Khi tôi còn nhỏ , Tôi nghĩ rằng BắcTriều Tiên là đất nước tốt nhất trên thế giới và tôi thường hát bài " Chúng ta chẳng có gì phải ghen tị . " Tôi đã rất tự hào về đất nước tôi . Ở trường , chúng tôi dành rất nhiều thời gian để học về cuộc đời của chủ tịch Kim II- Sung , nhưng lại không học nhiều về thế giới bên ngoài , ngoại trừ việc Hoa Kỳ , Hàn Quốc và Nhật Bản là kẻ thù của chúng tôi . Mặc dù tôi đã từng tự hỏi không biết thế giới bên ngoài kia như thế nào , nhưng tôi vẫn nghĩ rằng mình sẽ sống cả cuộc đời ở BắcTriều Tiên , cho tới khi tất cả mọi thứ đột nhiên thay đổi . Khi tôi lên 7 , tôi chứng kiến cảnh người ta xử bắn công khai lần đầu tiên trong đời , nhưng tôi vẫn nghĩ cuộc sống của mình ở đây là hoàn toàn bình thường . Gia đình của tôi không nghèo , và bản thân tôi thì chưa từng phải chịu đói . Nhưng vào một ngày của năm 1995 , mẹ tôi mang về nhà một lá thư từ một người chị em cùng chỗ làm với mẹ . Trong đó có viết : Khi chị đọc được những dòng này thì cả gia đình 5 người của em đã không còn trên cõi đời này nữa , bởi vì cả nhà em đã không có gì để ăn trong hai tuần . Tất cả cùng nằm trên sàn , và cơ thể chúng tôi yếu đến có thể cảm thấy như cái chết đang đến rất gần . Tôi đã bị sốc . Vì đó là lần đầu tiên tôi biết rằng đồng bào của tôi đang phải chịu đựng như vậy . Không lâu sau đó , khi tôi đi qua một nhà ga , tôi nhìn thấy một cảnh tượng kinh hoàng mà tôi không bao giờ có thể quên Trên nền nhà ga là xác chết của một người đàn bà hai tay vẫn đang ôm một đứa bé hốc hác và đứa bé chỉ biết nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của mẹ nó . Nhưng không có ai giúp họ , bởi vì tất cả đều đang phải lo cho chính mình và cả gia đình . Vào giữa những năm 90 , Bắc Triều Tiên trải qua một nạn đói trầm trọng . Nó khiến hơn một triệu người Triều Tiên chết trong nạn đói , và nhiều người chỉ sống sót phải ăn cỏ , sâu bọ và vỏ cây . Việc cúp điện ngày càng xảy ra thường xuyên , vì thế mọi thứ xung quanh tôi đều chìm vào bóng tối khi đêm đến ngoại trừ ánh sáng đèn từ phía Trung Quốc chỉ cách nhà tôi một con sông . Tôi lúc nào cũng tự hỏi là tại sao họ lại có điện còn chúng tôi thì không . Đây là một bức ảnh từ vệ tinh chụp Bắc Triều Tiên vào ban đêm trong tương quan với các nước xung quanh . Đây là sông Áp Lục nó là biên giới tự nhiên giữa Bắc Triều Tiên và Trung Quốc . Có thể thấy là lòng sông có đoạn rất hẹp vì thế một số người Bắc Triều Tiên bí mật vượt sang Trung Quốc . Nhưng rất nhiều người đã chết . Và tôi đã nhìn thấy xác họ nổi trên sông . Tôi không thể nói cụ thể về việc mình đã trốn khỏi Bắc Triều Tiên như thế nào chỉ có thể nói rằng trong những năm tháng khốn khó vì nạn đói ấy tôi được gửi sang Trung Quốc để sống với một người họ hàng xa . Lúc đó , tôi chỉ nghĩ rằng mình sẽ phải xa gia đình một thời gian ngắn . chứ không bao giờ tôi có thể tưởng tượng rằng tôi sẽ phải xa họ những 14 năm ròng . Ở Trung Quốc , cuộc sống của một cô bé bị cách ly khỏi gia đình như tôi rất khó khăn . Tôi đã không tưởng được những gì xảy đến với cuộc sống của một người tị nạn từ Bắc Triều Tiên thì sẽ như thế nào , nhưng tôi sớm nhận ra rằng nó không những rất khó khăn , mà còn vô cùng nguy hiểm , vì những người tị nạn từ Bắc Triều Tiên vào Trung Quốc đều bị coi là dân nhập cư trái phép . Tôi luôn sống trong một nỗi sợ thường trực rằng danh tính của tôi sẽ bị phát hiện , và tôi sẽ bị trả về với cuộc sống cũ ở Bắc Triều Tiên . Một ngày , cơn ác mộng đó đã thành sự thật , tôi đã bị cảnh sát Trung Quốc bắt và đưa đến đồn cảnh sát để chất vấn . Có ai đó đã báo với họ rằng tôi là người Bắc Triều Tiên , vì thế họ đã kiểm tra khả năng tiếng Trung của tôi và hỏi tôi rất nhiều câu hỏi . Tôi đã vô cùng sợ hãi , và có cảm giác như tim mình sắp nổ tung . Vì nếu như họ thấy có điều gì không tự nhiên , tôi sẽ bị tống vào tù và rồi bị trả về nước . Tôi nghĩ cuộc đời mình đến đây là chấm dứt , nhưng tôi vẫn cố gắng điều khiển những cảm xúc của mình và trả lời những câu hỏi của họ . Sau khi hỏi xong , một trong hai cảnh sát nói với người kia , Đây là một vụ chỉ điểm sai . Nó không phải là người Bắc Triều Tiên . " Và họ thả tôi ra . Đó quả là một phép màu . Một số người Bắc Triều Tiên ở Trung Quốc đã đến những đại sứ quán của nước ngoài để xin tị nạn , nhưng rất nhiều trong số đó đã bị bắt bởi cảnh sát Trung Quốc và bị trả về nước . những cô gái này đã rất may mắn . vì mặc dù đã bị bắt , nhưng cuối cùng học cũng được thả ra nhờ vào sức ép từ cộng đồng quốc tế . Nhưng những người Bắc Triều Tiên này thì không được may mắn như vậy . Hàng năm , có vô số người Bắc Triều Tiên bị bắt ở Trung Quốc và bị trả về nước , nơi mà họ bị tra tấn , bị giam cầm hoặc bị xử tử công khai . Trong khi tôi rất may mắn vì đã được thả ra thì rất nhiều đồng bào của tôi lại không được như vậy . Việc người Bắc Triều Tiên phải che dấu danh tính của mình và đấu tranh để tồn tại quả là một bi kịch . Kể cả khi đã học tiếng Trung và tìm được một công việc , thì cuộc sống của họ cũng có thể bị đảo lộn hoàn toàn chỉ trong một khoảng khắc . Đó là lý do tại sao sau 10 năm che dấu danh tính thật tôi quyết định liều mình đi đến Hàn Quốc , để bắt đầu một cuộc sống mới một lần nữa . Việc ổn định cuộc sống ở đây khó khăn hơn nhiều so với tôi tưởng tượng . Vì ở Hàn Quốc , tiếng Anh có vị trí vô cùng quan trọng , nên tôi đã bắt đầu học tiếng Anh , ngôn ngữ thứ ba của tôi . Tôi cũng nhận ra một khoảng cách rất lớn giữa người Nam và Bắc Triều Tiên . Chúng tôi đều là người Triều Tiên , nhưng đã trở nên rất khác nhau do hậu quả của 67 năm bị chia cắt . Tôi đã trải qua một cuộc khủng hoảng về nguồn gốc của mình . Tôi là người Nam Triều Tiên hay Bắc Triều Tiên ? Tôi đến từ đâu ? và Tôi là ai ? Bỗng nhiên , tôi chẳng có một đất nước nào để có thể tự hào gọi là Tổ quốc . Mặc dù để thích ứng với cuộc sống ở Hàn Quốc thì không dễ chút nào Nhưng tôi đã lập một kế hoạch . và bắt đầu học để chuẩn bị cho kì thi đại học . Tuy vậy , ngay khi tôi vừa mới làm quen với cuộc sống ở đây , thì tôi được báo một tin khủng khiếp . Chính quyền Bắc Triều Tiên đã phát hiện ra số tiền mà tôi gửi về cho gia đình , và , để trừng phạt , họ sẽ bắt gia đình tôi phải chuyển về một vùng bị cách ly ở nông thôn . Để họ có thể nhanh chóng thoát ra khỏi đó , tôi bắt đầu lập kế hoạch giúp gia đình mình trốn thoát . Người Bắc Triều Tiên đã phải vượt qua những khoảng cách dường như không tưởng để đến với tự do . Bời vì việc vượt biên từ Bắc sang Nam Triều Tiên gần như là không thể , vì thế , tôi phải bay sang Trung Quốc rồi lại đi ngược về phía biên giới Bắc Triều Tiên . Bởi vì gia đình tôi không biết tiếng Trung , nên tôi phải đi cùng mọi người qua 2000 dặm ở Trung Quốc rồi vào đến Đông Nam Á Cuộc hành trình bằng xe buýt kéo dài khoảng 1 tuần , và đã vài lần chúng tôi suýt bị bắt . Một lần , xe của chúng tôi bị chặn lại và bị khám xét bởi một cảnh sát Trung quốc . Anh ta thu chứng minh thư của tất cả mọi người , và bắt đầu tra hỏi . Bởi vì gia đình tôi không hiểu tiếng Trung , nên tôi đã nghĩ rằng họ sẽ bị bắt . Khi người cảnh sát Trung Quốc đến gần họ , tôi đã ngay lập tức đứng dậy và nói với anh ta rằng đây là những người câm điếc mà tôi đang phải đi cùng . Anh ta nhìn tôi đầy nghi ngờ , nhưng thật may mắn là anh ta tin lời tôi . Và chúng tôi tiếp tục đi cho tới biên giới Lào , nhung tôi đã phải sử dụng gần như toàn bộ số tiền mà mình có để hối lộ cho những người canh gác biên giới Lào . Tuy nhiên , sau khi chúng tôi qua được biên giới , gia đình tôi lại bị bắt vào tù vì tội vượt biên trái phép . Sau khi tôi nộp tiền phạt và đưa hối lộ , gia đình tôi được thả ra trong một tháng , rồi lại bị bắt lần nữa ở thủ đô của Lào Đó là thời điểm tuyệt vọng nhất trong cuộc đời tôi . Tôi đã làm đủ mọi cách để đưa gia đình mình đến với tự do , và chũng tôi gần như đã thành công nhưng họ lại bị bắt trong khi chúng tôi chỉ còn cách đại sứ quán Hàn Quốc một khoảng cách rất ngắn nữa thôi . Tôi đi đi về về giữa phòng xuất nhập cảnh và đồn cảnh sát , tuyệt vọng tìm cách để đưa gia đình mình thoát khỏi đó , nhưng tôi không còn đủ tiền để hối lộ hay trả tiền phạt nữa . Tôi hoàn toàn tuyệt vọng . Đúng vào lúc đó , có một người đàn ông đã hỏi tôi , " Có chuyện gì vậy ? " Tôi vô cùng ngạc nhiên khi một người hoàn toàn xa lạ lại quan tâm tới mức hỏi tôi như vậy . Bằng vốn tiếng Anh ít ỏi của mình và một quyển từ điển , tôi đã kể cho cho ông ta nghe hoàn cảnh của gia đình tôi . Không một chút do dự , người đàn ông đó đã đi tới máy ATM. trả tất cả số tiền còn thiếu cho cả gia đình tôi và hai người Bắc Triều Tiên khác để họ được ra tù Tôi đã cám ơn ông ta bằng cả trái tim mình , và tôi cũng hỏi , " Tại sao ông lại giúp đỡ tôi ? " " Tôi không giúp đỡ cô , " Ông ta trả lời . " ' Tôi đang giúp người Bắc Triều Tiên . " Tôi nhận ra rằng đó là một khoảng khắc có ý nghĩa vô cùng to lớn trong cuộc đời tôi . Lòng tốt từ người đàn ông xa lạ trở thành biểu tượng hy vọng mới cho tôi và cả những người dân Bắc Triều Tiên khi mà chúng tôi đang rất cần nó , và ông ta đã cho tôi thấy lòng tốt từ những người xa lạ và sự hỗ trợ của cộng đồng quốc tế chính là những tia hy vọng mà người Bắc Triều Tiên chúng tôi đang tìm kiếm . Cuối cùng , sau một cuộc hành trình dài tôi và gia đình đã được đoàn tụ ở Hàn Quốc , nhưng đến được với tự do mới chỉ là một nửa của cuộc đấu tranh . Rất nhiều người Bắc Triều Tiên đang bị chia cắt với gia đình của họ , và khi họ đến được một đất nước khác , họ phải bắt đầu từ đầu với rất ít hoặc gần như không có tiền bạc . Vì thế chúng tôi có thể nhận sự trợ giúp từ cộng đồng quốc tế cho giáo dục , đào tạo tiếng Anh , dạy nghề , và nhiều lĩnh vực khác . Chúng tôi cũng có thể đóng vai trò như cầu nối giữa những người đang ở trong Bắc Triều Tiên với thế giới bên ngoài , bởi vì có rất nhiều người trong chúng tôi đang giữ liên lạc với những thành viên gia đình khác ở trong nước , và chúng tôi chia sẻ với họ thông tin và tiền bạc để có thể thay đổi Bắc Triều Tiên từ phía trong . Tôi đã vô cùng may mắn khi nhận được rất nhiều sự giúp đỡ và được truyền cảm hứng trong suốt cuộc đời mình , vì vậy tôi muốn mình cũng có thể chung sức để mang đến cho đất nước tôi một cơ hội để phát triển cùng với sự hỗ trợ của quốc tế . Tôi tin tưởng rằng các bạn sẽ nhìn thấy ngày càng nhiều người Bắc Triều Tiên thành công ở mọi nơi trên thế giới , kể cả trên sân khấu của TED Cám ơn các bạn . Hôm nay tôi chỉ có một yêu cầu mà thôi . Xin đừng nói với tôi rằng tôi bình thường . Bây giờ tôi muốn giới thiệu các bạn với những người em trai của tôi Remi 22 tuổi , cao ráo và rất đẹp trai , Em không nói được , nhưng em truyền đạt niềm vui theo cách mà ngay cả một số nhà hùng biện giỏi nhất cũng không thể làm được . Remi biết tình yêu là gì . Em chia sẻ nó một cách vô điều kiện dù bất kể ra sao chăng nữa . Em ấy không tham lam . Em không phân biệt màu da . Em không quan tâm về sự khác biệt tôn giáo , và hãy hiểu rằng : Em ấy chưa từng nói dối . Khi em hát những bài hát từ thời thơ ấu của chúng tôi , cố gắng nhớ những từ mà đến tôi cũng không thể , em ấy gợi nhớ cho tôi một điều rằng : chúng ta biết ít về bộ não đến như thế nào , và cái ta chưa biết phải tuyệt vời đến thế nào . Samuel 16 tuổi . Em cao ráo . Em cũng rất đẹp trai . Em có một trí nhớ cực hoàn hảo . Nhưng cũng là có chọn lọc . Em không nhớ liệu em có xoáy thanh kẹo sô-cô-la của tôi không , nhưng em lại nhớ năm phát hành của từng bài hát trên iPod của tôi , các cuộc nói chuyện giữa chúng tôi từ em mới bốn tuổi , tè lên tay của tôi vào ngày Teletubbies lên sóng tập đầu tiên , và sinh nhật của Lady Gaga . Những chuyện này nghe thật tuyệt vời phải không ? Nhưng hầu hết mọi người không đồng ý . Và thực tế là vì tâm trí của các em tôi không phù hợp với phiên bản xã hội bình thường , các em thường bị cho qua và hiểu lầm . Nhưng điều khiến trái tim tôi nhẹ nhõm hơn và tâm hồn tôi mạnh mẽ hơn là rằng , mặc dù điều này là đúng , dù các em không được coi là bình thường , điều này chỉ có thể có nghĩa rằng : các em thật phi thường -- người tự kỉ và người phi thường . Với các bạn không quen lắm với cụm từ ' tự kỉ ' , nó là một rối loạn tổ hợp não bộ mà ảnh hưởng đến khả năng giao tiếp xã hội , học tập và đôi khi những kỷ năng về thể chất . Triệu chứng bệnh ở mỗi cá nhân một khác , đó là lý do tại sao Remi là rất khác Sam . Và trên toàn thế giới , cứ 20 phút lại có thêm một người được chẩn đoán mắc chứng tự kỷ , và mặc dù nó là một trong những chứng rối loạn phát triển với tốc độ nhanh nhất trên thế giới , ta không rõ nguyên nhân hoặc cách chữa trị . Và tôi không thể nhớ thời điểm đầu tiên tôi tiếp cận với chứng tự kỷ , nhưng tôi không thể nhớ một ngày mà không có nó . Tôi mới ba tuổi khi em tôi ra đời và tôi đã vô cùng phấn khích rằng có thêm một người mới trong đời . Và sau một vài tháng , tôi nhận ra rằng em khác biệt . Em la hét nhiều . Em không muốn chơi đùa như các em bé khác , và trong thực tế , em có vẻ chẳng thích thú gì đến tôi hay điều gì khác hết . Remi sống và ngự trị trong thế giới của riêng mình , với quy tắc riêng của mình , và em thấy niềm vui trong những điều nhỏ nhặt nhất , như là xếp ô tô quanh phòng và nhìn chằm chằm vào cái máy giặt và ăn bất cứ thứ gì trong tầm tay . Khi lớn lên , em trở nên càng khác biệt , và sự khác biệt trở nên rõ ràng hơn . Nhưng ngoài cơn phẫn nộ và bực dọc và việc hiếu động thái quá không ngơi nghỉ là một điều gì đó thực sự độc đáo : một bản năng thuần khiết và ngây thơ , một cậu bé nhìn cuộc đời không chút định kiến , một con người không bao giờ nói dối . Phi thường . Chà , tôi không thể phủ nhận rằng đã có một vài khoảnh khắc khó khăn trong gia đình tôi , những khoảnh khắc tôi ước ao các em cũng giống như mình . Nhưng tôi đưa kí ức mình quay trở lại những điều các em đã dạy tôi về tính cách , lối giao tiếp và tình yêu và tôi nhận ra rằng đây là những điều mà tôi sẽ chẳng đánh đổi để lấy sự bình thường . Sự bình thường bỏ lỡ vẻ đẹp mà sự khác biệt ban cho chúng ta và việc chúng ta khác nhau không có nghĩa là một trong ta có điều gì không ổn Nó chỉ có nghĩa là có một loại ' đúng ' khác mà thôi . Và nếu tôi chỉ có thể truyền đạt một điều cho Remi và cho Sam và cho các bạn , điều đó là bạn không bắt buộc phải bình thường . Bạn có thể phi thường . Vì có mắc chứng tự kỷ hay không , sự khác biệt giữa chúng ta -- Chúng ta có một món quà ! Ai cũng mang trong mình một món quà , và thật lòng mà nói , theo đuổi cái bình thường chính là hi sinh tiềm năng lớn nhất . Cơ hội cho sự vĩ đại , tiến bộ và cho sự thay đổi bị dập tắt khi ta cố gắng trở nên giống như một người khác . Xin -- đừng nói rằng tôi bình thường . Cảm ơn bạn . Có lẽ các bạn đều đồng ý với tôi đây là một con đường rất đẹp . Nó được xây dựng từ nhựa đường , và nhựa đường là loại vật liệu xe mà chạy trên nó thì rất êm. nhưng không phải lúc nào cũng được vậy , đặc biệt không phải vào những ngày này như hôm nay khi trời đang mưa nhiều . Rồi bạn có thể bị nước trên đường văng tung toé . Và đặc biệt nếu như bạn đạp xe đạp , và vượt qua những chiếc xe hơi này thì thật không hay . Ngoài ra , nhựa đường cũng gây ra nhiều tiếng ồn . Nó là vật liệu gây ồn , Nếu chúng ta làm những con đường như của Hà Lan , rất gần với các đô thị , chúng ta muốn một con đường yên tĩnh . Giải pháp cho vấn đề là làm những con đường từ nhựa đường xốp . Nhựa đường xốp là vật liệu chúng tôi hiện đang dùng để xây dựng hầu hết các quốc lộ ở Hà Lan , Nó có lỗ thấm và nước chỉ thấm xuyên qua lỗ. vì vậy tất cả nước mưa sẽ thoát ra mọi phía , và bạn sẽ có một con đường thuận tiện để lái xe . Vì vậy không còn lõm bõm nước nữa . và tiếng ồn cũng biến mất qua lỗ thấm . Bởi vì nó rất rỗng , tất cả tiếng ồn sẽ biến mất , vì thế mà con đường rất yên tĩnh . Đương nhiên vẫn còn nhiều bất tiện , và điều bất tiện của loại đường này là tình trạng nứt nẻ , bong tróc có thể xảy ra . Bong nứt là gì ? Bạn thấy đó trên con đường này đá lớp mặt bị bong tróc . Trước tiên bạn được một hòn đá , rồi nhiều hơn , rồi ngày càng nhiều , nhiều , nhiều , nhiều hơn nữa , và rồi chúng - - kìa , tôi sẽ không làm như vậy đâu . Nhưng chúng có thể làm hư cửa kính xe hơi của bạn . Vì vậy bạn không vui với điều đó . Và sau cùng , tình trạng bong nứt này sẽ gây hư hỏng ngày càng nhiều . Đôi khi chúng tạo nên các ổ gà . À . Anh ta đang sẵn sàng . Ổ gà , đương nhiên , có thể trở thành một vấn đề , Nhưng chúng tôi có giải pháp . Thật sự như bạn thấy ở đây vật liệu này có dấu hiệu bị hư hại ra sao . Nó là nhựa xốp , như tôi đã nói , bạn chỉ có một lượng nhỏ keo dính bám giữa các viên đá . Dưới tác động của thời tiết , bức xạ mặt trời , tình trạng oxy hoá chất nhựa này , nhựa bitum này chất keo dính giữa các khối kết tập này sẽ co lại , và nếu co lại , nó sẽ có những khe nứt cực nhỏ. rồi tróc ra khỏi các khối kết tập . Rồi nếu lái xe lên chỗ đường đó , bạn sẽ phá huỷ những khối kết tập này -- như chúng ta vừa thấy ở đây . Để giải quyết vấn đề này , chúng tôi đã chế tạo ra những vật liệu tự hàn gắn . Nếu chúng tôi tạo ra được vật liệu tự hàn gắn này , thì chúng tôi có thể tìm ra giải pháp . Những gì chúng tôi có thể làm là dùng miếng bùi nhùi bằng thép dành để chùi rửa xoong . Và chúng tôi cắt vụn miếng bùi nhùi thép ra thật nhỏ , và chúng tôi trộn các mảnh vụn nhỏ này với nhựa bitum . Vậy là chúng ta có nhựa đường trộn với những vụn thép rất nhỏ . Rồi bạn cần một cái máy , như bạn thấy ở đây , là máy dùng để nấu ăn -- một máy cảm ứng từ . Cảm ứng từ có thể tạo nhiệt , đặc biệt thép lại dẫn nhiệt rất tốt . Những việc các bạn làm là đun nóng thép , bạn làm chảy nhựa bitum , và nhựa bitum sẽ chảy vào các kẽ nứt siêu nhỏ này , và các viên đá sẽ kết dính lên lớp mặt trở lại . Hôm nay tôi dùng một lò vi sóng vì tôi không thể đem cái máy cảm ứng từ cồng kềnh lên sân khấu được . Lò vi sóng cũng có hệ thống hoạt động tương tự . Tôi đã để vật mẫu vào lò , giờ tôi sẽ lấy nó ra. để kiểm tra xem nó ra sao . Đây là vật mẫu được lấy ra . Tôi đã nói chúng tôi phát minh ra một cái máy công nghiệp như trên tại phòng thí nghiệm. để đun nóng các vật mẫu . Tại phòng thí nghiệm chúng tôi đã thử qua nhiều mẫu , và rồi chính phủ , họ đã thực sự nhìn thấy kết quả. và họ cho rằng : " À , cách đó hay lắm . Chúng ta phải thử xem sao . " Rồi họ giao cho chúng tôi một đoạn đường quốc lộ , dài 400 mét thuộc quốc lộ A58 , tại đây chúng tôi phải xây một đoạn đường thử nghiệm vật liệu mới này . Vậy là đó là điều chúng tôi đã thực hiện tại đây . Bạn xem con đường thử nghiệm chúng tôi đã làm , và rồi đương nhiên con đường này sẽ tồn tại được trong nhiều năm mà không bị hư hại nào . Đó là những gì chúng tôi học từ thực nghiệm . Chúng tôi đã lấy nhiều mẫu vật từ con đường này và chúng tôi thử chúng trong phòng thí nghiệm . Vậy là chúng tôi già hoá mẫu vật , đặt nhiều tải trọng lên nó , kết dính chúng lại bằng máy cảm ứng từ , hàn gắn chúng lại và rồi thử chúng lần nữa . Chúng tôi có thể làm đi làm lại nhiều lần như vậy . Và thật sự , kết luận đưa ra từ nghiên cứu này là nếu chúng tôi bảo dưỡng con đường 4 năm một lần bằng máy hàn gắn -- đây là phiên bản kích thước lớn chúng tôi đã chế tạo nó để bảo dưỡng đường thật -- Nếu cứ 4 năm chúng tôi bảo dưỡng con đường một lần thì chúng tôi có thể làm tăng gấp đôi tuổi thọ lớp mặt của con đường. dĩ nhiên sẽ tiết kiệm được nhiều tiền . À , để đúc kết lại , tôi có thể nói rằng chúng tôi đã tạo ra một loại vật liệu sử dụng sợi thép , thêm vào sợi thép , sử dụng nhiệt lượng từ , để thực sự giúp gia tăng tuổi thọ của mặt đường , Gấp đôi tuổi thọ mặt đường là việc mà ngay cả bạn cũng làm được , Tăng gấp đôi tuổi thọ mặt đường bằng những thủ thuật rất đơn giản.sẽ giúp tiết kiệm được nhiều tiền . Bây giờ chắc các bạn đang thắc mắc liệu nó có hiệu quả hay không . Chúng tôi còn vật mẫu ở đây . Nó còn khá ấm . Lẽ ra phải để cho nó nguội bớt trước rồi tôi mới cho bạn thấy hiệu quả của liệu pháp hàn gắn , Nhưng để tôi thử xem . Xem nè . Vâng , nó dính . Xin cám ơn Hôm nay tôi đến đây để nói về một câu hỏi bối rối mà câu trả lời cũng gấy bối rối không kém . Chủ đề là bí mật của bạo lực gia đình , và câu hỏi tôi đặt ra là câu hỏi mà mọi người luôn thắc mắc : Tại sao cô ấy ở lại ? Tại sao người phụ nữ lại nên ở lại với người đã đánh họ ? Tôi không phải là một bác sĩ tâm thần , không phải một người làm công tác xã hội hay một chuyên gia về bạo lực gia đình . Tôi chỉ là một người phụ nữ muốn chia sẻ câu chuyện của mình Khi đó tôi 22 tuổi , vừa tốt nghiệp trường Cao đẳng Harvard Tôi chuyển đến thành phố New York khi làm công việc đầu tiên viết và biên tập cho tạp chí Seventeen . Lần đầu tiên tôi có căn hộ , thẻ tín dụng American Express của riêng mình , và tôi đã có bí mật lớn . Bí mật đó là , cây súng này được nạp sẵn đạn hollow-point chỉa thẳng vào đầu tôi bởi người đàn ông tôi đã nghĩ là người bạn đời , từ lần này qua lần khác . Người đàn ông tôi đã yêu hơn tất cả mọi người chỉa súng vào đầu và doạ giết chết tôi biết bao lần mà tôi không còn nhớ được hết . Tôi đến đây để kể cho bạn về tình yêu điên rồ , một cái bẫy tâm lý được nguỵ trang dưới lớp vỏ tình yêu mà hàng triệu phụ nữ và thậm chí một số đàn ông gắp phải mỗi năm . Đây có thể là câu chuyện của bạn . Tôi không giống môt nhà tư vấn bạo lực gia đình . Tôi có bằng cử nhân Tiếng Anh từ trường Cao đẳng Harvard , và Quản trị kinh doanh marketing từ trường kinh doanh Wharton . Tôi đã dàng hết sự nghiệp làm việc cho những công ty trong top 500 của Mỹ như Johnson & amp ; Johnson , Leo Burnett và Thời báo Washington . Tôi kết hôn với người chồng thứ hai đã gần 20 năm và có với nhau ba đứa trẻ . Con chó của tôi là giống Black Lab , và tôi lái chiếc Honda Odyssey minivan . Do vậy , điều đầu tiên tôi muốn nói với bạn là bạo lực gia đình xảy ra với tất cả mọi người mọi giới , mọi tôn giáo , mọi mức độ thu nhập và giáo dục . Nó xảy ra mọi nơi . Và điều thứ hai tôi muốn nói là mọi người nghĩ rằng bạo lực gia đình xảy ra với phụ nữ , đó là vấn đề của phụ nữ . Không đúng . Hơn 85 phần trăm kẻ bạo hành là đàn ông , và bạo lực gia đình xảy ra chỉ trong những mối quan hệ thân thiết , ràng buộc , lâu dài , nói cách khác , là trong gia đình , nơi cuối cùng chúng ta mong muốn hoặc trông chờ tìn thấy bạo lực đó là một lí do khiến bạo hành gia đình là vấn đề gây bối rối . Tôi đã tự nhủ bản thân mình , tôi là người còn lại trên trái đất chung sống với người đàn ông đã đánh mình , nhưng thật ra , tôi là một nạn nhân điển hình do độ tuổi của tôi . Tôi chỉ 22 tuổi , sống ở nước Mỹ , phụ nữ tuổi từ 16 đến 24 có nguy cơ gấp ba lần trở thành nạn nhân của bạo lực gia đình so với phụ nữ ở những độ tuổi khác , và trên 500 phụ nữ và các cô gái ở tuổi này bị giết mỗi năm bởi những kẻ tình nhân bạo hành , bạn trai , và chồng ở Mỹ Tôi cũng từng là một nạn nhân điển hình bởi tôi chẳng biết gì về bạo lực gia đình , những tín hiệu cảnh báo hay hình mẫu của nó Tôi đã gặp Conor trong một đêm tháng một , mưa và lạnh . Anh ta ngồi cạnh tôi trong đường hầm thành phố New york , và anh bắt chuyện với tôi . Anh ta kể với tôi về hai thứ . Một là anh ta , cũng như tôi , vừa tốt nghiệp trường Ivy League và rằng anh ta làm việc tại một ngân hàng rất ấn tượng ở phố Wall Nhưng điều gây ấn tương nhất với tôi ở cuộc gặp gỡ đầu tiên là anh ta thông minh là vui tính và trông anh ta có vẻ một cậu nhóc nông dân . Anh ta có đôi gò mà lớn thế này , đôi gò má hình trái táo lớn và mái tóc óng ả như cánh đồng lúa vàng và anh ta có vẻ rất ngọt ngào . Một trong số điều thông minh nhất Conor đã làm , từ lúc mới bắt đầu , là tạo ra một ảo giác rằng tôi là đối tác quan hệ đầy hứa hẹn Anh ta đã làm điều đặt biệt này lúc ban đầu bằng cách tôn sùng tôi . Chúng tôi bắt đầu hẹn hò , và anh ta yêu tôi về mọi mặt rằng tôi thông minh , rằng tôi chọn học Harvard , rằng tôi nồng nhiệt giúp đỡ những cô gái mới lớn và công việc Anh ta muốn biết mọi thứ về gia đình tôi và về tuổi thơ của tôi , những hi vọng và mơ ước cảu tôi . Conor tin tưởng tôi , như một nhà văn và một phụ nữ theo cách mà chưa ai từng có . Và anh ta cũng tạo ra bầu không khí huyền diệu của sự tin tưởng giữa chúng tôi bằng cách thú nhận những bí mật của anh ta , rằng , anh ta như là một đứa trẻ từ lúc bốn tuổi đã bị ngược đãi về thân thể một cách độc ác và liên tục bởi cha dượng của anh ta , và sự ngược đãi trở nên tồi tệ khiến anh ta rời bỏ trường lúc tám tuổi , mặc dù anh ta rất thông minh và anh ta mất gần 20 năm để xây dựng lại cuộc đời . Điều đó giải thích tại sao bằng cấp tại Ivy Leage và công việc tại phố Wall và tương lai tươi sáng của anh ta có ý nghĩa to lớn với anh ta thế nào . Nếu bạn nói với tôi rằng người đàn ông thông minh , vui tính , nhạy cảm này , người quý mến tôi một ngày ra lênh khi nào thì tôi được trang điểm hay không , váy của của tôi được ngắn bao nhiêu , tôi sống ở đâu , tôi làm công việc gì , ai là bạn của tôi và đâu là nơi tôi nghỉ lễ Giáng sinh , Tôi sẽ cười mặt vào bạn bởi vì không có mảy may môt dấu vết nào của bạo lực hay kiểm soát hay tức giận ở Conor từ lúc đầu . Tôi đã không biết rằng giai đoạn đầu tiên trong bất kì mối quan hệ bạo lực gia đình là cám dỗ và quyến rũ nạn nhân . Tôi cũng không biết rằng giai đoạn thứ hai là cô lập nạn nhân . Bấy giờ , Conor không trở về nhà vào một ngày và thông báo rằng " Này , Cô biết không , tất cả ngón nghề kiểu Romeo và juliet này thật tuyệt , nhưng tôi cần phải chuyển sang giai đoạn tiếp theo nơi mà tôi cô lập và hành hạ cô " — — " do vậy tôi cần phải đưa cô ra khỏi căn hộ này nơi mà những người hàng xóm có thể nghe tiếng cô la hét và ra khỏi thành phố này nơi cô có bạn bè và gia đình và những đồng nghiệp có thể nhìn thấy những vết thâm tím . " Thay vì vậy , Conor đã về nhà vào một tối thứ sáu và anh ấy nói với tôi rằng anh ấy nghỉ việc ngày hôm nay công việc mơ ước của anh ta , và anh ta nói rằng , anh ta bỏ việc vì tôi , bởi vì tôi làm anh cảm thấy thật an toàn và được yêu thương rằng anh ta không cần chứng tỏ bản thân ở phố Wall thêm nửa và anh ta chỉ muốn đi khỏi thành phố này xa rời gia đình bất thường và đầy ngược đãi của anh ta , đi đến một thị trấn nhỏ ở New England nơi anh ta có thể bắt đầu lại cuộc sống của anh với tôi Bấy giờ , điều cuối cùng tôi muốn làm là rời bỏ New York và công việc mơ ước của tôi , nhưng tôi đã nghĩ rằng bạn phải hi sinh cho bạn đời của mình , vì vậy , tôi đồng ý và nghỉ việc , Conor và tôi cùng nhau rời bỏ Manhattan . Tôi không hề nghĩ rằng tôi đã lao vào một tình yêu điên rồ , rằng tôi đang bước những bước đầu tiên vào cái bẫy tâm lý , tiền bạc và thể xác đã được sắp đặt cẩn thận Bước tiếp theo trong kịch bản bạo lực này là đưa vào sự đe doạ bạo lực và xem cô ta phản ứng ra sao . Từ đây , những cây súng bước vào khi chúng tôi chuyển đến New England -- bạn biết đấy , nơi mà Conor dựa vào để cảm thấy an toàn -- anh ta mua ba cây súng Anh ta giữ một cây trong ngăn chứa đồ của chiếc xe của chúng tôi . một cây dưới gối chỗ giường ngủ của chúng tôi cây thứ ba anh luôn ta giữa trong ví Và anh ta nói rằng anh ta cần những cây súng này bởi vì những tổn thương mà anh đã trải qua trong quá khứ khi là một đứa trẻ . Anh ta cần chúng để cảm thấy được bảo vệ . Nhưng những cây súng này thật ra là một lời nhắn cho tôi , và mặc dù anh ta chưa đưa cánh tay về phía tôi , nhưng cuộc sống của tôi ở trong tình thế nguy hiểm từng phút mỗi ngày . Conor đã tấn công vào tôi năm ngày trước đám cưới của chúng tôi . Đó là lúc 7 giờ sáng khi tôi còn đang mặc áo ngủ . Tôi đang lamg việc trên mái tính , cố hoang thành bài viết được giao và tôi thấy nản lòng , Conor dùng sự tức giận của tôi như lời bào chữa để lấy hai tay vòng quanh cổ tôi và xiết chặt đến nổi tôi không thể thở hay la hét , và anh ta dùng cùi chỏ đập đầu tôi vào tường liên tục . Năm ngày sau , mười vết bầm trên cổ tôi đã hiện lên rõ , và tôi mặc chiếc váy cưới của mẹ tôi , và kết hôn với anh ta . Mặc cho những điều đã xảy ra , Tôi vẫn chắc rằng chúng tôi sẽ sống hạnh phúc mãi bởi vì tôi yêu anh ấy và anh ấy cũng yêu tôi rất nhiều . và anh ta đã vô cùng hối lỗi . Anh ta đã thật sự rất căng thẳng vì đám cưới và việc lập gia đình với tôi . Đó là môt sự cố cá biệt , và anh ta sẽ không bao giờ làm đau tôi nữa . Nó đã xảy ra thêm hai lần trong tuần trăng mật . Lần đầu tiên , Tôi đang lái xe để tìm một bãi biển bí mật và tôi bị lạc , anh ta đánh vào một bên đầu tôi rất mạnh khiến đầu tôi liên tục đập vào cửa kính của xe Vài ngày sau đó , khi đang lái xe về nhà sau tuần trăng mật , anh ta mệt mỏi vì xe cộ , và anh ta ném cả túi thức ăn Big Mac vào mặt tôi . Conor tiếp tuc đánh tôi một đến hai lần mỗi tuần trong suốt hai tháng sau và nửa năm từ khi kết hôn . Tôi đã sai lầm khi nghĩ rằng tôi là trường hợp duy nhất và mình tôi đơn độc trong chuyện này . Một phần ba phụ nữ Mỹ trải qua bạo lực gia đình hoặc bị rình rập trong một số giai đoạn cuộc đời và báo cáo CDC cho thấy 15 triệu trẻ em bị ngược đãi mỗi năm , 15 triệu . Vì vậy , tôi thật sự đã ở trong công ty rất tốt Trở lại câu hỏi của tôi : Tại sao tôi ở lại ? Câu trả lời rất dễ . Tôi không biết anh ta đang bạo hành tôi . Thậm chí anh ta chĩa súng vào đầu tôi , đẩy tôi xuống sàn , đe doạ giết lũ chó của tôi , rút chìa khoá ra khỏi xe khi tôi đang lái xe vào đường cao tốc đổ grinds cafe lên đầu tôi khi tôi đang mặc đồ cho buổi phỏng vấn , Tôi chưa bao giờ một lần nghĩ bản thân như một người vợ bị hành hạ . Thay vào đó , tôi là một phụ nữ mạnh mẽ trong tình yêu với một người đàn ông có vấn đề , và tôi là người duy nhất trên trái đất có thể giúp Conor đối mặt với cái xấu xa của anh ta . Câu hỏi khác mà mọi người hay hỏi là , tại sao cô ấy lại không bỏ đi ? tại sao tôi đã không bước đi ? Tôi có thể bỏ đi bất cứ lúc nào . Với tôi , đó là câu hỏi buồn và đau đớn nhất , bởi vì chúng tôi , những nạn nhân biết một số thứ mà bạn thường không biết : thật là một nguy hiểm kinh khủng để rời bỏ một kẻ bạo hành như thế . Bởi vì bước cuối cùng trong kịch bản bạo hành gia đình là giết chết cô ta . Hơn 70 phần trăm tội ác bạo hành gia đình xảy ra sau khi nạn nhân kết thúc mối quan hệ , sau khi cô ấy bỏ đi , bởi vì sau đó kẻ bạo hành đó không còn gì để mất . Nhưng hậu quả khác như bị theo dõi lâu dài , thậm chí sau kẻ lạm dụng kết hôn lại ; khước từ những nguồn tài chính ; và vận động của hệ thống toàn án gia đình để làm khiếp sợ nạn nhân và những đứa trẻ của cô ta , những đứa trẻ này thường bị ép buộc bởi phán quyết của toà dành thời gian không bị giám sát với người đàn ông đã đánh đập mẹ chúng . Và chúng ta có tiếp tục hỏi , tại sao cô ấy không bỏ đi ? Tôi đã có thể bỏ đi , bởi vì một đòn đánh thô bạo cuối cùng đã đập tan sự từ bỏ của tôi . Tôi nhận ra rằng người đàn ông tôi rất yêu thương sẽ giết tôi nếu tôi bỏ rơi anh ta . Vì vậy tôi phát vỡ sự yên lặng . Tôi kể với mọi người : cánh sát , những người láng giềng , bạn bè và gia đình tôi , những người hoàn toàn xa lạ , và tôi đứng đây hôm nay bởi vì bạn đều đang giúp tôi . Chúng ta có quan niệm rập khuôn về nạn nhân như những tiêu đề đáng sợ , những phụ nữ tự huỷ hoại mình , những điều tốt bị làm tổn thương . Câu hỏi , " Tai sao cô ấy ở lại ? " là lí lẽ của một số người , " Đấy là lỗi của cô ấy khi ở lại " như thể nạn nhân đã lựa chọn yêu đàn ông với ý định phá huỷ chúng ta . Nhưng từ khi xuất bản " Crazy Love " Tôi đã nghe hàng trăm câu chuyện từ đàn ông và phụ nữ những người cũng đã bỏ đi , những người học được một bài học cuộc sống vô giá từ nhưng điều đã xảy ra , và những ai xây dựng lại cuộc sống -- hạnh phúc , vui vẻ-- như những nhân viên , những người vợ , người mẹ , sống cuộc sống hoàn toàn không có bạo lực , như tôi . Bởi sự thật tôi là một nạn nhân điển hình của bạo lực gia đình đã kết thúc tôi là người sống sót điển hình khỏi bạo lực gia đình . Tôi kết hôn lại với một người đàn ông tử tế và tốt bụng , và chúng tôi có với nhau ba đứa con . Tôi có con chó Black Lab và tôi có chiếc Minivan . Điều tôi không bao giờ lại có nửa , mãi mãi là một cây súng chĩa vào đầu tôi bởi ai đó nói rằng anh ta yêu tôi . Ngay lúc này , có thể bạn đang nghĩ , " Ồ , điều này thật tuyệt vời " hay , " Ồ , cô ấy mới ngốc làm sao " nhưng tất cả thời gian này , tôi đã thật sự nói về bạn . Tôi chắc rằng bạn trong số những người đang nghe tôi nói lúc này là những người đang bị ngược đãi hoặc những người đã bị ngược đãi khi con nhỏ hoặc những người tự ngược đãi chính mình sự ngược đãi có thể ảnh hưởng đến con gái bạn , em gái của bạn , người bạn thân nhất của bạn ngay lúc này . Tôi có thể kết thúc câu chuyện tình yêu điên rồ của tôi bằng cách phá tan sự im lặng . Tôi đang đập tan sự im lặng hôm nay . Đây là cách tôi giúp những nạn nhân khác , và đây là yêu cầu cuối cùng của tôi Hãy kể về những gì bạn được nghe ở đây . Sự ngược đãi chỉ đáng sợ trong im lặng . Bạn có sức mạnh để kết thúc bạo lực gia đình đơn giản bằng cách rọi vào đó một tia sáng . Chúng ta những nạn nhân cần đến tất cả mọi người . Chúng ta cần các bạn để thấu hiểu bí mật của bạo lực gia đình . soi roi sự ngược đãi ánh sáng của ngày hôm nay bằng cách nói về nó với những đứa trẻ của bạn , những đồng nghiệp của bạn , bạn bè và gia đình bạn . Viết lại cuộc đời họ như nhưng người hạnh phúc , đáng yêu với tương lai rộng mở . Nhận biết những tín hiệu sớm của bạo lực và những dối trá của lương tâm , giảm nó xuống , chỉ cho nạn nhân lối ra an toàn . Cùng nhau chúng ta có thể làm cho giường ngủ của chúng ta bàn ăn và gia đình của chúng ta trở nên những ốc đảo bình yên và an toàn Cảm ơn Tôi muốn nói chuyện với các bạn về một nhóm động vật rất đặc biệt Hiện có khoảng 10,000 loài chim trên thế giới . Kền kền là một trong những nhóm chim bị đe doạ nghiêm trọng nhất Khi bạn thấy một con kền lền như thế này , điều đầu tiên hiện ra trong đầu bạn đó là , đây là những sinh vật thật kinh tởm , xấu xí , tham ăn và chỉ nhắm đến thịt bạn , liên tưởng đến những chính trị gia nhỉ . Tôi muốn thay đổi sự nhận thức đó . Tôi muốn thay đổi những cảm giác mà bạn dành cho những chú chim này , vì chúng cần đến sự thương cảm của chúng ta . Chúng thật sự rất cần . Tôi sẽ nói cho bạn biết tại sao . Trước tiên , tại sao chúng lại có ấn tượng xấu như vậy ? Khi Charles Darwin vượt qua Thái Bình Dương năm 1832 từ tàu Beagle , ông thấy những con kền kền Thổ Nhĩ Kỳ , Ông nói , " Những con chim này thật kinh tởm với cái đầu trọc đỏ chói được tạo ra để hoan hỉ trong hôi thối Bạn không thể nào bị sỉ nhục tồi tệ hơn thế , và đó là những lời từ Charles Darwin . Bạn biết đấy , Ông đã thay đổi ý kiến khi ông quay lại , Để tôi nói cho bạn biết tại sao . Chúng cũng đã bị liên kết với Disney-- bị nhân cách hoá thành những nhân vật đần độn , ngố , ngu ngốc . Gần đây hơn , nếu bạn đang theo dõi tin tức ở Kenya ---- đây là những thuộc tính đặc trưng mà gắn kết với những quân cảnh Keya . Nhưng tôi muốn phản kháng lại điều đó Tôi muốn phản kháng lại vì bạn biết sao không ? vì quân cảnh không giữ cho môi trường trong sạch . Quân cảnh không giúp ngăn chặn sự lây lan của bệnh tật . Họ hầu như không thể chế độ một vợ-một chồng . Họ còn lâu mới bị tuyệt chủng . Và , điều mà tôi thích nhất là , những con kền kền trông được hơn nhiều Có hai loại kền kền trên hành tinh này . Những loại Kền kền Tân Thế Giới được tìm thấy chủ yếu tại Mỹ , giống như loài condor và caracaras tiếp đó kền kền Cựu Thế Giới , nơi mà có khoảng 16 loài . Trong số 16 loài này thì có 11 loài đối mặt với nguy cơ tuyệt chủng cao . Vậy , tại sao kền kền lại quan trọng ? Trước hết , chúng cung cấp những dịch vụ sinh thái thiết yếu . Chúng dọn dẹp . Chúng thật sự là những gã gom rác tự nhiên . Chúng dọn sạch những xác chết đến tận xương . Chúng giúp tiêu diệt vi khuẩn . Chúng giúp hấp thụ bệnh than mà đã có thể lan rộng và gây ra những mất mát to lớn cho ngành chăn nuôi gia súc và gây bệnh cho những loài vật khác những nghiên cứu gần nhất đã cho thấy tại những khu vực mà không có kền kền xác chết cần khoảng thời gian gấp 3 đến 4 lần để phân huỷ , và hệ quả to lớn từ việc này là sự lây lan của bệnh tật . Kền kền cũng có một lịch sử hoành tráng về tầm quan trọng của chúng . Chúng đã được kết liên với nền văn hoá Ai Cập cổ đại Nekhbet là biểu tượng của người bảo vệ và tình mẹ , và cùng với rắn hổ mang , chúng biểu tượng hoá cho sự hợp nhất giữa Miền Ngược & amp ; Miền Xuôi của Ai cập . Trong thần thoại Hindu , Jatayu là thần kền kền , Ông đã mạo hiểm mạng sống để cứu nữ thần Sita từ tay quỷ 10 đầu Ravana . Trong nền văn hoá Tibet , họ thực hiện thiên táng rất quan trọng . Tại những nơi như ở Tibet , chẳng có chỗ để chôn người chết , hoặc chẳng có củi để thiêu họ , vậy nên những con kền kền cung cấp một hệ thống sử lí chất thải tự nhiên . Vậy chú kền kền đang bị sao ? Chúng ta có 8 loài kền kền xuất hiện tại Kenya , trong đó có 6 loài bị đe doạ với nguy cơ tuyệt chủng cao . Lí do là chúng đang bị đầu độc , chúng bị đầu độc vì có những sự tranh giành giữa con người-và thế giới hoang dã . Những cộng đồng mục đồng đang sử dụng chất độc này để nhằm vào các con vật săn mồi nhưng thay vì vậy , những con kền kền lại là nạn nhân cho này . Tại Nam Á , những nước như Ấn Độ và Pakistan , 4 loài kền kền được ghi danh trong danh sách những có nguy cơ cực cao điều này có nghĩa là chúng chỉ còn ít hơn 10 hoặc 15 năm để chạm đến mức tuyệt chủng và lí do đó là bởi vì chúng bị biến thành con mồi vì ăn phải gia súc đã được chữa trị bằng thuốc giảm đau như Diclofenac . Thuốc này đã bị cấm sử dụng trong ngành thú y tại Ấn Độ Chúng đã minh chứng rằng Vì không có kền kền nên mới có sự tràn lan về số lượng chó hoang tại những khu vực chứa rác thải xác động vật Khi bạn có chó hoang , bạn có một quả bom hẹn giờ khổng lồ về bệnh dại . Số ca mắc bệnh dại đã tăng rất nhiều tại Ấn Độ . Kenya sẽ có một cánh đồng quạt gió lớn nhất tại Châu Phi với 353 động cơ sẽ được lắp tại Lake Turkana Tôi không phản đối năng lượng gió , nhưng chúng ta cần hợp tác với chính phủ , vì động cơ gió khiến những con chim thành thế này . Chúng cắt làm đôi . Chúng là máy nghiền những chú chim . Tại Tây Phi có một ngành buôn bán kền kền chết thật kinh khủng để phục vụ cho thị trường ma thuật và bùa ngải . Vậy chúng tôi đã làm được gì ? Chúng tôi đang tiến hành nghiên cứu về những chú chim này . Chúng tôi đang gắn máy phát tín hiệu vào chúng Chúng tôi đang cố gắng xác định sinh thái học cơ bản của chúng , và theo dấu nơi chúng đến . Chúng ta có thể thấy chúng di chuyển đến rất nhiều quốc gia khác nhau , vậy nên nếu bạn chỉ chú trọng đến những vấn đề trên quy mô khu vực , điều này sẽ chẳng giúp ích gì cho bạn cả . Chúng ta cần hợp tác với chính phủ trên mức độ vùng miền . Chúng tôi đang hợp tác với những cộng đồng địa phương Chúng tôi đang nói với họ về việc quý trọng những con kền kền sự cần thiết nội tại cho việc trân trọng những sinh vật tuyệt vời này và những lợi ích mà chúng mang lại . Bạn làm thế nào để giúp ? bạn có thể trở thành một người năng động , tạo ra tiếng nói . Bạn có thể viết thư cho chính phủ của mình và nói với họ rằng chúng ta cần chú trọng vào những sinh vật bị hiểu lầm này . Tình nguyện bớt chút thời gian truyền đi thông điệp . Loan truyền thông điệp . Khi bạn bước ra khỏi căn phòng này , bạn sẽ có được thông tin về những chú chim kền kền , nhưng hãy nói cho gia đình của bạn , con cái , hàng xóm về kền kền Chúng rất duyên dáng . Charles Darwin đã nói Ông đổi ý kiến vì ông đã nhìn thấy chúng bay thư thái như không cần đến chút sức lực trên bầu trời . Kenya , thế giới này , sẽ nghèo hơn rất nhiều nếu như không có những loài vật tuyệt vời này . Cám ơn rất nhiều . Khi tôi 11 tuổi , Tôi nhớ một buổi sáng tôi thức dậy khi nghe tiếng hân hoan trong căn nhà của tôi . Bố tôi lúc ấy đang nghe tin tức BBC trên chiếc radio màu xám nhỏ của ông ấy Ông ấy nở một nụ cười rất lớn , điều này rất bất thường vì tin tức thường làm ông ấy buồn rầu hơn . Ông ấy la lên : " Bọn Taliban đã đi rồi ! " Lúc đó tôi không hiểu rõ nhưng tôi có thể thấy rằng bố tôi rất , rất vui mừng " Bây giờ con có thể thật sự đến trường rồi " Ông nói . Một buổi sáng mà tôi không thể nào quên được . Một ngôi trường thật sự . Bạn biết không , bọn Taliban đến xâm lấn Afghanistan từ khi tôi 6 tuổi và ngăn cấm các cô gái đi học . Trong 5 năm sau đó , tôi đã ăn mặc như 1 thằng con trai để đi cùng với chị tôi tới một trường bí mật vì chị tôi bị cấm ra khỏi nhà môt mình . Đó là cách duy nhất để chúng tôi có thể đi học . Mỗi ngày , chúng tôi đi con đường khác nhau để không bị ai nghi ngờ về điểm đến của chúng tôi . Chúng tôi giấu sách vở trong giỏ đi chợ như thế mọi người sẽ nghĩ chúng tôi chỉ đi mua sắm . Cái trường ấy trong một căn nhà , hơn 100 đứa chúng tôi chen lấn trong một phòng khách nhỏ hẹp . Khá là ấm áp trong mùa đông nhưng mùa hè thì cực kì nóng . Tất cả chúng tôi đều biết đang mạo hiểm tính mạng của chính mình thầy cô , học sinh và cha mẹ chúng tôi . Có một vài lần , ngôi trường đột nhiên đóng cửa khoảng một tuần vì lũ Taliban nghi ngờ . Chúng tôi luôn tự hỏi họ biết gì về chúng tôi . Chúng tôi có bị theo dõi không ? Họ có biết chỗ chúng tôi ở không ? Chúng tôi đã rất sợ , nhưng dù vậy , chúng tôi vẫn muốn tới trường . Tôi rất may mắn được nuôi dạy trong một gia đình rất trân trọng việc học và con gái được quý trọng . Ông ngoại của tôi là một người thật đáng khâm phục vào thời ấy Một người hoàn toàn bị ruồng bỏ từ một tỉnh xa ở Afghanistan , ông nài nỉ để con gái ông , mẹ của tôi được đến trường , và vì vậy nên ông bị cha của ông ấy từ bỏ . Nhưng người mẹ có giáo dục của tôi trở thành giáo viên . Bà ấy đây . Bà nghỉ hưu 2 năm về trước để dùng nhà của chúng tôi để mở trường cho bé gái và phụ nữ trong hàng xóm . Và đây là bố của tôi ông là người đầu tiên trong gia đình của ông ấy được giáo dục . Không nghi ngờ rằng con cái của ông ấy sẽ được giáo dục , bao gồm con gái của ông , bất chấp Taliban , và bất chấp những hiểm nguy . Đối với ông , con cái không được học là mối nguy hiểm lớn hơn cả . Trong những năm Taliban , tôi nhớ rằng có những lúc tôi rất tức giận về cuộc sống của chúng tôi và luôn sợ hãi và không thấy được tương lai . Tôi rất muốn từ bỏ chuyện học , nhưng bố tôi , ông sẽ nói rằng , " Nghe này con gái , con có thể mất hết mọi thứ con có trên cuộc đời này Tiền của con có thể bị cướp mất . Con có thể bị buộc phải rời khỏi nhà trong thời gian chiến tranh . Nhưng một thứ sẽ mãi mãi tồn tại với con là thứ trong đây , và nếu chúng ta bị bắt buộc phải bán máu để trả tiền học phì , chúng ta sẽ làm thế . Vậy thì con còn muốn tiếp tục nữa không ? Hôm nay tôi 22 tuổi . Tôi đã được lớn lên ở một quốc gia đã bị tiêu huỷ bởi bao thập niên chiến tranh . Ít hơn 6 % phụ nữ tuổi tôi được học sau trung học phổ thông , và nếu gia đình tôi không cam kết về việc học của tôi , tôi cũng trở thành một trong số họ . Nhưng mà , tôi hãnh diện đứng đây là một sinh viên tốt nghiệp trường Cao Đẳng Middlebury . Khi tôi trở về Afghanistan , ông ngoại tôi , người bị ruồng bỏ bởi gia đình vì ông dám cho con gái của ông đi học , là một trong những người đầu tiên chúc mừng tôi . Ông ấy không những khoe về bằng cao đẳng của tôi , mà còn về tôi là người phụ nữ đầu tiên , và tôi là người phụ nữ đầu tiên có thể chở ông ấy trên những con đường ở Kabul . Gia đình tôi tin tưởng tôi . Tôi mơ ước lớn , nhưng gia đình tôi mong ước cho tôi còn lớn hơn . Vì thế tôi là đại sứ toàn cầu cho 10x10 , đây là cuộc vận động toàn cầu để giáo dục phụ nữ . Vì vậy tôi giúp thành lập SOLA , ngôi trường đầu tiên và hẳn là duy nhất cho con gái ở Afghanistan , một đất nước mà vẫn còn nguy hiểm cho các cô gái đến trường học Tôi rất phấn khởi khi thấy học sinh đến trường của tôi với kì vọng để nắm lấy cơ hội này . Và tôi thấy cha mẹ họ và bố họ như cha của tôi , ủng hộ họ , bất chấp và ngay cả khi đang gặp nhiều đối lập khó khăn . Như Ahmed . Đó không phải là tên thật của ông ấy , và tôi không thể lộ mặt của ông ấy được , nhưng Ahmed là cha của một học sinh của tôi . Ít hơn một tháng rồi , ông và con gái ông đang trên đường tới SOLA từ làng của họ , và họ thật sự chỉ xém bị giết chết vì một quả bom bên đường chỉ trong vài phút . Khi ông vừa về tới nhà , điện thoại reng , một giọng nói đe doạ ông nếu ông tiếp tục đưa con gái ông tới trường , họ sẽ thử lần nữa . Ông ấy trả lời : " Nếu ngươi muốn thì giết tôi đi , nhưng tôi sẽ không huỷ hoại tương lai của con gái tôi vì những tư tưởng lạc hậu và ngược đời của các người " Tôi bây giờ đã nhận thấy về Afghanistan , và đây là thứ thường bị bỏ qua ở Tây phương , là đằng sau hầu hết mỗi người thành công chúng ta là một người cha trân trọng giá trị của con gái họ và người thấy thành công của con gái mình như là thành công của chính họ . Đây không phải nói người mẹ không quan trọng trong thành công của chúng ta . Thật ra , họ là người đầu tiên và là người thương thuyết thuyết phục cho một tương lai sáng của con gái họ , nhưng trong hoàn cảnh xã hội như Afghanistan , chúng ta cần đến sự ủng hộ của những người đàn ông . Dưới Taliban , những cô gái đến trường cả hàng trăm người nhớ rằng , đó là bất hợp pháp . Nhưng ngày hôm nay , hơn 3 triệu nữ sinh đang theo học ở Afghanistan Afghanistan nhìn rất khác khi nhìn từ Mỹ . Tôi thấy rằng người Mỹ thấy sự yếu ớt , dễ vỡ trong những thay đổi . Tôi sợ rằng tất cả những thay đổi đó sẽ không kéo dài hơn sau khi quân đội Mỹ rút đi . Nhưng khi tôi trở về Afghanistan , khi tôi thấy học sinh trong trường của tôi và cha mẹ họ ủng hộ họ , khuyến khích họ , tôi thấy một tương lai hứa hẹn và sự thay đổi sẽ tồn tại lâu dài . Đối với tôi , Afghanistan là một đất nước của hy vọng , khả năng không giới hạn , và mỗi ngày nữ sinh trường SOLA nhắc nhở tôi về điều đó . Như tôi , họ có mơ ước lớn . Cám ơn . Xin chào . Đây là chiếc điện thoại di động của tôi . Một chiếc điện thoại di động có thể thay đổi cuộc sống của bạn , và một chiếc điện thoại cũng mang lại cho bạn tự do cá nhân . Với một chiếc điện thoại di động , bạn có thể ghi lại hình ảnh những hành động xâm phạm nhân quyền ở Syria . Với một chiếc điện thoại di động , bạn cũng có thể đăng tải một thông điệp trên Tweeter và bắt đầu tham gia một cuộc biểu tình phản đối chính phủ ở Ai Cập . Và cũng với một chiếc điện thoại bạn có thể ghi âm một bài hát , đăng tải nó lên SoundCloud và trở nên nổi tiếng . Tất cả những điều đó hoàn toàn có thể chỉ với chiếc điện thoại di động của bạn . Tôi là một đứa trẻ của năm 1984 , và tôi sống ở thành phố Berlin . Hãy cùng quay lại thời điểm đó , tại thành phố này . Bạn có thể thấy ở đây cách mà hàng ngàn người dân đứng lên và biểu tình cho sự thay đổi . Đó là vào mùa thu năm 1989 , và hãy tưởng tượng những con người đã đứng lên và biểu tình đòi sự thay đổi đó có một chiếc điện thoại di động trong túi . Những ai trong khán phòng có điện thoại di động ? Hãy giơ nó lên . Hãy giơ chiếc điện thoại của bạn lên , hãy giơ cao chiếc điện thoại của bạn lên ! Hãy giơ cao nó lên . Một chiếc điện thoại Android , Blackberry , wow . Rất nhiều . Ngày nay , phần lớn chúng ta đều có một chiếc điện thoại di động . Nhưng hôm nay tôi sẽ nói về bản thân và chiếc điện thoại của tôi , và về cách mà nó đã thay đổi cuộc đời mình . Tôi sẽ nói về điều đó . Có khoảng 35830 dãy thông tin . Những thông tin thuần sơ cấp . Nhưng tại sao những thông tin đó lại ở đây ? Nguyên nhân là do mùa hè năm 2006 , Uỷ ban châu Âu đã đề xuất một chỉ thị chính thức . Nó được gọi là Chỉ thị bảo lưu dữ liệu . Chỉ thị này cho biết mỗi công ty viễn thông ở châu Âu , mỗi nhà cung cấp dịch vụ Internet trên toàn lãnh thổ châu Âu , đều phải lưu trữ một lượng lớn thông tin về những người sử dụng . Ai là người gọi cho những ai ? Ai là người đã gửi cho ai đó email ? Ai đã gửi cho ai những tin nhắn di động ? Và nếu bạn sử dụng điện thoại di động , thì đây chính là nơi mà vấn đề tồn tại . Tất cả những thông tin này đều được lưu trữ ít nhất trong sáu tháng , cho tới hai năm bởi nhà mạng bạn đang sử dụng hoặc nhà cung cấp dịch vụ Internet . Và ở khắp châu Âu , người dân đã đứng lên và nói , " Chúng tôi không muốn như vậy " . Họ nói , chúng tôi không muốn sự lưu trữ thông tin cá nhân này . Chúng tôi muốn có được sự tự chủ trong thời đại công nghệ số , và chúng tôi không muốn rằng các công ty viễn thông và nhà cung cấp dịch vụ Internet lưu trữ lại tất cả các thông tin của mình . Họ là những luật sư , nhà báo và cả những cha xứ , tất cả đều nói rằng : " Chúng tôi không muốn như vậy " Và bạn có thể thấy trên đây , giống như 10000 người dân tham gia diễu hành trên đường phố Berlin và hô vang khẩu hiệu " Tự do , không sợ hãi " Và một vài người thậm chí đã nói , nó giống như Stasi 2.0 . Stasi là lực lượng cảnh sát mật hoạt động ở Đông Đức . Tôi cũng đã từng tự hỏi , thực tế nó có hoạt động không ? Liệu họ có thể lưu lại toàn bộ thông tin của chúng ta không ? Mỗi khi chúng ta sử dụng điện thoại di động của mình ? Do đó tôi đã yêu cầu nhà mạng mình sử dụng , Deutsche Telekom , nhà cung cấp dịch vụ viễn thông lớn nhất của Đức tại thời điểm đó , và tôi đã yêu cầu họ , làm ơn , hãy gửi cho tôi toàn bộ thông tin của tôi mà họ đã lưu trữ . Tôi đã yêu cầu họ hãy gửi cho tôi chỉ một lần thôi , và tôi đã tiếp tục yêu cầu , nhưng cái mà tôi nhận được chỉ là một câu trả lời không rõ ràng . Blah blah blah . Nhưng sau đó tôi đã nói , tôi muốn có được những thông tin này , bởi vì họ đang lưu trữ cuộc sống của tôi . Và tôi đã quyết định sẽ gửi đơn kiện tới toà án , bởi lẽ tôi muốn có được những thông tin này . Nhưng Deutsche Telekom đã nói , không , chúng tôi sẽ không cung cấp cho bạn những thông tin này . Và cuối cùng , tôi đã có một thoả thuận với họ . Tôi sẽ huỷ đơn kiện , và họ sẽ cung cấp cho tôi những thông tin tôi yêu cầu . Bởi vì tại thời điểm đó , toà án hiến pháp liên bang đã quy định rằng chỉ thị của Uỷ ban châu Âu này không có hiệu lực trong hệ thống hiến pháp của nước Đức Do đó tôi đã nhận được chiếc phong bì màu nâu xấu xí này với một chiếc đĩa CD ở bên trong . Và trên chiếc đĩa CD , cái tôi cần đã được ghi trên đó . 35830 dãy các thông tin . Đầu tiên tôi nhìn nó , và nói , được rồi . Nó là một file dữ liệu lớn . Tốt . Nhưng sau đó tôi đã nhận ra , đây là toàn bộ cuộc sống của mình . Đây là cuộc sống trong sáu tháng của tôi , đã được ghi lại toàn bộ trong tệp dữ liệu này . Sau đó tôi có băn khoăn một chút , nên làm gì với nó đây ? Bởi vì tôi có thể thấy những nơi tôi đã đến đó , nơi tôi ngủ mỗi đêm , những việc tôi đã làm . Nhưng sau đó tôi đã nói , tôi muốn công khai những thông tin này . Tôi muốn nó được biết đến bởi công chúng . Bởi lẽ tôi muốn cho mọi người thấy sự bảo lưu dữ liệu thật sự là như thế nào . Do vậy đối với Zeit Online và Open Data City , tôi cũng làm điều tương tự . Đây là những hình ảnh trực quan về cuộc sống trong sáu tháng đã được ghi lại của tôi . Bạn có thể phóng to hoặc thu nhỏ nó , bạn cũng có thể tua ngược trở lại hoặc nhanh hơn về phía trước . Bạn có thể thấy từng bước đi của tôi . Bạn thậm chí có thể biết được tôi tới Frankfurt bằng tàu hoả tới Cologne như thế nào , và cả tần suất tôi gọi điện liên lạc giữa hai địa điểm đó . Tất cả đều có thể với những thông tin này . Tôi đã có một chút sợ hãi . Nhưng những thông tin đó không chỉ nói về tôi . Nó là thông tin về tất cả chúng ta . Đầu tiên , nó chỉ giống như thế này , tôi gọi cho vợ tôi và cô ấy cũng gọi cho tôi , chúng tôi nói chuyện với nhau vài ba lần . Và sau đó là một vài người bạn gọi cho tôi , họ gọi cho nhau nữa . Một lúc sau đó bạn gọi cho bạn , và bạn gọi cho bạn , và bạn sẽ có được mạng lưới giao tiếp rộng lớn này . Nhưng bạn có thể thấy cách mà chúng ta giao tiếp với nhau , họ gọi cho nhau lúc nào , khi nào họ đi ngủ . Bạn có thể thấy tất cả điều đó . Bạn có thể thấy được những phần trọng yếu nhất , giống như là những người lãnh đạo trong một nhóm . Nếu bạn có được quyền truy cập những thông tin này , bạn có thể thấy được hoạt động của cả cộng đồng , xã hội . Nếu bạn có quyền truy cập những thông tin này , bạn có thể kiểm soát toàn bộ xã hội . Đây là một bản vẽ thiết kế cho những quốc gia như Trung Quốc hay Iran . Đây là một bản vẽ cách để khảo sát toàn xã hội bởi lẽ bạn biết được người nào nói chuyện với người nào , người nào đã gửi đi những email , tất cả điều đó đều có thể nếu bạn có quyền truy cập những thông tin này . Và những thông tin này được lưu trữ trong ít nhất sáu tháng ở châu Âu , cho tới tận hai năm . Như tôi đã nói khi bắt đầu , hãy tưởng tượng nếu tất cả những người này trên đường phố Berlin mùa thu năm 1989 có một chiếc điện thoại di động trong túi . Thì có lẽ Stasi sẽ biết những ai đã tham gia trong cuộc biểu tình này , và nếu Stasi biết được ai là người lãnh đạo đứng đằng sau nó , thì có lẽ nó sẽ không bao giờ có thể xảy ra được . Sự sụp đổ của bức tường Berlin có thể sẽ không tồn tại . Và nếu như vậy , thì có lẽ sự sụp đổ của Bức màn sắt trong Chiến tranh lạnh cũng sẽ không tồn tại . Bởi lẽ ngày nay , các cơ quan chức năng và công ty muốn lưu lại những thông tin họ có được về chúng ta càng nhiều càng tốt , cả trực tuyến và ngoại tuyến . Họ muốn có được khả năng theo sát cuộc sống của chúng ta , và vì lẽ đó họ muốn lưu lại những thông tin này ở mọi thời điểm . Sự tự chủ và việc sống trong thời đại công nghệ số không hề mâu thuẫn . Điều mà bạn nên làm là đấu tranh cho sự tự chủ của mình ngày hôm nay . Và bạn phải đấu tranh không ngừng nghỉ cho nó mỗi ngày . Sau đó , khi bạn trở về nhà , hãy nói với bạn bè của mình rằng quyền riêng tư là một giá trị của thế kỉ 21 , và điều đó không hề lỗi thời . Khi bạn trở về nhà , hãy nói với chỉ người đại diện của mình rằng bởi các công ty và cơ quan chức năng có thể lưu giữ lại những thông tin cụ thể , mặc dù họ không nhất thiết phải làm như thế Và nếu bạn không tin tưởng tôi , hãy yêu cầu nhà mạng cung cấp những thông tin mà họ đã lưu trữ về mình . Như vậy , trong tương lai , mỗi khi bạn sử dụng chiếc điện thoại của mình hãy để nó nhắc nhở bạn rằng bạn phải đấu tranh cho sự tự chủ cá nhân trong thời đại số này . Cảm ơn . Nhiếp ảnh là niềm đam mê của tôi kể từ khi tôi đủ lớn để cầm một chiếc máy ảnh , nhưng hôm nay tôi muốn chia sẻ với các bạn 15 bức ảnh mà tôi trân trọng nhất , và tôi không tự chụp cái nào trong số đó . Không có đạo diễn nghệ thuật , không có nhà tạo mẫu , không chụp lại , thậm chí không hề quan tâm tới ánh sáng . Thực ra , hầu hết chúng đều được chụp bởi những du khách tình cờ đi ngang qua Câu chuyện bắt đầu khi tôi đến thành phố New York để tham gia vào một bài phát biểu và vợ tôi chụp bức hình tôi đang ôm con gái trong ngày sinh nhật đầu tiên của bé . Chúng tôi đứng ở góc đường số 57 và 5 . Chúng tôi tình cờ quay lại New York đúng một năm sau đó , vì thế chúng tôi quyết định chụp một bức nữa như vậy . Bạn có thể thấy câu chuyện đang dẫn đến đâu . Khi sắp tới sinh nhật lần thứ 3 của con gái tôi , vợ tôi nói , " Sao anh không đưa Sabrina đến New York làm một chuyến du lịch chỉ có cha và con gái , rồi tiếp tục " nghi thức " cũ ? Từ đó chúng tôi bắt đầu nhờ khách du lịch qua đường chụp ảnh Bạn biết đấy , động tác trao máy ảnh của mình cho một người hoàn toàn xa lạ phổ biến trên toàn thế giới một cách đáng chú ý . Không có ai từ chối , và may mắn là chưa có ai bỏ chạy với camera của chúng tôi . Hồi đó , chúng tôi không hề biết chuyến đi ấy sẽ thay đổi cuộc sống của chúng tôi như thế nào . Nó trở nên thật thiêng liêng với chúng tôi . Bức này được chụp vài tuần sau sự kiện 11 / 9 , và tôi đã cố gắng giải thích những việc xảy ra hôm đó theo những cách mà một đứa trẻ 5 tuổi có thể hiểu được . Những bức ảnh này không chỉ là vật đại diện cho một khoảnh khắc , hay một chuyến đi đặc biệt nào đó . Chúng là cách để chúng tôi dừng thời gian trong một tuần của tháng mười , suy nghĩ về thời gian của chúng tôi và cách chúng tôi thay đổi theo mỗi năm , không chỉ về mặt thể chất , mà là về mọi mặt . Bởi vì dù chúng tôi chụp cùng một bức ảnh , nhưng quan điểm của chúng tôi thay đổi , con gái tôi đạt được những dấu mốc mới , và tôi được nhìn cuộc đời qua đôi mắt con bé , cách nó quan sát và tương tác với mọi vật . Khoảng thời gian mà chúng tôi tập trung dành cho nhau này là một thứ chúng tôi trân trọng và mong đợi suốt cả năm . Gần đây , trong một chuyến đi , chúng tôi đang đi bộ thì con gái tôi đột ngột dừng lại giữa đường , và nó chỉ đến mái hiên màu đỏ của cửa hàng búp bê mà nó rất thích khi còn nhỏ trong những chuyến đi trước đây của chúng tôi . Con bé mô tả cho tôi cảm giác của nó hồi 5 tuổi , khi đứng tại đúng vị trí đó . Nó nói rằng nó nhớ tim mình đã bật ra khỏi lồng ngực khi nó nhìn thấy cửa hàng ấy lần đầu tiên cách đó 9 năm . Và bây giờ những thứ nó thấy ở New York là các trường đại học , vì nó đã quyết định đi học ở New York . Và tôi nhận ra : một trong những thứ quan trọng nhất mà chúng ta tạo ra là kí ức . Vì vậy tôi muốn chia sẻ ý tưởng nắm vai trò chủ động trong việc tạo ra ký ức . Tôi không biết các bạn thế nào , nhưng ngoài 15 bức hình này , tôi không xuất hiện nhiều lắm trong những bức ảnh gia đình . Tôi luôn là người chụp ảnh . Vì vậy hôm nay tôi muốn động viên tất cả mọi người hãy có mặt trong bức ảnh , và đừng ngần ngại bước tới chỗ một ai đó , và hỏi , " Bạn chụp ảnh giúp chúng tôi nhé ? " Cảm ơn . Tôi chưa bao giờ quên những lời bà tôi dặn dò - bà đã qua đời trong cảnh tha hương : " Này cháu , hãy chống lại Gaddafi . Hãy chiến đấu chống lại hắn . Nhưng đừng bao giờ biến thành một dạng người cách mạng kiểu Gaddafi . " Gần hai năm đã trôi qua từ khi cuộc Khởi Nghĩa ở Libya nổ ra , được tiếp thêm sinh lực bởi những làn sóng động viên trên diện rộng từ những cuộc khởi nghĩa ở Tunisia và Ai Cập . Tôi tham gia vào các lực lượng trong và ngoài Libya để kêu gọi cho ngày của thịnh nộ và để khởi đầu một cuộc khởi nghĩa chống lại chế độ chuyên chế Gaddafi . Và đó là một cuộc cách mạng vĩ đại . Nam nữ thanh niên đứng đầu chiến tuyến đòi lật đổ chính quyền , giơ cao những biểu ngữ về tự do , phẩm giá , công bằng xã hội . Họ đã tỏ rõ một tấm gương về lòng quả cảm trong việc đối đầu với chế độ độc tài tàn bạo của Gaddafi . Họ đã cho thấy một tình đoàn kết keo sơn trải từ đông sang tây và kéo dài đến tận miền nam . Cuối cùng thì , sau 6 tháng chiến tranh ác liệt với tổng thương vong lên đến 50,000 người chúng tôi đã xoay sở giải phóng đất nước mình và lật đổ tên bạo chúa . Tuy nhiên , Gaddafi đã để lại một gánh nặng , một di sản của chính thể chuyên chế , tham nhũng và những mầm mống chia rẽ . Trong suốt bốn thập kỉ , nền chuyên chế tàn bạo của Gaddafi đã phá huỷ cơ sở hạ tầng cũng như nền văn hoá và nền tảng đạo đức của xã hội Libya . Nhận thức được sự huỷ hoại và những thách thức , tôi cũng như bao nhiêu phụ nữ khác , hăm hở tái xây dựng xã hội dân sự của Libya , kêu gọi sự toàn diện và quá trình chuyển tiếp sang nền dân chủ và hoà giải quốc gia . Gần 200 tổ chức được thiết lập tại Benghazi trong suốt thời gian đó và ngay sau Gaddafi sụp đổ -- gần 300 tại Tripoli . Sau 33 năm trời tha hương , tôi trở lại Libya , với một lòng nhiệt huyết độc nhất , tôi bắt đầu tổ chức các lớp huấn luyện nâng cao năng lực , phát triển con người về kỹ năng lãnh đạo . Cùng một nhóm phụ nữ tuyệt vời , tôi đồng sáng lập Cương Lĩnh Phụ Nữ Libya vì Hoà Bình một phong trào của phụ nữ , các nhà lãnh đạo từ mọi thành phần khác nhau trong xã hội , để vận động hành lang cho sự trao quyền chính trị xã hội cho phụ nữ và để vận động cho quyền của chúng tôi được bình đẳng tham gia xây dựng nền dân chủ và hoà bình . Tôi đã ở trong hoàn cảnh vô cùng khó khăn giai đoạn tiền bầu cử , một môi trường ngày càng phân cực , một môi trường được thành hình bởi quan điểm chính trị ích kỷ đầy tính thống trị và loại trừ . Tôi dẫn đầu một sáng kiến của Cương Lĩnh Phụ Nữ Libya vì Hoà Bình để vận động hành lang cho một luật bầu cử mang tính toàn diện hơn , luật mà có thể mang đến cho mọi công dân , dù họ xuất thân ra sao , quyền được bầu và tranh cử , và quan trọng nhất là đặt quy định cho những đảng chính trị phải đan xen các ứng cử viên nam và nữ theo cả chiều dọc và chiều ngang trong danh sách của họ tạo ra danh sách hình khoá kéo . Cuối cùng thì sáng kiến của chúng tôi cũng đã được tiếp nhận và thành công . Phụ nữ thắng 17,5 phần trăm trong Quốc Hội Nhà Nước ở những cuộc bầu cử đầu tiên trong vòng 52 năm trở lại đây . Tuy nhiên , từng chút từng chút một , sự hưng phấn từ các cuộc bầu cử và của cuộc cách mạng nhìn chung biến mất dần -- khi từng ngày qua đi chúng tôi thức dậy với các tin tức về bạo lực . Một ngày chúng tôi thức giấc với tin tức về sự báng bổ các đền thờ cổ và lăng mộ của người Sufi . Ngày khác chúng tôi thức dậy với tin tức về vụ tàn sát đại sứ Mỹ và vụ tấn công vào lãnh sự quán . Ngày khác nữa chúng tôi thức dậy với tin về vụ ám sát các sỹ quan quân đội . Và mỗi ngày , mỗi ngày chúng tôi thức dậy với luật lệ của lực lượng dân quân và những sự vi phạm liên tiếp của họ về quyền con người với tù nhân cũng như sự không tôn trọng các quy định trong luật pháp của họ . Xã hội của chúng tôi , thành hình bởi các tư duy cách mạng , trở nên phân cực hơn và đã rời xa các lý tưởng , các nguyên tắc về tự do , phẩm giá , bình đẳng xã hội mà chúng tôi theo đuổi lúc ban đầu . Tính không dung thứ , loại trừ và báo thù trở thành biểu tượng của thời khởi nghĩa . Tôi tới đây không có ý định truyền cảm hứng cho bạn với câu chuyện thành công trong việc tạo ra danh sách hình khoá kéo và các cuộc bầu cử . Mà tôi đến đây để thú nhận rằng chúng tôi - toàn bộ đất nước đã lựa chọn sai lầm , đã quyết định sai lầm . Chúng tôi đã không ưu tiên quyền công dân . Vì những cuộc bầu cử không đem lại hoà bình , sự ổn định hay an ninh cho Libya . Liệu danh sách hình khoá kéo và sự dan xen giữa các ứng cử viên nam và nữ đã đem lại hoà bình và hoà giải cho đất nước chăng ? Không , không hề . Vậy cuối cùng nó đã giúp ích gì ? Tại sao xã hội chúng tôi tiếp tục là một xã hội phân cực và thống trị bởi những nền chính trị ích kỷ của sự thống trị và loại trừ , bởi cả hai giới nam và nữ ? Có thể sự thiếu sót không chỉ là về mặt bình quyền của phụ nữ mà còn là những giá trị tính nữ về lòng trắc ẩn , sự khoan dung , và tính toàn diện . Xã hội của chúng tôi cần một cuộc đối thoại cấp quốc gia và sự đồng lòng xây dựng hơn là cần những cuộc bầu cử điều mà , chỉ làm tăng sự phân cực và chia rẽ hơn thôi . Xã hội của chúng tôi cần những sự đại diện có phẩm chất từ nữ giới hơn là cần những con số và số lượng về sự đại diện mang tính nữ giới . Chúng tôi cần dừng việc hành động như những sứ giả cuồng nộ , dừng việc ủng hộ những ngày cuồng nộ . Chúng tôi cần bắt đầu hành động như những sứ giả của lòng trắc ẩn và khoan dung . Chúng tôi cần phát triển một cuộc đàm luận mang tính nữ không chỉ vinh danh mà còn phải thực hành sự khoan dung thay vì thù hằn , cộng tác thay vì cạnh tranh , bao hàm thay vì loại trừ . Đây là những ý tưởng cần thiết mà một đất nước đã bị chiến tranh tàn phá như Libya tuyệt đối cần để có thể gặt hái được hoà bình . Bởi vì hoà bình như thuật giả kim , nó cần đến sự hoà quyện , sự đan xen giữa các quan điểm nam và nữ . Đó mới là cái khoá kéo thật sự . Và chúng tôi cần thiết lập yếu tố sống còn đó trước khi thực hiện mặt chính trị - xã hội . Theo một đoạn thơ trong Kinh Koran " Salam " -- hoà bình -- " là từ của Chúa Trời đầy lòng khoan dung , raheem . " Tiếp theo , từ " raheem " được biết đến trong các truyền thống của Abraham có chung nguồn gốc với tiếng Ả Rập là " rahem " -- tử cung-- biểu hiện cho tính nữ - tình mẹ bao bọc lấy nhân loại nơi mà đàn ông và đàn bà , từ mọi bộ lạc , mọi dân tộc , được sinh ra . Và bởi vì tử cung bao bọc hoàn toàn phôi thai đang phát triển trong lòng nó , ma trận thiêng liêng của tình thương nuôi dưỡng toàn bộ sự sống đó . Vì thế chúng ta được dạy rằng " Sự khoan dung của ta bao trùm vạn vật " . Vì thế chúng ta được dạy rằng " Sự khoan dung của ta chiến thắng cơn phẫn nộ " . Cầu cho mỗi chúng ta được ân sủng của lòng khoan dung . Vỗ tay Cám ơn 5 năm trước , tôi đã trải qua 1 chuyện có chút giống như Alice ở Xứ thần tiên . Trường Penn State yêu cầu tôi , một giáo viên dạy giao tiếp dạy một khoá giao tiếp cho sinh viên kỹ thuật . Tôi đã rất sợ . Thực sự sợ . Sợ những sinh viên to đầu , những quyển sách to đùng và cả những ngôn từ lạ lẫm . Nhưng khi những cuộc trao đổi mở ra , Tôi đã trải nghiệm điều mà hẳn Alice cũng trải qua khi cô bé rơi xuống hang thỏ và phát hiện cánh cửa dẫn đến 1 thế giới mới . Đó chỉ là những gì tôi cảm nhận khi trao đổi với sinh viên . Tôi kinh ngạc trước những ý tưởng của họ , và tôi muốn những người khác cũng được trải nghiệm xứ sở thần tiên này . Tôi tin rằng chìa khoá mở cánh cửa đến thế giới đó chính là khả năng giao tiếp tốt . Chúng ta vô cùng cần giao tiếp hiệu quả với những nhà khoa học và kỹ sư để có thể thay đổi thế giới . Nhà khoa học và kỹ sư là những người đang đương đầu với các thách thức lớn nhất , từ năng lượng tới môi trường và y tế , và còn nhiều nữa , Nếu ta không biết và không hiểu điều đó , thì việc sẽ không xong , và tôi tin trách nhiệm của chúng ta , những người không chuyên , là tương tác với họ . Nhưng những cuộc trao đổi hiệu quả không thể diễn ra nếu các nhà khoa học và kỹ sư không mời ta vào xứ sở của họ . Hỡi các nhà khoa học và kỹ sư , hãy tám chuyện phiếm với chúng tôi . Tôi muốn chia sẻ vài bí quyết để làm được thế để chắc rằng chúng tôi nhận thấy khoa học của các anh thật quyến rũ , sexy kỹ thuật cũng rất hấp dẫn , nóng bỏng . Câu hỏi đầu tiên là : Gì cơ ? Tại sao khoa học liên quan đến chúng tôi . Đừng chỉ nói rằng anh nghiên cứu mô xương , mà hãy nói anh nghiên cứu mô xương , nó giống như những cái lưới làm nên xương chúng ta vì cần biết để hiểu về bệnh loãng xương và cách chữa trị . Khi mô tả khoa học , hãy cẩn thận khi dùng thuật ngữ . Thuật ngữ ngăn cản chúng tôi hiểu được ý tưởng của anh . Chắc chắn có thể nói " spatial and temporal " nhưng sao không dùng " space and time " Làm ý tưởng mình dễ hiểu không phải là hạ thấp chúng . Thay vào đó , như Anh-xtanh đã nói : biến mọi thứ càng đơn giản càng tốt , nhưng đừng đơn giản hơn . Rõ ràng là anh có thể nói về những vấn đề khoa học mà không làm méo mó ý tưởng . Nên lưu tâm đến việc nêu ví dụ , kể chuyện , liên tưởng Đó là những cách để lôi cuốn và khiến chúng tôi thích thú những điều anh nói . Và khi trình bày , đừng sử dụng những gạch đầu dòng . Đã bao giờ bạn tự hỏi tại sao lại gọi chúng là " gạch đầu dòng " chưa ? Khi gạch tên đi thì sao ? Gạch đi là xoá sổ , giết chết luôn ! và chúng cũng sẽ giết bài thuyết trình của anh . Một slide như thế này , không những nhàm chán mà còn phụ thuộc quá nhiều vào khu vực ngôn ngữ của não bộ , khiến chúng tôi bị ngốt . Thay vào đó , slide ví dụ này của Genevieve Brown thực sự hiểu quả hơn . Nó cho thấy cấu trúc đặc biệt của mô xương mạnh đến nỗi nó thực sự truyền cảm hứng cho thiết kế độc đáo của tháp Ép-phen . Và mẹo ở đây là sử dụng những câu đơn và dễ đọc khán giả có thể dựa vào đó nếu họ theo không kịp , và rồi sử dụng hình ảnh lôi cuốn các giác quan để giúp ta hiểu sâu sắc hơn những điều được trình bày . Tôi nghĩ đây chỉ là vài bí quyết giúp chúng ta mở cánh cửa đó và thấy xứ sở thần tiên của khoa học và công nghệ . Những kỹ sư tôi làm việc cùng dạy tôi phải biết suồng sã hoá mọi thứ đi . Cho nên tôi muốn tóm tắt với 1 phương trình . Lấy " khoa học " trừ đi " gạch đầu dòng " và " thuật ngữ " rồi chia cho " sự xác đáng " , tức là chia sẻ những giải thích xác đáng với khán giả , sau đó nhân với " đam mê " mà anh dành cho công việc anh đang làm , thì sẽ cho ra kết quả sẽ là Sự tương tác tuyệt vời mang lại Sự hiểu trọn vẹn . Và do đó , hỡi các nhà khoa học và kĩ sư , khi các anh giải phương trình này , bằng mọi giá , hãy nói tám chuyện phiếm với tôi . Cảm ơn quý vị . Xin chào . Tôi là Cameron Russell , và trong khoảng thời gian ngắn ngủi vừa qua , tôi là một người mẫu . Thật ra , trong 10 năm . Và tôi cảm thấy có một áp lực không thoải mái trong phòng vào lúc này bởi vì đáng lẽ ra tôi không nên mặc cái đầm này . May mắn thay tôi có mang theo một bộ đồ khác . Đây là lần đầu tiên có người thay đồ trên sân khấu của TED vậy nên tôi nghĩ các bạn rất may mắn khi được chứng kiến cảnh này đấy . Nếu như vài phụ nữ cảm thấy rất sợ hãi khi tôi xuất hiện , bạn không phải nói tôi nghe ngay bây giờ đâu , nhưng rồi tôi sẽ biết qua Twitter thôi . Tôi nhận ra tôi rất là may mắn khi có thể thay đổi những gì bạn nghĩ về tôi trong 10 giây ngắn ngủi . Không phải ai cũng có cơ hội để làm điều này . Đôi giày cao gót này thật là không thoải mái tí nào cả , tôi không định sẽ mang chúng . Phần tệ nhất là tròng cái áo dài tay này qua đầu bởi vì thể nào quí vị cũng cười tôi , vậy nên đừng làm gì hết khi nó ở trên đầu tôi . Xong rồi . Tại sao tôi lại làm như vậy ? Nó thật là kì cục . Thật ra , hy vọng là nó không đến nỗi kì cục như tấm hình này . Hình ảnh có sức mạnh rất lớn , nhưng nó cũng rất là giả tạo . Tôi vừa mới thay đổi hoàn toàn những gì bạn nghĩ về tôi trong vòng 6 giây . Và trong bức ảnh này , thực ra tôi chưa hề có bạn trai nào trong đời thực . Tôi cảm thấy rất không thoải mái tại thời điểm đấy , và nhiếp ảnh gia bảo tôi phài ưỡn lưng và đặt tay lên tóc của anh ta . Và tất nhiên , trừ việc phẫu thuật , hoặc là làn da rám nắng giả tạo mà tôi có hai ngày trước để chụp ảnh , có rất ít những việc mà chúng ta có thể làm để thay đổi vẻ bề ngoài của mình , và vẻ ngoài của mình , mặc dù nó giả tạo và khó thay đổi , nó lại có ảnh hưởng rất lớn đến đời sống của chúng ta . Vì thế nên hôm nay , với tôi , không sợ gì hết đồng nghĩa với việc thành thật . Và tôi đứng trên sân khấu này bởi vì tôi là một người mẫu . Tôi đứng trên sân khấu này bởi vì tôi xinh đẹp , một phụ nữ da trắng , và trong ngành người mẫu , chúng tôi gọi đó là một cô gái quyến rũ . Và tôi sẽ trả lời những câu hỏi mà mọi người vẫn luôn hỏi tôi , nhưng với sự thành thật . Câu hỏi đầu tiên là , làm thế nào mà tôi trở thành người mẫu ? Và tôi luôn luôn nói : " Oh , tôi được phát hiện " , nhưng nó chả có ý nghĩa gì cả . Thật ra tôi trở thành người mẫu bởi vì tôi thắng giải xổ số di truyền , và tôi là người được nhận tài sản thừa kế , và có thể các bạn đang thắc mắc tài sản thừa kế gì chứ . Trong những thập kỉ vừa qua , chúng ta đã định nghĩa sắc đẹp không chỉ là khoẻ mạnh và trẻ trung và sự cân đối mà chúng ta được lập trình về mặt sinh học để khao khát mà còn là chiều cao , những đường nét thanh mảnh và nữ tính , và da trắng . Đây chính là cái di sản được dựng nên cho tôi và đó là di sản mà tôi kiếm tiền nhờ vào nó . Tôi biết rằng có một vài người trong quý vị đang hoài nghi điểm này , và có thể có một vài người mẫu ăn mặc đẹp như là , " Chờ đã . Naomi . Tyra . Joan Smalls . Liu Wen . " Tôi muốn khen ngợi sự am hiểu về người mẫu của các bạn . Rất là ấn tượng . Nhưng thật không may tôi phải cho các bạn biết năm 2007 , một nghiên cứu sinh tiến sỹ ở đại học New York đã thống kê là tất cả những người mẫu trên sàn diễn , và trong 677 người mẫu được thuê đó chỉ có 27 người , ít hơn 4 % , là không phải da trắng . Câu hỏi kế tiếp mà mọi người luôn hỏi tôi là : " Em có thể trở thành người mẫu khi em lớn không ? " Và câu trả lời đầu tiên của tôi là : " Chị không biết , chị không phụ trách việc tuyển dụng " . Nhưng câu trả lời tiếp theo mà tôi thực sự muốn nói với những bé gái đó là : " Tại sao chứ ? " Em biết không ? Em có thể trở thành bất cứ ai . Bạn có thể trở thành Tổng thống nước Mỹ , hoặc người phát minh ra một Internet tiếp theo , hay là một nhà thơ bác sĩ phẩu thuật tim mạch ninja , sẽ rất tuyệt vời phải không , vì em sẽ là người đầu tiên làm chuyện đó " . Nếu , sau một danh sách thú vị đó , các em vẫn nói rằng : " Không , không , Cameron , em muốn trở thành người mẫu à " , lúc đó tôi sẽ nói : " Làm sếp của chị đi " . Vì chị không có quyền lực nào cả , còn em có thể là tổng biên tập của tạp chí Vogue ở Mỹ hoặc Tổng giám đốc của H & amp ; M , hoặc Steven Meisel tương lai . Nói rằng em muốn được là người mẫu khi em lớn lên giống như nói em muốn trúng vé số khi em trưởng thành vậy . Nó ngoài tầm kiểm soát của em , và nó thật tuyệt , nhưng đó không phải là một con đường sự nghiệp . Tôi sẽ chứng minh cho các bạn -- với 10 năm kinh nghiệm tôi tích luỹ được khi làm người mẫu , vì nó không giống với bác sĩ phẫu thuật tim , nên chỉ cần một thời gian ngắn . Nếu nhiếp ảnh gia đứng ở đây còn ánh sáng thì ở kia , giống như là một giao diện tương tác đẹp , và khi khách hàng bảo : " Cameron chúng tôi muốn bức ảnh em đang bước đi " , thế là cái chân này đi trước , đẹp và dài , cái tay này thì đánh về sau , còn cái này thì đưa ra trước , đầu thì ở vị trí ba phần tư , và bạn chỉ đơn giản là đi tới đi lui , chỉ cần làm điều đó , và sau đó bạn quay đầu nhìn phía sau , tưởng tượng đó là bạn bè của bạn , 300 , 400 , 500 lần . Giống như thế này đây . Hi vọng là nó ít kì cục hơn tấm hình ở giữa Tôi không biết điều gì xảy ra trong lúc đó nữa . Thật đáng tiếc sau khi bạn học xong , bạn viết résumé và từng làm một vài việc , bạn không thể nói thêm điều gì nữa , vì nếu bạn nói muốn trở thành Tổng thống Hoa Kỳ nhưng résumé của bạn lại ghi : " Người mẫu đồ lót : 10 năm " , người ta sẽ nhìn bạn với ánh mắt khác lạ . Câu hỏi tiếp theo mà người ta luôn hỏi tôi : " Có phải tất cả các tấm ảnh đều được chỉnh sửa đúng không ? " Đúng vậy đấy , gần như là tất cả các tấm ảnh đều được chỉnh sửa , nhưng đó chỉ là một yếu tố nhỏ trong những việc đang diễn ra . Đây là một trong những tấm ảnh đầu tiên mà tôi từng chụp , cũng là lần đầu tiên tôi chụp ảnh đồ tắm , và lúc đó tôi thậm chí chưa có chu kỳ kinh nguyệt nữa . Tôi biết rằng ta đang đi sâu vào chuyện cá nhân nhưng lúc đó tôi đang là một cô bé . Đây là vẻ ngoài của tôi , chụp cạnh bà của mình trước đó vài tháng . Đây là tôi trong cùng một ngày khi chụp bức ảnh trên . Cô bạn của tôi đã đi cùng tôi . Đây là tôi ở tiệc ngủ vài ngày trước khi chụp ảnh cho Vogue Pháp . Đây là tôi với đội bóng đá trong tạp chí V. Và đây là tôi bây giờ . Tôi mong rằng bạn nhìn ra được -- những bức ảnh trên không phải là hình ảnh của tôi . Đó là những hình ảnh được dựng lên , và nó được dựng nên bởi một nhóm các chuyên gia , những nhà tạo mẫu tóc , những chuyên gia trang điểm , nhiếp ảnh gia , và những nhà tạo phong cách và tất cả những người trợ lý của họ , khâu tiền sản xuất , và hậu sản xuất , và họ tạo nên cái này đây . Đó không phải là tôi . Câu hỏi kế tiếp mà tôi được nhiều người hỏi là : " Bạn được cho miễn phí cái gì không ? " Tôi có rất nhiều đôi giầy cao gót 20cm mà tôi không bao giờ mang , lúc nãy là ngoại lệ , nhưng những thứ miễn phí mà tôi nhận được là những thứ mà tôi có ở ngoài đời thực , và đó là những thứ mà chúng ta không muốn nhắc đến . Tôi lớn lên ở Cambridge , và lần nọ , tôi đến cửa hàng , và tôi đã quên đem theo tiền và họ đã cho tôi miễn phí một cái áo đầm . Khi còn là một thiếu nữ , tôi ngồi xe một người bạn cô ta là một người lái xe rất đáng sợ và cô đã vượt đèn đỏ , chúng tôi bị bắt dừng lại , và tất cả những gì tôi đã làm là nói rằng : " Xin lỗi chú cảnh sát " , và chúng tôi đã có thể đi tiếp . Tôi có được những thứ miễn phí đó là nhờ vào vẻ ngoài của tôi , không phải vì tôi là ai và có những người sẵn sàng chi nhiều tiền cho vẻ bề ngoài của họ chứ không phải vì họ là ai . Tôi sống ở New York , và năm vừa rồi , trong 140 ngàn thiếu niên bị bắt và bị lục soát , có 86 % là người da đen và người La Tinh , phần lớn là những thiếu niên trẻ . Ở New York , chỉ có 177 ngàn người da đen và người La Tinh , vì vậy đối với họ , câu hỏi không phải là " Tôi có bị bắt không ? " mà là " Tôi sẽ bị bắt bao nhiêu lần và khi nào ? " Khi tôi chuẩn bị cho buổi nói chuyện này , Tôi phát hiện rằng 53 % những cô bé 13 tuổi ở Mỹ không thích cơ thể của mình , và con số này lên đến 78 % khi họ 17 tuổi . Câu hỏi cuối cùng mà người ta hỏi tôi là : " Cảm giác thế nào khi được là người mẫu ? " Tôi nghĩ rằng cái họ muốn được nghe là " Nếu bạn gầy hơn một chút , và tóc bạn óng ả hơn , bạn sẽ rất hạnh phúc và sung sướng " . Còn khi chúng tôi ở sau cánh gà , chúng tôi đưa ra câu trả lời đại loại như là : " Thật là tuyệt vời khi đi du lịch , và làm việc với những người sáng tạo , đầy cảm hứng và nhiệt huyết " . Và những điều đó là sự thật , nhưng đó chỉ là một nửa thôi , vì điều mà chúng tôi không bao giờ nói ra trước ống kính , điều mà tôi không bao giờ nói trước ống kính , là : " Tôi bất an " . Tôi bất an vì tôi phải suy nghĩ về hình ảnh của tôi mỗi ngày . Và các bạn có bao giờ tự hỏi chính mình " Nếu đùi mình thon hơn và tóc mình óng ả hơn , vậy mình sẽ hạnh phúc hơn không ? " Bạn chỉ cần gặp gỡ một nhóm người mẫu , vì họ có đôi chân thon nhất , bộ tóc óng ả nhất và mặc những bộ đồ đẹp nhất , và họ có thể là những người phụ nữ bất an nhất trên hành tinh này . Khi tôi viết bài phát biểu này , tôi cảm thấy rất khó khăn để tìm ra sự cân bằng thật sự , vì một mặt , tôi cảm thấy rất không thoải mái khi đến đây để nói " Tôi có được tất cả những thứ này vì tôi được thần may mắn phù hộ , " và cũng cảm thấy thực sự khó chịu để tiếp theo với câu " nhưng nó luôn không làm cho tôi hạnh phúc " . Nhưng chủ yếu là thật khó mà tháo tung một di sản về giới tính và vấn đề sắc tộc trong khi tôi là một trong những người hưởng lợi lớn nhất . Nhưng tôi cũng là vui mừng và vinh dự lên đây tôi nghĩ rằng nó là may mắn là tôi đã đến trước khi 10 , 20 hay 30 năm trôi qua và tôi đã từng làm việc với nhiều công ty trong sự nghiệp của mình , bởi vì khi đó tôi có thể sẽ không thể kể chuyện làm thế nào tôi có công việc đầu tiên , hay có lẽ tôi sẽ không nói ra chuyện về làm thế nào tôi có tiền đóng học phí , mà có vẻ quan trọng như vậy ngay lúc này . Nếu có một điều gì đọng lại trong buổi trò chuyện này , tôi hy vọng nó là tất cả chúng ta đều cảm thấy thoải mái hơn khi thừa nhận sức mạnh của hình ảnh trong nhận thức về thành công và thất bại của chúng ta . Cảm ơn các bạn . Có rất nhiều cách mà những người ở xung quanh chúng ta có thể giúp cải thiện cuộc sống của chúng ta Chúng ta không đụng vào mỗi người xung quanh , vì vậy có rất nhiều sự thông thái không bao giờ được biết tới , dù chúng ta cùng chia sẻ những không gian công cộng . Vì vậy vài năm qua , tôi đang cố gắng nhiều cách để chia sẻ nhiều hơn với các hàng xóm của tôi ở không gian công cộng , sử dụng các công cụ đơn giản như giấy dán , giấy đục lỗ và phấn . Và những dự án này đến từ những câu hỏi tôi đặt ra , như là , hàng xóm của tôi phải trả bao nhiêu tiền cho những căn hộ của họ ? Làm thế nào chúng ta cho mượn và mượn nhiều thứ hơn mà không gõ cửa nhà của nhau vào thời điểm xấu ? Làm thế nào chúng ta chia sẻ nhiều hơn những kí ức của chúng ta về những toà nhà bị bỏ hoang , và thu nhận hiểu biết tốt hơn về cảnh quan của chúng ta ? Và làm thế nào chúng ta chia sẻ nhiều hơn những hy vọng của chúng ta cho các cửa hàng mặt tiền còn trống , như vậy các cộng đồng của chúng ta có thể phản ánh nhu cầu và mơ ước của chúng ta hiện nay ? Hiện tại , tôi sống ở New Orleans , và tôi đang yêu New Orleans , Tâm hồn tôi luôn luôn được xoa dịu bởi những cây sồi còn sống khổng lồ , phủ bóng lên những kẻ đang yêu , những kẻ say và những kẻ mơ mộng hàng trăm năm , và tôi tin tưởng vào thành phố mà luôn tạo chỗ cho âm nhạc . Tôi cảm thấy giống mỗi lần ai đó hắt xì , New Orleans có cả một cuộc diễu hành . Thành phố có một số công trình kiến trúc đẹp nhất trên thế giới , nhưng nó cũng có một số lượng lớn nhất những giá trị bị bỏ phế ở Mỹ . Tôi sống gần căn nhà này , và tôi nghĩ làm sao tôi có thể làm nó trở thành nơi đẹp hơn cho khu dân cư của tôi , và tôi cũng nghĩ về một thứ gì đó có thể thay đổi cuộc đời tôi mãi mãi . Vào năm 2009 , tôi mất đi một người tôi vô cùng yêu quý . Tên bà là Joan , và bà là một người mẹ đối với tôi , và cái chết của bà là sự bất ngờ và không lường được . Và tôi đã nghĩ về cái chết rất nhiều , và điều này làm tôi cảm giác biết ơn sâu đậm cho những thời gian tôi đã có , và mang lại sự rõ ràng cho những điều có ý nghĩa cho cuộc đời tôi bây giờ Nhưng tôi đấu tranh để duy trì góc nhìn này trong cuộc sống hàng ngày của mình . Tôi cảm giác như thật dễ để nắm bắt được theo ngày qua ngày , và quên mất điều thực sự có ý nghĩa với bạn . Vì vậy với sự giúp đỡ của những người bạn cũ và mới , tôi chuyển một bên của toà nhà bỏ hoang này thành một bảng phấn khổng lồ và tô khuôn nó với một câu điền-vào-chỗ-trống : " Trước khi tôi chết , tôi muốn ... " để bất kì ai đi ngang qua có thể nhặt một mảnh phấn , phản ánh cuộc đời của họ , và chia sẻ khát vọng cá nhân của họ trong không gian công cộng . Tôi không biết phải trông đợi điều gì từ cuộc thử nghiệm này , nhưng vào ngày hôm sau , bức tường đã hoàn toàn được phủ kín , và nó cứ tiếp tục phát triển . Và tôi muốn chia sẻ một vài điều về cái mọi người viết trên bức tường đó . " Trước khi tôi chết , tôi muốn thử ăn cướp . " " Trước khi tôi chết , tôi muốn được dang chân trên Đường Đổi ngày Quốc tế . " " Trước khi tôi chết , tôi muốn được hát cho hàng triệu người . " " Trước khi tôi chết , tôi muốn trồng một cái cây . " " Trước khi tôi chết , tôi muốn sống ngoài khuôn phép . " " Trước khi tôi chết , tôi muốn được ôm cô ấy một lần nữa . " " Trước khi tôi chết , tôi muốn thành kị binh của ai đó " " Trước khi tôi chết , tôi muốn hoàn toàn là chính mình . " Vậy không gian bị bỏ bê này đã trở thành một không gian kiến tạo , và những hy vọng và những ước mơ của mọi người khiến tôi cười phá lên , chảy nước mắt , và chúng an ủi tôi trong suốt những thời gian khó khăn của mình . Đó là về biết rằng bạn không chỉ có một mình . Đó là về hiểu những người xung quanh chúng ta theo những cách mới và sáng sủa . Đó là về tạo ra không gian cho phản ánh và chiêm nghiệm , và nhớ rằng điều gì thực sự ý nghĩa nhất với chúng ta khi chúng ta trưởng thành và thay đổi . Tôi làm dự án này năm ngoái , và bắt đầu nhận được hàng trăm lá thư từ những người nhiệt thành những người muốn làm một bức tường ở cộng đồng của họ , vì vậy các đồng nghiệp dân cư trung tâm và tôi làm một công cụ , và bây giờ những bức tường đã đang được làm ở các đất nước trên thế giới , bao gồm Kazakhstan , Nam Phi , Úc , Ác-hen-ti-na và nhiều hơn nữa . Cùng nhau , chúng ta đã chỉ ra những không gian công cộng của chúng ta có sức mạnh đến thế nào có thể nếu chúng ta được cho cơ hội để có một tiếng nói và chia sẻ nhiều hơn với một người khác . Hai điều quan trọng nhất chúng ta có là thời gian và mối quan hệ với những người khác . Trong kỉ nguyên gia tăng sự phân tán của chúng ta , điều này còn quan trọng hơn bao giờ hết để tìm ra cách duy trì góc nhìn và nhớ rằng cuộc sống là ngắn ngủi và mềm mại . Cái chết là một cái gì đó chúng ta thường không được khuyến khích để nói đến hoặc thậm chí là nghĩ đến , nhưng tôi đã đang nhận ra rằng chuẩn bị cho cái chết là một trong những điều quyền lực nhất bạn có thể làm . Suy nghĩ về cái chết làm cuộc sống của bạn rõ ràng . Những không gian được chia sẻ của chúng ta có thể tốt hơn được phản ánh về những điều xảy ra cho chúng ta như là những cá thể và như là một cộng đồng , và với nhiều cách hơn để chia sẻ hy vọng , nỗi sợ hãi và những câu chuyện , những người xung quanh chúng ta không chỉ có thể giúp chúng ta làm những nơi tốt đẹp hơn , họ có thể giúp chúng ta dẫn dắt cuộc sống tốt hơn . Cảm ơn . Cảm ơn Vâng , tôi làm toán học ứng dụng và đây là một vấn đề khác thường cho bất cứ ai làm toán học ứng dụng , chính là chúng tôi giống như các nhà tư vấn quản lý . Không ai biết chúng tôi làm cái quái gì . Vì vậy , hôm nay tôi sẽ thử cố gắng giải thích cho bạn việc tôi làm . Vâng , nhảy múa là một trong những hoạt động mà con người thường làm Chúng ta yêu thích những vũ công bậc thầy về Ba Lê và Nhảy gõ chân bạn sẽ thấy sau đây . Múa ba lê đòi hỏi một trình độ chuyên môn đặc biệt và trình độ kỹ thuật cao và có thể mức độ phù hợp với bộ môn này có liên quan đến yếu tố di truyền . Thật đáng buồn , rối loạn thần kinh như bệnh Parkinson dần dần phá huỷ khả năng đặc biệt này , như điều đang xảy đến cho bạn tôi Jan Stripling , người mà một thời , đã từng một nghệ sĩ ba lê bậc thầy . Trong suốt những năm qua đã có sự tiến bộ to lớn trong quá trình điều trị . Tuy nhiên , 6.3 triệu người trên toàn cầu mắc bệnh , và họ phải sống trong tình trạng suy nhược , run rẩy , xơ cứng vô phương chữa trị và các triệu chứng khác đi cùng với căn bệnh này . Những gì chúng ta cần là các công cụ cho mục tiêu rõ rệt để phát hiện ra bệnh trước khi quá muộn . Chúng ta cần đo lường sự tiến triển một cách khách quan , và cuối cùng , cách duy nhất mà chúng ta biết khi chúng ta thực sự có một cách điều trị , là khi chúng ta có một phương pháp chính xác để có thể trả lời chắc chắn . Nhưng thật nản lòng là với bệnh Parkinson và các chứng rối loạn vận động khác , chúng không có dấu ấn sinh học , vì vậy không có phương pháp xét nghiệm máu đơn giản nào mà bạn có thể làm , và cái tốt nhất mà chúng ta có là bài kiểm tra thần kinh này . Bạn cần phải đến bệnh viện để làm điều đó . Nó rất rất tốn kém , có nghĩa là cuộc xét nghiệm này nằm ngoài các thử nghiệm lâm sàng , Nó chưa bao giờ được thực hiện . Nhưng nếu như nếu bệnh nhân có thể làm xét nghiệm này ở nhà thì sao ? Điều đó sẽ thực sự miễn một chuyến đi đến phòng khám , và nếu bệnh nhân còn có thể tự làm xét nghiệm nữa , thì sao ? Không tốn thời giờ vàng bạc của nhân viên . Chỉ tất khoảng $ 300 mà thôi , Để làm xét nghiệm này tại phòng khám Bác Sỹ chuyên khoa thần kinh Vì vậy , cái tôi muốn đề xuất cho bạn là một cách phi truyền thống qua đó ta có thể đạt được điều này , vì như bạn thấy , ít nhất theo một hướng nào đó , chúng ta đều là những bậc thầy như Jan Stripling bạn tôi . Ở đây chúng ta có một đoạn phim của các giây thanh quản đang rung giây thanh quản này khoẻ mạnh và ai đó đang nói , và chúng ta có thể xem mình như những vũ công ba lê thanh nhạc , bởi vì chúng ta phải phối hợp tất cả các cơ quan phát âm khi tạo ra âm thanh , và tất cả chúng ta thực sự có các gen để phụ trách điều đó . Ví dụ như FoxP2 . Giống như ba lê nó cần được đào tạo đặc biệt . Ý tôi là , thử nghĩ mất bao lâu để một đứa trẻ tập nói . Từ âm thanh , chúng ta thực sự có thể theo dấu vị trí dây thanh quản khi rung , Khi các chi bị ảnh hưởng bởi Parkinson , Các cơ quan âm thanh cũng bị thế Vậy nên ở đồ thị bên dưới , bạn có thể thấy một ví dụ về sự rung bất thường của dây thanh quản Chúng ta thấy đều cùng triệu chứng . Chúng ta thấy giọng run , sự suy nhược và xơ cứng . Lời nói trở nên trầm lắng hơn và nhiều giọng gió hơn sau một thời gian , và đó là một trong các triệu chứng ví dụ về nó . Những hiệu ứng âm thanh này có thể thực sự khó phát hiện , trong một số trường hợp , nhưng với bất kỳ Micro kỹ thuật số nào , và sử dụng phần mềm phân tích giọng nói chuẩn xác kết hợp với kiến thức máy móc mới nhất , rất tân tiến hiện nay chúng ta có thể định lượng chính xác người nào đó nói dối chỗ nào trong hệ miền liên tục giữa sức khoẻ và bệnh tật chỉ bằng cách sử dụng tín hiệu giọng nói . Vậy làm thế nào các bài thử nghiệm dựa trên giọng nói này so sánh ngang ngửa với thử nghiệm lâm sàng chuyên môn ? Cả hai đều không xâm hạm lẫn nhau . Thử nghiệm của thần kinh học không có tính xâm phạm . Chúng đều sử dụng cơ sở hạ tầng hiện có . Bạn không cần phải thiết kế cả một hệ thống bệnh viện hoàn toàn mới để tiến hành thử nghiệm này Và cả hai đều chuẩn xác . Nhưng thêm một điều , thử nghiệm dựa trên giọng nói không có tính chuyên môn . Đó có nghĩa là nó có thể tự thực hiện được . Tốc độ nhanh , chỉ mất khoảng 30 giây tối đa . Chi phí cực thấp , và chúng ta đều biết điều gì sẽ xảy ra . Khi một cái gì đó trở nên cực rẻ , nó sẽ được phổ biến trên diện rộng Vì vậy , đây là một số mục tiêu tuyệt vời mà tôi nghĩ rằng chúng tôi có thể làm bây giờ . Chúng tôi có thể làm giảm khó khăn hậu cần cho bệnh nhân . Không cần phải đi đến phòng khám để kiểm tra định kì . Chúng tôi có thể thực hiện sự quan sát với tần số cao để có được dữ liệu nhắm đến . Chúng tôi có thể thực hiện tuyển dụng nhân sự hàng loạt với chi phí thấp để thực hiện thử nghiệm lâm sàng , Việc thẩm định trên quy mô dân số là khả thi ngay trong lần đầu tiên này . Chúng tôi có cơ hội để bắt đầu tìm kiếm những dấu ấn sinh học ban đầu của căn bệnh trước khi nó quá muộn . Vì vậy , để thực hiện các bước đầu tiên hướng tới việc này , chúng tôi đang đưa ra trương trình Khởi Đầu giọng nói Parkinson . Với Aculab và PatientsLikeMe , chúng tôi nhắm đến việc ghi âm lại giọng nói với một số lượng rất lớn trên toàn cầu để thu thập đủ dữ liệu và bắt đầu xử trí bốn mục tiêu . Chúng tôi có những cư dân địa phương có thể tiếp cận được với ba phần tư của một tỷ người trên hành tinh . Bất cứ ai khoẻ mạnh hoặc mắc bệnh Parkinson có thể gọi tới với giá rẻ , và để lại âm ghi , vài xu mỗi lần , và tôi thực sự vui mừng thông báo rằng chúng tôi đã đạt sáu phần trăm mục tiêu chỉ trong tám giờ . Cảm ơn các bạn . Tom Rielly : Vậy Max , bằng cách lấy tất cả các mẫu cho là của 10.000 người đi , bạn có thể cho biết ai khoẻ mạnh và ai không ? Bạn sẽ kết luận được gì từ những mẫu này ? Max Little : vâng . Vâng . Điều sẽ xảy ra là , khi gọi bạn phải chỉ rõ bạn có bệnh hay không. phải . Bạn thấy đó , một số người có thể không làm điều đó . Có thể họ không gọi tới được . Nhưng chúng tôi sẽ lấy một lượng lớn mẫu dữ liệu thu thập được từ tất cả các trường hợp khác nhau , và kết quả có được trong trường hợp khác nhau mới là quan trọng bởi vì sau đó chúng tôi xem xét giải quyết các yếu tố trùng hợp , và tìm kiếm các dấu hiệu thực tế của căn bệnh này . Vậy hiện tại độ chính xác là 86 phần trăm ? Hơn mức đó nhiều chứ Thực ra , sinh viên của tôi Thanasis , tôi phải khen ngợi anh ta , bởi vì anh ấy đã làm một số công việc tuyệt vời , anh ta đã chứng minh được rằng điều này còn có thể thực hiện được qua mạng điện thoại di động nữa , điều đó cho phép dự án này được thực hiện , và độ chính xác đang đạt đến 99 phần trăm . Chín mươi chín . Vâng , một tiến bộ tớn . Vậy , điều đó có nghĩa là mọi người sẽ có thể — Mọi người có thể gọi từ điện thoại di động của họ và làm bài kiểm tra này , và những người có bệnh Parkinson có thể gọi , ghi âm giọng nói của họ , và sau đó bác sĩ có thể kiểm tra sự tiến triển của họ , xem tình trạng sức khoẻ của họ khi mang bệnh Chính xác . Cảm ơn rất nhiều . Hoan Nghênh Max Little nào mọi người . Cảm ơn nhiều , Tom . Tôi sống ở vùng Trung Nam . Đây là vùng Trung Nam : cửa hàng rượu , đồ ăn nhanh , đất hoang . Vì vậy các nhà hoạch định thành phố họp lại với nhau và họ định thay cái tên Nam Trung để nó mang ý nghĩa khác . Vậy nên họ đổi thành vùng Nam Los Langeles , như thể việc đó sẽ giải quyết được những rắc rối đang thực sự diễn ra trong thành phố . Đây là vùng Nam Los Angeles . Cửa hàng rượu , đồ ăn nhanh , đất hoang . Cũng giống như 26.5 triệu người Mĩ khác , Tôi sống trong một sa mạc thức ăn. vùng Nam Trung Los Angeles , ngôi nhà của quầy phục vụ đồ ăn nhanh bên đường và gậy tai nạn rồi bỏ chạy . Điều thú vị là đồ ăn nhanh bên đường đang giết chết nhiều người hơn gây tai nạn rồi bỏ chạy . Ở Nam Trung Los Angeles , mọi người đang chết vì những căn bệnh có thể chữa được . Ví dụ , tỉ lệ béo phì ở vùng tôi ở cao gấp năm lần so với Beverly Hills chẳng hạn , nơi cách đó khoảng 16 km . Tôi phát chán khi phải chứng kiến điều này diễn ra . Và tôi tự hỏi , bạn cảm thấy thế nào khi không có thực phẩm có lợi cho sức khoẻ , khi mỗi lần ra khỏi cửa bạn phải nhìn thấy những tác động xấu mà hệ thống thực phẩm hiện nay gây ra cho nơi mình sinh sống ? Tôi nhìn thấy xe lăn được mua bán giống như xe cũ vậy . Tôi thấy các trung tâm lọc máu mọc lên nhiều như Starbucks . Và tôi nhận ra rằng điều đó phải chấm dứt . Tôi nhận ra rằng vấn đề chính là giải pháp . Thực phẩm là vấn đề và thực phẩm cũng là giải pháp . Với lại tôi cũng cảm thấy mệt mỏi với việc phải lái xe 45 phút chỉ để mua một quả táo không nhiễm thuộc trừ sâu . Điều mà tôi đã làm là trồng một rừng thực phẩm ở trước nhà . Nó nằm trên một dải đất mà chúng tôi gọi là đường đi dạo . Nó rộng hơn 3m , dài 50m . Vấn đề là , mảnh đất đó thuộc về thành phố . Nhưng bạn phải trông giữ nó . Nên tôi nghĩ : " Tuyệt . Tôi có thể làm việc gì tôi muốn , bởi vì đó là trách nhiệm của tôi và tôi phải trông giữ nó . " Và đây là cách mà tôi trông giữ mảnh đất đó . Tôi cùng với nhóm của tôi , Những mảnh đất xanh L.A. , chúng tôi tụ họp lại và bắt đầu trồng khu rừng thực phẩm : cây ăn quả , bạn biết đấy , cả chín loại rau quả . Chúng tôi là một nhóm lấy chia sẻ làm thù lao , gồm những người làm vườn từ nhiều cuộc đời khác nhau , từ mọi nơi trong thành phố , và họ hoàn toàn tự nguyện , và mọi thứ chúng tôi làm đều miễn phí . Và mảnh vườn , nó rất đẹp . Rồi sau đó có người than phiền . Thành phố tới gặp tôi , và đại khái là đưa cho tôi một công văn , yêu cầu tôi phải phá bỏ mảnh vườn . Công văn đó sau này trở thành trát của toà . Và tôi như thể : " Thôi nào , thật à ? " Một trát hầu toà vì trồng cây trên mảnh đất mà các người không thèm quan tâm sao ? " Và tôi nói rằng : " Được . Mang tới đây . " Vì lần này thì chuyện này không tới đâu . Rồi tờ L.A. Times nhận được tin , Steve Lopez viết một bài báo về nó , và bàn với uỷ viên hội đồng. rồi một trong các thành viên của Những mảnh đất xanh gửi một tờ đơn kiến nghị trên Change.org. và với 900 chữ ký , chúng tôi đã thành công . Chúng tôi đã có được một chiến thắng trong tay . Uỷ viên hội đồng đó thậm chí còn gọi tới và nói rằng họ tán thành và thích việc mà chúng tôi đang làm . Ý tôi là , thôi nào , tại sao lại không chứ ? L.A. dẫn đầu nước Mỹ về diện tích đất hoang mà thành phố sở hữu . Họ sở hữu 42 kilomet vuông đất bỏ hoang . Tương đương với 20 lần Công viên trung tâm , đủ để trồng 725 triệu cây cà chua . Làm sao họ có thể không đồng tình chứ ? Trồng một cây sẽ cho bạn 1.000 , 10.000 hạt giống . Khi lượng đậu xanh có giá 1 đô la sẽ cho bạn lượng sản phẩm tương đương với 75 đô la . Đó là Đức tin của tôi , khi tôi nói với mọi người , hãy tự trồng lấy thực phẩm cho mình . Trồng thực phẩm cho mình cũng giống tự in tiền vậy . Tôi có di sản ở vùng Nam Trung . Tôi lớn lên ở đó . Tôi nuôi dạy các con trai mình ở đó . Và tôi từ chối làm một phần của cái thực tại được tạo ra này , mà được tạo ra cho tôi bởi một số người khác . Và tôi đang tự tạo ra thực tại cho mình . Tôi là một nghệ sĩ . Làm vườn là nghệ thuật của tôi . Tôi trồng ra tác phẩm của mình . Cũng giống như một hoạ sĩ , người tô điểm cho các bức tường , Tôi , tôi tô điểm cho những bãi cỏ , lối đi dạo . Tôi sử dụng mảnh vườn , đất trồng như một tấm vải , và cây trồng và cây xanh là những gì tôi tô điểm cho tấm vải đó . Bạn sẽ bất ngờ với những gì mà mảnh đất có thể làm nếu bạn biến chúng thành vải bố . Bạn không thể tưởng tượng được hoa hướng dương tuyệt vời như thế nào và chúng ảnh hưởng tới mọi người ra sao . Vậy điều gì đã xảy ra ? Tôi đã chứng kiến mảnh vườn của mình trở thành một công cụ giáo dục , một công cụ cho sự chuyển đổi của vùng đất tôi sống . Để thay đổi cộng đồng , bạn phải thay đổi thành phần của đất . Chúng ta là đất . Bạn sẽ ngạc nhiên khi thấy cách mà những đứa trẻ bị ảnh hưởng . Làm vườn là công việc có tính trị liệu nhất và thách thức nhất mà bạn có thể làm , đặc biệt là ở trong nội thành . Với lại , bạn còn thu được dâu nữa . Tôi nhớ có một lần , có một người mẹ và con gái tới , lúc đó là khoảng 10 : 30 tối và họ ở trong vườn của tôi. rồi tôi đi ra ngoài và họ rất xấu hổ . Tôi nghĩ , trời ạ , tôi cảm thấy rất tệ vì họ ở đó. và tôi nói với họ rằng , hai người biết đấy , không cần phải làm như vậy . Mảnh vườn này nằm trên đường là có lí do của nó . Tôi cảm thấy xấu hổ khi nhìn thấy có người ở gần tôi đến vậy mà vẫn bị đói . Và việc đó chỉ càng củng cố thêm lý do để tôi làm việc này . Mọi người hỏi tôi : " Fin , anh không sợ là người ta sẽ ăn trộm thực phẩm của anh sao ? " Tôi trả lời , " Tất nhiên là không , tôi không sợ họ sẽ ăn trộm . Vì thế nên chúng mới ở trên đường . Toàn bộ ý tưởng là thế mà . Tôi muốn họ lấy chúng , nhưng cùng lúc đó , Tôi muốn họ có lại được sức khoẻ của mình . " Có một lần khác khi tôi làm vườn tại một khu vô gia cư ở trung tâm Los Angeles . Có mấy người đàn ông , họ giúp tôi dỡ đồ từ xe tải . Không khí rất vui vẻ , và họ chia sẻ những câu chuyện về việc mảnh vườn đã ảnh hưởng tới họ và họ đã từng trồng rau với mẹ , với bà trước kia. và thật tuyệt khi thấy ý tưởng này đã thay đổi họ , dù chỉ là trong một giây phút đó . Vì vậy Những mảnh đất xanh đã tiếp tục trồng khoảng 20 mảnh vườn . Chúng tôi đã có khoảng 50 người tới tham gia đào bới , và tất cả đều là tự nguyện . Nếu bọn trẻ trồng cải xoăn , chúng sẽ ăn cải xoăn . Nếu chúng trồng cà chua , chúng sẽ ăn cà chua . Nhưng nếu không ai cho chúng thấy việc đó , nếu chúng không được thấy những ảnh hưởng của thực phẩm tới trí não và cơ thể , chúng mù quáng sẽ ăn bất cứ cái gì được đặt trước mặt . Tôi thấy những người trẻ tuổi muốn được làm việc , nhưng họ lại bị vướng bận chuyện gì đó ... Tôi thấy những đứa trẻ đầy màu sắc và chúng chỉ đi theo con đường đã được định sẵn , mà không dẫn tới đâu . Với làm vườn , tôi nhìn thấy một cơ hội mà ta có thể hướng dẫn bọn trẻ gánh vác cộng đồng của chúng , và có một cuộc sống bền vững . Và khi chúng ta làm việc đó , ai mà biết được ? Có thể ta sẽ sản sinh ra George Washington Carver tiếp theo . nhưng nếu ta không thay đổi thành phần của đất , ta sẽ không bao giờ làm được việc đó . Đây là một trong những kế hoạch của tôi . Đây là điều mà tôi muốn làm . Tôi muốn trồng cả một mảnh vườn mà ở đó mọi người có thể chia sẻ đồ ăn . Tôi muốn lấy đi các công-ten-nơ chở hàng và biến chúng thành quán cà phê có lợi cho sức khoẻ . Đừng hiểu lầm tôi . Tôi không nói về những thứ miễn phí , bởi miễn phí thì không bền vững . Điều thú vị về sự bền vững , đó là bạn phải duy trì nó . Tôi đang nói về việc giao công việc cho mọi người , và kéo bọn trẻ ra khỏi phố , và cho chúng biết niềm vui , niềm tự hào và niềm vinh dự khi tự trồng thực phẩm cho mình , mở chợ cho nông dân . Những gì mà tôi muốn làm ở đây , ta sẽ làm cho chuyện đó thật gợi cảm . Tôi muốn tất cả chúng ta trở thành những kẻ nổi loạn xanh hoá , những thợ làm vườn găngxtơ . Ta sẽ thay đổi khái niệm về găngxtơ . Nếu bạn không phải là thợ làm vườn thì bạn không phải găngxtơ . Làm găngxtơ cùng với cái xẻng của bạn , được chứ ? Và hãy biến nó thành vũ khí bạn chọn . Căn bản là , nếu bạn muốn gặp tôi , bạn biết đấy , nếu bạn muốn gặp , đừng gọi tôi nếu bạn muốn ngồi không trên những chiếc ghế êm ái và tham gia những cuộc họp nơi bạn nói về làm này làm nọ nơi bạn nói về làm này làm nọ vớ vẩn . Nếu bạn muốn gặp tôi , hãy ra vườn cùng với chiếc xẻng của bạn và ta sẽ trồng vài thứ . Chào . Xin cảm ơn . Cảm ơn . Đây là nơi tôi sống . Tôi sống ở Kenya phía nam Công viên Quốc gia Nairobi . Phía sau tôi là đàn bò của bố tôi , và phía sau đàn bò , là Công viên Quốc gia Nairobi . Công viên Quốc gia Nairobi không được rào chắn trên diện rộng ở khu vực phía Nam , điều đó có nghĩa là các động vật hoang dã như ngựa vằn thoát ra khỏi công viên một cách tự do . Và vì thế các động vật ăn thịt như sư tử theo sau chúng , và đây là điều những con sư tử đó làm Chúng giết gia súc của chúng tôi . Đây là một trong số những con bò đã bị giết vào buổi tối , và khi thức dậy vào buổi sáng tôi tìm thấy nó đã chết , và tôi đã cảm thấy rất buồn , bởi vì đó là con bò đực duy nhất mà chúng tôi có . Cộng đồng của tôi , người Maasai , tin rằng chúng tôi đến từ thiên đường cùng với tất cả các con vật của mình và tất cả đất đai để chăn giữ chúng , đó là lý do vì sao chúng tôi rất coi trọng chúng Vì thế tôi lớn lên với sự thù ghét sư tử . Các chiến binh Masai người bảo vệ cộng đồng chúng tôi và gia súc , cũng rất lo ngại về vấn đề này Vì thế họ giết sư tử . Đây là một trong sáu con sư tử đã bị giết ở Nairobi . Và tôi nghĩ đây là lý do mà sư tử ở Công viên Quốc gia Nairobi còn rất ít . Mỗi đứa con trai từ 6 đến 9 tuổi , trong cộng đồng của tôi , chịu trách nhiệm chăn giữ những con bò của bố mình , và tôi cũng phải làm điều tương tự . Vì thế tôi phải tìm ra cách để giải quyết vấn đề này . Ý tưởng đầu tiên mà tôi có được là sử dụng lửa , bởi vì tôi nghĩ sư tử sợ lửa . Nhưng sau đó tôi nhận ra rằng lửa không thực sự có tác dụng , bởi vì nó thậm chí còn giúp cho sư tử nhìn thấy chuồng bò . Nhưng tôi không từ bỏ . Tôi tiếp tục suy nghĩ . Và ý tưởng thứ hai của tôi đó là sử dụng bù nhìn . Tôi đã cố gắng đánh lừa những con sư tử đó [ vào cái suy nghĩ ] là tôi đứng gần chuồng bò . Nhưng sư tử rất thông minh . Chúng tới ngày đầu tiên và nhìn thấy con bù nhìn , và rồi chúng quay về , nhưng ngày thứ 2 , chúng đến và nói rằng thứ này không hề chuyển động , nó luôn luôn chỉ ở đó . Và rồi sư tử nhảy vào và giết gia súc . Vì thế vào một đêm , tôi cầm một cây đuốc đi xung quanh chuồng bò , vào hôm đó , những con sư tử ấy không đến . Tôi khám phá ra rằng sư tử sợ ánh sáng chuyển động . Vì thế tôi đã có một ý tưởng . Từ khi còn nhỏ , tôi đã từng làm việc ở trong phòng mình cả ngày , và tôi thậm chí đã mở tung chiếc radio mới mua của mẹ , vào hôm đó bà gần như giết tôi , nhưng tôi đã học được nhiều điều về điện . Thế nên tôi đã lấy một bình ắc-quy xe ô tô cũ một hộp đồng hồ đo . Nó là một thiết bị nhỏ được tìm thấy ở xe mô tô và nó giúp người lái mô tô ra hiệu khi họ muốn rẽ trái hay rẽ phải . Nó chớp nháy . Và tôi có được một công tắc để có thể tắt và mở đèn . Và đó là một bóng đèn nhỏ từ cây đèn pin vỡ . Và tôi lắp đặt mọi thứ . Như các bạn có thể thấy , tấm pin mặt trời dùng để xạc ắc-quy , và bình ắc-quy cung cấp năng lượng cho hộp đồng hồ đo . Tôi gọi nó là máy biến thế . Và chiếc hộp đồng hồ đo làm cho đèn chớp tắt . Như các bạn thấy đó , các bóng đèn hướng ra phía ngoài , bởi vì đó là hướng sư tử tiến vào . Và đó là cách mà ánh sáng chiếu về phía sư tử khi chúng đến vào đêm khuya . Các bóng đèn chớp tắt và đánh lừa sư tử làm cho chúng nghĩ rằng tôi đang đi xung quanh chuồng bò , nhưng thực ra là tôi đang ngủ trên giường của mình . Cảm ơn Tôi đã lắp đặt nó ở nhà mình 2 năm trước , kể từ đó , chúng tôi không hề gặp phải bất cứ vấn đề nào với sư tử cả . Các gia đình hàng xóm nghe kể về ý tưởng này . Một trong số đó là người bà này . Bà có nhiều gia súc đã bị sư tử giết , và bà đã hỏi tôi liệu tôi có thể giúp bà lắp các bóng điện . Tôi trả lời , " Vâng " . Thế là tôi lắp đặt các bóng đèn . Các bạn có thể nhìn thấy ở đằng sau , chúng là các bóng đèn sư tử . Cho đến nay , tôi đã giúp lắp đặt cho 7 hộ gia đình trong cộng đồng của mình , và chúng đều hoạt động hiệu quả . Hiện nay ý tưởng của tôi đã được sử dụng trên khắp Kenya để xua đuổi các động vật ăn thịt khác như linh cẩu , báo , và nó cũng được sử dụng để doạ đàn voi tránh xa nông trại của người dân . Nhờ phát minh này , tôi đã may mắn nhận được học bổng ở một trong những trường học tốt nhất ở Kenya , trường Quốc tế Brookhouse , và tôi thực sự rất phấn khởi về điều này . Ngôi trường mới của tôi hiện đang bắt đầu giúp đỡ bằng cách quyên góp và nâng cao nhận thức . Thậm chí tôi đã dẫn những người bạn của tôi về cộng đồng của mình , và chúng tôi lắp đặt bóng đèn cho các hộ gia đình chưa tiếp cận được nó và tôi dạy cho họ cách để lắp đặt chúng . Một năm trước đó , tôi chỉ là một cậu bé ở vùng thảo nguyên chăn bò cho bố mình , tôi đã từng nhìn thấy những chiếc máy bay bay lượn , và tôi đã nói với chính mình rằng một ngày nào đó , tôi sẽ được ngồi vào bên trong nó . Và tôi ở đây ngày hôm nay . Tôi đã có cơ hội đi đến đây bằng máy bay lần đầu tiên để tham gia TED . Ước mơ lớn nhất của tôi là trở thành một kỹ sư máy bay và phi công khi lớn lên . Tôi đã từng ghét sư tử , nhưng bây giờ bởi vì phát minh của tôi đang cứu đàn bò của bố và sư tử , chúng tôi có thể sống chung với sư tử mà không có bất cứ xung đột nào . Ashê olên . Theo ngôn ngữ của tôi , nó có nghĩa là cảm ơn rất nhiều . Cháu không biết là thật là thú vị biết bao khi nghe câu chuyện của cháu . Vậy là cháu đã có học bổng này . Vâng . Cháu đang làm những phát minh về điện khác . Phát minh nào tiếp theo trong danh sách của cháu ? Phát minh sắp tới của cháu , cháu muốn làm một hàng rào điện . Hàng rào điện sao ? Cháu biết là hàng rào điện đã được phát minh rồi , nhưng cháu muốn làm cái của riêng mình . Cháu đã thử , đúng không , và cháu ... Cháu đó thử trước đây nhưng cháu đã dừng lại vì bị giật điện . Richard Turere , cháu thật khác biệt . Chúng tôi sẽ cỗ vũ cháu trên con đường cháu đi , anh bạn nhỏ . Cảm ơn cháu rất nhiều . Cảm ơn . Những gì tôi làm , và những gì tôi làm chuyên về-- cuộc đời tôi--đã được đinh hình trong bảy năm làm việc tại Châu Phi khi còn trẻ Từ năm 1971 đến 1977-- Trông tôi trẻ thế chứ không phải vậy đâu ---- Tôi đã làm việc tại Zambia , Kenya , Ivory Coast , Algeria , Somalia , trong những dự án hợp tác về kỹ thuật với những quốc gia Châu Phi Tôi đã làm việc cho tổ chức phi chính phủ của Ý và mỗi một dự án chúng tôi lập ra tại Châu Phi thất bại Tôi đã rất sầu não . Mới 21 tuổi đời , tôi nghĩ , người Ý là người tốt và chúng tôi đang làm việc tốt tại Châu Phi Nhưng thay vì thế , chúng tôi giết chết mọi thứ mà chúng tôi đụng vào . Dự án đầu tiên , cái đã truyền cảm hứng cho cuốn sách đầu tiên của tôi , " Những cơn sóng nhẹ từ Zambezi , " là một dự án trong đó người Ý quyết định dạy cho người Zambia trồng thực phẩm . Thế nên chúng tôi miền nam Zambia với những hạt giống từ nước Ý tại một thung lũng tuyệt đẹp trải dài xuống sông Zambezi , và chúng tôi dạy cho người dân bản đại trồng cà chua Ý và bí ngòi Ý và ... Tất nhiên những người dân bản địa chẳng mấy hứng thú làm công việc này , vậy nên chúng tôi trả công cho họ , và đôi lúc họ mới đến làm việc . Chúng tôi thực sự ngạc nhiên về những người bản địa , tại thung lũng màu mỡ như thế này lại chẳng trồng trọt gì . Nhưng thay vì hỏi sao họ lại chẳng trồng bất cứ thứ gì , chúng tôi đơn giản thốt lên rằng , " Cám ơn Chúa chúng con đã ở đây . " " Vừa kịp lúc để cứu người Zambia khỏi nạn đói . " Và tất nhiên , mọi thứ tại Châu Phi đều phát triển tốt Chúng tôi có những quả cà chua rất tuyệt vời . Tại Ý , một quả cà chua chỉ to khoảng bằng này . Tại Zambia , nó to tới cỡ này này . Thật khó tin , và chúng tôi nói với những người Zambia , " Mọi người xem trồng trọt có đễ dàng không này . " Khi mà những quả cà chua bắt đầu đạt , chín , và có màu đỏ , chỉ qua một đêm , chừng khoảng 200 con hà mã từ dưới sông trồi lên và ngốn sạch tất cả . Chúng tôi nói với những người Zambia , " Chúa ơi , những con hà mã kìa ! " và người dân đáp rằng , " Vâng , đó là lí do tại sao chúng tôi chẳng trồng thứ gì ở đây cả . " " Thế tại sao mọi người không cho chúng tôi biết trước ? " " Anh có bao giờ hỏi đâu . " Tôi đã nghĩ chỉ có mỗi người Ý là khờ khạo trên đất Châu Phi nhưng sau đó khi tôi nhìn những gì mà người Mỹ đang làm , những người Anh đang làm , những người Pháp đang làm , và sau khi chứng kiến những gì họ làm , Tôi cảm thấy có chút gì đó tự hào về dự án của mình tại Zambia Bởi vì , bạn thấy đó , chỉ ít chúng tôi cũng nuôi ăn được mấy con hà mã Bạn nên nhìn vào cái thứ vớ vẩn---- Bạn nên nhìn vào cái thứ vớ vẩn mà chúng ta đã ban cho những người dân Châu Phi không mảy may nghi ngờ . Bạn muốn đọc cuốn sách nào đó , hãy đọc " Sự Viện Trợ chết chóc , " viết bởi Dambisa Moyo , một nhà nữ kinh tế người Zambia . Cuốn sách được phát hành năm 2009 . Chúng ta , những quốc gia viện trợ Tây Phương đã mang đến lục địa Châu Phi 2 tỉ tỉ Mỹ Kim trong vòng 50 năm qua . Tôi sẽ không nói với bạn những thiệt hại mà số tiền đó đã gây ra . hãy tìm đọc cuốn sách của bà ấy . Đọc nó từ một người phụ nữ Châu Phi , những thiệt hại mà chúng ta đã gây ra . Những người Tây Phương như chúng ta là những người theo chủ nghĩa đế quốc , thực dân truyền giáo , và chúng ta chỉ có hai cách để đối xử với người khác : hoặc bảo trợ , hoặc bảo hộ Hai từ có nguồn gốc từ tiếng La Tinh " pater , " có nghĩa là " làm cha . " Những chúng mang hai nghĩa khác biệt . Bảo hộ , là tôi đối xử với bất cứ người nào đến từ nền văn hoá khác như thể họ là con tôi . " Tôi yêu chúng quá . " Bảo trợ , tôi đối xử với tất cả mọi người từ nền văn hoá khác như đầy tớ của mình . Đó là lí do tại sao người da trắng tại Châu Phi được gọi là " bwana , " ông chủ . Tôi như bị tát vào mặt khi đọc cuốn sách , " Nhỏ bé nhưng tuyệt đẹp , " viết bởi Schumacher , nói rằng , trên hết tất cả , trong sự phát triển kinh tế , nếu người khác không cần giúp đỡ , hãy để mặc họ . Đây nên đáng là nguyên tắc đầu tiên về viện trợ . Nguyên tắc đầu tiên về viện trợ là tôn trọng . Sáng nay , người tổ chức buổi họp này đặt một cây gậy ra sàn nhà , và nói , " Liệu chúng ta có thể--hình dung về một thành phố mà không phải là chủ nghĩa thực dân mới không ? " Khi 27 tuổi , tôi đã quyết định chỉ hưởng ứng với mọi người và tôi đã tạo ra một hệ thống gọi là Enterprise Facilitation , nơi mà bạn sẽ không khởi đầu bất cứ thứ gì bạn không bao giờ thúc đẩy ai , nhưng trở thành một người đầy tớ cho khát vọng bản địa , người đầy tớ của người bản địa những người có giấc mơ muốn trở thành một con người tốt hơn . Vậy bạn làm gì--bạn im miệng . Đừng bao giờ mang đến một cộng đồng với những ý tưởng , bạn ngồi với người bản địa . Chúng tôi không làm việc từ những văn phòng . Chúng tôi gặp gỡ tại quán cà phê . Quán rượu . Chúng tôi không có bất cứ cơ sở hạ tầng nào . và cái chúng tôi làm là trở thành bạn của nhau , và tìm ra cái mà người đó muốn làm . Cái quan trọng nhất là khát vọng . Bạn có thể cho ai đó một ý tưởng . Nếu người đó không muốn làm , vậy thì bạn phải làm sao ? Cái khát vọng của người phụ nữ có cho sự phát triển của bản thân là thứ quan trọng nhất . Cái khát vọng của nam giới có cho sự phát triển của cá nhân là thứ quan trọng nhất . và chúng tôi giúp họ tiến hành tìm kiếm sự hiểu biết , vì chẳng ai trên thế giới có thể thành công một mình . Người có ý tưởng chưa chắc đã có sự hiểu biết , nhưng sự hiểu biết luôn hiện hữu . Vậy nên nhiều năm trước , tôi có ý tưởng thế này : Tại sao chúng ta không , chỉ một lần , thay vì , đến một cộng đồng , và nói với những người ở đó họ nên làm gì , sao chúng ta không , lắng nghe họ dù chỉ một lần ? Nhưng không phải trong những cuộc họp cộng đồng Để tôi nói bạn biết một bí mật . Có một vần đề trong những cuộc họp cộng đồng . Những doanh nhân chẳng bao giờ đến dự , và họ chẳng đời nào cho bạn biết , trong buổi họp cộng đồng , cái họ muốn làm với tiền của mình , cái cơ hội mà họ mới tìm ra . Vậy nên hoạch định có một điểm mù này . những người thông thái nhất trong cộng đồng bạn chẳng bao giờ biết được vì họ chẳng đời nào đến dự những buổi họp công cộng . Cái chúng tôi làm là làm việc một-đối-một và để làm điều đó , bạn phải tạo ra một cấu trúc xã hội hiện không tồn tại . bạn phải tạo ra một chuyên ngành mới . Một chuyên ngành mới như một bác sỹ gia đình cho doanh nghiệp , bác sỹ gia đình cho công việc làm ăn , người ngồi với bạn trong nhà bạn , tại bàn cơm trong bếp , tại quán cà phê , và giúp bạn tìm ra những nguồn tài nguyên để biến khát vọng của bạn thành một phương cách kiếm sống . Tôi đã bắt đầu như một sự thử nghiệm tại Esperance , tây Úc . Tôi đang theo học tiến sỹ triết học tại thời điểm đó , cố gắng tránh xa khỏi cái phương thức bảo hộ vớ vẩn đó là đến và bảo cho bạn biết phải làm gì . Vậy nên cái mà tôi làm trong năm đầu tiên tại Esperance là chỉ bách bộ trên đường , và trong 3 ngày Tôi có khách hàng đầu tiên Một người làm nghề hun khói cá trong nhà xe , tên là Maori , và tôi giúp anh ta bán cá cho một nhà hàng tại Perth , và tổ chức lại công việc , sau đó thì một người đánh cá tìm đến tôi và nói Ông là người đã giúp Maori hả ? Ông có thể giúp tôi với không ? và tôi giúp những người đánh cá này biết cách làm việc cùng nhau và bán những con cá ngừ hảo hạng này không phải cho nhà máy đồ hộp tại Albany với giá 60 đồng một kí , nhưng chúng tôi tìm cách bán chúng tới Nhật Bản để làm sushi với giá 15 đô la một kí , và rồi những người nông dân tìm đến , nói rằng , " Này , ông đã giúp mấy người đó. ông có thể giúp chúng tôi không ? " Trong một năm , tôi có 27 dự án liên tiếp và người của chính phủ đến tìm hỏi tôi , " Ông làm như thế nào vậy ? Ông làm thế nào-- ? " Và tôi đáp , " Tôi đã làm một việc rất ư là khó . Tôi im miệng , và lắng nghe họ . " Vậy nên---- Vậy nên chính phủ nói với tôi , " Cứ làm tiếp nhé . " Chúng tôi đã làm thế tại 300 cộng đồng trên khắp thế giới . Chúng tôi đã giúp khởi động 40,000 công việc làm ăn . Có một thế hệ doanh nhân mới những người đang kiệt quệ vì sự cô lập . Peter Drucker , một trong những cố vấn về quản lí vĩ đại nhất trong lịch sử , qua đời khi 96 tuổi , một vài năm trước . Peter Drucker là một giáo sư triết học trước khi làm công việc liên quan có đến kinh doanh , và đây là điều mà Peter Drucker nói : " Hoạch định thực sự không tương thích với một xã hội và một nền kinh tế kinh doanh . " Hoạch định là nụ hôn thần chết đối với doanh nhân . Thế nên ngay bây giờ bạn đang tái dựng lại Christchurch mà không biết rằng những người thông thái nhất tại Christchurch muốn làm gì với tiền của & amp ; tiềm lực của họ . Bạn phải học cách khiến những người này tìm đến nói chuyện với bạn . Bạn phải đưa đến cho họ sự bảo mật , riêng tư , bạn phải thật sự hứng khởi khi giúp họ , và họ sẽ tới , theo đám đông lũ lượt kéo tới . Với một cộng đồng 10,000 người , chúng ta có thể có khoảng 200 khách hàng . BẠn có thể tượng tưởng một cộng đồng 400,000 người , vối trí thông minh và khát vọng ? Bài thuyết trình nào bạn vỗ tay nhiều nhất trong sáng nay ? Người bản địa , những con người khát khao . Đó là những người bạn đã vỗ tay tán thưởng . Vậy nên cái mà tôi đang nói đến là Tinh Thần kinh doanh là nơi nó hiện hữu . Chúng ta đang ở giai đoạn cuối cùng của cuộc cách mạng công nghiệp đầu tiên-- với những nguồn nhiên liệu & amp ; nền sản xuất không thể tái tạo , và đột nhiện , chúng ta có những hệ thống không bền vững . Động cơ đốt trong không bền vững . Đường lối Freon để lưu trữ các thứ là không bền vững . Cái mà chúng ta phải nhìn đến đó là chúng ta làm thế nào để nuôi dưỡng , chữa trị , giáo dục , di chuyển và liên lạc cho 7 tỉ người theo hướng bền vững . Không có công nghệ nào làm được điều đó . NGười nào sẽ sáng chế ra cái công nghệ cho cuộc cách mạng xanh ? Các trường đại học ư ? quên đi ! Chính phủ ư ? Quên đi ! Đó sẽ là các danh nhân , và họ đang thực hiện điều đó ngay hiện nay Có một câu chuyện rất vui mà tôi đọc được trên một tờ tạp chí vị lai nhiều năm về trước Có một nhóm chuyên gia được mời đến để thảo luận về tương lai của thành phố New York năm 1860 . Và trong năm 1860 , nhóm người ngày tụ họp lại , và phỏng đoán về điều sẻ xảy ra cho thành phố New York trong vòng 100 năm tới , và kết luận được nhất trí như sau : Thành phố New York sẽ không còn tồn tại trong vòng 100 năm tới . Sao vậy ? Bởi vì họ nhìn vào đường cong trên phác đồ và nói , nếu dân số cứ phát triển theo tỉ lệ này , để di chuyển một lượng dân số của thành phố New York họ sẽ phải cần đến 6 triệu con ngựa , và chất thải từ 6 triệu con ngựa sẽ không có cách nào để xử lí . Họ sẽ bị ngập ngụa trong phân ngựa . Vậy nên vào năm 1860 , họ nhìn thấy cái công nghệ nhem nhuốc này cái mà làm cho cuộc sống ở thành phố New York ngộp thở . Vậy điều gì đã xảy ra ? Trong vòng 40 năm , tới thời điểm 1900 , tại Mỹ , có khoảng 1,001 công ty sản xuất xe hơi--1,001 . Cái ý tưởng tìm kiếm một công nghệ khác biệt đã hoàn toàn vượt lên trên tất cả và có những nhà máy rất nhỏ bé trong tình trạng trì trệ Dearborn , MIchigan . Henry Ford . Tuy nhiên , có một bí mật để làm việc với các doanh nhân . Trước tiên , bạn phải mang đến cho họ sự bảo mật Không thì họ sẽ chẳng tìm đến mà nói chuyện với bạn . Sau đó bạn phải mang đến cho họ một dịch vụ tuyệt đối , riêng biệt và say mê . Và sau đó bạn phải nói với họ sự thật về kinh doanh . Công ty nhỏ nhất , công ty lớn nhất , phải có năng lực làm được 3 việc tuyệt vời sau : Cái sản phẩm bạn muốn bán phải hảo hạng , bạn phải có một chiến lược quảng bá hảo hạng , và bạn phải có một sự quản lí tài chính hảo hạng . Nghĩ thử xem nhé ? Chúng ta chưa bao giờ gặp một cá nhân nào trên thế giới , người mà vừa có thể làm ra , bán nó và quản lí tiền bạc cùng lúc . Điều đó không tồn tại Nhân vật này chưa bao giờ được sinh ra . Chúng tôi đã làm một nghiên cứu , và xem xét 100 công ty tiêu biểu trên thế giới Carnegie , Westinghouse , Edison , Ford , tất cả công ty mới , Google , Yahoo . Chỉ có một điều mà tất cả mọi công ty thành công trên thế giới đều có , chỉ một mà thôi đó là : Không một công ty nào bắt đầu chỉ với một người Hiện tại chúng tôi dạy về kinh doanh cho thiếu niên lứa tuổi 16 tại Northumberland , chúng tôi khởi đầu lớp học bằng cách đưa cho chúng hai tờ đầu tiên về tiểu sử của Richard Branson , và công việc cho những ở lứa tuổi 16 này là gạch dưới , trong 2 trang đầu tiên về tiểu sử của Richard Branson bao nhiêu lần Richard sử dụng từ " Tôi " và bao nhiêu lần ông sử dụng từ " Chúng tôi . " Không bao giờ có từ " Tôi , và từ " chúng ta " có 32 lần Ông ấy không bắt đầu một mình . KHông ai khởi đầu một công ty một mình . Không ai cả . Vậy nên chúng ta có thể tạo ra một cộng đồng nơi có những người hỗ trợ có kinh nghiệm nền tảng về hình thức kinh doanh quy mô nhỏ ngồi trong quán cà phê , quán rượu , và những anh bạn tận tuỵ của bạn người mà sẽ làm cho bạn những điều mà ai đó đã làm cho họ người nói về thiên hùng ca này người nào đó sẽ hỏi bạn , " bạn cần gì ? " Bạn có thể làm gì ? bạn làm được không ? okay , bạn có thể bán nó không ? Bạn có thể quản lí tiền bạc không ? " Oh , không , tôi không thể làm được điều này . " Bạn có muốn tôi tìm ai khác cho bạn không ? " Chúng tôi kích hoạt những cộng đồng . Chúng tôi có những nhóm tình nguyện viên trợ giúp cho Enterprise Facilitator họ giúp tìm kiếm những nguồn tài nguyên và con người và chúng tôi khám phá ra rằng cái phép lạ từ trí thông minh của người bản địa như cái gì đó giống như là bạn có thể thách thức nền văn hoá và kinh tế của cộng đồng này chỉ bằng cách nắm được cái khát vọng , nguồn năng lượng và trí tưởng tượng như thể của người dân của bạn Cám ơn . Cho đến tháng ba , 2011 , tôi làm thợ chỉnh sửa ảnh tại thành phố New York . Chúng tôi là những sinh vật xanh xao , ẩn trong bóng tối căn phòng không cửa sổ , và nói chung là tránh ánh nắng mặt trời . Chúng tôi chỉnh cho người gầy gầy hơn , da đẹp càng đẹp hơn , biến điều không thể thành có thể , và luôn nhận được những chỉ trích trên báo chí , nhưng trong chúng tôi cũng có những nghệ sĩ tài năng với nhiều năm kinh nghiệm và hiểu biết thực thụ về hình ảnh và nhiếp ảnh . Vào tháng 11 năm 2011 , đang theo dõi tình hình thế giới tại nhà , tôi nhìn thấy các sự kiện bi thảm xảy ra tại Nhật Bản . Sau đó , tổ chức tình nguyện tôi tham gia All Hands Volunteers , trong vài ngày đã đến hiện trường góp phần nỗ lực ứng phó . Tôi , cùng hàng trăm tình nguyện viên hiểu rằng không thể chỉ ngồi yên tại nhà , nên tôi quyết định gia nhập cùng với họ trong suốt ba tuần . Vào ngày 13 tháng 5 , tôi tìm đường đến thị trấn Ōfunato . Đó là một làng chài nhỏ thuộc tỉnh Iwate , với dân số khoảng 50.000 người , một trong những nơi đầu tiên chịu ảnh hưởng bởi sóng thần . Mực nước ở đây được ghi nhận lại đạt đến hơn 24 mét , và đi hơn 3 dặm sâu trong đất liền . Có thể hình dung , thị trấn đã bị tàn phá . Chúng tôi kéo các mảnh vỡ từ kênh rãnh , hầm hố dọn dẹp trường học , vệ sinh nhà cửa , sẵn sàng cho việc đổi mới và phục hồi . Chúng tôi dọn sạch hàng tấn xác cá mục nát và hôi thối từ nhà máy chế biến cá tại địa phương . Chúng tôi lem luốc , nhưng ai cũng vui . Trong nhiều tuần , các tình nguyện viên và người dân địa phương cùng tìm kiếm một thứ . Họ tìm kiếm các bức ảnh và album ảnh và máy ảnh và thẻ SD . Tất cả đều làm vậy . Họ đã thu thập và bàn giao chúng để bảo quản ở những nơi xung quanh các thị xã . Không phải đến thời điểm ấy mà tôi mới nhận ra những tấm hình này đúng là một phần mất mát cá nhân rất lớn ở những người này . Khi chạy trốn con sóng , để giữ lấy tính mạng , họ đã bỏ lại tất cả , Tất cả mọi thứ đều bị bỏ lại phía sau . Vào cuối tuần đầu tiên ở đó , tôi đến giúp đỡ một trung tâm di tản ở thị trấn . Tôi giúp dọn suối nước nóng suối nước nóng công cộng , chiếc bồn tắm khổng lồ . Nơi đây cũng là nơi mà trung tâm di tản đã thu thập các bức ảnh . Đây là nơi người dân bàn giao chúng , và hôm đó tôi lấy làm vinh dự , vì họ tin tưởng tôi cho phép tôi giúp họ lau sạch các bức ảnh . Thật xúc động và háo hức . Trước đó , tôi từng nghe nói phải nghĩ thoáng ra ngoài khuôn khổ , nhưng chỉ khi tôi thực sự trải nghiệm điều đó điều ký diệu mới xảy ra . Khi tôi nhìn qua các bức ảnh , có một số bức đã hơn một trăm năm tuổi , một số vẫn còn trong phong bì từ các phòng rửa ảnh . Tôi nghĩ , là một người chỉnh sửa ảnh tôi có thể sửa vết rách và vết trầy đó , và tôi biết , hàng trăm người khác cũng có thể làm được như vậy . Nên tối đó , tôi truy cập Facebook và hỏi một vài người , và đến sáng , tôi nhận được rất nhiều phản hồi tích cực , tôi biết phải bắt tay vào việc . Chúng tôi bắt đầu chỉnh sửa những tấm ảnh này . Đây là tấm đầu tiên . Không bị hư hỏng trầm trọng , nhưng chỗ bị thấm nước khiến đổi màu khuôn mặt cô gái , phải được sửa chữa với độ chính xác và tinh vi cao . Nếu không , bé gái trong hình sẽ không còn trông giống em nữa , và chắc chắn điều đó cũng tồi tệ như việc tấm ảnh bị hư hại vậy . Theo thời gian , rất may , nhiều hình ảnh được gừi về , , và cần thêm những người chỉnh sửa , do đó , một lần nữa , tôi đã lên Facebook và LinkedIn , trong vòng năm ngày , tôi tìm được 80 người muốn giúp từ 12 quốc gia khác nhau . Trong vòng hai tuần , tôi đã có 150 người mong muốn tham gia . Tại Nhật , tới Tháng Bảy , chúng tôi đã mở rộng ra các thị trấn lân cận của Rikuzentakata , xa hơn về phía bắc đến thị trấn Yamada . Mỗi tuần một lần , chúng tôi lắp đặt thiết bị scan của mình trong thư viện ảnh tạm thời đã thiết lập trước đó , để mọi người đến nhận lại những bức ảnh của mình . Những phụ nữ lớn tuổi đôi khi chưa từng nhìn thấy máy scan , nhưng sau 10 phút , tìm bức ảnh bị mất của mình , đưa lại cho chúng tôi để scan , tải lên một máy chủ đám mây , để tải xuống bởi một gaijin , một người lạ , ở một nơi nào đó trên thế giới , và bắt đầu được chỉnh sửa . Thời gian dành ra để khôi phục nguyên trạng là một câu chuyện hoàn toàn khác , và rõ ràng là phụ thuộc vào mức hư hại của bức ảnh . Có thể mất một giờ . Có thể mất cả tuần . Có thể mất đến hàng tháng . Chiếc kimono trong bức ảnh này gần như phải được vẽ lại bằng tay , hoặc chắp ghép , từ các phần màu sắc và chi tiết còn lại chưa bị nước làm hư hại . Nó rất tốn thời gian . Bấy giờ , tất cả những hình ảnh này đã bị nước làm hư hại , bị nhấn chìm trong nước muối , bị bao phủ bởi vi khuẩn , trong nước thải , đôi khi cả trong dầu , suốt một quãng thời gian nên chúng sẽ tiếp tục thêm hư hại . Thế nên lau sạch chúng là một phần rất lớn của dự án . Chúng tôi không thể chỉnh sửa nếu ảnh không được làm sạch , phơi khô và cải tạo . Chúng tôi đã gặp may với việc lau ảnh bằng tay . Có một người phụ nữ địa phương tuyệt vời đã hướng dẫn chúng tôi . Rất dễ gây thêm hư hại cho những hình ảnh đã hư hại này . Trưởng nhóm Wynne của tôi từng nói : Nó cũng giống như xăm cho ai đó . Bạn không có cơ hội phạm sai lầm . Người phụ nữ mang cho chúng tôi những tấm ảnh này đã gặp may , khi chúng có thể được phục hồi đến vậy . Cô ấy đã tự lau sạch chúng và dừng lại khi nhận ra mình đang làm nó bị hư hại nhiều hơn . Cô cũng đã có bản sao của bức ảnh . Nếu không , những chỗ như chồng và khuôn mặt cô , sẽ không bao giờ có thể được khắc phục , chỉ có thể đặt họ gần nhau trong một bức ảnh lành khác , và làm lại toàn bộ bức hình . Khi nhận lại các bức ảnh từ chúng tôi , cô ấy đã chia sẻ một chút câu chuyện của mình . Những bức ảnh này được đồng nghiệp của chồng cô tìm thấy tại một sở cứu hoả , giữa các mảnh vỡ trên quãng đường dài kể từ nơi có căn nhà bị tàn phá , và họ đã nhận ra anh ta . Ngày xảy ra sóng thần , anh chịu trách nhiệm đóng chặt cửa chắn sóng thần . Anh ấy phải đi về hướng dòng nước khi còi báo động vang lên . Hai đứa con trai nhỏ , giờ không còn nhỏ nữa , hai đứa con trai của cô đều đang ở trường , hai trường khác nhau . Một đứa bị kẹt trong dòng nước . Mất một tuần , cô mới tìm ra họ và biết được rằng tất cả họ đều đã sống sót . Ngày tôi trả lại hình cho cô ấy cũng là ngày của đứa con trai út của cô tròn 14 tuổi . Đối với cô , sau hết mọi sự , những bức ảnh này là món quà hoàn hảo cho thằng bé , một cái gì đó nó có thể xem lại , để nhớ về quá khứ trước đây chưa bị nhuốm màu sợ hãi kể từ cái ngày Tháng Ba đó , khi toàn bộ cuộc sống bị đảo lộn hay bị phá huỷ . Sau sáu tháng tại Nhật bản , 1.100 tình nguyện viên đã tham gia tổ chức All Hands , trong đó , hàng trăm người đã tỉ mẩn lau sạch hơn 135.000 bức ảnh , phần lớn — — phần lớn số ảnh đã về lại với chủ nhân của mình , đây là điều hết sức quan trọng . Hơn năm trăm tình nguyện viên toàn cầu đã giúp trao trả cho hơn 90 gia đình , hàng trăm bức ảnh đã được hoàn toàn phục hồi và chỉnh sửa . Trong thời gian này , chúng tôi đã không chi quá một ngàn đô la cho thiết bị và vật liệu , Hầu hết chi phí là cho mực máy in . Chúng tôi chụp ảnh liên tục . Mỗi bức ảnh gợi nhắc về ai đó hoặc một cái gì đó , một nơi , một mối quan hệ , một người thân yêu . Chúng là những vật lưu giữ kỉ niệm và câu chuyện của chúng ta , là điều cuối cùng chúng ta còn bám víu lấy và cũng là thứ đầu tiên ta quay lại kiếm tìm . Đó là ý nghĩa của toàn bộ dự án này , phục hồi những mảnh nhỏ của nhân loại , đem những kết nối trở lại cho ai đó . Khi một bức ảnh như thế này được đem trả lại , nó sẽ tạo nên một biến đổi lớn lao trong cuộc sống của người nhận . Dự án cũng tạo nên sự khác biệt lớn trong cuộc sống của những người sửa ảnh . Đối với một số người , họ đã được kết nối với một điều gì đó lớn lao , cho đi một cái gì đó , dùng tài của mình cho một điều gì đó khác hơn là những người mẫu gầy gò và làn da mịn màng . Tôi muốn đọc một email để kết thúc bài nói chuyện này . Email này từ Cindy , một người giúp sửa ảnh , gửi tôi ngày tôi trở về từ Nhật bản sau sáu tháng . " Khi làm việc , tôi không thể không nghĩ đến mỗi thân phận và những câu chuyện chứa đựng trong các bức ảnh . Có một bức ảnh nọ , chụp nhiều thế hệ phụ nữ trong nhà , từ già đến trẻ , quây quần xung quanh một em bé , đã đánh động lòng tôi vì nhà tôi cũng có một bức ảnh tương tự , bà ngoại , mẹ tôi , tôi , và đứa con gái mới sinh , tấm ảnh treo trên tường nhà . Bên kia địa cầu , cho dù ở thời đại nào , nhu cầu cơ bản của chúng ta là như nhau , đúng không ? " Cảm ơn các bạn . Tôi ở độ sâu gần 50m dưới 1 hầm mỏ bất hợp pháp tại Ghana . Không khí đặc quánh bụi và hơi nóng , và rất khó thở . Tôi có thể cảm nhận sự va chạm từ những thân thể bóng nhẫy mồ hôi lướt qua trong bóng tối , nhưng chẳng thể thấy gì hơn . Tôi nghe tiếng nói , nhưng gần như cả hầm là sự pha trộn của tiếng ho và tiếng đá bị đập vỡ bằng những công cụ thô sơ . Như mọi người , tôi đeo 1 chiếc đèn pin lập loè rẻ tiền trên đầu , nó được gắn vào chiếc vòng cao su cũ kỹ , tôi hầu như không thể nhìn ra những thân cây bóng nhẫy đang chống đỡ những bức tường của cái hố rộng 0.28 m2 sâu hàng trăm feet xuống lòng đất . Khi trượt tay , tôi bất thần nhớ lại người thợ mỏ mới gặp vài ngày trước đã bị trượt tay ngã rơi mất hút xuống cái hầm đó . Khi tôi nói chuyện với bạn hôm nay , những người này vẫn đang ở sâu trong cái hố đó , liều mạng sống mà không có lương hay thù lao , và thường là sẽ chết . Tôi được leo ra khỏi cái hố đó , và được về nhà , nhưng họ có lẽ sẽ chẳng bao giờ được về nhà , vì đã mắc vào bẫy nô lệ . Trong 28 năm qua , tôi thu thập tài liệu về văn hoá địa phương ở hơn 70 quốc gia trên 6 lục địa , và năm 2009 tôi đã có vinh dự trở thành người triển lãm duy nhất tại Hội nghị thượng đỉnh về hoà bình tại Vancouver . Trong số những người tài năng đáng kinh ngạc tôi gặp ở đó , Tôi gặp 1 người ủng hộ cho chiến dịch Giải phóng Nô lệ , một thành viên của NGO tận tâm tiêu diệt tận gốc nạn nô lệ hiện đại . Chúng tôi bắt đầu nói về nô lệ , và thực sự , tôi bắt đầu tìm hiểu về nô lệ vì tôi đã biết chắc rằng nó tồn tại trên thế giới , nhưng không đến mức đó . Sau cuộc nói chuyện , tôi thấy thật kinh khủng và thực sự xấu hổ vì thiếu hiểu biết về sự tàn ác này trong đời mình , và tôi nghĩ , nếu cả tôi cũng không biết , thì bao nhiêu người sẽ không biết ? Nó bắt đầu đục khoét tâm can , nên vài tuần sau , Tôi bay tới Los Angles để gặp giám đốc chương trình Giải phóng Nô lệ và đề nghị giúp họ . Và từ đó bắt đầu cuộc hành trình tiến vào thế giới nô lệ hiện đại Kì lạ là trước đây tôi đã đến phần lớn những nơi này . Một số nơi tôi coi như nhà mình . Nhưng lần này , tôi muốn thấy sự thật đang được che đậy Một sự ước lượng dè dặt cho chúng tôi biết có hơn 27 triệu người bị biến thành nô lệ trên thế giới ngày nay . Gấp đôi số người bị đưa khỏi Châu Phi trong suốt thời kì mua bán nô lệ xuyên Đại Tây Dương . 150 năm trước , 1 nông nô có giá gấp 3 lần thu nhập cả năm của 1 công nhân Mỹ . Tương đương với 50.000 đô-la Mỹ ngày nay . Nhưng ngày nay , nhiều thế hệ gia đình bị bắt làm nô lệ qua nhiều thế hệ chỉ với món nợ 18 đô-la . Thật kinh ngạc , chế độ nô lệ tạo ra lợi nhuận hơn 13 tỉ đô-la mỗi năm trên toàn thế giới . Rất nhiều người bị lừa bởi những lời hứa điêu ngoa về giáo dục tốt , công việc tốt hơn , chỉ để thấy mình bị bắt làm việc không công dưới ách bạo lực , và không thoát ra được . Nô lệ ngày nay phục vụ cho thương mại , hàng hoá mà người nô lệ tạo ra có giá trị , nhưng người tạo ra chúng bị coi như phế thải . Nạn nô lệ hiện hữu gần như mọi nơi trên thế giới , dù nó là bất hợp pháp ở mọi nơi . Ở Ấn Độ và Nepal , tôi được đưa tới 1 lò gạch . Khung cảnh lạ lẫm đẹp mắt này giống như đi vào thế giới Ai Cập cổ hoặc Hầm ngục của Dante . Bị bao bọc trong nhiệt độ hơn 54 độ C , đàn ông , phụ nữ , trẻ em , toàn bộ các gia đình , bị trùm trong màn bụi mịt mù , làm như máy , xếp gạch lên đầu , tới 18 viên mỗi lần , và mang chúng từ những lò nung bỏng rát tới những chiếc xe tải ở cách đó hàng trăm mét . Đờ đẫn bởi sự đơn điệu và kiệt sức , họ câm lặng làm việc , lặp đi lặp lại tới 16 hay 17 giờ mỗi ngày . Không có đồ ăn , giờ nghỉ để ăn uống , do bị mất nước nghiêm trọng nên việc đi tiểu trở nên tầm thường Nóng và bụi lan toả khắp nơi đến nỗi camera của tôi bị nóng đến mức không thể chạm vào nút ngừng quay . Cứ 20 phút , tôi phải chạy trở lại xe dã chiến để lau thiết bị và để chúng hoạt động dưới điều hoà nhiệt độ phục hồi chúng , và khi ngồi đó , Tôi nghĩ , cái camera của mình còn được đối xử tốt hơn nhiều những người kia . Quay lại lò gạch , tôi chỉ muốn khóc , nhưng người bản theo chủ nghĩa bãi nô bên cạnh nhanh chóng nắm lấy tôi và nói , " Lisa , đừng làm thế . Đừng làm thế ở đây . " Ông giải thích rất rõ rằng thể hiện cảm xúc là rất nguy hiểm ở nơi như thế này , không phải với tôi , mà với họ . Tôi đã không thể trực tiếp giúp gì cho họ . Tôi chẳng cho họ tiền được , không gì cả . Tôi không phải công dân nước đó . Tôi có thể đưa họ vào tình cảnh tệ hơn hiện tại của họ . Tôi phải dựa vào tổ chức Giải phóng Nô lệ để hoạt động trong hệ thống để giải phóng họ , và tôi tin họ có thể . Với tôi , phải đợi về đến tận nhà để thật sự cảm nhận nỗi đau . Ở dãy Himalayas , tôi thấy trẻ em vác đá qua nhiều dặm địa hình núi xuống xe tải đang chờ ở con đường phía dưới . Những tấm đá phiến to còn nặng hơn những đứa trẻ mang chúng , đám trẻ nhấc bổng chúng lên bằng đầu sử dụng bộ khung từ que gỗ , dây thừng và vải rách . Chứng kiến những chuyện quá sức như thế thật nặng nề . Làm sao chúng ta có thể tạo ra điều quỷ quyệt này , lại còn xảy tràn làn như thế ? Một số người thậm chí không biết mình bị biến thành nô lệ , họ làm việc không công 16 , 17 giờ mỗi ngày , vì suốt đời họ chỉ biết thế . Họ không có gì để so sánh . Khi người dân làng này đòi tự do , những chủ nô đốt sạch nhà của họ . Những người này không có gì , họ chết điếng , họ muốn đầu hàng , nhưng người phụ nữ ở giữa trấn tĩnh và kêu gọi mọi người kiên trì , và những người theo chủ nghĩa bãi nô tại hiện trường giúp họ lấy được hợp đồng cho thuê mỏ đá của chính mình , để giờ đây họ vẫn làm công việc gãy lưng ấy , nhưng làm cho chính họ , và được trả công , và họ làm trong tự do . Ta thường nghĩ về buôn bán nô lệ tình dục khi nghe thấy từ " nô lệ " , và do sự nhận thức chung này , tôi được cảnh báo sẽ rất khó để làm việc an toàn trong ngành công nghiệp đặc thù này . Ở Kathmandu , tôi được hộ tống bởi những người phụ nữ đã từng là nô lệ tình dục . Họ dẫn tôi xuống những bậc cầu thang hẹp xuống tầng hầm bẩn thỉu , trong ánh sáng lờ mờ . Nơi đây thực chất không phải nhà thổ . Nó giống 1 nhà hàng hơn . Những nhà hàng phân buồng , như được biết đến trong ngành , là những địa điểm của nạn mại dâm cưỡng ép . Mỗi nơi có phòng riêng nhỏ , nơi các nô lệ , phụ nữ , cùng trẻ em trai và gái , một số mới 7 tuổi , bị buộc giải khuây cho khách hàng , dụ họ mua thêm rượu và đồ ăn . phòng ngủ nào cũng bẩn thỉu và tối om , được nhận ra bởi con số sơn trên tường phân cách bởi miếng ván ép và rèm che . Người làm ở đây thường phải chịu lạm dụng tình dục thê thảm dưới bàn tay khách hàng . Đứng trong góc tối gần đó , tôi nhớ cảm giác nỗi sợ bùng lên , và giây phút đó , tôi mới hiểu được bị giam trong địa ngục đó là như thế nào . Chỉ có 1 lối ra : cầu thang mà từ đó tôi đi vào . Không có cửa hậu . Chẳng có cửa sổ đủ lớn mà chui lọt . Những người này không có lối thoát nào , khi ta đề cập về chủ đề khó khăn như thế , cần nhớ rằng nô lệ , bao gồm nô lệ của nạn mua bán tình dục , cũng xảy ra tại nơi chúng ta đang sống . Hàng chục ngàn người bị bắt làm nô lệ trong nông nghiệp , trong nhà hàng , đầy tớ khổ sai trong nhà , và danh sách còn dài . Gần đây , tờ New York Times báo cáo rằng từ 100.000 đến 300.000 trẻ em Mỹ bị bán làm nô lệ tình dục mỗi năm . Nó ở quanh ta . Ta chỉ không thấy thôi . Công nghiệp dệt may cũng thường được nghĩ đến khi nghe nói về nhân công nô lệ . Tôi đã đến nhiều làng ở Ấn Độ , nơi nhiều gia đình bị làm nô lệ trong buôn bán lụa . Đây là chân dung gia đình . Đôi tay nhuộm đen là người cha , những bàn tay xanh và đỏ là con trai ông ấy . Họ trộn thuốc nhuộm trong những thùng lớn , và nhúng lụa vào dung dịch đó ngập đến khuỷ tay , dù thuốc nhuộm rất độc . Người phiên dịch của tôi kể chuyện của họ . Họ nói , " Chúng tôi không có tự do , nhưng vẫn hi vọng ngày nào đó có thể rời khỏi căn nhà này và đi nơi khác nơi chúng tôi được trả công nhuộm vải . " Ước lượng rằng có hơn 4.000 trẻ em đang làm nô lệ ở hồ Volta , chiếc hồ nhân tạo lớn nhất thế giới . Lần đầu đến đó , tôi đi xem qua 1 lượt . Tôi thấy cảnh giống như 1 gia đình đang đánh cá trên thuyền , 2 anh trai , vài đứa nhỏ hơn , có vẻ hợp lí nhỉ ? Sai . Họ đều bị nô lệ . Trẻ em bị đưa khỏi gia đình , buôn bán và mất tích , và bị bắt làm việc không ngừng nghỉ trên những con thuyền này ở hồ này , dù chúng không biết bơi . Đứa trẻ này 8 tuổi . Em run rẩy khi thuyền của chúng tôi đến gần , cứ sợ thuyền đè qua cái canoe bé xíu của em . Cậu bé khiếp đảm vì sợ rơi xuống nước . Những cành cây gãy tụ vào hồ Volta thường vướng vào lưới đánh cá , và những đứa trẻ vừa mệt lử vừa sợ hãi bị đẩy xuống nước để gỡ lưỡi câu . Nhiều em chết đuối . Những gì cậu bé nhớ được , là em bị bắt làm việc ở hồ . Quá sợ người chủ , em không dám chạy trốn , và vì bị đối xử tàn tệ từ nhỏ , em tiếp diễn điều đó xuống những nô lệ nhỏ hơn mà em quản lý . Tôi gặp những bé trai này lúc 5 giờ sáng , khi chúng đang kéo những mẻ lưới cuối cùng , nhưng chúng đã làm việc từ 1 giờ sáng trong đêm tối lạnh lẽo gió sương . Cần lưu ý rằng những chiếc lưới này nặng gần 500kgs khi chúng đầy cá . Tôi muốn giới thiệu Kofi với bạn . Kofi được cứu từ 1 làng chài . Tôi gặp cậu bé ở khu cứu trợ mà tổ chức Giải phóng Nô lệ phục hồi các nạn nhân bị nô lệ . Nơi đây em đang tắm ở giếng , dội những gáo nước to lên đầu , và tin tuyệt vời là , khi bạn và tôi ngồi nói chuyện hôm nay , Kofi đã được đoàn tụ với gia đình , và hay hơn nữa , gia đình em được phát công cụ để kiếm sống và giữ đám trẻ an toàn . Kofi là hiện thân của khả năng Em sẽ trở thành người thế nào nếu có ai đó đứng lên và thay đổi cuộc đời em ? Lái xe trên đường ở Ghana , cũng những đồng nghiệp trong tổ chức Giải phóng Nô lệ , 1 anh bạn thuộc những người theo chủ nghĩa bãi nô đi xe gắn máy bất ngờ tăng tốc lên ngang xe chúng tôi và gõ vào cửa kính . Anh ta bảo chúng tôi đi theo trên con đường lầy lội vào rừng , Ở cuối đường , anh ta giục chúng tôi rời xe , và bảo lái xe đi ngay . Rồi chỉ vào dấu chân mờ mờ này và nói , " Đây là lối đi , đây là lối đi . Đi đi . " Đi theo lối đó , chúng tôi vạch những dây leo chắn lối , và sau khoảng 1 giờ đi bộ trong rừng , dấu vết đã chìm trong nước sau những trận mưa , nên tôi đội dụng cụ chụp hình lên đầu khi chúng tôi đi xuống dòng nước sâu đến ngực . Sau 2 giờ cuốc bộ nữa , dấu vết quanh co bất ngờ kết thúc tại khu đất trống , và trước mắt chúng tôi là một vùng la liệt những cái hố rộng bằng cả sân bóng đá , chúng chứa đầy những nhân công nô lệ . Nhiều phụ nữ địu con trên lưng trong khi đãi vàng , và lội qua dòng nước nhiễm độc thuỷ ngân . Thuỷ ngân được dùng trong quá trình chiết xuất . Những người thợ mỏ này bị bắt làm nô lệ trong hầm mỏ ở 1 khu vực khác của Ghana . Khi ra khỏi hầm , người họ ướt sũng bởi mồ hôi của chính mình . Tôi vẫn nhớ khi nhìn vào đôi mắt đỏ quạch , mệt mỏi của họ vì nhiều người đã ở dưới lòng đất tới 72 giờ . Những cái hầm sâu tới cả trăm mét , họ vác lên những chiếc túi đá nặng trĩu để chuyển chúng tới khu vực khác , nơi đá được nghiền ra để đãi lấy vàng . Nhìn qua , công trường đập đá có vẻ đầy những người khoẻ mạnh , nhưng khi nhìn lại gần , có những nhiều kém may mắn hơn làm việc trong tình trạng khắc nghiệt , có cả trẻ em . Họ đều là nạn nhân của tổn thương , bệnh tật và bạo lực . Thực tế , nhiều khả năng người cơ bắp này cuối cùng sẽ giống người này , bị bệnh lao hành hạ và nhiễm độc thuỷ ngân trong vài năm nữa . Đây là Manuru . Khi cha mất , anh ta được người chú đưa đến khu mỏ làm việc cùng . Khi người chú mất , Manuru kế thừa món nợ của chú , và bị buộc làm nô lệ trong khu mỏ này lâu hơn nữa . Khi tôi gặp , anh ta đã làm việc 14 năm ở khu mỏ , và vết thương ở chân mà bạn thấy đây là từ 1 tai nạn ở mỏ , một chân bị thương nặng đến nỗi bác sĩ nói phải cưa đi . Trên hết , Manuru bị bệnh lao , nhưng vẫn bị bắt làm việc ngày qua ngày tại hầm mỏ đó . Dù vậy , anh ta vẫn mơ ước được tự do được đi học với sự giúp đỡ của những nhà hoạt động địa phương như tổ chức Giải phóng Nô lệ , và quyết tâm như thế này , hiện lên trên khuôn mặt của những người lạ thường , khiến tôi ngập tràn sự nể phục . Tôi muốn đưa nô lệ ra ánh sáng . Khi làm việc trong lãnh vực này , tôi mang theo rất nhiều nến , với sự giúp đỡ của người phiên dịch , tôi truyền đạt với những người mà mình chụp hình rằng tôi muốn soi sáng câu chuyện và hoàn cảnh của họ , rồi khi họ và tôi được an toàn tôi chụp những tấm hình này . Họ biết hình của họ sẽ được xem bởi những người ở ngoài kia , như bạn Tôi muốn họ biết rằng chúng ta sẽ làm chứng cho họ , và ta sẽ làm bất cứ gì có thể để giúp họ thay đổi cuộc đời . Tôi thực sự tin , nếu ta coi người khác như những người đồng loại , thì sẽ rất khó để khoan hồng những tội ác như nạn nô lệ . Những tấm hình không phải là về bản thân vấnđề . Chúng là về con người , người thật , như bạn và tôi , tất cả đều xứng đáng hưởng quyền bằng nhau , danh dự và tôn trọng như nhau trong đời . Không có ngày nào mà tôi không nghĩ về những người tuyệt vời bị vùi dập này . Tôi có vinh dự to lớn được gặp gỡ họ . Tôi hi vọng những tấm hình sẽ đánh thức một nguồn sức mạnh trong người xem , những người như bạn , và hi vọng sức mạnh đó sẽ châm ngọn lửa , ngọn lửa đó sẽ chiếu rọi vào nạn nô lệ , vì không có ánh sáng đó , con quái vật của ngục tù sẽ có thể tiếp tục sống trong bóng tối . Cảm ơn rất nhiều .