết mọi người không phải ở Giai đoạn thứ Năm . Hai phần trăm ở Giai đoạn thứ Nhất . Khoảng 25 phần trăm ở Giai đoạn thứ Hai , nói rằng , kiểu như , " Đời thật chán . " 48 phần trăm số bộ lạc đang làm việc , đây là bộ lạc những người được tuyển dụng , nói rằng , " Tôi tuyệt vời còn bạn thì không . " Và chúng tôi phải đối mặt với nó mỗi ngày , thế nên chúng ta cậy nhờ vào chính trị . Chỉ có 22 phần trăm các bộ lạc ở Giai đoạn thứ Tư , được định hướng bởi các giá trị , nói rằng " Chúng ta thật tuyệt vời . Và giá trị của chúng ta đang bắt đầu đoàn kết chúng ta lại . " Chỉ có hai phần trăm , chỉ có hai phần trăm các bộ lạc đạt đến Giai đoạn thứ Năm . Và đó là những người thay đổi thế giới . Cho nên phát hiện nhỏ đầu tiên từ việc này là các lãnh đạo cần phải có khả năng nói chuyện ở tất cả các cấp độ có như vậy bạn mới có thể chạm đến từng người một trong xã hội . Nhưng đừng bỏ rơi họ ở nơi bạn tìm thấy họ . Được không ? Các bộ lạc chỉ có thể nghe thấy một cấp độ trên và dưới cấp độ hiện tại của mình . Cho nên chúng ta phải có khả năng nói chuyện ở tất cả các cấp độ , để đến với cấp độ của họ . Và sau đó các nhà lãnh đạo thúc đẩy những người trong bộ lạc của mình tiến lên cấp độ kế tiếp . Tôi muốn cho các bạn thấy một vài ví dụ của điều này . Một trong những người chúng tôi đã phỏng vấn là Frank Jordan , cựu thị trưởng của San Francisco . Trước đó ông ta là Cảnh sát trưởng ở San Francisco . Và ông ấy đã trưởng thành chủ yếu từ Giai đoạn thứ Nhất . Và bạn biết cái gì đã thay đổi cuộc đời ông ấy ? Đó chính là việc ông ấy bước đến một trong những cái này , Câu lạc bộ các Chàng trai và Cô gái . Bây giờ đây là cái đã xảy ra đối với người này người mà cuối cùng đã trở thành Thị trưởng của San Francisco . Ông ấy đã đi từ tồn tại và đam mê ở Giai đoạn thứ Nhất -- còn nhớ không , " Đời thật chán , với thái độ thù địch trong tuyệt vọng , tôi sẽ làm bất cứ điều gì để tồn tại " -- sang việc bước chân vào Câu lạc bộ các Chàng trai và Cô gái , khoanh tay lại , ngồi xuống ghế , và nói rằng , " Trời , đời tôi thật là chán . Tôi không biết bất cứ ai [ ở đây ] . Ý tôi là , nếu tôi thích đấm bốc , giống như họ , thì đời tôi đã không chán . Nhưng tôi không như vậy . Nên nó chán . Nên tôi sẽ ngồi ở đây trên chiếc ghế này và không làm gì cả . " Thực sự , đó là một quá trình . Chúng ta chuyển đổi con người từ Giai đoạn thứ Nhất sang Giai đoạn thứ Hai bằng cách đưa họ vào một bộ lạc mới và sau đó , qua thời gian , họ sẽ kết nối với nhau . Thế thì , còn việc chuyển đổi từ Giai đoạn thứ Ba sang Giai đoạn thứ Tư thì như thế nào ? Tôi muốn chỉ rõ rằng chúng ta đang làm điều đó ngay tại đây . TED đại diện cho một tập hợp các giá trị , và khi chúng ta liên kết lại xung quanh những giá trị này , một cái gì đó thực sự thú vị bắt đầu xuất hiện . Nếu bạn muốn trải nghiệm này được duy trì như là một cái gì đó mang tính lịch sử , thì ở khu vực tiếp tân tối hôm nay tôi muốn khuyến khích bạn làm một điều gì đó vượt qua những cái mà con người ta thường làm và gọi là thiết lập mạng lưới . Cái mà không chỉ dừng lại ở việc gặp gỡ những người mới và mở rộng mối quan hệ , mở rộng sức ảnh hưởng của mình , nhưng thay vào đó , hãy tìm một người nào đó mà bạn không biết , và tìm một người khác mà bạn không biết , và giới thiệu họ với nhau . Cái đó được gọi là mối quan hệ tay ba . Nhìn mà xem , những người xây nên những bộ lạc làm thay đổi thế giới đã làm như vậy , . Họ nới rộng tầm với của các bộ lạc của mình bằng cách kết nối chúng với nhau , không chỉ cho bản thân , để mà những người noi theo tôi sẽ tuyệt vời hơn , nhưng tôi kết nối những người không quen biết nhau để [ tạo nên ] cái gì đó tốt đẹp hơn chính bản thân họ . Và cuối cùng điều đó được cộng thêm vào các giá trị của họ . Nhưng vẫn chưa hết . Bởi vì sau đó làm cách nào chúng ta đi từ Giai đoạn thứ Tư , vốn đã vĩ đại rồi , sang Giai đoạn thứ Năm ? Câu chuyện tôi muốn dùng để kết thúc [ buổi nói chuyện của mình ] là . Nó đến từ một nơi được gọi là Tổ chức Gallup . Bạn biết là họ thực hiện các cuộc thăm dò , đúng không ? Cho nên đó là Giai đoạn thứ Tư . Chúng ta tuyệt vời . Ai không tuyệt vời ? Khá nhiều người tham gia vào các cuộc thăm dò . Nếu Gallup triển khai một cuộc thăm dò cùng ngày với NBC , người ta sẽ chú ý đến cuộc thăm dò của Gallup . Được rồi , chúng ta hiểu điều đó . Cho nên , họ thấy chán . Họ muốn thay đổi thế giới . Thế nên đây là câu hỏi mà một người nào đó đặt ra . " Làm thế nào chúng ta có thể , thay vì chỉ thăm dò Châu Á nghĩ gì hay nước Mỹ nghĩ gì , hay ai đó nghĩ như thế nào về Obama so với McCain hay cái gì tương tự như thế , thế giới hiện tại nghĩ gì ? " Và họ tìm ra cách để tiến hành cuộc thăm dò quy mô toàn cầu đầu tiên chưa từng có trước nay . Họ đã thu hút được người tham gia từng đạt giải Nobel kinh tế học , người mà sau đó đã báo cáo rằng anh ta bị làm cho buồn chán . Và rồi đột nhiên họ lôi ra một xấp danh sách thăm dò và cố gắng tìm ra , " Bằng cách nào chúng ta có thể điều tra dân số của Châu Phi hạ Sahara ? Làm thế nào chúng ta điều tra dân số của nơi mà người ta không tiếp cận được với kỹ thuật , và nói thứ ngôn ngữ mà chúng ta không biết , và chúng ta cũng không quen người nào nói được ngôn ngữ này . Bởi vì để đạt được sứ mệnh vĩ đại này , chúng ta phải có khả năng thực hiện nó . Bất ngờ thay , họ đã thực hiện được nó . Và họ phát hành bản khảo sát mang quy mô toàn cầu đầu tiên trên thế giới . Cho nên tôi muốn các bạn suy nghĩ về những điều này . Trước hết : tất cả chúng ta hình thành nên bộ lạc , tất cả chúng ta . Chúng ta đang ở trong bộ lạc tại đây . Hy vọng rằng bạn sẽ mở rộng tầm với của các bộ lạc mà bạn có . Nhưng câu hỏi được đặt ra là : Loại tác động nào mà các bộ lạc của bạn đang gây ra ? Bạn đang nghe bài trình bày này đến bài trình bày khác , thông thường [ nó ] đại diện cho một nhóm người , một bộ lạc , về việc họ đã thay đổi thế giới như thế nào . Nếu bạn thực hiện những gì chúng tôi nói , bạn nghe xem làm thế nào con người ta thực sự giao tiếp với nhau trong các bộ lạc mà bạn gia nhập . Và bạn không rời bỏ họ tại cấp độ của họ . Bạn đẩy họ tới trước . Bạn ghi nhớ việc nói ở năm cấp độ văn hoá bộ lạc . Bởi vì chúng ta có những người ở cả năm cấp độ , xung quanh chúng ta . Và câu hỏi tôi muốn dành cho các bạn là : Liệu bộ lạc của bạn sẽ thay đổi thế giới ? Cám ơn các bạn rất nhiều . Frederick Balagadde : Phòng thí nghiệm sinh học trên một vi mạch Chỉ riêng thuốc không thôi thì không thể chặn đứng căn bệnh thế kỷ ở vùng tiểu Sahara châu Phi : Chúng ta cần các công cụ chẩn đoán bệnh phù hợp . Cộng tác viên lâu năm của TED , ông Frederick Balagadde cho chúng ta thấy cách nhân sức mạnh và tính sẵn có của một phòng xét nghiệm chẩn đoán cồng kềnh , đắt đỏ -- bằng cách tiểu hình hoá nó bằng kích cỡ một con chip . Hiện thực nghịch lý nhất trong hệ thống chăm sóc sức khoẻ toàn cầu là các nước nghèo nhất phải mang gánh nặng bệnh tật lớn nhất . Nếu tái định kích cỡ các nước trên địa cầu theo tỷ lệ gánh nặng bệnh tật thì chúng ta thấy rằng vùng tiểu Sahara ở châu Phi là vùng bị dịch HIV / AIDS hoành hành dữ nhất . Đây là đại dịch huỷ diệt kinh hoàng nhất của thời đại chúng ta . Chúng ta cũng thấy khu vực đó có khả năng đối mặt với căn bệnh yếu nhất . Có rất ít bác sĩ và thật ra mà nói , các nước đó đều không có tài nguyên cần thiết để đối phó với các đại dịch như thế . Các nước phương tây , là các nước phát triển , đã hào phóng đề nghị cung cấp thuốc miễn phí tới tất cả người dân ở các nước thuộc thế giới thứ 3 không có khả năng chi trả các loại thuốc điều trị đó . Và chính điều đó đã cứu sống được hàng triệu người , và ngăn chặn toàn bộ các nền kinh tế ở vùng tiểu Sahara châu Phi khỏi sự sụp đổ . Nhưng có một vấn đề căn bản đang giết chết các nỗ lực chiến đấu chống căn bệnh này . Vì , nếu cứ tiếp tục phát thuốc cho những người không được chẩn đoán bệnh , thì chúng ta sẽ vô tình gây ra sự kháng thuốc . Thảm hoạ đó đã xảy ra tại vùng tiểu Sahara châu Phi rồi . Vấn đề là , một bi kịch bắt đầu ở thế giới thứ 3 , có thể dễ dàng trở thành vấn đề toàn cầu . Và điều cuối cùng chúng ta muốn thấy là các biến thể nhờn thuốc của virus HIV lây lan khắp thế giới vì nó sẽ khiến việc điều trị bệnh tốn kém hơn , và nó cũng có thể tích trữ sát thủ của tiền-virus HIV tấn công vào ARN người . Tôi đã trải qua lần đầu tiên khi còn là học sinh phổ thông tại Uganda . Nó xảy ra vào thập niên 90 , đỉnh điểm của đại dịch HIV , trước khi xuất hiện ARV ở tiểu Sahara châu Phi . Trong suốt thời gian đó , tôi đã mất đi rất nhiều người thân cũng như các giáo viên đã dạy tôi , vì bệnh HIV / AIDS . Chính bi kịch đó đã trở thành một trong các động lực trong đời tôi , thôi thúc tìm kiếm các giải pháp thực sự để giải quyết các vấn đề đó . Chúng ta đều biết về phép màu của tiểu hình hoá . Trở lại thời đó , máy tính to bằng cả phòng này , và người ta còn chui cả vào máy tính để làm việc . Nhưng tiểu hình hoá điện tử đã cho phép con người thu nhỏ công nghệ thành một chiếc điện thoại di động . Và tôi chắc rằng các bạn ở đây sử dụng điện thoại di động có thể bắt sóng ở những vùng xa xôi của thế giới , ở các nước thuộc thế giới thứ 3 . Tin tốt là công nghệ tương tự cho phép tiểu hình hoá đồ điện tử , đang cho phép chúng ta tiểu hình hoá các phòng thí nghiệm sinh học . Vì thế , giờ chúng ta có thể tiểu hình hoá các phòng thí nghiệm hoá sinh vào các chip siêu vi lỏng này . Tôi đã rất may mắn khi được đến Mỹ ngay sau khi tốt nghiệp trung học , và có thể nghiên cứu công nghệ này đồng thời phát triển một số thiết bị . Đây là một con chip siêu vi lỏng mà tôi đã phát triển . Chúng ta hãy nhìn cận cảnh xem công nghệ này làm việc ra sao nhé : Đây là các rãnh có kích cỡ tương đương một sợi tóc người . Chúng ta có van , bơm , máy trộn , máy phun tích hợp để nhét vừa toàn bộ các xét nghiệm chẩn đoán vào một hệ thống siêu vi lỏng . Tôi dự định áp dụng hiện trạng công nghệ để cài một bộ kit HIV vào hệ thống siêu vi lỏng , vì thế với một chip siêu vi lỏng , cùng kích cỡ một chiếc iPhone , bạn có thể chẩn đoán cùng lúc 100 bệnh nhân . Với mỗi bệnh nhân , chúng ta sẽ có thể thao tác lên tới 100 tải lượng virus khác nhau trên 1 bệnh nhân . Và nó được thực hiện chỉ trong 4 giờ , nhanh hơn gấp 50 lần công nghệ hiện nay , với chi phí thấp hơn từ 5 đến 500 lần các lựa chọn hiện nay . Công nghệ này sẽ cho phép chúng ta tối ưu hoá các đơn thuốc ca nhân trong thế giới thứ ba với chi phí rẻ hơn và khiến thế giới thành nơi an toàn hơn . Tôi hết sức mong mỏi các bạn hãy quan tâm và góp một tay vào việc lái tầm nhìn này đến tính khả thi trong hiện thực . Xin cảm ơn rất nhiều . Jonathan Drori : Những mánh khoé tuyệt vời của hoa Trong bài diễn thuyết trực quan sống động , Jonathan Drori trình bày những cách đặc biệt mà thực vật nở hoa -- hơn 1 / 4 triệu loài -- đã tiến hoá để thu hút côn trùng phát tán hạt phấn của chúng : phát triển " đường băng " để đưa côn trùng vào , phát ra ánh sáng cực tím , tạo ra những cái bẫy tinh vi , và thậm chí bắt chước những côn trùng khác trong giai đoạn động dục . Bạn có biết có bao nhiêu loài thực vật nở hoa không ? Có hơn ¼ triệu loài -- ít nhất chúng là những loài chúng ta biết đến -- ¼ triệu loài thực vật nở hoa . Và hoa thực sự là một vấn đề rắc rối . Sản sinh những bông hoa là rất khó khăn đối với thực vật . Chúng cần một lượng năng lượng khổng lồ và rất nhiều nguồn tài nguyên . Vậy tại sao thực vật lại đi đến sự phiền phức đó làm gì ? Và câu trả lời tất nhiên , cũng giống như nhiều thứ khác trên thế giới , là giao phối . Tôi biết cái gì trong đầu bạn khi bạn nhìn những tấm ảnh này . Và lý do là sự sinh sản hữu tính rất quan trọng -- thực vật có thể thực hiện nhiều cách khác để sinh sản . Bạn có thể cắt chúng ; chúng có thể giao phối với nhau ; chúng có thể tự thụ phấn ; nhưng chúng thực sự cần nhân rộng nguồn gene của chúng để hoà lẫn với những gene khác , để chúng có thể thích nghi với những ổ sinh thái . Sự tiến hoá xảy ra theo cách đó . Vậy cách mà thực vật truyền thông tin di truyền là thông qua hạt phấn . Vài người trong các bạn có thể đã nhìn thấy những hình ảnh này trước đó . Như tôi nói , mọi ngôi nhà nên có một kính hiển vi điện tử quét để có thể quan sát những thứ này . Có rất nhiều loại phấn hoa khác nhau tương ứng với số thực vật nở hoa . Và điều đó thực sự khá hữu dụng hơn về tính pháp y và vân vân . Đa số phấn hoa gây cảm mạo cho chúng ta là từ những thực vật phát tán hạt phấn nhờ gió . Đó là một quy trình rất không hiệu quả , là nguyên nhân khiến chúng ta nhảy mũi rất nhiều . Bởi vì bạn phải tống ra hàng đống hàng đống hạt phấn , với hi vọng rằng những tế bào giới tính , những tế bào giới tính đực của bạn , chứa trong hạt phấn , bằng một cách nào đó sẽ đến được những bông hoa khác một cách tình cờ . Vì vậy tất cả những loài thân cỏ , nghĩa là tất cả những loài ngũ cốc , và hầu hết cây cối có hạt phấn phát tán nhờ gió . Nhưng hầu hết các loài đều sử dụng côn trùng để đặt cái giá của chúng . Và đó là một cách thông minh hơn , bởi vì thực vật không cần quá nhiều hạt phấn . Côn trùng và những loài khác có thể mang hạt phấn , chuyển chúng trực tiếp đến nơi cần thiết . Vậy rõ ràng là chúng ta thấy được mối quan hệ giữa côn trùng và thực vật . Một mối quan hệ cộng sinh , liệu những loài biết bay như chim hay ong , chúng có nhận lại được thứ gì không , và thứ mà chúng nhận lại là mật hoa . Thỉnh thoảng sự cộng sinh này đã dẫn tới một sự thích nghi tuyệt diệu -- bướm chim ruồi là một ví dụ . Thực vật có thứ gì đó , và bướm diều hâu phát tán hạt phấn đi những nơi khác . Thực vật đã tiến hoá để tạo ra những đường bay nhỏ ở đây và ở kia để làm cho những con ong bị lạc đường . Thực vật cũng có nhiều kiểu đánh dấu trông như là những con côn trùng . Đây là những bao phấn của hoa huệ tây. được tạo ra một cách thông minh để khi một con côn trùng tin cậy đậu lên , cái bao phấn búng lên và đập vào lưng con côn trùng với rất nhiều hạt phấn sẽ được đưa đến những cây khác sau đó . Và đây là một bông hoa lan có thể nó trông giống cái hàm của bạn . Và bằng cách của nó , nó buộc con côn trùng bò ra ngoài , với rất nhiều phấn hoa phủ lên người mà con côn trùng sẽ mang đi nơi khác . Hoa lan : có ít nhất 20 000 loài hoa lan -- đa dạng một cách đáng kinh ngạc . Và chúng thực hiện tất cả các loại mưu mẹo . Chúng phải cố gắng và thu hút những tác nhân thụ phấn để đặt cái giá của chúng . Cây lan này , là lan Darwin bởi vì nó là cây lan được ông nghiên cứu và có một sự tiên đoán tuyệt vời khi ông nhìn thấy nó . Bạn có thể thấy rằng có một cái ống mật rất dài bắt nguồn từ hoa lan . Và về cơ bản côn trùng phải làm gì -- đây là chính giữa một bông hoa -- nó phải dính cái vòi nhỏ của nó ngay vào chính giữa và theo đường ống mật đi xuống để hút mật . Và Darwin đã nói , khi quan sát bông hoa này , " Tôi đoán có thứ gì đó đã đồng tiến hoá với bông hoa này " Và đủ chắc chắc rằng , đó chính là côn trùng . Và ý tôi là , thông thường cái vòi ở dạng cuộn lại , nhưng trong dạng duỗi thẳng đứng , nó trông như thế này . Bây giờ bạn có thể hình dung thế này nếu mật hoa là một thứ giá trị và đắt đỏ đối với thực vật và mật hoa thu hút nhiều tác nhân thụ phấn , sau đó , cũng giống như giao phối ở con người mọi người có thể bắt đầu đánh lừa . Họ có thể nói , " Tôi có một ít mật hoa . Anh có muốn ghé thăm và lấy nó không ? Bây giờ là một thực vật . Ờ đây có một loài thực vật mà côn trùng ở Nam Phi rất thích . Và chúng đã tiến hoá với cái vòi dài để lấy mật từ đáy hoa . Còn đây là một sự bắt chước . Loài thực vật này đang bắt chước loài thực vật đầu tiên . Còn đây là một con ruồi vòi dài nó không lấy được tí mật hoa nào từ sự bắt chước này . Bởi vì sự bắt chước không cho nó bất kì mật hoa nào . Nó đã nghĩ là nó sẽ lấy được một ít . Không những con ruồi này không lấy được mật hoa từ những thực vật nguỵ trang , mà nó còn -- nếu bạn nhìn rất gần hơn nữa ngay cuối đầu của nó , bạn có thể thấy nó dính một ít phấn hoa mà nó sẽ mang đến những cây khác , nếu một vài nhà thực vật học không đến và dính nó vào một tấm thẻ màu xanh . Giờ đây sự lừa dối lan truyền khắp thế giới thực vật . Bông hoa này có những chấm đen : đối với chúng ta có thể chúng cũng chỉ là những chấm đen , nhưng nếu tôi nói với bạn rằng , đối với một con côn trùng đực đúng loài , chúng sẽ trông như hai con cái đang sẵn sàng làm tình đấy . Và khi con côn trùng đến đó và đậu trên nó ; dập mình nó trong phấn hoa , tất nhiên , nó sẽ mang phấn hoa đến cây khác , nếu bạn quan sát tấm ảnh từ kính hiển vi điện tử quét - mọi - nhà - nên - có , bạn có thể thấy thực ra có vài sự trang trí 3 chiều ở đó . Điều này có lẽ làm cho côn trùng cảm thấy tuyệt , cũng như trông rất đẹp . Và những tấm ảnh từ kính hiển vi này -- đây là một cây lan bắt chước côn trùng -- bạn có thể nhìn thấy nhiều phần cấu trúc khác nhau có màu sắc và kết cấu khác nhau đối với mắt chúng ta , có rất rất nhiều kết cấu khác nhau để côn trùng có thể nhận biết được . Còn cây này tiến hoá để bắt chước một bề mặt bóng loáng như kim loại mà bạn thấy ở một vài bọ cánh cứng . Dưới kính hiển vi điện tử quét , bạn có thể nhìn thấy bề mặt đó -- thật sự khác biệt so với những bề mặt mà chúng ta đã quan sát . Thỉnh thoảng cả một cây bắt chước một côn trùng , thậm chí đối với chúng ta . Ý tôi là , tôi nghĩ nó trông giống như một loại động vật hay thú nuôi đang bay . Nó là một thứ tuyệt vời , kinh ngạc . Cây này rất là thông minh . Nó được gọi là đá vỏ chai . Thỉnh thoảng tôi nghĩ về nó như một thứ gây đau đớn Với đúng loài ong , nó sẽ trông giống một con ong rất hung dữ và con ong sẽ đến và húc vào phần đầu lần này đến lần khác cố gắng đuổi nó đi , và tất nhiên , con ong tự bao phủ chính nó với phấn hoa . Nó còn có một mánh khác nữa nó bắt chước một cây lan khác có nguồn dự trữ thức ăn tuyệt vời cho côn trùng . Nhưng thực ra nó không có bất cứ thứ gì cho côn trùng cả . Vì vậy nó đã đánh lừa ở hai cấp độ -- thật là khó tin . Ở đây chúng ta nhìn thấy một cây hoàng lan , một thành phần của rất nhiều dầu thơm . Thật ra tôi đã ngửi thấy một vài người có mùi này từ sớm hơn . Những bông hoa này không phải loè loẹt . Chúng đang gửi một chuỗi mùi thơm tuyệt vời đến bất kì côn trùng nào thích nó . Cây này thì mùi không tuyệt lắm . Hoa này có mùi rất rất buồn nôn và nó được thiết kế , một lần nữa , được tiến hoá , để trông giống một xác thối . Vì vậy những con ruồi thích nó . Chúng bay đến và thụ phấn . Đây là hoa helicodiceros , hay còn gọi là hoa loa kèn ngựa chết . Tôi không biết thực sự mùi ngựa chết như thế nào , nhưng hoa này gần như có mùi rất giống mùi đó . Nó thực sự rất kinh khủng . Và những con ruồi xanh không thể kìm chế được . Chúng lao vào thứ này , và chúng bay vào trong nó . Chúng đẻ trứng , và nghĩ rằng đây là một cái xác thối tuyệt vời , mà không nhận ra rằng không hề có chút thức ăn nào cho những cái trứng , rằng những cái trứng này đang chết dần , nhưng trong khi ấy loài cây này lại được lợi , bởi vì những lông tơ giải phóng và con ruồi bay đi để thụ phấn cho bông hoa tiếp theo -- thật tuyệt vời . Đây là một cây loa kèn , Arum maculatum , quý tộc và quý bà , hay cây chân bê ở đất nước này . Tôi chụp ảnh thứ này tuần trước ở Dorset . Nó đang tăng nhiệt cao hơn nhiệt độ ngoài môi trường đến 15 độ -- thật đáng kinh ngạc . Và nếu bạn nhìn vào trong nó , có một loại đập ngăn sau cái trụ dài , ruồi bị thu hút bởi nhiệt độ -- nhiệt độ làm bốc hơi những chất hoá học bay hơi , những con ruồi nhuế chúng bị bẫy dưới cái khoang chứa này . Chúng uống mật ngon và sau đó tất cả chúng đều trở nên dính . Đến tối chúng bị bao phủ bởi phấn hoa trút xuống chúng , và sau đó những cái lông tơ mà chúng ta đã thấy trước đó , chúng cong xuống và cho phép những con ruồi chui ra ngoài với rất nhiều phấn hoa -- một thứ tuyệt vời . Bây giờ nếu bạn nghĩ thứ đó tuyệt vời , thì đây là một trong những thứ ưa thích nhất của tôi . Đây là cây Trầu bà tay Phật . Bất kì ai ngồi đây đến từ Bazil , hẳn biết cây này . Nó là thứ đáng kinh ngạc nhất . Ở đó có một thứ hình thù như dương vật dài khoảng 1 foot . Và nó làm vài thứ mà không loài thực vật nào tôi biết làm điều đó , và đó là khi nó nở hoa -- có một cái trụ dài chính giữa ở đó -- trong khoảng 2 ngày , nó chuyển hoá theo một cách tương tự như động vật . Vì vậy thay vì ăn tinh bột , thức ăn của thực vật , nó ăn một thứ tương tự như mỡ nâu và đốt cháy nó với tốc độ như đang đốt cháy mỡ , đang chuyển hoá , gần giống tốc độ của một con mèo nhỏ . Và năng lượng phát ra gấp đôi so với một con chim ruồi , cùng khối lượng -- hoàn toàn kinh ngạc . Nó còn thực hiện vài điều kì lạ khác nữa . Nó không chỉ sẽ tăng nhiệt độ của chính nó lên 115 độ F , 43 đến 44 độ C trong hai ngày , mà còn duy trì nhiệt độ ổn định . Có một cơ chế điều hoà nhiệt để giữ cho nhiệt độ ổn định . Bây giờ tại sao nó lại làm như vậy ? Tôi nghe thấy bạn hỏi câu này . Bạn sẽ không biết rằng , có một vài bọ cánh cứng thích làm tình ở nhiệt độ đó . Và chúng chui vào trong , chúng làm mọi thứ trong đó . Và thực vật này trút phấn hoa xuống chúng , và khi kết thúc chúng bay đi và thụ phấn . Nó là một thứ tuyệt vời làm sao . Hầu hết những tác nhân thụ phấn mà chúng ta nghĩ đến là côn trùng , nhưng tuy vậy ở vùng nhiệt đới , nhiều loài chim và bướm lại thụ phấn . Và nhiều loài hoa vùng nhiệt đới có màu đỏ , đó là bởi vì bướm và chim nhìn tương tự như chúng ta , chúng ta nghĩ và có thể nhìn màu đỏ rất tốt . Nhưng nếu bạn quan sát quang phổ , chim và chúng ta nhìn màu đỏ , xanh lục và xanh lam và nhìn thấy phổ đó . Côn trùng nhìn thấy màu xanh lục , xanh lam và cực tím , và chúng nhìn được nhiều dải màu cực tím . Đó là những thứ xuất hiện ở phía cuối phổ . " Và sẽ rất tuyệt nếu chúng ta có thể nhìn thấy đó là cái gì . " Tôi nghe thấy bạn hỏi vậy . Vâng chúng ta có thể chứ . Vậy một con côn trùng đang nhìn thấy gì ? Tuần trước tôi chụp những bức ảnh về hoa hồng đá , helianthemum , ở Dorset . Đây là những bông hoa vàng nhỏ như tất cả chúng ta đều thấy , hoa vàng nhỏ bao phủ nơi này . Và đây là những bông hoa với ánh sáng nhìn thấy được . Nếu bạn lấy đi màu đỏ , trông chúng sẽ như thế này . Hầu hết những con ong không nhận biết màu đỏ . Và sau đó tôi đặt thêm bộ phận lọc tia cực tím vào máy ảnh của tôi và phơi sáng rất rất lâu với những tần số ánh sáng cực tím đặc biệt và đây là cái tôi thu được . Và đó là một cái mắt bò thực sự tuyệt vời . Bây giờ chúng ta không biết chính xác con ong nhìn thấy gì , bạn chỉ biết cái tôi đang nhìn thấy khi tôi gọi nó là màu đỏ . Chúng ta không biết điều gì đang diễn ra , hãy để yên cho đầu óc côn trùng , đầu óc của bất kì con người nào . Nhưng sự đối lập sẽ thấy một vài thứ như thế . Vậy tuyệt hơn rất nhiều từ nền tảng . Đây là một bông hoa nhỏ khác -- dải tần số ánh sáng cực tím khác , bộ phận lọc khác để phù hợp với những tác nhân thụ phấn . Và đó là một thứ đáng xem . Chỉ trong trường hợp bạn nghĩ rằng tất cả những bông hoa vàng đều có tài sản này -- không bông hoa nào bị hại trong quá trình chụp tấm ảnh này , nó chỉ là được gắn vào giá đỡ , nó không bị làm hại đâu-- sau đó dưới ánh sáng cực tím , nhìn nó kìa Và đó có thể là nền tảng của kem chống nắng , bởi vì kem chống nắng hấp thụ ánh sáng cực tím . Vì vậy có thể chất hoá học trong đó hữu dụng . Cuối cùng , có một cây hoa anh thảo buổi tối mà Bjorn Rorslett gửi cho tôi từ Norway -- hoạ tiết ẩn tuyệt vời . Và tôi thích ý tưởng về những thứ ẩn dấu . Tôi nghĩ có một vài thứ nên thơ ở đây . Những bức ảnh này được chụp với bộ phận lọc tia cực tím , phần lọc này được dùng chủ yếu cho những nhà thiên văn học để chụp ảnh về sao Kim -- thực ra là những đám mây của sao Kim . Đó là mục đich sử dụng chính của máy lọc này . Sao Kim , tất nhiên , là thần tình yêu và ái tình , là câu chuyện về hoa . Và chỉ vì những bông hoa rất nỗ lực cố gắng thu hút tác nhân thụ phấn để đặt cái giá của chúng. bằng cách nào đó chúng cũng được sắp xếp để thuyết phục chúng ta trồng những cánh đồng lớn đầy hoa và tặng chúng cho những người khác vào ngày sinh và ngày mất , và đặc biệt là vào ngày cưới , khi bạn nghĩ về nó , nó là khoảng khắc gói gọn sự vận chuyển vật liệu di truyền từ một sinh vật sang sinh vật khác . Cảm ơn các bạn rất nhiều . Srdja Popovic : Làm sao để lật đổ nhà độc tài 2011 là năm mà phản ứng của sức mạnh quần chúng đặc biệt mạnh mẽ , bắt đầu từ Vịnh Ả Rập và lan rộng khắp thế giới . Tại sao sức chống đối này mạnh đến thế ? Srdja Popovic diễn giải các kế hoạch , kĩ năng và công cụ mà mỗi phong trào cần -- từ chiến thuật phi vũ trang tới sự hài hước . Xin chào . Tôi rất vinh dự được có mặt tại TEDxKrakow này . Hôm nay tôi sẽ bàn về 1 hiện tượng mà có thể và đang thực sự thay đổi thế giới , tên là sức mạnh quần chúng . Tôi sẽ bắt đầu với 1 giai thoại , hay đối với những bạn yêu thích Monty Python , 1 phác hoạ kiểu Monty Python . Chuyện là đây . Đó là ngày 15 tháng 12 năm 2010 . Ai đó cho bạn đặt cược . Bạn sẽ nhìn vào quả cầu tiên tri và thấy tương lai . Tương lai chính xác như thế . Nhưng bạn phải chia sẻ điều đó với thế giới . Okay ? Sự tò mò nguy hiểm chết người . Bạn nhận cược . Bạn nhìn vào quả cầu tiên tri . 1 giờ sau , bạn đang ngồi trong 1 toà nhà trên kênh truyền hình quốc gia và kể chuyện trong 1 chương trình talkshow . " Trước khi hết năm 2011 , Ben Ali và Mubarak và Gaddafi sẽ thoái vị và bị truy tố . Saleh ở Yemen và Assad ở Syria sẽ bị đấu tranh hoặc bị lật đổ . Osama bin Laden sẽ chết , và Ratko Mladic sẽ bị đưa ra toà án quốc tế La Hague . " Người dẫn chương trình đăm đăm nhìn bạn với vẻ mặt thất thần , và để kết thúc , bạn bổ sung , " Và hàng ngàn thanh niên từ Athens , Madrid và New York sẽ biểu tình vì công lý xã hội , tuyên bố rằng họ theo gương Ả Rập . " Bạn chỉ biết sau đó có 2 anh chàng mặc đồ trắng xuất hiện . Họ đưa cho bạn 1 chiếc t-shirt kì lạ , chuyển bạn đến bệnh viện tâm thần gần nhất . Tôi muốn nói 1 chút về hiện tượng là nguyên nhân làm xấu đi 1 năm đã rất tệ cho những người xấu tính , hiện tượng được gọi là sức mạnh quần chúng . Sức mạnh quần chúng đã ở đó lâu rồi . Nó giúp Gandhi đẩy người Anh khỏi Ấn Độ . Giúp Martin Luther King thắng cuộc chiến phân biệt chủng tộc lịch sử . Nó giúp người dân Lech Walesa đuổi 1 triệu quân Soviet khỏi Ba Lan và khởi đầu cho hồi kết của Liên bang Soviet như ta đã biết . Vậy có gì mới ? Điều có vẻ rất mới , là ý tưởng mà tôi muốn chia sẻ hôm nay , rằng có 1 tập hợp kỹ năng và quy luật có thể dạy và học để thực hiện đấu tranh phi vũ trang thành công . Nếu điều này là thật , ta có thể giúp các phong trào này . Trước hết , kĩ năng phân tích . Mọi chuyện khởi đầu từ vùng Trung Đông , trong rất nhiều năm chúng tôi sống với nhận thức hoàn toàn sai lầm về Trung Đông . Nó như 1 vùng băng giá , y như 1 cái tủ lạnh , nơi đó chỉ có 2 loại bữa ăn : thịt nướng , biểu trưng Mubarak , Ben Ali-một kiểu chế độ độc tài quân cảnh hoặc khoai tây , biểu trưng cho chính trị thần quyền kiểu Tehran . Mọi người đều kinh ngạc khi tủ lạnh mở ra và hàng triệu người trẻ , đa phần là tục dân , bước ra để thay đổi . Biết sao không ? Họ không xem nhân khẩu học . Tuổi trung bình của người Ai Cập là bao nhiêu ? 24 . Mubarak đã cầm quyền bao lâu ? 31 năm . Hệ thống này đã lỗi thời . Chúng hết hạn dùng , và những người trẻ tuổi từ Thế giới Ả Rập đã thức tỉnh vào 1 sáng và hiểu sức mạnh nằm trong tay họ . Còn lại là nằm phía trước chúng ta . Và biết sao không ? Vẫn là Thế hệ Epsilon với các quy luật , các công cụ , các trò chơi của họ và ngôn ngữ , mà thoạt nghe thì nghe hơi lạ tai với tôi . Giờ tôi đã 38 . Bạn có thấy độ tuổi của người dân trên đường phố Châu Âu ? Có vẻ như Thế hệ Epsilon đang tới . Giờ cho phép tôi đưa 1 ví dụ khác . Tôi sẽ gặp nhiều người trên khắp thế giới , họ là , bạn biết đấy , các học giả và giáo sư và bác sĩ , và họ luôn nói về các điều kiện . Họ nói , " Sức mạnh quần chúng chỉ có khi chính quyền không quá áp bức . " Họ nói , " Sức mạnh quần chúng chỉ có khi thu nhập hàng năm của đất nước là từ X đến Z. " Họ nói , " Sức mạnh quần chúng chỉ có khi có áp lực từ nước ngoài . " Họ nói , " Sức mạnh quần chúng chỉ có khi ở đó không có dầu mỏ . " Ý tôi là có 1 tập hợp các điều kiện . Vâng , Tin mới là kĩ năng mà bạn [ chính bạn ] đưa vào cuộc xung đột có vẻ là quan trọng hơn các điều kiện , cứ gọi chúng là thống nhất , kế hoạch và duy trì kỷ luật phi vũ trang . Cho phép tôi đưa ví dụ . Tôi đến từ 1 quốc gia tên Serbia . Chúng tôi cần tới 10 năm để quy tụ 18 lãnh đạo đảng phái đối lập với cái tôi vĩ đại của họ về phía sau 1 ứng viên duy nhất để chống lại nhà độc tài Balkan Slobodan Milosevic . Rồi sao ? Đó là ngày ông ta bị đánh bại . Hãy nhìn người dân Ai Cập , họ nổ súng trên Quảng trường Tahrir , vứt bỏ những biểu tượng cá nhân . Họ xuất hiện trên đường phố chỉ với lá cờ Ai Cập . Tôi sẽ đưa 1 ví dụ đối lập . Bạn thấy 9 ứng viên tổng thống chạy đua chống lại Lukashenko . Bạn biết ngay kết quả . Thống nhất là điều to tát , và có thể đạt được . Kế hoạch cũng vậy . Đã có ai lừa phỉnh bạn về cách mạng phi vũ trang tự phát và thành công ? Điều đó không có trên đời đâu . Khi nào bạn thấy người trẻ trên đường cố gắng làm thân với cảnh sát hoặc quân đội , thì đã có người nghĩ về chuyện đó rồi . Cuối cùng , là kỷ luật phi vũ trang , có nó có thể là yếu tố quyết định . Nếu duy trì được kỷ luật phi vũ trang , bạn sẽ thắng oanh liệt . Bạn có 100.000 người biểu tình phi vũ trang , và 1 tên ngốc hay kẻ kích động nào đó ném đá , tất cả camera sẽ quay vào đâu ? Chính anh chàng đó . Chỉ một hành động bạo lực duy nhất có thể huỷ diệt phong trào của bạn . Giờ cho phép tôi đến chỗ khác . Đó là lựa chọn của chiến lược và chiến thuật . Có những quy luật đấu tranh phi vũ trang nhất định mà bạn nên theo . Đầu tiên , bắt đầu với việc nhỏ . Thứ 2 , chọn những trận chiến mà bạn có thể thắng . Chúng ta chỉ có 200 người trong căn phòng này . Chúng ta không thể gọi đó là Biểu tình của Hàng triệu người . Nhưng nếu chúng tôi tổ chức vẽ graffiti suốt đêm trên khắp thành phố Krakow ? Cả thành phố sẽ biết . Chúng tôi chọn chiến thuật phù hợp với sự kiện , chúng tôi đặc biệt gọi điều này là chiến thuật lan truyền . Chúng rất hữu dụng trong áp bức vũ trang . Chúng tôi tự minh chứng cho một trong những chiến thuật tốt nhất . Trên Quảng trường Tahrir , nơi cộng đồng quốc tế liên tục lo sợ rằng những người Islam sẽ chiếm lấy cách mạng . Thực ra , họ tổ chức người Công giáo bảo vệ người Đạo Hồi , những người đang cầu nguyện , 1 đám cưới kiểu Coptic được hàng ngàn người Đạo Hồi chúc mừng . Thế giới đã thay đổi bức tranh , nhưng có người đã nghĩ về nó từ trước . Có rất nhiều điều bạn có thể làm thay vì tụ tập ở 1 nơi , la hét và biểu diễn trước lực lượng cảnh vệ . Ở đây cũng có 1 động lực rất quan trọng , mà động lực này các nhà phân tích thường không thấy . Đó là động lực giữa 1 bên là sự sợ hãi và lãnh đạm với bên kia là nhiệt huyết và hài hước Nó diễn ra như trong trò chơi điện tử . Bạn được mọi người sợ hãi , bạn có địa vị . Bạn có nhiều nhiệt huyết cao hơn , bạn thấy nỗi sợ dần tan đi . Ngày thứ 2 , người ta chạy đến phía cảnh sát thay vì từ đó chạy đi . Ở Ai Cập , có thể nói điều đó đang xảy ra . Về tính hài hước . Hài hước cũng là yếu tố quyết định mạnh mẽ như vậy , và tất nhiên nó đã rất lớn ở Ba Lan . Bạn biết đấy , chúng tôi chỉ là 1 nhóm nhỏ những sinh viên điên rồ ở Serbia khi viết vở kịch trào phúng này . Chúng tôi đặt 1 thùng xăng lớn có dán hình Ngài Tổng thống ở giữa Main Street . Có 1 cái lỗ phía trên để bạn có thể đến , ném tiền vào , hay lấy gậy bóng chày , và bùm , đập vào mặt ông ta . Vang to lắm . Trong vòng vài phút , chúng tôi ngồi ở quán cafe gần đó , thấy người ta xếp 1 hàng dài chờ làm điều đáng yêu này . Đó mới chỉ là màn mở đầu show diễn . Show diễn thực sự bắt đầu khi cảnh sát xuất hiện . Họ sẽ làm gì ? Bắt giữ chúng tôi ? Còn lâu mới thấy chúng tôi . Chúng tôi quan sát ở quán espresso bar cách đó 3 dãy nhà . Bắt giữ người mua hàng và trẻ em ? Chẳng có lí nào . Tất nhiên , bạn có thể nghĩ họ làm điều ngu ngốc nhất : Họ bắt giữ cái thùng . Và giờ tấm hình có cái mặt méo mó trên thùng cùng cảnh sát lê lết về đồn cảnh sát , đó là ngày tuyệt nhất mà các nhiếp ảnh gia của các báo có được . Ý tôi là đó là những việc bạn có thể làm , và luôn làm được với sự hài hước . Còn 1 chuyện to tát nữa với sự hài hước : nó rất đau , vì những quý ngài này quá tự coi trọng bản thân . Khi bạn mỉa mai họ , thì rất đau . Giờ đây , ai cũng nói về Hoàng gia , Internet , và đó cũng là kĩ năng rất hữu dụng , nhưng đừng vội đặt tên chúng như Cách mạng Facebook , Cách mạng Twitter . Đừng lẫn công cụ với vật chất . Thực sự là Internet và truyền thông hiện đại rất hữu dụng để làm việc nhanh hơn và rẻ hơn . Chúng cũng an toàn hơn cho người tham gia vì chúng cho phép nặc danh . Chúng ta đang xem 1 ví dụ to lớn mà Internet làm được . Nó có thể đặt các mức giá cho bạo lực được chính quyền tài trợ đối với người biểu tình phi vũ trang . Đây là nhóm nổi tiếng , họ là Khaled Said , lập nên bởi Wael Ghonim ở Ai Cập và bạn bè . Đây là khuôn bị rách của người bị cảnh sát đánh . Anh ta trở nên nổi tiếng , và có thể trở thành giọt nước làm tràn ly . Nhưng còn đây là tin xấu . Cuộc chiến phi vũ trang chiến thắng trong đời thực , trên đường phố . Bạn sẽ chẳng thay đổi xã hội hướng về dân chủ hay kinh tế nếu chỉ ngồi và click chuột . Có những rủi ro được đưa ra và những người thực đang chiến thắng cuộc đấu tranh . Câu hỏi đáng giá triệu đô : Điều gì sẽ xảy ra ở Thế giới Ả Rập ? Dù người trẻ từ Thế giới Ả Rập đã khá thành công trong việc đánh bại 3 nhà độc tài , làm rung chuyển khu vực , thuyết phục những nhà vua thông thái ở Jorgan và Morocco làm tái thiết từ gốc , kết quả cuối cùng vẫn chưa đến , người Ai Cập và Tunisie có vượt qua cuộc chuyển đổi hay sẽ kết thúc bằng xung đột tôn giáo và sắc tộc đẫm máu , người Syria có duy trì được kỷ luật phi vũ trang , đối mặt với bạo lực tàn nhẫn hàng ngày vốn đã giết chết hàng ngàn người , hay họ sẽ trượt vào cuộc đấu tranh vũ trang và châm ngòi cho cuộc nội chiến xấu xí . Những cuộc cách mạng có toàn diện như chuyển đổi sang nền dân chủ hay bị chiếm lĩnh bởi quân đội hay đủ kiểu người cực đoan ? Ta không nói được . Phương Tây cũng vậy , nơi bạn thấy tất cả những người trẻ phấn khích đang biểu tình khắp thế giới , thực hiện điều này , thực hiện điều kia . Họ có trở thành làn sóng toàn cầu ? Họ có tìm thấy các kĩ năng , nhiệt huyết , và chiến lược để có được những gì họ thực sự mong muốn và thúc đẩy tái thiết , hay họ sẽ chỉ dừng lại và phàn nàn về vô vàn những điều họ căm ghét ? Đây là sự khác biệt giữa 2 thành phố . Bây giờ , các thống kê có gì ? Sách của bạn tôi , Maria Stephan , nói rất nhiều về đấu tranh vũ trang và phi vũ trang , trong đó có 1 số dữ liệu sửng sốt . Nếu nhìn lại 35 năm qua và những biến chuyển xã hội từ độc tài sang dân chủ , bạn sẽ thấy trong số 67 trường hợp khác nhau , 50 trường hợp là đấu tranh phi vũ trang đó là sức mạnh cốt lõi . Có thêm 1 lí do để theo dõi hiện tượng này . Thêm 1 lí do để theo dõi Thế hệ Epsilon , đủ cho tôi tin tưởng và hi vọng vào họ rằng họ sẽ tìm được kĩ năng và can đảm để sử dụng đấu tranh phi vũ trang và sửa chữa ít nhất là 1 phần của đống hỗn độn mà thế hệ chúng ta đang tạo ra trên thế giới này . Cảm ơn . Gordon Brown : Liên kết một mạng lưới vì lợi ích toàn cầu . Thủ tướng Anh Gordon Brown đã phát biểu : Chúng ta đang ở một thời điểm độc nhất trong lịch sử bởi ta có thể phát triển đạo lý chung của toàn cầu thông qua sự liên kết về mọi mặt , và từ đó cùng nhau đấu tranh với những thách thức từ đói nghèo , an ninh , kinh tế và biến đổi khí hậu . Thật vui mừng khi tôi có thể tránh xa sự " yên bình " của Westminster và Whitehall Đây là Kim , một cô bé chín tuổi người Việt Nam lưng của cô bé đã bị thương bởi bom napalm , và cô bé đã làm thức tỉnh cả nước Mỹ để họ bắt đầu việc kết thúc chiến tranh tại Việt Nam . Đây là Birhan , một cô gái người Ethiopia người đã phát động chiến dịch Live Aid vào những năm 1980 Birhan qua đời 15 phút sau khi cô được giải cứu , và hình ảnh cô lúc được giải cứu đã truyền đi khắp thế giới . Còn đây là quảng trường Thiên An Môn . Hình ảnh một người đàn ông đứng trước chiếc xe tăng đã trở thành một biểu tượng cho sự kháng cự . Kế tiếp là một cô bé người Sudan , một vài phút trước khi qua đời , đằng sau cô bé là một con kền kền đang lượn một bức ảnh gây bàng hoàng đã đi toàn thế giới và thôi thúc con người hành động chống lại đói nghèo . Đây là Neda , một cô gái Iran đã bị bắn trong lúc đi biểu tình cùng cha mình tại Iran chỉ một vài tuần trước , cô gái này hiện đang là tâm điểm của công dân thế hệ Youtube . Vậy những bức ảnh và sự kiện này có điểm chung gì ? Điểm chung đó là những điều đã được hé mở và cả những điều chúng ta không thấy . Điều đã được hé mở chính là sự liên kết vô hình và sự đồng cảm đã mang chúng ta đến với nhau để trở thành một cộng đồng con người . Điều mà những bức ảnh này diễn đạt là ta có thể cảm nhận được nỗi đau của những người khác bất kể khoảng cách . Tôi nghĩ điều mà những bức ảnh này nói lên là chúng ta luôn tin vào một điều gì đó lớn hơn chính bản thân ta . Điều mà những bức ảnh này nói lên là có một cảm quan luân lý chung ở tất cả tín ngưỡng , tôn giáo , ở tất cả lục địa , một ý thức mà không chỉ là chúng ta chia sẻ nỗi đau với nhau mà còn tin tưởng vào một điều gì đó lớn hơn bản thân ta nhưng chúng ta cũng có trách nhiệm phải hành động mỗi khi ta nhìn thấy những điều sai trái cần phải sửa chữa , những vết thương cần chữa lành , và những vấn đề cần phải được khắc phục . Có một câu chuyện về Thủ tướng Thuỵ Điển - Olof Palme khi ông gặp Tổng thống Ronald Reagan tại Mỹ vào thập niên 80 . Trước khi ông đến , Ronald Reagan đã hỏi " Ông ấy có phải là người cộng sản không ? " Câu trả lời là " Không , thưa tổng thống , ông ấy là người chống cộng sản " Và Ronald Reagan nói : " Tôi không quan tâm ông ấy là loại người cộng sản gì ! " Ronald Reagan đã hỏi Olof Palme , Thủ tướng Thuỵ Điển rằng , " Ông tin tưởng vào điều gì ? Ông có muốn loại bỏ những người giàu không ? " Olof Palme trả lời : " Không , tôi muốn loại bỏ những người nghèo . " Trách nhiệm của chúng ta là để cho tất cả mọi người có cơ hội nhận ra hết khả năng của họ . Tôi tin rằng có một cảm quan luân lý và một đạo lý toàn cầu luôn kêu gọi sự quan tâm từ những người thuộc mọi tôn giáo , mọi tín ngưỡng và không tín ngưỡng . Nhưng tôi nghĩ điều mới mẻ đó là ngày nay con người có khả năng giao tiếp xuyên biên giới , xuyên địa cầu ngay tức thì . Chúng ta có khả năng tìm điểm chung giữa ta với những người mà ta sẽ gặp nhưng là gặp qua mạng Internet và tất cả những phương thức truyền thông hiện đại khác . Ngày nay chúng ta có khả năng tổ chức và hành động tập thể để đối phó với những vấn đề hay sự bất công mà chúng ta muốn giải quyết , và tôi tin điều này tạo nên một thời kì độc nhất trong lịch sử loài người và nó là sự khởi đầu cho cái mà tôi gọi là sự hình thành của một xã hội toàn cầu . Quay trở lại 200 về trước khi mà buôn bán nô lệ đứng trước sức ép của William Wilberforce và những người phản đối . Họ phản đối [ buôn bán nô lệ ] trên khắp nước Anh . Họ đã giành được sự ủng hộ từ dư luận trong một thời gian dài . Nhưng chiến dịch của họ phải mất đến 24 năm để giành thắng lợi . Vậy họ sẽ có thể làm gì với những bức ảnh họ muốn truyền tải để thuyết phục những người khác nếu họ có được những phương tiện truyền thông hiện đại như ngày nay ? Hay lấy ví dụ từ Eglantyne Jebb , người phụ nữ sáng lập tổ chức Save the Children 90 năm trước . Bà đã thật sự bàng hoàng trước những điều xảy ra ở nước Áo sau Thế chiến thứ 2 , những điều xảy ra với trẻ em là thành viên của những gia đình người Áo bị bại trận. và dù ở nước Anh , bà vẫn muốn làm một việc gì đó Bà đã phải đến từng ngôi nhà , phát từng tờ rơi , để vận động mọi người tham gia cuộc mít-tinh tại Royal Albert Hall , và Save the Children đã ra đời từ đó . Save the Children được ghi nhận là một trong những tổ chức quốc tế lớn nhất của Anh và toàn thế giới . Nhưng liệu Eglantyne Jebb có thể làm nhiều hơn thế nếu bà có được những phương tiện truyền thông hiện đại trong việc thuyết phục mọi người rằng những bất công đó cần phải được giải quyết ngay lập tức ? Nhìn lại điều đã xảy ra 10 năm trước tại Philippines vào năm 2001 với Tổng thống Estrada một triệu người đã nhắn tin cho nhau về sự lũng đoạn của chính quyền dưới thời tổng thống này . Nó cuối cùng đã dẫn đến sự sụp đổ của chính quyền đó , và được gọi là " coup de text " Hay tại Zimbabwe , cuộc bầu cử đầu tiên dưới thời thủ tướng Robert Mugabe vào năm ngoái . Người dân có thể chụp ảnh bằng điện thoại di động diễn biến của cuộc bầu cử tại những điểm bỏ phiếu , vì thế mà thủ tướng đã không thể điều chỉnh kết quả bỏ phiếu theo hướng mà ông ta muốn . Tại Miến Điện , đất nước mà không một ai có thể biết được những gì xảy ra bên trong , cho đến khi chính những nhà sư tại đất nước này đã viết blog và nói cho thế giới biết về cuộc đàn áp đã giết hại nhiều người và ngược đãi nhiều người khác . Khi đó , tiếng nói của Aung San Suu Kyi , một trong những tù nhân lương tâm nổi tiếng của thế giới , đã được lắng nghe . Hay nhìn đến trường hợp của Iran , những người hằng ngày theo dõi những gì đang xảy ra với Neda , đang cố gắng ngăn chặn lực lượng an ninh của Iran trong việc truy tìm những người tại Iran đã và đang viết blog , truyền tải thông tin ra ngoài Iran bằng cách đổi địa chỉ của họ sang Tehran , Iran , và điều đó gây khó khăn cho lực lượng an ninh . Công nghệ hiện đại ngày nay có khả năng tạo nên sức mạnh của cảm quan luân lý liên kết với sức mạnh của truyền thông và khả năng của chúng ta trong việc tổ chức quốc tế . Điều đó theo tôi đã cho chúng ta cơ hội lần đầu tiên , với tư cách là một cộng đồng , về cơ bản , có thể thay đổi thế giới . Chính sách đối ngoại sẽ luôn thay đổi . Nó không thể bị điều khiển bởi một nhóm người có quyền lực nào . Nó cần phải được điều khiển bởi những người luôn lắng nghe đến ý kiến của quần chúng , của những người đang viết blog và liên lạc với nhau trên toàn thế giới . 200 năm trước , vấn đề chúng ta cần giải quyết là nô lệ . 150 năm trước , tôi cho rằng vấn đề chính của những quốc gia như đất nước chúng ta là làm sao để những người trẻ tuổi , trẻ em có quyền được học tập . 100 năm trước ở hầu hết những nước Châu Âu , sức ép đặt lên quyền được bầu cử . 50 năm trước , sức ép đặt lên an ninh và phúc lợi xã hội . Trong vòng 50-60 năm trở lại đây chúng ta được chứng kiến chủ nghĩa phát xít , phân biệt chủng tộc , apartheid , sự phân biệt , kì thị về giới tính ; tất cả những vấn đề đó đều chịu sức ép từ những chiến dịch , cuộc đấu tranh của con người nhằm thay đổi thế giới . Tôi đã gặp Nelson Mandela một năm trước khi ông ở London . Tôi tham gia một buổi hoà nhạc kỷ niệm sinh nhật ông và gây quỹ cho một tổ chức mới do ông thành lập . Tôi rất vinh dự được ngồi cạnh Nelson Mandela , khi ấy ca sĩ Amy Winehouse bước lên sân khấu và Nelson Mandela đã khá ngạc nhiên về vẻ bề ngoài của cô ca sĩ này . Trong lúc tôi đang giải thích cho ông cô ấy là ai thì Amy Winehouse nói : " Nelson Mandela và tôi có rất nhiều điểm chung , chồng tôi cũng đã từng đi tù một thời gian dài . " Sau đó Nelson Mandela bước xuống sân khấu và tổng kết lại những thách thức đối với tất cả mọi người . Ông nói , trong cuộc đời mình ông đã trèo những ngọn núi lớn , ngọn núi của thách thức và đánh bại sự áp bức về chủng tộc , chủ nghĩa apartheid . Ông nói , có những thách thức còn lớn hơn ở phía trước , đó là thách thức của đói nghèo , biến đổi khí hậu , những thách thức mang tính toàn cầu mà đặt ra việc cần phải có những giải pháp mang tính toàn cầu và sự hình thành của một xã hội toàn cầu . Và chúng ta là thế hệ đầu tiên cần làm việc đó . Kết hợp sức mạnh của đạo lý toàn cầu với sức mạnh của khả năng giao tiếp và tổ chức toàn cầu để giải quyết những thách thức mang bản chất toàn cầu mà chúng ta đang phải đối mặt . Biến đổi khí hậu không thể giải quyết ở một quốc gia riêng lẻ mà cả thế giới phải chung tay để giải quyết . Khủng hoảng tài chính như chúng ta đã thấy , cũng không thể giải quyết bởi một mình nước Mỹ hay Châu Âu . Nó cần cả thế giới chung tay góp sức . Hay như vấn đề an ninh , khủng bố , quyền con người và phát triển : cũng không thể giải quyết được bởi một mình Châu Phi , Mỹ hay Châu Âu . Chúng ta sẽ không thể giải quyết được những vấn đề này nếu không hành động cùng nhau . Theo tôi nghĩ , dự án lớn của thế hệ chúng ta chính là xây dựng một xã hội toàn cầu từ đạo lý toàn cầu , khả năng truyền thông và tổ chức của chúng ta . Xây dựng một xã hội trên nền tảng đạo đức đó , cùng với những thể chế phục vụ xã hội toàn cầu và xây dựng một tương lai khác . Chúng ta là thế hệ đầu tiên sở hữu sức mạnh để có thể thực hiện được điều đó . Cùng xem xét vấn đề biến đổi khí hậu . Có mâu thuẫn không giữa việc chúng ta đang ở trong một tình huống mà chúng ta biết có vấn đề về biến đổi khí hậu và điều đó đồng nghĩa với việc phải cung cấp nhiều nguồn lực hơn nữa cho những nước nghèo nhất để họ có thể đối phó với nó , trong khi ta muốn xây dựng một thị trường cacbon toàn cầu thì lại không có một thể chế toàn cầu nào mà tất cả mọi người cùng thống nhất để giải quyết vấn đề này ? Một trong những thoả thuận mà hội thảo về biến đổi khí hậu tại Copenhagen trong vài tháng tới cần phải đạt được đó là sẽ có một thể chế về môi trường toàn cầu để có thể thuyết phục cả thế giới cùng đưa ra một chương trình nghị sự về biến đổi khí hậu . Một trong những lí do tại sao một thể chế vẫn là chưa đủ đó là chúng ta phải thuyết phục được công dân toàn thế giới rằng họ cũng cần thay đổi thói quen của chính họ , vì vậy chúng ta cần có một đạo lý toàn cầu về sự công bằng và trách nhiệm ở mọi thế hệ . Hãy cùng nhìn đến cuộc khủng hoảng tài chính . Nếu công dân những nước nghèo nhất thế giới cũng bị ảnh hưởng bởi cuộc khủng hoảng nổ ra ở New York hay là ở thị trường thứ yếu của nước Mỹ . Nếu người ta có thể nhận thấy rằng những sản phẩm thứ yếu đó đã được luân chuyển qua nhiều quốc gia rất nhiều lần trước khi kết thúc hành trình tại ngân hàng ở Iceland hay phần còn lại của Vương quốc Anh , và khoản tiền tiết kiệm của họ bị ảnh hưởng bởi cuộc khủng hoảng thì khi đó họ sẽ không tin tưởng vào hệ thống giám sát quốc gia nữa . Bạn sẽ cần có chiến lược dài hạn cho sự bình ổn và phát triển kinh tế , cho việc làm và cả sự ổn định về tài chính , những thể chế kinh tế toàn cầu để đảm bảo rằng sự phát triển đó sẽ bền vững và được xây dựng trên nguyên tắc sự phồn thịnh của thế giới này là không thể chia được . Vì thế một thách thức khác cho thế hệ của chúng ta đó là xây dựng được những thể chế toàn cầu phản án được quan điểm của chúng ta về sự công bằng và tinh thần trách nhiệm chứ không phải là quan điểm đã từng là nền tảng của sự phát triển tài chính giai đoạn trước đây . Kế đến hãy xem xét vấn đề phát triển và quan hệ hợp tác giữa đất nước chúng ta với phần còn lại của thế giới - phần nghèo nhất của thế giới . Chúng ta không có nền tảng cho mối quan hệ đối tác đích thực cho tương lai từ ước muốn của con người về một đạo lí toàn cầu , và một xã hội toàn cầu . Tôi vừa nói chuyện với tổng thống của Sierra Leone . Đó là một quốc gia với dân số 6,5 triệu người , nhưng chỉ có 80 bác sĩ , 200 y tá , và 120 bà đỡ . Bạn không thể xây dựng một hệ thống chăm sóc sức khoẻ cho 6 triệu người với những nguồn lực hạn chế đó . Tôi đã gặp một cô bé tại Tanzania tên là Miriam . Cô bé 11 tuổi và cha mẹ em đều qua đời vì bệnh AIDS , đầu tiên là mẹ em và sau đó là cha em . Cô bé là một trẻ mồ côi nhiễm bệnh AIDS được truyền tay qua nhiều gia đình để chăm sóc . Bản thân cô bé cũng nhiễm virut HIV , và bị bệnh lao . Tôi gặp cô bé tại một cánh đồng . Cô bé rách rưới và không có giày . Khi tôi nhìn vào đôi mắt cô bé , giống như bất kì một bé gái 11 tuổi nào , cô bé nhìn về tương lai , nhưng có một nỗi buồn xa xăm trong mắt cô bé mà tại thời điểm đó , tôi không thể nào miêu tả được cho phần còn lại của thế giới . Tôi tin rằng tất cả những điều đã được thực hiện cho quỹ HIV / AIDS toàn cầu sẽ được tán thưởng bởi những người chuẩn bị đóng góp . Chúng ta cần phải xây dựng được một mối quan hệ đích thực giữa những quốc gia giàu nhất và nghèo nhất , dựa trên ước muốn của chúng ta rằng những quốc gia này có thể tự xoay sở được với khoản đầu tư cần thiết cho nền nông nghiệp của họ , để từ đó Châu Phi không còn là nhà nhập khẩu thực phẩm mà trở thành nhà xuất khẩu thực phẩm . Ta xem xét đến vấn đề về quyền con người và vấn đề an ninh ở nhiều quốc gia trên thế giới . Miến Điện đang trong xiềng xích , Zimbabwe đang đối mặt với thảm hoạ con người . Ở Sudan , hàng nghìn người đã chết một cách vô ích cho những cuộc chiến tranh mà chúng ta có thể ngăn chặn . Tại Bảo tàng Trẻ em ở Rwanda , có một bức ảnh một cậu bé 10 tuổi Có một bức ảnh của một cậu bé tên là David . Bên cạnh bức ảnh là thông tin về cuộc đời cậu bé . Nó ghi là : " David , 10 tuổi . " David : mong ước trở thành bác sĩ . Môn thể thao ưa thích : bóng đá . Cậu bé thích nhất điều gì ? Làm mọi người cười . Cậu bé đã chết như thế nào ? Bị tra tấn đến chết . Những lời cuối cùng David nói với mẹ mình , người cũng bị tra tấn đến chết , là " Mẹ ơi đừng sợ . Liên Hiệp Quốc đang đến . " Và chúng ta đã không đến . Cậu bé ấy tin vào lời hứa của chúng ta rằng chúng ta sẽ đến giúp những người đang gặp khó khăn tại Rwanda , và chúng ta đã không làm điều đó . Chúng ta cũng cần phải xây dựng một thể chế cho gìn giữ hoà bình và cứu trợ nhân đạo , cho công cuộc tái thiết và an ninh ở những quốc gia còn nhiều xung đột . Đó chính là luận điểm cơ bản của tôi hôm nay . Chúng ta có phương tiện để tạo nên một xã hội toàn cầu . Với sự nỗ lực của mình , chúng ta có thể tạo nên những thể chế cho xã hội toàn cầu này . Một đạo lý toàn cầu có thể hoà trộn sự công bằng và trách nhiệm cần thiết cho những thể chế này hoạt động có hiệu quả . Nhưng chúng ta cũng không nên đánh mất cơ hội trong thế hệ này , cụ thể là trong thập niên này , với Tổng thống Mỹ Obama , và với tất cả công dân trên thế giới , xây dựng một thể chế toàn cầu về môi trường , tài chính , an ninh và phát triển , để tạo một tinh thần trách nhiệm , một tham vọng gắn kết thế giới lại và sự cần thiết phải khắc phục những vấn đề đang tồn tại . Có người nó rằng tại Rome cổ đại , khi mà Ciero nói chuyện , mọi người quay lại với nhau và nói về Ciero " Bài diễn thuyết thật tuyệt vời . " Nhưng tại Hy Lạp cổ đại , khi lắng nghe Demosthenes nói chuyện , mọi người quay lại với nhau và họ không nói " Bài diễn thuyết thật tuyệt vời . " Họ nói " Chúng ta hãy tuần hành . " Chúng ta hãy nên tuần hành về một xã hội toàn cầu . Xin cảm ơn Oliver Sacks : Những điều ảo giác tiết lộ về trí não Nhà thần kinh học - tác giả Oliver Sacks hướng sự chú ý của chúng ta tới hội chứng Charles Bonnett -- khi người có thị lực kém trải nghiệm những ảo giác rõ ràng . Ông miêu tả trải nghiệm của bệnh nhân với những chi tiết cảm động và chỉ dẫn cho chúng ta hiện tượng sinh học còn ít được nhắc đến này . Chúng ta nhìn bằng mắt . Nhưng chúng ta cũng nhìn bằng não . Và nhìn bằng não thường được gọi là tưởng tượng . Và chúng ta đã quen thuộc với thế giới tưởng tượng của chính mình , những thế giới bên trong của mỗi người . Chúng ta sống với chúng cả cuộc đời . Nhưng còn có ảo giác . Và ảo giác thì hoàn toàn khác biệt . Chúng dường như không phải do ta tạo ra . Chúng dường như nằm ngoài tầm kiểm soát của ta . Chúng dường như đến từ bên ngoài , và giống như nhận thức thực . Tôi sẽ trình bày về ảo giác . Và một loại ảo giác thị giác đặc biệt mà tôi nhận thấy ở những bệnh nhân của mình . Vài tháng trước tôi có một cuộc gọi từ một viện dưỡng lão nơi tôi làm việc . Họ nói rằng có một bà lão hơn 90 tuổi nhìn thấy những thứ kỳ lạ . Và họ không biết bà ấy có bị thần kinh hay không . Hoặc , vì đã già nên bà ấy có thể bị tai biến , hoặc Alzheimer . Vậy nên họ hỏi xem tôi có thể qua và khám cho Rosalie , bà lão đó . Tôi đến khám cho bà ấy . Rõ ràng là bà ta hoàn toàn minh mẫn và vẫn rất thông minh . Nhưng bà ta hay giật mình và hoang mang vì đã thấy nhiều thứ kỳ dị . Và bà ấy nói với tôi rằng -- những y tá đã không đề cập gì tới điều này -- rằng bà ấy bị mù , rằng bà ấy đã mất thị lực hoàn toàn do thoái hoá điểm vàng được 5 năm . Nhưng những ngày vừa rồi , bà ấy đã nhìn thấy một số thứ . Vậy nên tôi hỏi " Những thứ như thế nào ? " Và bà ấy trả lời " Người mặc đồ phương Đông , quần áo xếp nếp , đi lên đi xuống cầu thang . Một người đàn ông quay về phía tôi và mỉm cười . Nhưng hắn có một bên răng rất to . Cả những con vật nữa . Tôi thấy một toà nhà trắng . Trời đang có tuyết , tuyết khá mỏng . Tôi thấy một con ngựa đeo yên cương , kéo tuyết đi . Sau đó , một đêm , cảnh quan thay đổi . Tôi thấy chó mèo đi về phía mình . Chúng đi tới một điểm nhất định rồi dừng lại . Sau đó lại thay đổi . Tôi thấy rất nhiều trẻ con . Chúng đi lên đi xuống cầu thang . Chúng mặc đồ rực rỡ , đỏ thắm và xanh dương , như trang phục người phương Đông . " Thỉnh thoảng , bà ấy nói , trước khi nhìn thấy người bà ấy có thể gặp ảo giác về những hình vuông hồng và xanh trên sàn , và sàn thì dường như nối với trần nhà . Tôi hỏi " Giống như một giấc mơ à ? " Và bà ấy nói " Không , không giống như mơ . Nó giống như một bộ phim . " Bà ấy nói " Có màu sắc . Có chuyển động . Nhưng hoàn toàn im lặng , như phim câm vậy . " Và bà ấy nói đó là một bộ phim khá nhàm chán " Những người mặc đồ phương Đông này , đi lên đi xuống , lặp đi lặp lại , rất hạn chế . " Bà ấy có khiếu hài hước . Bà ấy biết rằng đó là ảo giác . Nhưng nó làm bà ta cảm thấy sợ hãi . Bà lão đã sống 95 năm và chưa bao giờ có ảo giác trước đó . Bà ấy nói rằng những ảo giác đó không có liên quan đến bất cứ điều gì bà ấy đang nghĩ hay cảm thấy hay đang làm . Rằng chúng dường như tự đến , tự đi . Bà ấy không thể kiểm soát được chúng . Bà ấy nói bà không nhận ra bất cứ ai hay nơi nào trong những ảo giác đó . Và không một ai hay con vật nào , chúng đều không để ý tới bà ta . Và bà không biết chuyện gì đang xảy ra . Bà cụ tự hỏi mình có bị điên hay mất trí không . Tôi đã kiểm tra bà lão cẩn thận . Đó là một bà lão còn nhanh nhẹn . Hoàn toàn minh mẫn . Bà ta không có vấn đề gì về sức khoẻ . Không dùng thuốc nào có thể tạo ra ảo giác . Nhưng bà bị mù . Lúc đó tôi nói " Tôi nghĩ tôi biết bà bị làm sao . " Tôi nói " Có một dạng đặc biệt của ảo giác thị giác liên quan đến sự suy giảm thị lực , hoặc mù loà . " " Hiện tượng này ban đầu được miêu tả vào thế kỷ 18 , bởi một người tên là Charles Bonnet . Và bà có hội chứng Charles Bonnet . Não bộ không bị làm sao . Trí óc không bị làm sao cả . Bà có hội chứng Charles Bonnet . " Và bà ta cảm thấy rất nhẹ nhõm bởi điều này , rằng không có gì nghiêm trọng cả , và có phần tò mò . Bà ấy hỏi " Charles Bonnet là ai ? " " Bản thân ông ấy có gặp hội chứng này không ? " Và bà ấy bảo " Nói với tất cả các y tá rằng tôi có hội chứng Charles Bonnet . " " Tôi không bị điên . Tôi không thần kinh . Tôi mắc hội chứng Charles Bonnet . " Thế nên tôi có nói với các y tá . Chuyện này , đối với tôi , là một tình huống thường gặp . Tôi hầu hết thời gian làm tại các việc dưỡng lão . Tôi gặp rất nhiều người già có thị giác hoặc thính giác yếu . Khoảng 10 % những người có thính giác suy giảm gặp ảo giác về âm thanh . Khoảng 10 % những người thị giác suy giảm gặp ảo giác về hình ảnh . Bạn không cần phải hoàn toàn mù loà , chỉ cần thị giác suy giảm tới một mức độ nào đó Với những miêu tả ban đầu tiên vào thế kỷ 18 , Charles Bonnet không mắc hội chúng này . Ông của Bonnet đã gặp những ảo giác này . Ông của ngài là một thẩm phán , một người cao tuổi . Ông ấy đã qua phẫu thuật đục thuỷ tinh thể . Khả năng nhìn là rất kém . Năm 1759 ông ấy miêu tả cho cháu mình nhiều thứ ông ấy đã nhìn thấy . Đầu tiên ông ấy thấy là một cái khăn tay ở giữa không khí . Đó là một cái khăn tay rộng màu xanh dương với bốn hình tròn màu cam . Và ông ấy biết đấy là ảo giác . Không có khăn tay lơ lửng giữa không khí . Sau đó ông ấy nhìn thấy một cái bánh xe lớn giữa không trung . Thỉnh thoảng ông ấy không rõ mình có đang gặp ảo giác hay không . Bởi những ảo giác hợp với hoàn cảnh bấy giờ . Một lần , khi các cháu gái đến thăm , ông ấy hỏi " Còn những chàng đẹp trai đi cùng cháu là ai ? " Chúng nói " Ông à , không có anh chàng đẹp trai nào đâu . " Và những chàng trai biết mất . Những ảo giác này thường xuất hiện và biến đi chớp nhoáng . Chúng thường không lờ mờ xuất hiện và biến mất dần . Chúng khá bất ngờ . Và thay đổi bất ngờ . Charles Lullin , người ông , nhìn thấy hàng trăm hình ảnh khác nhau , những cảnh quan khác nhau . Một lần ông ấy thấy một người đàn ông mặc áo choàng tắm đang hút thuốc , và nhận ra đó chính là bản thân mình . Đó là hình ảnh duy nhất mà ông nhận ra . Lần khác khi đang đi trên đường phố Paris , ông ấy thấy -- cái này là thật -- một giàn giáo . Nhưng khi về nhà ông ta thấy một mô hình nhỏ của giàn giáo đó cao 6 inch , trên bàn làm việc của mình . Sự lặp lại của nhận thức đôi khi được gọi là palinopsia . Với ông ấy , và với Rosalie , điều dường như đang diễn ra -- và Rosalie nói " Chuyện gì đang diễn ra ? " -- và tôi nói rằng khi bà mất dần thị lực , khi các phần thị giác trong não không còn nhận thông tin nữa , chúng trở nên dễ bị kích động . Và chúng bắt đầu hoạt động tự phát . Bạn bắt đầu nhìn thấy nhiều thứ . Những điều bạn thấy có thể rất phức tạp . Với một bệnh nhân khác của tôi , người mà , như Charles Lullin , vẫn còn chưa mù hẳn , những hình ảnh bà nhìn thấy đôi khi gây hoang mang . Một lần bà ấy nói rằng mình nhìn thấy một người đàn ông áo kẻ trong một nhà hàng . Và người ấy quay lại . Và sau đó phân chia thành 6 người áo kẻ giống hệt nhau , những người đó bắt đầu đi về hướng bà ta . Và sáu hình ảnh đó nhập lại với nhau , như một cái đàn accordion ép lại . Một lần , khi đang lái xe , đúng hơn là , lúc đó chồng của bà ấy đang lái xe , con đường chia làm bốn . Và bà ấy thấy mình đồng thời đi lên cả bốn con đường . Bà ta cũng có những ảo giác rất linh động . Rất nhiều số đó liên quan đến xe cộ . Đôi lúc bà ta thấy một cậu thiếu niên ngồi trên nóc xe . Anh ta bám rất chắc và di chuyển khéo léo mỗi khi xe rẽ . Và khi họ dừng lại , cậu ta sẽ bay vọt thẳng lên , 30m trên cao và rồi biến mất . Một bệnh nhân khác của tôi mắc một chứng ảo giác khác . Đây là một người phụ nữ không mắc tật về mắt , nhưng về phần thị giác trong não . Một khối u nhỏ trong vỏ não hậu chẩm . Và cô ấy nhìn thấy các hình ảnh hoạt hình . Những hoạt hình trong suốt và che mất một nửa khung cảnh , như một màn chắn vậy . Đặc biệt cô ấy thấy hình chú ếch Kermit . Tôi không xem Phố Sesame . Nhưng cô ấy có lý khi hỏi rằng " Sao lại là Kermit ? " Cô ấy nói " Ếch Kermit không có ý nghĩa gì với tôi . Ông biết đấy , tôi đang nghĩ về những yếu tố quyết định của Freud . Sao lại là Kermit ? Ếch Kermit không là gì đối với tôi . " Cô ấy không chú ý tới những hình ảnh hoạt hoạ đến thế . Nhưng điều làm cô ấy khó chịu đó là cô ấy gặp phải hình ảnh hoặc ảo giác lặp đi lặp lại về những khuôn mặt và giống như với Rosalie , những khuôn mặt thường bị biến dạng , răng rất to hoặc mắt rất to . Và chúng làm cô ấy sợ . Vậy thì chuyện gì đang xảy ra với những người này ? Là một bác sĩ , tôi phải cố gắng tìm ra điều gì đang diễn ra , và khiến họ yên tâm . Đặc biệt khiến họ yên tâm rằng mình không bị điên . Như tôi đã nói , khoảng 10 % những người bị suy giảm thị giác gặp chúng . Nhưng không nhiều hơn 1 % những người này thừa nhận . Bởi họ sợ rằng mình sẽ bị coi như người điên . Và nếu họ đề cập tới việc đó với bác sĩ họ có thể bị chẩn đoán nhầm . Cụ thể , có quan niệm rằng nếu bạn nhìn thấy hoặc nghe thấy những thứ kỳ dị , bạn bị thần kinh . Nhưng ảo giác rối loạn thần kinh khác thế này . Ảo giác rối loạn thần kinh , dù là hình ảnh hay âm thanh , chúng hướng tới bạn . Chúng buộc tội bạn . Chúng quyến rũ bạn . Chúng lăng mạ bạn . Chúng chế nhạo bạn . Bạn giao tiếp với chúng . Những điều vừa rồi hoàn toàn không xuất hiện trong ảo giác Charles Bonnet . Chỉ như một thước phim . Bạn xem một bộ phim không liên quan đến mình . Hay đó là cách mọi người nghĩ về nó . Có một chứng hiếm gặp gọi là động kinh ở thuỳ thái dương . Và đôi khi , nếu mắc chứng này , người bệnh có thể cảm thấy mình quay lại một thời điểm và địa điểm trong quá khứ . Bạn đang ở một giao lộ cụ thể nào đó . Bạn ngửi thấy hạt dẻ rang . Bạn nghe thấy xe cộ . Mọi giác quan đều cảm nhận . Và bạn đang đợi cô gái của mình . Và đây là tối thứ Ba đó năm 1982 . Những ảo giác thuỳ thái dương đều là những ảo giác đa giác quan , đầy cảm nhận , đầy sự quen thuộc , đặt trong thời gian và không gian nhất định , mạch lạc , ấn tượng . Những ảo giác Charles Bonnet thì khác . Trong những ảo giác Charles Bonnet , bạn có nhiều mức độ , từ ảo giác hình học , những hình vuông hồng và xanh , tới những ảo khác khá phức tạp với người và đặc biệt là những khuôn mặt . Những khuôn mặt , đôi khi bị biến dạng , là điểm chung thường gặp nhất ở những ảo giác này . Điều thường gặp thứ hai là hoạt hình . Vậy thì , điều gì đang diễn ra ? Đáng chú ý thay , trong những năm gần đây , chúng ta đã có thể quét chức năng não , thực hiện chụp cộng hưởng từ chức năng khi họ đang gặp ảo giác . Và trong thực tế , đã có thể nhận ra những phần khác nhau của bộ não thị giác được kích hoạt khi họ đang gặp ảo giác . Khi họ gặp những ảo giác hình học đơn giản , phần vỏ não thị giác chính được kích hoạt . Đây là phần não bộ nhận biết góc cạnh và hình dạng . Bạn không tạo hình ảnh với vỏ não thị giác chính . Khi hình ảnh được hình thành , một phần cao hơn trong vỏ não thị giác sẽ tham gia với thuỳ thái dương . Cụ thể , một vùng thuỳ thái dương gọi là cuộn fusiform . Và người ta biết rằng nếu cuộn fusigorm bị tổn thương , ta có thể mất khả năng nhận diện mặt . Nhưng nếu có một hoạt động bất thường trong cuộn fusiform , ta có thể gặp ảo giác những khuôn mặt . Và đây chính là điều bạn thấy ở một số những người này . Có một vùng trong phần trước cuộn não này nơi mà răng và mắt được tiếp nhận . Và vùng đó trong cuộn não được kích hoạt khi người ta gặp các ảo giác biến dạng . Có một phần khác trong não bộ được đặc biệt kích hoạt khi ta xem hoạt hình . Nó hoạt động khi ta nhận diện hoạt hình , khi ta vẽ hoạt hình , và khi ta ảo giác thấy chúng . Thật thú vị bởi điều này rất cụ thể . Có những phần khác trong não chuyên tham gia vào việc nhận diện và gây ảo giác về nhà cửa và phong cảnh . Vào khoảng năm 1970 người ta tìm ra rằng không chỉ có những phần nhất định của não bộ tham gia vào việc này mà còn cả những tế bào nhất định . " Tế bào nhận diện mặt " được phát hiện vào khoảng năm 1970 . Và giờ chúng ta đã biết có hàng trăm loại tế bào khác , chúng có thể hoạt động vô cùng cụ thể . Vậy nên bạn có thể không chỉ có những tế bào nhận diện " ô tô " , và còn có thể có tế bào " Aston Martin " . Tôi nhìn thấy một chiếc Aston Martin sáng nay . Tôi phải đưa nó vào . Và giờ nó đang ở đâu đó trong này . Tại cấp độ này , gọi là vỏ não thái dương dưới , chỉ có hình ảnh trực quan , hoặc những mảnh vụn . Chỉ tại những cấp cao hơn các giác quan khác mới tham gia vào và xuất hiện các liên kết với trí nhớ và cảm xúc . Trong hôi chúng Charles Bonnet bạn không lên tới những cấp cao đó . Bạn đang ở trong những cấp thuộc vùng vỏ não thị giác trong nơi mà bạn có hàng nghìn và hàng chục nghìn và hàng triệu hình ảnh , hay những mảnh ghép vụn vặt , tất cả đều được thần kinh mã hoá trong những tế bào hoặc cụm tế bào nhỏ nhất định . Thường thì chúng là một phần trong dòng nhận thức hoặc tưởng tượng tổng hợp . Một người không ý thức được chúng . Chỉ khi một người bị suy giảm thị lực , hay mù loà , quá trình đó mới bị ngắt quãng . Và thay vì nhận thức bình thường , bạn gặp phải những kích thích rối loạn , hoặc giải phóng tất cả những tế bào thị giác này vào vùng vỏ não thái dương dưới . Đột nhiên bạn thấy một gương mặt . Đột nhiên bạn thấy một chiếc xe . Đột nhiên điều này , và đột nhiên điều khác . Trí óc cố gắng hết sức để giữ trật tự , và tạo ra sự mạch lạc . Nhưng không thành công . Khi những điều này mới được báo cáo người ta cho rằng chúng có thể đươc giải thích như những giấc mơ . Trong thực tế mọi người nói , " Tôi không biết những người đó . Tôi không có mối liên quan nào với họ . " " Kermit không có ý nghĩa gì đối với tôi . " Bạn sẽ không đi đến đâu nếu cứ nghĩ về chúng như những giấc mơ . Tôi đã nói gần đủ những điều mình muốn nói . Tôi nghĩ mình nên tổng kết lại và kết luận rằng điều này là phổ biến . Hãy nghĩ về số người mù loà . Phải có hàng trăm nghìn người mù gặp những ảo giác này , nhưng quá e ngại đề cập đến chúng . Những điều như thế này cần được thông báo , cho các bệnh nhân , bác sĩ , cho đại chúng . Cuối cùng , tôi cho rằng chúng vô cùng đáng quan tâm và trân trọng , bởi đã cho ta cái nhìn sâu sắc hơn về cách bộ não vận hành . Charles Bonnet nói rằng , 250 năm trước -- ông ấy tự hỏi , về những ảo giác này , như ông ấy đã viết , làm cách nào vở kịch của trí óc có thể được tạo ra nhờ cơ cấu bộ não . Giờ thì , 250 năm sau , tôi nghĩ chúng ta đang bắt đầu hé mở cách thức mà nó được thực hiện . Cảm ơn rất nhiều . Thật tuyệt vời . Cảm ơn ông rất nhiều . Ông vừa nói chuyện với một cái nhìn thật sâu sắc sự đồng cảm với bệnh nhân . Bản thân ông đã từng gặp những hội chứng mà ông viết trong sách chưa ? Oliver Sacks : Tôi đã sợ là anh sẽ hỏi thế . Vâng , khá nhiều . Thực ra thị lực của tôi cũng có phần suy yếu . Tôi mù một mắt , và mắt còn lại không tốt lắm . Tôi có thấy ảo giác hình học . Nhưng chỉ đến thế thôi . C. Và chúng không khiến ông khó chịu ? Bởi vì ông hiểu cái gì tạo ra chúng . Nó không làm ông lo lắng đúng không ? O.S : Chúng khiến tôi khó chịu như là chứng ù tai của tôi , một thứ mà tôi không để tâm . Đôi khi chúng khiến tôi chú ý . Và tôi có rất nhiều hình ảnh của chúng trong sổ tay . Bản thân tôi đã đi chụp cộng hưởng từ để xem vùng vỏ não thị giác của mình đang điều khiển như thế nào . và khi tôi thấy những hình lục giác , và tôi cũng thấy những hình phức tạp , khi tôi bị rối loạn thị giác nửa đầu , tôi tự hỏi liệu mọi người có thấy những điều như thế không , và liệu những thứ như tranh trong hang động , hay hoạ tiết trang trí có thể đã dựa trên chúng một chút . C. Đố là một bài nói chuyện vô cùng hấp dẫn . Cảm ơn ông rất nhiều vì đã chia sẻ . O.S : Cảm ơn anh . Cảm ơn . Bart Weetjens nói về cách dậy chuột biết phát hiện mìn Tại TEDxRotterdam , Bart Weetjens nói về dự án đặc biệt của mình : đào tạo chuột để phát hiện các mìn . Ông ta giới thiệu các đoạn clip " những chuột anh hùng " của mình , và giới thiệu giai đoạn tiếp theo của công việc của mình : dạy cho chúng phát hiện bệnh lao trong phòng thí nghiệm . Tôi ở đây hôm nay để chia sẻ với các bạn một hành trình đặc biệt-- hành trình xứng đáng và đặc biệt , trên thực tế -- nó đã đưa tôi tới công việc đào tạo các con chuột để bảo vệ cuộc sống con người bằng cách phát hiện mìn và bệnh lao . Khi còn là một đứa trẻ , tôi có 2 đam mê . một là đam mê các loài gặm nhấm . Tôi có đủ loại chuột , chuột đồng , chuột nhắt , chuột nhảy , sóc . Bạn đặt tên cho chúng , tôi nuôi nó , và tôi đã bán cho các cửa hàng vật nuôi . Tôi cũng có niềm đam mê với Châu Phi . Lớn lên trong một môi trường đa văn hoá , chúng tôi có các sinh viên người Châu Phi sống cùng nhà , và tôi học được qua các câu chuyện của họ , từ nhiều nguồn gốc khác nhau , phụ thuộc vào sự hiểu biết , các sản phẩm , dịch vụ , sự đa dạng văn hoá phong phú . Châu Phi đã thực sự hấp dẫn đối với tôi . Tôi trở thành một kỹ sư công nghiệp-- kỹ sư phát triển sản phẩm -- và tôi tập trung vào công nghệ phát hiện thích hợp , thực tế những công nghệ thích hợp đầu tiên dành cho các nước đang phát triển . Tôi bắt đầu làm việc trong ngành công nghiệp , nhưng tôi thực sự không thấy hạnh phúc khi cống hiến cho một xã hội tiêu dùng vật chất trong một chế độ tuyến tính , chiết và sản xuất . Tôi bỏ việc để tập trung vào vấn đề thực tại của thế giới : các quả mìn chưa được gỡ bỏ . Chúng ta đang nói đến những năm 95 . Công nương Diana thông báo trên truyền hình rằng các quả mìn từ một vành đai công sự đến bất kỳ sự phát triển nào , mà đó là sự thật . Đến khi nào những quả mìn con nằm đó , hoắc có nghi nghờ có mìn , bạn không thể thâm nhập khu đất đó . Thực tế , đã có lời kêu gọi toàn cầu về các cách dò tìm mới mà thân thiện với môi trường những nơi họ cần phải sản xuất , mà chủ yếu ở thế giới đang phát triển . Chúng tôi chọn chuột . Tại sao lại chọn chuột ? Bởi vì , chúng không phải là họ ký sinh ? Thực ra loài chuột là -- ngược lại với những gì phần lớn mọi người thường nghĩ về chúng -- chuột là những sinh vật rất gần gũi . Và thực ra , sản phẩm của chúng tôi --- những gì bạn thấy đây . Có một mục tiêu ở quanh đây . Bạn thấy một người điều khiển , một người Châu phi được đào tạo với con chuột của anh ta phía trước bên trái bên phải . Đó là động vật tìm kiếm mìn . Nó cào mặt đất . và con chuột quay lại nhận thức ăn thưởng . Rât , rất đơn giản . Rất bền vững cho mô trường này . Ở đây con chuột nhận được thức ăn thưởng của nó . Và đó là cách nó hoạt động , Rất , rất đơn giản . Bây giờ tại sao bạn sử dụng chuột ? Chuột đã được sử dụng từ những năm 50 thế kỷ trước trong tất cả các loại thí nghiệm . Chuột có nhiều vật liệu di truyền được cấp cho khứu giác hơn bất kỳ loại động vụ có vú nào . Chúng cực kỳ nhạy cảm với mùi . Hơn nữa , chúng có cơ chế để xắp xếp tất cả những mùi này và giao tiếp với nó . Làm cách nào chúng ta có thể giao tiếp với chúng ? Chuột không biết nói ! , nhưng chúng tôt có một " clicker " , một phương pháp chuẩn cho việc đào tạo động vật , cái mà bạn thấy oẻ đó . Một clicker , tạo ra một âm thanh đặc biệt với âm thanh đó bạn có thể thông tin lại với các hành vi cụ thể . Trước hết , chúng tôi kết hợp những âm thanh kích với một phần thưởng thức ăn , đó là hỗn hợp chuối và lạc với nhau trong một ống tiêm . Khi động vật biết click , thức ăn , click , thức ăn , click , thức ăn -- vì vậy click nghĩa là thức ăn -- chúng tôi mang nó trong một cái lồng với một lỗ , và thực sự động vật học dính mũi vào lỗ theo đó một mùi hương mục tiêu được đặt ở đó , và để làm điều đó trong năm giây - năm giây , đó là dài đối với con chuột . Khi động vật biết điều này , chúng tôi thực hiện nhiệm vụ khó khăn hơn một chút . Nó biết làm thế nào để tìm thấy những mùi mục tiêu trong một lồng với nhiều lỗ , lên đến 10 lỗ . Sau đó , con vật học đi bộ với dây buộc một một đầu mở và tìm các mục tiêu . Trong bước tiếp theo , chúng học cách tìm kiếm những quả mìn thật trong khu vực có gài mìn . Chúng được kiểm tra và công nhận theo tiêu chuẩn hành động bom mìn quốc tế , giống như con chó phải vượt qua một thử nghiệm . Điều này bao gồm 400 mét vuông . Có một số mìn được đặt ẩn . Và một đội gồm người huấn luyện và chuột của họ phải tìm tất cả các mục tiêu . Nếu chuột làm được như vậy , nó sẽ được cấp giấy chứng nhận trở thành một con chuột được chính thức công nhận để có thễ hoạt động trên chiến trường thật sự -- cũng giống như chó vậy . Có thể có một điểm khác biệt nhỏ : chúng ta có thể đào tạo những con chuột ở một phần năm giá so với đào tạo chó tìm mìn . Đây là đội của chúng tôi ở Mozambique. một huấn luyện viên người Tanzania , anh ta truyền đạt lại những kỹ năng cho 3 người Mozambique . Và bạn nên quan sát sự hãnh diện trong mắt của những người này . Họ có một kỹ năng , làm họ giảm bớt rất nhiều sự phụ thuộc vào cứu trợ nước ngoài . Hơn nữa , nhóm nhỏ này làm việc với nhau , dĩ nhiên , bạn cần những chiếc xe hạng nặng và những người rà mìn bằng tay theo sau . Nhưng với nghiên cứu nhỏ về một khả năng của loài chuột , chúng tôi đã chứng minh ở Mozambique ràng chúng ta có thể giảm giá thành trên một met vuông đến 60 % so với giá thông thường hiện nay -- 2 $ trên một mét vuông , chúng tôi thực hiện nó chỉ với 1.18 $ , và chúng tôi có thể giảm thểm nữa . Đó là câu hỏi về quy mộ . Nếu bạn có thể đào tạo ra nhiều chuột hơn , chúng ta thực tế có thể đạt được kết quả thậm chí còn cao hơn . Chúng tôi có một trang website mô tả công việc tại Mozambique . 11 chính phủ ở châu phi đã được chứng kiến ràng họ có thể trở nên ít phụ thuộc hơn bằng cách sử dụng công nghệ này . Họ đã ký hiệp ước hoà bình và điều ước quốc tế trong khu vực Great Lakes . Và họ công nhận chuột anh hùng giúp làm sạch các biên giới với các cánh đồng mìn . Nhưng tôi sẽ đem tới cho các bạn một vấn đề rất khác Và có khoảng 6000 ngưới năm ngoái đi trên các cánh đồng mìn , nhưng trên toàn thế giới năm ngoái , khoảng 1.9 triệu người chết bởi bệnh lao như là một nguyên nhân đầu tiên của lây nhiễm . Đặc biệt tại Châu Phi ở đó bệnh lao và HIV là rất nghiêm trọng , có một vấn đề rất lớn thường thấy . Kính hiển vi , thủ tục theo chuẩn WHO , đạt 40-60 % độ tin cậy . Ở Tanzania -- con số không nói dối -- 45 % số người -- là bệnh nhân nhiễm lao -- được chẩn đoán mắc bệnh lao trước khi họ chết . Có nghĩa là , nếu bạn nhiễm bệnh lao , bạn có nhiều cơ hội sẽ không được phát hiện bệnh , nhưng sẽ chết bởi bênh lao do sự nhiệm bệnh lần hai và cứ như vậy . Và nếu , tuy nhiên , bạn được phát hiện bệnh rất sớm , chẩn đoán sớm , điều trị có thể bắt đầu . Và ngay cả dương tính với HIV , điều đó cũng có cùng ý nghĩa . Bạn thực sự có thể chữa khỏi bệnh lao , thậm chí trong phòng chống HIV-dương tính . Vì vậy , trong ngôn ngữ chung của chúng tôi , Hà Lan , cái tên cho bệnh lao là tering , về nguồn gốc của từ này , liên quan tới mùi hắc ín Đã được người Trung Quốc cổ và người Hy Lạp , Hippocrates , công bố , tài liệu , mà có thể được chẩn đoán bệnh lao dựa trên các chất dễ bay hơi rỉ ra từ cơ thể bệnh nhân . Vì vậy , những gì chúng tôi đã làm là chúng tôi thu thập một số mẫu -- chỉ như một cách của kiểm tra -- từ bệnh viện , huấn luyện những chú chuột về chúng và quan sát nếu công việc này và quan sát , chúng tôi có thể đạt tới độ nhạy 89 % , 86 % tính đặc trưng sử dụng nhiều chuột trong một hàng . Đây là cách chúng hoạt động . Và thực vậy , đây là một công nghệ chung . Chúng ta đang nói bây giờ thuốc nổ , lao , nhưng bạn có thể tưởng tượng , thực tế bạn có thể đưa bất cứ thứ gì dưới đó . Vậy nó hoạt động như thế nào ? Bạn có một cuốn băng cát sét với 10 mẫu . Bạn đưa cả 10 mẫu này một lúc vào trong lồng . Một con chuôt chỉ cần 200 lần của một giây để phân biệt mùi hương , vì vậy là nó đi cự kỳ nhanh nhanh . Ở đây nó đã ở mẫu thứ ba . Đây là một mẫu dương tính . Nó phát ra âm thanh click và nhận thức ăn thưởng . Và bằng cách làm như vậy , rât nhanh , chúng ta có thể có ý kiến giống như một dòng thứ hai để quan sát bệnh nhân nào là dương tính , người nào âm tính . Chỉ như một sự chỉ định , trong khi một người theo dõi kính hiển vi có thể lammf việc 40 mẫu trong một ngày một con chuột có thể thực hiện cùng một số lượng mẫu trong chỉ 7 phút . Một cái lồng giống thế này Một cái lồng giống thế này - cho rằng bạn có những chú chuột , và chúng tôi có hiện tại 25 con chuột phát hiện bệnh lao -- một chiếc lồng thế này , hoạt động cả ngày , có thể thực hiện 1,680 mẫu . Bạn có thể tưởng tượng khả năng của ứng dụng --- phát hiện thân thiện môi trường ô nhiễm trong đất , những ứng dụng cho hải quan , hay cục thuế phát hiện hàng hoá bất hợp pháp trong các thùng chứa và vân vân . Nhưng hãy quan tâm trước tiên tới bệnh lao . Tôi muốn làm nổi bật một chút những thanh mầu xanh là kết quả của kính hiển vi tại năm bệnh viện ở Dar es Salaam với dân số 500,000 người , ở đó có 15,000 được thông báo đã hoàn tất kiểm tra . soi bằng kình hiển vi 1,800 bênh nhân . Và chỉ bằng cách đưa các mẫu một lần nữa cho những con chuột và lăp lại những kết quả đó , chúng ta có khả năng tăng tỷ lệ phát hiện các trường hợp trên 30 % . Cả năm vừa qua , chúng tôi đã -- tuỳ thuộc vào khoảng thời gian bạn dùng -- chúng tôi đã và đang tăng tỉ lệ phát hiện trường hợp một cách chắc chắn trong 5 bệnh viện tại Dar es Salaam giữa 30 và 40 % . Vì vậy , đây thực sự là đáng kể . Biết rằng một bệnh nhân không được chẩn đoán bằng kính hiển vi có thể lây cho 15 người khác -- những người khoẻ mạnh-- trên một năm , bạn có thể chác chắn rằng chúng đã cứu rất nhiều sự sống . Ít nhất những con chuột anh hùng của chúng tôi đã cứu rất nhiều người . Con đường tiếp theo của chúng tôi là chuẩn hoá công nghệ này Và có những thứ đơn giản , ví dụ như , chúng ta có một laser nhỏ trong lỗ hít vào ở đó con chuột phải stick cho 5 giây . Vì vậy , để chuẩn hoá nó . Cũng vậy , để chuẩn hoá viên vê tròn , thức ăn thưởng , và nửa tự động việc này để nhân rộng trên quy mô lớn hơn nhiều và giúp cuộc sống của nhiều người hơnn Tóm lại , cúng có một số ứng rụng khác trong tầm hiểu biết . Đây là một nguyên mẫu đầu tiên của chuột máy ảnh của chúng tôi , mà là một con chuột với một chiếc ba lô chuột với một máy ảnh mà có thể đi dưới đống đổ nát để phát hiện các nạn nhân sau động đất và vân vân . Điều này là trong một giai đoạn nguyên mẫu . Chúng tôi chưa có một hệ thống làm việc ở đây . Để kết luận , tôi thực sự muốn nói , bạn có thể nghĩ rằng đây là về chuột , các dự án này , nhưng cuối cùng nó là về con người . Đó là việc trao quyền cho các cộng đồng dễ bị tổn thương để giải quyết khó khăn , tốn kém và phát hiện các nhiệm vụ nguy hiểm nhân đạo , và làm việc với một nguồn tài nguyên địa phương - nhiều có sẵn . Vì vậy , một cái gì đó hoàn toàn khác nhau là để tiếp tục thử thách nhận thức của bạn về các nguồn tài nguyên xung quanh bạn , dù là môi trường , công nghệ , động vật , hoặc con người . Và để tôn trọng hài hoà với chúng để nuôi dưỡng một công việc bền vững . Cảm ơn rất nhiều . Amy Tan và óc sáng tạo Nhà văn Amy Tan nhấn mạnh về quá trình sáng tạo và quá trình tiến triển trong óc sáng tạo của chính cô Giá trị của cái không có là : từ cái không có , luôn có một cái gì đó Đây là một bài văn tôi viết năm 11 tuổi và tôi nhận một điểm B + Những gì tôi sắp trình bày : từ cái không sẽ tạo cái hữu , và quá trình đó như thế nào Và tôi sẽ cố để trình bày chủ đề này trong vòng 18 phút hạn chế chúng tôi được phép và theo luật của TED và thực sự có điều gì đó đem đến một kinh nghiệm suýt chế nhưng kinh nghiệm suýt chết lại tốt cho sự sáng tạo OK Ừ , tôi cũng muốn giải thích rằng bởi vì Dave Eggers đã nói rằng anh ta sẽ chất vấn tôi nếu tôi nói dối hoặc không thật về luật chung của quá trình sáng tạo Và tôi đã từng như thế đối với một nửa khán giả là những nhà khoa học Khi tôi nói chúng ta , không cần thiết là tôi đang ám chỉ bạn Tôi đang nói về bản thân tôi , não bên phải và bên trái của tôi và cơ quan kiểm duyệt ở giữa nhắc nhỡ những gì mà tôi nói không đúng tôi đồng thời làm điều đó bằng cách đánh giá những gì liên quan đến sự sáng tạo của chính bản thân bao gồm một số sự kiện đã xảy ra , và thật sự Sự không có xảy ra thậm chí sớm hơn cái giây phút mà tôi đang chuẩn bị tạo ra một điều mới và cái đó bao gồm tự nhiên , và sự nuôi nấng và điều mà tôi cho là ác mộng Trong phạm vi của tự nhiên , mặc dù chúng ta có quan sát hay không chúng ta được trang bị bẩm sinh điều gì đó có thể trong não của chúng ta , với một vài dị thể mà tạo ra hiệu ứng gần như thần bí Và một số người sẽ cho rằng chúng ta được sinh ra với điều đó và với một số người khác , như mẹ của tôi sẽ cho rằng thiên phú của tôi là từ kiếp trước Một số người sẽ cho rằng sự sáng tạo là một chức năng từ sự bất thường gì đó của bộ não như hội chứng van Gosh -- nghĩa là bạn có một tí gì rối loạn hoặc suy nhược tinh thần tôi cần nói , với ai đó - gần đây tôi đọc được rằng van Gosh không hẳn là bị rối loạn tinh thần rằng ông có thể mang triệu chứng nghẽn mạch não tại thái dương và điều đó đã tạo ra nguồn sáng tạo của ông , và tôi không hẳn -- Tôi cho rằng có điều gì đó trong bộ não Và tôi sẽ đề cập rằng ở tôi đã phát sinh ra triệu chứng nghẽn mạch não tại vùng thái dương một vài năm trước nhưng nó xảy ra vào lúc tôi viết tác phẩm gần đây nhất và một số người cho rằng tác phẩm đó thật khác biệt Tôi nghĩ rằng một phần của nó cũng bắt đầu với một ý thức của cuộc khủng hoảng bản sắc : bạn biết đó , tôi là ai , tại sao tôi là một cá thể như thế này tại sao tôi không có màu da đen như mọi người ? Và đôi khi bạn đươc trang bị với kĩ năng nhưng chúng không hẳn là kĩ năng mà tạo nên sự sáng tạo Tôi đã từng vẽ . Nghĩ rằng mình sẽ là một nghệ sĩ và tôi vẽ một chú chó tí hon bức vẽ cũng tạm được nhưng không thật sự sáng tạo bởi vì tất cả những gì tôi thực hiện chỉ đơn thuần mang một chiều hướng Và tôi cảm nhận là có thể tôi đã bắt chước từ một quyển sách nào đó Và tôi cũng không thật sự nổi bật trong lãnh vực mà tôi muốn và bạn thấy đó , những điểm số này trông không tệ tí nào cả nhưng nó chắc chắn là không thể dự đoán rằng tôi sẽ tạo dựng cuộc sống từ cách sắp xếp ngôn từ một cách nghệ thuật Và , một trong những nguyên tắc sáng tạo bắt nguồn từ sự khủng hoảng khi còn bé Và tôi cũng có điều thông thường mà nhiều người có và như bạn biết , đó là kì vọng mà người khác đặt cho tôi cái món đồ đó , luôn tiện chỉ ra tôi được tặng cái vật đó khi mà chỉ vừa lên 9 và với mong ước rằng nó sẽ giúp tôi trở thành bác sĩ , ngay từ rất bé từ tuổi lên 5 đến 15 : tôi có những hoài bão lâu dài và điều đó được xem như là nghề tay trái của tôi và điều đó cũng dẫn đến cảm giác thất bại Nhưng thật ra có điều gì đó rất thật trong cuộc sống của tôi xảy ra khi tôi khoảng chừng 14 tuổi Vào năm 1967 , trước hết là anh của tôi bị phát hiện , rồi sau đó bố tôi sáu tháng sau đó , rằng họ bị ung bứu ác tính Mẹ tôi cho rằng có điều xấu gì đó đang xảy ra và mẹ quyết định phải tìm ra nguyên cớ. rồi bà sẽ khắc phục nó Cha của tôi là mục sư Baptist , và ông tin tưởng vào màu nhiệm và rằng Chúa sẽ xoá đi niềm ác đó nhưng rồi , cả hai đều qua đời cách nhau sáu tháng Sau cái mất của họ , mẹ tôi tin rằng đó là định mệnh , hoặc lời nguyền -- bà suy ngẫm về hầu hết các lý do trong vũ trụ rằng tại sao tổn thương đó xảy ra với bà Mọi thứ trừ sự ngẫu nhiên . Bà không tin tưởng vào sự ngẫu nhiên Mọi việc xảy ra vì một lí do gì đó Và một trong những nguyên nhân , bà cho rằng do chính mẹ của bà người mất đi khi bà còn rất trẻ , đang giận dữ đối với bà Từ đó tôi mang khái niệm mơ hồ về cái chết vây quanh tôi bởi vì mẹ cho rằng tôi sẽ là người kế tiếp , rồi sau đó sẽ là bà Và khi bạn phải đối mặt với viễn cảnh chết chóc sắp xảy ra bạn sẽ bắt đầu suy nghĩ rất nhiều về mọi chuyện Bạn sẽ trở nên rất sáng tạo , trong mối cảnh để tồn tại Và khi đó , điều này đặt ra câu hỏi chính của tôi Và tôi vẫn còn thắc mắc những điều này cho tới nay Rằng : tại sao những điều đó xảy ra , và chúng xảy ra như thế nào ? Còn mẹ tôi thì hỏi điều này : Làm cách nào mà tôi tạo nên cái đó Thật tuyệt vời khi đặt những câu hỏi đó , khi mà bạn đang viết truyện Bởi vì sau cùng , trong khuôn khổ từ một đến 300 trang bạn sẽ phải tìm câu trả lời cho tại sao chúng xảy ra , và xảy ra như thế nào xảy ra theo thứ tự gì . Dưới những ảnh hưởng gì ? Trong phương cách của người kể chuyện / viết chuyện , làm cách nào để tạo ra những tác dụng đó ? Đó cũng là điều mà các khoa học gia cùng chất vấn , theo tôi nghĩ Phần nào đó liên quan đến vũ trụ học , và tôi phải tạo nên sự học hỏi cho chính vũ trụ của tôi như là tác giả của vũ trụ đó Và bạn thấy đó , có rất nhiều điều cần suy đi ngẫm lại để tạo nên điều đó , để tìm hiểu về điều đó -- năm này qua tháng nọ , một cách thường xuyên Khi nghĩ về sự sáng tạo , tôi cho rằng nó chính là sự tri cảm hoặc bất lực để kiềm chế sự liên thông hầu như về mọi mặt trong cuộc sống Và tôi cũng cảm nhận được rất nhiều điều từ những gì đang xảy ra ở tại hội thảo này về hầu hết những gì đang xảy ra Và tôi sẽ dùng sự liên tưởng này , như là một ẩn dụ về cơ học lượng tử , mà tôi cũng không thật sự rành nhưng tôi sẽ sự dụng cơ học này như là một tiến trình để giải thích tại sao tôi sử dụng nó như là một ẩn dụ Trong cơ học lượng tử , đương nhiên chúng ta có năng lượng và chất đặc đen Và cũng như vậy khi đặt câu hỏi về tại sao nhiều việc xảy ra như thế Có rất nhiều điều không thể hiểu , và bạn không hiểu được chúng ngoài trừ sự vắng mặt của chúng Nhưng mà khi bạn bắt đầu liên tưởng trong câu chuyện , bạn muốn kết hợp chúng tạo nên một tổng lực mà lớn hơn đơn lực điều mà bạn muốn tìm là cái quan trọng . Cái ý nghĩa . Và đó là điều bạn muốn tìm trong tác phẩm của tôi , một ý nghĩa riêng và nguyên tắc của sự hoài nghi chính là một phần của cơ học lượng tử như những gì mà tôi hiểu về cơ học này . Và điều này xảy ra thường xuyên trong tác phẩm của tôi Và hiệu ứng đầy kinh hãi của người quan sát mà khi bạn đang tìm kiếm điều gì ở đó như bạn biết , có nhiều việc xảy ra cùng một lúc và bạn đang nhìn nó trong những cách khác nhau , thì bạn đang cố tìm ra một sự tương đương Hoặc đó là những gì nằm trong câu chuyện này . Và khi bạn cố gắng quá độ thì bạn chỉ có thể viết về " sự gần như " Bạn sẽ không tìm tòi được gì Và điều mà bạn muốn tìm kiếm , điều mà bạn mong ước để tìm , trong sự bất ngờ , sẽ không còn tồn tại Đến đây , tôi không muốn bỏ qua mặt bên kia của những gì đang xảy ra trong vũ trụ như nhiều khoa học gia đã từng Và do đó tôi sẽ đề cập đến thuyết chuỗi học và cần nói rằng những người đầy sáng tạo thì có tính đa chiều hướng và tôi nghĩ rằng sự khắc khoải mang 11 mức độ khác nhau Và tất cả mức độ điều xảy ra cùng một lúc Và cần hỏi sâu về sự mơ hồ Và tôi sẽ liên tưởng sự mơ hồ đó với sự bất biến của vũ trụ học Và bạn sẽ không biết về điều đang xảy ra , nhưng điều gì đó đang diễn ra Và đối với tôi , sự mô hồ thật là khó diễn tả Cuộc sống tôi có điều này . Sự mơ hồ trong đạo đức Điều đó luôn dự cánh ở đó . Và như một ví dụ việc này xảy ra gần đây với tôi tôi đọc về nó trong một bài xã luận do một người phụ nữ viết về chiến tranh ở Iraq . Và bà nói rằng " Cứu một người đang bị đắm chìm , bạn có trách nhiệm với anh ta cho cuộc sống " Đây là một thành ngữ Trung Hoa nổi tiếng , bà nói rằng Và điều đó có nghĩa rằng : bởi vì chúng ta đến Iraq , chúng ta nên lưu lại đó cho đến khi sự việc được giải quyết . Có thể đến cả 100 năm Và tôi chợt nghĩ đến một thành ngữ khác là rằng " cứu một con cá đang đắm chìm " những người đánh cá đạo Phật thường nói điều đấy vì họ không được phép giết hại bất cứ thứ gì và do để kiếm sống , và có được miếng ăn họ phải tìm cách phân giải rằng họ đang cứu vớt con cá đang bị chết chìm nhưng rủi thay , con cá chết đi trong quá trình cứu vớt Bây giờ những gì gói gọn trong cả những phép ẩn dụ về chết đuối đó -- thật ra , một nghĩa là từ sự giải thích của mẹ tôi và đó là một thành ngữ Trung Hoa nổi tiếng , bởi vì bà nói với tôi rằng " Cứu một người đang đắm chìm , bạn sẽ mang trách nhiệm suốt đời cho người đó " Và lời này cảnh báo rằng - đừng vướng bận vào công việc của người khác hay là bạn sẽ gỡ không ra nổi Được rồi . Tôi nghĩ rằng nếu ai đó thật sự đuối chìm , bà sẽ cứu họ nhưng cả hai câu nói , cứu một con cá đang đắm chìm hoặc là một người đang đắm chìm , đối với tôi điều này liên quan đến mục tiêu Và trong cuộc sống của tất cả chúng ta , trong tình huống nào đó , chúng ta sẽ phản ứng Và rồi sau đó chúng ta có ý định đó là sự mơ hồ về ý định mà chúng ta muốn thực hiện và khi chúng ta làm điều gì và kết quả của nó có thể không như dự định ban đầu Có thể sự việc bất thành . Và rồi , trách nhiệm của chúng ta là gì ? Chúng ta cần phải làm điều gì ? Để chúng ta sống tốt hoặc là làm gì đó để bào chữa và nói rằng , thế đấy , dự định của tôi đều tốt cả cho nên tôi không thể mang trách nhiệm cho tất cả ? đó là nhập nhằng trong đời tôi điều này làm tôi thật bức rức và dẫn đến việc tôi viết quyển sách mang tên Cứu rỗi con cá đang đắm chìm Khi mà tôi tìm ra câu hỏi này , tôi thấy rất nhiều ví dụ về nó . Đầy rẫy mọi nơi Tôi thấy gợi ý mọi nơi phần nào đó , tôi biết chúng luôn hiện diện trong cuộc sống Và trong lúc viết , điều đó đã xảy ra . Tôi kiếm được gợi ý này và dòng tư tưởng nọ và tôi hiểu rằng dù rằng chúng thật hiển nhiên ở đó , nhưng chúng không dễ tìm điều cần thiết là , tôi phải có mục tiêu . và khi tôi có được câu hỏi , tôi tìm được tiêu điểm và những điều tưởng rằng tạp nhạp vô giá tri trong cuộc sống trong câu hỏi này , chúng lại trở thành xác đáng Và dường như nó diễn ra mọi lúc Bạn cho rằng có gì đó thật là ngẫu nhiên hoặc may mắn mà bạn được vũ trụ trợ giúp và điều này có thể giải thích đươc vì giờ đây bạn có một tiêu điểm và bạn chú tâm đến nó nhiều hơn Nhưng khi bạn áp dụng điều này Bạn bắt đầu nhìn nhận sự việc với mục tiêu của bạn Liệu bạn có giúp đỡ em trai bạn trong lúc em gặp khó khăn ? Tại sao nên và tại sao không ? Có điều gì đó có thể cần chú ý hơn như tôi cho rằng , vấn đề nhân quyền ở Miến Điện Tôi nghĩ là không nên đến Miến Điện ; vì nếu tôi đi , tôi sẽ tỏ ra rằng tôi tán thành chế độ quân sự ở đó Cho đến một lúc , tôi phải tự hỏi " Tại sao chúng ta cần có kiến thức , tại sao chúng ta phải có giả định " mà người khác gán cho ban ? Tôi cảm nhận điều như thế trong lúc trưởng thành và nghe từ cha tôi những nguyên tắc đạo đức cha tôi là một mục sư Baptist Kết cuộc , tôi quyết định đi đến Miến Điện trong dự định của tôi và vẫn không rõ rằng nếu tôi đến đó kết quả của nó sẽ ra sao nếu tôi viết truyện và rồi khi đến thời điểm , tôi sẽ phải đối mặt với nó . Chúng ta đều bận lòng với việc trong cuộc sống mà ta hiểu biết về đến điểm này chúng ta hỏi rằng , trên phương diện cá nhân ta làm được gì ? không phải ai cũng có thể đến châu Phi , hoặc được làm ở bệnh viện vậy ta sẽ làm gì nếu ta có ý thức đạo đức , cảm giác này như thế nào ? Đồng thời , một trong điều quan trong nhất mà chúng ta nhìn thấy và nói đến ngày nay là tội diệt chủng và nó dẫn đến câu hỏi này khi tôi tìm hiểu về những việc mang sự mơ hồ về đạo đức và hoài nghi và tôi suy ngẫm về mục tiêu của tôi Tôi hiểu ra rằng tôi đã tự hỏi điều này khi còn thơ rằng tại sao tôi lại ở đây , và ý nghĩa cuộc sống tôi như thế nào và chổ đứng nào của tôi trong vũ trụ ? điều này dường như thật minh bạch , nhưng lại rất mơ hồ trong vài mặt , chúng ta đều không thích sự mơ hồ trong đạo đức tuy nhiên nó lại vô cùng cần thiết Khi viết một câu truyện , tôi bắt đầu từ đó đôi lúc tôi tìm trợ giúp từ vũ trụ , dường như là vậy mẹ tôi cho rằng linh hồn của bà ngoại tôi đã dìu dắt tôi trong quyển đầu tiên bởi vì tôi dường như hiểu cả những việc mà tôi không ngờ đến thay vì viết về bà tôi qua đời ngẫu nhiên từ sử dụng quá liều thuốc phiện trong khi đang sản khoái trong câu chuyện , tôi lại viết rằng bà tự sát và đó hoá ra là những gì đã xảy ra và mẹ tôi cho rằng sự hiểu biết đó chắc chắn là đến từ bà tôi Cũng có những trường hợp khác , thật kì lạ đã giúp ích trong việc tìm kiếm thông tin để tôi viết sách Như trong tình huống này , tôi đang viết về câu chuyện mà bao gồm nhiều chi tiết , giai đoạn lịch sử , một địa điểm và tôi cần thông tin lịch sử mà thật phù hợp rồi tôi mở ra quyển sách này , và tôi -- trang đầu tiên mà tôi lật ra có chính xác bối cảnh , và thời điểm về nhân vật mà tôi cần hiểu đến trong cuộc loạn Bình Thiên Quốc xảy ra gần ở Qualin , phía ngoài địa phận đó và một nhân vật mà tự cho là con của Chúa Bạn sẽ thắc mắc sao có những chuyện xảy ra ngẫu nhiên như thế ? Lạ thật , điều gì là ngẫu nhiên ? Điều gì tình cờ ? Điều gì là vận may ? Những gì mà bạn cảm nhận từ vũ trụ mà không thể tìm được lời giải thích ? và điều này cũng được mô tả trong câu chuyện Đây là những việc mà tôi luôn nghĩ đến ngày qua ngày Đặc biệt là khi việc tốt xảy ra cũng cụ thể khi việc xấu xảy ra Nhưng tôi nghĩ có gì đó rất là ngẫu nhiên và tôi muốn biết đến những thành phần đó để có thể cảm tạ , và cũng cố gắng tìm kiếm chúng trong cuộc sống Bởi vì , xin nhắc lại lần nữa , tôi nghĩ khi tôi biết về điều đó thì chúng xảy ra thường xuyên hơn Một lần khác khi tôi đến một chỗ nọ cùng với một số bạn , chúng tôi chạy vô hướng đến một chốn khác và rồi chúng tôi dừng lại ở nơi dân địa phương một ngôi làng xinh đẹp và trong sạch Rồi chúng tôi dạo bước qua ba thung lũng và ở thung lũng thứ ba , có điều gì đó thật kì lạ và quái gỡ tôi cảm nhận sự bất an . Ngay lúc đó tôi biết rằng đây phải là bối cảnh của quyển sách và khi viết về một trong quanh cảnh , sự việc xảy ra ở thung lũng thứ ba đó Một vài lý do gì đó , tôi lại viết về những ụ đá hình tháp mà một người đàn ông đang xay đắp Tôi không hiểu rõ tại sao , nhưng tôi lại suy diễn cảnh đó một cách sinh động Rồi tôi bị chựng lại và một người bạn hỏi nếu tôi muốn đi dạo với cô ta và vài chú chó tôi đồng ý . Và khoảng 45 phút sau đó khi dạo dọc bờ biển , thì tôi gặp được cảnh này và đó là một người đàn ông , Trung Quốc và ông ta đang xây đắp nên những ụ đá , không cần đến keo hoặc những gì khác và tôi hỏi làm cách nào ông làm được thế ? và ông nói rằng , thế đấy , mọi vật trong cuộc sống đều có một sự cân bằng và điều này chính là ý nghĩa của câu chuyện mà tôi viết Tôi có rất nhiều ví dụ - Tôi cũng có rất nhiều minh hoạ như thế khi viết chuyện và tôi không thể giải thích chúng Có phải do tôi đã dựng nên một màng lọc mà tạo ra sự trùng khớp khi viết về những việc này ? hoặc đây là một sự ngẫu nhiên mà không giải thích được , như sự bất biến của vũ trụ ? Một sự việc mà chính tôi cũng cho là những sự cố Như tôi từng nói , mẹ tôi không tin vào sự ngẫu nhiên Thế đâu là bản chất của những sự cố ? và làm như thế nào chúng ta có thể gán trách nhiệm và nguyên nhân cho chúng ngoài mặt pháp lý ? Tôi có thể quan sát cách chính nhân khi tôi đến cái ngôi làng Dong xinh đẹp đó , ở Quí Châu , vùng nghèo nhất ở TQ Và khi tôi thấy nơi xinh đẹp đó . Tôi biết rằng tôi muốn quay trở lại Rồi cơ hội này đến với tôi khi National Geographic hỏi rằng Tôi trả lời tôi muốn viết về ngôi làng này của người Singing , bộ tộc Singing Và họ đồng ý . Trong khoảng thời gian mà tôi nhìn thấy nơi ấy cho đến khi tôi lại đến đó một tai nạn kinh khủng xảy ra . Một người đàn ông lão niên , ngủ quên và đánh rơi cái mềm giữ ấm của ông ta vào đống lữa 60 ngôi nhà bị thiêu rụi , và 40 khác bị hư hoại Trách nhiệm được quy cho gia đình này Những con trai của ông bị bắt sống cách xa làng 3 kilomet , trong một chuồng bò và lẽ nhiên , người phương Tây chúng ta sẽ cho rằng " Ừ , chỉ là tai nạn . Thật là không công bằng Họ là những con trai , không phải người cha " và khi tôi viết chuyện , tôi phải bỏ qua những đức tin đó Nó mất một thời gian , nhưng tôi phải bỏ qua cái suy nghĩ đó , và rồi đến nơi đó , hiện diện ở đấy và rồi tôi có 3 cơ hội đến nơi đấy trong những mùa khác nhau và tôi bắt đầu cảm nhận điều gì lạ trong lịch sử mà đã xảy ra , và về bản chất sống của ngôi làng rất nghèo này và khi bạn tìm niềm vui , lễ nghi , phong tục , và chỗ nối với những gia đình khác . Tôi hiểu tại sao trách nhiệm được xem như là công lý và tôi cũng có thể biết về nghi thức mà họ sử dụng một nghi thức đã không dùng đến 29 năm qua . Nghi thức đễ phái một số đàn ông một thầy Phong Thuỷ phái một số đàn ông trên ngựa ma đến thế giới bên kia đến đây , bạn và tôi ở phương diện người phương Tây sẽ cho rằng đây là mê tính . Nhưng sau khi ở đó một thời gian và trông thấy những điều ngạc nhiên xảy ra bạn sẽ chất vấn rằng thật ra những đức tin nào đang có tác dụng trên thế giới quyết định mọi việc xảy ra như thế nào và như tôi lưu lại với họ , tôi viết nhiều hơn về câu chuyện đó khi tôi nghĩ đến nhiều hơn về những đức tin đó , tôi thấy rằng chúng quan trọng với tôi -- để tin vào điều đó , bởi vì chúng làm cho câu chuyện trở nên thật và đó là điểm mà tôi sẽ tìm được trả lời cho tại sao tôi cảm nhận những câu hỏi đấy trong cuộc sống thời gian trôi qua , đương nhiên việc bút sách không luôn nhanh chóng vào lúc này khi tôi đang nói về điều đó tại TED quyển sách đến và rồi lại đi . Khi được phát hành , nó không còn là câu chuyện của tôi trong tay của người đọc truyện , họ suy giải cách khác nhau Nhưng khi quay trở lại với câu hỏi này , làm cách nào tôi có thể tạo nên điều gì đó từ sự không có và làm cách nào để tôi tạo nên chính cuộc sống của tôi ? tôi nghĩ đến điều ấy bằng sự chất vấn và tự bảo rằng sẽ không có sự thật tuyệt đối tôi tin vào sự cụ thể , sự cụ thể của câu chuyện về quá khứ , sự đặc trưng của quá khứ những điều mà xảy ra ở thời điểm đó trong câu chuyện và tôi cũng tin rằng khi nghĩ về những điều này suy nghĩ về vận may , số phân , ngẫu nhiên và cơ rủi Ý chúa , và sự đồng diễn của lực huyền bí tôi sẽ suy ra một số khái niệm về chúng , làm cách nào mà ta tạo ra chúng Tôi phải nghĩ về vai trò của tôi . Vị trí của tôi trong vũ trụ và tôi trở nên như thế là do dự tính của ai đó , hay là do tôi tạo nên ? tôi cũng tìm được đáp án một cách đầy ý nghĩa , trở nên những gì được tưởng tượng nhưng rồi hiện diện trong cái thế giới thật , thế giới ảo và đó là cách tôi tìm những mảnh vụn của sự thật , không phải tuyệt đối hoặc hoàn chỉnh và chúng phải đến từ mọi cơ hội bao gồm những gì tôi chưa hề nghĩ tới và câu trả lời cũng chưa thật hoàn chỉnh Hơn hẳn , nếu có một câu trả là , nó cũng nên dùng để nhắc nhở bản thân tôi rằng không có điều gì là tuyệt đối và mang tín hoàn thiện . Bởi vì tôi sẽ tìm thấy điều gì lạ và chỉ với đán án nửa vời , câu trả lời hoàn thiện hơn sẽ đến điều đơn giản là hãy tưởng tượng và hình dung bản thân tôi trong câu chuyện cho đến khi mà chỉ một - và chỉ một sự minh bạch giữa tôi và câu chuyện mà tôi viết và bằng cách đó tôi phát hiện rằng , nếu tôi cảm nhận điều đó trong câu chuyện trong một câu chuyện -- tôi nghĩ rằng tôi đang tiến gần đến hiểu biết hơn về lòng trắc ẩn , cảm nhận về nó bởi vì ở mọi việc về câu hỏi tại sao việc diễn ra như thế , cảm nhận về điều đó là cần thiết tôi phải trở thành câu chuyện để có thể hiểu hơn về nó Chúng ta đang đi đến đoạn cuối của bài diễn văn và tôi sẽ tiết lộ cái gì trong cái giỏ , và đó là sự thần bí vật mà làm biến đổi cuộc sống của ta mà thật tuyệt vời , và lưu lại với chúng ta Và đây là cô ấy . Cảm ơn rất nhiều ! Andrew Fitzgerald : Phiêu lưu trong thế giới hư cấu của Twitter Vào những năm 1930 , đài phát thanh đã mở đầu một hình thức kể chuyện hoàn toàn mới ; ngày nay , các nền tảng ứng dụng micro-blog như Twitter đang một lần nữa thay đổi cục diện . Andrew Fitzgerald xem xét lịch sử ngắn ngủi nhưng đầy lôi cuốn của những hình thức thử nghiệm mới đầy sáng tạo trong hư cấu và kể chuyện . Thời gian rảnh rỗi của tôi ngoài Twitter tôi đã trải nghiệm một chút ít với việc kể chuyện online , thử nighệm với việc mà chúng ta có thể làm với các công cụ số mới . Trong công việc của tôi tại Twitter , tôi thực sự đã dành một chút thời gian làm việc với các tác giả cũng như những người kể chuyện , nhằm mở rộng ranh giới những thử nghiệm . Và tôi muốn nói qua một số ví dụ hiện nay về những thứ mà người ta đã làm mà tôi nghĩ là thực sự lôi cuốn bằng cách sử dụng những nhân vật linh hoạt và ẩn danh trên mạng và làm mờ ranh giới giữa hiện thực và hư cấu . Nhưng tôi muốn bắt đầu từ những năm 1930 . Rất lâu trước cái gọi là Twitter , radio mang đến cho chúng ta những bản tin và kết nối hàng triệu người tại duy nhất một điểm phát sóng . Và từ những điểm phát sóng này bắt nguồn những câu chuyện Một số chúng là những câu chuyện quen thuộc . Một số là những câu chuyện mới . Và trong một thời gian chúng đã từng là những kiểu mẫu quen thuộc , nhưng rồi radio bắt đầu phát triển theo cách riêng đặc trưng của nó . Hãy nghĩ về những bản tin phát sóng trực tiếp trên radio . Kết hợp phát sóng trực tiếp với những tập truyện thường kỳ , chúng ta có được một hình thức mới . Và lý do tại sao tôi nói đến radio là vì tôi nghĩ rằng radio là một ví dụ hay về phương tiện truyền thông mới tạo nên những hình thức mới để xây dựng nên những câu chuyện mới . Và tất nhiên hôm nay , chúng ta có một loại hình truyền thông hoàn toàn mới để trải nghiệm , đó là thế giới online . Đây là bản đồ những người dùng Twiier và những kết nối giữa họ . Có hàng ngàn tới hàng ngàn người . Mỗi một điểm độc nhất trong đó là điểm phát sóng của chính nó . Chúng ta đã đi tới thế giới của rất nhiều kết nối này nơi mà truy cập vào thiết bị là cản trở duy nhất tới việc phát sóng . Tôi nghĩ chúng ta nên bắt đầu nhìn nhận đúng hơn những hình thức mới nổi này khi mà mọi người học cách kể chuyện trong loại hình truyền thông mới Tôi thực sự tin rằng chúng ta đang ở trong một lãnh địa mở rộng lớn cho những trải niệm sáng tạo , nếu bạn muốn , mà chúng ta sẽ khám phá và bắt đầu định cư trên miền đất hoang dã này của Internet nhưng hiện nay chỉ vừa sẵn sàng để bắt đầu xây dựng những công trình trên đó , và những công trình đó chính là những hình thức mới của kể chuyện mà Internet cho phép ta sáng tạo . Tôi tin rằng việc này bắt đầu với một cuộc cách mạng của những phương pháp hiện thời . Lấy ví dụ , truyện ngắn , mọi người đang nói rằng truyện ngắn là trải nghiệm sự phục hưng của nhiều thể loại nhờ vào những người độc giả số , những thị trường số . Một nhà văn , Hugh Howey , đã thử nghiệm với những truyện ngắn trên Amazon bằng cách phát hành một câu chuyện rất ngắn gọi là " Wool . " ông nói rằng thực ra ông không có ý định để " Wool " trở thành một loạt truyện , nhưng những độc giả yêu câu chuyện đầu tiên nhiều đến nỗi mà họ muốn đọc tiếp , thế nên ông viết tiếp . Ông cho ra đời " Wool 2 " , là một tập dài hơn tập đầu tiên chút ít , " Wool 3 " , thậm chí còn dài hơn nữa , rồi đỉnh điểm là " Wool 5 " , là một tiểu thuyết 60,000 từ . Tôi nghĩ Howey có thể làm tất cả những điều đó bởi vì ông có được sự phản hồi nhanh chóng từ hệ thống e-books . Ông có thể viết và xuất bản với những đơn đặt hàng tương đối nhanh chóng . Không có nhà trung gian nào giữa ông và độc giả . Chỉ là ông kết nối trực tiếp tới những độc giả của mình và xây dựng dựa trên sự phản hồi và lòng nhiệt tình mà họ đã dành cho ông . Vậy tổng thể cả dự án này là một thí nghiệm . Nó bắt đầu với một câu chuyện ngắn , và tôi nghĩ cuộc thí nghiệm này thực sự đã trở thành một phần trong hình thức viết sách của Howey . Và có một số thứ trong loại hình truyền thông này đã được giải phóng , đó là sự thử nghiệm là một phần của chính loại hình này . Đây là một câu chuyện ngắn của tác giả Jenifer Egan gọi là " Hộp đen " . Ban đầu nó được viết riêng biệt trên Twitter . Egan đã thuyết phục tạp chí The New Yorker bắt đầu một tài khoản trên New Yorker viễn tưởng từ những gì mà họ có thể tweet tất cả những dòng bà viết . Giờ đây trên Twitter , đương nhiên , có giới hạn 140 kí tự . Egan chế nhạo điều đó bằng cách chỉ viết tay trong cuốn sổ minh hoạ kịch bản này , sử dụng những giới hạn không gian liên kết vật lý của những ô hình minh hoạ để viết ra từng dòng tweet một , và những dòng tweet đó cuối cùng đạt được số lượng mà hơn 600 trong chúng được đăng từng số bởi The New Yorker . Mỗi tối , vào 8 p.m , bạn có thể bắt được tới một câu chuyện ngắn từ tài khoản hư cấu của The New Yorker Tôi nghĩ nó khá là thú vị : một kênh văn học hư cấu thu nhỏ . Thí nghiệm ở câu chuyện của Egan , đương nhiên cũng giống mọi thứ trên Twitter , nơi đó có rất nhiều cách để trải nghiệm điều này . Bạn có thể trở lại phần này , nhưng thú vị hơn , nếu bạn xem nó trực tiếp , có một sự mong đợi được tạo nên bởi những dòng tweet thực thụ , bạn không thể kiểm soát khi nào bạn có thể đọc được nó . Đó là sự phát đi một đoạn clip thông thường , nhưng nội dung của nó vẫn đang được xây dựng , thông thường , là người đọc , bạn kiểm soát được tốc độ đọc của mình , nhưng trong trường hợp này , The New Yorker kiểm soát , và họ gửi cho bạn từng ít từng ít một , và bạn có được sự hồi hộp mong chờ cho tập kế tiếp . Một ví dụ hay cho tiểu thuyết và truyện ngắn trên Twitter , Elliot Holt là một tác giả , người viết câu chuyện có tên " Bằng chứng . " Nó bắt đầu với dòng tweet : " Vào 28 tháng Mười một , 10 : 13 p.m. , một phụ nữ được nhận dạng là Miranda Brown , số nhà 44 , Brooklyn , rơi lầu chết từ sân thượng của khách sạn Manhattan . " Câu chuyện bắt đầu bằng lời kể của Elliott , nhưng sau đó lời nói của Elliot mất dần , và chúng ta nghe thấy tiếng của Elsa , Margot và Simon , các nhân vật mà Elliott tạo ra trên Twitter chuyên để kể câu chuyện này , một câu chuyện từ đa góc độ dẫn tới khoảnh khắc 10h13 phút tối . khi người phụ nữ đó rơi lầu chết . Ba nhân vật này mang tới một cái nhìn tin cậy từ đa góc độ . Một nhà phê bình đã gọi câu chuyện của Elliott là " Tiểu thuyết trên Twitter đã làm đúng " , bởi bà đã làm đúng . Bà sử dụng những giọng điệu bà có nhiều nhân vật và nó diễn ra trong thời gian thực . Thú vị thay , dù thế , Twitter không chỉ là một cơ chế phân phối . Mà nó còn là một cơ chế sản xuất . Sau này Elliott đã nói với tôi bà đã viết toàn bộ câu chuyện bằng hai ngón tay cái Bà đã nằm dài trên chiếc trường kỷ và chỉ qua lại giữa các nhân vật khác nhau tweet từng dòng , từng dòng một . Tôi nghĩ đó là một kiểu của sự sáng tạo tự phát của những gì nói ra từ giọng điệu của mỗi nhân vật thực sự thêm phần tin cậy cho không những bản thân nhân vật , mà còn cho loại hình văn học mà bà đã sáng tạo ra với đa góc độ trong một câu chuyện trên Twitter . Cũng như bạn bắt đầu chơi với những nhân vật online linh hoạt , bạn cảm thấy thậm chí còn thích thú hơn khi bắt đầu tương tác vơi thế giới thực . Những nhân vật như một Obama vô hình hay câu nói nổi tiếng " những tập hồ sơ đầy phụ nữ " của Mitt Romney xuất hiện suốt kỳ tranh cử năm 2012 , hay thậm chí fan hâm mộ truyện giả tưởng " West Wing " trên Twitter nơi mà bạn sẽ truy cập được vào tất cả những tài khoản đó cho mỗi một nhân vật riêng biệt trong " The West Wing " bao gồm con chim đã mổ vào cửa sổ nhà Josh Lyman trong một tập . Tất cả là sự lặp lại nhanh chóng trên một chủ đề . Họ là những người sáng tạo đang trải nghiệm với những ranh giới những gì là có thể trong hình thức truyền thông này . Bạn hãy nhìn một số thứ như " West Wing " trên Twitter , những gì bạn có là những nhân vật hư cấu đó khớp với thế giới thực tại . Họ bình luận về chính trị , họ lên tiếng chống lại những xấu xa trong Quốc hội . Hãy ghi nhớ , tất cả họ đều là những người dân chủ . Và họ khớp với thế giới thực . Họ đáp ứng với nó . Một khi bạn nhập vai một nhân vật ảo , nặc danh , gắn kết với thế giới thực , và bạn vượt quá những sự kính trọng đơn thuần hoặc nhại lại và bạn vận dụng những công cụ đó vào công việc kể một câu chuyện , đó là khi mọi thứ trở nên thực sự thú vị . Trong suốt cuộc bầu cử thị trưởng Chicago có một tài khoản nhại . Đó là Thị trưởng Emanuel . Nó cho bạn mọi thứ bạn muốn từ Rahm Emanuel , cụ thể là trong ban nói tục . Tài khoản thô lỗ này bám gót những động thái hằng ngày của cuộc đua , cung cấp lời bình như thể chính nó là người trong cuộc . Nó bắt chước tất cả lối bóng gió tự nhiên của một tài khoản nhại có chất lượng trên Twitter , nhưng sau đó nó bắt đầu trở nên kỳ quái . Nó dần chuyển từ kênh bình luận sang một thiên tiểu thuyết khoa học nhiều tuần thời gian thực trong đó nhân vật chính , Rahm Emanuel , tham gia một cách đa chiều những chuyến đi trong ngày bầu cử , những điều không thực sự xảy ra . Tôi đã xem kỹ các trang báo . Và thú vị thay , nó đã đến hồi kết . Đó là một thứ không thường xuyên xảy ra với những tài khoản nhại trên Twitter . Nó kết thúc , một kết thúc của một bài tường thuật chính hiệu . Rồi sau đó tác giả , Dan Sinker , một nhà báo , người hoàn toàn giấu tên trong suốt thời gian đó , tôi nghĩ việc này có rất nhiều ý nghĩa với anh để chuyển nó thành sách , bởi cuối cùng nó là một hình thức tường thuật , và tôi nghĩ rằng chuyển nó thành sách biểu trưng cho một điều rằng anh đã sáng tạo ra một cái gì đó mới mẻ cần thiết để được chuyển đổi lại về những hình thức trước đó . Một trong những ví dụ tâm đắc của tôi về những điều đang xảy ra trên Twitter ngay bây giờ , thực ra đó là một chương trình vô cùng ngớ ngẩn Crimer Show . Crimer Show kể câu chuyện của một siêu tội phạm và một thám tử đen đủi đối mặt với nhau trong tình huống oái ăm này , cùng với những ẩn dụ của một chương trình TV . Tác giả của Crimer Show đã nói rằng nó là sự nhại lại một kiểu chương trình phổ biến tại Anh nhưng có điều , nó kỳ quái . Và tất cả mọi lúc Crimer tên siêu tội phạm , làm mọi thứ trên TV đó . Hắn luôn luôn cởi chiếc kính đen hoặc quay mặt vào camera , nhưng những thứ đó chỉ xảy ra trên chữ viết . Tôi nghĩ việc mượn tất cả những phép ẩn dụ đó từ ti vi và thêm nữa việc giới thiệu mỗi Crimer Show như một tập phim , đánh vần E-P-P-A-S-O-D , " eppasod , " phát sóng theo từng tập thực sự , nó đã tạo ra một điều mới mẻ . Có một tập mới của Crimer Show trên Twitter gẩn như là mỗi ngày , và chúng được hoàn thành bằng cách đó . Tôi nghĩ đó một thử nghiệm thú vị . Một thứ gì đó hoàn toàn mới mẻ vừa được tạo ra ở đây bằng cách nhại lại một số thứ trên TV . Tôi nghĩ rằng trong thể loại kể chuyện hiện thực thời gian thực , cũng có nhiều ví dụ thực sự thú vị . RealTimeWWII là một tài khoản tư liệu về những gì diễn ra 60 năm trước trong mức độ chi tiết hiếm có , cứ như thể bạn đang đọc tin tức hàng ngày ngay ở thời xa xưa . Tác giả Teju Cole đã thực hiện nhiều thử nghiệm với việc dùng những phá cách văn học vào những sự kiện tin tức . Trong tình huống đặc biệt này , ông ấy đang nói về chiến cơ oanh tạc . Tôi nghĩ trong cả hai ví dụ trên , bạn đang bắt đầu nhìn thấy cách người ta kể chuyện với nội dung hiện thực mà có thể được xây dựng trong hai kiểu mới của kể chuyện hư cấu . Vậy với kể chuyện thời gian thực , việc làm mờ ranh giới giữa hiện thực và hư cấu , thế giới thực và thế giới số , cá tính linh hoạt , ẩn danh , đó là tất cả những công cụ mà chúng ta có thể tiếp cận , và tôi nghĩ rằng chúng chỉ là những khối vật liệu . Chúng là những bits mà điện tử chúng ta sử dụng để xây dựng những công trình , những kết cấu và rồi trở thành nơi định cư của chúng ta trên thế giới rộng mở đó cho những trải nghiệm sáng tạo . Cảm ơn . Thomas Dolby và Rachelle Garniez Giọng hát và tiếng nhạc chuông vui vẻ của ca sĩ / nghệ sĩ đàn accordion Rachelle Garniez ở TED House Band , đệm bởi Thomas Dolby với đàn piano điện tử , mang đến một bản nhạc tuyệt vời cho bài hát kinh điển " La Vie en Rose " của Edith Piaf . Thomas Dolby : Với sự trân trọng nhất xin chào mừng người phụ nữ đáng yêu , vui vẻ , và nói hai thứ tiếng Rachelle Garniez . Khi anh ôm em trong vòng tay Anh thì thầm với em , Em thấy cuộc sống màu hồng . Anh ta nói với em những lời của tình yêu , Và nói nó mỗi ngày , Những lời nói làm em lay động Nó xâm chiếm trái tim em Nó làm em hạnh phúc Em không hiểu vì sao . Với em thế là đủ . Em đã hoàn toàn thuộc về anh Trọn đời Anh nói với em những lời nguyện ước . Và em thấy trong anh và em thấy trong em Trái tim em thổn thức Catherine Bracy : Tại sao hackers lại là những công dân tốt Hacking mang ý nghĩa rộng lớn hơn là những ý đồ phá hoại hoặc sự lất đổ chính trị . Như Catherine Bracy đã trình bày trong buổi nói chuyện đầy cảm hứng này , nó có thể mang cả hai mặt tốt và không tốt . Diễn giả xoay quanh những dự án thú vị ở Honolulu , Oakland và Mexico City - và xây dựng một ví dụ đầy thuyết phục mà mỗi chúng ta cũng nên tham gia xây dựng . Tôi chia sẻ về những hacker . Khi tôi nói đến từ đó , chắc chắn trong đầu bạn sẽ không liên tưởng đến Benjamin Franklin , nhưng tôi sẽ giải thích cho bạn tại sao lại thế . Hình ảnh xuất hiện trong đầu bạn là một chú nhóc xanh xao đang ngồi trong một tầng hầm làm những chuyện mờ ám , hoặc là một tên tội phạm đang cố đánh cắp thông tin của bạn , hoặc là những tay lừa đảo quốc tế với mục tiêu chính trị . Và những cách nghĩ thông thường cho thấy hacker là những đối tượng đáng bị e ngại Như hầu hết trong các lĩnh vực công nghệ và thế giới khoa học kỹ thuật sự xâm nhập có cả mặt tốt và mặt xấu . Đối với những tin tặc đang cố gắng đánh cắp thông tin họ cũng là những người xây dựng nên những công cụ có thể giúp bạn tìm lại người thân sau một thảm hoạ hay quan trắc chất lượng môi trường sau một vụ tràn dầu Sự xâm nhập chỉ là thay đổi thông thường trên một hệ thống có sẵn , và nó thuần tuý là một hoạt động bình đẳng . Đó là về mặt suy nghĩ . Đó câu hỏi về những cách thức thông thường để làm một điều gì đó . Đó là cách bạn xử lý một vấn đề khi bạn nhìn thấy chúng và đó không chỉ là việc than phiền về vấn đề đó . Theo nhiều cách thức khác nhau , hacking là cách xây dựng nước Mỹ Besty Ross là một hacker . Tàu điện ngầm là một sự thay đổi tuyệt vời . Và từ thời anh em nhà Wright đến Steve Jobs , sự thay đổi luôn là nền tảng của nền dân chủ Mỹ . Cho nên , điều tôi muốn chia sẻ với các bạn ở đây hôm nay , là cách mà lần tới đây các bạn sẽ nghĩ đến khi nhắc về một hacker , bạn có thể không nghĩ đến người này nhưng ông ấy là Benjamin Franklin , hacker vĩ đại nhất của mọi thời đại . Ông ấy là một trong những nhà phát minh người Mỹ tuyệt vời nhất mặc dù ông ấy chưa hề lưu lại một bằng sáng chế nào cả , bởi vì ông cho rằng tất cả những tri thức của loài người nên được truy cập miễn phí . Ông ấy đã phát minh ra kính hai tròng và cột thu lôi , và đương nhiên ông ấy cũng có công đóng góp trong việc xây dựng nền dân chủ của nước Mỹ . Và trong Code For America , chúng ta cố gắng thể hiện tinh thần của Ben Franklin . Ông ấy là một người điều chỉnh và là một chính khách những khái niệm và quyền công dân của ông ấy luôn được khẳng định bằng hành động . Ông ấy tin tưởng rằng chính phủ có thể được xây dựng bởi người dân , và chúng ta gọi họ là những civic hacker Những giá trị của một nên dân chủ tốt giống như hợp tác và trao quyền sự tham gia và doanh nghiệp giống như giá trị của mạng Internet . Và cũng không có gì ngạc nhiên rằng nhiều hacker đang chú ý vào những vấn đề của chính phủ . Nhưng trước hết , hãy để tôi cho các bạn vài ví dụ về những civic hacker , Tôi muốn nhấn mạnh rằng bạn không cần là một lập trình viên để trở thành một civic hacker . Bạn chỉ cần mang theo những công cụ của thế kỷ 21 để xử lý những vấn đề mà chính phủ đang gặp phải . Và chúng ta luôn nghe thấy khắp nơi trong cộng đồng những civic hacker của Code For America rằng họ không hiểu biết nhiều về những vấn đề chuyên môn khi tham gia những dự án thay đổi xã hội . Cho nên , hãy nhớ rằng . Tất cả chúng ta đều có thể là civic hacker . Vậy , những civic hacker là ai ? Năm ngoái , tại Honolulu , nhóm của chúng tôi bao gồm 3 nghiên cứu sinh toàn thời gian đã thực hiện dịch vụ công trong vòng 1 năm và được yêu câu xây dựng lại trang web của thành phố Và đó là một đống dữ liệu lộn xộn với hơn 10,000 trang Chúng tôi không thể làm điều đó trong vài tháng được yêu cầu . Thay vào đó , chúng tôi quyết định xây dựng 1 trang web song song giúp người dân có thể truy cập tốt hơn để có thông tin họ cần từ trang web của thành phố . Họ tìm kiếm câu trả lời cho những câu hỏi và họ muốn có câu trả lời hoàn chỉnh sau khi tìm kiếm đó là điều rất khó thực hiện theo cách nhìn từ việc xây dựng 1 trang web . Chúng tôi xây dụng trang Hỏi đáp Honolulu , với giao diện đơn giản khi bạn gõ một từ khoá để tìm kiếm hay một câu hỏi và nhận lại một câu trả lời đơn giản hướng người dùng đến kết quả cuối cùng . Bây giờ , xây dựng trang web này trở nên rất đơn giản nhưng nhóm chúng tôi đối mặt với thử thách làm sao để xây dựng tất cả nội dung . Điều này làm cả 3 chúng tôi mất rất nhiều thời gian , nhất là khi không ai trong chúng tôi đến từ Honolulu cả . Và họ cần làm một điều gì đó triệt để , khi bạn nghĩ về cách thức mà chính phủ hoạt động . Họ nhờ người dân cung cấp nội dung . Bạn có thể nghe về một cuộc thi hack Họ tổ chức một cuộc thi viết vào buổi trưa thứ 7 -- -- Lợn rừng rõ ràng là một vấn đề lớn ở Honolulu . Vào một buổi trưa thứ bảy , họ đã có thể có được hầu hết câu trả lời cho hầu hết các vấn đề thường gặp , và điều quan trọng hơn hết là , họ tạo ra một cách mới để người dân tham gia xây dựng chính phủ . Bây giờ , tôi nghĩ đây là một câu chuyện hay , nhưng nó mang lại nhiều điều ngạc nhiên hơn . Vào ngày lễ quốc gia của những người thay đổi nền dân chủ vào tháng 6 vừa rồi tại nơi tôi sống ở Oakland , Nhóm Code For America ở Oakland thực hiện hiện chương trình mã nguồn mở dựa theo Hỏi đáp Honolulu và thay đổi thành Hỏi đáp ở Oakland , và họ tổ chức một cuộc thi viết chúng tôi đưa ra hầu hết những câu hỏi thường gặp và để người dân tham gia trả lời chúng , và tôi có được kết quả . Tôi biên soạn lại các câu trả lời . Và cố gắng cho đến ngày hôm nay để nói lên ý nghĩa của việc trao quyền cũng như trách nhiệm cho nơi mà tôi đang sinh sống bằng như hành động nhỏ và đơn giản . Và bằng cách gắn kết những hành động nhỏ của mình cùng với hàng nghìn hành động nhỏ khác mà chúng tôi thực hiện thông qua civic hacking , chúng tôi cho rằng truyền thêm nguồn sinh khí cho việc thực hiện quyền công dân và khôi phục niềm tin vào chính phủ . Ở điểm này , bạn có thể nghi ngờ chính quyền thành phố nghĩ gì về những điều này . Họ rất thích những điều đó . Mọi người đều biết , người ta luôn yêu cầu chính quyền làm nhiều điều hơn với nguồn lực hạn chế và họ luôn tìm kiếm những giải pháp sáng tạo đề giải quyết vấn đề . Vì thế , khi bạn cho người dân cách thức để tham gia ngoài những cuộc họp trong khán phòng , chính quyền thực sự có thể thu được sự hỗ trợ của cộng đồng trong những vấn đề của chính phủ . Bây giờ , tôi muốn trình bày cho các bạn rằng civic hacking không chỉ là hiện tượng trong xã hội Mỹ . Nó xảy ra khắp nơi trên thế giới , và một trong những ví dụ mà tôi muốn chia sẽ ở đây là từ Mexico City , vào đầu năm nay , Hạ viện Mexico đã ký hợp đồng với một công ty phát triển phần mềm để xây dựng một ứng dụng dành cho những nhà lập pháp theo dõi và ghi nhận các hoá đơn . Nó chỉ dành cho một vài người ở hạ viện . Đó là một hợp đồng 2 năm trị giá 9.3 triệu đô la . Rất nhiều người dân nổi giận về điều này , nhất là những chuyên viên máy tính , họ cho rằng 9.3 triệu đô là một con số không thể chấp nhận được cho một ứng dụng siêu đơn giản . Nhưng thay vì phản đối , họ đã tổ chức một cuộc thi . Họ yêu cầu các lập trình viên ở Mexico xây dựng một ứng dụng tốt hơn và rẻ hơn , và trao giải thưởng 9,300 đô la - rẻ hơn 10,000 lần so với bản hợp đồng của chính phủ , và cuộc thi diễn ra trong vòng 10 ngày . Sau 10 ngày 173 ứng dụng đã được gử về , 5 trong số chúng đã được trình bày trước quốc hội và chúng vẫn còn trên kho ứng dụng đến hôm nay . Do hành động này , hợp đồng đó bị huỷ bỏ , và bây giờ , điều này làm dấy lên một phong trào ở Mexico City vốn trụ sở của một trong những đối tác của chúng tôi , Code for Mexico City . Những điều mà các bạn nhìn thấy ở cả 3 nơi , Honolulu , Oakland và Mexico City , là những yếu tố cốt lõi của civic hacking . Những người dân nhìn thấy vấn đề cần được cải thiện và thay đổi chúng , và từ đó , họ tạo ra sự hợp tác trong hệ sinh thái của thế kỷ 21 . Họ tạo ra những phương thức để người dân tham gia , bên cạnh , việc bỏ phiếu hay ký vào một bản kiến nghị hay phản đối . Họ thực sự có thể xây dựng chính phủ . Bây giờ , quay lại người bạn của chúng ta , Ben Franklin , Mội trong những thành quả ít được biết đến của ông ấy là vào năm 1736 , ông ấy đã thành lập công ty phòng cháy chữa cháy tình nguyện đầu tiên ở Philadelphia , được gọi là đội phòng cháy chữa cháy . Ben cùng bạn của ông ấy nhận thấy rằng thành phố gặp khó khăn để đối mặt với tất cả các đám cháy xảy ra ở thành phố , từ đó , theo cách của civic hacker , họ đã xây dựng một giải pháp . Và nhóm chúng tôi đã có đội chữa cháy của mình ở Code for America những người thực hiện những dự án mà tôi đã chia sẻ , và chúng tôi muốn mời bạn đi theo những dấu chân của Flanklin và tham gia cùng với chúng tôi . Chúng tôi có 31 nhóm ở Mỹ . Tôi vinh dự được thông báo ngày hôm nay rằng chúng tôi đang mở những nhóm mới ở các thành phố quốc tế trước hết chúng tôi bắt đầu ở Ba Lan , Nhật Bản và Ailen . Bạn có thể tìm xem liệu nhóm của chúng tôi có mặt ở nơi bạn đang sinh sống ở brigade.codeforamerica.org , và nếu chưa có , chúng tôi sẽ giúp bạn . Chúng tôi đã tạo ra một bộ công cụ tại brigade.codeforamerica.org , và sẽ hỗ trợ cho bạn trong suốt cuộc hành trình . Mục tiêu của chúng tôi là tạo dựng một mạng lưới civic hacker toàn cầu những người đang thay đổi những hệ thống hiện có để xây dựng những công cụ giải quyết các vấn đề hỗ trợ cho chính quyền và nâng cao vai trò của người dân . Cho nên , hãy hack cùng với chúng tôi . Xin cảm ơn . Ananda Shankar Jayant , cuộc đấu tranh với căn bệnh ung thư bằng khiêu vũ . Diễn viên múa cổ điển Ấn Độ nổi tiếng Ananda Shankar Jayant được chẩn đoán mắc bệnh ung thư vào năm 2008 . Cô chia sẻ chuyện mình không chỉ đối mặt với bênh tật mà còn bất chấp nó mà khiêu vũ . Cô đồng thời trình diễn một màn khiêu vũ tượng trưng cho nghị lực đã giúp cô trong những ngày khó khăn . [ Tiếng Hin-di ] Đây là một bài thơ ca ngợi mẹ nữ thần , mà hầu như người Ấn Độ cũng đã học khi còn bé Tôi học bài này năm 4 tuổi khi đang ngồi trên đầu gối mẹ tôi Năm đó mẹ đưa tôi đến với khiêu vũ . Và thế là duyên phận của tôi với khiêu vũ cổ điển bắt đầu Từ đó tới bây giờ đã 4 thập kỷ trôi qua -- Tôi đã được những người giỏi nhất huấn luyện cho , đã biểu diễn khắp thế giới , đã dạy nhiều người , dù trẻ dù già , đã sáng tạo , đã cộng tác đã biên đạo múa và đã dệt nên một tấm thảm của nghệ thuật , thành công và những giải thưởng Năm 2007 là năm vinh quang nhất khi tôi nhận được giải thưởng danh giá thứ tư toàn quốc , giải Padmashri , cho các đóng góp nghệ thuật của tôi Nhưng chẳng hề có điều gì chuẩn bị trước để tôi đón nhận những điều mình nghe thấy vào ngày 1 tháng 7 năm 2008 Tôi nghe thấy từ " ung thư da " Vâng , ung thư vú . Và trong khi ngồi chết lặng trong văn phòng bác sĩ Tôi nghe thấy những từ khác , cancer - ung thư , stage - giai đoạn , grade - cấp độ Trước đó , Cancer đối với tôi là một cung hoàng đạo của một người bạn " stage " là sân khấu tôi thường biểu diễn và " grade " là điểm số tôi đạt ở trường . Ngày hôm đó , tôi nhận ra Tôi có một bạn đời mới không mời mà đến . Là một vũ công , Tôi biết 9 loại trạng thái tình cảm chi phối : tức giận , dũng cảm ghê tởm , hài hước và sợ hãi Tôi cứ tưởng mình đã biết thế nào là sợ hãi Nhưng tới hôm đó , tôi mới học được sợ hãi là gì . Nỗi sợ hãi nhấn chìm mọi cảm giác khác và cảm giác hoàn toàn mất kiểm soát , Tôi đã khóc thật nhiều và tôi hỏi người chồng yêu của mình , Jayant Tôi hỏi anh : " Vậy là hết phải không ? Đến đây là cuối đường rồi phải không ? Việc khiêu vũ của em đến đây là hết phải không ? " Và anh ấy , với tâm hồn lạc quan của mình , anh nói , " Không , đây chỉ là một sự gián đoạn , một sự gián đoạn để điều trị , và rồi em sẽ lấy lại được những gì em làm giỏi nhất . " Lúc đó , tôi nhận ra rằng tôi , người luôn cho mình có khả năng kiểm soát hoàn toàn được cuộc sống , thực ra chỉ kiểm soát được 3 thứ Suy nghĩ của tôi , tâm trí của tôi -- hình ảnh tưởng tượng từ những suy nghĩa này -- và hành động bắt nguồn từ đó . Thế là giờ đây tôi đắm chìm trong dòng xoáy cảm xúc trong chán chường , tuyệt vọng khi số phận khắc nghiệt và bạo tàn tôi muốn đến một nơi an lành , mạnh khoẻ và hạnh phúc Tôi muốn đi từ hiện tại tôi đang có lúc đó đến một tương lai tôi muốn có muốn vậy , tôi cần một điều gì đó để kéo chính mình ra khỏi tất cả những nỗi đau buồn này Vậy nên tôi đã lau khô nước mắt và tuyên bố với cuộc đời .. Tôi nói , " Ung thư chỉ là một trang trong đời tôi " và tôi sẽ không cho phép trang này ảnh hưởng đến cả phần đời còn lại " Tôi cũng tuyên bố với cuộc đời rằng tôi sẽ vượt qua được nó và tôi sẽ không cho phép bệnh ung thư điều khiển mình . Nhưng để đi từ điểm tôi đang ở lúc đó đến nơi tôi muốn đến Tôi cần một thứ gì đó một nơi nương tựa , một hình ảnh một điểm chốt để neo mình lại để tôi có thể bắt đầu một hành trình mới và tôi đã tìm được điều đó trong các điệu nhảy của mình , điệu nhảy của tôi , sức mạnh của tôi , năng lượng của tôi , đam mê của tôi hơi thở cuộc sống của tôi Nhưng nó chẳng hề dễ dàng Hãy tin tôi , nó thực không hề dễ Làm sao bạn có thể vui khi chỉ trong ba ngày bạn từ xinh đẹp trở nên một người không có tóc Làm sao bạn không tuyệt vọng khi , với một cơ thể bị hoá trị tàn phá việc leo lên một tầng cầu thang cũng đau đớn ghê gớm trong khi tôi đã từng có thể khiêu vũ suốt 3 tiếng đồng hồ Làm sao bạn có thể không bị ngập chìm trong thất vọng và đau đớn khi nhìn mình tàn tạ đi như vậy ? Tôi chỉ muốn cuôn tròn người lại và khóc . Nhưng tôi liên tục tự bảo với chính mình rằng tôi không được phép chọn sợ hãi và nước mắt Vì vậy hàng ngày tôi cố lê thân đến phòng tập nhảy , cố lôi thân thể , tâm trí và tinh thần mình đến phòng tập và học lại một lần nữa mọi thứ tôi đã học năm 4 tuổi làm lại , học lại , tập hợp lại Nó rất đau đớn , nhưng tôi đã làm được . Thật khó khăn Tôi cố gắng tập trung tưởng tượng hình ảnh điệu nhảy nghĩ đến thơ ca , đến các phép ẩn dụ và triết lý sống bên trong điệu nhảy . Và dần dần , tôi đã thoát khỏi tâm trạng đau khổ đó . Nhưng tôi cần một thứ gì đó khác . Tôi cần thứ gì đó mạnh hơn nữa Và tôi đã tìm thấy nó trong câu chuyện ẩn dụ mà mẹ dạy tôi khi tôi lên 4 Chuyện Mahishasura Mardhini của nữ thần Durga Durga , mẹ nữ thần , người không biết sợ hãi là gì đứa con của tất cả vị thần Hindu Nữ thần Durga xinh đẹp và lộng lẫy với 18 cánh tay giương lên sẵn sàng chinh chiến trong khi nàng hiên ngang trên lưng sư tử tiến vào chiến trường để tiêu diệt Mahishasur Nữ thần Durga , tượng trưng cho quyền lực sáng tạo của nữ giới hay còn gọi là shakti Durga , nữ thần gan dạ Tôi đã tạo ra hình ảnh nữ thần Durga như vậy cùng với mọi đặc tính , mọi sắc thái theo cách của mình . Nhờ vào hệ thống biểu tượng trong huyền thoại và đam mê trong tập luyện tôi đã luyện được cách tập trung cao độ trong khiêu vũ Sự tập trung sắc bén tới độ chỉ sau vài tuần tôi đã có thể khiêu vũ Tôi đã khiêu vũ bất kể những lần hoá trị , xạ trị bất kể những lần bác sĩ ung thư cũng mất tinh thần Tôi đã khiêu vũ giữa những lần hoá trị , xạ trị và bắt ép bác sĩ phải chỉnh lịch điều trị cho thích hợp với lịch khiêu vũ của mình Những gì tôi làm chính là giải thoát tâm hồn mình khỏi ung thư và đưa nó vào khiêu vũ Vâng , ung thư chỉ là một trang trong cuôc đời tôi Câu chuyện của tôi là một câu chuyện về khắc phục những thất bại , trở ngại và thách thức mà cuộc sống ném vào bạn . Câu chuyện của tôi là sức mạnh của ý chí Câu chuyện của tôi là sức mạnh của việc chọn lựa . Sức mạnh của sự tập trung Sức mạnh điều khiển tâm trí chú ý vào điều gì đó làm kích thích bạn lay chuyển bạn một điều gì khiến ung thư cũng chẳng là gì ghê gớm Chuyện của tôi là sức mạnh của phép ẩn dụ . sức mạnh của một hình ảnh Với tôi , đó là hình ảnh nữ thần Durga Durga , nữ thần dũng cảm có cái tên khác là Simhanandani , người cưỡi sư tử Như khi tôi vượt qua , bằng sức mạnh và sự dẻo dai của mình , được trang bị cùng với những loại thuốc giúp tiếp tục điều trị khi tôi đi vào chiến trường để chiến đấu với bệnh ung thư chỉ huy , ra lệnh những tế bào bệnh của mình Tôi muốn được biết đến , không chỉ như là một người sống với căn bệnh ung thư mà còn là một người chinh phục được căn bệnh ung thư . Tôi trình bày cho các bạn một đoạn trích của công việc đó " Simhanandani " Thomas Dolby : " Tình yêu là một cây súng lên nòng . " Từ khi phát hành an bum âm nhạc trong suốt nhiều thập kỷ qua , nhà sáng tạo âm nhạc Thomas Dolby đã viết nhạc trong một môi trường đặc biệt gây cảm hứng là một cái phao nổi . Tại đây ông đã cho ra đời một bài hát tuyệt vời từ an bum đó - về một đêm với huyền thoại . Ông được hỗ trợ bởi thành viên của dàn giao hưởng Ethel hiện đại . Tôi đã chơi nhạc cho TED gần một thập kỷ và tôi ít khi nào chơi bài hát nào mới của mình . Và điều đó nhiều phần là bởi vì không có nhiều bài mới . vì tôi đã khá bận rộn với một số dự án , và một trong số đó là cái này , Cây đậu khấu . một cái phao nổi của thuyền năm 1930 , mà tôi đã phục hồi trong vườn của nhà nghỉ bên biển của tôi ở Anh . và , bây giờ , khi mà băng ở Bắc cực đang tan chảy , thì phòng thu âm của tôi lại nổi lên như một con thuyền , và tôi sẽ trô nổi vào thế giới bị nhấn chìm như một nhân vật trong tiểu thuyết của J.G.Ballard. Trong ngày , cây đậu khấu sẽ thu thập năng lượng từ bảng điều khiển năng lượng mặt trời trên mái của nhà nghỉ và từ một tuốc bin 450 watt trên cột buồm . vì vậy khi trời tốt , tôi sẽ có đầy năng lượng . và tôi sẽ phát sáng cây đậu khấu như là một cái đèn hiệu . và tôi sẽ vào đó tới sáng sớm. và sáng tác nhạc mới . Tôi muốn chơi cho các bạn , nếu các bạn chịu là khán giả đầu tiên nghe nó . baì này là về Billie Holiday . và có vẻ là một đêm nọ năm 1947 , cô ta rời khỏi chỗ của mình và bị mất tích cà đêm , tới khi cô xuất hiện trở lại vào sáng sớm . nhưng tôi biết cô ta đã ở đâu . cô đã ở với tôi trên chiêc thuyền phao của tôi . và cô ta rất quyến rũ . Billie từ từ bò nhẹ nhàng vào vòng tay của tôi ấm áp như một hớp mật nóng thứ trái lạ cho một loại rác ngọt hốt hoảng ở cửa sân khấu của Carnegie Hall " Ca sĩ nhạc Jazz nổi tiếng đã mất " chắc đã rời khỏi toà nhà cơ thể và tâm hồn trên một ghế để piano đêm nay như là mặt trăng là nhân chứng duy nhất của tôi cô ấy đang thở vào tai tôi " đây là thời điểm của tình yêu " Nhưng tình yêu là một cốt súng lên nòng vào ban ngày cô ấy biến mất khỏi dòng sông băng giá , về nhà Tôi và Johnny Walker nhìn thấy trong kỷ nguyên mới một mình ở lại với tôi một lần nữa đêm nay Billie , thời gian thời gian là một cú ngoặt nguy hiểm vẫn là một tiếng vọng trong tim tôi nói " đây là thời điểm của tình yêu " Jeremy Gilley : Một ngày hoà bình Đây là một ý tưởng điên khùng : Thuyết phục thế giới thử sống hoà bình chỉ trong một ngày , vào mỗi ngày 21 tháng 9 . Với cách nói đầy hào hứng , chân thành , Jeremy Gilley kể câu chuyện làm sao ý tưởng điên khùng này trở thành hiện thực -- đủ hiện thực để giúp hàng ngàn trẻ em ở những vùng chiến tranh tàn phá . Tôi thực sự quan tâm đến những điều gì đang diễn ra trên thế giới này Và tôi không thể hiểu được Nghèo đói , sự phá hoại , giết hại những người vô tội . Để có thể hiểu được ý nghĩa của những điều đó thật không dễ chút nào . Khi tôi 12 tuổi , tôi đã trở thành một diễn viên . Tôi đứng chót lớp . Tôi không đạt được chứng chỉ nào hết . Họ nói rằng tôi mắc chứng khó đọc . Thực ra thì tôi cũng có khả năng . Tôi được điểm D trong giờ làm gốm , là thứ duy nhất tôi có được-- nhưng lại hoàn toàn hữu ích . Và việc đáng quan tâm là mọi thứ xuất phát từ đâu . Và sau đó , trở thành một diễn viên , tôi đã làm nhiều thứ khác nhau . Và tôi đã cảm nhận ý nghĩa của việc mà tôi làm không tốt như mong đợi , nhưng chắc chắn phải hơn như thế . Lúc đó , tôi đọc một cuốn sách của Frank Barnaby , một nhà vật lý hạt nhân tuyệt vời , và ông ta nói rằng phương tiện truyền thông có trách nhiệm , rằng tất cả những khía cạnh của xã hội có một trách nhiệm để cùng nhau cố gắng và thúc đẩy mọi thứ đi lên . Điều đó đã hấp dẫn tôi , bởi vì tôi đã gắn bó với cái máy quay hầu hết cả cuộc đời tôi . Và sau đó tôi đã nghĩ , ừh , tôi nên làm điều gì đó . Có lẽ tôi có thể trở thành một nhà làm phim . Có lẽ tôi có thể dùng các thể loại phim một cách ý nghĩa để bằng cách nào đó tạo một sự khác biệt . Có lẽ là nhũng thay đổi nhỏ mà tôi có thể giúp được . Do đó tôi bắt đầu nghĩ về hoà bình , và tôi đã thực sự , như tôi đã nói , rất cảm động vì những hình ảnh này , khi cố gắng hiểu ra ý nghĩa của chúng . Liệu rằng tôi có thể nói với những người lớn tuổi hơn và hiểu biết hơn họ sẽ nói cho tôi cách họ cảm nhận những điều đang diễn ra ? Bởi vì nó rõ ràng là đáng sợ một cách khủng khiếp . Nhưng tôi nhận ra , do từng tiếp xúc với nhiều thứ với tư cách là một diễn viên rằng những bài phát biểu hay thôi là không đủ , rằng phải có những ngọn núi cần phải vượt qua , rằng phải là cần những thành trình mà tôi thực hiện . Và nếu tôi thực hiện cuộc hành trình này , dù là nó thành công hay thất bại , nó thực sự chẳng liên quan . Vấn đề là tôi sẽ có những thứ cần thiết để tạo nên những câu hỏi -- Có phải nhân loại vốn là độc ác ? Có phải sự huỷ hoại của thế giới là không thể tránh khỏi ? Chúng ta có nên có con cái hay không ? Có phải đó là trách nhiệm phải làm ? Vân vân ... Do đó tôi nghĩ về hoà bình , và rồi tôi suy nghĩ , nơi nào là điểm bắt đầu của hoà bình ? Và đó là khi tôi có ý tưởng . Không có điểm bắt đầu cho hoà bình . Không có ngày của thế giới thống nhất . Không có ngày của sự hợp tác trao đổi văn hoá . Không có ngày nhân loại đến với nhau , rũ bỏ mọi thứ mà chỉ chia sẻ với nhau -- rằng chúng ta cần phải hợp sức lại và rằng nếu chúng ta thống nhất và chúng ta hợp tác trao đổi văn hoá , đó có thể là chìa khoá cho sự tồn tại của nhân loại Điều đó có thể dịch chuyển mức độ ý thức xung quanh những vấn đề cơ bản mà con người đối diện -- nếu chúng ta làm điều đó chỉ trong một ngày . Rõ ràng rằng chúng ta không có tiền . Tôi đang sống cùng mẹ tôi . Và tôi bắt đầu viết thư tới mọi người . Các bạn nhanh chóng nhận ra thứ các bạn cần làm để giải nghĩa những điều đó . Làm như thế nào bạn tạo ra một ngày bình chọn bởi mỗi cá nhân đứng đầu trên thế giới để tạo nên ngày ngừng bắn , không bạo lực đầu tiên , ngày 21 tháng 9 ? Và tôi muốn đó là ngày 21 tháng 9 vì nó là con số yêu thích của ông nội tôi Ông ấy là một tù nhân chiến tranh Ông ấy nhìn thấy boom rơi ở Nagasaki . Điều này đầu độc máu ông ấy . Ông mất khi tôi lên 11 . Vì vậy ông như người anh hùng của tôi . Và là lý do 21 là con số 700 người đàn ông ra đi , 23 người trở lại , hai người mất trên thuyền và 21 đến được đất liền . Và đó là điều tại sao tôi muốn là ngày 21 tháng 9 . Chúng tôi bắt đầu cuộc hình trình này , và chúng tôi đã triển khai năm 1999 Và chúng tôi đã viết tới những người đứng đầu nhà nước , những đại sứ của họ , Giải thưởng Nobel hoà bình , tổ chức phi chính phủ , những đức tin , các tổ chức khác nhau -- viết tới mọi người . Và rất nhanh , vài lá thư bắt đầu trở lại . Và chúng tôi bắt đầu gây dựng Và tôi nhớ lá thư đầu tiên . Một trong số những lá thư đầu tiên từ Đạt Lại Lạt Ma . Và tất nhiên chúng tôi đã không có tiền , chúng tôi chơi ghita và kiếm tiền cho những tem thư chúng tôi gửi đi Một lá thư đến từ Đạt Lại Lạt Ma nói rằng , " Đây là một điều tuyệt vời . Hãy đến và gặp tôi . Tôi sẽ nói với anh về ngày đầu tiên của hoà bình . " Và tôi đã không có tiền cho chuyến bay . Và tôi gọi ngài Bob Ayling , CEO của hãng hàng không Anh lúc đó và nói rằng , " Chào bạn , chúng tôi có lời mời . Anh có thể cho tôi một chuyến bay không ? Vì chúng tôi muốn đi gặp ông ta . " Và tất nhiên , chúng tôi đã đi và gặp ông ấy , thật tuyệt vời . Và rồi Giáo sư Oscar Arias đến Xin được quay trở lại slide trước , vì khi chúng tôi khởi đầu nó năm 1999 -- ý tưởng này nhằm tạo ngày ngừng bắn và không bạo lực đầu tiên -- chúng tôi đã mời hàng ngàn người . không phải hàng ngàn -- hàng trăm người , rất nhiều người -- một đám đông , vì chúng tôi sắp thử tạo nên ngày Hoà Bình Thế Giới đầu tiên , một ngày hoà bình . và chúng tôi đã mời mọi người , và không có ai đến từ phía nhà báo . Đã có 114 người -- họ hầu hết là bạn và và người thân của tôi . Và đó như là sự khởi đầu . Nhưng điều đó không vấn đề gì vì chúng tôi đã được ghi nhận , và đó mới chính là vấn đề . Với tôi , điều quan trọng thực sự là quá trình không phải về kết quả cuối cùng . Và đó là điều tuyệt với về máy ảnh . Người ta thường nói ngòi bút mạnh hơn thanh kiếm . Tôi nghĩ máy ảnh thì cũng vậy . Và chỉ trong khoảnh khắc khi mà mọi thứ trở nên đẹp đẽ và thực sự được tôn lên vẻ đẹp đó . Do vậy , dù sao chúng tôi cũng đã bắt đầu hành trình Và tại đây bạn có thể gặp những người như Mary Robinson , Tôi đã tới Geneva . Tôi đã cắt tóc , lúc ngắn lúc dài , vì mỗi lần tôi nhìn thấy Kofi Annan , Tôi thực sự lo lắng ông ấy nghĩ rằng tôi là một hippie và tôi phải cắt tóc đi . Và đó là những gì đã diễn ra . Vâng , bây giờ tôi đã không lo lắng về điều này Thế rồi Mary Robinson nói với tôi rằng " Đó là một ý tưởng đã tới thời điểm chín muồi . Nó phải được tạo nên . " Kofi Anna nói rằng , " Điều đó sẽ có lợi cho quân đội của tôi " Tổ chức thống nhất châu Phi , vào lúc đó , lãnh đạo bởi Samlim Ahmed Salim , nói rằng : " Tôi phải cho các nước châu Phi tham gia . " Ngài Oscar Arias , người được trao giải thưởng Nobel hoà bình , tổng thống Costa Rica , nói rằng , " Tôi sẽ làm mọi điều có thể " Do đó tôi đến gặp Amr Moussa tại các tiểu vương quốc Ả rập Xê út . Tôi đã gặp Mandela tại các cuộc nói chuyện hoà bình Arusha Vân vân và vân vân trong khi tôi đang nghĩ làm sao để chứng tỏ ý tưởng này là thực sự có ý nghĩa . Và sau đó chúng tôi lắng nghe mọi người . Chúng tôi được ghi nhận ở khắp mọi nơi . Tôi đã đến 76 nước trong vòng 12 năm trở lại đây Và tôi luôn nói với phụ nữ và trẻ em tại những nơi tôi tới . Tôi đã ghi nhận 44.000 người trẻ tuổi . Tôi đã ghi lại khoảng 900 giờ về những suy nghĩ của họ . Tôi thực sự hiểu rõ những người trẻ tuổi suy nghĩ thế nào khi bạn nói với họ về ý tưởng này về thời điểm bắt đầu hành động cho một thế giới hoà bình hơn qua thơ , nghệ thuật , văn học của họ ca nhạc , thể thao của họ , mọi thứ có thể . Và chúng tôi đã lắng nghe mọi người . Và đó là một điều khó tin , làm việc với liên hiệp quốc với tổ chức phi chính phủ và làm lớn mạnh vấn đề này . Tôi đã cảm nhận thấy tôi đang đưa ra vấn đề thay mặt cộng đồng thế giới để cố gắng và tạo ra ngày này . Và để nó mạnh mẽ hơn và cụ thể hơn , cơ hội tốt hơn mà chúng ta có để tạo dựng ngày này . Và , rồi còn việc này , đó là nơi tôi thực sự bắt đầu bắt đầu nghĩ rằng dù bất kì chuyện gì xảy ra , điều đó chẳng có ý nghĩ gì Nó không là hề có ý nghĩ nếu không tạo nên một ngày hoà bình Thực tế là , nếu tôi cố gắng và điều đó không diễn ra , sau đó tôi có thể có lời tuyên bố rằng toàn thể thế giới này không mong muốn sự thống nhất. cho tới khi , tôi nhìn thấy em bé này ở Somalia Cô bé còn nhỏ xíu với đôi chân bị nhiễm trùng nặng nề và không có thuốc kháng sinh. còn bé trai này là một người lính trẻ cậu ta nói với tôi là em đã giết người -- em khoảng 12 tuổi -- những điều này làm tôi nhận ra rằng đó không phải là một bộ phim mà tôi có thể dừng lại Và quả thật , tại thời điểm đó có những điều rất lạ đã xảy ra với tôi một sức mạnh thúc đẩy đôi " Tôi nhất định sẽ quay phim Nếu đó là bộ phim duy nhất tôi thực hiện Tôi vẫn sẽ tiếp tục quay cho tới khi nào điều đó trở thành hiện thực . " Bởi vì chúng tôi cần ngăn lại , chúng tôi cần làm điều gì đó khi chúng ta liên hiệp lại -- bỏ qua mọi chính trị và tôn giáo nhưng thời điểm đó tôi có chút bối rối vì còn khá trẻ . Tôi không biết làm sao tham gia vào quá trình . Và rồi ngày 7 tháng 9 , tôi được mời tới New York . Chính phủ Costa Rica và chính phủ Anh đưa tới hội đồng Liên hiệp quốc , với 54 đồng tài trợ , ý tưởng của một ngày " Ngừng bắn không bạo lực " như một ngày lịch cố định , ngày 21 tháng 9 , và nó được đồng chấp nhận bởi tất cả nguyên thủ trên thế giới . Thật tuyệt , có hàng trăm người đã cùng chung tay để giúp ước mơ của tôi trở thành hiện thực . Tôi muốn gửi lời cảm ơn đến tất cả bọn họ . Đó là một khoảnh khắc khó tin . Tôi ở trên đại hội đồng và nhìn xuống , cảm nhận điều đó diễn ra . Và như tôi đã đề cập , khi điều đó bắt đầu chúng tôi đang ở Globe , và không có báo chí . Và giờ tôi đang nghĩ , " Ồ , báo chí sẽ thực sự lắng nghe câu chuyện này . " Bất ngờ thay , chúng tôi bắt đầu thể chế hoá ngày này . Kofi Annan đã mời tôi vào một buổi sáng ngày 11 tháng 9. để làm một cuộc họp báo . Và lúc 8 giờ 00 khi tôi đứng ở đó Và tôi đang đợi ông ta xuống , và tôi biết ông ta đang đi theo hướng của mình . Nhưng rõ ràng là ông ấy không bao giờ xuống . Tuyên bố không bao giờ được đưa ra . Thế giới chưa từng được kể rằng có một ngày ngừng bắn và không bạo lực toàn cầu . Và nó rõ ràng là một khoảnh khắc bi thảm cho hàng ngàn người bị mất cuộc sống của họ , và sau đó lá kéo theo toàn bộ thế giới . Điều đã không bao giờ diễn ra . Và tôi nhớ về suy nghĩ : " Chính vì những sự thảm khốc này mà chúng ta thậm chí phải làm chăm chí hơn . Và chúng tôi phải làm ngày này trở thành hiện thực Nó đã được tạo ra nhưng chưa có bất kì ai biết . Nhưng chúng tôi phải tiếp tục hành trình này , và chúng tôi phải nói với mọi người , và chúng tôi phải chứng tỏ nó sẽ hiệu quả . Và tôi đã dời New York một cách không mong muốn , nhưng đã được tiếp thêm sức mạnh Và tôi thấy ngập tràn cảm hứng bởi vô số các khả năng giả sử ngày ấy đã thành sự thật , có thể chúng tôi không thể thấy được những điều như thế . tôi nhớ đưa bộ phim này ra và gặp những người hoài nghi . Tôi chiếu phim , và tôi nhớ ở Israel và nó chắc bị chắc chắn bị huỷ hoại. bởi một số kẻ đã xem bộ phim -- rằng đó chỉ là một ngày hoà bình , điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả . Điều đó sẽ không có hiệu lực , bạn sẽ không ngăn cuộc chiến tại Afghanistan ; Taliban sẽ không lắng nghe , vân vân . Đó chỉ là hình tượng hoá . Và nó còn tệ hơn nhiều hơn điều thực sự chỉ diễn ra theo nhiều hướng khác nhau bởi vì nó không thể không trở thành sự thật . Tôi nên phát biểu ở Somalia , Burundi , Gaza , bờ Tây , Ấn Độ , Sri Lanka , Congo , dù là bất cứ nơi đâu và tất cả họ sẽ nói rằng : " Nếu anh có thể tạo một của sổ của cơ hội , chúng tôi có thể viện trợ , có thể tiêm chủng cho trẻ em . Trẻ em có thể đứng đầu kế hoạch của họ . Họ có thể liên hiệp lại . Họ có thể đến với nhau . Nếu người ta có thể dừng lại , cuộc sống sẽ được cứu rỗi . " Đó là những gì tôi đã nghe . Và tôi nghe từ những người thấu hiểu sâu sắc về mâu thuẫn . Sau đó tôi quay trở lại Liên hợp quốc . Tôi quyết định tiếp tục làm phim và làm bộ phim khác . Và tôi đã trở lại Liên hợp quốc trong vài năm . Chúng tôi đã bắt đầu đi quanh hành lang của hệ thống Liên hợp quốc , các chính phủ và các tổ chức phi chính phủ , cố gắng liều lĩnh tìm ai đó để bước tiếp và đi đến tận cùng mơ ước để thấy rằng chúng ta sẽ làm được điều đó . Và sau khi rất nhiều những cuộc gặp gỡ , Tôi đã được truyền cảm hứng với người đàn ông này , Ahmad Fawzi , một trong những anh hùng của tôi , một cố vấn thực sự ông ấy đã khiến cho UNICEF tham gia vào công việc này . Và UNICEF , Chúa ban phước cho họ , họ nói , " OK , chúng tôi sẽ đi một chyến . " Và sau đó UNAMA can thiệp vào Afghanistan . Đó là một sự kiện lịch sử . Liệu nó có thể thực hiện tại Afghanistan với UNAMA và WHO và cộng đồng dân cư , ... ? Và tôi sẽ đưa tất cả lên phim và tôi đang quay điều đó , tôi đang nghĩ : " Nó đây rồi . Đây là một trong những cách để hiện thực hoá ngày đình chiến Nhưng nếu không phải thì ít nhất cánh cửa được mở và đấy là một cơ hội . " Và do vậy tôi quay trở lại London , tôi đi và gặp chàng trai này , Jude Law . tôi đã gặp anh ta bởi anh ta là một diễn viên , tôi cũng đã là một diễn viên. tôi có sự kết nối với anh ta , bởi chúng tôi cần có báo chí , chúng tôi cần sự thu hút này , chúng tôi cần sự tham gia của thông tin đại chúng . Vì nếu chúng tôi khuếch trương lên một chút , có thể nhiều người hơn sẽ lắng nghe và có nhiều hơn -- khi chúng tôi tiến tới một khu vực nào đó , có thể có nhiều người quan tâm hơn . Và có thể chúng tôi được trợ giúp tài chính thêm một ít nữa , tài chính là một trong những trở ngại rất lớn . Tôi sẽ không đi sâu vào điều này . Jude nói rằng : " OK , tôi sẽ làm một số phát biểu cho anh . " Trong khi tôi đang làm phim về những phát biểu này , anh ta nói với tôi : " Nơi nào tiếp theo chúng ta sẽ tới ? " Tôi nói : " Tôi sẽ tới Afghanistan . " Anh ta nói , " Thật ư ? " Và tôi có thể đánh giá qua cái nhìn thoáng qua vào sự quan tâm của anh ta . © Tôi nói với anh ta : " Anh có muốn đi với tôi không ? Thực là rất thích thú nếu anh đi . Nó sẽ giúp và mang đến sự chú ý . Và sự chú ý này sẽ giúp thúc đẩy tình trạng , cũng như tất cả các mặt khác của vấn đề . " Tôi nghĩ có một số điều căn bản tới thành công Một là bạn có một ý tưởng tuyệt vời . Điều khác là bạn có một người tán thành , bạn có tài chính , và bạn có thể gây chú ý . Và thực tế là tôi không thể gây chú ý , bất kể những điều tôi đã đạt được . Do đó những người này tuyệt đối quan trọng . Anh ta nói đồng ý , và chúng tôi đã tìm thấy chính mình tại Afghanistan . Đó thực sự là một điều đáng kinh ngạc khi tôi hạ cánh xuống đây , tôi đã nói chuyện với nhiều người khác nhau , và họ nói với tôi , " Anh phải khiến cho tất cả mọi người ở đây tham gia Anh không thể chỉ kì vọng điều đó được thực hiện . Anh phải đi và làm việc . " Và chúng tôi đã làm , chúng tôi đã đi , và chúng tôi đã nói với những người lớn tuổi , các bác sĩ , chúng tôi nói với các y tá , chúng tôi tổ chức các hội thảo , chúng tôi đi với những người lính , chúng tôi đã ngồi với ISAF , với NATO , chúng tôi đã ngồi với chính phủ Anh . Ý tôi là , chúng tôi cơ bản đã ngồi với tất cả mọi người -- bên ngoài và bên trong các trường học với bộ trưởng giáo dục , tổ chức các cuộc hội thảo , với sự tham gia của báo chí và tất cả mọi người . Có một điều thú vị nằm trong những điều đã diễn ra . Người phụ nữ tuyệt vời mang tên Fatima Magalani là một phần vô cùng quan trọng đối với những điều đã diễn ra , như cô ấy là diễn giả cho sự phản đối lại người Nga . Và mạng lưới người Afghanistan của cô ấy thực sự ở bất cứ đâu . Và cô ấy thực sự quan trọng trong việc mang tới thông điệp . Rồi chúng tôi trở về nhà . Chúng tôi gần như đã làm được . Chúng tôi phải chờ đợi và xem điều gì diễn ra . Tôi trở về và tôi nhớ một người trong nhóm mang lá thư đến cho tôi từ Taliban . Và lá thư nói đại khái rằng : " Chúng tôi sẽ chứng kiến ngày này . Nhất định sẽ chứng kiến nó Chúng tôi sẽ nhìn nó như một cánh cửa cơ hội . Và chúng tôi sẽ không tham gia . Chúng tôi sẽ không tham gia . " Điều nó có nghĩa là những người làm nhân đạo sẽ không bị bắt có hay bị giết . Và sau đó đột nhiên , tôi nhận thấy rõ ràng rằng tại thời điểm này , có một cơ hội . Và những ngày sau , 1.6 triệu trẻ em được tiêm chủng bại liệt như một kết quả của việc chúng tôi đã dừng mọi người lại . Chũng như mọi sự đoàn kết khác , tđiều đó là điều tốt đẹp nhất , khoảnh khắc tuyệt vời nhất . sau đó chúng tôi kết hợp các thước phim và tập trung lại vì chúng tôi phải đi trở lại . Chúng tôi đưa nó tới Dari và Pashto . Chúng tôi đưa lồng tiếng địa phương vào đó . Chúng tôi quay trở lại Afghanistan , vì năm mới sắp tới và chúng tôi muốn được hỗ trợ . Nhưng quan trọng hơn , chúng tôi muốn quay trở lại , vì những người ở Afghanistan là những vị anh hùng . Họ là những người tin ở hoà bình và khả năng của nó , vân vân . -- và họ làm nó thành hiện thực . Chúng tôi đã quay trở lại là chiếu cho họ bộ phim đó và nói : " Nhìn này , các bạn làm nó thành có thể . Cảm ơn các bạn rất nhiều . " Chúng tôi chiếu bộ phim nhiều lần . Rõ ràng rằng nó được chiếu , và nó đáng kinh ngạc . Và năm đó , chính là năm đó , năm 2008 , tuyên bố của ISAF từ Kabul Afghanistan , 17 tháng 9 : " Thưa tướng Stanley McChrystal